Nhất Phẩm Giang Sơn
Quyển 5 - Chương 189: Gặp chuyện
Muốn thu phục người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp tự xưng là cử tri của Thượng đế, tuyệt không dễ dàng lừa dối, trong thời gian ngắn ngủi, chuyện đó càng không thể. Trần Khác đã chuẩn bị tốt cho việc chiếu đấu lâu dài. Lần này hắn tới, là biểu đạt ý đồ của mình. Đối phương không có lập tức từ chối, ngược lại ước định ngày khác tiếp tục hội đàm. Điều này đã nói rõ điều kiện khá hấp dẫn. Mục đích của hắn coi như đạt được.
Còn khi nào thì ký kết khế ước, thì thời gian còn nhiều, không cần phải vội. Cái hắn không thiếu chính là thời gian. Cho dù mười năm, thậm chí hai mươi năm, có thể cùng bọn họ ký kết khế ước cuối cùng, cũng xứng đáng.
Trần Khác rất tin tưởng khoản đầu tư này sẽ không nhầm. Hắn không lo lắng tố chất của người Do Thái cổ đại lại kém hơn người Do Thái đời sau – Bởi vì các nghiên cứu về sau đã chứng minh, kinh tế của thời Kim và thời Nguyên, đều dựa vào người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp này xử lý. Các ngạch như thuế, mậu dịch, kim ngạch phân bố đầy người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà một quốc gia do người man rợ kiến lập, lại có thể có nhiều công tích trên lĩnh vực kinh tế.
Ở thế kỷ mười một, cái gì là quý giá nhất? Đó chính là nhân tài! Có được một nhóm nhân tài giỏi về kinh tế như vậy bên người, cần phải nắm chắc bọn họ. Để cho mình và con cháu về sau, có được lợi ích vô cùng.
Sau khi Trần Khác rời đi, Lan Tất và Lý Duy lâm vào khổ tư.
Một bộ tộc bị lưu vong ngàn năm, sở dĩ có thể ngưng tụ mà không tiêu tan. Ngoại trừ tín ngưỡng vững chắc của bọn họ, cũng bởi vì tổ chức của bọn họ rất nghiêm mật. Trung tâm của bọn họ là ‘Labie’ và ‘’Lợi vi’. Lan Tất và Lý Duy là tên hán, hiển nhiên là từ đó dịch âm ra.
Labie có nghĩa là bậc thầy, Lợi Vi nghĩa là tộc trưởng. Lợi Vi thường thường là người đức cao vọng trọng được đề cử từ trong bộ tộc. Có nhiệm vụ đảm nhiệm, phụ trách những sự vụ thường ngày trong bộ tộc. Mà Labie là do học và kế thừa tương truyền. Năm đó người Rome hủy diệt thánh điện Jerusalem, khiến người Do Thái phải di cư đi khắp nơi. Vì vậy mà những người học giả tinh thông, phải gánh vác việc dẫn dắt người trong tộc học kinh luật Do Thái giáo, và chủ trì sự vụ tôn giáo. Những học giả đó được coi là lãnh tụ tinh thần của bộ tộc. Được người trong bộ tộc tôn kính xưng là Labie.
Hai người này, một người là lãnh tụ thế tục, một người là lãnh tụ tinh thần. Theo lý thuyết, Labie là người có quyền uy cao nhất, nhưng ý kiến của Lợi Vi cũng không thể bỏ qua. Nếu gặp phải những chuyện quan hệ tới vận mệnh của bộ tộc, hai người bọn họ phải đạt thành nhất trí mới được.
Lý Duy phát hiện, Lan Tất vốn bình thường điềm đạm, bảo thủ, hôm nay lại có vẻ kích động, dường như ông ta bị Trần tiểu tử kia đả động tâm tư rồi. Nhưng y lại nghĩ khác. Y cảm thấy tiểu tử kia không biết lượng sức mình. Quả thực là ăn nói linh tinh. Làm một người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp sinh ra ở Đại Tống, lớn lên ở Biện Kinh, y rất hài lòng với cuộc sống trước mắt. Cho nên, y làm sao có thể dễ dàng bỏ quả cuộc sống thoải mái, để mạo hiểm làm những việc chưa chắc có kết quả.
Nghe xong lời khuyên can của Lý Duy. Lan Tất chỉ khép hờ đôi mắt nói:
- Người trẻ tuổi này không tầm thường. Cậu ta hoàn toàn nắm được linh hồn của ta. Ta không thể không đồng ý rằng, hắn là sứ giả của thần, đến đây để dẫn dắt bộ tộc của chúng ta tiến lên. Cho dù có thể bị mắc mưu của hắn, ta vẫn tin tưởng hắn. Bởi vì không tin tưởng hắn, là không trung thành với tín ngưỡng, càng là xúc phạm tới ân điển của thần.
Lan Tất nhắc tới tôn giáo, khiến Lý Duy không còn lời nào để nói. Nhưng y vẫn kiên trì suy nghĩ của mình, không thể qua loa, đem cả vận mệnh của bộ tộc giao cho một kẻ điên. Đó là hành vi vô trách nhiệm với bộ tộc.
Lan Tất cũng không phản bác ý kiến của Lý Duy…Hai người tạm thời rơi vào bế tắc.
Đương nhiên, những điều này, Trần Khác không thể nào biết được. Cho dù là hắn biết, hắn cũng không rảnh để mà quan tâm. Bởi vì trên đường hắn trở về nhà, hắn gặp phải ám sát…
Lúc ấy, hai người đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, đi tới một ngõ nhỏ. Đột nhiên, có một loạt tên bắn xuống từ nóc nhà hai bên ngõ. Con ngựa kéo xe liền bị bắn chết, thùng xe cũng bị bắn thành tổ ong.
Sau một lúc lâu, có người áo đen xuất hiện ở hiện trường. Y vén rèm xe lên, thì thấy một cánh tay vươn tới, kéo y vào trong xe.
Dừng một chút, tiếng cung nỏ lại vang lên, bắn về hướng thùng xe. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng cung bắn vào kim loại.
Trong xe, Trần Khác đang băng bó cho lão Tiền, vốn đóng giả thành phu xe. Cho dù lúc bị tập kích, lão Tiền kịp thời chui vào trong xe, nhưng ông ta vẫn bị bắn trúng bắp chân. Rất may, chiếc xe của vương phủ được thiết kế ba tầng, tầng giữa là làm bằng sắt, hai tầng trong và ngoài thì bằng gỗ. Cho nên ba người không có bị thương hại gì.
- Nếu không phải lão Tiền tới đón chúng ta.
Trần Khác một bên băng bó, một bên cảm kích nói:
- Thì chỉ sợ chúng ta đã không thoát được kiếp này.
- Bọn chúng thật càn rỡ.
Lão Tiền tức giận nói:
- Cũng dám dùng cung nỏ hành thích.
- Bọn chúng thực mong chúng ta chết a.
Tống Đoan Bình ngồi lên tên tù binh vừa kéo vào kia, thở dài nói:
- Thằng nhãi này chắc do bọn chúng thuê. Chắc cũng không biết nhiều.
- Dám tàng trữ cung nỏ, chẳng khác gì tội mưu phản.
Lão Tiền nói:
- Đương nhiên bọn chúng sẽ không dám lộ mặt.
Dừng một chút lại nói:
- Các ngươi nghe, dừng lại rồi, hình như bọn chúng đã bỏ đi rồi.
Sau một lát, ngõ nhỏ này được cây đuốc đốt sáng lên. Những binh lính phụ trách đi tuần khu vực này đã tới hiện trường. Bọn họ nhìn thấy chiếc xe ngựa bắn thành con nhím kia, đều sợ tới ngây người. Lập tức phong tỏa hiện trường, rồi tới phủ Khai Phong bẩm báo.
Chỉ một lúc sau, Bộ đầu phủ Khai Phong đã tới. Người Bộ đầu kia quen biết lão Tiền, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ là công tử?
Lão Tiền lắc đầu nói:
- Là Trần quan nhân.
- A!
Bộ đầu gật đầu, mời bọn họ đến phủ làm ghi chép. Rồi thả về nhà nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Trần Khác phát hiện một đội thị vệ Hoàng Thành Ti xuất hiện ở trong vườn nhà mình. Đầu lĩnh vẫn là Lý Ngu Hầu Lý Trung kia.
Mấy tháng ở chung, Trần Khác đã thu phục hoàn toàn tên gia hỏa này. Hắn xoa xoa mắt, ngái ngủ hỏi:
- Sao ngươi lại đến đây?
- Tối hôm qua, đại nhân bị tập kích, đối phương sử dụng cung nỏ. Đây là một vụ án lớn. Hôm nay lâm triều, Bao Long Đồ đã bẩm báo cho quan gia rồi.
Lý Ngu Hầu cười khổ nói:
- Sau khi tan triều, quan gia còn mắng công công của chúng ta.
Quan gia tính tình vốn ôn nhu, không ngờ cũng mắng thuộc cấp. Chứng tỏ ông ta rất là tức giận.
- Vì vậy mà chúng ta được phái tới đây…
- Hổ thẹn.
Mặt Trần Khác hơi đỏ. Hắn thành tâm thành ý ôm quyền hướng phía hoàng cung nói:
- Để cho quan gia phải phí tâm, thần xin khắc ghi trong lòng.
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Lý Trung một cái nói:
- Hiện giờ tâm tình của các ngươi như thế nào?
- Đều vui mừng.
Lý Trung mặt mày hớn hở. Bọn thị vệ cũng liên tục gật đầu. Tính tình của Trần Khác hào sảng, xa hoa. Ở cùng với hắn mấy tháng, bọn thị vệ đều được lợi nhiều. Thu hoạch còn nhiều hơn lương một năm của bọn họ.
- Ừ?
Trần Khác nghiêm mặt nói:
- Ta suýt nữa bị ám sát chết, các ngươi lại vui mừng như vậy?
Lý Trung vội vàng sửa lời nói:
- Là vừa vui mừng vừa đau khổ.
Cảm thấy nói như thế nào cũng không đúng, ấp a ấp úng nói:
- Đại nhân ngài cũng hiểu…
- Ha ha, ta chỉ đùa với các ngươi mà thôi.
Trần Khác cười rộ lên:
- Các ngươi đi đến chỗ lão Tứ, mỗi người lĩnh năm mươi quan. Coi như là tiền cho các anh em uống rượu.
- Đa tạ đại nhân đã ban thưởng.
Bọn thị vệ mở cờ trong bụng. Làm việc cho Trần Tam Lang, đúng là sướng.
- Nhưng đừng chỉ lấy tiền mà quên nhiệm vụ của mình.
Trần Khác trầm giọng nói:
- An nguy của cả nhà ta, đều giao hết cho các ngươi.
- Đại nhân còn không tin tưởng chúng ta sao?
Lý Trung cam đoan nói:
- Chúng ta bảo đảm sẽ lấy tiêu chuẩn hộ giá để bảo vệ cả nhà đại nhân.
- Vậy thì tốt.
Trần Khác gật đầu nói:
- Sau khi cơm nước xong, ta sẽ đi tới phủ Khai Phong một chuyến. Ngươi đi an bài đi.
Buổi sáng, bên trong thiêm áp phòng của phủ Khai Phong.
Trần Khác kể lại việc xảy ra vào tối hôm qua cho Lục Sự Viên. Bao Chửng vuốt râu, ngồi ở một bên lắng nghe.
Ghi chép xong, Bao Chửng bảo vị Lục Sư Viên kia lui ra, rồi mới hỏi Trần Khác:
- Ngươi biết là ai động thủ với ngươi không?
- Không biết rõ, chỉ có thể đoán.
Trần Khác nói.
- Ngươi dựa vào đâu mà đoán?
- Nghe nói dư nghiệt của Cái Bang đã gửi tới Giang hồ Tất Sát lệnh. Nhưng vãn sinh cảm thấy đây chỉ là đánh lạc hướng.
Trần Khác chậm rãi nói:
- Lần này tập kích, bọn ám sát có vũ khí hoàn mỹ, đi lại nhanh như gió. Tố chất cao như vậy, những người lang thang trong giang hồ không thể so được.
Dừng một chút, hắn lại hỏi Bao Chửng:
- Có phải là thích khách bọn chúng mời tới?
- Ngươi nghĩ đây là thời Đường hay là thời Ngũ Đại.
Bao Chửng lắc đầu cười nói:
- Ở triều Đại Tống, làm gì có tổ chức thích khách nào?
- Vậy sao?
- Chỉ có hai khả năng, là binh lính trong quân đội, hoặc là tử sĩ được nuôi dưỡng.
Bao Chửng trầm ngâm nói:
- Ngoài hai khả năng này ra, rất khó có khả năng khác.
- Vãn sinh tin tưởng Bao Thanh Thiên nhất định có thể nhìn rõ mọi việc.
Trần Khác nửa thật nửa giả nói.
- Cái gì Bao Thanh Thiên? Đừng vội tâng bốc lão phu…
Bao Chửng cười mắng:
- Lão phu sẽ cố gắng tìm ra manh mối.
Lại chuyển đề tài, ra vẻ lơ đãng nói:
- Tam Lang, lão phu nghe nói Nhữ Nam vương phủ đã bị mất một số gia tài lên tới mấy chục vạn quán. Ngươi có biết chuyện này hay không?
- Có nghe nói qua.
Trần Khác cười cười:
- Nhưng vãn sinh nghi ngờ, là do mấy đứa con hư hỏng của lão Vương gia đang khoác lác. Người nào mà chả biết, nhà bọn họ nhân khẩu nhiều, có thể miễn cưỡng duy trì chi tiêu đã không tệ, lấy đâu ra gia tài mấy chục vạn quan.
- Lời này cũng có lý.
Bao Chửng vuốt râu nói:
- Nhưng tin đồn chưa hẳn là không có căn cứ. Nói thật, lão phu nghi ngờ bọn họ cấu kết với Vô Ưu động.
Bao Chửng nhậm chức đã mấy tháng. Cho dù Cái Bang đã bị tiêu diệt, nhưng ông ta vẫn tìm rất nhiều hồ sơ có liên quan tới vụ án để đọc. Phát hiện ra rằng, nhóm hắc bang này có ô dù, luôn có người ở đằng sau che chở.
Cho nên Bao Chửng cho rằng, vụ án này còn chưa kết thúc tại đây…Tuy Cái Bang đã tan vỡ, nhưng ô dù phía sau vẫn còn. Nếu không thể bắt lấy, Biện Kinh vẫn còn tai họa ngầm, rất nhanh sẽ sinh sôi nảy nở lại, ảnh hưởng tới cuộc sống an toàn của dân chúng.
- Tam Lang, ngươi nói cho lão phu biết.
Bao Chửng nhìn chằm chằm vào Trần Khác. Giờ khắc này, Bao Chửng giống hệt với hình tượng Bao Hắc Tử mà Trần Khác luôn liên tưởng:
- Vương gia quận Nhữ Nam có một vị Vương tử nào đó, ban đầu có phải có quan hệ với Vô Ưu động hay không?
- Vãn sinh nói đúng vậy thì sao.
Trần Khác cười khổ nói:
- Nhưng vãn sinh lại không có chứng cứ.
- Chứng cứ lão phu sẽ tìm kiếm.
Ánh mắt chăm chú của Bao Chửng dần dãn ra. Ông ta nói:
- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, số gia tài mấy chục vạn quan kia có tồn tại hay không?
Trần Khác suy nghĩ thật nhanh, đột nhiên hắn nghĩ thông suốt. Việc lần trước mình làm, cố nhiên đã lừa gạt Triệu Tông Sở, lại khiến Bao Chửng chú ý. Ở trước mặt Bao Chửng, Bao Thanh Thiên, những thủ đoạn kia, quả thực là giấu đầu hở đuôi.
Nên trả lời ông ta như thế nào đây?
Còn khi nào thì ký kết khế ước, thì thời gian còn nhiều, không cần phải vội. Cái hắn không thiếu chính là thời gian. Cho dù mười năm, thậm chí hai mươi năm, có thể cùng bọn họ ký kết khế ước cuối cùng, cũng xứng đáng.
Trần Khác rất tin tưởng khoản đầu tư này sẽ không nhầm. Hắn không lo lắng tố chất của người Do Thái cổ đại lại kém hơn người Do Thái đời sau – Bởi vì các nghiên cứu về sau đã chứng minh, kinh tế của thời Kim và thời Nguyên, đều dựa vào người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp này xử lý. Các ngạch như thuế, mậu dịch, kim ngạch phân bố đầy người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà một quốc gia do người man rợ kiến lập, lại có thể có nhiều công tích trên lĩnh vực kinh tế.
Ở thế kỷ mười một, cái gì là quý giá nhất? Đó chính là nhân tài! Có được một nhóm nhân tài giỏi về kinh tế như vậy bên người, cần phải nắm chắc bọn họ. Để cho mình và con cháu về sau, có được lợi ích vô cùng.
Sau khi Trần Khác rời đi, Lan Tất và Lý Duy lâm vào khổ tư.
Một bộ tộc bị lưu vong ngàn năm, sở dĩ có thể ngưng tụ mà không tiêu tan. Ngoại trừ tín ngưỡng vững chắc của bọn họ, cũng bởi vì tổ chức của bọn họ rất nghiêm mật. Trung tâm của bọn họ là ‘Labie’ và ‘’Lợi vi’. Lan Tất và Lý Duy là tên hán, hiển nhiên là từ đó dịch âm ra.
Labie có nghĩa là bậc thầy, Lợi Vi nghĩa là tộc trưởng. Lợi Vi thường thường là người đức cao vọng trọng được đề cử từ trong bộ tộc. Có nhiệm vụ đảm nhiệm, phụ trách những sự vụ thường ngày trong bộ tộc. Mà Labie là do học và kế thừa tương truyền. Năm đó người Rome hủy diệt thánh điện Jerusalem, khiến người Do Thái phải di cư đi khắp nơi. Vì vậy mà những người học giả tinh thông, phải gánh vác việc dẫn dắt người trong tộc học kinh luật Do Thái giáo, và chủ trì sự vụ tôn giáo. Những học giả đó được coi là lãnh tụ tinh thần của bộ tộc. Được người trong bộ tộc tôn kính xưng là Labie.
Hai người này, một người là lãnh tụ thế tục, một người là lãnh tụ tinh thần. Theo lý thuyết, Labie là người có quyền uy cao nhất, nhưng ý kiến của Lợi Vi cũng không thể bỏ qua. Nếu gặp phải những chuyện quan hệ tới vận mệnh của bộ tộc, hai người bọn họ phải đạt thành nhất trí mới được.
Lý Duy phát hiện, Lan Tất vốn bình thường điềm đạm, bảo thủ, hôm nay lại có vẻ kích động, dường như ông ta bị Trần tiểu tử kia đả động tâm tư rồi. Nhưng y lại nghĩ khác. Y cảm thấy tiểu tử kia không biết lượng sức mình. Quả thực là ăn nói linh tinh. Làm một người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp sinh ra ở Đại Tống, lớn lên ở Biện Kinh, y rất hài lòng với cuộc sống trước mắt. Cho nên, y làm sao có thể dễ dàng bỏ quả cuộc sống thoải mái, để mạo hiểm làm những việc chưa chắc có kết quả.
Nghe xong lời khuyên can của Lý Duy. Lan Tất chỉ khép hờ đôi mắt nói:
- Người trẻ tuổi này không tầm thường. Cậu ta hoàn toàn nắm được linh hồn của ta. Ta không thể không đồng ý rằng, hắn là sứ giả của thần, đến đây để dẫn dắt bộ tộc của chúng ta tiến lên. Cho dù có thể bị mắc mưu của hắn, ta vẫn tin tưởng hắn. Bởi vì không tin tưởng hắn, là không trung thành với tín ngưỡng, càng là xúc phạm tới ân điển của thần.
Lan Tất nhắc tới tôn giáo, khiến Lý Duy không còn lời nào để nói. Nhưng y vẫn kiên trì suy nghĩ của mình, không thể qua loa, đem cả vận mệnh của bộ tộc giao cho một kẻ điên. Đó là hành vi vô trách nhiệm với bộ tộc.
Lan Tất cũng không phản bác ý kiến của Lý Duy…Hai người tạm thời rơi vào bế tắc.
Đương nhiên, những điều này, Trần Khác không thể nào biết được. Cho dù là hắn biết, hắn cũng không rảnh để mà quan tâm. Bởi vì trên đường hắn trở về nhà, hắn gặp phải ám sát…
Lúc ấy, hai người đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, đi tới một ngõ nhỏ. Đột nhiên, có một loạt tên bắn xuống từ nóc nhà hai bên ngõ. Con ngựa kéo xe liền bị bắn chết, thùng xe cũng bị bắn thành tổ ong.
Sau một lúc lâu, có người áo đen xuất hiện ở hiện trường. Y vén rèm xe lên, thì thấy một cánh tay vươn tới, kéo y vào trong xe.
Dừng một chút, tiếng cung nỏ lại vang lên, bắn về hướng thùng xe. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng cung bắn vào kim loại.
Trong xe, Trần Khác đang băng bó cho lão Tiền, vốn đóng giả thành phu xe. Cho dù lúc bị tập kích, lão Tiền kịp thời chui vào trong xe, nhưng ông ta vẫn bị bắn trúng bắp chân. Rất may, chiếc xe của vương phủ được thiết kế ba tầng, tầng giữa là làm bằng sắt, hai tầng trong và ngoài thì bằng gỗ. Cho nên ba người không có bị thương hại gì.
- Nếu không phải lão Tiền tới đón chúng ta.
Trần Khác một bên băng bó, một bên cảm kích nói:
- Thì chỉ sợ chúng ta đã không thoát được kiếp này.
- Bọn chúng thật càn rỡ.
Lão Tiền tức giận nói:
- Cũng dám dùng cung nỏ hành thích.
- Bọn chúng thực mong chúng ta chết a.
Tống Đoan Bình ngồi lên tên tù binh vừa kéo vào kia, thở dài nói:
- Thằng nhãi này chắc do bọn chúng thuê. Chắc cũng không biết nhiều.
- Dám tàng trữ cung nỏ, chẳng khác gì tội mưu phản.
Lão Tiền nói:
- Đương nhiên bọn chúng sẽ không dám lộ mặt.
Dừng một chút lại nói:
- Các ngươi nghe, dừng lại rồi, hình như bọn chúng đã bỏ đi rồi.
Sau một lát, ngõ nhỏ này được cây đuốc đốt sáng lên. Những binh lính phụ trách đi tuần khu vực này đã tới hiện trường. Bọn họ nhìn thấy chiếc xe ngựa bắn thành con nhím kia, đều sợ tới ngây người. Lập tức phong tỏa hiện trường, rồi tới phủ Khai Phong bẩm báo.
Chỉ một lúc sau, Bộ đầu phủ Khai Phong đã tới. Người Bộ đầu kia quen biết lão Tiền, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ là công tử?
Lão Tiền lắc đầu nói:
- Là Trần quan nhân.
- A!
Bộ đầu gật đầu, mời bọn họ đến phủ làm ghi chép. Rồi thả về nhà nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Trần Khác phát hiện một đội thị vệ Hoàng Thành Ti xuất hiện ở trong vườn nhà mình. Đầu lĩnh vẫn là Lý Ngu Hầu Lý Trung kia.
Mấy tháng ở chung, Trần Khác đã thu phục hoàn toàn tên gia hỏa này. Hắn xoa xoa mắt, ngái ngủ hỏi:
- Sao ngươi lại đến đây?
- Tối hôm qua, đại nhân bị tập kích, đối phương sử dụng cung nỏ. Đây là một vụ án lớn. Hôm nay lâm triều, Bao Long Đồ đã bẩm báo cho quan gia rồi.
Lý Ngu Hầu cười khổ nói:
- Sau khi tan triều, quan gia còn mắng công công của chúng ta.
Quan gia tính tình vốn ôn nhu, không ngờ cũng mắng thuộc cấp. Chứng tỏ ông ta rất là tức giận.
- Vì vậy mà chúng ta được phái tới đây…
- Hổ thẹn.
Mặt Trần Khác hơi đỏ. Hắn thành tâm thành ý ôm quyền hướng phía hoàng cung nói:
- Để cho quan gia phải phí tâm, thần xin khắc ghi trong lòng.
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Lý Trung một cái nói:
- Hiện giờ tâm tình của các ngươi như thế nào?
- Đều vui mừng.
Lý Trung mặt mày hớn hở. Bọn thị vệ cũng liên tục gật đầu. Tính tình của Trần Khác hào sảng, xa hoa. Ở cùng với hắn mấy tháng, bọn thị vệ đều được lợi nhiều. Thu hoạch còn nhiều hơn lương một năm của bọn họ.
- Ừ?
Trần Khác nghiêm mặt nói:
- Ta suýt nữa bị ám sát chết, các ngươi lại vui mừng như vậy?
Lý Trung vội vàng sửa lời nói:
- Là vừa vui mừng vừa đau khổ.
Cảm thấy nói như thế nào cũng không đúng, ấp a ấp úng nói:
- Đại nhân ngài cũng hiểu…
- Ha ha, ta chỉ đùa với các ngươi mà thôi.
Trần Khác cười rộ lên:
- Các ngươi đi đến chỗ lão Tứ, mỗi người lĩnh năm mươi quan. Coi như là tiền cho các anh em uống rượu.
- Đa tạ đại nhân đã ban thưởng.
Bọn thị vệ mở cờ trong bụng. Làm việc cho Trần Tam Lang, đúng là sướng.
- Nhưng đừng chỉ lấy tiền mà quên nhiệm vụ của mình.
Trần Khác trầm giọng nói:
- An nguy của cả nhà ta, đều giao hết cho các ngươi.
- Đại nhân còn không tin tưởng chúng ta sao?
Lý Trung cam đoan nói:
- Chúng ta bảo đảm sẽ lấy tiêu chuẩn hộ giá để bảo vệ cả nhà đại nhân.
- Vậy thì tốt.
Trần Khác gật đầu nói:
- Sau khi cơm nước xong, ta sẽ đi tới phủ Khai Phong một chuyến. Ngươi đi an bài đi.
Buổi sáng, bên trong thiêm áp phòng của phủ Khai Phong.
Trần Khác kể lại việc xảy ra vào tối hôm qua cho Lục Sự Viên. Bao Chửng vuốt râu, ngồi ở một bên lắng nghe.
Ghi chép xong, Bao Chửng bảo vị Lục Sư Viên kia lui ra, rồi mới hỏi Trần Khác:
- Ngươi biết là ai động thủ với ngươi không?
- Không biết rõ, chỉ có thể đoán.
Trần Khác nói.
- Ngươi dựa vào đâu mà đoán?
- Nghe nói dư nghiệt của Cái Bang đã gửi tới Giang hồ Tất Sát lệnh. Nhưng vãn sinh cảm thấy đây chỉ là đánh lạc hướng.
Trần Khác chậm rãi nói:
- Lần này tập kích, bọn ám sát có vũ khí hoàn mỹ, đi lại nhanh như gió. Tố chất cao như vậy, những người lang thang trong giang hồ không thể so được.
Dừng một chút, hắn lại hỏi Bao Chửng:
- Có phải là thích khách bọn chúng mời tới?
- Ngươi nghĩ đây là thời Đường hay là thời Ngũ Đại.
Bao Chửng lắc đầu cười nói:
- Ở triều Đại Tống, làm gì có tổ chức thích khách nào?
- Vậy sao?
- Chỉ có hai khả năng, là binh lính trong quân đội, hoặc là tử sĩ được nuôi dưỡng.
Bao Chửng trầm ngâm nói:
- Ngoài hai khả năng này ra, rất khó có khả năng khác.
- Vãn sinh tin tưởng Bao Thanh Thiên nhất định có thể nhìn rõ mọi việc.
Trần Khác nửa thật nửa giả nói.
- Cái gì Bao Thanh Thiên? Đừng vội tâng bốc lão phu…
Bao Chửng cười mắng:
- Lão phu sẽ cố gắng tìm ra manh mối.
Lại chuyển đề tài, ra vẻ lơ đãng nói:
- Tam Lang, lão phu nghe nói Nhữ Nam vương phủ đã bị mất một số gia tài lên tới mấy chục vạn quán. Ngươi có biết chuyện này hay không?
- Có nghe nói qua.
Trần Khác cười cười:
- Nhưng vãn sinh nghi ngờ, là do mấy đứa con hư hỏng của lão Vương gia đang khoác lác. Người nào mà chả biết, nhà bọn họ nhân khẩu nhiều, có thể miễn cưỡng duy trì chi tiêu đã không tệ, lấy đâu ra gia tài mấy chục vạn quan.
- Lời này cũng có lý.
Bao Chửng vuốt râu nói:
- Nhưng tin đồn chưa hẳn là không có căn cứ. Nói thật, lão phu nghi ngờ bọn họ cấu kết với Vô Ưu động.
Bao Chửng nhậm chức đã mấy tháng. Cho dù Cái Bang đã bị tiêu diệt, nhưng ông ta vẫn tìm rất nhiều hồ sơ có liên quan tới vụ án để đọc. Phát hiện ra rằng, nhóm hắc bang này có ô dù, luôn có người ở đằng sau che chở.
Cho nên Bao Chửng cho rằng, vụ án này còn chưa kết thúc tại đây…Tuy Cái Bang đã tan vỡ, nhưng ô dù phía sau vẫn còn. Nếu không thể bắt lấy, Biện Kinh vẫn còn tai họa ngầm, rất nhanh sẽ sinh sôi nảy nở lại, ảnh hưởng tới cuộc sống an toàn của dân chúng.
- Tam Lang, ngươi nói cho lão phu biết.
Bao Chửng nhìn chằm chằm vào Trần Khác. Giờ khắc này, Bao Chửng giống hệt với hình tượng Bao Hắc Tử mà Trần Khác luôn liên tưởng:
- Vương gia quận Nhữ Nam có một vị Vương tử nào đó, ban đầu có phải có quan hệ với Vô Ưu động hay không?
- Vãn sinh nói đúng vậy thì sao.
Trần Khác cười khổ nói:
- Nhưng vãn sinh lại không có chứng cứ.
- Chứng cứ lão phu sẽ tìm kiếm.
Ánh mắt chăm chú của Bao Chửng dần dãn ra. Ông ta nói:
- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, số gia tài mấy chục vạn quan kia có tồn tại hay không?
Trần Khác suy nghĩ thật nhanh, đột nhiên hắn nghĩ thông suốt. Việc lần trước mình làm, cố nhiên đã lừa gạt Triệu Tông Sở, lại khiến Bao Chửng chú ý. Ở trước mặt Bao Chửng, Bao Thanh Thiên, những thủ đoạn kia, quả thực là giấu đầu hở đuôi.
Nên trả lời ông ta như thế nào đây?
Bình luận truyện