Chương 26: C26: Không ư
Cuối cùng, Lâm Lạc Nhi vẫn thua đối phương một chứt.
Mặc dù Lâm Lạc Nhi cũng chém trúng La Ngạo một lần nhưng tiếc là đối phương không hiề hấn gì.
“Đúng là đặc sắc” “Xem ra ngôi đầu chính là của La sư huynh rồi”
Mọi người đều coi trận này là trận chung kết sớm, còn Phương Thần thì chẳng ai để tâm, lại càng không ai nghĩ hãn có thể chiến thẳng,
Mộng Dao cau mày, truyền âm cho Phương Thần: “Phương ca ca, hay là ngươi bỏ th trận tiếp theo đi, thực ra hạng hai là cũng được rồi”
Nàng ấy cũng thấy lo lắng, sợ Phương Thần không phải đối thủ của La Ngạo, dù sao Phương Thần cũng đã thủ mộ. năm năm, bị phế mất năm năm.
Sau khi La Ngạo đánh bại Lâm Lạc Nhi, hãn ta lại càng thêm đắc ý, thậm chí không định xuống võ đài
La Ngạo đứng trên võ đài, chỉ đao vào người Phương Thần, ngạo nghễ nói: “Phế vật! Lên đài chịu chết đi. Hôm nay. †a sẽ cho ngươi biết thế nào là thiên tài chân chính”
Hắn ta nói rất to, mọi người đều nghe rõ. Lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều đố dồn lại nhìn Phương Thần. Đây chính là kết quả mà La Ngạo muốn, ép
Phương Thần dù có sợ thi đấu cũng vẫn phải so tài.
Từ đầu tới cuối, Phương Thần luôn giữ thái độ hờ hững, hắn nhìn Mộng Dao trước, ra hiệu nàng ấy yên tâm.
Sau đó, hắn mới nhìn La Ngạo, cười đáp: “Chỉ luận võ thôi thì có gì thú vị, chỉ bằng chúng ta chơi gì đó kíc.h thích hơn đi.”
“Chơi gì?” “Võ đài sinh tử”
Toàn trường ồ lên kinh ngạc, mọi người đều nghĩ Phương Thần điên mất rồi.
La Ngạo sững sờ rồi lập tức bật cười.
Hần ta từng thấy những kẻ tự chui đầu vào chỗ chết nhưng chưa thấy ai lại chán sống tới vậy.
Vừa khéo hắn ta còn đang đau đầu nghĩ xem lát nữa phải mượn cớ gì đế giết Phương Thần, giờ thì hay rồi, đối phương. lại tự tới nạp mạng.
“Được! Ta đồng ý” Hẳn ta sợ Phương Thần đối ý nên vội vàng đồng ý ngay.
Trên đài cao, La Vân mừng rỡ như điên, đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại rúc đầu vào, tự tìm đường chết
“Đồ c,hó đẻ, chờ ngươi chết rồi, xem xem ta sẽ giết bà già kia thế nào. Cuối cùng bảo vật của sư tôn sẽ là của ta” Tô Uyến Nhi cười hung dữ.
Mông Dao có phần không kịp trở tay, nàng ấy không ngờ Phương Thần lại quyết định đấu võ đài sinh tử.
Nhưng thấy thái độ kiên định của hẳn, Mộng Dao biết mình có nói gì cũng vô ích, đành bực bội giậm chân, mắng thầm: “Tên khốn! Nếu ngươi chết, chẳng phải là bản tiếu thư. sẽ phải thủ tiết hay sao? Đúng là làm bừa mà”
Phương Thần không hề biết những chuyện này, hản nghe thấy La Ngạo đồng ý thì mỉm cười, leo lên võ đài
Sau đó, hắn nhìn về phía trưởng lão trọng tài: “Trưởng lão, võ đài sinh tử của hai người bọn ta có được tính không?”
Võ đài sinh tử bắt buộc phải có trưởng lão đứng bên cạnh xác nhận, nếu không không được tính.
Trưởng lão trọng tài gật đầu: “Đương nhiên là được tính” “Phế vật, ngươi cũng cẩn thận đấy. Nhưng chẳng quan trọng đâu, dù sao ngươi cũng chết chắc." La Ngạo cười dữ dằn, nói.
Phương Thần không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn hắn ta.
Trưởng lão trọng tài nói: “Nếu hai bên đều không có dị nghị gì thì trận này sẽ là võ đài sinh tử, không bàn tới chuyện sống chết. Bất kế có người bị chết hay bị thương thì cũng sẽ không bị tông môn trừng phạt”
“Trận pháp đã mở, võ đài sinh tử bắt đầu.” Nói xong, trưởng lão trọng tài rời khỏi sàn đấu.
Đồng thời, trận pháp quanh võ đài được mở lên, nhốt hai người họ trên võ đài.
Như vậy, cả hai đều không thể trốn tránh, người ngoài cũng không thể làm phiền hay chạy tới cứu.
Đây chính là võ đài sinh tử của Thiên Vũ Thần Tông.
La Ngạo cầm một thanh trường kiếm màu đen trên tay, khí tức của Tụ Linh Cảnh đỉnh phong bùng lên
“Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết thực lực của thiên tài là thế nào, hạng phế vật như ngươi được chết trong tay ta xem như là may mắn ba kiếp của ngươi rồi."
Hắn ta vừa nói vừa vung thanh kiếm đen lên. Sương đen lập tức bay xung quanh, từ từ bao bọc toàn thân La Ngạo.
Đồng thời, sương đen cũng dần tràn ra ngoài, bao trùm toàn bộ võ đài.
“Là Häc Vụ Mãn Thiên của La Ngạo sư huynh”
“Chuyến này thì Phương Thần chết chắc rồi, ở trong phạm vi của Hắc Vụ Mãn Thiên, La sư huynh không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, tầm mắt vẫn rõ ràng như cũ, trong khi những người khác lại thậm chí chẳng thể nhìn thấy năm ngón tay của mình”
Thấy vậy, mọi người đều cảm thấy Phương Thần sẽ chết chắc.
Phương Thần bình tĩnh đứng giữa làn sương đen, lúc này, giọng La Ngạo vang lên: “Yên tâm đi nhóc con, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu. Ta sẽ làm ngươi bị thương từng chút một, để ngươi chết dân chết mòn trong đau đớn và mất máu. Ha ha ha. Chắc hẳn bộ dạng thê thảm của ngươi lúc đó sẽ rất đẹp mất”
La Ngạo trốn trong làn sương đen muốn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Phương Thần.
Nhưng chẳng những Phương Thần vẫn rất bình tĩnh mà thậm chí khóe môi còn cong lên.
“Vậy à?”
Hần rút Hắc Minh Kiếm ra, nói: “Ta cũng muốn làm như ngươi nhưng tiếc là thời gian của ta có hạn, ta không chơi với ngươi được."
“Đây không phải là chuyện mà một tên phế vật như ngươi có quyền quyết định” La Ngạo cười khấy.
“Không ư?“
Häc Minh Kiếm trong tay Phương Thần tỏa ra ma khí, Hồn Thiên Ma Nhãn được triển khai
La Ngạo tự cho rằng Phương Thần không nhìn thấy hắn ta nhưng trong mắt Phương Thần, vị trí của La Ngạo lại rất rõ ràng,
Hần thong thả nói: “Đây chính là chuyện ta có thể quyết định”
Bình luận truyện