Nhất Chiến Thành Công

Chương 24



Mộ Dung Tường khóe miệng chảy xuống một dòng máu.Ánh mắt bi thương “Chỉ cần sư phụ không đi,người đánh chết ta cũng không ngại.”

Đôi môi Bạch Vô Ly run rẩy.Khổ sở nhìn hắn”Có ý gì? Lại là khổ nhục kế của ngươi sao? Ngươi thật cho rằng ta Bạch Vô Ly dễ lừa gạt lắm sao? Tĩnh vương gia,ngươi quá khinh thường ta đấy!”

“Không phải! Không phải!” Mộ Dung Tường giống như kẻ điên.Thét to kéo y vào trong ngực!”Ngươi tại sao hiểu lầm ta? Sư phụ,ta không có,ta không có lừa ngươi!Ta không có!”

“Đừng đụng ta! Tên nghiệt đồ như ngươi! Đừng đụng ta!” Bạch Vô Ly bị áp đảo trên giường,tức giận giãy dụa mắng to.

“Tại sao bổn vương không thể đụng ngươi? Sư phụ là của ta! Là của ta!”

Mộ Dung Tường không chịu được nam nhân từ chối,dùng nội lực bàn tay giống như sắt giam cầm hai tay của y,một tay bá đạo xé ra vạt áo của y ——

Bạch Vô Ly sắc mặt đại biến!”Nghiệt đồ! Ngươi dám nhục nhã ta nữa,ta liền tự đoạn tâm mạch,chết cũng không để ngươi được như ý!”

“Tốt” Thiếu niên cười xán lạn hơn cả hoa,nói.”Nếu sư phụ dám chết một lần nữa,Bổn vương sẽ đem Huyền Ky Môn đổi thành kỹ viện,mở cửa đón khách! Nói không chừng sư tỷ còn có thể trở thành người đứng đầu bản kỹ viện.”

“Cái gì? Ngươi... Ngươi dám!”

“Sư phụ còn không hiểu rõ cá tính đồ nhi sao?” Mộ Dung Tường nâng lên cằm nam nhân,ánh mắt sáng quắc nhìn hắn”Bổn vương nói được thì làm được!”

“Kẻ điên! Cái tên điên này!” Bạch Vô Ly không thể thưởng cho y một bạt tai thật mạnh!

“Không sai.... Bổn vương chính là người điên!” Mộ Dung Tường kéo xuống mặt nạ da người trên mặt nam nhân,lè lưỡi cuồng nhiệt liếm hôn mỗi một tấc da thịt trên mặt hắn “Ta yêu sư phụ đến điên rồi!”

Thiếu niên ngoan cường liếm hôn nam nhân.

Từ trán,lông mày,lỗ mũi,đôi môi, cằm, lỗ tai...

“Không... Không... Muốn a... A... A...” Bạch Vô Ly bị chiếc lưỡi nóng ấm của thiếu niên khiến cho toàn thân tê dại,nói không thành tiếng...

Mộ Dung Tường liếm hôn càng lúc càng say mê,cuối cùng thậm chí ngay cả mắt sư phụ cũng không bỏ qua!

“Ô a a ——” Giống như ngay cả sâu trong linh hồn cũng bị liếm láp,Bạch Vô Ly hoàn toàn hỏng mất!

Cả người một run rẩy dữ dội,phân thân cứng ngắc cuồng xạ ra!

Mộ Dung Tường giật xuống quần lót nam nhân,bàn tay sờ soạng hạ thân hắn dính toàn tinh thủy.

“Ừ... mùi vị nhớ nhung đã lâu...”

Thấy thiếu niên hăng say liếm dịch trắng của y,Bạch Vô Ly quả thực thấy thẹn không biết thế nào cho phải.

“Thật đậm đặc,xem ra mấy tháng này sư phụ không có tự mình giải quyết.”

Bạch Vô Ly đỏ mặt,trả lời lại một cách mỉa mai”Hừ.Ta cần gì tự mình giải quyết,có rất nhiều người muốn giúp ta đấy!”

Mộ Dung Tường trong mắt lóe ra sát ý,lạnh lùng nói”Người nào? Là cái tên Diệp Tiểu Sam kia sao?”

“Làm sao? Ngươi lại muốn gây phiền toái cho hắn?” Bạch Vô Ly tức giận nói.

“Ai dám đụng người của Bổn vương,giết không tha!”

Nhìn thiếu niên bộ dáng âm tàn dường như muốn đuổi tận giết tuyệt,Bạch Vô Ly biết rõ cá tính của y,nào dám ngoài miệng cậy mạnh nữa,thẹn quá thành giận thét to!”Được rồi!Coi như ngươi thắng! Không có ai! Căn bản không có bất luận kẻ nào chạm qua ta! Chuyện này ngươi hài lòng chưa?”

“Còn thiếu nhiều lắm.” Mộ Dung Tường mặt mày hớn hở trộm hương đôi môi sư phụ.

“Ta Bạch Vô Ly đời trước tạo nghiệt gì,tại sao gặp phải một nghiệt đồ như ngươi?”

“Sư phụ còn đang hận đồ nhi sao?” Mộ Dung Tường ôm chặt mặt y,chằm chằm nhìn kỹ y”Tha thứ ta đi,sư phụ,là ta không tốt,không nên nhục nhã người, người biết không sau khi người nhảy xuống Cô Tình Nhai,ta cũng nhảy theo xuống...”

“Cái gì?” Bạch Vô Ly trong lòng chấn động,hoảng sợ nhìn y!

“Sư phụ cần gì kinh ngạc thế?” Mộ Dung Tường cười khổ”Chẳng lẽ người chết ta còn có thể sống một mình sao?”

“Ngươi.. Ngươi cần gì...”Bạch Vô Ly trong đầu trống rỗng,đôi môi run rẩy nói không ra lời.

“Sau khi ta nhảy xuống theo sư phụ,Từ Uy đã cứu ta lên,rồi khi ta tỉnh lại mỗi đêm mỗi ngày giống như điên lục soát khắp hạ du Hắc Long đàm,nhưng tìm thế nào cũng tìm không được người...” Mộ Dung Tường hồi tưởng lại khi đó trong lòng vẫn còn sợ hãi”Sau lại hoàng huynh sợ ta nghĩ không thông,nên hạ chỉ phái ta ra chiến trường giết địch,hơn nữa nhận lời sẽ xuất động tất cả lực lượng truy tìm hành tung của ngươi,sống thì thấy người,chết phải thấy thi thể,chính đều đó đã khiến ta có hy vọng có ngày gặp lại được người,ta mới có thể ở trên chiến trường mở một đường máu.Kiên trì sống sót... May ông trời phù hộ rốt cục để cho đồ nhi lại gặp được sư phụ...”

Thiếu niên kể đều không thể tưởng tượng nổi.Cả Bạch Vô Ly thông minh tuyệt đỉnh cũng không thể hiểu,run rẩy nói”Không,không thể nào..Nếu như ngươi thật có tình cảm với vi sư,thì ban đầu tại sao đối xử ta như thế?”

“Bởi vì ta vô tình nghe được sư phụ nói chuyện với Đỗ minh chủ,nghĩ đến người rất tốt với ta cũng chỉ vì Huyền Ky Môn... Ta... Ta cho rằng sư phụ đang gạt ta... Người căn bản không thương ta...”

Trời ạ! Thì ra là vậy!

“Ngươi tên ngu ngốc này! Tình cảm ta dành cho ngươi làm sao có thể nói với người ngoài? Huống chi ngày đó còn có đồ đệ Đỗ minh chủ ở đó.Nếu ngươi nghi ngờ tại sao không tự mình hỏi ta? Tại sao không cho ta một cơ hội giải thích? Ta đem tất cả cho ngươi,ngươi còn hoài nghi ta,chẳng lẽ trong mắt ngươi ta là một người *** tiện thế kia?”

Thấy trong mắt sư phụ có sỉ nhục xen lẫn thống khổ,Mộ Dung Tường hối hận đến muốn giết mình!

Bởi vì hoài nghi và không tín nhiệm của y,y thiếu chút nữa tàn nhẫn bức tử người y đời này yêu nhất....

“Thật xin lỗi sư phụ,là Tường nhi không tốt,người tha thứ ta đi!”

Bạch Vô Ly tâm đã lạnh, nhẹ nhàng lắc đầu.”Ta đã không còn là chưởng môn nhân Huyền Ky Môn,cũng không còn là sư phụ của ngươi.Ngươi đường đường là Tĩnh vương gia cần gì một lão bãn bán đầu hủ nhỏ nhoi tha thứ chứ,xin Tĩnh vương gia giơ cao đánh khẽ,buông ta tha.” Mộ Dung Tường thấy nam nhân muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với y trong lòng đau đớn,rung giọng nói”Nếu như sư phụ cảm thấy Tường nhi không xứng làm đồ đệ của người,vậy ta cũng không xứng có phần công lực này...”

Nói xong Mộ Dung Tường nhanh như chớp đưa tay điểm huyễn huyệt của nam nhân,đở dậy cho y ngồi xếp bằng,còn hắn thì ngồi sau lưng y.Một tay ấn lên đại huyệt phong môn,một tay vận khí cữu huyền thần công,nhanh chóng truyền sang người y——

Bạch Vô Ly hoảng hốt,hét lên”Tường nhi,ngươi muốn làm gì? Không được phép truyền sang ta! Ngươi làm vậy sẽ khó toàn mạng a!”

Tường nhi trong người còn một phần độc tố,lỡ như sau khi công lực hoàn toàn biến mất,độc khí cắn trả,y chắc chắn sẽ chết!

“Dù sao sư phụ đã không quan tâm ta,ở trên đời này cũng không có người thật lòng với ta,ta sống còn có ý nghĩa gì?”

Mộ Dung Tường không để ý y ngăn cản,tiếp tục đem công lực truyền vào trong cơ thể sư phụ.

Bạch Vô Ly lòng như lửa đốt,nhưng y bị điểm huyễn huyệt không thể động đậy,không nhịn được khóc òa lên!

“Sư phụ làm sao không nhớ ngươi? Sư phụ muốn ngươi! Sư phụ đời này chỉ cần một mình Tường nhi! Hu hu... Tường nhi,ngươi mau dừng tay! Sư phụ van ngươi đấy!”

Mộ Dung Tường nghe vậy chấn động,nhanh chóng thu hồi chân khí.Giải huyệt cho sư phụ,tiếp theo từ phía sau lưng kéo chặt y vào trong ngực ———”Sư phụ, người không gạt ta chứ? Người thật sự còn muốn Tường nhi sao?” Mộ Dung Tường nghẹn ngào đem mặt vùi vào trong cổ y ——

Bạch Vô Ly cảm giác được da thịt nóng lên,có gì đó ẩm ướt đồ chảy xuống cổ của y...

“Tường nhi... Ngươi khóc sao?”

Bạch Vô Ly xoay người sang chỗ khác,nhìn thấy nước mắt thiếu niên,đau lòng không thôi.

Vươn ra bàn tay run rẩy,khẽ vuốt khuôn mặt tuyệt mỹ đã khắc sâu trong tim y,Bạch Vô Ly cũng rơi xuống nước mắt”Tường nhi đừng khóc... Sư phụ ở chỗ này... Tường nhi của ta...”

“Sư phụ!” Mộ Dung Tường khóc hô một tiếng,hai cánh tay có lực ôm chặt nam nhân vào trong ngực!”Tường nhi rất yêu người! Không có người ta sống không bằng chết!Xin người đừng rời khỏi ta!Nếu sau này đồ nhi có chọc giận người,người có thể đánh ta mắng ta cũng có thể giết ta,chỉ cầu sư phụ đừng bỏ lại ta một mình!”

Bạch Vô Ly hai mắt đẫm lệ nhìn thiếu niên mình yêu,dịu dàng hôn lên làn nước mắt của y”Được,sư phụ đồng ý với ngươi,đời này kiếp này, không bao giờ … bỏ lại ngươi một mình...”

“Sư phụ...”

Hai người khóc điên cuồng ôm hôn,trao đổi miếng thơm ngọt lẫn nhau...

Bạch Vô Ly há to mồm,để đầu lưỡi nóng bỏng của thiếu niên xâm nhập sâu vào quấn chặt không tha!

Mộ Dung Tường lần nữa tìm lại được bảo bối của mình,kích động muốn chết,thô bạo xé rách áo nam nhân ——

Trên đầu nhũ như hoa anh đào hôn lên vòng bạc run động lóe sáng!

“Sư phụ,người không lấy xuống sao?” Nhìn vòng bạc đích thân hắn đeo,Mộ Dung Tường mừng rỡ không thôi.

Bạch Vô Ly lúng túng,nhưng vẫn mạnh miệng nói”Vi sư lười lấy xuống mà thôi.Có gì ngạc nhiên chứ?”

“Hi,sư phụ lúc nào cũng thích khẩu thị tâm phi,thật ra người yêu đồ nhi muốn chết đúng không,thân thể *** đãng này không có đồ nhi thương yêu,buổi tối chắc chắn ngủ không ngon?”

“Thối lắm! Vi sư không có ngươi,buổi tối mỗi ngày đều ngủ rất là ngon đấy!”

“Phải không? Cái miệng nhỏ phía trên không thành thật chút nào,hay là để đồ nhi hỏi phía dưới a...”

“A a! Buông ra!Cái tên nghiệt đồ này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện