Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 107: 107: Không Muốn Chia Tách Nữa




Còn đối thủ yếu hơn, vũ khí càng không có cơ hội dụng.
Nhưng đó là dựa vào tình huống mà xử lý.

Lần này cũng là.
Cốt kiếm trong tay hắn cũng không phải pháp bảo gì, mà nó là do long cốt của hắn hiển hóa ra, cùng hắn tương liên.

So với bất cứ thứ gì cũng tốt hơn rất nhiều.
Không chỉ hắn, hầu hết yêu thú đều có khả năng này.

Khi chúng nó ở hình người thì có thể sử dụng xương cốt, cái mà bản thân cho rằng là thứ tốt nhất để tấn công địch nhân, thì dùng nó làm vũ khí.
Lại nói, sau khi biến ra cốt kiếm, Bạch Dữ nhìn thì nhẹ nhàng thực chất là nhanh mà vung nó lên, bắt đầu ở trong không trung trước mặt mà khuấy động lên.
Từ chậm đến nhanh, mũi kiếm lấy tốc độ phi thường mà chuyển động theo hình tròn.

Không khí xung quanh mũi kiếm cũng xoay tròn theo.
Ca sát! Ca sát!
Trong không khí có tiếng ma sát chói tai bắt đầu nổ tung.

Mà theo đó, nương theo mũi kiếm, một cơn lốc đạo pháp không gian hình thành.
Không gian pháp tắc không ngừng xé rách khoảng không trước mặt Bạch Dữ.
Càng ngày càng lớn, thanh thế càng kinh người.

Dần dần, những cột nham tương kia cũng bị ảnh hưởng.
Gào!
Lúc này, dưới lòng nham tương vang lên tiếng rống giận dữ.

Nương theo âm thanh đó, những cột nham tương bắt đầu quần vũ, nhào đến chỗ của Bạch Dữ.

Ầm long long long!
Đám người hãi hùng khiếp vía nhìn cảnh tượng trước mặt, ai nấy đều nhanh chân bỏ chạy.
Những người vừa từ hẻm núi chạy tới nhìn thấy cảnh này cũng chấn động mà ngừng lại bước chân.
Long long long!
Ầm!
Nham tương quyển long chạm vào vòng xoáy không gian đạo tắc, một tiếng nổ mạnh dữ dội vang lên.
Thanh thế như muốn chấn diếc tai người ta mới chịu.
"Chít..."
Đến cả tiểu chuột đang ngủ ngon lành cũng bị kinh động, chít kêu một tiếng.
Bạch Dữ nhíu mày, chân đạp mạnh một cái, cốt kiếm cũng đâm mạnh về phía trước.
Phốc!
Âm thanh thanh thúy vang lên, nham tương quyển long bị cường ngạnh xé ra.
Bạch Dữ chân hạ xuống mặt đất bên kia sông nham tương, cốt kiếm trong tay cũng tan biến.
Con sông nham tương phía sau thì không có được nhẹ nhàng như vậy, vẫn ầm ầm nổ tung, cuộn sóng dữ dội.
May mắn là, ảnh hưởng của nó luôn gói gọn trong dòng sông.

Dù vậy, họ vẫn cảm thấy áp lực đè nén, toàn thân chao đảo.
Bạch Dữ không quan tâm, đưa tay vỗ nhẹ phần ngực áo hơi nhô lên của mình, chấn an tiểu chuột ham ngủ.
Tiểu chuột hơi hơi mở đôi mắt nhập nhèm của mình ra, xuyên qua khe hở vạt áo mà nhìn hắn một cái, sau đó thì nương theo dỗ dành của hắn mà nhắm lại, tiếp tục ngủ.
Cốc Mẫn Nguyệt cười tủm tỉm nhìn hắn, cất bước đi trước.
Nam nhân dù lạnh lùng mấy, đối với đạo lữ cũng là ôn nhu như nước.
Bạch Dữ thở ra một hơi, cũng không nhìn sông nham tương phía sau, rời đi.
Trong khoảng thời gian đó, bên dưới sông nham tương đều luôn có một cặp mắt ám trầm dõi theo hắn.

Nhưng đối với giới hạn luôn tồn tại trên sông nham tương, nó cũng chỉ nhìn mà không thể nhảy lên, cùng đối phương đại chiến năm trăm hiệp.
...
Vượt qua sông nham tương, lại đi thêm năm dặm, hai người một chuột một trứng tiếp tục bị chặn đường.
Lại một thử thách dành cho những người muốn đến Thiên Thê.
Bạch Dữ đưa mắt nhìn hạp cốc sâu không thấy đáy, gió lốc cuộn trào mà đắng lòng.
Ở nơi này, chỉ cần thả tiểu chuột ra, là nó có thể bay đến nơi nào không biết luôn.
Hắn có cảm giác mình giữ không được tiểu chuột trong ngực áo.
Haizz...
Để cho một cường giả Độ Kiếp kỳ thở dài, đó là chuyện khó khăn đến cỡ nào đây?
Cốc Mẫn Nguyệt lại cười cười.
Nói cái gì? Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, trên thân tiểu chuột luôn tồn tại một sự thần bí khó mà nói được.

Nếu ai có xui xẻo thì cũng không đến lượt nó đâu.
Nhưng lần nào cũng phải xa cách...!Bạch Dữ nghiến răng.
Lần này dù có chuyện gì hắn cũng phải đuổi theo, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
"Mẫu thân, ngài có thể tự qua mà đúng không?"
Bạch Dữ nói với Cốc Mẫn Nguyệt.
"Tất nhiên rồi."
Cốc Mẫn Nguyệt tự tin nói.

Bà đưa mắt nhìn hạp cốc rộng chừng mười trượng trước mặt.
Hạp cốc này không hề cấm bay, nhưng nó lại có trọng lực quấy nhiễu.

Bên cạnh đó, gió lốc không theo quy tắc có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Nếu không có sự đối ứng linh hoạt, bị đánh rớt là chuyện rất hiển nhiên.
Rớt xuống rồi có chết hay không? Không ai biết.
Nhưng trải qua nhiều lần mở ra như vậy, người ta cảm thấy cửa ải này dễ xơi hơn sông nham tương nhiều.
Có bí quyết là có thể qua.
Nhìn những tu sĩ cảnh giới không quá cao, nhưng lại có thể thành công vượt qua hạp cốc thì biết.
Cốc Mẫn Nguyệt gật đầu với nhi tử mình, sau đó canh chừng cơ hội.
Ngay khi ngọn gió lốc xuất hiện trước mặt, cách bà nữa trượng thì Cốc Mẫn Nguyệt nhảy ra.
Bước chân bà nhẹ nhàng đạp lê n đỉnh cơn lốc, mượn quáng lực của nó, tiếp tục đi tới.
Động tác của bà phong tao, tiêu sái như tinh linh của gió.

Ở trong khoảng không còn có thể lượn vòng, nhảy nhót, khiến người nhìn mà trố mắt.
Thân ảnh thì như tiên tử, nhưng dung nhan tầm thường sau khi dịch dung của bà càng khiến cho người ta cảm thấy rất quái dị.
Nhưng nói chung là, Cốc Mẫn Nguyệt đã thành công vượt qua cửa ải này, ở bên kia nhìn xem nhi tử của mình.
Bạch Dữ nén lại xúc động muốn quay đầu bỏ đi, vỗ vỗ tiểu chuột vẫn chẳng biết gì trong ngực áo, nhún người nhảy ra.
Không biết Cốc Mẫn Nguyệt thấy sao, nhưng cảm giác đầu tiên của Bạch Dữ là...!Nặng.
Đúng vậy.
Để một cường giả như hắn cảm thấy nặng, chắc chắn nó không có nhẹ nhàng như Cốc Mẫn Nguyệt đã làm.

Nhưng nó cũng lắm chỉ hạn chế Bạch Dữ bay mà thôi.

Nên hắn cũng không nghĩ ngợi gì mà tự nhiên tiêu sái tiến tới.
Nhưng tại thời điểm hắn chạy đến giữa hạp cốc thì...
"Đáng chết!"
Bên tai có tiếng người mắng chửi, nương theo gió lốc vọng đi thật xa.
Mà nguyên nhân khiến đối phương bức xúc như vậy là vì...
Quác quác quác!
Một đàn Long Sư Thứu cấp năm số lượng hơn trăm quác quác bay đến.
Dựa theo phản ứng của nhóm tu sĩ đang có mặt trong thử thách thì, tình huống này không hề hiếm lạ.

Nó chỉ hiếm gặp thôi.

Tỉ như, đám điểu thú này một ngày có lẽ cũng chẳng nhìn thấy, nhưng có ngày sẽ xuất hiện năm ba lần.

Chúng nó không hề có báo trước mà bay đến, chào hỏi đám tu sĩ xui xẻo.
Đến tại thời điểm này thì, không hề có nhiều tu sĩ có thể thành công trốn thoát được, dưới sự công kích của chúng nó.
Nếu là tình huống bình thường, họ cũng sẽ không sợ.

Nhưng lúc này có giống bình thường đâu!!!
Bạch Dữ mí mắt giật không ngừng kể từ khi nhảy ra.

Giờ nhìn đến đàn Long Sư Thứu, hắn cũng muốn chửi cha nó.
Nhưng dù họ có chửi, thì đám yêu thú kia cũng không biến mất được.

Chúng nó đối với những miếng mồi treo lơ lửng trên bầu trời kia, thèm chảy nước miếng.

Tốc độ càng thêm nhanh chóng, không đến mấy tức đã tiếp cận đám người.
Cốc Mẫn Nguyệt bên kia cũng lo lắng không thôi.

Tuy bà biết nhi tử sẽ không sao, nhưng mà...
Bạch Dữ mặt lạnh như sương đêm, bước chân vẫn không ngừng chuyển động trên gió lốc.
Nhưng khi đám Long Sư Thứu kia tới gần thì gió lốc cũng hỗn loạn lên, càng thêm khó đặt chân.

Nhìn những cái đập cánh mang theo phong nguyên tố của chúng thì biết, lũ phá hoại.
Quác quác!
Tiếng kêu chói tai khiến họ nhức cả đầu, nhưng công kích từ những cái mỏ dài nhọn hoắc kia mới là đáng nói.
Bạch Dữ đương nhiên là có thể tránh, còn có thể công kích..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện