Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 162: Áy náy



Khúc Nhạc hôn nhẹ lên mặt Triệu Hàm Như, trong mắt đầy ý khen ngợi, “Em trưởng thành hơn so với trước đây rồi. Còn nhớ Cynthia không? Lúc trước cô ta châm chọc em vài câu, em đã chèn ép nhà cô ta đến phá sản. “

“Có cơ hội em cũng sẽ chọc Louis vài dao, em là người có thù tất báo.” Cô nói với vẻ thờ ơ, thái độ kiểu ‘anh làm gì được tôi’, “Vừa rồi, suy nghĩ đầu tiên của em là muốn thu mua tòa soạn báo1của bọn chúng, để chúng thất nghiệp. Nhưng sau nghĩ lại, em thấy hình như tạm thời mình còn chưa đủ lực để làm việc này.”

“Tòa soạn báo của bọn họ có lượng tiêu thụ đứng thứ ba nước Mỹ, kể cả khi em có đủ tiền mua thì liên quan đến vấn đề màu da và sắc tộc, em cũng sẽ bị người ta điều tra.” Khúc Nhạc bật cười. Dù trong tay anh là tập đoàn Hồng Hải, nhưng anh lại không thể ra mặt giúp cô. Với kiểu giao dịch8lớn thế này nếu làm không tốt, sẽ bị người khác biến thành tranh chấp ngoại giao.

“Để em suy nghĩ một chút, tên này chỉ là thứ nhãi nhép, không cần mất quá nhiều thời gian và công sức cho hắn.”

“Loại tôm tép này đáng ghét như đám bọ chét. Chính vì bọn chúng nhiều lần tìm cách bôi nhọ hình ảnh của em, nên em mới nhận được kiện hàng đe dọa kia.”

“Bọn em sẽ mời một công ty quan hệ công chúng, sau hai ngày nữa họ sẽ xắp xếp một2cuộc phỏng vấn với em. Bọn em sẽ giao cho họ quản lý chuyện đưa thông tin hình ảnh ra công chúng, để xem họ có thể đắp nặn hình tượng em thành đức mẹ Maria hay không, mong là đừng có tiếp tục nhận được bưu kiện như lần này nữa.”

“Anh thấy em đặt yêu cầu đối với công ty này thấp thật đấy.”

“Không thấp đâu, em và Louis coi như hoàn toàn trở mặt với nhau rồi. Hắn ta chắc chắn sẽ tìm nhiều cách để bôi đen em khắp mọi4nơi. Dù hắn ta chỉ là một nhà bình luận chuyên mục nhưng lại có lực ảnh hưởng rất lớn, cũng không dễ để công ty em thuê có thể giải quyết một phần các ảnh hưởng xấu.” Cô kể lại chuyện xảy ra trong lần phỏng vấn trước cho anh nghe, “Trông thái độ của Louis thì có vẻ hắn quan tâm đến anh nhiều hơn em.”

Ánh mắt của Khúc Nhạc lóe lên, “Anh hiểu, việc này giao cho anh xử lý.”

“Thật sự là có liên quan đến anh sao?” Triệu Hàm Như kinh ngạc nhìn anh. Dù trước đó cô cũng hơi có cảm giác giữa hai bên có liên quan đến nhau, nhưng anh đã về nước từ lâu, theo lý mà nói thì anh không thể có bất kỳ liên quan gì tới Louis.

“Hắn vẫn muốn được phỏng vấn anh đấy.” Khúc Nhạc cười lạnh, “Giới truyền thông nước Mỹ cũng khá quan tâm tới ngành tài chính của nước ta. Tiếc là từ trước đến nay họ đều không phỏng vấn được các vị lãnh đạo ở phía trên. Mà dù gì anh và bọn họ cũng có chút qua lại, nên họ muốn tranh cướp suất phỏng vấn với anh.”

“Nhìn đi, đây chính là sự chênh lệch thực lực đấy. Bây giờ anh chính là cái bánh thơm ngon, còn em chỉ là tấm bàn đạp.”

“Cái bánh thơm ngon? Em quá đề cao anh rồi. Nếu anh thật sự nhận phỏng vấn của bọn họ thì em có tin không, họ chắc chắn sẽ cắt câu lấy nghĩa, cố ý biên tập để xuyên tạc, bôi đen anh ngay. Em đã từng xem có một bài báo nói tỷ lệ viết về chuyện tiêu cực của các phương tiện truyền thông nước ngoài rất cao chưa? Bọn họ luôn sẵn sàng đưa tin về cái gọi là tấm màn đen phía sau và mặt trái của xã hội để thu hút sự chú ý của mọi người. Bởi vì họ có sự mất lòng tin nghiêm trọng vào xã hội này, cho nên chuyện chúng ta bị bọn họ bôi nhọ cũng là rất bình thường.” Khúc Nhạc nhún vai, lơ đễnh nói.

“Vậy thì anh tuyệt đối đừng nhận phỏng vấn của bọn họ, đều chẳng có ý tốt gì đâu. Nếu sớm biết thì em đã hủy bỏ hết mấy thứ phỏng vấn kia đi rồi.” Nếu Triệu Hàm Như biết vậy thì cũng chẳng làm.

“Vốn anh không muốn nhận mấy thứ phỏng vấn kia, nhưng bây giờ anh thay đổi ý định rồi.”

Triệu Hàm Như nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu anh đang muốn làm gì.

Khúc Nhạc nắm lấy tay trái của cô, khẽ đưa lên hôn một cái, “Nếu anh không nhận phỏng vấn thì ai sẽ đưa tin tức chúng ta đính hôn truyền ra bên ngoài?”

Triệu Hàm Như nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay mình mà không khỏi đỏ mặt lên, từ trong ánh mắt của cô toát lên vẻ ngọt ngào. Cô có thể không quan tâm đến mấy lời nói vớ vẩn của Louis, nhưng chưa chắc Khúc Nhạc đã chịu được.

Dù gì anh cũng là chồng sắp cưới của cô. Louis dám hắt chậu nước bẩn này lên người cô thì người bị mất mặt chính là anh. Chắc chẳng có người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc vợ sắp cưới của mình bị người ngoài phỉ báng và vu khống bằng tội danh như thế.

“Nghe có vẻ như là anh sẽ ở lại đây lâu…” Triệu Hàm Như nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ.

Khúc Nhạc khẽ thở dài, múc một thìa cháo đưa vào miệng của cô, “Ngày mai anh phải bay đến Hong Kong, có một dự án anh phải qua đấy xem trực tiếp.”

Cô vội che giấu nỗi buồn trong mắt, ôm lấy cánh tay anh nũng nịu, “Vậy hôm nay chúng ta sẽ không đi đâu cả.”

Bọn họ gặp nhau chẳng dễ dàng, mỗi một phút một giây đều vô cùng quý giá.

“Em quên hôm nay phải đi kiểm tra sức khỏe sao?” Anh nhẹ nhàng bóp eo của cô. Eo của cô nhóc này thật sự đã gầy đến mức không đủ một nắm tay của anh rồi.

Triệu Hàm Như nổi giận, “Em không đi! Anh xem em như thế này mà còn kiểm tra sức khỏe được à? Để người khác nhìn thấy thì em biết giấu mặt vào đâu?”

Hai người họ vừa mới nếm thử mùi vị trái cấm, khó tránh khỏi việc anh dùng sức hơi mạnh, khiến trên người cô hiện đầy những vết đỏ đáng xấu hổ. Đến bây giờ eo cô vẫn còn đau nhức khó chịu đây.

Nhìn dáng vẻ của cô là anh lại thấy áy náy. Nhưng vừa nghĩ tới tối hôm qua, cô như con mèo con ngoan ngoãn nằm dưới người mình, Khúc Nhạc lại cảm thấy toàn thân nóng lên.

