Nhất Phẩm Giang Sơn
Quyển 5 - Chương 190: Trạng Nguyên lầu
- Vãn sinh không biết.
Trần Khác đương nhiên muốn phủ nhận.
- Vậy tại sao ngươi lại thuê nhà trong ngõ Lư Vĩ? Nơi ngóc ngách chật chội đó xứng với thân phận và của cải của ngươi ư?
Bao Chửng trầm trọng nói:
- Hơn nữa, cùng ngày ngươi đến phủ Khai Phong làm thủ tục, sổ đăng ký phòng của người môi giới cũng bị mất trộm. Sau đó nghe nói phòng ngươi thuê bị quỷ náo loạn cào nát sàn, kế tiếp lại bị cung nỏ ám sát. Tam Lang, ngươi giải thích mọi chuyện thế nào đây?
Trần Khác cười thầm nhủ: “Lão Long Đồ theo dõi ta kĩ thật”. Hắn trăm tính ngàn tính, rốt cuộc lại quên thành Biện Kinh có Phủ doãn Khai Phong và vị Bao Chửng này.
Dù Bao Chửng đây không phải là Bao Hắc Tử trong truyền thuyết, nhưng ông vẫn nhìn thấu đáo mọi việc, thông qua các dấu vết để lại trong thành mà đoán được bảy tám phần chân tướng.
Bao Chửng vuốt râu nói:
- Mười bảy huyện Khai Phong đều do bổn quan chưởng quản. Tam Lang, xem ra tình cảnh của ngươi rất nguy hiểm, hãy nói mọi việc mà ngươi biết cho lão phu nghe, trừng phạt bọn họ theo pháp luật mới là cách tốt nhất.
- Lão Long Đồ.
Trần Khác than nhẹ một tiếng:
- Dù khoản tiền này có thật, ngài làm thế nào để kéo Nhữ Nam vương phủ vào, chẳng lẽ dựa vào mấy lời nói dối sao?
- Lão phu tự biết tìm chứng cứ.
Bao Chửng trầm giọng nói.
- Lão Long Đồ thực sự muốn động thủ với vị Vương tử của Nhữ Nam vương phủ sao?
- Vương tử phạm pháp tội cũng như dân.
- Ngài không sợ Thập tam nhà ấy sao?
- Lão phu không con, có gì phải sợ?
Lời nói của Bao Chửng tràn đầy khí phách khiến Trần Khác không cách nào vòng vo được nữa, hắn chỉ có thể đáp có hoặc không.
- Nghe nói người của Cái Bang tập kích vãn sinh lúc trước là do vị Vương tử của Nhữ Nam vương phủ phái tới, nếu có manh mối chắc chắn tôi sẽ nói với lão Long Đồ.
Trần Khác thở dài, thẳng thắn nói:
- Nhưng vãn sinh thực sự không biết.
Thấy hắn kiên quyết phủ nhận, gương mặt Bao Chửng nghiêm lại, ông chậm rãi nói:
- Tại sao ngươi muốn mua tòa nhà đó?
- Đây là bí mật kinh doanh của vãn sinh, hiện giờ chỉ có thể nói với lão Long Đồ.
Trần Khác thành thật nói:
- Vãn sinh mua tòa nhà đó vì thích sự yên tĩnh của nó, chuẩn bị để chế tác một thứ.
- Cái gì?
- Vãn sinh thấy phòng ốc kinh thành bị hư hại nghiêm trọng, đến tường thành cũng đổ nát hơn một nửa, vì vậy vãn sinh muốn tạo ra một loại vật liệu xây dựng giá rẻ mà chất lượng lại cao.
Trần Khác thở dài nói:
- Nhưng như lão Long Đồ đã thấy, tối đó vừa mua được tòa nhà liền bị người khác lật tung lên, hơn nữa ngay sau đó vãn sinh còn bị ám sát, việc này chỉ có thể gác lại.
Trong mắt Bao Chửng thoáng thất vọng, ông trầm giọng nói:
- Tam Lang, trước đó ngươi không biết rõ tình hình thật sao?
- Thập tam nhà đó rất có thể tương lai sẽ là Thái tử, vãn sinh thật không muốn chọc tới bọn họ.
Trần Khác nói:
- Ai ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, bọn họ lại nghi ngờ vãn sinh.
