Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Chương 88: Chiếc mũ xanh của hoàng đế 7
Tần Chiêu không biết làm thế nào mà mình lại chìm đắm đến mức này.
Trong chuyện tình cảm, nhuận vật tế vô thanh có lực sát thương mạnh hơn tình yêu sét đánh rất nhiều.
Nếu như nói ban đầu thiện cảm của chàng với Mạnh Khanh Khanh bắt nguồn từ sự dịu dàng và thanh lệ trong ấn tượng đầu tiên, vậy thì khi đó mọi chuyện chàng còn có thể ngăn cản được. Thậm chí khi đó, chàng chỉ cảm thấy… cô nương này thật tốt, nàng giúp ta, ta cảm kích nàng, nên báo đáp nàng.
Vậy nên chàng che chở cho nàng, hoàn toàn chỉ dừng ở mức “thiện cảm” mà thôi.
Còn kể từ lúc nàng chắn gậy cho chàng thì phần thiện cảm ấy đã biến đổi về chất, lần đầu tiên chàng ý thức được, trong thế giới của chàng, người ấy, có lẽ không chỉ có “chỉ là thiện cảm”.
Nhưng trong những ngày đó, chàng vẫn còn ghìm được mình, cảm thấy phải đợi xác định chuyện tình cảm này trước đã.
Rồi ngày ngày ở bên nhau, lúc chàng nấu cơm, nàng đứng bên trò chuyện, lúc chàng đi quét hoàng lăng, nàng đi theo cầm đèn, lúc chàng ra ngoài có việc, nàng khoác thêm áo ấm cho chàng, cười nói dặn chàng một câu “Về sớm nhé”, lúc hai người ngủ cùng nhau, nàng vô thức ôm lấy chàng,…
Lặng lẽ không một chút âm thanh, cứ thế thấm dần vào cuộc đời chàng, để rồi có một ngày chàng chợt nhận ra, tình cảm như vậy quả là thứ khiến người ta không thể ngăn cản nổi.
Biết rõ trước mặt là vách núi đá sâu hun hút nhưng vẫn liều mình đi tiếp.
Mùa đông, nhà tranh lọt gió, Tần Chiêu sửa nhưng không được, đêm đến, gió lạnh ù ù thổi vào nhà.
Hai người xếp lại chiếu chăn, Tần Chiêu nhường nàng ngủ trong, nghiêng người chắn gió cho nàng, ôm cả người nàng vào lòng, tay chân Diệp Trần vẫn lạnh ngăn ngắt.
Buổi tối, lúc rửa chân cho nàng, Tần Chiêu thấy máu loang ra nước, chàng lau khô chân cho nàng, thoa thuốc mỡ xong liền ôm chân nàng đặt trong lòng không buông.
Diệp Trần bật cười: “Chàng làm gì thế?”
Tần Chiêu nói mà không ngẩng đầu lên: “Nàng đừng nói gì hết.”
Diệp Trần thấy Tần Chiêu ôm chân mình đầy đau lòng, không nhịn được bật cười thành tiếng, vỗ người chàng: “Đừng vậy mà, chàng là Thái tử, làm vậy còn ra thể thống gì.”
“Làm gì có thái tử nào như ta chứ?” Tần Chiêu liếc nhìn nàng đầy ấm ức, “Đừng cười nhạo ta nữa.”
“Điện hạ,” Diệp Trần nghiêng người tới, cầm tay chàng, dịu dàng nói: “Đừng để việc nhỏ nhặt này mài mòn chí khí của chàng. Bệ hạ bắt chàng tới đây chính là vì muốn nghe chàng nói những lời như vậy. Chàng phải nhớ, chàng là thái tử, niềm kiêu hãnh của chàng không thể bị chốn này mài mòn, chí khí của chàng không thể bị nơi này làm thui chột. Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chàng sẽ đăng cơ, nhìn xuống núi sông.”
Tần Chiêu im lặng, từ từ ngẩng đầu nhìn người nữ tử trước mặt.
Trong mắt nàng ngập tràn tình yêu, như thể đối phương là bầu trời của nàng, là tất cả của nàng.
Dường như nàng tin tưởng chàng một cách vô điều kiện, người đời nói chàng yếu đuối nhưng nàng lại cho rằng cho dù ở nơi này, chàng cũng vẫn rực rỡ.
Chàng không biết nàng lấy đâu ra niềm tin như vậy, có lẽ chẳng qua là lời cổ vũ, có lẽ là sự mù quáng, cũng có lẽ là một điều gì đó khác.
Chàng nhìn đối phương chăm chú, chầm chậm nói: “Nàng hy vọng ta có được vị trí đó à?”
“Không phải thiếp hi vọng.” Diệp Trần nhẹ nhàng nói với Tần Chiêu, “Là hy vọng của chàng.”
Cô nhìn thấy dã tâm và tham vọng trong mắt Tần Chiêu, cô nhìn thấy bồ câu đưa tin bay tới bay lui nhà mình, cũng từng xem qua những văn thư lại qua không dứt trên bàn của chàng. Cô biết, người đàn ông này có dã tâm của riêng mình, ở thế giới này, nhiệm vụ của cô không xung đột với dã tâm của chàng, vậy nên, cô hy vọng, chàng có thể có được vị trí mà chàng mong muốn.
Điều duy nhất cô phải làm, chính là bầu bạn bên chàng, cho chàng hơi ấm và tình yêu, để cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chàng đều sẽ không đi tới bước đường tuyệt vọng, trái tim sẽ vẫn luôn sắt son, đừng yêu “Diệp Trần”, đừng vì nàng ấy làm ra những chuyện khác người gì, đừng trở thành bạo quân.
Nhìn vào đôi mắt Diệp Trần, Tần Chiêu không hiểu được nàng đang nghĩ gì. Thực sự chàng có điều muốn hỏi thử, dầu rằng chỉ là trong suy nghĩ.
Chàng muốn thử hỏi nàng, Mạnh Khanh Khanh, nếu ta làm hoàng đế, có thể cho nàng mọi thứ tốt nhất trên đời này, nàng có bằng lòng, mãi mãi ở bên ta không?
Nhưng câu hỏi này chàng không hỏi được, chàng có cảm tưởng trái tim mình là con ốc sên yếu đuối không có vỏ ốc, chàng không dám hỏi ra, sợ lời lẽ của đối phương sẽ hóa thành kiếm sắc đâm vào chàng.
Vậy nên chàng chỉ có thể rầu rĩ cúi đầu, không nói một tiếng nào.
Nhờ bàn tay chăm sóc chu đáo của Tần Chiêu, Diệp Trần cuối cùng cũng thích ứng được với mùa đông năm nay. Người Hoàng đế phái tới giám thị Tần Chiêu cuối cùng cũng thả cho họ một chút, Tần Chiêu lấy tiền từ cửa hàng mua thêm y phục mới vừa ấm vừa đẹp cho Diệp Trần.
Lúc chàng mua đồ rất là kiên nhẫn, thuộc hạ đi cùng chàng còn phải thốt lên: “Hôm nay điện hạ ra ngoài, tốn quá nửa thời gian để mua mấy thứ này.”
Tần Chiêu cười cười, chọn một chiếc áo khoác màu đỏ, chàng tưởng tượng ra dáng vẻ Mạnh Khanh Khanh khi mặc nó, ôn tồn nói: “Cần thế mà.”
Diệp Trần để ý thấy đồ Tần Chiêu mua về ngày càng tốt lên, thầm ghi trong lòng, biết Tần Chiêu ngầm có khoản tiền ra tiền vào riêng, cô cũng không nói gì, giả vờ như không biết gì hết cả.
Đến hôm tất niên, Diệp Trần và Tần Chiêu cùng chung tay làm sủi cảo.
Diệp Trần không biết gói sủi cảo nên Tần Chiêu phải dạy, dạy thế nào cô cũng không học được, Tần Chiêu cũng đành bó tay, vòng tay qua vai cô từ sau ra trước, nắm tay cô, tự tay dạy cô gói sủi cảo.
Gói được cái sủi cảo đầu tiên thành công, Diệp Trần thích thú quay đầu lại, môi tình cờ chạm vào mặt Tần Chiêu.
Cả hai người cùng giật mình, hơi thở gần trong gang tấc, chàng ôm cô, nắm tay cô, hơi ấm ngấm qua lớp quần áo đan vào nhau như hơi thở của họ.
Ánh đèn lúc ấy rất mực êm đềm, ngọn đèn mừng năm mới họ treo tỏa sáng dìu dịu. Tần Chiêu cảm thấy đầu óc mơ màng, từ trái tim tới ánh mắt, đều chỉ có người này.
Diệp Trần không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí, nhìn gương mặt kề ngay gần mình, cô bèn ngẩng đầu hôn lên đó.
Hai đôi môi mềm mại dán vào nhau, mắt Tần Chiêu mở tròn, cứng người, không động cựa.
Diệp Trần rụt rè len đầu lưỡi vào trong, nhẹ nhàng liếm láp, Tần Chiêu đờ người, tim đập bùm bùm vang dội.
Mọi thứ quay cuồng trong đầu chàng, chàng chỉ còn nhìn thấy người nọ nhắm mắt lại, hàng mi dài rung rung ngay trước mắt.
Chàng không dám đáp lại nhưng cũng không cự tuyệt nổi, cứ đờ người ra cho đến khi Diệp Trần hôn xong, yểu điệu tựa vào ngực chàng, nhắm mặt lại, mặt đỏ rực, thỏ thẻ nói: “Điện hạ, tân niên vui vẻ.”
“Tân… tân niên vui vẻ…”
Tần Chiêu nói có một câu cũng không xuôi làm Diệp Trần bật cười thành tiếng.
Tần Chiêu đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Gói… gói sủi cảo…”
“Vâng.” Diệp Trần nhịn cười, quay người lại: “Gói sủi cảo thôi.”
Chờ Diệp Trần xoay lưng đi nghiêm túc gói sủi cảo, Tần Chiêu mới hoàn hồn, trong lòng chàng nửa vui nửa sầu, nửa sợ hãi nửa hưng phấn, rất nhiều cảm xúc quện vào nhau, chàng thoáng cảm thấy, có một số việc, đã đến lúc cần có kết thúc.
Đêm đó, Tần Chiêu thức trắng cả đêm. Diệp Trần rúc người trong lòng chàng, chàng cứ nằm im lẳng lặng nhìn cô nương ấy như thế, muôn vàn cảm xúc quay cuồng trong tim chàng.
Dòng cảm xúc này cứ duy trì như vậy mấy ngày liền. Tần Chiêu luôn cố gắng giữ khoảng cách với Diệp Trần, trước khi nghĩ kỹ càng, chàng cảm thấy mình không nên đến gần nàng hơn.
Diệp Trần cảm nhận được sự tranh đấu nội tâm của Tần Chiêu, Tần Chiêu muốn có không gian riêng, cô sẽ cho chàng không gian riêng, vậy là Diệp Trần cũng chủ động giữ khoảng cách đó.
Tần Chiêu ra ngoài, cô tiễn chàng, Tần Chiêu về, cô chờ chàng.
Trong khoảng thời gian này, Tần Yến Thanh và “Diệp Trần” luân phiên nhau đến thăm họ, trên danh nghĩa là mang đồ tới tặng nhưng Diệp Trần và Tần Chiêu đều biết hai người này là “Túy Ông ý chẳng say về rượu”.
*Túy Ông ý chẳng say về rượu: câu thơ Nguyễn Khuyến dịch từ bản gốc “Túy ông đình ký” của Âu Dương Tu đời Tống, ngụ ý trong truyện là người đến tặng quà nhưng thực chất là có ý khác.
“Tuý ông ý chẳng say về rượu,
Say vì đâu, nước thẳm với non cao.”
Lúc Tần Yến Thanh đến thăm, Tần Chiêu bất kể đang làm gì đều bỏ về gấp, canh giữ một tấc không rời, quét dọn nhà cửa còn cố tình tạo ra tiếng động, vẻ mặt đuổi khách “Đệ mau về đi” rõ rành rành.
Lúc “Diệp Trần” đến, Diệp Trần đích thân tiếp khách, cười tủm tỉm nói chuyện sắc như dao.
“Diệp Trần” là người cởi mở, ghét nhất là người khác nói vòng nói vo, Diệp Trần biết thế nên càng cố nói cho kỳ được, chửi gà mắng chó, “Diệp Trần” thấy không gặp được Tần Chiêu, ngồi một lúc rồi đành nói: “Thôi, lần sau ta lại đến.”
Diệp Trần mừng ra mặt tiễn “Diệp Trần” về, đối phương thì tức tối lắm, muốn nói gì đó nhưng nghẹn một hồi cũng không ra được chữ nào, xoay người bỏ đi.
Thực sự có đôi lúc Diệp Trần thấy cũng thật lạ, không hiểu sao “Diệp Trần” cứ đến tìm Tần Chiêu suốt, mấy lần gặp mặt giữa “Diệp Trần” và Tần Chiêu trước đây đều đâu có gì hay ho. Hay là, “Diệp Trần” là một đứa M, càng bị đánh lại càng thích?
Chuyện này thì Diệp Trần không hiểu, cũng chẳng cần hiểu làm gì, cô chỉ cần đảm bảo giữ khoảng cách giữa Tần Chiêu và “Diệp Trần” là đủ rồi.
Xuân về hoa nở đã ngay trước mắt, vậy mà Tần Chiêu vẫn còn luẩn quẩn mãi chưa tìm được đáp án. Ba Tám nhắc nhở Diệp Trần: “Theo nội dung thế giới gốc thì bằng giờ đã đến lúc nữ chính bỏ nhà đi xông xáo giang hồ, Tần Yến Thanh cũng đến lúc rời kinh thành vào giang hồ rồi, thế mà giờ cả hai đều không đi, cái gì đang xảy ra vậy nhỉ?”
“Cái gì ấy à?” Diệp Trần cười khẩy, cắn hạt dưa, “Nữ chính nhìn trúng Tần Chiêu rồi chứ sau, chuyện rõ rành rành như vậy, mắt tôi có mù cũng nhìn thấy.”
“Thế làm sao bây giờ?” Ba Tám ôm đầu: “Hai người họ đều không bỏ nhà ra đi thì sao mà gặp nhau, càng miễn bàn yêu nhau luôn.”
Diệp Trần nghe nhắc vậy cũng thấy khá là đau đầu.
Nội dung cốt lõi của thế giới này là nam nữ chính yêu nhau, cô phải đảm bảo nam nữ chính yêu nhau, hạnh phúc mỹ mãn cả đời, đó là điều kiện tiên quyết trong quá trình cảm hóa nhân vật phản diện, cứu vớt thế giới.
Ấy vậy mà hôm nay nam nữ chính hoàn toàn chưa gặp mặt nhau, thế này thì muốn cô phải làm sao mới được đây?
Diệp Trần khổ não ngâm dâm chuyện này, sang đến đầu tháng Hai thì không ngâm thêm được nữa.
Hôm đó, Tần Chiêu ra ngoài làm việc, mới sớm tinh mơ, Diệp Trần đã bị Ba Tám gọi dậy: “Kí chủ, Tần Yến Thanh bị người ám sát rồi! Đáng ra chuyến này sẽ được nữ chính cứu nhưng giờ họ còn chưa gặp nhau, nữ chính để mất cơ hội thể hiện này thì chuyện yêu nhau thực sự sẽ rất khó khăn!”
Diệp Trần giật nảy mình, bật người dậy, gọi ám vệ cô nuôi từ lâu tới, chạy vội tới chỗ Tần Yến Thanh.
Dựa theo nội dung gốc thì Tần Yến Thanh chắc sẽ bị trọng thương dẫn tới hôn mê, được nữ chính cứu giúp, duyên phận của hai người bắt đầu từ đó.
Thế nhưng, hiện giờ nữ chính không hề ở trên giang hồ, làm sao có thể đi cứu Tần Yến Thanh bị trọng thương?
Diệp Trần chạy một mạch tới chỗ Tần Yến Thanh, trong lòng thầm tính toán, không có cơ hội, cô sẽ tạo ra cơ hội. Dù sao cũng chỉ cần để Tần Yến Thanh gặp nữ chính, để nữ chính cứu anh ta là sẽ nảy sinh thiện cảm đúng không?
Nữ chính vốn có tính thánh mẫu, chắc chắn sẽ cứu Tần Yến Thanh.
Có một vấn đề là, trên thực tế, nữ chính đã từng gặp Tần Yến Thanh, không biết nàng ta có còn nhớ hay không..
Đầu Diệp Trần loạn hết cả lên, không biết phải làm thế nào, thôi cứ nghĩ cách cho Tần Yến Thanh và nữ chính gặp nhau trước đã là được. Vậy là Diệp Trần chạy một mạch tới chỗ Tần Yến Thanh gặp nạn, tìm thấy Tần Yến Thanh đã hôn mê bất tỉnh.
Người Tần Yến Thanh bê bết máu, Diệp Trần lấy bình xịt cầm máu ra phun cho anh ta, vác người lên vai, chạy thẳng một mạch tới chỗ ở hiện tại của nữ chính.
Cô vốn định chọn một chỗ nữ chính sẽ đi ngang qua để bỏ lại rồi để nữ chính tình cờ cứu được. Nào ngờ “Diệp Trần” hiện giờ lại là một tiểu thư khuê các hết sức, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, ngoài đi gặp Tần Chiêu thì hoàn toàn không thấy xuất môn.
Diệp Trần khiêng Tần Yến Thanh hôn mê bất tỉnh đứng đợi rõ lâu, đến khi không đợi nổi nữa, cô cắn răng, vác người bay qua tường, ném Tần Yến Thanh trước cửa phòng “Diệp Trần”
Dựa theo hướng phát triển của các tiểu thuyết thông thường thì “Diệp Trần” sẽ cưu mang Tần Yến Thanh, sau đó trong quá trình chăm sóc, hai người sẽ nảy sinh thiện cảm…
Ừm, hình như là như vậy.
Cho dù không cưu mang thì người đầu tiên Tần Yến Thanh mở mắt ra nhìn thấy cũng là “Diệp Trần”, chắc sẽ cho rằng “Diệp Trần” cứu mình, nảy sinh thiện cảm với nàng ta.
Kể cả không được vậy thì coi như nam nữ chính cũng được gặp nhau một lần, gia tăng thêm chút ấn tượng về nhau.
Diệp Trần quyết định vậy, vứt đó bỏ về nhà.
Tần Chiêu làm xong việc, nghĩ Mạnh Khanh Khanh đang chờ mình ở nhà, vốn cũng còn chút chuyện khác cần làm nhưng lúc ngồi trong quán rượu, nhác thấy một bóng người cực kỳ giống Mạnh Khanh Khanh, chàng bỗng nhận ra, mình nhớ nàng.
Cái sự nhớ nhung này bất ngờ xuất hiện, chỉ trong tích tắc, không kịp phòng bị, nhớ một người, sau đó, dù cách muôn ngàn dặm đường, cũng muốn được gặp người ấy ngay lập tức.
Cái sự nhớ nhung này vội vàng đến thế, lần đầu tiên chàng làm chuyện phi lý trí như vậy, gác lại mọi công chuyện, về nhà sớm.
Trên đường về nhà, chàng gặp một cô nương bán hoa, hoa đào đầu mùa mới ra nụ đã được hái xuống, chàng dừng xe ngựa, bảo với cô nương đó: “Ta mua hoa này.”
Cô gái vui mừng đưa hoa cho chàng, nhận tiền chàng trả, nói ngọt xớt: “Đại nhân mua cho người trong lòng à?”
Tần Chiêu ngạc nhiên, sau đó liền cười.
Chàng cầm hoa trong tay, ngọt ngào đáp: “Ta mua cho phu nhân của ta.”
Chàng vốn đã khôi ngô, cười một cái liền khiến người ta xiêu lòng, cô nương bán hoa cười thật tươi, ánh mắt toát lên sự hâm mộ: “Đại nhân nhất định rất yêu thương thê tử của mình nhỉ?”
“Sao đoán được vậy?”
“Vì khi cha tôi nhắc tới mẹ tôi, vẻ mặt cũng giống như đại nhân vậy.”
Tần Chiêu không đáp, tay chạm nhẹ vào cánh đào.
Hẳn là vì đã chuẩn bị bước đệm một thời gian dài, giờ bỗng nghe người ngoài nói như vậy, không ngờ chàng lại cảm thấy, đấy là chuyện tất nhiên.
Chàng thích Mạnh Khanh Khanh, yêu Mạnh Khanh Khanh.
Bất kể chàng có yêu Diệp Trần không, thì đây đã là chuyện chắc chắn.
Bất kể Diệp Trần đến hay không đến, chàng đều đã yêu người này mất rồi. Chàng đã quen có nàng bầu bạn, mong sao sẽ mãi mãi bầu bạn, một ngày nào đó, con họ cũng sẽ nói với người khác rằng: “Lúc cha ta nhớ mẹ ta, cũng có ánh mắt như vậy đấy.”
Chàng cầm hoa, nói với mã phu: “Tới Diệp phủ.”
Mã phu đánh xe tới Diệp phủ. Tần Chiêu cẩn thận đặt hoa đào trong xe ngựa, rảo bước vào trong hậu viện của Diệp gia.
Chàng trèo tường vào nhà, gặp “Diệp Trần” trong phòng.
“Diệp Trần” đang vẽ tranh thì nghe có tiếng người gõ cửa sổ, nàng vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Tần Chiêu đứng ở đó.
“Sao điện hạ lại tới đây?!”
“Diệp Trần” vui sướng hỏi. Tần Chiêu nhìn nàng ta chăm chú.
Không thấy rung động.
Chàng chắc chắn, khi gặp người này, chàng thực sự không hề mảy may có chút rung động nào.
Có lẽ là vì người kia không tới, có lẽ là vì… đời này, thực sự không thể yêu nhau.
Chàng áy náy, nhưng đành chấp nhận. Chàng cứ nhìn mãi khiến “Diệp Trần” thấy lạ, bước lại gần cửa sổ, hoang mang hỏi: “Điện hạ sao vậy?”
“Diệp Trần,” Tần Chiêu cuối cùng cũng lên tiếng, chàng hỏi một câu, “cô nương có thích sườn xào chua ngọt không?”
“Diệp Trần” ngẩn người, hoang mang đáp: “Cũng tạm, điện hạ hỏi điều này làm gì?”
Tần Chiêu từ từ nở nụ cười, đôi mắt ngập tràn cay đắng.
“Diệp Trần, ta không đợi nàng nữa,” chàng khàn khàn nói, “ta yêu người khác rồi, nên, đời này, ta không đợi nàng nữa.”
“Có lẽ mỗi một kiếp là một cuộc đời mới, ta bất lực, không thể làm khác được, xin lỗi.”
“Diệp Trần” càng nghe càng thấy khó hiểu. Tần Chiêu nói xong, cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng biến mất. Chàng bỗng rất muốn mau mau chóng chóng về gặp Mạnh Khanh Khanh, ôm chặt nàng, hôn nàng, nói với nàng, chàng thích Khanh Khanh.
Tần Chiêu vội vàng bỏ đi, “Diệp Trần” ngơ ngác nhìn Tần Chiêu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tần Chiêu rời Diệp phủ, chạy về xe ngựa, nôn nóng nói: “Mau, về thôi!”
“Điện hạ, sao vậy ạ?”
Mã phu lấy làm lạ, Tần Chiêu tủm tỉm cười, vui vẻ nói: “Cứ mặc kệ ta, mau về thôi!”
Xe ngựa lao như bay về nhà. Tần Chiêu nghĩ, lát nữa gặp Mạnh Khanh Khanh nên bày tỏ những lời trong lòng mình như thế nào.
Phải nói thế nào mới dễ nghe? Cứ thế thổ lộ thẳng thừng liệu có qua loa quá không?
Mạnh Khanh Khanh có thích không? Nàng mà không thích thì phải làm sao đây?
Chàng mải miết nghĩ, giống thiếu niên lần đầu biết yêu.
À, lúc ấy chàng tên là Cố Gia Nam, chàng thích Diệp Trần.
Tâm trạng vừa hồi hộp vừa ngọt ngào thế nào, thật giống y hồi trước.
Chàng bất giác bắt đầu suy nghĩ rối lên, năm xưa Diệp Trần làm vậy với chàng, liệu có một ngày, có phải chàng cũng sẽ phải làm vậy với Mạnh Khanh Khanh không?
Tần Chiêu rơi vào một vòng lẩn quẩn, tự mình không thể thoát ra được.
Mang tâm trạng lúc vui lúc sầu, cuối cùng chàng cũng về tới nhà. Bước vào sân, hôm nay Diệp Trần không đứng chờ chàng như mọi lần, chàng đoán chắc nàng đang ngủ trưa, không nghe thấy tiếng xe về.
Vậy là chàng ôm hoa đào, chỉnh trang lại y phục, đẩy cửa phòng vào, cười tủm tỉm gọi: “Khanh Khanh…”
Vừa dứt lời, chàng liền nhận ra, nàng cũng không có trong phòng.
Chàng cuống quýt tìm một vòng nhưng vẫn không thấy, trong lòng lo lắng vô cùng, chàng bảo 666: “Mau, tìm xem Mạnh Khanh Khanh đang ở đâu!”
“Kí chủ chờ chút.”
666 lập tức mở bản đồ, hiển thị vị trí của Diệp Trần. Tần Chiêu nhìn vị trí nàng đang ở, sững người ra, sao nàng lại ở đó?
Vị trí đó… rõ ràng là vị trí chàng phái người ám sát Tần Yến Thanh.
Trong lòng chàng có muôn ngàn ý nghĩ lướt qua.
Chàng vẫn biết Mạnh Khanh Khanh không phải một nhân vật tầm thường, trong nội dung thế giới gốc, Mạnh Khanh Khanh là người có năng lực, có thủ đoạn nên lúc đầu mới dỗ được Tần Chiêu nguyên bản xoay mòng mòng. Nếu không phải nữ chính “Diệp Trần” xuất hiện thì ắt nàng sẽ là tình yêu suốt đời của Tần Chiêu.
Nhưng với Mạnh Khanh Khanh, ngoài Tần Yến Thanh, người khắp thiên hạ này đều không có gì khác nhau.
Đều chỉ là đối tượng để nàng lợi dụng chứ nói gì tới cảm tình.
Vậy nên, lúc này, Mạnh Khanh Khanh biết Tần Yến Thanh bị ám sát bèn đi cứu hắn, điều này dường như hoàn toàn có thể đoán trước được nhưng lại cũng là nằm ngoài dự đoán.
Nàng không đi cứu Tần Yến Thanh, chàng cảm thấy bình thường.
Giờ nàng đi cứu Tần Yến Thanh, Tần Chiêu cũng vẫn cảm thấy… dường như cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Mạnh Khanh Khanh có ám vệ riêng của nàng, có hệ thống tình báo riêng của nàng, chàng biết. Chẳng qua là trước nay chàng đều không muốn để ý tới, không muốn quản quá chặt mà thôi.
Chẳng qua là, không hiểu vì sao, giờ phút này, đứng tại nơi này, chàng lại thấy khó chịu.
Hoa đào trong tay bỗng thật ngớ ngẩn, tâm trạng nôn nóng muốn về nhà, bỗng thật mỉa mai.
Điều khiến chàng càng thấy khó chịu hơn là, cho dù đã đến nông nỗi này, điều chàng nghĩ lại vẫn là, không biết Mạnh Khanh Khanh có bị thương không?
Chàng ghét sự hèn mọn này của bản thân. Tần Chiêu cứ thế đứng giữa sân, không nhúc nhích, chờ Mạnh Khanh Khanh về.
Diệp Trần chờ trong Diệp phủ mãi không thấy “Diệp Trần” ra, thấy đã sắp đến giờ Tần Chiêu về nhà, bèn thôi không chờ nữa, bỏ mặc Tần Yến Thanh ở đó để về.
Lúc về đến nhà, Diệp Trần liền thấy ngay Tần Chiêu lẳng lặng đứng trong sân chờ mình.
Tay chàng cầm bó hoa đào, vẻ mặt lặng ngắt, cô ngẩn người, bước lại gần chàng hơn mới nhận ra người chàng có hơi lạnh.
Đầu xuân trời vẫn còn lạnh, Tần Chiêu lúc ra khỏi nhà chỉ mặc đồ mỏng, lại đứng như tượng trong sân cả buổi trưa, tay chân đều lạnh toát như nước đá.
Diệp Trần cầm tay chàng, sốt ruột hỏi: “Chàng đứng sững ở sân bao lâu…”
Còn chưa nói hết câu, Tần Chiêu đã ôm nghiến cô vào lòng.
Chàng ôm cô rất chặt, ngón tay chàng chạm phải vết máu Diệp Trần bất cẩn để dính vào người, trong đầu chàng thoáng hiện lên hình ảnh Tần Yến Thanh.
Nhưng chàng không nói, không nói bất kể điều gì.
Chàng ôm ghì Diệp Trần, cả người hơi run run, con ngươi đảo trong hốc mắt, chàng cắn răng, không nói tiếng nào.
Diệp Trần thấy không ổn bèn hỏi: “Chàng sao thế?”
“Nàng đi đâu vậy?” Chàng hỏi. Diệp Trần nhờ vậy mới hiểu ra sự vắng mặt của mình khiến chàng lo lắng.
Cô cười cười, vòng tay ôm lại Tần Chiêu, nhẹ nhàng đáp: “Ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên ta đi dạo, định mua vài món đồ.”
Chàng biết nàng nói dối nhưng khi nàng vòng tay ôm chàng, khi hơi ấm của nàng ùa vào lòng, chàng cảm thấy, hết thảy đều không thành vấn đề.
Chỉ cần nàng còn ở bên cạnh chàng, chỉ cần nàng bằng lòng dỗ dành chàng, tất cả những chuyện khác, đều không quan trọng.
Chàng ghét sự yếu đuối của bản thân nhưng chàng không buông tay nổi.
Lần đầu tiên chàng nhận ra, cũng là lần đầu tiên hiểu rõ, thì ra, với Mạnh Khanh Khanh, chàng đã yêu tới tận xương tủy, không thể chia lìa. Tình cảm này khiến chàng tình nguyện cúi đầu, khiến chàng tình nguyện khom lưng, tình nguyện để nàng giẫm lên lưng chàng bước qua mà vẫn cười nói với nàng, Khanh Khanh, ta không đau.
Chỉ cần người ấy thỉnh thoảng dịu dàng và nói dối đôi câu là chàng có thể vượt lửa băng sông cũng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Chàng không ngờ mình lại có tình cảm sâu nặng đến thế nhưng chính vào lúc biết nàng đi tìm Tần Yến Thanh, chàng bỗng nhận ra mình…
Không thể để mất nàng.
Vậy nên chàng chọn giả vờ như không biết gì hết, ôm nàng, khàn khàn nói: “Khanh Khanh, ta mua hoa đào cho nàng đấy.”
“Thiếp thấy rồi, thật là đẹp.”
“Khanh Khanh, ta sẽ trở thành hoàng đế.”
“Ừ, thiếp biết.”
“Ta sẽ để nàng làm hoàng hậu, ta sẽ tặng cả thiên hạ này cho nàng, nàng muốn gì ta cũng có thể cho nàng. Ta sẽ mãi mãi tốt với nàng, cực kỳ cực kỳ tốt.”
“Vậy nên, Mạnh Khanh Khanh,” Tần Chiêu nhắm mắt lại, chàng hỏi mà gần như bật khóc, “nàng có thể, đừng rời xa ta được không?”
Tác giả có chuyện muốn nói:
[mẩu truyện nhỏ – hội độc giả chờ chương mới]
Mặc Thư Bạch: “Đêm nay khoảng mười một giờ mới có chương mới nhé ~~”
Độc giả A: “Bạn tác giả có thể đúng giờ một chút được không?”
Mặc Thư Bạch: “Tôi báo trước không phải rất chuẩn giờ rồi sao?”
Độc giả B: “Chị ta cũng chỉ giỏi có mỗi cái báo trước đúng giờ ấy thôi. thôi vậy, dù sao ngày nào cũng có chương mới, mọi người mau lại đây chơi bài đi.”
Độc giả C: “Chơi bài chơi bài, tao ra một đôi A.”
Độc giả A: “Mở màn đã chơi lớn thế hả? Đến lượt tao, nào sợ đi, 4 con 3.”
…
(mười một giờ)
Độc giả B: “Chốt. Tao không tin còn đứa nào lớn hơn tao.”
Độc giả A: “Lớn cứt ấy, sắp có chương mới rồi đấy!”
Độc giả C: “Đừng có kích động linh tinh, cái tính của chị ta, chắc chắn là lại sẽ nói, cho tôi thêm 15 phút nữa cho coi.”
Mặc Thư Bạch: “Xin lỗi mọi người, cho tôi thêm nửa tiếng nữa nhé!”
Chúng độc giả: “…”
Độc giả C: “Làm hơi thuốc chứ, bình tĩnh nào, chơi bài tiếp thôi.”
Độc giả A: “C, sao mày tốt tính thế?”
Độc giả B: “Tao biết đấy, để tao trả lời thay cho.”
Độc giả A: “Ừ?”
Độc giả B: “Bọn tao cũng từng là những đứa nóng tình, bị chị ta mài mòn đến mức không thể tức nổi nữa. Vốn lúc đầu còn muốn đánh chết chị ta, sau này loanh quanh một hồi, chương mới ra ngày càng chậm, đành thôi.”
Độc giả A: “…”
(nửa tiếng sau)
Mặc Thư Bạch: “Liệu có thể…”
Độc giả C đập chai dịch dinh dưỡng một cái, chỉ đầu mảnh chai vỡ vào Mặc Thư Bạch: “Bố không nói gì mài lại tưởng bố hiền hả?!”
Mặc Thư Bạch: “Tôi… chẳng qua chỉ định hỏi… liệu có thể… cho tôi chút dịch dinh dưỡng… làm quà chương mới…”
Độc giả B: “Cút!”
Mặc Thư Bạch cuộn tấm chăn nhỏ của mình, khóc tu tu bỏ chạy.
Trong chuyện tình cảm, nhuận vật tế vô thanh có lực sát thương mạnh hơn tình yêu sét đánh rất nhiều.
Nếu như nói ban đầu thiện cảm của chàng với Mạnh Khanh Khanh bắt nguồn từ sự dịu dàng và thanh lệ trong ấn tượng đầu tiên, vậy thì khi đó mọi chuyện chàng còn có thể ngăn cản được. Thậm chí khi đó, chàng chỉ cảm thấy… cô nương này thật tốt, nàng giúp ta, ta cảm kích nàng, nên báo đáp nàng.
Vậy nên chàng che chở cho nàng, hoàn toàn chỉ dừng ở mức “thiện cảm” mà thôi.
Còn kể từ lúc nàng chắn gậy cho chàng thì phần thiện cảm ấy đã biến đổi về chất, lần đầu tiên chàng ý thức được, trong thế giới của chàng, người ấy, có lẽ không chỉ có “chỉ là thiện cảm”.
Nhưng trong những ngày đó, chàng vẫn còn ghìm được mình, cảm thấy phải đợi xác định chuyện tình cảm này trước đã.
Rồi ngày ngày ở bên nhau, lúc chàng nấu cơm, nàng đứng bên trò chuyện, lúc chàng đi quét hoàng lăng, nàng đi theo cầm đèn, lúc chàng ra ngoài có việc, nàng khoác thêm áo ấm cho chàng, cười nói dặn chàng một câu “Về sớm nhé”, lúc hai người ngủ cùng nhau, nàng vô thức ôm lấy chàng,…
Lặng lẽ không một chút âm thanh, cứ thế thấm dần vào cuộc đời chàng, để rồi có một ngày chàng chợt nhận ra, tình cảm như vậy quả là thứ khiến người ta không thể ngăn cản nổi.
Biết rõ trước mặt là vách núi đá sâu hun hút nhưng vẫn liều mình đi tiếp.
Mùa đông, nhà tranh lọt gió, Tần Chiêu sửa nhưng không được, đêm đến, gió lạnh ù ù thổi vào nhà.
Hai người xếp lại chiếu chăn, Tần Chiêu nhường nàng ngủ trong, nghiêng người chắn gió cho nàng, ôm cả người nàng vào lòng, tay chân Diệp Trần vẫn lạnh ngăn ngắt.
Buổi tối, lúc rửa chân cho nàng, Tần Chiêu thấy máu loang ra nước, chàng lau khô chân cho nàng, thoa thuốc mỡ xong liền ôm chân nàng đặt trong lòng không buông.
Diệp Trần bật cười: “Chàng làm gì thế?”
Tần Chiêu nói mà không ngẩng đầu lên: “Nàng đừng nói gì hết.”
Diệp Trần thấy Tần Chiêu ôm chân mình đầy đau lòng, không nhịn được bật cười thành tiếng, vỗ người chàng: “Đừng vậy mà, chàng là Thái tử, làm vậy còn ra thể thống gì.”
“Làm gì có thái tử nào như ta chứ?” Tần Chiêu liếc nhìn nàng đầy ấm ức, “Đừng cười nhạo ta nữa.”
“Điện hạ,” Diệp Trần nghiêng người tới, cầm tay chàng, dịu dàng nói: “Đừng để việc nhỏ nhặt này mài mòn chí khí của chàng. Bệ hạ bắt chàng tới đây chính là vì muốn nghe chàng nói những lời như vậy. Chàng phải nhớ, chàng là thái tử, niềm kiêu hãnh của chàng không thể bị chốn này mài mòn, chí khí của chàng không thể bị nơi này làm thui chột. Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chàng sẽ đăng cơ, nhìn xuống núi sông.”
Tần Chiêu im lặng, từ từ ngẩng đầu nhìn người nữ tử trước mặt.
Trong mắt nàng ngập tràn tình yêu, như thể đối phương là bầu trời của nàng, là tất cả của nàng.
Dường như nàng tin tưởng chàng một cách vô điều kiện, người đời nói chàng yếu đuối nhưng nàng lại cho rằng cho dù ở nơi này, chàng cũng vẫn rực rỡ.
Chàng không biết nàng lấy đâu ra niềm tin như vậy, có lẽ chẳng qua là lời cổ vũ, có lẽ là sự mù quáng, cũng có lẽ là một điều gì đó khác.
Chàng nhìn đối phương chăm chú, chầm chậm nói: “Nàng hy vọng ta có được vị trí đó à?”
“Không phải thiếp hi vọng.” Diệp Trần nhẹ nhàng nói với Tần Chiêu, “Là hy vọng của chàng.”
Cô nhìn thấy dã tâm và tham vọng trong mắt Tần Chiêu, cô nhìn thấy bồ câu đưa tin bay tới bay lui nhà mình, cũng từng xem qua những văn thư lại qua không dứt trên bàn của chàng. Cô biết, người đàn ông này có dã tâm của riêng mình, ở thế giới này, nhiệm vụ của cô không xung đột với dã tâm của chàng, vậy nên, cô hy vọng, chàng có thể có được vị trí mà chàng mong muốn.
Điều duy nhất cô phải làm, chính là bầu bạn bên chàng, cho chàng hơi ấm và tình yêu, để cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chàng đều sẽ không đi tới bước đường tuyệt vọng, trái tim sẽ vẫn luôn sắt son, đừng yêu “Diệp Trần”, đừng vì nàng ấy làm ra những chuyện khác người gì, đừng trở thành bạo quân.
Nhìn vào đôi mắt Diệp Trần, Tần Chiêu không hiểu được nàng đang nghĩ gì. Thực sự chàng có điều muốn hỏi thử, dầu rằng chỉ là trong suy nghĩ.
Chàng muốn thử hỏi nàng, Mạnh Khanh Khanh, nếu ta làm hoàng đế, có thể cho nàng mọi thứ tốt nhất trên đời này, nàng có bằng lòng, mãi mãi ở bên ta không?
Nhưng câu hỏi này chàng không hỏi được, chàng có cảm tưởng trái tim mình là con ốc sên yếu đuối không có vỏ ốc, chàng không dám hỏi ra, sợ lời lẽ của đối phương sẽ hóa thành kiếm sắc đâm vào chàng.
Vậy nên chàng chỉ có thể rầu rĩ cúi đầu, không nói một tiếng nào.
Nhờ bàn tay chăm sóc chu đáo của Tần Chiêu, Diệp Trần cuối cùng cũng thích ứng được với mùa đông năm nay. Người Hoàng đế phái tới giám thị Tần Chiêu cuối cùng cũng thả cho họ một chút, Tần Chiêu lấy tiền từ cửa hàng mua thêm y phục mới vừa ấm vừa đẹp cho Diệp Trần.
Lúc chàng mua đồ rất là kiên nhẫn, thuộc hạ đi cùng chàng còn phải thốt lên: “Hôm nay điện hạ ra ngoài, tốn quá nửa thời gian để mua mấy thứ này.”
Tần Chiêu cười cười, chọn một chiếc áo khoác màu đỏ, chàng tưởng tượng ra dáng vẻ Mạnh Khanh Khanh khi mặc nó, ôn tồn nói: “Cần thế mà.”
Diệp Trần để ý thấy đồ Tần Chiêu mua về ngày càng tốt lên, thầm ghi trong lòng, biết Tần Chiêu ngầm có khoản tiền ra tiền vào riêng, cô cũng không nói gì, giả vờ như không biết gì hết cả.
Đến hôm tất niên, Diệp Trần và Tần Chiêu cùng chung tay làm sủi cảo.
Diệp Trần không biết gói sủi cảo nên Tần Chiêu phải dạy, dạy thế nào cô cũng không học được, Tần Chiêu cũng đành bó tay, vòng tay qua vai cô từ sau ra trước, nắm tay cô, tự tay dạy cô gói sủi cảo.
Gói được cái sủi cảo đầu tiên thành công, Diệp Trần thích thú quay đầu lại, môi tình cờ chạm vào mặt Tần Chiêu.
Cả hai người cùng giật mình, hơi thở gần trong gang tấc, chàng ôm cô, nắm tay cô, hơi ấm ngấm qua lớp quần áo đan vào nhau như hơi thở của họ.
Ánh đèn lúc ấy rất mực êm đềm, ngọn đèn mừng năm mới họ treo tỏa sáng dìu dịu. Tần Chiêu cảm thấy đầu óc mơ màng, từ trái tim tới ánh mắt, đều chỉ có người này.
Diệp Trần không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí, nhìn gương mặt kề ngay gần mình, cô bèn ngẩng đầu hôn lên đó.
Hai đôi môi mềm mại dán vào nhau, mắt Tần Chiêu mở tròn, cứng người, không động cựa.
Diệp Trần rụt rè len đầu lưỡi vào trong, nhẹ nhàng liếm láp, Tần Chiêu đờ người, tim đập bùm bùm vang dội.
Mọi thứ quay cuồng trong đầu chàng, chàng chỉ còn nhìn thấy người nọ nhắm mắt lại, hàng mi dài rung rung ngay trước mắt.
Chàng không dám đáp lại nhưng cũng không cự tuyệt nổi, cứ đờ người ra cho đến khi Diệp Trần hôn xong, yểu điệu tựa vào ngực chàng, nhắm mặt lại, mặt đỏ rực, thỏ thẻ nói: “Điện hạ, tân niên vui vẻ.”
“Tân… tân niên vui vẻ…”
Tần Chiêu nói có một câu cũng không xuôi làm Diệp Trần bật cười thành tiếng.
Tần Chiêu đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Gói… gói sủi cảo…”
“Vâng.” Diệp Trần nhịn cười, quay người lại: “Gói sủi cảo thôi.”
Chờ Diệp Trần xoay lưng đi nghiêm túc gói sủi cảo, Tần Chiêu mới hoàn hồn, trong lòng chàng nửa vui nửa sầu, nửa sợ hãi nửa hưng phấn, rất nhiều cảm xúc quện vào nhau, chàng thoáng cảm thấy, có một số việc, đã đến lúc cần có kết thúc.
Đêm đó, Tần Chiêu thức trắng cả đêm. Diệp Trần rúc người trong lòng chàng, chàng cứ nằm im lẳng lặng nhìn cô nương ấy như thế, muôn vàn cảm xúc quay cuồng trong tim chàng.
Dòng cảm xúc này cứ duy trì như vậy mấy ngày liền. Tần Chiêu luôn cố gắng giữ khoảng cách với Diệp Trần, trước khi nghĩ kỹ càng, chàng cảm thấy mình không nên đến gần nàng hơn.
Diệp Trần cảm nhận được sự tranh đấu nội tâm của Tần Chiêu, Tần Chiêu muốn có không gian riêng, cô sẽ cho chàng không gian riêng, vậy là Diệp Trần cũng chủ động giữ khoảng cách đó.
Tần Chiêu ra ngoài, cô tiễn chàng, Tần Chiêu về, cô chờ chàng.
Trong khoảng thời gian này, Tần Yến Thanh và “Diệp Trần” luân phiên nhau đến thăm họ, trên danh nghĩa là mang đồ tới tặng nhưng Diệp Trần và Tần Chiêu đều biết hai người này là “Túy Ông ý chẳng say về rượu”.
*Túy Ông ý chẳng say về rượu: câu thơ Nguyễn Khuyến dịch từ bản gốc “Túy ông đình ký” của Âu Dương Tu đời Tống, ngụ ý trong truyện là người đến tặng quà nhưng thực chất là có ý khác.
“Tuý ông ý chẳng say về rượu,
Say vì đâu, nước thẳm với non cao.”
Lúc Tần Yến Thanh đến thăm, Tần Chiêu bất kể đang làm gì đều bỏ về gấp, canh giữ một tấc không rời, quét dọn nhà cửa còn cố tình tạo ra tiếng động, vẻ mặt đuổi khách “Đệ mau về đi” rõ rành rành.
Lúc “Diệp Trần” đến, Diệp Trần đích thân tiếp khách, cười tủm tỉm nói chuyện sắc như dao.
“Diệp Trần” là người cởi mở, ghét nhất là người khác nói vòng nói vo, Diệp Trần biết thế nên càng cố nói cho kỳ được, chửi gà mắng chó, “Diệp Trần” thấy không gặp được Tần Chiêu, ngồi một lúc rồi đành nói: “Thôi, lần sau ta lại đến.”
Diệp Trần mừng ra mặt tiễn “Diệp Trần” về, đối phương thì tức tối lắm, muốn nói gì đó nhưng nghẹn một hồi cũng không ra được chữ nào, xoay người bỏ đi.
Thực sự có đôi lúc Diệp Trần thấy cũng thật lạ, không hiểu sao “Diệp Trần” cứ đến tìm Tần Chiêu suốt, mấy lần gặp mặt giữa “Diệp Trần” và Tần Chiêu trước đây đều đâu có gì hay ho. Hay là, “Diệp Trần” là một đứa M, càng bị đánh lại càng thích?
Chuyện này thì Diệp Trần không hiểu, cũng chẳng cần hiểu làm gì, cô chỉ cần đảm bảo giữ khoảng cách giữa Tần Chiêu và “Diệp Trần” là đủ rồi.
Xuân về hoa nở đã ngay trước mắt, vậy mà Tần Chiêu vẫn còn luẩn quẩn mãi chưa tìm được đáp án. Ba Tám nhắc nhở Diệp Trần: “Theo nội dung thế giới gốc thì bằng giờ đã đến lúc nữ chính bỏ nhà đi xông xáo giang hồ, Tần Yến Thanh cũng đến lúc rời kinh thành vào giang hồ rồi, thế mà giờ cả hai đều không đi, cái gì đang xảy ra vậy nhỉ?”
“Cái gì ấy à?” Diệp Trần cười khẩy, cắn hạt dưa, “Nữ chính nhìn trúng Tần Chiêu rồi chứ sau, chuyện rõ rành rành như vậy, mắt tôi có mù cũng nhìn thấy.”
“Thế làm sao bây giờ?” Ba Tám ôm đầu: “Hai người họ đều không bỏ nhà ra đi thì sao mà gặp nhau, càng miễn bàn yêu nhau luôn.”
Diệp Trần nghe nhắc vậy cũng thấy khá là đau đầu.
Nội dung cốt lõi của thế giới này là nam nữ chính yêu nhau, cô phải đảm bảo nam nữ chính yêu nhau, hạnh phúc mỹ mãn cả đời, đó là điều kiện tiên quyết trong quá trình cảm hóa nhân vật phản diện, cứu vớt thế giới.
Ấy vậy mà hôm nay nam nữ chính hoàn toàn chưa gặp mặt nhau, thế này thì muốn cô phải làm sao mới được đây?
Diệp Trần khổ não ngâm dâm chuyện này, sang đến đầu tháng Hai thì không ngâm thêm được nữa.
Hôm đó, Tần Chiêu ra ngoài làm việc, mới sớm tinh mơ, Diệp Trần đã bị Ba Tám gọi dậy: “Kí chủ, Tần Yến Thanh bị người ám sát rồi! Đáng ra chuyến này sẽ được nữ chính cứu nhưng giờ họ còn chưa gặp nhau, nữ chính để mất cơ hội thể hiện này thì chuyện yêu nhau thực sự sẽ rất khó khăn!”
Diệp Trần giật nảy mình, bật người dậy, gọi ám vệ cô nuôi từ lâu tới, chạy vội tới chỗ Tần Yến Thanh.
Dựa theo nội dung gốc thì Tần Yến Thanh chắc sẽ bị trọng thương dẫn tới hôn mê, được nữ chính cứu giúp, duyên phận của hai người bắt đầu từ đó.
Thế nhưng, hiện giờ nữ chính không hề ở trên giang hồ, làm sao có thể đi cứu Tần Yến Thanh bị trọng thương?
Diệp Trần chạy một mạch tới chỗ Tần Yến Thanh, trong lòng thầm tính toán, không có cơ hội, cô sẽ tạo ra cơ hội. Dù sao cũng chỉ cần để Tần Yến Thanh gặp nữ chính, để nữ chính cứu anh ta là sẽ nảy sinh thiện cảm đúng không?
Nữ chính vốn có tính thánh mẫu, chắc chắn sẽ cứu Tần Yến Thanh.
Có một vấn đề là, trên thực tế, nữ chính đã từng gặp Tần Yến Thanh, không biết nàng ta có còn nhớ hay không..
Đầu Diệp Trần loạn hết cả lên, không biết phải làm thế nào, thôi cứ nghĩ cách cho Tần Yến Thanh và nữ chính gặp nhau trước đã là được. Vậy là Diệp Trần chạy một mạch tới chỗ Tần Yến Thanh gặp nạn, tìm thấy Tần Yến Thanh đã hôn mê bất tỉnh.
Người Tần Yến Thanh bê bết máu, Diệp Trần lấy bình xịt cầm máu ra phun cho anh ta, vác người lên vai, chạy thẳng một mạch tới chỗ ở hiện tại của nữ chính.
Cô vốn định chọn một chỗ nữ chính sẽ đi ngang qua để bỏ lại rồi để nữ chính tình cờ cứu được. Nào ngờ “Diệp Trần” hiện giờ lại là một tiểu thư khuê các hết sức, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, ngoài đi gặp Tần Chiêu thì hoàn toàn không thấy xuất môn.
Diệp Trần khiêng Tần Yến Thanh hôn mê bất tỉnh đứng đợi rõ lâu, đến khi không đợi nổi nữa, cô cắn răng, vác người bay qua tường, ném Tần Yến Thanh trước cửa phòng “Diệp Trần”
Dựa theo hướng phát triển của các tiểu thuyết thông thường thì “Diệp Trần” sẽ cưu mang Tần Yến Thanh, sau đó trong quá trình chăm sóc, hai người sẽ nảy sinh thiện cảm…
Ừm, hình như là như vậy.
Cho dù không cưu mang thì người đầu tiên Tần Yến Thanh mở mắt ra nhìn thấy cũng là “Diệp Trần”, chắc sẽ cho rằng “Diệp Trần” cứu mình, nảy sinh thiện cảm với nàng ta.
Kể cả không được vậy thì coi như nam nữ chính cũng được gặp nhau một lần, gia tăng thêm chút ấn tượng về nhau.
Diệp Trần quyết định vậy, vứt đó bỏ về nhà.
Tần Chiêu làm xong việc, nghĩ Mạnh Khanh Khanh đang chờ mình ở nhà, vốn cũng còn chút chuyện khác cần làm nhưng lúc ngồi trong quán rượu, nhác thấy một bóng người cực kỳ giống Mạnh Khanh Khanh, chàng bỗng nhận ra, mình nhớ nàng.
Cái sự nhớ nhung này bất ngờ xuất hiện, chỉ trong tích tắc, không kịp phòng bị, nhớ một người, sau đó, dù cách muôn ngàn dặm đường, cũng muốn được gặp người ấy ngay lập tức.
Cái sự nhớ nhung này vội vàng đến thế, lần đầu tiên chàng làm chuyện phi lý trí như vậy, gác lại mọi công chuyện, về nhà sớm.
Trên đường về nhà, chàng gặp một cô nương bán hoa, hoa đào đầu mùa mới ra nụ đã được hái xuống, chàng dừng xe ngựa, bảo với cô nương đó: “Ta mua hoa này.”
Cô gái vui mừng đưa hoa cho chàng, nhận tiền chàng trả, nói ngọt xớt: “Đại nhân mua cho người trong lòng à?”
Tần Chiêu ngạc nhiên, sau đó liền cười.
Chàng cầm hoa trong tay, ngọt ngào đáp: “Ta mua cho phu nhân của ta.”
Chàng vốn đã khôi ngô, cười một cái liền khiến người ta xiêu lòng, cô nương bán hoa cười thật tươi, ánh mắt toát lên sự hâm mộ: “Đại nhân nhất định rất yêu thương thê tử của mình nhỉ?”
“Sao đoán được vậy?”
“Vì khi cha tôi nhắc tới mẹ tôi, vẻ mặt cũng giống như đại nhân vậy.”
Tần Chiêu không đáp, tay chạm nhẹ vào cánh đào.
Hẳn là vì đã chuẩn bị bước đệm một thời gian dài, giờ bỗng nghe người ngoài nói như vậy, không ngờ chàng lại cảm thấy, đấy là chuyện tất nhiên.
Chàng thích Mạnh Khanh Khanh, yêu Mạnh Khanh Khanh.
Bất kể chàng có yêu Diệp Trần không, thì đây đã là chuyện chắc chắn.
Bất kể Diệp Trần đến hay không đến, chàng đều đã yêu người này mất rồi. Chàng đã quen có nàng bầu bạn, mong sao sẽ mãi mãi bầu bạn, một ngày nào đó, con họ cũng sẽ nói với người khác rằng: “Lúc cha ta nhớ mẹ ta, cũng có ánh mắt như vậy đấy.”
Chàng cầm hoa, nói với mã phu: “Tới Diệp phủ.”
Mã phu đánh xe tới Diệp phủ. Tần Chiêu cẩn thận đặt hoa đào trong xe ngựa, rảo bước vào trong hậu viện của Diệp gia.
Chàng trèo tường vào nhà, gặp “Diệp Trần” trong phòng.
“Diệp Trần” đang vẽ tranh thì nghe có tiếng người gõ cửa sổ, nàng vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Tần Chiêu đứng ở đó.
“Sao điện hạ lại tới đây?!”
“Diệp Trần” vui sướng hỏi. Tần Chiêu nhìn nàng ta chăm chú.
Không thấy rung động.
Chàng chắc chắn, khi gặp người này, chàng thực sự không hề mảy may có chút rung động nào.
Có lẽ là vì người kia không tới, có lẽ là vì… đời này, thực sự không thể yêu nhau.
Chàng áy náy, nhưng đành chấp nhận. Chàng cứ nhìn mãi khiến “Diệp Trần” thấy lạ, bước lại gần cửa sổ, hoang mang hỏi: “Điện hạ sao vậy?”
“Diệp Trần,” Tần Chiêu cuối cùng cũng lên tiếng, chàng hỏi một câu, “cô nương có thích sườn xào chua ngọt không?”
“Diệp Trần” ngẩn người, hoang mang đáp: “Cũng tạm, điện hạ hỏi điều này làm gì?”
Tần Chiêu từ từ nở nụ cười, đôi mắt ngập tràn cay đắng.
“Diệp Trần, ta không đợi nàng nữa,” chàng khàn khàn nói, “ta yêu người khác rồi, nên, đời này, ta không đợi nàng nữa.”
“Có lẽ mỗi một kiếp là một cuộc đời mới, ta bất lực, không thể làm khác được, xin lỗi.”
“Diệp Trần” càng nghe càng thấy khó hiểu. Tần Chiêu nói xong, cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng biến mất. Chàng bỗng rất muốn mau mau chóng chóng về gặp Mạnh Khanh Khanh, ôm chặt nàng, hôn nàng, nói với nàng, chàng thích Khanh Khanh.
Tần Chiêu vội vàng bỏ đi, “Diệp Trần” ngơ ngác nhìn Tần Chiêu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tần Chiêu rời Diệp phủ, chạy về xe ngựa, nôn nóng nói: “Mau, về thôi!”
“Điện hạ, sao vậy ạ?”
Mã phu lấy làm lạ, Tần Chiêu tủm tỉm cười, vui vẻ nói: “Cứ mặc kệ ta, mau về thôi!”
Xe ngựa lao như bay về nhà. Tần Chiêu nghĩ, lát nữa gặp Mạnh Khanh Khanh nên bày tỏ những lời trong lòng mình như thế nào.
Phải nói thế nào mới dễ nghe? Cứ thế thổ lộ thẳng thừng liệu có qua loa quá không?
Mạnh Khanh Khanh có thích không? Nàng mà không thích thì phải làm sao đây?
Chàng mải miết nghĩ, giống thiếu niên lần đầu biết yêu.
À, lúc ấy chàng tên là Cố Gia Nam, chàng thích Diệp Trần.
Tâm trạng vừa hồi hộp vừa ngọt ngào thế nào, thật giống y hồi trước.
Chàng bất giác bắt đầu suy nghĩ rối lên, năm xưa Diệp Trần làm vậy với chàng, liệu có một ngày, có phải chàng cũng sẽ phải làm vậy với Mạnh Khanh Khanh không?
Tần Chiêu rơi vào một vòng lẩn quẩn, tự mình không thể thoát ra được.
Mang tâm trạng lúc vui lúc sầu, cuối cùng chàng cũng về tới nhà. Bước vào sân, hôm nay Diệp Trần không đứng chờ chàng như mọi lần, chàng đoán chắc nàng đang ngủ trưa, không nghe thấy tiếng xe về.
Vậy là chàng ôm hoa đào, chỉnh trang lại y phục, đẩy cửa phòng vào, cười tủm tỉm gọi: “Khanh Khanh…”
Vừa dứt lời, chàng liền nhận ra, nàng cũng không có trong phòng.
Chàng cuống quýt tìm một vòng nhưng vẫn không thấy, trong lòng lo lắng vô cùng, chàng bảo 666: “Mau, tìm xem Mạnh Khanh Khanh đang ở đâu!”
“Kí chủ chờ chút.”
666 lập tức mở bản đồ, hiển thị vị trí của Diệp Trần. Tần Chiêu nhìn vị trí nàng đang ở, sững người ra, sao nàng lại ở đó?
Vị trí đó… rõ ràng là vị trí chàng phái người ám sát Tần Yến Thanh.
Trong lòng chàng có muôn ngàn ý nghĩ lướt qua.
Chàng vẫn biết Mạnh Khanh Khanh không phải một nhân vật tầm thường, trong nội dung thế giới gốc, Mạnh Khanh Khanh là người có năng lực, có thủ đoạn nên lúc đầu mới dỗ được Tần Chiêu nguyên bản xoay mòng mòng. Nếu không phải nữ chính “Diệp Trần” xuất hiện thì ắt nàng sẽ là tình yêu suốt đời của Tần Chiêu.
Nhưng với Mạnh Khanh Khanh, ngoài Tần Yến Thanh, người khắp thiên hạ này đều không có gì khác nhau.
Đều chỉ là đối tượng để nàng lợi dụng chứ nói gì tới cảm tình.
Vậy nên, lúc này, Mạnh Khanh Khanh biết Tần Yến Thanh bị ám sát bèn đi cứu hắn, điều này dường như hoàn toàn có thể đoán trước được nhưng lại cũng là nằm ngoài dự đoán.
Nàng không đi cứu Tần Yến Thanh, chàng cảm thấy bình thường.
Giờ nàng đi cứu Tần Yến Thanh, Tần Chiêu cũng vẫn cảm thấy… dường như cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Mạnh Khanh Khanh có ám vệ riêng của nàng, có hệ thống tình báo riêng của nàng, chàng biết. Chẳng qua là trước nay chàng đều không muốn để ý tới, không muốn quản quá chặt mà thôi.
Chẳng qua là, không hiểu vì sao, giờ phút này, đứng tại nơi này, chàng lại thấy khó chịu.
Hoa đào trong tay bỗng thật ngớ ngẩn, tâm trạng nôn nóng muốn về nhà, bỗng thật mỉa mai.
Điều khiến chàng càng thấy khó chịu hơn là, cho dù đã đến nông nỗi này, điều chàng nghĩ lại vẫn là, không biết Mạnh Khanh Khanh có bị thương không?
Chàng ghét sự hèn mọn này của bản thân. Tần Chiêu cứ thế đứng giữa sân, không nhúc nhích, chờ Mạnh Khanh Khanh về.
Diệp Trần chờ trong Diệp phủ mãi không thấy “Diệp Trần” ra, thấy đã sắp đến giờ Tần Chiêu về nhà, bèn thôi không chờ nữa, bỏ mặc Tần Yến Thanh ở đó để về.
Lúc về đến nhà, Diệp Trần liền thấy ngay Tần Chiêu lẳng lặng đứng trong sân chờ mình.
Tay chàng cầm bó hoa đào, vẻ mặt lặng ngắt, cô ngẩn người, bước lại gần chàng hơn mới nhận ra người chàng có hơi lạnh.
Đầu xuân trời vẫn còn lạnh, Tần Chiêu lúc ra khỏi nhà chỉ mặc đồ mỏng, lại đứng như tượng trong sân cả buổi trưa, tay chân đều lạnh toát như nước đá.
Diệp Trần cầm tay chàng, sốt ruột hỏi: “Chàng đứng sững ở sân bao lâu…”
Còn chưa nói hết câu, Tần Chiêu đã ôm nghiến cô vào lòng.
Chàng ôm cô rất chặt, ngón tay chàng chạm phải vết máu Diệp Trần bất cẩn để dính vào người, trong đầu chàng thoáng hiện lên hình ảnh Tần Yến Thanh.
Nhưng chàng không nói, không nói bất kể điều gì.
Chàng ôm ghì Diệp Trần, cả người hơi run run, con ngươi đảo trong hốc mắt, chàng cắn răng, không nói tiếng nào.
Diệp Trần thấy không ổn bèn hỏi: “Chàng sao thế?”
“Nàng đi đâu vậy?” Chàng hỏi. Diệp Trần nhờ vậy mới hiểu ra sự vắng mặt của mình khiến chàng lo lắng.
Cô cười cười, vòng tay ôm lại Tần Chiêu, nhẹ nhàng đáp: “Ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên ta đi dạo, định mua vài món đồ.”
Chàng biết nàng nói dối nhưng khi nàng vòng tay ôm chàng, khi hơi ấm của nàng ùa vào lòng, chàng cảm thấy, hết thảy đều không thành vấn đề.
Chỉ cần nàng còn ở bên cạnh chàng, chỉ cần nàng bằng lòng dỗ dành chàng, tất cả những chuyện khác, đều không quan trọng.
Chàng ghét sự yếu đuối của bản thân nhưng chàng không buông tay nổi.
Lần đầu tiên chàng nhận ra, cũng là lần đầu tiên hiểu rõ, thì ra, với Mạnh Khanh Khanh, chàng đã yêu tới tận xương tủy, không thể chia lìa. Tình cảm này khiến chàng tình nguyện cúi đầu, khiến chàng tình nguyện khom lưng, tình nguyện để nàng giẫm lên lưng chàng bước qua mà vẫn cười nói với nàng, Khanh Khanh, ta không đau.
Chỉ cần người ấy thỉnh thoảng dịu dàng và nói dối đôi câu là chàng có thể vượt lửa băng sông cũng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Chàng không ngờ mình lại có tình cảm sâu nặng đến thế nhưng chính vào lúc biết nàng đi tìm Tần Yến Thanh, chàng bỗng nhận ra mình…
Không thể để mất nàng.
Vậy nên chàng chọn giả vờ như không biết gì hết, ôm nàng, khàn khàn nói: “Khanh Khanh, ta mua hoa đào cho nàng đấy.”
“Thiếp thấy rồi, thật là đẹp.”
“Khanh Khanh, ta sẽ trở thành hoàng đế.”
“Ừ, thiếp biết.”
“Ta sẽ để nàng làm hoàng hậu, ta sẽ tặng cả thiên hạ này cho nàng, nàng muốn gì ta cũng có thể cho nàng. Ta sẽ mãi mãi tốt với nàng, cực kỳ cực kỳ tốt.”
“Vậy nên, Mạnh Khanh Khanh,” Tần Chiêu nhắm mắt lại, chàng hỏi mà gần như bật khóc, “nàng có thể, đừng rời xa ta được không?”
Tác giả có chuyện muốn nói:
[mẩu truyện nhỏ – hội độc giả chờ chương mới]
Mặc Thư Bạch: “Đêm nay khoảng mười một giờ mới có chương mới nhé ~~”
Độc giả A: “Bạn tác giả có thể đúng giờ một chút được không?”
Mặc Thư Bạch: “Tôi báo trước không phải rất chuẩn giờ rồi sao?”
Độc giả B: “Chị ta cũng chỉ giỏi có mỗi cái báo trước đúng giờ ấy thôi. thôi vậy, dù sao ngày nào cũng có chương mới, mọi người mau lại đây chơi bài đi.”
Độc giả C: “Chơi bài chơi bài, tao ra một đôi A.”
Độc giả A: “Mở màn đã chơi lớn thế hả? Đến lượt tao, nào sợ đi, 4 con 3.”
…
(mười một giờ)
Độc giả B: “Chốt. Tao không tin còn đứa nào lớn hơn tao.”
Độc giả A: “Lớn cứt ấy, sắp có chương mới rồi đấy!”
Độc giả C: “Đừng có kích động linh tinh, cái tính của chị ta, chắc chắn là lại sẽ nói, cho tôi thêm 15 phút nữa cho coi.”
Mặc Thư Bạch: “Xin lỗi mọi người, cho tôi thêm nửa tiếng nữa nhé!”
Chúng độc giả: “…”
Độc giả C: “Làm hơi thuốc chứ, bình tĩnh nào, chơi bài tiếp thôi.”
Độc giả A: “C, sao mày tốt tính thế?”
Độc giả B: “Tao biết đấy, để tao trả lời thay cho.”
Độc giả A: “Ừ?”
Độc giả B: “Bọn tao cũng từng là những đứa nóng tình, bị chị ta mài mòn đến mức không thể tức nổi nữa. Vốn lúc đầu còn muốn đánh chết chị ta, sau này loanh quanh một hồi, chương mới ra ngày càng chậm, đành thôi.”
Độc giả A: “…”
(nửa tiếng sau)
Mặc Thư Bạch: “Liệu có thể…”
Độc giả C đập chai dịch dinh dưỡng một cái, chỉ đầu mảnh chai vỡ vào Mặc Thư Bạch: “Bố không nói gì mài lại tưởng bố hiền hả?!”
Mặc Thư Bạch: “Tôi… chẳng qua chỉ định hỏi… liệu có thể… cho tôi chút dịch dinh dưỡng… làm quà chương mới…”
Độc giả B: “Cút!”
Mặc Thư Bạch cuộn tấm chăn nhỏ của mình, khóc tu tu bỏ chạy.
Bình luận truyện