“Vậy được rồi, hôm nay chúng ta không đi kiểm tra sức khỏe.” Chẳng mấy khi anh biết nghe lời như thế này, “Ở nhà dùng hết cái hộp kia…”

Triệu Hàm Như hơi run lên, hiểu ngay ý của Khúc Nhạc. Cô bị dọa sợ đến mức trợn cả mắt, trong hộp kia phải có đến 12 cái đấy…

“Đồ cầm thú! Em thật không ngờ anh là người như vậy!”

“Anh thế nào cơ?” Khúc Nhạc ra vẻ vô tội, “Ăn uống tình dục là bản năng của con người. Anh ngàn dặm xa xôi đem nó từ nước ngoài đến đây, nếu không dùng hết thì lãng phí lắm…”

Triệu Hàm Như nghẹn họng nhìn anh trân trối, “Anh thật sự mang nó từ Trung Quốc đến?”

“Em không nhìn thấy bao bì đóng gói sao?” Khúc Nhạc vừa thản nhiên đáp, vừa tiếp tục ăn cháo, “Anh nhờ người đi mua siêu thị đấy, còn mang theo cả mấy thứ nguyên liệu nấu ăn tới, đang đặt hết ở trong phòng bếp, mỗi ngày em đều phải nhớ…”

Triệu Hàm Nha xấu hổ, tức giận đến mức ngắt lời anh, “Anh lại còn nhờ người ta đi mua hộ thứ đó?!”

Khúc Nhạc nhìn cô với vẻ xin lỗi, “Lúc đầu anh cũng định tự đi, nhưng vì có cuộc hẹn nên không có thời gian. Mà anh cũng không biết nhãn hiệu nào dùng tốt…”

“Vậy chẳng phải là bọn họ đã biết chúng ta…” Môi Triệu Hàm Như run rẩy, rõ ràng điểm chú ý của anh và cô trong chuyện này hoàn toàn khác nhau.

Khúc Nhạc buông thìa xuống, nghiêm túc hỏi lại, “Việc anh thân mật với bạn gái của mình, à, bây giờ là vợ chưa cưới đáng xấu hổ thế cơ à?”

“Vấn đề không phải là cái này, loại chuyện như thế này mà để người ta biết thì rất ngại đó.” Mặt Triệu Hàm Như sắp nổ tung đến nơi rồi.

Khúc Nhạc không nhịn được nữa, bật cười, “Em tin thật sao?”

Đến lúc này Triệu Hàm Như mới biết là mình bị lừa. Tính cách của anh còn lạnh lùng cao ngạo hơn cả cô, sao có thể để người khác biết chuyện riêng tư của mình được?

Cô tức giận nhìn anh, “Nói đùa về chuyện này không thấy nhàm chán à?”

“Hôm qua anh đã lén mua nó ở cửa hàng tạp hóa trong sân bay.” Khúc Nhạc thì thầm bên tai cô. Nhớ tới cảnh tượng lúc đó, anh vẫn còn thấy hơi xấu hổ. Mặc dù anh đã từng tưởng tượng vô số lần về những hình ảnh kích tình như tối hôm qua, nhưng khi thật sự làm chuyện đó, anh cũng cảm thấy vừa kích động vừa thấp thỏm. Anh chẳng dám chọn lựa nhiều lúc ở trong cửa hàng tạp hóa, cứ lén lút như đi ăn trộm ấy.

Nhìn dáng vẻ này của Khúc Nhạc làm Triệu Hàm Như không nhịn được cười, nghiêng đầu ngắm anh, “Thì ra anh đã có âm mưu từ trước rồi.”

“Ừ, ủ mưu mười mấy tiếng rồi.” Khúc Nhạc cúi người chạm vào môi cô, bàn tay bắt đầu không an phận.

