Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 27: C27: Sao có thế



Hản vừa dứt lời, sau lưng hẳn chợt xuất hiện một chữ Kiếm, chính là Đạo văn.

Đồng thời Hồn Thiên Ma Nhãn của Phương Thần cũng nhìn chảm chẩm về phía La Ngạo. La Ngạo đột nhiên cảm thấy da đầu đau nhói.

Khi hắn ta hoàn hồn thì Phương Thần đã tới ngay trước mặt. Đồng thời hần ta cũng nhìn thấy Đạo văn sau lưng Phương Thần.

“Sao có thế. Đây là đạo..."

Hản ta còn chưa kịp nói nốt chữ “văn” thì đầu đã lìa khỏi cổ.

Đầu La Ngạo bay lên, nét mặt của hắn ta vẫn còn lộ rõ sự khó tin

Trong mắt hắn ta, không đời nào Phương Thần lại biết được vị trí của hẳn ta. Không đời nào lại thức tỉnh được Đạo. văn ở Tụ Linh Cảnh. Lại càng không đời nào có thế giết được. hẳn ta chỉ bắng một nhát kiếm.

Khi cái đầu của La Ngạo rơi từ trên cao xuống, ánh mắt hản ta ngập tràn hối hận.

Tại sao hản ta lại phải động tới Phương Thần, tại sao lại phải đấu võ đài sinh tử với hãn


Rõ ràng hắn ta đang có một tương lai rất tươi sáng vậy mà cuối cùng lại chết ở đây.

Vốn dĩ hẳn ta không có thù oán gì với Phương Thần hết. Tất cả là tại La Vân! Tại sao mình lại phải giúp hẳn ta, đối đầu với Phương Thần.

Lúc này, La Ngạo đã hiểu ra nhưng hẳn ta cũng đã chết mất rồi Phương Thần thu kiếm, thu Đạo văn và thu ma nhãn lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh như khi bát đầu.

Sau khi làn sương đen từ từ tản đi, mọi người mới biết trận chiến đã kết thúc.

“Sao lại nhanh như vậy được? Phương Thần yếu thật đấy”

“Chỉ có vậy mà cũng dám khiêu chiến La Ngạo sư huynh, đúng là tự lao đầu vào chỗ chết”

“Đúng vậy, nhưng chết đi cũng tốt, tên này đâu có xứng với Mộng Dao”

Trong lúc bọn họ đang ồn ào bàn tán, cho rắng chuyết này Phương Thần chết chắc rồi thì làn sương đen tan hết

Cảnh tượng mà bọn họ nghĩ không hề xuất hiện. Trái lại, Phương Thần vẫn bình an đứng tại chỗ, dưới chân hẳn có một cái xác không đầu, còn cái đầu nãm lăn lóc ở đãng xa đượm vẻ kinh ngạc kia là đầu của La Ngạo,

Ầm!

Đám đông như bị sét đánh, không tin nổi cảnh tượng mình đang nhìn thấy là thật

Chẳng những Phương Thần không chết mà còn giết được La Ngạo. Thế này là thế nào?

Uych!

La Vân đứng bật dậy, mở to mắt nhìn chòng chọc cánh tượng này.

“Không. Sao có thể như vậy được. Đường đệ của ta là Tụ Linh đỉnh phong. Sao có thể chết trong tay tên phế vật này. được. Chuyện này là không thể!”


“Chắc chán ngươi đã giở thủ đoạn xảo trá nào đó. Chắc chắn là vậy."

Có đánh chết La Vân cũng không tin nối sự thật này.

Những người khác cũng không tin nhưng kết quả đã bày ra trước mắt, bọn họ không thể không tin.

“Có phải vì La Ngạo vừa mới giao chiến với Lâm sư tỷ nên bị thương không?”

Đột nhiên có người nói

Lời này vừa nói ra lập tức nhận được không ít sự tán thành của đám đông

“Đúng, đúng, đúng, chắc chản là vậy rồi” “Má nó, tên Phương Thần này quả là may mắn”

“Phải đấy, phải đấy, được thả vào tới tận trận chung kết, lại gắp được La Ngạo bị thương, đúng là may mắn”

Mọi người đua nhau nói, ai nấy đều cảm thấy Phương Thần thực sự quá may mắn.

Nhưng lại có người không nghĩ như vậy, người đó chính là Mộng Dao.

Lúc này, đôi mắt quyến rũ của nàng ấy đang mở to hết cỡ, đôi môi anh đào chúm chím cũng không nhịn được hơi hé mở.


Trong đôi mắt đẹp ấy lấp lánh kim quang.

Người khác không nhìn thấy nhưng nàng ấy sử dụng linh nhãn nên nhìn thấy rõ ràng mười mươi

Kể cả Đạo văn chữ Kiếm của Phương Thần.

“Trời ạ! Không ngờ hắn đã thức tỉnh Đạo văn rồi. Hơn nữa còn là Đạo văn cấp hai. Hán mới chỉ là Tụ Linh Cảnh thôi mà”

Trong lòng Mộng Dao vô cùng chấn động, phải biết rằng, ngay cả nàng ấy cũng phải lên tới Hậu Thiên Cảnh mới cảm ngô ra Đạo vẫn.

Những người cảm ngô ra được Đạo vẫn ở giai đoạn Tụ Linh Cảnh đều là yêu nghiệt trong số các yêu nghiệt

Vì quá kích động nên mặt Mộng Dao đỏ bừng, càng thêm quyến rũ, động lòng người

Điều làm Mộng Dao vui nhất là Phương Thần bộc lộ ra thiên phú yêu nghiệt như vậy thì phía gia tộc sẽ không thể phản đối hôn ước giữa hai người.

“Tên chó đẻ như ngươi mà cũng dám giết đường đệ của ta. Ta muốn nghiền xương ngươi thành tro”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện