Nhàn Vương Kiêu Ngạo
Chương 4: “Trứng trần nước sôi” vẫn còn
“Vương gia, người không nhớ rõ nô tì sao?”
Vô nghĩa! Nhớ rõ ngươi mới là quỷ đó!
Trong mắt nàng kia loé lên lệ quang, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, chọc người thương tiếc. Thế nhưng không bao gồm Tô Khinh Lăng vẫn đang nằm trên giường. hiện tại trong đầu nàng hỗn độn như tương hồ, căn bản không có trong tình trạng thanh tỉnh bình thường. Tuy nàng đoán được bản thân đang trong tình trạng gì, nhưng nàng hiện tại là nam hay là nữ? Nàng thuỷ chung vẫn hoài nghi.
Ngay lúc nàng kia còn đang khóc sướt mướt, ai oán vô hạn, một nữ phụ được hai nha hoàn dìu đỡ, nghiêng ngả lảo đảo tiến vào.
“Con của ta a...”
Sét đánh ngang tai, Tô Khinh Lăng dường như không nghe thấy tiếng khóc của nữ phụ, trong đầu chỉ xoay quanh mỗi câu “Con của ta”. Trời! Đừng có nói nàng thật sự trở thành nam nhân nha!
Trời ạ! Thật... thật khủng bố a!
Nàng mở to mắt nhìn hai nữ nhân đang nỉ non khóc, lỗ tai ù đặc, khiến nàng nhịn không được hung hăng nhíu mày, hô to một tiếng: “Stop!”
“Khiết Nhi, con xuống trước đi, ta có lời muốn nói với Vương gia.” Nữ phụ cao quý nghẹn lại tiếng khóc, nói với nữ nhân được gọi là Vương phi.
“Dạ, mẫu thân!” Nàng ta liếc mắt nhìn Tô Khinh Lăng, trầm mặc rời đi.
“Các ngươi cũng lui xuống hết đi.” Để Khiết Nhi rời đi, phụ nhân vẫy tay với hai nha hoàn cung gia đinh bên cạnh, nói.
“Vâng. Nô tì cáo lui!” Tỳ nữ, gia đinh hướng phía hai người hành lễ rồi rời đi.
Tô Khinh Lăng nhìn một màn nay, trực giác cho biết sắp có đại sự phát sinh. Quả nhiên, phụ nhân mở miệng nói câu tiếp theo, trực tiếp khiến nàng sợ tới suýt nhảy dựng lên.
“Nữ nhi của ta! May mà con đã tỉnh lại, suýt nữa hù chết mẫu thân!”
Phụ nhân ngồi trên giường, trên mặt mang theo biểu tình thống khổ, vuốt ve gương mặt Tô Khinh Lăng, nhẹ giọng nói.
Tô Khinh Lăng trong lòng khiếp sợ không thôi, hoang mang cũng không ít. Không phải vừa mới chỉ là “con” thôi sao? Sao y giờ lại thành “nữ nhi” rồi? Hơn nữa, hiện tại nàng còn có Vương phi, đừng có nói nàng là lưỡng tính, nam nữ đều ăn nha!
“Nữ nhi, mẫu thân biết con phẫn nam trang thực vất vả. Thế nhưng vì Vương phủ này, ta chỉ có thể để con chịu uỷ khuất. Chỉ tại phụ vương con qua đời sớm, mà con sinh ra lại là nữ oa. Vì Vương vị cần người thừa kế, mẫu thân không thể không đem con dưỡng như một nam hài...” Lão Vương phi một bên vừa nói vừa khóc. Có thể nghĩ, nàng gặp cảnh trượng phu qua đời, muốn giữ được cái Vương phủ này, nàng có bao nhiêu vất vả.
Tô Khinh Lăng không nói gì, nhưng từ lời nói của lão Vương phi cũng đủ hiểu. Hoá ra, nàng vẫn còn “trứng trần nước sôi”, nhưng hiện tại đang phẫn nam trang, mà tiểu Vương phi kia bất quá chỉ là quân bài nguỵ trang mà thôi. Xem ra, tiểu Vương phi cũng không biết chuyện nàng nữ phẫn nam trang. Như vậy, nàng chính là nguỵ trang, lừa gạt thế nhân rồi.
“Lăng Nhi, mẫu thân thực xin lỗi con. Nhưng mẫu thân cầu con, đừng trầm mặc kháng nghị như vậy, cũng đừng làm điều gì thương tổn chính mình. Nếu mất đi con, mẫu thân còn sống trên đời này làm cái gì chứ?”
Tô Khinh Lăng lại moi thêm được một điều từ lời nói của lão Vương phi. Xem ra, chủ nhân trước của khối thân thể này là không cam lòng, đang kháng nghị.
Chậc chậc chậc, thật sự là một nữ nhân ngu ngốc!
Nữ phẫn nam trang là như thế nào? Nếu đổi lại là nàng, khẳng định là khiến cho phong sinh thuỷ khởi (gió thổi mây phun), khiến cho người ta đố kị, hận không thể biến thành nàng. Thế nhưng, hiện tại nàng phải khiến cho lão Vương phi biết, chính mình đã không còn giống trước đây. Nàng phải mất trí nhớ! Chiêu này có vẻ cũ, nhưng dùng được.
“Ngươi là ai?”
Vô nghĩa! Nhớ rõ ngươi mới là quỷ đó!
Trong mắt nàng kia loé lên lệ quang, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, chọc người thương tiếc. Thế nhưng không bao gồm Tô Khinh Lăng vẫn đang nằm trên giường. hiện tại trong đầu nàng hỗn độn như tương hồ, căn bản không có trong tình trạng thanh tỉnh bình thường. Tuy nàng đoán được bản thân đang trong tình trạng gì, nhưng nàng hiện tại là nam hay là nữ? Nàng thuỷ chung vẫn hoài nghi.
Ngay lúc nàng kia còn đang khóc sướt mướt, ai oán vô hạn, một nữ phụ được hai nha hoàn dìu đỡ, nghiêng ngả lảo đảo tiến vào.
“Con của ta a...”
Sét đánh ngang tai, Tô Khinh Lăng dường như không nghe thấy tiếng khóc của nữ phụ, trong đầu chỉ xoay quanh mỗi câu “Con của ta”. Trời! Đừng có nói nàng thật sự trở thành nam nhân nha!
Trời ạ! Thật... thật khủng bố a!
Nàng mở to mắt nhìn hai nữ nhân đang nỉ non khóc, lỗ tai ù đặc, khiến nàng nhịn không được hung hăng nhíu mày, hô to một tiếng: “Stop!”
“Khiết Nhi, con xuống trước đi, ta có lời muốn nói với Vương gia.” Nữ phụ cao quý nghẹn lại tiếng khóc, nói với nữ nhân được gọi là Vương phi.
“Dạ, mẫu thân!” Nàng ta liếc mắt nhìn Tô Khinh Lăng, trầm mặc rời đi.
“Các ngươi cũng lui xuống hết đi.” Để Khiết Nhi rời đi, phụ nhân vẫy tay với hai nha hoàn cung gia đinh bên cạnh, nói.
“Vâng. Nô tì cáo lui!” Tỳ nữ, gia đinh hướng phía hai người hành lễ rồi rời đi.
Tô Khinh Lăng nhìn một màn nay, trực giác cho biết sắp có đại sự phát sinh. Quả nhiên, phụ nhân mở miệng nói câu tiếp theo, trực tiếp khiến nàng sợ tới suýt nhảy dựng lên.
“Nữ nhi của ta! May mà con đã tỉnh lại, suýt nữa hù chết mẫu thân!”
Phụ nhân ngồi trên giường, trên mặt mang theo biểu tình thống khổ, vuốt ve gương mặt Tô Khinh Lăng, nhẹ giọng nói.
Tô Khinh Lăng trong lòng khiếp sợ không thôi, hoang mang cũng không ít. Không phải vừa mới chỉ là “con” thôi sao? Sao y giờ lại thành “nữ nhi” rồi? Hơn nữa, hiện tại nàng còn có Vương phi, đừng có nói nàng là lưỡng tính, nam nữ đều ăn nha!
“Nữ nhi, mẫu thân biết con phẫn nam trang thực vất vả. Thế nhưng vì Vương phủ này, ta chỉ có thể để con chịu uỷ khuất. Chỉ tại phụ vương con qua đời sớm, mà con sinh ra lại là nữ oa. Vì Vương vị cần người thừa kế, mẫu thân không thể không đem con dưỡng như một nam hài...” Lão Vương phi một bên vừa nói vừa khóc. Có thể nghĩ, nàng gặp cảnh trượng phu qua đời, muốn giữ được cái Vương phủ này, nàng có bao nhiêu vất vả.
Tô Khinh Lăng không nói gì, nhưng từ lời nói của lão Vương phi cũng đủ hiểu. Hoá ra, nàng vẫn còn “trứng trần nước sôi”, nhưng hiện tại đang phẫn nam trang, mà tiểu Vương phi kia bất quá chỉ là quân bài nguỵ trang mà thôi. Xem ra, tiểu Vương phi cũng không biết chuyện nàng nữ phẫn nam trang. Như vậy, nàng chính là nguỵ trang, lừa gạt thế nhân rồi.
“Lăng Nhi, mẫu thân thực xin lỗi con. Nhưng mẫu thân cầu con, đừng trầm mặc kháng nghị như vậy, cũng đừng làm điều gì thương tổn chính mình. Nếu mất đi con, mẫu thân còn sống trên đời này làm cái gì chứ?”
Tô Khinh Lăng lại moi thêm được một điều từ lời nói của lão Vương phi. Xem ra, chủ nhân trước của khối thân thể này là không cam lòng, đang kháng nghị.
Chậc chậc chậc, thật sự là một nữ nhân ngu ngốc!
Nữ phẫn nam trang là như thế nào? Nếu đổi lại là nàng, khẳng định là khiến cho phong sinh thuỷ khởi (gió thổi mây phun), khiến cho người ta đố kị, hận không thể biến thành nàng. Thế nhưng, hiện tại nàng phải khiến cho lão Vương phi biết, chính mình đã không còn giống trước đây. Nàng phải mất trí nhớ! Chiêu này có vẻ cũ, nhưng dùng được.
“Ngươi là ai?”
Bình luận truyện