Nhất Phẩm Giang Sơn
Quyển 4 - Chương 157: Đao của Liễu lão thái gia
Liễu lão thái gia là con của cuồng nho Liễu Khai.
Liễu Khai là tổ sư khai sơn về cổ văn của Tống triều. Ngay cả Âu Dương Tu đều phải gọi ông ta một tiếng tiền bối. Nhưng Liễu Khai lại nổi tiếng vì tính cách cuồng dã của ông ta.
Năm mười ba tuổi, ông ta từng rút kiếm giết một tên trộm. Người đời lúc đó coi ông ta là Liễu phong tử (kẻ điên) với tính cách mạnh mẽ, ghét ác như thù, giết người không chớp mặt. Đến khi ông ta làm đến chức tri phủ Nhuận Châu, ở địa phương có một người tên là Tiền Cung Phụng, là hậu nhân của Ngô Việt Vương Tiền Lưu. Liễu Khai nghe danh tiếng liền tới bái kiến, vừa lúc gặp Tiền Cung Phụng phụng mệnh vào kinh.
Bởi vì từ lâu đã nghe thấy ác danh của Liễu Khai, Tiền Cung Phụng lúc gần đi, đã dặn đứa con, một khi Liễu Khai tới, cần phải cẩn thận ứng đối, tránh chọc giận vị hung thần này. Cho nên con của Tiền Cung Phụng liền coi Liễu Khai như thượng khách, dẫn ông ta vào nhà chơi.
Ở phía sau viện, đúng lúc đụng phải một vị nữ tử tuyệt sắc, Liễu Khai liền hỏi nàng này là ai? Con trai của Tiền Cung Phụng trả lời ‘Là em gái của ta’. Liễu Khai mừng rỡ nói:
- Vợ của ty chức mất đã lâu, mong rằng có thể lấy nàng ấy làm kế thất.
Con của Tiền Cung Phụng làm sao dám làm chủ việc này, vội nói:
- Để ta trước viết thư cho gia phụ. Nếu gia phụ đồng ý, mới dám bàn tới việc hôn nhân của xá muội.
Liễu Khai bất mãn nói:
- Dùng tài học của Liễu Khai ta, không có nhục lệnh muội.
Liền cưỡng chế đặt lễ đính hỏi.
Mười ngày sau, đám cưới liền được tổ chức. Tiền công tử không dám kháng cự, viết thư nói cho ở phụ thân ở kinh thành. Tiền Cung Phụng nhận được tin liền xin thượng điện, tố cáo việc Liễu Khai cướp con gái tới Thánh Thượng.
Chân Tông Hoàng đế lại nói:
- Khanh cũng biết Liễu Khai là sĩ tử hào kiệt. Con gái của khanh có thể được gả cho anh ta, coi như là tình đầu ý hợp. Ta phải mừng cho khanh mới đúng.
Tiền Cung Phụng không dám nói nữa, bái tạ rời đi.
Liễu lão thái gia không có kế thừa tài văn chương của cha, nhưng lại học được tính cách thô bạo. Lúc tuổi trẻ, lão thái gia không thích đọc sách, chỉ thích cầm đao múa võ. Chiến tranh giữa Tống và Hạ bùng nổ, ông ta liền dẫn theo hai đứa con trai, dấn thân vào trong quân, ác chiến Tây Bắc. Sau trận chiến ở Tam Xuyên Khẩu, đứa con cả bị tử trận. Cuộc chiến Định Châu, đứa con thứ cũng đi theo và tử trận, mà ông ta thì bị thương hơn hai mươi chỗ, tên bắn khắp mình, lại như kỳ tích còn sống sót.
Sau khi trở về kinh thành, quan gia bảo ông ta cởi áo ra, nhìn thấy những vết sẹo ghê người kia, Triệu Trinh lệ nóng lưng tròng nói:
- May là lão tướng quân không ảnh hưởng tới tính mạng.
- Nếu có thể đổi được một đứa con trai.
Liễu lão thái gia bình tĩnh nói:
- Vi thần tình nguyện chết để đổi.
Quan gia liền ảm đạm. Ba năm chiến tranh Tống Hạ, gần một trăm ngàn hồn cốt anh dũng bị táng ở tây thùy. Có bao nhiêu người đầu bạc tiễn người đầu xanh đây? Cái giá phải trả cho chiến tranh thực sự quá đắt…
Về sau, quan gia bổ nhiệm ông ta làm Điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ. Liễu lão thái gia vì hai con trai đều chết, thống khổ kiên quyết xin miễn ý tốt của Hoàng đế, về nhà an dưỡng tuổi già. Chuyên tâm nuôi nấng đứa cháu gái duy nhất của mình.
Với ông ta mà nói, Liễu Nguyệt Nga giống như tâm can của mình. Cho nên nghe thấy tiếng kêu đau kia, phản ứng của ông ta không cần nói cũng biết…
Lão thái gia ba bước làm hai, chạy nhanh lên lầu. Liền thấy cháu gái đang mặc một cái áo lót ngồi ở trước bàn. Ở chỗ sườn trắng bóng có một vết thương do mũi tên cắm vào, nhìn rất chói mắt. Vị lão nhân vốn đã từng bị các loại binh khí đâm vào này, rất quen thuộc loại vết thương của cháu gái, thấy vậy ông liền giống như một đầu sư tử vô cùng phẫn nộ.
Một người nam tử đeo khẩu trang, đang xử lý vết thương cho nàng.
Lão thái gia không để ý những chi tiết khác, chỉ sợ hãi nói:
- Cháu gái, sao cháu lại bị thương như vậy?
Một Liễu lão đầu khi bản thân bị bao nhiêu mũi tên đâm vào người cũng có thể cắn răng chịu đựng, nhưng giờ này lại luống cuống chân tay.
Sắc mặt của Liễu Nguyệt Nga trắng bệch. Nàng thấy sắc mặt của ông nội càng trắng hơn, trong lòng than một tiếng, hạ giọng nói:
- Không có gì ạ. Chỉ là cháu không cẩn thận làm xước da, nhờ thầy thuốc xem một cái là tốt rồi.
Trần Khác hướng Liễu lão nhân gật đầu, ra hiệu mình đang bận làm việc.
Liễu lão nhân lập tức câm miệng xoay người sang chỗ khác. Ông ta cảm giác hai chân như nhũn ra, liền ngồi ở trên bậc thang, hai tay tạo thành chữ thập, cầu khẩn đủ loại thần phật, phù hộ bảo bối tâm can bình an vô sự.
Không biết bao lâu trôi qua, rốt cuộc nghe được một tiếng ‘Xong rồi”.
Liễu lão nhân khẩn trương quay đầu lại, thấy cháu gái của mình đã ăn mặc chỉnh tề. Người nam tử kia cũng tháo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn bừng bừng.
Nhìn cháu gái, lại nhìn người nam tử kia, trong đầu của Liễu lão nhân có chút hỗn loạn, không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng vẫn sốt ruột, liền hỏi Liễu Nguyệt Nga:
- Nguyệt Nga, cháu không có việc gì chứ?
Liễu Nguyệt Nga vừa muốn an ủi ông nội, lại bị Trần Khác dùng mũi chân nhẹ nhàng đá một cái. Nàng cũng không biết vì sao lại hiểu ra ý tứ của hắn. Liền nói như muỗi kêu:
- Cái này phải hỏi thầy thuốc.
- Đúng, đúng.
Lão nhân cười cười, chuyển hướng Trần Khác hỏi:
- Ngột tiểu tử kia, cháu gái ngoan của ta bị thương có nghiêm trọng hay không? Còn không mau nói ra!
- Không chết được.
Trần Khác thu dọn lại công cụ, cất vào trong hòm nói:
- Nhưng nếu không tích cực phối hợp trị liệu, thì rất khó nói.
Trong giọng nói của hắn, tràn đầy sự thong dong, đương nhiền là giả vờ. Nhưng chỉ có như vậy mới có khả năng lừa được vị lão nhân này.
- Như thế nào là phối hợp trị liệu?
- Ngày nào cũng phải thay thuốc.
Trần Khác nói:
- Đến khi nào lành từ bên trong ra bên ngoài, mọc da non thì mới ổn.
Xem ra vấn đề không lớn. Liễu lão nhân tâm thần hơi định, liền thân thiết hỏi han cháu gái:
- Cháu gái, cháu bị thương vào lúc nào?
- Ba ngày trước.
Liễu Nguyệt Nga nhỏ giọng nói.
- Ba ngày trước? Đó không phải là buổi tối tiêu diệt Cái Bang sao?
Liễu lão nhân trừng to mắt nói:
- Chính là đêm đó cháu bị thương phải không?
- Vâng.
Liễu Nguyệt Nga gật gật đầu nói:
- Bị tên lạc ngộ thương.
Trần Khác nghe thấy vậy liền kinh ngạc nhìn nàng. Chỉ thấy nàng khẽ lắc đầu, ra hiệu hắn không cần phải lắm miệng.
- Liễu Đao, Liễu Kiếm, hai tên hỗn đản đâu rồi. Sao lúc trở về không nói một lời?
Liễu lão nhân cả giận nói:
- Không biết hai tên này làm việc kiểu gì thế không biết?
- Là cháu bảo họ không nói ra.
Liễu Nguyệt Nga ngẩng đầu nói:
- Sức khỏe của ông nội và bà nội không tốt, cháu sợ hai người lo lắng.
- Hiện tại ta còn lo lắng hơn.
Liễu lão thái gia phẫn nộ nói:
- Nha đầu thối này, bị trúng tên không nói một tiếng. Trong mắt cháu còn vị ông nội này không?
Nói xong giơ tay định đánh.
- Khụ khụ…
Trần Khác rốt cuộc đã hiểu, tật xấu đánh người của Liễu Nguyệt Nga là học được từ ai.
Nghe thấy tiếng ho, Liễu lão thái gia mới bừng tỉnh, còn có người ngoài ở đây. Ông ta kìm nén sự tức giận, chỉ vào Trần Khác nói:
- Ông nội biết một vị thầy thuốc chữa thương tốt nhất kinh thành, cần gì phải lén lút mời một tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh này tới.
- Lần trước chính là nhờ hắn xem hộ cháu.
Liễu Nguyệt Nga nhỏ giọng nói:
- Cháu không muốn lại cho người thầy thuốc thứ hai xem bệnh.
- Nói cũng có chút đạo lý.
Liễu lão nhân gật đầu đồng ý:
- Nếu bị thương, tốt nhất là nên nghỉ ngơi. Ta sẽ cho đầu bếp nữ nấu một bát súp hầm cách thủy cho cháu..
Sau đó lạnh lùng liếc nhìn Trần Khác một cái nói:
- Ngươi đi theo ta.
Nói xong liền xoay người đi xuống lầu.
Trần Khác vác hòm thuốc lên, đi theo xuống dưới. Lại bị Liễu Nguyệt Nga gọi lại:
- Ta và ngươi cùng đi.
- Đây là việc của ta, cô không cần phải xen vào.
Trần Khác lắc đầu, xoay người nhìn nàng nói:
- Còn nữa, mỗi ngày đều phải thay thuốc.
Nói xong liền bước nhanh xuống lầu.
Bóng dáng của hắn sớm đã dần biến mất ở dưới lầu, nhưng Liễu Nguyệt Nga vẫn xuất thần nhìn về nơi đó…
Liễu lão thái gia dẫn theo Trần Khác tới phòng luyện công của ông ta.
Phòng luyện công này rất là rộng rãi, thoáng mát. Bốn vách tường và sàn nhà đều làm bằng gỗ. Trên tường có treo một bức tranh ghi hai chữ to ‘Võ đạo’.
Liễu lão nhân cởi giày, đi lên trên sàn nhà. Đến giá vũ khí, cầm lấy một thanh trúc đao, đột nhiên nhìn chăm chú vào Trần Khác hỏi:
- Ngươi họ Trần?
Đao nhọn nhích lên, đồng thơi ném một thanh trúc đao khác về phía Trần Khác.
- Đúng vậy!
Trần Khác lấy tay tiếp lấy.
- Trần Tam Lang?
Khuôn mặt của Liễu lão nhân càng thêm âm trầm hỏi.
- Không sai.
Trần Khác buông hòm thuốc bước lên sàn võ, thi lễ nói:
- Vãn sinh bái kiến lão thái gia.
- Không dám nhận.
Liễu lão nhân né sang một bên, không chịu một lễ của hắn. Ông ta bổ ra một đao, phẫn nộ quát:
- Nếu ngươi khinh thường cưới cháu gái của ta, vì sao lại lén lút đến nhà?
- Vì sao lão thái gia lại nói ra lời ấy?
Trần Khác vội vàng phủ định nói:
- Vãn sinh là tiến vào từ cửa trước. Đã ở phòng khách uống trà, sau đó được Liễu cô nương mời vào.
- Ngươi coi lão phu là không tồn tại sao?
Liễu lão nhân đột nhiên hét lớn một tiếng, cầm trúc đao mạnh mẽ chém tới phía sườn của Trần Khác.
Nếu ông ta trẻ ra mười tuổi, là có thể đánh gãy xương sườn của Trần Khác. Nhưng năm tháng không chừa một ai. Hiện giờ Trần Khác còn kịp dùng trúc đao đỡ trước ngực, ngăn cản một kích này, còn mỉm cười nói:
- Quý phủ nữ đã nói, lão thái gia đã đi ra ngoài có việc.
- Ngươi…Thực là một kẻ dẻo miệng.
Liễu lão nhân rơi vào tình thế dùng tảng đá đập chính chân mình, liền kêu lên một tiếng ồm ồm nói:
- Ngươi đến làm gì?
Lúc nói chuyện, lưỡi đao đã dọc theo sống đao của Trần Khác, vỗ mạnh xuống. Trúc đao không có phần che tay, Trần Khác đành phải buông đao xuống. Miệng cũng không nhàn rỗi nói:
- Thăm hỏi cháu gái lão.
- Các ngươi có quan hệ gì?
Lão nhân thấy một kích có hiệu quả, lại muốn thừa cơ tấn công. Nhưng phát hiện Trần Khác chụp được trúc đao của ông ta trong tay. Đây không phải là trong truyền thuyết tay không bắt dao sắc, mà là lợi dụng trúc đao không có sắc, công nhiên đùa giỡn lưu manh.
- Vô sỉ.
Liễu lão nhân cả giận nói.
- Như nhau cả thôi!
Trần Khác chợt nghiêm mặt nói:
- Cô ấy đã cứu vãn sinh một mạng. Một mũi tên kia, vốn là bắn tới vãn sinh.
Không nói những lời này thì thôi, chỉ thấy Liễu lão nhân nghe được lời này, khuôn mặt liền trở nên đỏ bừng, buông lỏng tay, thiếu chút nữa làm Trần Khác lảo đảo.
Lão nhân bỏ trúc đao, rút ra một thanh trường đao sáng như tuyết phía sau, hai mắt như bốc hỏa nói:
- Hóa ra vì ngươi mà cháu gái ta mới bị thương, để lão phu xử ngươi trước rồi nói sau.
Trần Khác biết, tuy lão nhân này đã tuổi già sức yếu, nhưng một khi đao đã trong tay, chính mình sẽ không phải là đối thủ của ông ta. Hắn liền bỏ trúc đao trong tay, xé vạt áo, lộ ngực ra nói:
- Đến đây đi.
- Tiểu tử, trò khích tướng vô dụng thôi.
Lão nhân dừng thanh đao lại, thanh đao đã để trước ngực của Trần Khác:
- Ngươi thách lão phu không dám đâm sao?
Trần Khác nhắm mắt lại, ý tứ rất rõ ràng, đến đây đi.
Liễu lão nhân giơ đao, nhưng lại ngập ngừng…
Liễu Khai là tổ sư khai sơn về cổ văn của Tống triều. Ngay cả Âu Dương Tu đều phải gọi ông ta một tiếng tiền bối. Nhưng Liễu Khai lại nổi tiếng vì tính cách cuồng dã của ông ta.
Năm mười ba tuổi, ông ta từng rút kiếm giết một tên trộm. Người đời lúc đó coi ông ta là Liễu phong tử (kẻ điên) với tính cách mạnh mẽ, ghét ác như thù, giết người không chớp mặt. Đến khi ông ta làm đến chức tri phủ Nhuận Châu, ở địa phương có một người tên là Tiền Cung Phụng, là hậu nhân của Ngô Việt Vương Tiền Lưu. Liễu Khai nghe danh tiếng liền tới bái kiến, vừa lúc gặp Tiền Cung Phụng phụng mệnh vào kinh.
Bởi vì từ lâu đã nghe thấy ác danh của Liễu Khai, Tiền Cung Phụng lúc gần đi, đã dặn đứa con, một khi Liễu Khai tới, cần phải cẩn thận ứng đối, tránh chọc giận vị hung thần này. Cho nên con của Tiền Cung Phụng liền coi Liễu Khai như thượng khách, dẫn ông ta vào nhà chơi.
Ở phía sau viện, đúng lúc đụng phải một vị nữ tử tuyệt sắc, Liễu Khai liền hỏi nàng này là ai? Con trai của Tiền Cung Phụng trả lời ‘Là em gái của ta’. Liễu Khai mừng rỡ nói:
- Vợ của ty chức mất đã lâu, mong rằng có thể lấy nàng ấy làm kế thất.
Con của Tiền Cung Phụng làm sao dám làm chủ việc này, vội nói:
- Để ta trước viết thư cho gia phụ. Nếu gia phụ đồng ý, mới dám bàn tới việc hôn nhân của xá muội.
Liễu Khai bất mãn nói:
- Dùng tài học của Liễu Khai ta, không có nhục lệnh muội.
Liền cưỡng chế đặt lễ đính hỏi.
Mười ngày sau, đám cưới liền được tổ chức. Tiền công tử không dám kháng cự, viết thư nói cho ở phụ thân ở kinh thành. Tiền Cung Phụng nhận được tin liền xin thượng điện, tố cáo việc Liễu Khai cướp con gái tới Thánh Thượng.
Chân Tông Hoàng đế lại nói:
- Khanh cũng biết Liễu Khai là sĩ tử hào kiệt. Con gái của khanh có thể được gả cho anh ta, coi như là tình đầu ý hợp. Ta phải mừng cho khanh mới đúng.
Tiền Cung Phụng không dám nói nữa, bái tạ rời đi.
Liễu lão thái gia không có kế thừa tài văn chương của cha, nhưng lại học được tính cách thô bạo. Lúc tuổi trẻ, lão thái gia không thích đọc sách, chỉ thích cầm đao múa võ. Chiến tranh giữa Tống và Hạ bùng nổ, ông ta liền dẫn theo hai đứa con trai, dấn thân vào trong quân, ác chiến Tây Bắc. Sau trận chiến ở Tam Xuyên Khẩu, đứa con cả bị tử trận. Cuộc chiến Định Châu, đứa con thứ cũng đi theo và tử trận, mà ông ta thì bị thương hơn hai mươi chỗ, tên bắn khắp mình, lại như kỳ tích còn sống sót.
Sau khi trở về kinh thành, quan gia bảo ông ta cởi áo ra, nhìn thấy những vết sẹo ghê người kia, Triệu Trinh lệ nóng lưng tròng nói:
- May là lão tướng quân không ảnh hưởng tới tính mạng.
- Nếu có thể đổi được một đứa con trai.
Liễu lão thái gia bình tĩnh nói:
- Vi thần tình nguyện chết để đổi.
Quan gia liền ảm đạm. Ba năm chiến tranh Tống Hạ, gần một trăm ngàn hồn cốt anh dũng bị táng ở tây thùy. Có bao nhiêu người đầu bạc tiễn người đầu xanh đây? Cái giá phải trả cho chiến tranh thực sự quá đắt…
Về sau, quan gia bổ nhiệm ông ta làm Điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ. Liễu lão thái gia vì hai con trai đều chết, thống khổ kiên quyết xin miễn ý tốt của Hoàng đế, về nhà an dưỡng tuổi già. Chuyên tâm nuôi nấng đứa cháu gái duy nhất của mình.
Với ông ta mà nói, Liễu Nguyệt Nga giống như tâm can của mình. Cho nên nghe thấy tiếng kêu đau kia, phản ứng của ông ta không cần nói cũng biết…
Lão thái gia ba bước làm hai, chạy nhanh lên lầu. Liền thấy cháu gái đang mặc một cái áo lót ngồi ở trước bàn. Ở chỗ sườn trắng bóng có một vết thương do mũi tên cắm vào, nhìn rất chói mắt. Vị lão nhân vốn đã từng bị các loại binh khí đâm vào này, rất quen thuộc loại vết thương của cháu gái, thấy vậy ông liền giống như một đầu sư tử vô cùng phẫn nộ.
Một người nam tử đeo khẩu trang, đang xử lý vết thương cho nàng.
Lão thái gia không để ý những chi tiết khác, chỉ sợ hãi nói:
- Cháu gái, sao cháu lại bị thương như vậy?
Một Liễu lão đầu khi bản thân bị bao nhiêu mũi tên đâm vào người cũng có thể cắn răng chịu đựng, nhưng giờ này lại luống cuống chân tay.
Sắc mặt của Liễu Nguyệt Nga trắng bệch. Nàng thấy sắc mặt của ông nội càng trắng hơn, trong lòng than một tiếng, hạ giọng nói:
- Không có gì ạ. Chỉ là cháu không cẩn thận làm xước da, nhờ thầy thuốc xem một cái là tốt rồi.
Trần Khác hướng Liễu lão nhân gật đầu, ra hiệu mình đang bận làm việc.
Liễu lão nhân lập tức câm miệng xoay người sang chỗ khác. Ông ta cảm giác hai chân như nhũn ra, liền ngồi ở trên bậc thang, hai tay tạo thành chữ thập, cầu khẩn đủ loại thần phật, phù hộ bảo bối tâm can bình an vô sự.
Không biết bao lâu trôi qua, rốt cuộc nghe được một tiếng ‘Xong rồi”.
Liễu lão nhân khẩn trương quay đầu lại, thấy cháu gái của mình đã ăn mặc chỉnh tề. Người nam tử kia cũng tháo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn bừng bừng.
Nhìn cháu gái, lại nhìn người nam tử kia, trong đầu của Liễu lão nhân có chút hỗn loạn, không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng vẫn sốt ruột, liền hỏi Liễu Nguyệt Nga:
- Nguyệt Nga, cháu không có việc gì chứ?
Liễu Nguyệt Nga vừa muốn an ủi ông nội, lại bị Trần Khác dùng mũi chân nhẹ nhàng đá một cái. Nàng cũng không biết vì sao lại hiểu ra ý tứ của hắn. Liền nói như muỗi kêu:
- Cái này phải hỏi thầy thuốc.
- Đúng, đúng.
Lão nhân cười cười, chuyển hướng Trần Khác hỏi:
- Ngột tiểu tử kia, cháu gái ngoan của ta bị thương có nghiêm trọng hay không? Còn không mau nói ra!
- Không chết được.
Trần Khác thu dọn lại công cụ, cất vào trong hòm nói:
- Nhưng nếu không tích cực phối hợp trị liệu, thì rất khó nói.
Trong giọng nói của hắn, tràn đầy sự thong dong, đương nhiền là giả vờ. Nhưng chỉ có như vậy mới có khả năng lừa được vị lão nhân này.
- Như thế nào là phối hợp trị liệu?
- Ngày nào cũng phải thay thuốc.
Trần Khác nói:
- Đến khi nào lành từ bên trong ra bên ngoài, mọc da non thì mới ổn.
Xem ra vấn đề không lớn. Liễu lão nhân tâm thần hơi định, liền thân thiết hỏi han cháu gái:
- Cháu gái, cháu bị thương vào lúc nào?
- Ba ngày trước.
Liễu Nguyệt Nga nhỏ giọng nói.
- Ba ngày trước? Đó không phải là buổi tối tiêu diệt Cái Bang sao?
Liễu lão nhân trừng to mắt nói:
- Chính là đêm đó cháu bị thương phải không?
- Vâng.
Liễu Nguyệt Nga gật gật đầu nói:
- Bị tên lạc ngộ thương.
Trần Khác nghe thấy vậy liền kinh ngạc nhìn nàng. Chỉ thấy nàng khẽ lắc đầu, ra hiệu hắn không cần phải lắm miệng.
- Liễu Đao, Liễu Kiếm, hai tên hỗn đản đâu rồi. Sao lúc trở về không nói một lời?
Liễu lão nhân cả giận nói:
- Không biết hai tên này làm việc kiểu gì thế không biết?
- Là cháu bảo họ không nói ra.
Liễu Nguyệt Nga ngẩng đầu nói:
- Sức khỏe của ông nội và bà nội không tốt, cháu sợ hai người lo lắng.
- Hiện tại ta còn lo lắng hơn.
Liễu lão thái gia phẫn nộ nói:
- Nha đầu thối này, bị trúng tên không nói một tiếng. Trong mắt cháu còn vị ông nội này không?
Nói xong giơ tay định đánh.
- Khụ khụ…
Trần Khác rốt cuộc đã hiểu, tật xấu đánh người của Liễu Nguyệt Nga là học được từ ai.
Nghe thấy tiếng ho, Liễu lão thái gia mới bừng tỉnh, còn có người ngoài ở đây. Ông ta kìm nén sự tức giận, chỉ vào Trần Khác nói:
- Ông nội biết một vị thầy thuốc chữa thương tốt nhất kinh thành, cần gì phải lén lút mời một tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh này tới.
- Lần trước chính là nhờ hắn xem hộ cháu.
Liễu Nguyệt Nga nhỏ giọng nói:
- Cháu không muốn lại cho người thầy thuốc thứ hai xem bệnh.
- Nói cũng có chút đạo lý.
Liễu lão nhân gật đầu đồng ý:
- Nếu bị thương, tốt nhất là nên nghỉ ngơi. Ta sẽ cho đầu bếp nữ nấu một bát súp hầm cách thủy cho cháu..
Sau đó lạnh lùng liếc nhìn Trần Khác một cái nói:
- Ngươi đi theo ta.
Nói xong liền xoay người đi xuống lầu.
Trần Khác vác hòm thuốc lên, đi theo xuống dưới. Lại bị Liễu Nguyệt Nga gọi lại:
- Ta và ngươi cùng đi.
- Đây là việc của ta, cô không cần phải xen vào.
Trần Khác lắc đầu, xoay người nhìn nàng nói:
- Còn nữa, mỗi ngày đều phải thay thuốc.
Nói xong liền bước nhanh xuống lầu.
Bóng dáng của hắn sớm đã dần biến mất ở dưới lầu, nhưng Liễu Nguyệt Nga vẫn xuất thần nhìn về nơi đó…
Liễu lão thái gia dẫn theo Trần Khác tới phòng luyện công của ông ta.
Phòng luyện công này rất là rộng rãi, thoáng mát. Bốn vách tường và sàn nhà đều làm bằng gỗ. Trên tường có treo một bức tranh ghi hai chữ to ‘Võ đạo’.
Liễu lão nhân cởi giày, đi lên trên sàn nhà. Đến giá vũ khí, cầm lấy một thanh trúc đao, đột nhiên nhìn chăm chú vào Trần Khác hỏi:
- Ngươi họ Trần?
Đao nhọn nhích lên, đồng thơi ném một thanh trúc đao khác về phía Trần Khác.
- Đúng vậy!
Trần Khác lấy tay tiếp lấy.
- Trần Tam Lang?
Khuôn mặt của Liễu lão nhân càng thêm âm trầm hỏi.
- Không sai.
Trần Khác buông hòm thuốc bước lên sàn võ, thi lễ nói:
- Vãn sinh bái kiến lão thái gia.
- Không dám nhận.
Liễu lão nhân né sang một bên, không chịu một lễ của hắn. Ông ta bổ ra một đao, phẫn nộ quát:
- Nếu ngươi khinh thường cưới cháu gái của ta, vì sao lại lén lút đến nhà?
- Vì sao lão thái gia lại nói ra lời ấy?
Trần Khác vội vàng phủ định nói:
- Vãn sinh là tiến vào từ cửa trước. Đã ở phòng khách uống trà, sau đó được Liễu cô nương mời vào.
- Ngươi coi lão phu là không tồn tại sao?
Liễu lão nhân đột nhiên hét lớn một tiếng, cầm trúc đao mạnh mẽ chém tới phía sườn của Trần Khác.
Nếu ông ta trẻ ra mười tuổi, là có thể đánh gãy xương sườn của Trần Khác. Nhưng năm tháng không chừa một ai. Hiện giờ Trần Khác còn kịp dùng trúc đao đỡ trước ngực, ngăn cản một kích này, còn mỉm cười nói:
- Quý phủ nữ đã nói, lão thái gia đã đi ra ngoài có việc.
- Ngươi…Thực là một kẻ dẻo miệng.
Liễu lão nhân rơi vào tình thế dùng tảng đá đập chính chân mình, liền kêu lên một tiếng ồm ồm nói:
- Ngươi đến làm gì?
Lúc nói chuyện, lưỡi đao đã dọc theo sống đao của Trần Khác, vỗ mạnh xuống. Trúc đao không có phần che tay, Trần Khác đành phải buông đao xuống. Miệng cũng không nhàn rỗi nói:
- Thăm hỏi cháu gái lão.
- Các ngươi có quan hệ gì?
Lão nhân thấy một kích có hiệu quả, lại muốn thừa cơ tấn công. Nhưng phát hiện Trần Khác chụp được trúc đao của ông ta trong tay. Đây không phải là trong truyền thuyết tay không bắt dao sắc, mà là lợi dụng trúc đao không có sắc, công nhiên đùa giỡn lưu manh.
- Vô sỉ.
Liễu lão nhân cả giận nói.
- Như nhau cả thôi!
Trần Khác chợt nghiêm mặt nói:
- Cô ấy đã cứu vãn sinh một mạng. Một mũi tên kia, vốn là bắn tới vãn sinh.
Không nói những lời này thì thôi, chỉ thấy Liễu lão nhân nghe được lời này, khuôn mặt liền trở nên đỏ bừng, buông lỏng tay, thiếu chút nữa làm Trần Khác lảo đảo.
Lão nhân bỏ trúc đao, rút ra một thanh trường đao sáng như tuyết phía sau, hai mắt như bốc hỏa nói:
- Hóa ra vì ngươi mà cháu gái ta mới bị thương, để lão phu xử ngươi trước rồi nói sau.
Trần Khác biết, tuy lão nhân này đã tuổi già sức yếu, nhưng một khi đao đã trong tay, chính mình sẽ không phải là đối thủ của ông ta. Hắn liền bỏ trúc đao trong tay, xé vạt áo, lộ ngực ra nói:
- Đến đây đi.
- Tiểu tử, trò khích tướng vô dụng thôi.
Lão nhân dừng thanh đao lại, thanh đao đã để trước ngực của Trần Khác:
- Ngươi thách lão phu không dám đâm sao?
Trần Khác nhắm mắt lại, ý tứ rất rõ ràng, đến đây đi.
Liễu lão nhân giơ đao, nhưng lại ngập ngừng…
Bình luận truyện