Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 274: Tỉnh táo
“Khúc Nhạc đâu rồi?” Triệu Hàm Như chớp chớp mắt, không buồn bận tâm tới đám người nhạt nhẽo đang om sòm trong tivi.
Trong tình huống này Khúc Nhạc phải đau lòng, chật vật trông cô mới phải chứ? Sao đến rồi mà bây giờ lại không thấy anh đâu? Ngoài cảm giác chột dạ, Triệu Hàm Như còn cảm thấy có chút uất ức.
“Lúc nãy Khúc Nhạc vẫn còn trông coi em đấy, chắc thấy em mãi chưa tỉnh nên rời đi.” Giản Lịch nhàn nhạt nói, “Dù sao thì anh cũng báo trước1là có khả năng em sẽ trở thành người thực vật, nếu cả đời cứ hôn mê như vậy thì anh ta cũng không thể trông coi em mãi được.”
Vẻ mặt cô tối sầm lại, “Bác sĩ Giản, hình như anh thay đổi rồi đúng không?”
Giản Lịch là mẫu đàn ông dịu dàng ấm áp? Sao lại nói chanh chua như vậy, nghe xong chỉ muốn đánh cho một trận, chẳng khác gì Khúc Nhạc năm đó.
Giản Lịch cười cười, anh ta đúng là loại người dịu dàng tao nhã, nhưng anh ta không rộng8lượng tới mức có thể an ủi người yêu của cô gái mình thầm mến được, huống chi thái độ của Khúc Nhạc ở bệnh viện cũng cực kỳ ngứa mắt.
“Em tỉnh thật rồi à? Cảm ơn trời đất! Chị còn tưởng rằng em thành người thực vật mất rồi cơ!” Trần Tử San dẫn Tạ Doãn vào, vừa thấy Triệu Hàm Như đã tỉnh, chị lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Giản Lịch gật đầu với hai người, sau đó tự giác ra ngoài nhường không gian riêng lại cho các cô, trước khi đi2còn không quên dặn, “Cô ấy vừa tỉnh lại, cơ thể vẫn còn rất yếu, cố gắng để cô ấy nghỉ ngơi, đừng nói quá nhiều nhé.”
“Bác sĩ Giản vẫn chu đáo như ngày nào nhỉ.” Trần Tử San dùng vẻ mặt chân thành để khen Giản Lịch, khiến anh ta đỏ bừng hết cả mặt mũi lên.
Triệu Hàm Như nằm trên giường bệnh, cảm thấy có chút buồn cười, Trần Tử San đã làm vợ, làm mẹ rồi, mà vẫn cứ thích trêu chọc tên Giản Lịch mặt mỏng kia.
“Em còn cười được à?”4Trần Tử San không thể tưởng tượng nổi nhìn Triệu Hàm Như đang bị quấn kín như xác ướp nằm trên giường, mặc dù nói vậy nhưng chị vẫn mỉm cười nhẹ nhõm, “Con bé này, gan lớn quá nhể?”
“Em học theo chị mà, em đang cười với đời đấy chứ.” Giọng Triệu Hàm Như khản đặc, nhưng trạng thái tinh thần thì có vẻ không tệ chút nào.
“Lần trước em chỉ mổ mỗi ruột thừa thôi mà cũng kêu đau thừa sống thiếu chết, đòi Khúc Nhạc đi theo em vào phòng phẫu thuật, bây giờ thì bị thương mất nửa cái mạng thì lại cười với đời được hả?” Trần Tử San rất muốn trêu chọc cô như trước kia, nhưng nhìn dáng vẻ thê thảm của cô thì lại không cười nổi.
Triệu Hàm Như giật giật khóe môi, định nói gì đó thì lại thấy Tạ Doãn cứ đứng cúi đầu, “Tạ Doãn, sao cứ cúi đầu mãi thế? Em cũng bị thương à?”
“Em không…” Giọng Tạ Doãn cực kỳ ủ rũ, vẫn không dám ngẩng đầu lên.
“Sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?” Triệu Hàm Như nghi ngờ quay sang nhìn Trần Tử San.
“Con bé bị Khúc Nhạc mắng lên bờ xuống ruộng, khóc nhiều quá giờ ngơ luôn rồi.” Trần Tử San lắc đầu thở dài.
“Boss, nếu em chịu đưa tiền cho Trình Báo ngay từ đầu, thì anh ta sẽ không ra tay với chị…” Tạ Doãn ngẩng đầu lên, hai mắt sưng vù lên như hai quả óc chó, giọng nói còn khàn hơn cả Triệu Hàm Như.
Hai ngày này cô ấy đã bị chuyện này giày vò đến mức sống không yên, cứ nghĩ đến là lại thấy hối hận đến phát khóc.
Triệu Hàm Như lại cực kỳ bình tĩnh, lúc Trình Báo phái người tới giáo huấn cô, cô đã đoán được lý do là vì số tiền kia, “Chị cũng sai, ngay từ đầu chị đã đồng ý việc này với Trình Báo rồi, đáng lẽ chị không nên giao lại cho em. Em lại còn chưa gặp Trình Báo bao giờ, cũng khong biết hắn ta là loại người nào. Thôi thì rút kinh nghiệm, về sau khôn khéo hơn một chút, các cụ đã dạy rồi, ‘của đi thay người’ mà.”
Chuyện này các cô sai ở chỗ là đã quá chủ quan, tự nghĩ là thuê nhiều vệ sĩ về, rồi còn có cả mấy người bảo vệ bên Mỹ nữa thì sẽ an toàn. Nào ngờ Trình Báo lại chịu dốc hết vốn liếng ra để cho cô một bài học sâu sắc như vậy.
“Boss, em xin lỗi…” Tạ Doãn nghẹn ngào khóc rống lên. Cô ấy làm trợ lý của Triệu Hàm Như nhiều năm như vậy, trước kia lúc nào cũng bình tĩnh tình tảo, đây là lần đầu tiên Tạ Doãn thất thố thế này.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc, chị vẫn chưa chết mà.” Cô vừa bực vừa buồn cười, “Nhớ cho kyx bài học này là được rồi, chúng ta còn nhiều chuyện phải làm nữa, đừng có chỉ tự trách mình. Mà Khúc Nhạc đâu rồi?”
“Đi báo thù cho em. Lúc nãy bác sĩ bảo em sẽ có khả năng sống thực vật cả đời này, nó như điên lên ấy, có trời mới biết là nó có thể làm ra chuyện gì.” Trần Tử San bĩu môi.
“Vậy mà các chị còn có thể bình tĩnh đứng đây?” Cô vội đến mức ho khan vài tiếng, lại động đến vết thương trên người, đau đến mức cô phải dừng lại hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp được.
“Nếu không thì sao?” Vẻ mặt Trần Tử San bất đắc dĩ, “Bọn chị cũng không nói lại được, lúc ấy nhìn nó khủng bố lắm.”
“Bây giờ đang là thời kỳ rối ren, không thể gây thêm chuyện được nữa, chị Tử San, chị gọi anh ấy về giúp em đi, em sẽ tự mình nói với anh ấy…” Triệu Hàm Như cầu xin nhin nhìn Trần Tử San, bây giờ có không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào bọn cô, trong thời kỳ quan trọng này, tuyệt đối không thể đi nhầm dù chỉ nửa bước.
“Có trời mới biết nó đi đâu rồi, em đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ nằm yên dưỡng thương đi.” Trần Tử San thoải mái ngồi xuống cạnh giường bệnh của Triệu Hàm Như.
Triệu Hàm Như nghẹn một hơi, cuối cùng đành phải quay sang Tạ Doãn, “Công ty thế nào rồi?”
“Sự nghiệp của em quan trọng đến mức nào chứ, vừa được cứu sống đã lo chuyện của công ty rồi…” Trần Tử San chịu không nổi, cầm quả táo lên gặm, vừa ăn vừa chê, “Hầy, đứa mù nào tặng táo cho người sắp sống thực vật vậy?”
Giọng Tạ Doãn vẫn còn hơi nghèn ngẹn, “Hai ngày nay có mấy ngân hàng đã báo giá mới, nhưng đều thấp hơn giá cũ, bọn em vẫn đang ép xuống không dám bán, nhưng mọi người trong công ty đều đang hoảng hết cả lên, có không ít người lên tiếng giục em bán đi rồi.”
“Họ coi chị thành người thực vật thật rồi à?” Triệu Hàm Như nhìn trần nhà, bình tĩnh nói, nếu lúc đó biết sẽ bị thương nặng như vậy thì lúc đó cô đã nghĩ cách nào đó an toàn hơn rồi, “Báo tin chị tỉnh lại cho công chúng đi, còn đống danh sách kia thì cứ để đấy. À còn nữa, bảo Khúc Nhạc đến đây ngay đi.”
“Vâng ạ.” Tạ Doãn vẫn cúi đầu, bước nhanh ra ngoài.
Trần Tử San thông cảm nhìn theo bóng lưng của Tạ Doãn, “Nếu em không tỉnh lại được thật thì con bé xui xẻo này chắc cũng nghĩ quẩn.”
“Con bé vẫn chưa đủ chín chắn, nếu chị Tử San có thể làm mấy chuyện này giúp em thì tốt biết bao.” Triệu Hàm Như thở dài, Trần Tử San đối nhân xử thế cực kỳ lão luyện, thậm chí cả quan điểm ‘của đi thay người’ cũng là do chị ấy chỉ cho cô, “Thứ công bằng nhất trên đời này chính là tiền, trong công việc Tạ Doãn vẫn chưa nhìn đủ xa.”
“Dù sao thì em nó vẫn còn nhỏ mà.” Trần Tử San lắc đầu, “Khúc Nhạc nhà em suýt nữa thì xé xác Tạ Doãn ra ấy, thậm chí còn định sa thải ngay tại chỗ nữa, mà con bé chịu áp lực cũng giỏi phết, lúc đó nó vừa đứng khóc vừa nói là làm việc cho em nên chỉ có em mới có quyền sa thải nó. Xem ra cũng trung thành ra phết ấy chứ.”
“Em ấy đúng là một trợ lý rất tiêu chuẩn, nhưng tạm thời vẫn chưa đủ năng lực để tự mình làm mọi việc.”
“Làm gì thế? Muốn kéo chị về phe em à?” Trần Tử San nheo mắt nhìn cô.
“Em thành ra thế này rồi mà chị còn không thương em à? Lúc ấy chị đồng ý với em rồi mà, chỉ cần em nhờ thì chị nhất định sẽ giúp em mà.” Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn Trần Tử San.
“Giúp em cái gì? Rút ruột kinh tế nước Mỹ à? Bây giờ ai ai cũng biết là cơn khủng hoảng này là do một tay em quấy lên rồi đấy, em nói xem, sao gan em lại to đến vậy được nhỉ? Em có biết là bây giờ em thành cái gai để mọi người chỉ trích không hả? Lại còn tự biến mình ra thành thế này.” Trần Tử San lải nhải một hồi lâu rồi mới không tình nguyện nói thêm một câu, “Thành ra thế này rồi, chị không giúp em thì ai giúp nữa?”
“Em biết mà, chị Tử San tốt nhất trên đời.” Cô làm nũng cười cười một cái, cuối cùng lại chạm vào vết thương, choáng mất một lúc lâu mới bình thường lại được.
“Đừng cười nữa, em càng cười chị nhìn lại càng thấy xót hơn.” Trần Tử San tức giận nói, “Được rồi, em mới tỉnh dậy, không được nói chuyện nhiều, chị về đây, nghỉ ngơi cho tốt vào.”
“Đợi mấy ngày nữa, đầu óc em tỉnh táo hơn thì em sẽ báo cao cho chị về mấy chuyện của công ty.” Triệu Hàm Như nhắm mắt lại, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt nhuận họng.
“Phải vội đến vậy cơ à?” Trần Tử San nhíu mày, nhìn cô với vẻ không đồng ý.
“Mấy ngày này quá quan trọng, mọi thứ thay đổi theo từng ngày, không thể chậm trễ được.” Phần giữa lông mày của cô hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố giữ tỉnh táo.
Lúc Khúc Nhạc mệt mỏi trở về, Triệu Hàm Như mới ngủ thiếp đi sau cuộc trò chuyện với Trần Tử San. Trần Tử San đang ngồi chỉnh chăn giúp cô, chưa kịp thẳng người lên đã bị sự xuất hiện của anh dọa sợ, không tự chủ liền lùi về sau một bước. Từ khi quen biết nhau, Trần Tử San chưa từng biết đến Khúc Nhạc còn có khuôn mặt như vậy…
Lạnh lùng nghiêm nghị, âm hiểm thâm độc, vô tình thậm chí là khát máu…
“Cô ấy tỉnh chưa?” Vẻ mặt anh tàn ác, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Tử San.
“Vừa ngủ thiếp đi rồi.” Mùi máu tanh nhàn nhạt trên người Khúc Nhạc khiến Trần Tử San phải lùi lại hai bước, thầm cảm thấy khiếp sợ, mặc dù có chút nghi ngờ nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều.
Khúc Nhạc ngồi bên cạnh giường Triệu Hàm Như, lệ khí trên người dần tản đi, ánh mắt anh nhìn cô dần dần hiện lên vẻ đau lòng sâu sắc.
“Ờm, vừa nãy tinh thần con bé cũng khá tốt, bác sĩ cũng kiểm tra rồi, không có gì đáng ngại cả, vết thương cứ từ tĩnh dưỡng là được.” Trần Tử San sợ sệt nhìn anh, cảm thấy cậu em này bây giờ thật đáng sợ.
“Vâng.” Anh trầm giọng đáp, đưa tay ra nắm lấy mu bàn tay phải của cô.
Đột nhiên Trần Tử San cảm thấy có chút chua xót, Khúc Nhạc coi trọng Triệu Hàm Như đến mức nào, cô là người hiểu rõ hơn ai hết. Khúc Nhạc thương Triệu Hàm Như đến tận xương tủy, không dám để cho cô chịu chút oan ức nào dù chỉ là nhỏ nhất, vậy mà hết lần này đến lần khác Triệu Hàm Như lại xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, bây giờ chắc chắn anh đang rất đau khổ.
Triệu Hàm Như ngủ một giấc không dài lắm, trước giờ cô lúc nào cũng sợ đau, chưa bao giờ bị thương nhiều đến nhường này, lúc hôn mê thì không có cảm giác gì, nhưng sau khi tỉnh lại thì sự đau đớn càng lúc lại càng lớn. Dù đã được tiêm thuốc giảm đau, nhưng nỗi đau trên cơ thể vẫn đánh mạnh vào từng dây thần kinh của cô, giày vò cô đến mức không thể ngủ nổi.
Triệu Hàm Như rên lên một tiếng, khó chịu mở mắt ra, lúc này rốt cuộc cô cũng được thấy gương mặt tiều tụy, tái nhợt của Khúc Nhạc.
Triệu Hàm Như chớp chớp mắt mấy cái, cố xác định xem đây là sự thật hay trong mơ, mà sao nhìn anh lại xa lạ đến vậy.
Trong tình huống này Khúc Nhạc phải đau lòng, chật vật trông cô mới phải chứ? Sao đến rồi mà bây giờ lại không thấy anh đâu? Ngoài cảm giác chột dạ, Triệu Hàm Như còn cảm thấy có chút uất ức.
“Lúc nãy Khúc Nhạc vẫn còn trông coi em đấy, chắc thấy em mãi chưa tỉnh nên rời đi.” Giản Lịch nhàn nhạt nói, “Dù sao thì anh cũng báo trước1là có khả năng em sẽ trở thành người thực vật, nếu cả đời cứ hôn mê như vậy thì anh ta cũng không thể trông coi em mãi được.”
Vẻ mặt cô tối sầm lại, “Bác sĩ Giản, hình như anh thay đổi rồi đúng không?”
Giản Lịch là mẫu đàn ông dịu dàng ấm áp? Sao lại nói chanh chua như vậy, nghe xong chỉ muốn đánh cho một trận, chẳng khác gì Khúc Nhạc năm đó.
Giản Lịch cười cười, anh ta đúng là loại người dịu dàng tao nhã, nhưng anh ta không rộng8lượng tới mức có thể an ủi người yêu của cô gái mình thầm mến được, huống chi thái độ của Khúc Nhạc ở bệnh viện cũng cực kỳ ngứa mắt.
“Em tỉnh thật rồi à? Cảm ơn trời đất! Chị còn tưởng rằng em thành người thực vật mất rồi cơ!” Trần Tử San dẫn Tạ Doãn vào, vừa thấy Triệu Hàm Như đã tỉnh, chị lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Giản Lịch gật đầu với hai người, sau đó tự giác ra ngoài nhường không gian riêng lại cho các cô, trước khi đi2còn không quên dặn, “Cô ấy vừa tỉnh lại, cơ thể vẫn còn rất yếu, cố gắng để cô ấy nghỉ ngơi, đừng nói quá nhiều nhé.”
“Bác sĩ Giản vẫn chu đáo như ngày nào nhỉ.” Trần Tử San dùng vẻ mặt chân thành để khen Giản Lịch, khiến anh ta đỏ bừng hết cả mặt mũi lên.
Triệu Hàm Như nằm trên giường bệnh, cảm thấy có chút buồn cười, Trần Tử San đã làm vợ, làm mẹ rồi, mà vẫn cứ thích trêu chọc tên Giản Lịch mặt mỏng kia.
“Em còn cười được à?”4Trần Tử San không thể tưởng tượng nổi nhìn Triệu Hàm Như đang bị quấn kín như xác ướp nằm trên giường, mặc dù nói vậy nhưng chị vẫn mỉm cười nhẹ nhõm, “Con bé này, gan lớn quá nhể?”
“Em học theo chị mà, em đang cười với đời đấy chứ.” Giọng Triệu Hàm Như khản đặc, nhưng trạng thái tinh thần thì có vẻ không tệ chút nào.
“Lần trước em chỉ mổ mỗi ruột thừa thôi mà cũng kêu đau thừa sống thiếu chết, đòi Khúc Nhạc đi theo em vào phòng phẫu thuật, bây giờ thì bị thương mất nửa cái mạng thì lại cười với đời được hả?” Trần Tử San rất muốn trêu chọc cô như trước kia, nhưng nhìn dáng vẻ thê thảm của cô thì lại không cười nổi.
Triệu Hàm Như giật giật khóe môi, định nói gì đó thì lại thấy Tạ Doãn cứ đứng cúi đầu, “Tạ Doãn, sao cứ cúi đầu mãi thế? Em cũng bị thương à?”
“Em không…” Giọng Tạ Doãn cực kỳ ủ rũ, vẫn không dám ngẩng đầu lên.
“Sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?” Triệu Hàm Như nghi ngờ quay sang nhìn Trần Tử San.
“Con bé bị Khúc Nhạc mắng lên bờ xuống ruộng, khóc nhiều quá giờ ngơ luôn rồi.” Trần Tử San lắc đầu thở dài.
“Boss, nếu em chịu đưa tiền cho Trình Báo ngay từ đầu, thì anh ta sẽ không ra tay với chị…” Tạ Doãn ngẩng đầu lên, hai mắt sưng vù lên như hai quả óc chó, giọng nói còn khàn hơn cả Triệu Hàm Như.
Hai ngày này cô ấy đã bị chuyện này giày vò đến mức sống không yên, cứ nghĩ đến là lại thấy hối hận đến phát khóc.
Triệu Hàm Như lại cực kỳ bình tĩnh, lúc Trình Báo phái người tới giáo huấn cô, cô đã đoán được lý do là vì số tiền kia, “Chị cũng sai, ngay từ đầu chị đã đồng ý việc này với Trình Báo rồi, đáng lẽ chị không nên giao lại cho em. Em lại còn chưa gặp Trình Báo bao giờ, cũng khong biết hắn ta là loại người nào. Thôi thì rút kinh nghiệm, về sau khôn khéo hơn một chút, các cụ đã dạy rồi, ‘của đi thay người’ mà.”
Chuyện này các cô sai ở chỗ là đã quá chủ quan, tự nghĩ là thuê nhiều vệ sĩ về, rồi còn có cả mấy người bảo vệ bên Mỹ nữa thì sẽ an toàn. Nào ngờ Trình Báo lại chịu dốc hết vốn liếng ra để cho cô một bài học sâu sắc như vậy.
“Boss, em xin lỗi…” Tạ Doãn nghẹn ngào khóc rống lên. Cô ấy làm trợ lý của Triệu Hàm Như nhiều năm như vậy, trước kia lúc nào cũng bình tĩnh tình tảo, đây là lần đầu tiên Tạ Doãn thất thố thế này.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc, chị vẫn chưa chết mà.” Cô vừa bực vừa buồn cười, “Nhớ cho kyx bài học này là được rồi, chúng ta còn nhiều chuyện phải làm nữa, đừng có chỉ tự trách mình. Mà Khúc Nhạc đâu rồi?”
“Đi báo thù cho em. Lúc nãy bác sĩ bảo em sẽ có khả năng sống thực vật cả đời này, nó như điên lên ấy, có trời mới biết là nó có thể làm ra chuyện gì.” Trần Tử San bĩu môi.
“Vậy mà các chị còn có thể bình tĩnh đứng đây?” Cô vội đến mức ho khan vài tiếng, lại động đến vết thương trên người, đau đến mức cô phải dừng lại hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp được.
“Nếu không thì sao?” Vẻ mặt Trần Tử San bất đắc dĩ, “Bọn chị cũng không nói lại được, lúc ấy nhìn nó khủng bố lắm.”
“Bây giờ đang là thời kỳ rối ren, không thể gây thêm chuyện được nữa, chị Tử San, chị gọi anh ấy về giúp em đi, em sẽ tự mình nói với anh ấy…” Triệu Hàm Như cầu xin nhin nhìn Trần Tử San, bây giờ có không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào bọn cô, trong thời kỳ quan trọng này, tuyệt đối không thể đi nhầm dù chỉ nửa bước.
“Có trời mới biết nó đi đâu rồi, em đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ nằm yên dưỡng thương đi.” Trần Tử San thoải mái ngồi xuống cạnh giường bệnh của Triệu Hàm Như.
Triệu Hàm Như nghẹn một hơi, cuối cùng đành phải quay sang Tạ Doãn, “Công ty thế nào rồi?”
“Sự nghiệp của em quan trọng đến mức nào chứ, vừa được cứu sống đã lo chuyện của công ty rồi…” Trần Tử San chịu không nổi, cầm quả táo lên gặm, vừa ăn vừa chê, “Hầy, đứa mù nào tặng táo cho người sắp sống thực vật vậy?”
Giọng Tạ Doãn vẫn còn hơi nghèn ngẹn, “Hai ngày nay có mấy ngân hàng đã báo giá mới, nhưng đều thấp hơn giá cũ, bọn em vẫn đang ép xuống không dám bán, nhưng mọi người trong công ty đều đang hoảng hết cả lên, có không ít người lên tiếng giục em bán đi rồi.”
“Họ coi chị thành người thực vật thật rồi à?” Triệu Hàm Như nhìn trần nhà, bình tĩnh nói, nếu lúc đó biết sẽ bị thương nặng như vậy thì lúc đó cô đã nghĩ cách nào đó an toàn hơn rồi, “Báo tin chị tỉnh lại cho công chúng đi, còn đống danh sách kia thì cứ để đấy. À còn nữa, bảo Khúc Nhạc đến đây ngay đi.”
“Vâng ạ.” Tạ Doãn vẫn cúi đầu, bước nhanh ra ngoài.
Trần Tử San thông cảm nhìn theo bóng lưng của Tạ Doãn, “Nếu em không tỉnh lại được thật thì con bé xui xẻo này chắc cũng nghĩ quẩn.”
“Con bé vẫn chưa đủ chín chắn, nếu chị Tử San có thể làm mấy chuyện này giúp em thì tốt biết bao.” Triệu Hàm Như thở dài, Trần Tử San đối nhân xử thế cực kỳ lão luyện, thậm chí cả quan điểm ‘của đi thay người’ cũng là do chị ấy chỉ cho cô, “Thứ công bằng nhất trên đời này chính là tiền, trong công việc Tạ Doãn vẫn chưa nhìn đủ xa.”
“Dù sao thì em nó vẫn còn nhỏ mà.” Trần Tử San lắc đầu, “Khúc Nhạc nhà em suýt nữa thì xé xác Tạ Doãn ra ấy, thậm chí còn định sa thải ngay tại chỗ nữa, mà con bé chịu áp lực cũng giỏi phết, lúc đó nó vừa đứng khóc vừa nói là làm việc cho em nên chỉ có em mới có quyền sa thải nó. Xem ra cũng trung thành ra phết ấy chứ.”
“Em ấy đúng là một trợ lý rất tiêu chuẩn, nhưng tạm thời vẫn chưa đủ năng lực để tự mình làm mọi việc.”
“Làm gì thế? Muốn kéo chị về phe em à?” Trần Tử San nheo mắt nhìn cô.
“Em thành ra thế này rồi mà chị còn không thương em à? Lúc ấy chị đồng ý với em rồi mà, chỉ cần em nhờ thì chị nhất định sẽ giúp em mà.” Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn Trần Tử San.
“Giúp em cái gì? Rút ruột kinh tế nước Mỹ à? Bây giờ ai ai cũng biết là cơn khủng hoảng này là do một tay em quấy lên rồi đấy, em nói xem, sao gan em lại to đến vậy được nhỉ? Em có biết là bây giờ em thành cái gai để mọi người chỉ trích không hả? Lại còn tự biến mình ra thành thế này.” Trần Tử San lải nhải một hồi lâu rồi mới không tình nguyện nói thêm một câu, “Thành ra thế này rồi, chị không giúp em thì ai giúp nữa?”
“Em biết mà, chị Tử San tốt nhất trên đời.” Cô làm nũng cười cười một cái, cuối cùng lại chạm vào vết thương, choáng mất một lúc lâu mới bình thường lại được.
“Đừng cười nữa, em càng cười chị nhìn lại càng thấy xót hơn.” Trần Tử San tức giận nói, “Được rồi, em mới tỉnh dậy, không được nói chuyện nhiều, chị về đây, nghỉ ngơi cho tốt vào.”
“Đợi mấy ngày nữa, đầu óc em tỉnh táo hơn thì em sẽ báo cao cho chị về mấy chuyện của công ty.” Triệu Hàm Như nhắm mắt lại, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt nhuận họng.
“Phải vội đến vậy cơ à?” Trần Tử San nhíu mày, nhìn cô với vẻ không đồng ý.
“Mấy ngày này quá quan trọng, mọi thứ thay đổi theo từng ngày, không thể chậm trễ được.” Phần giữa lông mày của cô hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố giữ tỉnh táo.
Lúc Khúc Nhạc mệt mỏi trở về, Triệu Hàm Như mới ngủ thiếp đi sau cuộc trò chuyện với Trần Tử San. Trần Tử San đang ngồi chỉnh chăn giúp cô, chưa kịp thẳng người lên đã bị sự xuất hiện của anh dọa sợ, không tự chủ liền lùi về sau một bước. Từ khi quen biết nhau, Trần Tử San chưa từng biết đến Khúc Nhạc còn có khuôn mặt như vậy…
Lạnh lùng nghiêm nghị, âm hiểm thâm độc, vô tình thậm chí là khát máu…
“Cô ấy tỉnh chưa?” Vẻ mặt anh tàn ác, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Tử San.
“Vừa ngủ thiếp đi rồi.” Mùi máu tanh nhàn nhạt trên người Khúc Nhạc khiến Trần Tử San phải lùi lại hai bước, thầm cảm thấy khiếp sợ, mặc dù có chút nghi ngờ nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều.
Khúc Nhạc ngồi bên cạnh giường Triệu Hàm Như, lệ khí trên người dần tản đi, ánh mắt anh nhìn cô dần dần hiện lên vẻ đau lòng sâu sắc.
“Ờm, vừa nãy tinh thần con bé cũng khá tốt, bác sĩ cũng kiểm tra rồi, không có gì đáng ngại cả, vết thương cứ từ tĩnh dưỡng là được.” Trần Tử San sợ sệt nhìn anh, cảm thấy cậu em này bây giờ thật đáng sợ.
“Vâng.” Anh trầm giọng đáp, đưa tay ra nắm lấy mu bàn tay phải của cô.
Đột nhiên Trần Tử San cảm thấy có chút chua xót, Khúc Nhạc coi trọng Triệu Hàm Như đến mức nào, cô là người hiểu rõ hơn ai hết. Khúc Nhạc thương Triệu Hàm Như đến tận xương tủy, không dám để cho cô chịu chút oan ức nào dù chỉ là nhỏ nhất, vậy mà hết lần này đến lần khác Triệu Hàm Như lại xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, bây giờ chắc chắn anh đang rất đau khổ.
Triệu Hàm Như ngủ một giấc không dài lắm, trước giờ cô lúc nào cũng sợ đau, chưa bao giờ bị thương nhiều đến nhường này, lúc hôn mê thì không có cảm giác gì, nhưng sau khi tỉnh lại thì sự đau đớn càng lúc lại càng lớn. Dù đã được tiêm thuốc giảm đau, nhưng nỗi đau trên cơ thể vẫn đánh mạnh vào từng dây thần kinh của cô, giày vò cô đến mức không thể ngủ nổi.
Triệu Hàm Như rên lên một tiếng, khó chịu mở mắt ra, lúc này rốt cuộc cô cũng được thấy gương mặt tiều tụy, tái nhợt của Khúc Nhạc.
Triệu Hàm Như chớp chớp mắt mấy cái, cố xác định xem đây là sự thật hay trong mơ, mà sao nhìn anh lại xa lạ đến vậy.
Bình luận truyện