“Chúng ta không thể giống như trước đây nữa sao?” Trước tối hôm qua, Triệu Hàm Như còn dám ba lần năm lượt trêu chọc Khúc Nhạc, nhưng bây giờ cô không dám nữa, sợ anh nổi cơn thú tính làm lại nhiều lần.

“Trước đây anh luôn muốn nói chuyện rõ ràng với em, nhưng em cứ trốn tránh anh…” Nhìn dáng vẻ nhát gan của cô, anh nổi hứng đùa cô, sao anh có thể giống cầm thú mặc kệ cảm giác của cô được chứ? Đương nhiên, nếu tình cảm mất khống chế, thỉnh thoảng sờ soạng một chút, vẫn có thể tha thứ được.

Triệu Hàm Như hoảng hốt lùi ra sau, nghiêm túc nói: “Eo của em không chịu nổi nữa.”

Khúc Nhạc cười ha ha, có vẻ đắc ý của đàn ông.

Lúc này, Triệu Hàm Như mới phát hiện mình bị anh đùa bỡn. Cô tức giận trừng anh một cái, sau đó cúi đầu ăn, không để ý tới anh nữa.

“Em đi đâu vậy?” Thấy cô ăn xong thì định đi ra ngoài, anh hoảng hốt hỏi. Đã nói cả ngày hôm nay ở nhà, bây giờ cô lại đi, chẳng lẽ cô giận thật?

Triệu Hàm Như cúi đầu không nói lời nào. Khúc Nhạc càng thêm hoảng hốt, “Em giận hả? Anh không cố ý, anh chỉ trêu em thôi…”

“Em đi mua thuốc.” Triệu Hàm Như ấp a ấp úng.

“Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào? Eo còn đau hả?” Khúc Nhạc khẩn trương nhìn Triệu Hàm Như từ trên xuống dưới.

“Không phải, em đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Tối qua có một lần anh không dùng biện pháp...” Triệu Hàm Như cúi đầu, khuôn mặt càng ngày càng đỏ, giọng nói càng ngày càng nhỏ. Nếu không phải anh vừa nói tới chuyện mua đồ, thì cô vẫn chưa nghĩ ra đâu.

Khúc Nhạc cứ như bị người ta đánh một quyền, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, “Loại thuốc đó có ảnh hưởng đến cơ thể không?”

“Làm sao em biết, em chưa từng uống mà. Em chỉ nghe người ta nói loại thuốc đó rất bình thường, sẽ không có vấn đề gì lớn.” Triệu Hàm Như tức giận nói.

“Anh đi mua.” Khúc Nhạc nói bằng giọng điệu áy náy, lúc đó tinh trùng lên não, không suy nghĩ gì nhiều. Bây giờ để cho cô uống thuốc tránh thai, chẳng may thuốc có tác dụng phụ thì biết làm sao.

“Em nằm trên giường nghỉ ngơi đi.” Khúc Nhạc bế Triệu Hàm Như đặt lên giường, vén góc chăn lại, vào bếp lấy một ly nước ấm do anh nấu hồi sáng sớm, “Đây là nước nấu từ táo đỏ và long nhãn, có tác dụng bổ máu, tối qua em chảy nhiều máu như vậy…”

Triệu Hàm Như tựa ở đầu giường, nhìn ga giường mới được thay, cảm thấy mình đã tìm được một bạn trai Doreamon vạn năng. Rốt cuộc có gì là anh không làm được không?

Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, so với anh, cô thật sự không đáng là phụ nữ mà.

Cô nhìn anh đi tới đi lui, tối qua cô chỉ chảy có chút máu, mà anh lại tốn công nấu nước táo đỏ long nhãn, có làm quá lên không?

“Đâu phải tới kỳ kinh nguyệt, cần phải uống cái này sao?” Triệu Hàm Như lúng túng đỏ mặt. Những lần cô có kinh nguyệt bị đau bụng, anh đều nấu nước táo đỏ long nhãn cho cô uống, nghĩ lại là cảm thấy ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện