Chương 17
CHƯƠNG 17
Editor: Claret
Beta: Lemon
Ngưng Nhi nhanh chóng ăn sạch mì, nhấp một ngụm trà súc miệng: “Ta đi rửa bát, Bùi đại ca, huynh ở đây chờ ta nhé.”
Bùi Cữu “Ừm” một tiếng.
Ngưng Nhi ra ngoài rất nhanh. Trước khi ngủ chắc chắn nàng muốn tắm gội, đã trở thành thói quen bất kể xuân hạ thu đông.
Hồ nước trên núi mùa đông cũng không kết băng, thực ra rất lạnh, Ngưng Nhi chìm vào trong nước, nhắm hai mắt lại.
Cơ thể của nàng được điều dưỡng gần giống người thường rồi, toàn bộ độc mà tên khốn Thư Nam Chúc kia hạ với nàng đều dược giải.
Ngưng Nhi nghĩ nếu như giờ mình đột nhiên trở về, xuất hiện trước mặt Thư Nam Chúc, có khi hắn bị doạ sợ chết mất.
Vừa nghĩ tới tình huống này, Ngưng Nhi nhịn không được cười ra tiếng.
Chỉ là, nàng vừa mới cười một tiếng đã lập tức dừng lại, bông tuyết bay lả tả dừng ở trên mặt nước, rất nhanh đã hòa tan trong nước.
Cách đó không xa Bùi Cữu mặc trường bào màu đen, đứng khoanh tay nhìn: “Nàng đang làm gì vậy?”
Ngưng Nhi: “……”
“Tắm rửa đấy.” Ngưng Nhi nói, “Bùi đại ca, trước khi ngủ huynh không tắm à?”
Bùi Cữu nhìn làn nước, cúi người chấm thử một chút, lạnh thấu xương.
Sắc mặt nàng vẫn như thường.
Ngưng Nhi cũng nhận ra rằng thế thì không được bình thường lắm, nàng lui về sau: “Cái đó, bẩm sinh ta đã không sợ lạnh rồi.”
Bùi Cữu xoay người trở về.
Ngưng Nhi dùng nội lực hong khô tóc, lập tức nhanh chóng mang một thân khí lạnh về.
Nàng cười hì hì, nói: “Ta có luyện võ, thân thủ cũng được…… Bùi đại ca, cô nương ra cửa đương nhiên phải có một thân công phu giữ mạng chứ.”
Bùi Cữu biết Nam Khâu quốc chuộng võ, mặc dù nữ tử ít tập võ, nhưng cũng không phải không thể.
Ngưng Nhi chui vào lòng ngực Bùi Cữu: “Oa, Bùi đại ca, cơ thể huynh ấm thật đó, hôm nay huynh đến đây để làm ấm giường cho ta sao?”
Trên người nàng vẫn là mang theo hương thơm, chẳng phải vô cùng ngào ngạt, lại khiến người say mê.
Cơ thể Bùi Cữu cứng đờ: “Đừng chạm vào ta.”
Ngưng Nhi ngẩng đầu: “Huynh không cần ta chạm vào thật à?”
Khuôn mặt nàng tinh xảo, đôi mắt ngập nước, vô cùng trong vắt, đôi môi hồng nhạt.
Bùi Cữu chưa bao giờ gặp nữ nhân nào đẹp như Ngưng Nhi.
Thật ra hắn biết, nữ nhân này lời nói dối hết câu này tới câu khác, không làm việc đàng hoàng, chẳng làm việc tốt, nhưng hắn lại không nhịn được đến gần nàng.
Hết lần này tới lần khác đến gần nàng.
Yết hầu Bùi Cữu hơi động đậy: “Ngủ.”
Rồi hắn xách Ngưng nhi tới giường.
Giường đệm lạnh như băng, Bùi Cữu làm ấm cho nàng một khoảng, để nàng nằm cạnh mình.
Ngưng Nhi không ngủ được.
Ngưng Nhi kéo tay áo Bùi Cữu: “Bùi đại ca, sao đến giờ huynh vẫn chưa lấy vợ?”
“Không muốn.”
“À……” Ngưng Nhi ngẩng mặt, đôi môi nhẹ nhàng cọ vào cằm hắn: “Ta muốn gả cho chàng, sinh con cho chàng.”
Bùi Cữu đẩy nàng xuống: “Không biết xấu hổ.”
Ngưng Nhi: “……”
Hắn càng không tình nguyện, Ngưng Nhi càng muốn trêu hắn. Nói thật, lớn như vậy rồi, Ngưng Nhi chưa từng thích nam nhân nào, nàng xem Nguyên Phỉ như tỷ muội, xem Tô Trú như trưởng bối, không xem bất kì ai là người trong lòng mình.
Ngưng Nhi cố gắng tự khen mình: “Bùi đại ca, ta xinh đẹp thế này, lại là người ngoan ngoãn nghe lời, chàng bảo ta đi hướng tây chắc chắn ta không đi hướng đông, cưới ta về nhà, đảm bảo chàng không thiệt đâu.
Bùi Cữu hừ lạnh một tiếng: “Ngoan ngoãn? Nghe lời?”
Ngưng Nhi nâng tay chạm vào môi hắn: “Ừ, ngoan ngoãn, nghe lời.”
Cổ tay đột nhiên bị hắn nắm lấy.
Sức lực Bùi Cữu rất lớn, Ngưng Nhi sao có thể chống cự được, cả người bị hắn giữ chặt.
“Vừa yếu ớt vừa xấu xí vừa thích làm bộ, ta không cần đâu.” Bùi Cữu ôm eo nàng, “Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Ngủ đi.”
Ngưng Nhi nước mắt lưng tròng: “Ta tệ như vậy sao?”
Bùi Cữu không để ý tới nàng.
Ngưng Nhi ghé vào ngực hắn, rít lên: “Bùi Cữu đồ vô lại không hiểu phong tình này.”
Bùi Cữu che kín miệng nàng: “Đừng nói nữa.”
Nếu nàng nói nữa, hắn thật sự không nhịn được đâu.
……
Một ánh kiếm như cầu vồng trắng xuyên qua mặt trời, tuyết rơi, thân ảnh màu trắng vẽ một đường xinh đẹp trong gió.
Tô Trú chỉ kiếm xuống đất, mặt mày lạnh lùng.
Người ngã xuống đất, trên cổ có một vết thương hẹp dài trên cổ, vết thương này chỉ có thể dùng hai từ “hoàn mỹ” để mô tả, mặc dù một lúc lâu rồi nhưng cũng không có máu chảy ra, miệng vết thương sạch sẽ.
Một chiêu này tên là “Trăng treo chân trời”, là tuyệt học của Thái tử do chính Tô Trú truyền thụ.
Tô Hoán nhướng mày: “Nhị thúc, hôm nay thân thể bệ hạ không khoẻ, hoàng hậu vào Dưỡng Tâm điện hầu hạ.”
Tô Chu lạnh lùng “Ừ” một tiếng.
Tô Hoá lại nói: “Vừa rồi con nghe đại cung nữ cạnh hoàng hậu nói với lão phu nhân rằng bệ hạ vẫn không ưa hoàng hậu, hôm nay còn ném một chén trà nóng xuống chân hoàng hậu.”
“Cho thái tử vào Dưỡng Tâm điện chăm sóc đi.” Tô Trú cầm lấy áo choàng thuộc hạ dâng lên, lông hồ ly trắng muốt trên áo choàng bị gió thổi bay bay, khoác ao choàng lên vai, “Ta có việc, phải ra ngoài vài ngày. ”
Tô Hoán bước theo, đuổi kịp Tô Trú:“ Nhị thúc, bây giờ người không thể rời khỏi kinh thành được. Hôm ấy Vinh Vương bị Thái tử đâm trọng thương, ôm hận trong lòng, Quý phi….”
Tô Trú xoay người lên ngựa, trường tiễn lanh lảnh vung lên một tiếng, con ngựa tung vó hí vang, Tô Hoán vội vàng dạt sang một bên, cửa Tô phủ mở ra, thị vệ trong phủ cung kính tiễn chủ nhân rời đi.
Hôm sau, nhân lúc Bùi Cữu rời đi, Ngưng Nhi lập tức cưỡi con lừa con xuống núi.
Đầu tiên nàng hỏi thăm nơi ở của Lục Tử, nữ nhân này hôm đó dùng kim châm nàng, có thù không báo không phải phong cách của Ngưng Nhi.
Ngưng Nhi trói Lục Tử lại, tàn nhẫn quất một trận mới rời đi.
Dọc theo đường đi thông suốt không trở ngại, nàng mua một con ngựa tốt, thay một bộ quần áo, lại biết rõ trình tự làm việc của quan viên Nam Khâu, đi vào biên cảnh Nam khâu vô cùng thuận lợi.
Sau khi Bùi Cữu rời đi, bên tai vẫn luôn văng vẳng lời nói của Ngưng Nhi, nàng nói “Ta muốn gả cho chàng, sinh con cho chàng”, những lời này, vấn vương bên tai hắn, không thể nào quên được.
Nhiều năm như thế, chưa từng có nữ nhân nào dám dũng cảm như Ngưng Nhi, dứt khoát thì thầm bên tai hắn, nói mốn gả cho hắn.
Bùi Cữu cảm thấy bản thân cũng nên có Vương phi rồi.
Thế nhưng, khi hoàng hôn buông xuống, hắn lên núi, đá văng cửa ra, bên trong trống không lạnh lẽo, đến cả con lừa con cũng không thấy đâu.
Bùi Cữu tưởng Ngưng Nhi đi xung quanh, hắn đợi nàng trong nhà cả đêm, nhưng cả đêm nàng không về.
Hôm sau, Bùi Cữu trở về Sở Vương phủ, hắn cho rằng Ngưng Nhi không ở trên núi thì chắc chắn sẽ về Sở Vương phủ, ai ngờ hắn không thấy được Ngưng Nhi, lại thấy Lục Tử vết thương chồng chất.
Lục Tử đem một thân trọng thương tố cáo Ngưng Nhi với Bùi Cữu, lúc này trong lòng Bùi Cữu không vui, không tìm thấy Ngưng Nhi, hắn còn hơi hoảng sợ.
Vì vậy lúc Lục Tử nói Ngưng Nhi “Ngang ngược vô lý” “Không có lễ nghĩa”, Bùi Cữu lập tức sa sầm mặt.
Từ trước tới giờ hắn đều bênh vực người mình, hắn có thể phê bình Ngưng Nhi nhưng người khác thì không. Cho dù nàng có không tốt đi chăng nữa thì người khác cũng không thể nói ngay trước mặt hắn.
Bùi Cữu chán ghét liếc Lục Tử một cái: “Nếu ngày đó trong lòng ngươi không có ác ý, mượn danh trị liệu làm nàng bị thương thì sao nàng lại trả thù ngươi? Tất cả đều là do ngươi gieo gió gặt bão.”
Sắc mặt Lục Tử thoáng chốc trắng bệch.
Bùi Cữu sai người đuổi nàng ta ra ngoài, lại mang người lên núi tìm Ngưng Nhi.
Bình luận truyện