Nhất Đao Khuynh Thành
Chương 27: Biến cố
Hoa trong hoa viên vẫn chưa nở.
Thương lão phu nhân cho người chuyển một gốc hao mai vào trồng ở nơi này. Bà đang ngửi mùi hương cảu cây hoa mai. Dường như cuối cùng bà cũng tìm thấy một chút hy vọng, bà bật cười. Khi phu quân của bà chết, bà đã cho rằng mọi hy vọng đã tan biến. Nhưng có người nói với bà, bà vẫn còn hai người con trai, hai người này trưởng thành, lấy vợ sinh con, đó chính là hy vọng trong tương lai của bà.
Lúc con trai cả chết, sắc mặt bà rất bình tĩnh, nhưng trong lòng quặn đau. Bà không thể để cho người khác nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ của mình. Đứa con thứ hai của bà, bây giờ đang bị nhốt bên trong cánh cửa sắt kia, đang bị khóa bởi một chiếc khóa rất to và nặng. Hàng ngày ba bữa cơm chỉ có thể do một tên nô tài câm trong nhà đưa đến. Bà không thể không làm vậy, vì nó đã bị điên bởi một người đàn bà.
Đôi bàn tay đầy nếp nhăn của Thương lão phu nhân đang vuốt ve cành mai, thở dài. Bà không muốn để cho bất cứ người nào làm phiền đứa con này. Bây giờ số lần phát bệnh của nó ngày càng nhiều, có lẽ không bao lâu sau sẽ chết. Lúc chồng bà chết, bà vẫn có thể kìm nén được. Nhưng lúc ở linh đường của con trai cả, bà đã cần người khác dìu đi tế cúng con trai mình. Bà ngày càng già yếu, không bao lâu nữa sẽ đi theo bọn họ. Bà đã quyết định, trước khi chết, sẽ mang Hành Châu đi theo, vì thực sự bà không thể yên tâm để con trai điên điên khùng khùng sống trên thế gian đầy lạnh lùng và tàn khốc này.
Ngày trước, bà vẫn luôn luôn kìm nén không để cho bản thân mình gục ngã, vì bà còn có một đứa cháu. Bây giờ, đứa cháu bé nhỏ ấy chính là tia hy vọng duy nhất của Thương gia. Nó cũng đến lúc thành thân sinh con rồi, còn mang về một cô nương trẻ tuổi xuất thân cô độc giống bà. Thực sự bà luôn luôn hy vọng, huyết mạch của Thương gia sẽ không đứt đoạn như vậy. Vì thực sự không thể nhẫn tâm nhìn thấy cô nương đó giẫm lên vết xe đổ của bà, đằng sau vai trò của người dâu trưởng. Cuối cùng, vẫn không nỡ để lại một mình Thương Dung, sống cô đơn trên cõi đời này. Thật quá cô đơn, Thương lão phu nhân nhìn xa xăm về nơi bóng đêm đang bao trùm nơi xa xa kia, đôi mắt đỏ ngầu vẫn đang nhỏ lệ. Chỉ cần bên cạnh đứa cháu đó có người nó yêu thương, cùng nó đi suốt cuộc đời, bà cũng có thể yên tâm ra đi.
Ngày mồng 7 tháng 2, hôn lễ.
Đại sảnh Thương gia đã treo đèn kết hoa. Một cảnh tượng rất đẹp, tráng lệ, chỉ đợi tân lang và tân nương bái thiên địa.
Thương Dung đang mặc bộ cát phục, bộ quần áo tân lang. Thường ngày chàng quen mặc áo trắng, hôm nay toàn thân một màu đỏ, càng thể hiện rõ thân hình cường tráng, khuôn mặt tuấn tú, hầu hết phụ nữ đến tham dự hôn lễ đều chằm chằm nhìn chàng, không rời mắt. Như một vị tân lang tinh thần hưng phấn, khí phách hào hùng, công tử Thương gia luôn luôn nở nụ cười với mọi người, mặc dù hôm nay chàng cười rất khách khí, thẳm sâu trong đôi mắt đó ẩn giấu một nỗi bi thương khó tả. Bất cứ người nào cũng cho rằng tất cả đều bình thường, chỉ có tổ mẫu của Thương gia mới nhận ra cảm xúc của cháu mình. Một lão phu nhân có con mắt nhìn sâu xa, cũng không đoán ra được tình cảm của Thương Dung hay sao?
Trong phòng.
Đường Duyệt ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình ở trong gương, vừa trang điểm xong thấy có chút khác lạ.
Hỷ nương không quen Đường Duyệt, chỉ biết vị cháu dâu của Thương gia xuất thân giang hồ. Ngay cả khi mặc cát phục cũng không quên bỏ Khuynh Thành vào trong áo, cũng ít nhiều kính sợ nàng. Lúc trang điểm cũng không dám nói chuyện nhiều với nàng. Nếu như Đường Duyệt khát nước, hỷ nương cũng không dám nói với nàng là không được uống.
Trong lòng Đường Duyệt cảm thấy bất an, nhưng vị sinh đã vụng về, không biết lên mở lời thế nào.
Nhưng trước khi làm tóc cho nàng, hỷ nương ngắm nàng một lượt, nói: “Cô nương thực sự là một tiên nữ. Ta đã trang điểm cho chưa đến một trăm, nhưng cũng phải đến tám mươi tân nương. Nhưng chưa từng thấy ai có dung mạo xinh đẹp như cô nương, Thương công tử thật có phúc”.
Đường Duyệt nghe thấy bà ta nói rất chân thành, khuôn mặt tự nhiên đỏ ửng lên. Từ khi dung mạo bị tổn thương, trên thế giới này không có ai nói với nàng những lời như thế, nàng không nén nổi cảm động nói: “Cảm ơn hỷ nương đã chuẩn bị cho ta”.
Hỷ nương nhìn thấy mặt nàng đỏ ửng, giống như một con bướm hồng rất sinh động, xinh đẹp lạ thường, bèn lắc đầu nói: “Người ta nói, cuộc đời bình đẳng, nhưng ta lại thấy Phật Tổ quá không công bằng, một cô nương có khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng giống như một con bướm rất sinh động mà lại gặp quá nhiều phong ba bão tố…”.
Đường Duyệt ngây người, xoay người nhìn mình ở trong gương, dưới mắt trái có hình giống như một con bướm đang dang cánh chuẩn bị bay, rất xinh đẹp, non tơ. Con bướm hồng đó làm cho khuôn mặt thanh tú của Đường Duyệt càng thêm xinh đẹp, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Nàng giơ tay, xoa xoa lên con bướm đỏ, không biết đang nghĩ gì, bỗng nhiên rơi lệ.
Hỷ nương hét lên: “Ây dà, cô nương, không được khóc, ngày đại hỷ, khuôn mặt sao có thể trang điểm đẹp được đây!”. Bà ta vội vội vàng vàng tìm khăn lau mặt cho nàng.
Đang lau, đột nhiên bà ta nghĩ ra chuyện gì đó, vội vàng tìm một thứ trên người mình, mãi lâu sau mới tìm ra một tờ giấy, đưa cho Đường Duyệt và nói: “Kìa, ta đúng là vội quá hóa hồ đồ. Thương công tử nói, tờ giấy này phải đua cho tân nương xem trước. Cậu ấy đúng thật kỳ lạ, có lời yêu thương nào mà không chờ đến đêm động phòng hoa chúc kia chứ!”.
Hỷ nương vẫn đang nói, Đường Duyệt đã mở tờ giấy được gấp vuông vắn đó ra.
Hỷ nương không biết chữ, bà ta chỉ thấy sau khi Đường Duyệt đọc xong thì bỗng ngây người ra, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Dường như nàng vừa trải qua một sự kích động nào đó, đến phấn trang điểm cũng không thể che đi sắc mặt nhợt nhạt. Đôi mắt trong sáng bị che phủ bởi một nỗi buồn sâu đậm, đôi vai nàng bắt đầu run run, những đầu ngón tay cầm tờ giấy trở nên trắng bệch. Hỷ nương có chút sợ hãi, không biết rốt cuộc tờ giấy đó viết gì mà có thể khiến cho một tân nương đang vui mừng bỗng chốc biến thành bộ dạng như thế này.
Tiếng nhạc bên ngoài đã bắt đầu nổi lên. Hỷ nương không thể đoán được nội dung trong bức thư, đành đội mũ ngọc cho nàng, nói: “Giờ lành đã đến, những việc khác nên gác lại sau”.
Bên ngoài có một nô tỳ đang thúc giục. Bà ta có chút bất an, quay đầu nhìn vị tân nương Đường Duyệt vẫn đang ngồi bất động bên bàn trang điểm, không biết có nên đi ra ngoài không.
Trong phòng, chỉ còn lại Đường Duyệt và người nô tỳ vừa rồi giúp hỷ nương chuẩn bị.
Trong lòng Đường Duyệt giống như có những con sóng lớn đang trào dâng mạnh mẽ. Nàng không ngờ, Thương đại ca lại có thể nói với nàng những chuyện này.
Hóa ra, người lấn trước dụ chàng đuổi theo đã để lại một tin truyền miệng.
Chỉ có điều, không biết người nào đã truyền tin này. Buổi trưa ngày mồng 8 tháng 2, chính đạo và Bái Nguyệt Giáo quyết đấu tỉ thí thêm một lần nữa. Người đầu tiên quyết đấu của Bái Nguyệt Giáo chính là Đường Mạc.
Sau khi biết được tin này, tại sao đến bây giờ Thương Dung mới nói với nàng, trong lòng Đường Duyệt phần lớn có thể đoán ra được nguyên do. Chỉ là, Thương Dung rốt cuộc vẫn là Thương Dung. Mãi mãi không thể biến thành Tô Mộng Chẩm, vì Tô Mộng Chẩm chỉ biết đặt lợi ích của mình lên đầu. Còn Thương Dung trước lúc cử hành hôn lễ đã mau chóng báo cho nàng biết, chính là muốn để cho nàng đưa ra lựa chọn của mình.
Đi, hay không đi, đều do nàng.
Tiếng nhạc đã bắt đầu nổi lên, mảnh giấy nhẹ nhàng bay từ đầu gối của nàng xuống đất. Ánh mắt của Đường Duyệt dõi theo mảnh giấy đó, trong lòng đột nhiên có một hy vọng, nàng hy vọng mình vẫn chưa biết tin tức này.
Nàng từ từ ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, bộ hỷ phục màu đỏ tươi, trang điểm lộng lẫy, xinh đẹp, nhưng cũng không có cách nào che đi sắc mặt trắng bệch của nàng. Mái tóc đen nhánh đã được cuộn lại, con bướm đỏ dưới mắt trái sinh động giồng như sắp cất cánh bay.
Chỉ là, tại sao mặt gương mờ đi? Hay là nàng đã khóc…
Nếu như có thể bất chấp tất cả, thì tốt biết mấy. Đường Duyệt biết mình nhất định sẽ hối hận, thậm chí nàng chưa làm cũng đã biết. Nhưng nàng nghĩ đến một nơi rất nhiều năm về trước đã có một người nói với nàng: “Theo ta về nhà”.
Cùng muội về nhà, đại ca, muội muốn đưa huynh trở về nhà.
Huynh ấy là huynh trưởng của nàng, cũng là người thân duy nhất trên thế giới này của nàng. Tình cảm sâu đậm này bất cứ thứ gì cũng không thể thay thế được.
Nàng giơ tay, cẩn thận gỡ chiếc mũ ngọc trên đầu xuống, đặt vào lòng bàn tay. Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, đúng vào hạt ngọc châu trắng tròn tinh khiết. Sự đau khổ lan tỏa khắp trái tim nàng.
Hỷ nương đang định đẩy cửa bước vào thì cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra. Đường Duyệt mặc cát phục đứng trước bà, khuôn mặt bình tĩnh, những giọt lệ vẫn chưa khô trên khuôn mặt xinh đẹp ấy.
“Cô nương…”
Nàng giật chiếc nơ thắt hình chữ hỷ ở lưng xuống, dúi vào tay hỷ nương: “Thay ta nói với chàng, hãy đợi ta!”.
Hỷ nương vẫn chưa kịp nói gì, mắt như nhòe đi, bóng hình yểu điệu đã chạy đi rất xa…
Lúc này tiểu a hoàn bên trong mới đuổi theo. Trên tay nàng chiếc mũ ngọc châu rất tinh xảo, va phải hỷ nương đang đứng chôn chân ở đó, chiếc mũ ngọc trong tay đột nhiên rơi xuống.
Sợi dây chuyền ngọc châu đột nhiên đứt đoạn, những hạt ngọc châu lăn xuống đất…
Đường Duyệt chưa từng nghĩ, sẽ có người đợi nàng trước cổng lớn Thương gia.
Lúc nàng nhìn thấy Hiên Viên Trì Trì, nàng ta đang ngồi trên chiếc ghế hai người khiêng, mỉm cười nhìn nàng.
Hiên Viên Trì Trì nhìn thấy dung mạo của Đường Duyệt rất nhanh. Nàng ta dường như rất ngạc nhiên, nét mặt cũng không biết đang đố kỵ hay đang oán hận, chầm chậm nói: “Ta đợi cô nương từ lâu rồi”.
“Ngươi biết ta sẽ tới ư?”.
“Đương nhiên, vì đại ca ngươi, ngươi nhất định sẽ đến”.
“Mảnh giấy đó do ngươi đưa tới?”.
“Mảnh giấy?” Hiên Viên Trì Trì ngây người, nàng cười thẫn thờ: “Xem ra có người nhớ cô nương như ta sao!”.
Đường Duyệt đáp: “Tại sao các ngươi muốn để cho đại ca ta tỉ thí?”.
Hiên Viên Trì Trì cười hiền lành: “Hắn đã là người của Bái Nguyệt Giáo, ngươi hà tất cho rằng hắn vẫn là người của chính đạo, ra tỉ thí có gì không đúng…”.
Trong màn sương mù mịt mờ. đôi mắt của Đường Duyệt dường như trong sáng hơn, nàng lạnh lùng khẽ đáp: “Lẽ nào trong Bái Nguyệt Giáo không còn người nào có thể tỉ thí với cao thủ chính đạo hay sao?”.
Khuôn mặt Hiên Viên Trì Trì vốn đang nở một nụ cười rất vui vẻ, nhưng từ lúc nhìn thấy dung mạo của Đường Duyệt, nụ cười ấy không còn như trước nữa, nàng đáp: “Đường cô nương, lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ qua, có thể có người cố ý khiến ngươi tức giận, đã ngầm phá hoại hôn sự của ngươi…”
Đường Duyệt không nói lời nào, nhưng trong đôi mắt nàng có một sự phẫn nộ không lới, đầy kìm nén. Con bướm hồng trên khuôn mặt nàng dường như bị nhiễm phải sự tức giận của đôi nàng, càng trở nên diễm lệ, xinh đẹp lạ thường, khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc.
Bị ánh mắt này nhìn, Hiên Viên Trì Trì cũng không tránh khỏi cúi đầu xuống, hỏi: “Đường cô nương, ngươi có điều gì muốn nói?”.
Đường Duyệt đáp: “Ta không hiểu tại sao ngươi cứ phải quấn lấy ta?”.
Hiên Viên Trì Trì ngẩng đầu, thở dài: “Điều này ngươi không cần phải hỏi, tất nhiên ta có lý của ta”.
Đường Duyệt khẽ nhắm mắt, nàng biết mình nói gì cũng vô ích. Những loại người này không biết nói lý lẽ. Quyền lực của bọn họ chính là lý lẽ, đạo lý này há chẳng phải là đạo lý ngang ngược nhất, cũng hữu dụng nhất trên thế gian này hay sao?
Tô Mộng Chẩm đã sớm đoán chắc Đường Duyệt sẽ đến. Chỉ không ngờ nàng có thể đến cùng Hiên Viên Trì Trì. Vị thánh chủ Bái Nguyệt Giáo õng ẹo này, rốt cuộc đang giở trò gì? Tại sao một lần nữa dụ Đường Duyệt ra? Nhưng phàm những chuyện đại sự, bí quyết đầu tiên chính là nhẫn. Bất luận đối với bản thân, đối với kẻ địch, đều phải tàn nhẫn như nhau.
Giọng nói và nét mặt không thay đổi của Hiên Viên Trì Trì xoay quanh Tô Mộng Chẩm và Đường Duyệt, ngầm ý bái phục Tô Mộng Chẩm. Nàng luôn luôn cho rằng những trù tính của hắn có chút thâm trầm, nhưng hôm nay xem ra bản thân đã xem thường hắn. Muốn đạt được quyền lực? Ngày hôm nay hắn chỉ ở dưới một người, hà tất phải bất chấp nguy hiểm lớn như thế này? Muốn địa vị giáo chủ? Không, hữu danh không bằng hữu thực, đại quyền nắm trong tay hà tất phải để ý những hư danh đó?
Khuôn mặt Hiên Viên Trì Trì hiện lên tình cảm dịu dàng, đằm thắm như dòng nước, trong lòng thầm than một tiếng: “Tô Mộng Chẩm à Tô Mộng Chẩm, rốt cuộc chàng muốn làm gì?”.
Bất luận hắn muốn làm gì, Đường Duyệt cũng là một quân cờ rất quan trọng, Hiên Viên Trì Trì tin tưởng như vây. Vì Tô Mộng Chẩm không bao giờ coi trọng một nữ nhi khi không có giá trị lợi dụng. Cho nên Đường Duyệt nhất định sẽ có ích, chỉ là Hiên Viên Trì Trì không biết, rốt cuộc Đường Duyệt có ích lợi gì đối với Tô Mộng Chẩm.
Mặt khác, hiện nay Hiên Viên Trì Trì cũng cần Đường Duyệt giúp nàng xác nhận một việc rất quan trọng. Nghĩ như vậy, ánh mắt Hiên Viên Trì Trì liền hướng về khuôn mặt không biểu cảm đó, chiếc lưng thẳng đứng của Đường Mạc. Chàng vẫn chưa ngẩng đầu nhìn muội muội của mình, một cái liếc mắt cũng không hề có.
Người khác đang nhìn, cũng đang bàn tán. Không ai có thể tưởng tượng ra, một Đường cô nương nhan sắc đã bị hủy hoại lại có thể biến thành một đại mỹ nhân xinh đẹp hấp dẫn đến vậy. Còn xuất hiện giữa đám người của Bái Nguyệt Giáo, ngay cả khuôn mặt cũng lạnh lùng không chút biểu cảm. Nhưng nhìn đi nhìn lại, đều thấy rằng so với dung mạo trước khi bị hủy hoại, nàng càng xinh đẹp hơn gấp bội.
Con bướm đỏ dường như đang muốn bay, cùng với bộ cát phục nàng vẫn chưa kịp thay, khiến nàng rất nổi bật giữa đám đông. Tay áo dài rộng lớn của nàng đang bay phần phật trong gió, toàn thân giống như một cây hải đường sắp bị gió cuốn đi.
Đường Duyệt bị rất nhiều người để ý, nhưng dường như nàng không hề quan tâm đến điều đó. Đôi mắt trong sáng chỉ chằm chằm nhìn Đường Mạc dưới võ đài. Tại sao huynh ấy không tỉnh lại? Tại sao phải bỏ mạng vì Bái Nguyệt Giáo?
“Đường cô nương, công tử mời cô nương đi qua bên đó”. Đường Duyệt giật mình, Tiểu Liên không biết đã đến bên nàng từ lúc nào, nhẹ nhàng nói.
Đường Duyệt ngây người, nhưng vẫn đi về phái Tô Mộng Chẩm. Hắn ngồi trên ghế, tĩnh lặng, dung mạo xuất chúng, dáng hình tuấn tú, ăn mặc lịch sự, con người vừa đẹp đẽ vừa cao quý. Có ai ngờ hắn lại là loại người xấu xa, lòng lang dạ sói, tâm địa độc ác.
Đường Duyệt miến cưỡng đứng đó, nhưng vẫn muốn hỏi hắn một câu: “Các người rốt cuộc muốn lợi dụng đại ca ta đến bao giờ?”.
Tô Mộng Chẩm đến mí mắt cũng không ngẩng lên, đáp: “Đến lúc huynh ấy chết”.
Trong lòng Đường Duyệt đau đớn: “Người đáng chết chính là ngươi”.
Tô Mộng Chẩm hé môi mỉm cười, đáp: “Tô mỗ cả cuộc đời này, nợ máu của mình không thể tính hết. Những oan hồn chết dưới bàn chân này khó mà đếm được. Nếu như có nhân quả báo ứng, tội của ta đáng chết từ lâu. Nhưng đáng tiếc ông trời không phải là nàng”.
Ánh mắt Đường Duyệt hướng về Đường Mạc đang đứng trên võ đài. Đường Mạc đã đánh bại đối thủ đầu tiên, thiếu trang chủ trang Tư Mã - Tư Mã Vô Thanh, hai cánh tay của Tư Mã Vô Thanh đều bị chém đứt. Đường Duyệt nhắm chặt mắt. ngày trước đại ca ra tay, vẫn còn chừa một con đường sống. Lần này, huynh ấy thực sự tuyệt tình. Vị thiếu trang chủ Tư Mã này, nàng đã từng có duyên gặp gỡ, bây giờ bị biến thành một đống thịt đổ xuống vũng máu, chết không nhắm mắt.
Tô Mộng Chẩm khẽ vỗ tay: “Kiếm thuật của Đường huynh thật sắc sảo, kỳ diệu!”.
Lần đầu tiên Đường Duyệt cảm thấy hối hận. Nàng không nên tới đây, vì tới đây, nàng đã phải từ bỏ nhân duyên tốt đẹp của mình, để mặc một mình Thương đại ca đối mặt vói nhiều khách quý như vậy. Vì địa vị danh tiếng của Thương gia, chàng có thể tha thứ cho nàng, chấp nhận nàng thêm một lần nữa không?
Không biết tại sao, Tô Mộng Chẩm luôn giữ thái độ khinh bỉ cao ngạo đối với Thương Dung. Đối phương địa vị càng cao quý, càng lương thiện chính trực, thì hắn lại càng coi thường, càng căm ghét vạn phần. Còn một bí mật khác, chính bản thân hắn cũng không muốn thừa nhận, luôn luôn giày vò hắn.
Nhìn Đường Duyệt trong bộ quần áo cưới rạng ngời, Tô Mộng Chẩm giữ một nụ cười rất chân thành và dịu dàng, nói: “Đã làm chậm trễ hôn lễ của cô nương, thật có lỗi!”.
Trong hôn lễ, tân nương biến mất, Thương công tử sẽ có phản ứng gì? Ngây như một tấm gỗ? Đau khổ đến nỗi không muốn sống nữa? Thương Dung là một đấng quân tử, chàng luôn đứng sau Đường Duyệt với khí khái thâm tình, sẵn sàng chịu đựng, lặng lẽ quan tâm nàng, yêu thương bảo vệ nàng. Việc này chắc chắn Tô Mộng Chẩm sẽ không bao giờ làm được. Hắn sẽ không nhẫn nại vì bất cứ nữ nhi nào. Tình yêu hắn bỏ ra đủ để thiêu đốt đối phương thành tro tàn.
Đường Mạc lúc này đã đánh bại đối thủ thứ hai, đệ tử quan môn của trang chủ sơn trang Âu Dương, Lâm Tử Nhiên. Máu tươi trên cánh tay phải của Lâm Tử Nhiên đã tuôn ra, chàng ôm chặt cánh tay nét mặt lo lằng.
Đúng lúc đó, Đường Duyệt nhìn thấy Âu Dương Tiếu Thiên ngồi trên đài đột nhiên đứng dậy. Sau đó, sắc mặt của Âu Dương Minh Châu biến sắc, vì nàng cũng nhìn thấy, phụ thân nàng sắp phải tranh đấu với Đường Mạc.
“Thế điệt, ta không bao giờ ngờ rằng, cháu sẽ biến thành bộ dạng như ngày hôm nay!” Âu Dương Tiếu Thiên chầm chậm bước xuống võ đài, một tay đỡ đệ tử của mình lên, cho người đưa chàng ra bên ngoài nghỉ, sắc mặt đau đớn thất vọng nói.
Sắc mặt lạnh lùng của Đường Mạc không chút dao động, chàng giống như một người xa lạ, đối mặt với Âu Dương Tiếu Thiên, không chút phản ứng.
“Phụ thân cháu dưới cửu tuyền không biết sẽ đau lòng thế nào! Hôm nay ta thay mặt phụ thân cháu, dạy dỗ đứa nghịch tử này!” Vừa dứt lời, Âu Dương Tiếu Thiên đã ra tay! Ông ta ra tay nhanh như gió, thân pháp như một luồng điện! Nội lực rất lớn, một chưởng trúng ngực Đường Mạc!
Nhưng Âu Dương Tiếu Thiên chưa kịp đắc ý, đã chịu một kiếm.
Ông ta chỉ cảm thấy vết thương đau nhức, tức giận nói: “Ngươi dám…”. Âu Dương Tiếu Thiên tự khoe khoang là tiền bối võ lâm, lấy cớ dạy dỗ để ra tay, không bao giờ ngờ rằng Đường Mạc lại có thể thực sự dám ra tay đối với ông ta, không thể nào tin được.
Nhìn thấy sắc mặt Đường Mạc vô tình, ông ta rất tức giận, máu dồn hết lên mặt, hét lớn: “Súc sinh!”. Tiếng hét này giống như một tiếng sấm vang động khắp nơi. Toàn thân ông ta giống như một con mãnh long, ầm ầm lao tới, kiếm pháp, khinh công, nội công, kinh nghiệm của ông ta đều hơn hẳn Đường Mạc.
Đường Duyệt vội vàng bước lên một bước, Tô Mộng Chẩm cười dịu dàng: “Nếu như nàng muốn đại ca nàng chết ngay lập tức trong tay đối phương, thì đi xuống xem thử”. Ánh mắt của chàng hờ hững khẽ chạm phải ánh mắt của Hiên Viên Trì Trì. Hiên Viên Trì Trì lập tức ngoảnh đi, khéo miệng Tô Mộng Chẩm khẽ nhếch lên.
Sắc mặt Đường Duyệt trắng bệch, không chớp mắt nhìn trận đấu giữa Đường Mạc và Âu Dương Tiếu Thiên. Nàng hy vọng đây chỉ là giấc mơ, tất cả những điều này đều xảy ra trong một con ác mộng đáng sợ! Đợi nầng tỉnh lại, Đường Mạc vẫn là đại ca có xương có thịt, có nhân tính, không phải như một cỗ máy giết người lạnh lùng như thế này. Khuynh Thành đang rung lên muốn thử sức, dường như nó đã ngửi thấy mùi máu tanh. Đột nhiên có một bàn tay giơ ra, kéo tay nàng, từng ngón, từng ngón cứng như gọng kìm. Nàng oán hận nhìn hắn, đối phương không hề tức giận, không vội vàng cũng không chậm chạp cười đáp: “Nếu như tay nàng bị thương, ta sẽ rất đau lòng”.
Đường Mạc đã bị thương. Dựa theo đấu pháp không màng đến sống chết của chàng, bị thương dưới tay Âu Dương Tiếu Thiên cũng là điều khó tránh khỏi. Thanh kiếm của Âu Dương Tiếu Thiên tiến sát lại, Đường Mạc cho rằng thanh kiếm của mình có thể chịu được, bất luận thế tấn công của đối phương hung mãnh thế nào, chàng vẫn đứng sừng sững không động đậy. Chẳng qua Đường Mạc dường như đang bị thương khá nặng, đến nỗi khi chàng lùi một bước để tránh khỏi thanh kiếm dài của đối phương, vết thương không chịu nổi bị rách toác, chảy rất nhiều máu, màu máu đỏ đã nhuốm hết vạt áo trước của chàng.
Viền mắt của Đường Duyệt đột nhiên đỏ lên, lạnh lùng nói: “Cuối cùng ta cũng biết rốt cuộc lý do của các ngươi là gì rồi!”.
Tô Mộng Chẩm hiếu kỳ hỏi: “Ồ, là điều gì?”.
“Là để giày vò chúng ta, để giày vò mỗi người chúng ta. Ngươi là ác quỷ, ác quỷ!” Tiếng nghiến răng ken két của Đường Duyệt vang lên, toàn thân nâng run lên bần bật.
Bàn tay Âu Dương Tiếu Thiên nắm chặt thanh kiếm, đến nỗi các cơ nổi hết lên, huyệt thái dương cũng nhảy lên thình thịch. Ông ta vốn cho rằng đánh bại một tên tiểu tử nhỏ tuổi như Đường Mạc là điều rất dễ dàng. Ông ta luôn rất tự tin về bản thân. Nhưng không ngờ, giằng co lâu như vậy thì bản thân ông ta lại ngày càng ở vào thế bất lợi. Chưởng đầu tiên của ông ta, và nhát kiếm sau này, Đường Mạc đã dựa vào nội lực của mình để chống đỡ. Ngược lại, bản thân Âu Dương Tiếu Thiên chịu một sự chấn động đến mức máu tức trào dâng, làm sao không khiến ông ta phẫn nộ! Nếu hôm nay một tiền bối trong giới võ lâm như ông ta thất bại trước một tên tiểu tử nhỏ tuổi, ông ta còn lấy đâu ra thể diện để đứng trên giang hồ?
Đột nhiên, Lâm Tử Nhiên đang ngồi nghỉ dưới võ đài hét lên: “Sư phụ, trên thanh kiếm của hắn có…”.
Đám đông nhìn theo tiếng hét của chàng, phát hiện sắc mặt chàng trắng bệch. Người không ngừng run lên. Trên cánh tay trái đang băng bó, máu đen không ngừng chảy ra. Âu Dương Minh Châu đứng sững bên cạnh, khuôn mặt cũng hoàn toàn biến sắc.
Âu Dương Tiếu Thiên nhìn vết thương trên cánh tay đang dần biến thành màu đen, sắc mặt cũng lập tức trở nên bi thảm, cố gắng nói: “Đường Mạc, ta muốn Đường huynh có thể giữ lại dòng giống, nên mới để lại chút tình nghĩa, ngươi… lại sử dụng thủ đoạn đê hèn này…”.
Tất cả mọi người đều ngây ra, rồi lập tức trỏ lên sợ hãi, biết rằng trên thanh kiếm dài của Đường Mạc có độc. Nhưng Đường Mạc vẫn không chút phản ứng, sắc mặt lạnh lùng.
Đang nói, Âu Dương Tiếu Thiên không kìm nén được nữa, chống thanh kiếm xuống, Lý Hồng lập tức lao đến đỡ ông ta. Âu Dương Tiếu Thiên xua tay liên tiếp, ra hiệu không cần.
Tô Mộng Chẩm ngả mình ra ghế, khẽ cười đầy mệt mỏi.
“Âu Dương thế bá, người trúng độc rồi, hãy đi nghỉ trước đi”. Lúc này, đang đứng trên võ đài, Trường Thinh Phái Mục bất bình, đột nhiên rút một thanh kiếm từ trong người ra, tức giận quát: “Đường Mạc, Âu Dương trang chủ coi người như con như điệt, không ngờ ngươi vì vinh hoa phú quý của Bái Nguyệt Giáo mà bất chấp tất cả giết cả người như cha mình, muốn đẩy ông ấy đến chỗ chết. Ngươi… ngươi thực sự là một kẻ bất trung bất nghĩa. Nếu như để ngươi sống sót, không biết có bao nhiêu ngươi chết dưới tay của ngươi, hôm nay ta phải thay trời hành đạo!”.
Từ phía sau chàng, một loạt hiệp sĩ trẻ tuổi thay nhau xuất kiếm, bao vây Đường Mạc.
“Đại ca ta đã đại diện Bái Nguyệt Giáo xuất trận. Ngươi biết thế cục sẽ diễn ra như vậy có phải không?”. Đường Duyệt lạnh lùng hỏi.
Tô Mộng Chẩm lạnh nhạt đáp: “Người đã khiến cho nhiều người phẫn nộ như vậy, đương nhiên sẽ phải hy sinh”.
Đường Duyệt mím chặt môi, không nói bất cứ lời nào. Đôi mắt trong sáng chứa đầy sự bất an, nàng dốc hết sức kiềm chế biểu hiện của mình. Đôi cánh của con bướm đỏ khẽ động đậy, một vẻ đẹp lạ thường.
Cách đó khoảng mười trượng, Đường Duyệt nghe thấy tiếng xương gãy rất rõ ràng. Tiếp đến là tiếng dao sắc lẻm liếc qua da thịt. Người bị tấn công chưa kịp kêu một tiếng đã đổ gục xuống đất. Thì ra những người đó chẳng qua chỉ bao vây Đường Mạc, hoặc thể hiện chút phong độ, áp dụng phương thức một đối một, luân phiên đánh Đường Mạc. Nhưng lúc hai người trong đám bọn họ liên tiếp đổ gục xuống thì tất cả mọi người đều lo lắng, căng thẳng. Bọn họ bắt đầu không dám kiêu ngạo như trước nữa. Máu tươi phun đầy lên người Đường Mạc, nét mặt chàng vẫn lạnh lùng, vô tình, giống như một bức tượng đá không có sinh mạng.
“Nàng biết đại ca của nàng cuối cùng sẽ biến thành một con người như thế nào chưa?” Tô Mộng Chẩm cười. “Nàng còn nhớ những bức tượng đá đáng yêu trên đảo Bái Nguyệt Giáo không? Rất nhiều năm trước, những tượng đá đó đều là nhân sĩ chính đạo gia nhập Bái Nguyệt Giáo”.
Đường Duyệt ngây người, nàng nhìn Tô Mộng Chẩm, không dám tin vào lời hắn nói. Hắn dịu dàng cười: “Hắn sẽ từng chút, từng chút biến thành tượng đá, không thể đi, không thể nói, trái tim sẽ ngừng đập, miệng sẽ ngừng thở, thuật bùa chú từ thiên cổ Bái Nguyệt Giáo truyền lại quả nhiên có một không hai”.
Lời nguyền Thạch Tâm, Đường Duyệt cho rằng phần chi chép này trong cuốn Ly hận kinh chẳng qua chỉ là một truyền thuyết hoang đường. Trên thế giới này sao lại có bùa chú biến người thành đá được?
Tô Mộng Chẩm nói: “Khởi nguyên của Bái Nguyệt Giáo ở Miêu Cương, thuật bùa chú ở đây không như những gì Trung Nguyên có thể tưởng tượng. Ta khuyên nàng nên từ bỏ, ngoan ngoãn trở về làm tân nương tử đi!”.
Hắn nói như vậy, nhưng nét mặt bất động vẫn đang chờ đợi sự phản ứng của Đường Duyệt.
Quả nhiên nghe thấy nàng nói: “Dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không bao giờ để mất đại ca ta”.
Tô Mộng Chẩm khẽ nhếch miệng: “Tùy nàng”.
Khi mỗi vị giáo chủ nhậm chức thì đều phải trải qua một lời thề máu, chỉ có máu của người đó mới có thể được tôn giả Bái Nguyệt Giáo đồng ý.
Thạch Tâm bùa, có duy nhất một cách giải. Đó là giết chết giáo chủ đương nhiệm Bái Nguyệt Giáo, lấy máu tế đàn.
Tại sao Tô Mộng Chẩm nói những lời này với Đường Duyệt, điều này có lợi ích gì cho hắn? Làm vậy là hắn đang cổ vũ Đường Duyệt đối địch với Bái Nguyệt giáo chủ. Đường Duyệt lạnh lùng cười, hắn quả nhiên coi trọng nàng rồi?
Dựa vào trình độ võ công của nàng, có lẽ không thể đối phó được với Tô Mộng Chẩm. Nếu như đi giết Hiên Viên Lãng Nhật, khác nào lấy trứng chọi đá. Một người ngốc nghếch nhất thiên hạ cũng sẽ không làm những việc như vậy. Nhưng nếu như nàng không đi, đại ca của nàng sẽ…
Đường Duyệt nghiến răng, nhất thời có chút lo sợ. Nếu Đường Duyệt có thể vô tình giống mẫu thân Ôn Nhã Như, nàng có thể quay người bước đi ngay mà không thèm ngoảnh đầu lại, để theo đuổi hạnh phúc của bản thân mình. Nhưng nàng là người coi trọng tình thân, lúc trước là đối với Ôn Nhã Như, bây giờ là đối với Đường Mạc. Tình cảm này, lúc trước là huyết thống, bây giờ là sự báo đáp những ân tình đã qua của đối phương. Bản chất của nó là một sự cố chấp đáng sợ, lúc này Đường Duyệt vẫn chưa nhận thức được. Nhưng Tô Mộng Chẩm đã sớm hiểu rõ điều này, đông thời đã lợi dụng một cách hợp lý.
Lúc này Đường Mạc vừa trúng một nhát kiếm. Có người bất chấp tất cả, như điên như dại rút kiếm lao về phía Đường Mạc.
Giữa lúc sự việc xảy ra nhanh như chớp, Khuynh Thành đã được rút ra khỏi bao. Đường Duyệt không muốn sát hại bất cứ người nào, trừ khi bất đắc dĩ. Ánh sáng chói mắt phát ra từ thanh đao, vẫn chưa nhìn thấy nàng ra tay thế nào, những thanh kiếm dài tấn công phía sau lưng Đường Mạc đều đã bị đánh bay hết.
Lưỡi đao chúi xuống, Đường Duyệt lạnh lùng đứng trên võ đài. Nét mặt của nàng cũng không bình tĩnh như trước. Trong giờ khắc này, toàn thân nàng đều biến đổi. Thanh đao Khuynh Thành có một không hai trong thiên hạ, lúc được cất trong bao thì dường như rất bình thường và ảm đạm, nhưng khoảnh khắc được rút ra, nó phát ra một màu đỏ chói mắt. Tính mạng của chủ nhân được giao cả vào nó, sự hưng phấn, sự mãnh liệt dều là nhờ hút máu người mà có.
Một đao vừa rồi của Đường Duyệt xem ra rất bình thường, không gây sự chú ý của người khác, nhưng tài nghệ của nàng được phơi bày rất tự nhiên. Dường như thanh đao này đã được luyện tập hàng nghìn hàng vạn lần. Dường như Khuynh Thành luôn luôn ngủ đông, không hề hoạt động, chính là để đợi chờ sự tấn công như vậy. Khuynh Thành trong tay nàng giống như chiếc bút trong tay chàng thư sinh với động tác rất điêu luyện, có sức sống, có linh khí. Nó vốn không được ghi chép trong cuốn sách về đao pháp nào, vì nó quá bình thường, quá đơn giản. Nhưng mọi người đã quên rằng, càng đơn giản, càng bình thường, nếu như có thể luyện thành thục, thì uy lực của nó nhất định sẽ khiến cho người ta kinh ngạc.
Lượt thứ hai, sáu người ngã xuống. Đám đông bắt đầu bị uy lực của Khuynh Thành làm cho sợ vỡ mật. Bọn họ bắt đầu sợ hãi, như thể vô tình giẫm vào cái bẫy của bác thợ săn. Chiến đấu hay rút lui? Những anh tài trẻ tuổi trên võ đài, có tới mười hai người bỏ chạy, chỉ còn lại một người. Người này không phải lưu lại để chiến đấu. Trước lúc ánh sáng đỏ chói của Khuynh Thành lướt qua cổ, anh ta đột nhiên quỳ ngối xuống đất, trên người phát ra một mùi lạ rất khó ngửi.
Đây chính là thiếu hiệp giang hồ, võ lâm chính đạo ư?
Đường Duyệt lạnh lùng nhìn anh ta, rồi nhìn khắp xung quanh. Không ai biết lòng bàn tay nàng đang ươn ướt, không ai biết cánh tay nàng đang tê liệt. Nàng không biết mình có còn sức lực để chiến đấu tiếp hay không.
Lúc này, Cửu Niệm đại sư đang ngồi bên trong lán, chuyên tâm trị thương cho Âu Dương trang chủ. Thấy Đường Duyệt đột nhiên xuất hiện, lông mày của đại sư khẽ chau lại, cuối cùng vẫn cúi đầu, tập trung toàn bộ tinh thần ép độc tố trong người Âu Dương Tiếu Thiên ra ngoài.
Sắc mặt Âu Dương Tiếu Thiên từ đen dần dần trắng lên. Ông ta than một hơi thật dài, nói: “Đại sư, người…”.
Trán Cửu Niệm đại sư lấm tấm mồ hôi, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống, Sắc mặt đại sư trở nên xanh xao, nhưng giọng nói dường như vẫn bình tĩnh lạ thường: “A di đà phật, Âu Dương trang chủ đã không có vật cản…”.
Nét mặt của Lý Hồng và Âu Dương Minh Châu đang đứng một bên lúc này mới dãn ra. Âu Dương Minh Châu “a” lên một tiếng, ánh mắt lạc về phía võ đài.
Sắc mặt Âu Dương Tiếu Thiên vẫn chưa hồi phục, mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng nói: “Đa tạ đại sư!”.
Cửu Niệm chắp hai tay, cúi đầu nói: “Không cần phải cảm ơn, Âu Dương trang chủ hãy cố gắng nghỉ ngơi”.
Âu Dương Tiếu Thiên miễn cưỡng cười đáp: “Làm phiền đại sư cứu chữa. Thiết nghĩ người đã hoa tổn không ít tâm lực, trong lòng ta không biết phải làm thế nào. Có một ngày nhất định sẽ báo đáp”.
Cửu Niệm đáp: “Những việc này là điều nên làm, lão nạp nhìn thấy người hiệp nghĩa phải chịu khó khăn, sao có thể khoanh tay đứng nhìn”.
Âu Dương Tiếu Thiên than một hơi, giơ vết thương ở cánh tay lên, nhìn thật chăm chú, chậm rãi nói: “Ta thực sự không ngờ, một vết thương nho nhỏ lại suýt lấy đi tính mạng của ta”.
Sắc mặt Cửu Niệm trầm tư, sầu não, lắc đầu nói: “Đây là kịch độc Khổng Tước Đan của Bái Nguyệt Giáo, gặp máu liền phong hầu. Âu Dương trang chủ có công lực thâm hậu mới có thể ngăn chặn được, nhưng lệnh đồ thì…”.
Chợt nhớ đến Lâm Tử Nhiên không kịp thời cứu chữa đã chết trong đau đớn hoảng loạn, Âu Dương Tiếu Thiên rất đau lòng.
Cửu Niệm đại sư có tấm lòng từ bi, lập tức bước lên một bước đỡ lấy ông ta, muốn nói lời nhẹ nhàng an ủi, nhưng nghe thấy Âu Dương Tiếu Thiên lẩm bẩm: “Đại sư quả nhiên có tấm lòng từ bi…”.
Đột nhiên, một mũi tên từ trong tay áo của Âu Dương Tiếu Thiên bay ra, trong ánh sáng chớp lóa, Cửu Niệm chỉ cảm thấy trong người mình hơi lạnh, chính là đoạn tiễn xuyên tim! Cửu Niệm đại sư chầm chậm cúi đầu, mới nhìn thấy ngực mình bị rách một lỗ, máu đang tuôn ra. Ông từ từ nhắm mắt, sắc mặt đầy bi thương.
Phản bội, Âu Dương Tiếu Thiên, trang chủ của Âu Dương sơn trang, đã sớm dựng lên màn kịch này.
Đôi mắt mở trừng trừng, Cửu Niệm đại sư tung ra một chưởng. Âu Dương Tiếu Thiên vẫn chưa dự liệu được, sau màn kịch tấn công trộm không chút sai sót, Cửu Niệm vẫn có thể dùng chút sức lực còn lại để tấn công ông ta. Cả người Cửu Niệm bay lộn ngược lại, “uỳnh” một tiếng, khiến cho cây cột gỗ đột nhiên bị gãy. Toàn thân đại sư cũng gắn luôn vào cây cột, không thể động đậy.
Âu Dương Tiếu Thiên cũng bị nhận một chưởng, nôn ra máu tươi, nhất thời không nói được.
Tay trái của Cửu Niệm ôm lấy ngực, sắc mặt đầy u ám, ảm đạm.
“Sư phụ, sư phụ…” Những đệ tử Thiếu Lâm đang ở bên kia rất kinh ngạc, chạy qua bên này. Nhưng chưa kịp lại gần, họ đã bị cả đoàn người bao vây. Ba mươi lăm đệ tử Phật gia đã bị người của phái Hải Sa và bang Cự Kình quây kín.
Sắc mặt Cửu Niệm rất khó coi, giọng nói đã yếu đi rất nhiều: “Ngươi đã sớm chuẩn bị việc này?”.
Âu Dương Tiếu Thiên nói liền một hơi: “Bây giờ ngươi mới biết thì quá muộn ròi!”.
Bỗng có một bóng hồng bay tới rất nhanh, vượt qua bức tường người, thân hình như chim bay, thoắt cái đã ở trước mặt.
Thanh kiếm của Lý Hồng đã được rút ra khỏi bao, giơ ra đằng trước. Ánh đao sắc nhọn của Khuynh Thành, người nào chắn đường sẽ chết.
Âu Dương Minh Châu tiến lên trước hỗ trợ mẫu thân. Nhưng hai người bọn họ chỉ tiếp được ba chiêu với Khuynh Thành, đã bại trận giống như dự đoán.
Đường Duyệt bay qua thanh kiếm dài của Âu Dương Minh Châu, lao vào bên trong lán, kịp thời đỡ được Cửu Niệm: “Đại sư!”.
Âu Dương Tiếu Thiên vẫn chưa thể đứng dậy, lạnh lùng cười nói: “Người của Đường gia đều là những kẻ ngốc. Hừ, cha con Đường Mẫn thế nào, đứa nghịch tử này cũng giống y như vậy”.
Cửu Niệm nói Âu Dương Tiếu Thiên: “Ngươi hôm nay đã trở thành anh hùng trong giới võ lâm, được nhiều người kính trọng. Tại sao lại hồ đồ, phản bội lòng tin của mọi người như vậy?”.
“Anh hùng võ lâm là cái gì? Có ăn được không, có mặc được không? Là các người ép ta, nếu như để cho ta làm minh chủ võ lâm, ta đâu nhất thiết phải làm thế này!”.
Đường Duyệt có thể cảm nhận từng đốt xương lạnh lẽo trên tay Cửu Niệm. Chân khí trên người đại sư dần dần tiêu tan, đến giọng nói cũng dần dần yếu ớt. Nàng hận một nỗi không thể ngay lập tức giết chết Âu Dương Tiếu Thiên. Nhưng nàng biết nếu lúc này nàng buông tay, Cửu Niệm đại sư sẽ ngã ngay xuống đất, không đứng dậy được nữa.
Nàng thay Cửu Niệm hỏi: “Ngươi phản bội chính đạo, Bái Nguyệt Giáo cho ngươi cái gì?”.
“Hai ngàn vạn lượng và địa vị bá chủ phương Bắc”. Một người bước vào trong lán, trên mặt nở một nụ cười, giọng nói đầy sự kiên quyết và lạnh lùng, tàn độc. Hắn bước đến bên cạnh Âu Dương Tiếu Thiên, nhẹ nhàng nói: “Âu Dương trang chủ, ông phải cảm ơn Cửu Niệm đại sư, cuối cùng đại sư vẫn cứu được ông”.
Âu Dương Tiếu Thiên lạnh lung cười: “Cho nên ta mới mượn cơ hội giết chết ông ta”.
“Không, sau khi ông giết đại sư, ông ấy vẫn niệm tình. Thật không hổ thẹn là cao tăng đắc đạo nổi tiếng trong thiên hạ”.
Đường Duyệt nhìn Cửu Niệm đại sư, trong lòng vô cùng khó chịu. Khoảnh khắc đầu tiên Cửu Niệm cảm thấy bị tấn công, nếu như ông xuất một chưởng, Âu Dương Tiếu Thiên chắc chắn không có cách nào tránh được. Nhưng đáng tiếc, Cửu Niệm vẫn là một vị xuất gia. Trong khoảnh khắc đó, đại sư vẫn có chút do dự, mới sai lầm để cho đối phương có cơ hội phản công tốt như vậy.
Lúc những người có tấm lòng từ bi bị tấn công, phản ứng đầu tiên không phải là tấn công lại, mà là cho đối phương cơ hội giải thích, phản bác. Nhưng chính trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Âu Dương Tiếu Thiên đã có hàng loạt mưu kế. Âu Dương Tiếu Thiên gần trong gang tấc còn chưa nhận ra, Tô Mộng Chẩm cách đó không xa đã nhìn thấy tất cả. Chỉ nghe thấy giọng hắn nhơn nhơn nói: “Chỉ vì một chữ lợi, đến ái đồ một tay nuôi dưỡng thành tài cũng không cần. Huống hồ là những người thích quản chuyện người khác hay ân nhân cứu mạng”.
Lúc này Đường Duyệt mới hiểu ra, trận đấu vừa rồi không hoàn toàn là một trò chơi. Thực sự có người vì điều này mà đã bị hy sinh cả tính mạng, mà người này lại là đồ đệ của Âu Dương Tiếu Thiên.
Cửu Niệm đại sư lặng lẽ than một tiếng, đáp: “Phật Tổ từ bi”.
Đường Duyệt nhìn thấy sắc mặt Cửu Niệm đại sư từ bi, ôn hòa, nhưng không hề hối hận.
Cửu Niệm nhìn nàng một chút, giọng điệu rất bình tĩnh đáp: “Đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch, chỉ có con… không cần phải tới đây”. Lời than của đại sư bị tan biến ngay trong cổ họng, đầu từ từ chúi xuống, không ngẩng lên được nữa.
Khóe mắt Đường Duyệt ươn ướt. Nàng hiểu ra một điều, trên đời này có người bất chấp tất cả để giúp đỡ người khác, mặc dù người đó không hề xứng đáng nhưng cũng không hề hối hận.
Đại chiến sắp bắt đầu. Cửu Niệm đại sư vốn có thể ra tay giúp đỡ, góp toàn bộ tinh hoa, tinh lực võ công của mình để đối phó Bái Nguyệt Giáo. Nhưng đại sư không thể bàng quan đứng ngoài. Đã cứu loài lang sói. Người như thế, bọn họ cũng nhẫn tâm sát hại?
“Vì hai ngàn lượng vàng và địa vị bá chủ phương Bắc?’ Đường Duyệt lạnh lùng nói. “Tất cả mọi thứ các ngươi đều có thể mua được”.
Tô Mộng Chẩm cười nhạt: “Một là danh, hai là lợi. Trên đời này có người có thể từ chối được sao? Anh hùng võ lâm tất nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Huống hồ…”. Hắn nhìn Âu Dương Tiếu Thiên nguyên khí trọng thương, nói: “Huống hồ, Âu Dương trang chủ tuy nổi danh trên giang hồ, nhưng trong mắt những người xung quanh cũng chỉ là thuộc hạ của Đường Gia Bảo. Âu Dương Tiếu Thiên chẳng qua là một con chó vẫy đuôi bên cạnh Đường Mẫn”.
Sắc mặt Âu Dương Tiếu Thiên trắng xanh, dường như muốn phản bác, nhưng vẫn chưa kịp nói, Tô Mộng Chẩm đã tiếp lời: “Đường Duyệt, nàng thực sự không nên trách ông ta. Âu Dương trang chủ là một người có dã tâm, có quyết đoán, không có người nào tình nguyện làm thuộc hạ cả đời cho người khác cả. Chỉ cần một ngày còn Đường Mẫn, cái tên Âu Dương Tiếu Thiên vĩnh viễn sẽ không ló mặt ra được”.
Những lời này đã ngầm lộ ra một bí mật khiến cho Đường Duyệt rất kinh ngạc.
Môi nàng run run, liên tưởng đến sự thật trong những lời nói đó: “Ý ngươi nói… là Âu Dương Tiếu Thiên…”.
Thương lão phu nhân cho người chuyển một gốc hao mai vào trồng ở nơi này. Bà đang ngửi mùi hương cảu cây hoa mai. Dường như cuối cùng bà cũng tìm thấy một chút hy vọng, bà bật cười. Khi phu quân của bà chết, bà đã cho rằng mọi hy vọng đã tan biến. Nhưng có người nói với bà, bà vẫn còn hai người con trai, hai người này trưởng thành, lấy vợ sinh con, đó chính là hy vọng trong tương lai của bà.
Lúc con trai cả chết, sắc mặt bà rất bình tĩnh, nhưng trong lòng quặn đau. Bà không thể để cho người khác nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ của mình. Đứa con thứ hai của bà, bây giờ đang bị nhốt bên trong cánh cửa sắt kia, đang bị khóa bởi một chiếc khóa rất to và nặng. Hàng ngày ba bữa cơm chỉ có thể do một tên nô tài câm trong nhà đưa đến. Bà không thể không làm vậy, vì nó đã bị điên bởi một người đàn bà.
Đôi bàn tay đầy nếp nhăn của Thương lão phu nhân đang vuốt ve cành mai, thở dài. Bà không muốn để cho bất cứ người nào làm phiền đứa con này. Bây giờ số lần phát bệnh của nó ngày càng nhiều, có lẽ không bao lâu sau sẽ chết. Lúc chồng bà chết, bà vẫn có thể kìm nén được. Nhưng lúc ở linh đường của con trai cả, bà đã cần người khác dìu đi tế cúng con trai mình. Bà ngày càng già yếu, không bao lâu nữa sẽ đi theo bọn họ. Bà đã quyết định, trước khi chết, sẽ mang Hành Châu đi theo, vì thực sự bà không thể yên tâm để con trai điên điên khùng khùng sống trên thế gian đầy lạnh lùng và tàn khốc này.
Ngày trước, bà vẫn luôn luôn kìm nén không để cho bản thân mình gục ngã, vì bà còn có một đứa cháu. Bây giờ, đứa cháu bé nhỏ ấy chính là tia hy vọng duy nhất của Thương gia. Nó cũng đến lúc thành thân sinh con rồi, còn mang về một cô nương trẻ tuổi xuất thân cô độc giống bà. Thực sự bà luôn luôn hy vọng, huyết mạch của Thương gia sẽ không đứt đoạn như vậy. Vì thực sự không thể nhẫn tâm nhìn thấy cô nương đó giẫm lên vết xe đổ của bà, đằng sau vai trò của người dâu trưởng. Cuối cùng, vẫn không nỡ để lại một mình Thương Dung, sống cô đơn trên cõi đời này. Thật quá cô đơn, Thương lão phu nhân nhìn xa xăm về nơi bóng đêm đang bao trùm nơi xa xa kia, đôi mắt đỏ ngầu vẫn đang nhỏ lệ. Chỉ cần bên cạnh đứa cháu đó có người nó yêu thương, cùng nó đi suốt cuộc đời, bà cũng có thể yên tâm ra đi.
Ngày mồng 7 tháng 2, hôn lễ.
Đại sảnh Thương gia đã treo đèn kết hoa. Một cảnh tượng rất đẹp, tráng lệ, chỉ đợi tân lang và tân nương bái thiên địa.
Thương Dung đang mặc bộ cát phục, bộ quần áo tân lang. Thường ngày chàng quen mặc áo trắng, hôm nay toàn thân một màu đỏ, càng thể hiện rõ thân hình cường tráng, khuôn mặt tuấn tú, hầu hết phụ nữ đến tham dự hôn lễ đều chằm chằm nhìn chàng, không rời mắt. Như một vị tân lang tinh thần hưng phấn, khí phách hào hùng, công tử Thương gia luôn luôn nở nụ cười với mọi người, mặc dù hôm nay chàng cười rất khách khí, thẳm sâu trong đôi mắt đó ẩn giấu một nỗi bi thương khó tả. Bất cứ người nào cũng cho rằng tất cả đều bình thường, chỉ có tổ mẫu của Thương gia mới nhận ra cảm xúc của cháu mình. Một lão phu nhân có con mắt nhìn sâu xa, cũng không đoán ra được tình cảm của Thương Dung hay sao?
Trong phòng.
Đường Duyệt ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình ở trong gương, vừa trang điểm xong thấy có chút khác lạ.
Hỷ nương không quen Đường Duyệt, chỉ biết vị cháu dâu của Thương gia xuất thân giang hồ. Ngay cả khi mặc cát phục cũng không quên bỏ Khuynh Thành vào trong áo, cũng ít nhiều kính sợ nàng. Lúc trang điểm cũng không dám nói chuyện nhiều với nàng. Nếu như Đường Duyệt khát nước, hỷ nương cũng không dám nói với nàng là không được uống.
Trong lòng Đường Duyệt cảm thấy bất an, nhưng vị sinh đã vụng về, không biết lên mở lời thế nào.
Nhưng trước khi làm tóc cho nàng, hỷ nương ngắm nàng một lượt, nói: “Cô nương thực sự là một tiên nữ. Ta đã trang điểm cho chưa đến một trăm, nhưng cũng phải đến tám mươi tân nương. Nhưng chưa từng thấy ai có dung mạo xinh đẹp như cô nương, Thương công tử thật có phúc”.
Đường Duyệt nghe thấy bà ta nói rất chân thành, khuôn mặt tự nhiên đỏ ửng lên. Từ khi dung mạo bị tổn thương, trên thế giới này không có ai nói với nàng những lời như thế, nàng không nén nổi cảm động nói: “Cảm ơn hỷ nương đã chuẩn bị cho ta”.
Hỷ nương nhìn thấy mặt nàng đỏ ửng, giống như một con bướm hồng rất sinh động, xinh đẹp lạ thường, bèn lắc đầu nói: “Người ta nói, cuộc đời bình đẳng, nhưng ta lại thấy Phật Tổ quá không công bằng, một cô nương có khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng giống như một con bướm rất sinh động mà lại gặp quá nhiều phong ba bão tố…”.
Đường Duyệt ngây người, xoay người nhìn mình ở trong gương, dưới mắt trái có hình giống như một con bướm đang dang cánh chuẩn bị bay, rất xinh đẹp, non tơ. Con bướm hồng đó làm cho khuôn mặt thanh tú của Đường Duyệt càng thêm xinh đẹp, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Nàng giơ tay, xoa xoa lên con bướm đỏ, không biết đang nghĩ gì, bỗng nhiên rơi lệ.
Hỷ nương hét lên: “Ây dà, cô nương, không được khóc, ngày đại hỷ, khuôn mặt sao có thể trang điểm đẹp được đây!”. Bà ta vội vội vàng vàng tìm khăn lau mặt cho nàng.
Đang lau, đột nhiên bà ta nghĩ ra chuyện gì đó, vội vàng tìm một thứ trên người mình, mãi lâu sau mới tìm ra một tờ giấy, đưa cho Đường Duyệt và nói: “Kìa, ta đúng là vội quá hóa hồ đồ. Thương công tử nói, tờ giấy này phải đua cho tân nương xem trước. Cậu ấy đúng thật kỳ lạ, có lời yêu thương nào mà không chờ đến đêm động phòng hoa chúc kia chứ!”.
Hỷ nương vẫn đang nói, Đường Duyệt đã mở tờ giấy được gấp vuông vắn đó ra.
Hỷ nương không biết chữ, bà ta chỉ thấy sau khi Đường Duyệt đọc xong thì bỗng ngây người ra, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Dường như nàng vừa trải qua một sự kích động nào đó, đến phấn trang điểm cũng không thể che đi sắc mặt nhợt nhạt. Đôi mắt trong sáng bị che phủ bởi một nỗi buồn sâu đậm, đôi vai nàng bắt đầu run run, những đầu ngón tay cầm tờ giấy trở nên trắng bệch. Hỷ nương có chút sợ hãi, không biết rốt cuộc tờ giấy đó viết gì mà có thể khiến cho một tân nương đang vui mừng bỗng chốc biến thành bộ dạng như thế này.
Tiếng nhạc bên ngoài đã bắt đầu nổi lên. Hỷ nương không thể đoán được nội dung trong bức thư, đành đội mũ ngọc cho nàng, nói: “Giờ lành đã đến, những việc khác nên gác lại sau”.
Bên ngoài có một nô tỳ đang thúc giục. Bà ta có chút bất an, quay đầu nhìn vị tân nương Đường Duyệt vẫn đang ngồi bất động bên bàn trang điểm, không biết có nên đi ra ngoài không.
Trong phòng, chỉ còn lại Đường Duyệt và người nô tỳ vừa rồi giúp hỷ nương chuẩn bị.
Trong lòng Đường Duyệt giống như có những con sóng lớn đang trào dâng mạnh mẽ. Nàng không ngờ, Thương đại ca lại có thể nói với nàng những chuyện này.
Hóa ra, người lấn trước dụ chàng đuổi theo đã để lại một tin truyền miệng.
Chỉ có điều, không biết người nào đã truyền tin này. Buổi trưa ngày mồng 8 tháng 2, chính đạo và Bái Nguyệt Giáo quyết đấu tỉ thí thêm một lần nữa. Người đầu tiên quyết đấu của Bái Nguyệt Giáo chính là Đường Mạc.
Sau khi biết được tin này, tại sao đến bây giờ Thương Dung mới nói với nàng, trong lòng Đường Duyệt phần lớn có thể đoán ra được nguyên do. Chỉ là, Thương Dung rốt cuộc vẫn là Thương Dung. Mãi mãi không thể biến thành Tô Mộng Chẩm, vì Tô Mộng Chẩm chỉ biết đặt lợi ích của mình lên đầu. Còn Thương Dung trước lúc cử hành hôn lễ đã mau chóng báo cho nàng biết, chính là muốn để cho nàng đưa ra lựa chọn của mình.
Đi, hay không đi, đều do nàng.
Tiếng nhạc đã bắt đầu nổi lên, mảnh giấy nhẹ nhàng bay từ đầu gối của nàng xuống đất. Ánh mắt của Đường Duyệt dõi theo mảnh giấy đó, trong lòng đột nhiên có một hy vọng, nàng hy vọng mình vẫn chưa biết tin tức này.
Nàng từ từ ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, bộ hỷ phục màu đỏ tươi, trang điểm lộng lẫy, xinh đẹp, nhưng cũng không có cách nào che đi sắc mặt trắng bệch của nàng. Mái tóc đen nhánh đã được cuộn lại, con bướm đỏ dưới mắt trái sinh động giồng như sắp cất cánh bay.
Chỉ là, tại sao mặt gương mờ đi? Hay là nàng đã khóc…
Nếu như có thể bất chấp tất cả, thì tốt biết mấy. Đường Duyệt biết mình nhất định sẽ hối hận, thậm chí nàng chưa làm cũng đã biết. Nhưng nàng nghĩ đến một nơi rất nhiều năm về trước đã có một người nói với nàng: “Theo ta về nhà”.
Cùng muội về nhà, đại ca, muội muốn đưa huynh trở về nhà.
Huynh ấy là huynh trưởng của nàng, cũng là người thân duy nhất trên thế giới này của nàng. Tình cảm sâu đậm này bất cứ thứ gì cũng không thể thay thế được.
Nàng giơ tay, cẩn thận gỡ chiếc mũ ngọc trên đầu xuống, đặt vào lòng bàn tay. Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, đúng vào hạt ngọc châu trắng tròn tinh khiết. Sự đau khổ lan tỏa khắp trái tim nàng.
Hỷ nương đang định đẩy cửa bước vào thì cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra. Đường Duyệt mặc cát phục đứng trước bà, khuôn mặt bình tĩnh, những giọt lệ vẫn chưa khô trên khuôn mặt xinh đẹp ấy.
“Cô nương…”
Nàng giật chiếc nơ thắt hình chữ hỷ ở lưng xuống, dúi vào tay hỷ nương: “Thay ta nói với chàng, hãy đợi ta!”.
Hỷ nương vẫn chưa kịp nói gì, mắt như nhòe đi, bóng hình yểu điệu đã chạy đi rất xa…
Lúc này tiểu a hoàn bên trong mới đuổi theo. Trên tay nàng chiếc mũ ngọc châu rất tinh xảo, va phải hỷ nương đang đứng chôn chân ở đó, chiếc mũ ngọc trong tay đột nhiên rơi xuống.
Sợi dây chuyền ngọc châu đột nhiên đứt đoạn, những hạt ngọc châu lăn xuống đất…
Đường Duyệt chưa từng nghĩ, sẽ có người đợi nàng trước cổng lớn Thương gia.
Lúc nàng nhìn thấy Hiên Viên Trì Trì, nàng ta đang ngồi trên chiếc ghế hai người khiêng, mỉm cười nhìn nàng.
Hiên Viên Trì Trì nhìn thấy dung mạo của Đường Duyệt rất nhanh. Nàng ta dường như rất ngạc nhiên, nét mặt cũng không biết đang đố kỵ hay đang oán hận, chầm chậm nói: “Ta đợi cô nương từ lâu rồi”.
“Ngươi biết ta sẽ tới ư?”.
“Đương nhiên, vì đại ca ngươi, ngươi nhất định sẽ đến”.
“Mảnh giấy đó do ngươi đưa tới?”.
“Mảnh giấy?” Hiên Viên Trì Trì ngây người, nàng cười thẫn thờ: “Xem ra có người nhớ cô nương như ta sao!”.
Đường Duyệt đáp: “Tại sao các ngươi muốn để cho đại ca ta tỉ thí?”.
Hiên Viên Trì Trì cười hiền lành: “Hắn đã là người của Bái Nguyệt Giáo, ngươi hà tất cho rằng hắn vẫn là người của chính đạo, ra tỉ thí có gì không đúng…”.
Trong màn sương mù mịt mờ. đôi mắt của Đường Duyệt dường như trong sáng hơn, nàng lạnh lùng khẽ đáp: “Lẽ nào trong Bái Nguyệt Giáo không còn người nào có thể tỉ thí với cao thủ chính đạo hay sao?”.
Khuôn mặt Hiên Viên Trì Trì vốn đang nở một nụ cười rất vui vẻ, nhưng từ lúc nhìn thấy dung mạo của Đường Duyệt, nụ cười ấy không còn như trước nữa, nàng đáp: “Đường cô nương, lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ qua, có thể có người cố ý khiến ngươi tức giận, đã ngầm phá hoại hôn sự của ngươi…”
Đường Duyệt không nói lời nào, nhưng trong đôi mắt nàng có một sự phẫn nộ không lới, đầy kìm nén. Con bướm hồng trên khuôn mặt nàng dường như bị nhiễm phải sự tức giận của đôi nàng, càng trở nên diễm lệ, xinh đẹp lạ thường, khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc.
Bị ánh mắt này nhìn, Hiên Viên Trì Trì cũng không tránh khỏi cúi đầu xuống, hỏi: “Đường cô nương, ngươi có điều gì muốn nói?”.
Đường Duyệt đáp: “Ta không hiểu tại sao ngươi cứ phải quấn lấy ta?”.
Hiên Viên Trì Trì ngẩng đầu, thở dài: “Điều này ngươi không cần phải hỏi, tất nhiên ta có lý của ta”.
Đường Duyệt khẽ nhắm mắt, nàng biết mình nói gì cũng vô ích. Những loại người này không biết nói lý lẽ. Quyền lực của bọn họ chính là lý lẽ, đạo lý này há chẳng phải là đạo lý ngang ngược nhất, cũng hữu dụng nhất trên thế gian này hay sao?
Tô Mộng Chẩm đã sớm đoán chắc Đường Duyệt sẽ đến. Chỉ không ngờ nàng có thể đến cùng Hiên Viên Trì Trì. Vị thánh chủ Bái Nguyệt Giáo õng ẹo này, rốt cuộc đang giở trò gì? Tại sao một lần nữa dụ Đường Duyệt ra? Nhưng phàm những chuyện đại sự, bí quyết đầu tiên chính là nhẫn. Bất luận đối với bản thân, đối với kẻ địch, đều phải tàn nhẫn như nhau.
Giọng nói và nét mặt không thay đổi của Hiên Viên Trì Trì xoay quanh Tô Mộng Chẩm và Đường Duyệt, ngầm ý bái phục Tô Mộng Chẩm. Nàng luôn luôn cho rằng những trù tính của hắn có chút thâm trầm, nhưng hôm nay xem ra bản thân đã xem thường hắn. Muốn đạt được quyền lực? Ngày hôm nay hắn chỉ ở dưới một người, hà tất phải bất chấp nguy hiểm lớn như thế này? Muốn địa vị giáo chủ? Không, hữu danh không bằng hữu thực, đại quyền nắm trong tay hà tất phải để ý những hư danh đó?
Khuôn mặt Hiên Viên Trì Trì hiện lên tình cảm dịu dàng, đằm thắm như dòng nước, trong lòng thầm than một tiếng: “Tô Mộng Chẩm à Tô Mộng Chẩm, rốt cuộc chàng muốn làm gì?”.
Bất luận hắn muốn làm gì, Đường Duyệt cũng là một quân cờ rất quan trọng, Hiên Viên Trì Trì tin tưởng như vây. Vì Tô Mộng Chẩm không bao giờ coi trọng một nữ nhi khi không có giá trị lợi dụng. Cho nên Đường Duyệt nhất định sẽ có ích, chỉ là Hiên Viên Trì Trì không biết, rốt cuộc Đường Duyệt có ích lợi gì đối với Tô Mộng Chẩm.
Mặt khác, hiện nay Hiên Viên Trì Trì cũng cần Đường Duyệt giúp nàng xác nhận một việc rất quan trọng. Nghĩ như vậy, ánh mắt Hiên Viên Trì Trì liền hướng về khuôn mặt không biểu cảm đó, chiếc lưng thẳng đứng của Đường Mạc. Chàng vẫn chưa ngẩng đầu nhìn muội muội của mình, một cái liếc mắt cũng không hề có.
Người khác đang nhìn, cũng đang bàn tán. Không ai có thể tưởng tượng ra, một Đường cô nương nhan sắc đã bị hủy hoại lại có thể biến thành một đại mỹ nhân xinh đẹp hấp dẫn đến vậy. Còn xuất hiện giữa đám người của Bái Nguyệt Giáo, ngay cả khuôn mặt cũng lạnh lùng không chút biểu cảm. Nhưng nhìn đi nhìn lại, đều thấy rằng so với dung mạo trước khi bị hủy hoại, nàng càng xinh đẹp hơn gấp bội.
Con bướm đỏ dường như đang muốn bay, cùng với bộ cát phục nàng vẫn chưa kịp thay, khiến nàng rất nổi bật giữa đám đông. Tay áo dài rộng lớn của nàng đang bay phần phật trong gió, toàn thân giống như một cây hải đường sắp bị gió cuốn đi.
Đường Duyệt bị rất nhiều người để ý, nhưng dường như nàng không hề quan tâm đến điều đó. Đôi mắt trong sáng chỉ chằm chằm nhìn Đường Mạc dưới võ đài. Tại sao huynh ấy không tỉnh lại? Tại sao phải bỏ mạng vì Bái Nguyệt Giáo?
“Đường cô nương, công tử mời cô nương đi qua bên đó”. Đường Duyệt giật mình, Tiểu Liên không biết đã đến bên nàng từ lúc nào, nhẹ nhàng nói.
Đường Duyệt ngây người, nhưng vẫn đi về phái Tô Mộng Chẩm. Hắn ngồi trên ghế, tĩnh lặng, dung mạo xuất chúng, dáng hình tuấn tú, ăn mặc lịch sự, con người vừa đẹp đẽ vừa cao quý. Có ai ngờ hắn lại là loại người xấu xa, lòng lang dạ sói, tâm địa độc ác.
Đường Duyệt miến cưỡng đứng đó, nhưng vẫn muốn hỏi hắn một câu: “Các người rốt cuộc muốn lợi dụng đại ca ta đến bao giờ?”.
Tô Mộng Chẩm đến mí mắt cũng không ngẩng lên, đáp: “Đến lúc huynh ấy chết”.
Trong lòng Đường Duyệt đau đớn: “Người đáng chết chính là ngươi”.
Tô Mộng Chẩm hé môi mỉm cười, đáp: “Tô mỗ cả cuộc đời này, nợ máu của mình không thể tính hết. Những oan hồn chết dưới bàn chân này khó mà đếm được. Nếu như có nhân quả báo ứng, tội của ta đáng chết từ lâu. Nhưng đáng tiếc ông trời không phải là nàng”.
Ánh mắt Đường Duyệt hướng về Đường Mạc đang đứng trên võ đài. Đường Mạc đã đánh bại đối thủ đầu tiên, thiếu trang chủ trang Tư Mã - Tư Mã Vô Thanh, hai cánh tay của Tư Mã Vô Thanh đều bị chém đứt. Đường Duyệt nhắm chặt mắt. ngày trước đại ca ra tay, vẫn còn chừa một con đường sống. Lần này, huynh ấy thực sự tuyệt tình. Vị thiếu trang chủ Tư Mã này, nàng đã từng có duyên gặp gỡ, bây giờ bị biến thành một đống thịt đổ xuống vũng máu, chết không nhắm mắt.
Tô Mộng Chẩm khẽ vỗ tay: “Kiếm thuật của Đường huynh thật sắc sảo, kỳ diệu!”.
Lần đầu tiên Đường Duyệt cảm thấy hối hận. Nàng không nên tới đây, vì tới đây, nàng đã phải từ bỏ nhân duyên tốt đẹp của mình, để mặc một mình Thương đại ca đối mặt vói nhiều khách quý như vậy. Vì địa vị danh tiếng của Thương gia, chàng có thể tha thứ cho nàng, chấp nhận nàng thêm một lần nữa không?
Không biết tại sao, Tô Mộng Chẩm luôn giữ thái độ khinh bỉ cao ngạo đối với Thương Dung. Đối phương địa vị càng cao quý, càng lương thiện chính trực, thì hắn lại càng coi thường, càng căm ghét vạn phần. Còn một bí mật khác, chính bản thân hắn cũng không muốn thừa nhận, luôn luôn giày vò hắn.
Nhìn Đường Duyệt trong bộ quần áo cưới rạng ngời, Tô Mộng Chẩm giữ một nụ cười rất chân thành và dịu dàng, nói: “Đã làm chậm trễ hôn lễ của cô nương, thật có lỗi!”.
Trong hôn lễ, tân nương biến mất, Thương công tử sẽ có phản ứng gì? Ngây như một tấm gỗ? Đau khổ đến nỗi không muốn sống nữa? Thương Dung là một đấng quân tử, chàng luôn đứng sau Đường Duyệt với khí khái thâm tình, sẵn sàng chịu đựng, lặng lẽ quan tâm nàng, yêu thương bảo vệ nàng. Việc này chắc chắn Tô Mộng Chẩm sẽ không bao giờ làm được. Hắn sẽ không nhẫn nại vì bất cứ nữ nhi nào. Tình yêu hắn bỏ ra đủ để thiêu đốt đối phương thành tro tàn.
Đường Mạc lúc này đã đánh bại đối thủ thứ hai, đệ tử quan môn của trang chủ sơn trang Âu Dương, Lâm Tử Nhiên. Máu tươi trên cánh tay phải của Lâm Tử Nhiên đã tuôn ra, chàng ôm chặt cánh tay nét mặt lo lằng.
Đúng lúc đó, Đường Duyệt nhìn thấy Âu Dương Tiếu Thiên ngồi trên đài đột nhiên đứng dậy. Sau đó, sắc mặt của Âu Dương Minh Châu biến sắc, vì nàng cũng nhìn thấy, phụ thân nàng sắp phải tranh đấu với Đường Mạc.
“Thế điệt, ta không bao giờ ngờ rằng, cháu sẽ biến thành bộ dạng như ngày hôm nay!” Âu Dương Tiếu Thiên chầm chậm bước xuống võ đài, một tay đỡ đệ tử của mình lên, cho người đưa chàng ra bên ngoài nghỉ, sắc mặt đau đớn thất vọng nói.
Sắc mặt lạnh lùng của Đường Mạc không chút dao động, chàng giống như một người xa lạ, đối mặt với Âu Dương Tiếu Thiên, không chút phản ứng.
“Phụ thân cháu dưới cửu tuyền không biết sẽ đau lòng thế nào! Hôm nay ta thay mặt phụ thân cháu, dạy dỗ đứa nghịch tử này!” Vừa dứt lời, Âu Dương Tiếu Thiên đã ra tay! Ông ta ra tay nhanh như gió, thân pháp như một luồng điện! Nội lực rất lớn, một chưởng trúng ngực Đường Mạc!
Nhưng Âu Dương Tiếu Thiên chưa kịp đắc ý, đã chịu một kiếm.
Ông ta chỉ cảm thấy vết thương đau nhức, tức giận nói: “Ngươi dám…”. Âu Dương Tiếu Thiên tự khoe khoang là tiền bối võ lâm, lấy cớ dạy dỗ để ra tay, không bao giờ ngờ rằng Đường Mạc lại có thể thực sự dám ra tay đối với ông ta, không thể nào tin được.
Nhìn thấy sắc mặt Đường Mạc vô tình, ông ta rất tức giận, máu dồn hết lên mặt, hét lớn: “Súc sinh!”. Tiếng hét này giống như một tiếng sấm vang động khắp nơi. Toàn thân ông ta giống như một con mãnh long, ầm ầm lao tới, kiếm pháp, khinh công, nội công, kinh nghiệm của ông ta đều hơn hẳn Đường Mạc.
Đường Duyệt vội vàng bước lên một bước, Tô Mộng Chẩm cười dịu dàng: “Nếu như nàng muốn đại ca nàng chết ngay lập tức trong tay đối phương, thì đi xuống xem thử”. Ánh mắt của chàng hờ hững khẽ chạm phải ánh mắt của Hiên Viên Trì Trì. Hiên Viên Trì Trì lập tức ngoảnh đi, khéo miệng Tô Mộng Chẩm khẽ nhếch lên.
Sắc mặt Đường Duyệt trắng bệch, không chớp mắt nhìn trận đấu giữa Đường Mạc và Âu Dương Tiếu Thiên. Nàng hy vọng đây chỉ là giấc mơ, tất cả những điều này đều xảy ra trong một con ác mộng đáng sợ! Đợi nầng tỉnh lại, Đường Mạc vẫn là đại ca có xương có thịt, có nhân tính, không phải như một cỗ máy giết người lạnh lùng như thế này. Khuynh Thành đang rung lên muốn thử sức, dường như nó đã ngửi thấy mùi máu tanh. Đột nhiên có một bàn tay giơ ra, kéo tay nàng, từng ngón, từng ngón cứng như gọng kìm. Nàng oán hận nhìn hắn, đối phương không hề tức giận, không vội vàng cũng không chậm chạp cười đáp: “Nếu như tay nàng bị thương, ta sẽ rất đau lòng”.
Đường Mạc đã bị thương. Dựa theo đấu pháp không màng đến sống chết của chàng, bị thương dưới tay Âu Dương Tiếu Thiên cũng là điều khó tránh khỏi. Thanh kiếm của Âu Dương Tiếu Thiên tiến sát lại, Đường Mạc cho rằng thanh kiếm của mình có thể chịu được, bất luận thế tấn công của đối phương hung mãnh thế nào, chàng vẫn đứng sừng sững không động đậy. Chẳng qua Đường Mạc dường như đang bị thương khá nặng, đến nỗi khi chàng lùi một bước để tránh khỏi thanh kiếm dài của đối phương, vết thương không chịu nổi bị rách toác, chảy rất nhiều máu, màu máu đỏ đã nhuốm hết vạt áo trước của chàng.
Viền mắt của Đường Duyệt đột nhiên đỏ lên, lạnh lùng nói: “Cuối cùng ta cũng biết rốt cuộc lý do của các ngươi là gì rồi!”.
Tô Mộng Chẩm hiếu kỳ hỏi: “Ồ, là điều gì?”.
“Là để giày vò chúng ta, để giày vò mỗi người chúng ta. Ngươi là ác quỷ, ác quỷ!” Tiếng nghiến răng ken két của Đường Duyệt vang lên, toàn thân nâng run lên bần bật.
Bàn tay Âu Dương Tiếu Thiên nắm chặt thanh kiếm, đến nỗi các cơ nổi hết lên, huyệt thái dương cũng nhảy lên thình thịch. Ông ta vốn cho rằng đánh bại một tên tiểu tử nhỏ tuổi như Đường Mạc là điều rất dễ dàng. Ông ta luôn rất tự tin về bản thân. Nhưng không ngờ, giằng co lâu như vậy thì bản thân ông ta lại ngày càng ở vào thế bất lợi. Chưởng đầu tiên của ông ta, và nhát kiếm sau này, Đường Mạc đã dựa vào nội lực của mình để chống đỡ. Ngược lại, bản thân Âu Dương Tiếu Thiên chịu một sự chấn động đến mức máu tức trào dâng, làm sao không khiến ông ta phẫn nộ! Nếu hôm nay một tiền bối trong giới võ lâm như ông ta thất bại trước một tên tiểu tử nhỏ tuổi, ông ta còn lấy đâu ra thể diện để đứng trên giang hồ?
Đột nhiên, Lâm Tử Nhiên đang ngồi nghỉ dưới võ đài hét lên: “Sư phụ, trên thanh kiếm của hắn có…”.
Đám đông nhìn theo tiếng hét của chàng, phát hiện sắc mặt chàng trắng bệch. Người không ngừng run lên. Trên cánh tay trái đang băng bó, máu đen không ngừng chảy ra. Âu Dương Minh Châu đứng sững bên cạnh, khuôn mặt cũng hoàn toàn biến sắc.
Âu Dương Tiếu Thiên nhìn vết thương trên cánh tay đang dần biến thành màu đen, sắc mặt cũng lập tức trở nên bi thảm, cố gắng nói: “Đường Mạc, ta muốn Đường huynh có thể giữ lại dòng giống, nên mới để lại chút tình nghĩa, ngươi… lại sử dụng thủ đoạn đê hèn này…”.
Tất cả mọi người đều ngây ra, rồi lập tức trỏ lên sợ hãi, biết rằng trên thanh kiếm dài của Đường Mạc có độc. Nhưng Đường Mạc vẫn không chút phản ứng, sắc mặt lạnh lùng.
Đang nói, Âu Dương Tiếu Thiên không kìm nén được nữa, chống thanh kiếm xuống, Lý Hồng lập tức lao đến đỡ ông ta. Âu Dương Tiếu Thiên xua tay liên tiếp, ra hiệu không cần.
Tô Mộng Chẩm ngả mình ra ghế, khẽ cười đầy mệt mỏi.
“Âu Dương thế bá, người trúng độc rồi, hãy đi nghỉ trước đi”. Lúc này, đang đứng trên võ đài, Trường Thinh Phái Mục bất bình, đột nhiên rút một thanh kiếm từ trong người ra, tức giận quát: “Đường Mạc, Âu Dương trang chủ coi người như con như điệt, không ngờ ngươi vì vinh hoa phú quý của Bái Nguyệt Giáo mà bất chấp tất cả giết cả người như cha mình, muốn đẩy ông ấy đến chỗ chết. Ngươi… ngươi thực sự là một kẻ bất trung bất nghĩa. Nếu như để ngươi sống sót, không biết có bao nhiêu ngươi chết dưới tay của ngươi, hôm nay ta phải thay trời hành đạo!”.
Từ phía sau chàng, một loạt hiệp sĩ trẻ tuổi thay nhau xuất kiếm, bao vây Đường Mạc.
“Đại ca ta đã đại diện Bái Nguyệt Giáo xuất trận. Ngươi biết thế cục sẽ diễn ra như vậy có phải không?”. Đường Duyệt lạnh lùng hỏi.
Tô Mộng Chẩm lạnh nhạt đáp: “Người đã khiến cho nhiều người phẫn nộ như vậy, đương nhiên sẽ phải hy sinh”.
Đường Duyệt mím chặt môi, không nói bất cứ lời nào. Đôi mắt trong sáng chứa đầy sự bất an, nàng dốc hết sức kiềm chế biểu hiện của mình. Đôi cánh của con bướm đỏ khẽ động đậy, một vẻ đẹp lạ thường.
Cách đó khoảng mười trượng, Đường Duyệt nghe thấy tiếng xương gãy rất rõ ràng. Tiếp đến là tiếng dao sắc lẻm liếc qua da thịt. Người bị tấn công chưa kịp kêu một tiếng đã đổ gục xuống đất. Thì ra những người đó chẳng qua chỉ bao vây Đường Mạc, hoặc thể hiện chút phong độ, áp dụng phương thức một đối một, luân phiên đánh Đường Mạc. Nhưng lúc hai người trong đám bọn họ liên tiếp đổ gục xuống thì tất cả mọi người đều lo lắng, căng thẳng. Bọn họ bắt đầu không dám kiêu ngạo như trước nữa. Máu tươi phun đầy lên người Đường Mạc, nét mặt chàng vẫn lạnh lùng, vô tình, giống như một bức tượng đá không có sinh mạng.
“Nàng biết đại ca của nàng cuối cùng sẽ biến thành một con người như thế nào chưa?” Tô Mộng Chẩm cười. “Nàng còn nhớ những bức tượng đá đáng yêu trên đảo Bái Nguyệt Giáo không? Rất nhiều năm trước, những tượng đá đó đều là nhân sĩ chính đạo gia nhập Bái Nguyệt Giáo”.
Đường Duyệt ngây người, nàng nhìn Tô Mộng Chẩm, không dám tin vào lời hắn nói. Hắn dịu dàng cười: “Hắn sẽ từng chút, từng chút biến thành tượng đá, không thể đi, không thể nói, trái tim sẽ ngừng đập, miệng sẽ ngừng thở, thuật bùa chú từ thiên cổ Bái Nguyệt Giáo truyền lại quả nhiên có một không hai”.
Lời nguyền Thạch Tâm, Đường Duyệt cho rằng phần chi chép này trong cuốn Ly hận kinh chẳng qua chỉ là một truyền thuyết hoang đường. Trên thế giới này sao lại có bùa chú biến người thành đá được?
Tô Mộng Chẩm nói: “Khởi nguyên của Bái Nguyệt Giáo ở Miêu Cương, thuật bùa chú ở đây không như những gì Trung Nguyên có thể tưởng tượng. Ta khuyên nàng nên từ bỏ, ngoan ngoãn trở về làm tân nương tử đi!”.
Hắn nói như vậy, nhưng nét mặt bất động vẫn đang chờ đợi sự phản ứng của Đường Duyệt.
Quả nhiên nghe thấy nàng nói: “Dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không bao giờ để mất đại ca ta”.
Tô Mộng Chẩm khẽ nhếch miệng: “Tùy nàng”.
Khi mỗi vị giáo chủ nhậm chức thì đều phải trải qua một lời thề máu, chỉ có máu của người đó mới có thể được tôn giả Bái Nguyệt Giáo đồng ý.
Thạch Tâm bùa, có duy nhất một cách giải. Đó là giết chết giáo chủ đương nhiệm Bái Nguyệt Giáo, lấy máu tế đàn.
Tại sao Tô Mộng Chẩm nói những lời này với Đường Duyệt, điều này có lợi ích gì cho hắn? Làm vậy là hắn đang cổ vũ Đường Duyệt đối địch với Bái Nguyệt giáo chủ. Đường Duyệt lạnh lùng cười, hắn quả nhiên coi trọng nàng rồi?
Dựa vào trình độ võ công của nàng, có lẽ không thể đối phó được với Tô Mộng Chẩm. Nếu như đi giết Hiên Viên Lãng Nhật, khác nào lấy trứng chọi đá. Một người ngốc nghếch nhất thiên hạ cũng sẽ không làm những việc như vậy. Nhưng nếu như nàng không đi, đại ca của nàng sẽ…
Đường Duyệt nghiến răng, nhất thời có chút lo sợ. Nếu Đường Duyệt có thể vô tình giống mẫu thân Ôn Nhã Như, nàng có thể quay người bước đi ngay mà không thèm ngoảnh đầu lại, để theo đuổi hạnh phúc của bản thân mình. Nhưng nàng là người coi trọng tình thân, lúc trước là đối với Ôn Nhã Như, bây giờ là đối với Đường Mạc. Tình cảm này, lúc trước là huyết thống, bây giờ là sự báo đáp những ân tình đã qua của đối phương. Bản chất của nó là một sự cố chấp đáng sợ, lúc này Đường Duyệt vẫn chưa nhận thức được. Nhưng Tô Mộng Chẩm đã sớm hiểu rõ điều này, đông thời đã lợi dụng một cách hợp lý.
Lúc này Đường Mạc vừa trúng một nhát kiếm. Có người bất chấp tất cả, như điên như dại rút kiếm lao về phía Đường Mạc.
Giữa lúc sự việc xảy ra nhanh như chớp, Khuynh Thành đã được rút ra khỏi bao. Đường Duyệt không muốn sát hại bất cứ người nào, trừ khi bất đắc dĩ. Ánh sáng chói mắt phát ra từ thanh đao, vẫn chưa nhìn thấy nàng ra tay thế nào, những thanh kiếm dài tấn công phía sau lưng Đường Mạc đều đã bị đánh bay hết.
Lưỡi đao chúi xuống, Đường Duyệt lạnh lùng đứng trên võ đài. Nét mặt của nàng cũng không bình tĩnh như trước. Trong giờ khắc này, toàn thân nàng đều biến đổi. Thanh đao Khuynh Thành có một không hai trong thiên hạ, lúc được cất trong bao thì dường như rất bình thường và ảm đạm, nhưng khoảnh khắc được rút ra, nó phát ra một màu đỏ chói mắt. Tính mạng của chủ nhân được giao cả vào nó, sự hưng phấn, sự mãnh liệt dều là nhờ hút máu người mà có.
Một đao vừa rồi của Đường Duyệt xem ra rất bình thường, không gây sự chú ý của người khác, nhưng tài nghệ của nàng được phơi bày rất tự nhiên. Dường như thanh đao này đã được luyện tập hàng nghìn hàng vạn lần. Dường như Khuynh Thành luôn luôn ngủ đông, không hề hoạt động, chính là để đợi chờ sự tấn công như vậy. Khuynh Thành trong tay nàng giống như chiếc bút trong tay chàng thư sinh với động tác rất điêu luyện, có sức sống, có linh khí. Nó vốn không được ghi chép trong cuốn sách về đao pháp nào, vì nó quá bình thường, quá đơn giản. Nhưng mọi người đã quên rằng, càng đơn giản, càng bình thường, nếu như có thể luyện thành thục, thì uy lực của nó nhất định sẽ khiến cho người ta kinh ngạc.
Lượt thứ hai, sáu người ngã xuống. Đám đông bắt đầu bị uy lực của Khuynh Thành làm cho sợ vỡ mật. Bọn họ bắt đầu sợ hãi, như thể vô tình giẫm vào cái bẫy của bác thợ săn. Chiến đấu hay rút lui? Những anh tài trẻ tuổi trên võ đài, có tới mười hai người bỏ chạy, chỉ còn lại một người. Người này không phải lưu lại để chiến đấu. Trước lúc ánh sáng đỏ chói của Khuynh Thành lướt qua cổ, anh ta đột nhiên quỳ ngối xuống đất, trên người phát ra một mùi lạ rất khó ngửi.
Đây chính là thiếu hiệp giang hồ, võ lâm chính đạo ư?
Đường Duyệt lạnh lùng nhìn anh ta, rồi nhìn khắp xung quanh. Không ai biết lòng bàn tay nàng đang ươn ướt, không ai biết cánh tay nàng đang tê liệt. Nàng không biết mình có còn sức lực để chiến đấu tiếp hay không.
Lúc này, Cửu Niệm đại sư đang ngồi bên trong lán, chuyên tâm trị thương cho Âu Dương trang chủ. Thấy Đường Duyệt đột nhiên xuất hiện, lông mày của đại sư khẽ chau lại, cuối cùng vẫn cúi đầu, tập trung toàn bộ tinh thần ép độc tố trong người Âu Dương Tiếu Thiên ra ngoài.
Sắc mặt Âu Dương Tiếu Thiên từ đen dần dần trắng lên. Ông ta than một hơi thật dài, nói: “Đại sư, người…”.
Trán Cửu Niệm đại sư lấm tấm mồ hôi, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống, Sắc mặt đại sư trở nên xanh xao, nhưng giọng nói dường như vẫn bình tĩnh lạ thường: “A di đà phật, Âu Dương trang chủ đã không có vật cản…”.
Nét mặt của Lý Hồng và Âu Dương Minh Châu đang đứng một bên lúc này mới dãn ra. Âu Dương Minh Châu “a” lên một tiếng, ánh mắt lạc về phía võ đài.
Sắc mặt Âu Dương Tiếu Thiên vẫn chưa hồi phục, mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng nói: “Đa tạ đại sư!”.
Cửu Niệm chắp hai tay, cúi đầu nói: “Không cần phải cảm ơn, Âu Dương trang chủ hãy cố gắng nghỉ ngơi”.
Âu Dương Tiếu Thiên miễn cưỡng cười đáp: “Làm phiền đại sư cứu chữa. Thiết nghĩ người đã hoa tổn không ít tâm lực, trong lòng ta không biết phải làm thế nào. Có một ngày nhất định sẽ báo đáp”.
Cửu Niệm đáp: “Những việc này là điều nên làm, lão nạp nhìn thấy người hiệp nghĩa phải chịu khó khăn, sao có thể khoanh tay đứng nhìn”.
Âu Dương Tiếu Thiên than một hơi, giơ vết thương ở cánh tay lên, nhìn thật chăm chú, chậm rãi nói: “Ta thực sự không ngờ, một vết thương nho nhỏ lại suýt lấy đi tính mạng của ta”.
Sắc mặt Cửu Niệm trầm tư, sầu não, lắc đầu nói: “Đây là kịch độc Khổng Tước Đan của Bái Nguyệt Giáo, gặp máu liền phong hầu. Âu Dương trang chủ có công lực thâm hậu mới có thể ngăn chặn được, nhưng lệnh đồ thì…”.
Chợt nhớ đến Lâm Tử Nhiên không kịp thời cứu chữa đã chết trong đau đớn hoảng loạn, Âu Dương Tiếu Thiên rất đau lòng.
Cửu Niệm đại sư có tấm lòng từ bi, lập tức bước lên một bước đỡ lấy ông ta, muốn nói lời nhẹ nhàng an ủi, nhưng nghe thấy Âu Dương Tiếu Thiên lẩm bẩm: “Đại sư quả nhiên có tấm lòng từ bi…”.
Đột nhiên, một mũi tên từ trong tay áo của Âu Dương Tiếu Thiên bay ra, trong ánh sáng chớp lóa, Cửu Niệm chỉ cảm thấy trong người mình hơi lạnh, chính là đoạn tiễn xuyên tim! Cửu Niệm đại sư chầm chậm cúi đầu, mới nhìn thấy ngực mình bị rách một lỗ, máu đang tuôn ra. Ông từ từ nhắm mắt, sắc mặt đầy bi thương.
Phản bội, Âu Dương Tiếu Thiên, trang chủ của Âu Dương sơn trang, đã sớm dựng lên màn kịch này.
Đôi mắt mở trừng trừng, Cửu Niệm đại sư tung ra một chưởng. Âu Dương Tiếu Thiên vẫn chưa dự liệu được, sau màn kịch tấn công trộm không chút sai sót, Cửu Niệm vẫn có thể dùng chút sức lực còn lại để tấn công ông ta. Cả người Cửu Niệm bay lộn ngược lại, “uỳnh” một tiếng, khiến cho cây cột gỗ đột nhiên bị gãy. Toàn thân đại sư cũng gắn luôn vào cây cột, không thể động đậy.
Âu Dương Tiếu Thiên cũng bị nhận một chưởng, nôn ra máu tươi, nhất thời không nói được.
Tay trái của Cửu Niệm ôm lấy ngực, sắc mặt đầy u ám, ảm đạm.
“Sư phụ, sư phụ…” Những đệ tử Thiếu Lâm đang ở bên kia rất kinh ngạc, chạy qua bên này. Nhưng chưa kịp lại gần, họ đã bị cả đoàn người bao vây. Ba mươi lăm đệ tử Phật gia đã bị người của phái Hải Sa và bang Cự Kình quây kín.
Sắc mặt Cửu Niệm rất khó coi, giọng nói đã yếu đi rất nhiều: “Ngươi đã sớm chuẩn bị việc này?”.
Âu Dương Tiếu Thiên nói liền một hơi: “Bây giờ ngươi mới biết thì quá muộn ròi!”.
Bỗng có một bóng hồng bay tới rất nhanh, vượt qua bức tường người, thân hình như chim bay, thoắt cái đã ở trước mặt.
Thanh kiếm của Lý Hồng đã được rút ra khỏi bao, giơ ra đằng trước. Ánh đao sắc nhọn của Khuynh Thành, người nào chắn đường sẽ chết.
Âu Dương Minh Châu tiến lên trước hỗ trợ mẫu thân. Nhưng hai người bọn họ chỉ tiếp được ba chiêu với Khuynh Thành, đã bại trận giống như dự đoán.
Đường Duyệt bay qua thanh kiếm dài của Âu Dương Minh Châu, lao vào bên trong lán, kịp thời đỡ được Cửu Niệm: “Đại sư!”.
Âu Dương Tiếu Thiên vẫn chưa thể đứng dậy, lạnh lùng cười nói: “Người của Đường gia đều là những kẻ ngốc. Hừ, cha con Đường Mẫn thế nào, đứa nghịch tử này cũng giống y như vậy”.
Cửu Niệm nói Âu Dương Tiếu Thiên: “Ngươi hôm nay đã trở thành anh hùng trong giới võ lâm, được nhiều người kính trọng. Tại sao lại hồ đồ, phản bội lòng tin của mọi người như vậy?”.
“Anh hùng võ lâm là cái gì? Có ăn được không, có mặc được không? Là các người ép ta, nếu như để cho ta làm minh chủ võ lâm, ta đâu nhất thiết phải làm thế này!”.
Đường Duyệt có thể cảm nhận từng đốt xương lạnh lẽo trên tay Cửu Niệm. Chân khí trên người đại sư dần dần tiêu tan, đến giọng nói cũng dần dần yếu ớt. Nàng hận một nỗi không thể ngay lập tức giết chết Âu Dương Tiếu Thiên. Nhưng nàng biết nếu lúc này nàng buông tay, Cửu Niệm đại sư sẽ ngã ngay xuống đất, không đứng dậy được nữa.
Nàng thay Cửu Niệm hỏi: “Ngươi phản bội chính đạo, Bái Nguyệt Giáo cho ngươi cái gì?”.
“Hai ngàn vạn lượng và địa vị bá chủ phương Bắc”. Một người bước vào trong lán, trên mặt nở một nụ cười, giọng nói đầy sự kiên quyết và lạnh lùng, tàn độc. Hắn bước đến bên cạnh Âu Dương Tiếu Thiên, nhẹ nhàng nói: “Âu Dương trang chủ, ông phải cảm ơn Cửu Niệm đại sư, cuối cùng đại sư vẫn cứu được ông”.
Âu Dương Tiếu Thiên lạnh lung cười: “Cho nên ta mới mượn cơ hội giết chết ông ta”.
“Không, sau khi ông giết đại sư, ông ấy vẫn niệm tình. Thật không hổ thẹn là cao tăng đắc đạo nổi tiếng trong thiên hạ”.
Đường Duyệt nhìn Cửu Niệm đại sư, trong lòng vô cùng khó chịu. Khoảnh khắc đầu tiên Cửu Niệm cảm thấy bị tấn công, nếu như ông xuất một chưởng, Âu Dương Tiếu Thiên chắc chắn không có cách nào tránh được. Nhưng đáng tiếc, Cửu Niệm vẫn là một vị xuất gia. Trong khoảnh khắc đó, đại sư vẫn có chút do dự, mới sai lầm để cho đối phương có cơ hội phản công tốt như vậy.
Lúc những người có tấm lòng từ bi bị tấn công, phản ứng đầu tiên không phải là tấn công lại, mà là cho đối phương cơ hội giải thích, phản bác. Nhưng chính trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Âu Dương Tiếu Thiên đã có hàng loạt mưu kế. Âu Dương Tiếu Thiên gần trong gang tấc còn chưa nhận ra, Tô Mộng Chẩm cách đó không xa đã nhìn thấy tất cả. Chỉ nghe thấy giọng hắn nhơn nhơn nói: “Chỉ vì một chữ lợi, đến ái đồ một tay nuôi dưỡng thành tài cũng không cần. Huống hồ là những người thích quản chuyện người khác hay ân nhân cứu mạng”.
Lúc này Đường Duyệt mới hiểu ra, trận đấu vừa rồi không hoàn toàn là một trò chơi. Thực sự có người vì điều này mà đã bị hy sinh cả tính mạng, mà người này lại là đồ đệ của Âu Dương Tiếu Thiên.
Cửu Niệm đại sư lặng lẽ than một tiếng, đáp: “Phật Tổ từ bi”.
Đường Duyệt nhìn thấy sắc mặt Cửu Niệm đại sư từ bi, ôn hòa, nhưng không hề hối hận.
Cửu Niệm nhìn nàng một chút, giọng điệu rất bình tĩnh đáp: “Đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch, chỉ có con… không cần phải tới đây”. Lời than của đại sư bị tan biến ngay trong cổ họng, đầu từ từ chúi xuống, không ngẩng lên được nữa.
Khóe mắt Đường Duyệt ươn ướt. Nàng hiểu ra một điều, trên đời này có người bất chấp tất cả để giúp đỡ người khác, mặc dù người đó không hề xứng đáng nhưng cũng không hề hối hận.
Đại chiến sắp bắt đầu. Cửu Niệm đại sư vốn có thể ra tay giúp đỡ, góp toàn bộ tinh hoa, tinh lực võ công của mình để đối phó Bái Nguyệt Giáo. Nhưng đại sư không thể bàng quan đứng ngoài. Đã cứu loài lang sói. Người như thế, bọn họ cũng nhẫn tâm sát hại?
“Vì hai ngàn lượng vàng và địa vị bá chủ phương Bắc?’ Đường Duyệt lạnh lùng nói. “Tất cả mọi thứ các ngươi đều có thể mua được”.
Tô Mộng Chẩm cười nhạt: “Một là danh, hai là lợi. Trên đời này có người có thể từ chối được sao? Anh hùng võ lâm tất nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Huống hồ…”. Hắn nhìn Âu Dương Tiếu Thiên nguyên khí trọng thương, nói: “Huống hồ, Âu Dương trang chủ tuy nổi danh trên giang hồ, nhưng trong mắt những người xung quanh cũng chỉ là thuộc hạ của Đường Gia Bảo. Âu Dương Tiếu Thiên chẳng qua là một con chó vẫy đuôi bên cạnh Đường Mẫn”.
Sắc mặt Âu Dương Tiếu Thiên trắng xanh, dường như muốn phản bác, nhưng vẫn chưa kịp nói, Tô Mộng Chẩm đã tiếp lời: “Đường Duyệt, nàng thực sự không nên trách ông ta. Âu Dương trang chủ là một người có dã tâm, có quyết đoán, không có người nào tình nguyện làm thuộc hạ cả đời cho người khác cả. Chỉ cần một ngày còn Đường Mẫn, cái tên Âu Dương Tiếu Thiên vĩnh viễn sẽ không ló mặt ra được”.
Những lời này đã ngầm lộ ra một bí mật khiến cho Đường Duyệt rất kinh ngạc.
Môi nàng run run, liên tưởng đến sự thật trong những lời nói đó: “Ý ngươi nói… là Âu Dương Tiếu Thiên…”.
Bình luận truyện