Bao Chửng nói:
- Vào thời điểm Đại Long Đầu chết chỉ có ba người các ngươi ở bên cạnh, người ta không nghi ngươi thì nghi ai đây?
- Khi ấy Liễu Nguyệt Nga đỡ tên thay vãn sinh nên bị thương, vãn sinh còn tâm trí nào để ý đến Đại Long Đầu gì đó?
Trần Khác quả quyết nói:
- Lão Long Đồ, ngài sẽ không nghi ngờ vãn sinh chứ?
- Lão phu chỉ đang suy nghĩ vì sao họ lại nghi ngờ ngươi.
Bao Chửng thản nhiên nói.
- Vãn sinh cũng muốn biết.
Trần Khác thở dài, thì ra mọi chuyện đều là phỏng đoán.
-…
Rốt cuộc Bao Chửng không hỏi gì Trần Khác được nữa, ông chỉ có thể nhắc hắn cẩn thận rồi để hắn về.
….
Sau khi Trần Khác rời đi, Thôi quan của phủ Khai Phong tiến lên trình báo kết quả kiểm định mũi tên:
- Dấu hiệu trên đầu tiễn đã bị mài đi, nhưng thợ chế tác bên viện cung nỏ sau khi quan sát đặc tính, chất liệu thì cho rằng nó xuất xứ từ viện Đô Tác của Đại Danh phủ.
- Viện Đô Tác của Đại Danh phủ …
Bao Chửng trầm ngâm, trong lòng sông cuộn biển gào. Nhắc đến tự nhiên liên tưởng tới vị Cổ Xương Triều quản Đại Danh phủ đã được mười năm. Sau khi bị Văn Ngạn Bác bãi tướng, Cổ tướng công không được ngồi vào chức vị Tể tướng mơ ước mà phải thay Địch Thanh nhận chức Xu Mật Sứ.
Song nhiều người đều nói đây chẳng qua chỉ là quá độ. Bởi vì triều đình vẫn chưa bổ nhiệm Tể tướng mới, thậm chí đến Phó tướng công cũng chưa thăng làm Đại học sĩ của Chiêu Văn quán, đây chẳng phải là để chỗ trống chờ người tài hay sao? Sợ là không lâu nữa, Cổ tướng công có thể phục tướng rồi.
Có điều danh tiếng của Cổ Xương Triều đã bị Văn Ngạn Bác bôi xấu hoàn toàn. Các quan Đài gián đã từng tuyên bố: nếu để Cổ Xương Triều lên làm tướng, cho dù đánh đến chỉ còn lại một người cũng phải kéo gã xuống. Hai bên đang ở thế giằng co, hiện tại còn xảy ra việc như vậy, Cổ tướng công không thể thoát khỏi tội danh giám sát bất nghiêm, để cho quân khí bị truyền ra ngoài.
Bao Chửng nhận thấy vụ án này sẽ biến hóa càng lúc càng quỷ dị.
“Xem ra có người muốn đục nước béo cò”. Ông cẩn thận suy tính, thầm nhủ: “Trần Khác đó lại trở thành tấm bia giá họa của chúng, tiểu tử này đúng là tai bay vạ gió…”
Nhưng muốn bới móc ô dù bảo hộ đống kênh mương này ra, e rằng mọi chuyện đều đổ lên người hắn…
- Tề Thôi quan, ngươi cho người chăm chú nhìn vị Trần thừa sự đó.
Sau khi cân nhắc, Bao Chửng hạ lệnh:
- Xem thử còn có ai đang nhìn hắn nữa không.
Tề Thôi quan mất một lúc lâu mới hiểu ra là phải theo dõi sát sao, y vội gật đầu đáp ứng.
….
Ngày kế đó là Quốc Tử Giám yết bảng, bọn Trần Khác liền hẹn nhau cùng đi xem.
Khi đến trước bức tường của Quốc Tử Giám thì thấy một ngàn người của Gia Hữu học xã đều có tên trên bảng, mặc dù thứ bậc cao thấp khác nhau, song đều có đủ tư cách thi Cống ở Lễ Bộ vào đầu tháng hai năm tới. Mọi người dĩ nhiên rất cao hứng, quay sang nhìn Trần đại tài chủ.
Trần Khác áy náy nói:
- Hai ngày nay bận quá, quên mất đi đặt tửu lầu.
- Hôm nay không cần ngươi mời.
Lã Huệ Khanh cười nói:
- Cả ngày ăn của ngươi, chúng ta cũng biết xấu hổ chứ. Hôm nay góp tiền bao phòng riêng ở Trạng Nguyên lầu, chỉ đợi giải Nguyên của ngươi mà mở tiệc thôi.
- Đừng hòng lấy ta làm trò hề.
Trần Khác cười trách.
- Giải Nguyên của thi Biệt Đầu cũng gọi là giải Nguyên.
Mọi người cười vang nói:
- Ai dám nói Lưu Kỷ mạnh hơn ngươi chứ?
- Khụ khụ…
Lời cười đùa của bọn Trần Khác dường như đã chọc giận một đám người khác, họ lớn tiếng ho khan thị uy.
Bọn Trần Khác trông thấy đám người Lưu Kỷ cũng đến xem bảng, câu nói của họ khiến cho người nhận giải Nguyên chính quy mất vui rồi.
- Chẳng qua chỉ là kẻ chột trong đám đui mù, vậy mà đã tự phụ rồi sao?
Có kẻ cười lạnh giễu.
- Đồ thối.
Đám Trần Khác, Tống Đoan Bình, Tằng Bố, Lã Huệ Khanh cũng không tốt lành gì, nhưng người vừa nói chính là Giáp Đản nhỏ tuổi nhất.
- Nếu Tam ca không thi Tỏa thính thì Lưu Kỷ các ngươi làm gì được giải Nguyên.
Lời này khiến mặt Trần Khác đỏ lên… Tiểu lão đệ, không được sùng bái mù quáng quá mức, đừng nói là ai khác, đến Tô Tử Chiêm ta cũng không qua nổi.
- Ngươi nói nhảm.
Phe kia cũng có người sùng bái Lưu Kỷ giận dữ nói:
- Lưu huynh chúng ta nổi danh thế nào chứ, thi lớn thi nhỏ chưa từng khiến người khác thất vọng!
- Không phục thì cứ tỷ thí!
- Tỷ thí thì tỷ thí! Nhưng ở đây không được, nghe nói các ngươi muốn đến Trạng Nguyên lầu, chúng ta khai chiến ở đó đi!
- Không gặp không về!
Hai bên so đo ầm ĩ, cuối cùng biến thành cục diện này…
- Ta khinh, ta chưa mở miệng nói được câu nào.
Trên đường đến Trạng Nguyên lầu, Trần Khác buồn bực nói:
- Tại sao ta lại phải tỷ thí với y?
- Đừng bận tâm.
Lã Huệ Khanh cười nham hiểm:
- Không cần đến ngươi động thủ, bảo đảm có thể làm y rụng răng.
- Vậy ngươi làm đi?
Hắn yên lặng lườm Lã Huệ Khanh.
- Ta đương nhiên không được.
Lã Huệ Khanh nịnh bợ Tô Thức:
- Có anh vợ của ngươi, sợ gì bọn chúng không bị bẽ mặt?
- Ha ha, không tồi.
Trần Khác tức thì tươi cười rạng rỡ.
Trạng Nguyên lầu nằm trên đường Chu Tước phía bắc Quốc Tử Giám, đi bộ một chút là tới. Đại tửu lầu ba tầng này tuy rằng khí thế không bằng Phàn lầu, Nhiệm điếm và Ngộ Tiên lầu, song mỗi khi có dịp, đây lại là nơi đắt giá nhất kinh thành.
Thường thì bắt đầu từ thi Hương vào mùa xuân, buôn bán ở Trạng Nguyên lầu cực kỳ phát đạt, kéo dài tận hai tháng sau đó mới dần bình thường trở lại. Mùa hạ này Trạng Nguyên lầu cũng gặp tai họa, để kinh doanh không bị trì trệ, chủ quán không tiếc ngàn vàng tân trang tu sửa, chưa đầy một tháng đã mở cửa buôn bán.
Đoàn người đi vào tửu lầu, thấy trong lầu giăng đèn kết hoa, sàn gỗ thông đỏ vừa đánh dầu trẩu mới tinh, vách ngăn ngũ sắc được lau chùi không dính một hạt bụi nhỏ, ngói sáng tinh quang, khắp nơi đều mới mẻ tinh tươm, không khí vô cùng náo nhiệt.
Tiểu nhị dưới lầu nghênh đón, hỏi rõ gian phòng rồi dẫn bọn họ đến phòng đã bao ở lầu ba. Trong phòng trải thảm dày cộm, ngoại trừ hai chiếc ghế dựa cùng tranh tự họa trang trí ra, ở góc tường còn đặt một thư án lớn, trên án có đủ bút, giấy, nghiên, mực để các văn nhân dùng khi uống rượu đề thơ.
Lúc này đám người Lưu Kỷ cũng đến nơi. Cái gọi là không gặp không phải oan gia, gian phòng mà họ đặt ở ngay bên cạnh phòng của bọn Trần Khác. Họ cho người dọn đi cánh cửa ngăn cách hai gian, hai phòng lớn liền nhập thành một, còn người của hai bên lại tách bạch rõ ràng, đối chọi gay gắt.
- Nói đi, muốn tỷ thí gì?
Tiểu nhị bắt đầu bọn lên các mâm hoa quả tươi, rượu hoa điêu, mứt hoa quả,… Còn người ngựa hai bên e là không đợi được nữa.
- Đối câu trước đi, làm nóng người đã.
- Chỉ cần đối đúng là được.
- Ta ra “Vũ”. (mưa)
Lưu Kỷ tạm không ra mặt, để người bên cạnh tỷ thí với Trần Khác trước hẵng tính.
- Ta đối “Phong”. (gió)
Thân là tiểu đệ, Giáp Đản lại là người khơi mào cuộc chiến, hiển nhiên cũng muốn xung kích trước.
- Ta ra “Hạnh hoa vũ”.
- Ta đối :” Dương liễu phong”.
- Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ. (mưa hoa hạnh nhẹ thấm ướt áo)
Kẻ đó cười lạnh một tiếng, bên Lưu Kỷ cười lớn tiếng kêu hay.
- Xuy diện bất hàn dương liễu phong. (gió dương liễu thổi không lạnh mặt)
Giáp Đản cũng không yếu thế, bên Trần Khác hiển nhiên cũng lớn tiếng kêu hay.
- Đừng vội, chưa xong mà.
Kẻ đó lại nói:
- Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, hồng vũ.
- Tận lực hồi đáp.
Giáp Đản cười lạnh nói:
- Xuy diện bất hàn dương liễu phong, lục phong.
- Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, hồng vũ lạc hậu kết thanh quả. (…, thanh quả kết trái sau mưa hồng)
Kẻ đó ra sát chiêu sau cùng.
- Xuy diện bất hàn dương liễu phong, lục phong xuy quá phiêu bạch miên! (…, gió xanh lướt qua bông tơ trắng)
Giáp Đản đối như có thần trợ giúp!!!
Trần Khác đương nhiên muốn phủ nhận.
- Vậy tại sao ngươi lại thuê nhà trong ngõ Lư Vĩ? Nơi ngóc ngách chật chội đó xứng với thân phận và của cải của ngươi ư?
Bao Chửng trầm trọng nói:
- Hơn nữa, cùng ngày ngươi đến phủ Khai Phong làm thủ tục, sổ đăng ký phòng của người môi giới cũng bị mất trộm. Sau đó nghe nói phòng ngươi thuê bị quỷ náo loạn cào nát sàn, kế tiếp lại bị cung nỏ ám sát. Tam Lang, ngươi giải thích mọi chuyện thế nào đây?
Trần Khác cười thầm nhủ: “Lão Long Đồ theo dõi ta kĩ thật”. Hắn trăm tính ngàn tính, rốt cuộc lại quên thành Biện Kinh có Phủ doãn Khai Phong và vị Bao Chửng này.
Dù Bao Chửng đây không phải là Bao Hắc Tử trong truyền thuyết, nhưng ông vẫn nhìn thấu đáo mọi việc, thông qua các dấu vết để lại trong thành mà đoán được bảy tám phần chân tướng.
Bao Chửng vuốt râu nói:
- Mười bảy huyện Khai Phong đều do bổn quan chưởng quản. Tam Lang, xem ra tình cảnh của ngươi rất nguy hiểm, hãy nói mọi việc mà ngươi biết cho lão phu nghe, trừng phạt bọn họ theo pháp luật mới là cách tốt nhất.
- Lão Long Đồ.
Trần Khác than nhẹ một tiếng:
- Dù khoản tiền này có thật, ngài làm thế nào để kéo Nhữ Nam vương phủ vào, chẳng lẽ dựa vào mấy lời nói dối sao?
- Lão phu tự biết tìm chứng cứ.
Bao Chửng trầm giọng nói.
- Lão Long Đồ thực sự muốn động thủ với vị Vương tử của Nhữ Nam vương phủ sao?
- Vương tử phạm pháp tội cũng như dân.
- Ngài không sợ Thập tam nhà ấy sao?
- Lão phu không con, có gì phải sợ?
Lời nói của Bao Chửng tràn đầy khí phách khiến Trần Khác không cách nào vòng vo được nữa, hắn chỉ có thể đáp có hoặc không.
- Nghe nói người của Cái Bang tập kích vãn sinh lúc trước là do vị Vương tử của Nhữ Nam vương phủ phái tới, nếu có manh mối chắc chắn tôi sẽ nói với lão Long Đồ.
Trần Khác thở dài, thẳng thắn nói:
- Nhưng vãn sinh thực sự không biết.
Thấy hắn kiên quyết phủ nhận, gương mặt Bao Chửng nghiêm lại, ông chậm rãi nói:
- Tại sao ngươi muốn mua tòa nhà đó?
- Đây là bí mật kinh doanh của vãn sinh, hiện giờ chỉ có thể nói với lão Long Đồ.
Trần Khác thành thật nói:
- Vãn sinh mua tòa nhà đó vì thích sự yên tĩnh của nó, chuẩn bị để chế tác một thứ.
- Cái gì?
- Vãn sinh thấy phòng ốc kinh thành bị hư hại nghiêm trọng, đến tường thành cũng đổ nát hơn một nửa, vì vậy vãn sinh muốn tạo ra một loại vật liệu xây dựng giá rẻ mà chất lượng lại cao.
Trần Khác thở dài nói:
- Nhưng như lão Long Đồ đã thấy, tối đó vừa mua được tòa nhà liền bị người khác lật tung lên, hơn nữa ngay sau đó vãn sinh còn bị ám sát, việc này chỉ có thể gác lại.
Trong mắt Bao Chửng thoáng thất vọng, ông trầm giọng nói:
- Tam Lang, trước đó ngươi không biết rõ tình hình thật sao?
- Thập tam nhà đó rất có thể tương lai sẽ là Thái tử, vãn sinh thật không muốn chọc tới bọn họ.
Trần Khác nói:
- Ai ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, bọn họ lại nghi ngờ vãn sinh.
Bao Chửng nói:
- Vào thời điểm Đại Long Đầu chết chỉ có ba người các ngươi ở bên cạnh, người ta không nghi ngươi thì nghi ai đây?
- Khi ấy Liễu Nguyệt Nga đỡ tên thay vãn sinh nên bị thương, vãn sinh còn tâm trí nào để ý đến Đại Long Đầu gì đó?
Trần Khác quả quyết nói:
- Lão Long Đồ, ngài sẽ không nghi ngờ vãn sinh chứ?
- Lão phu chỉ đang suy nghĩ vì sao họ lại nghi ngờ ngươi.
Bao Chửng thản nhiên nói.
- Vãn sinh cũng muốn biết.
Trần Khác thở dài, thì ra mọi chuyện đều là phỏng đoán.
-…
Rốt cuộc Bao Chửng không hỏi gì Trần Khác được nữa, ông chỉ có thể nhắc hắn cẩn thận rồi để hắn về.
….
Sau khi Trần Khác rời đi, Thôi quan của phủ Khai Phong tiến lên trình báo kết quả kiểm định mũi tên:
- Dấu hiệu trên đầu tiễn đã bị mài đi, nhưng thợ chế tác bên viện cung nỏ sau khi quan sát đặc tính, chất liệu thì cho rằng nó xuất xứ từ viện Đô Tác của Đại Danh phủ.
- Viện Đô Tác của Đại Danh phủ …
Bao Chửng trầm ngâm, trong lòng sông cuộn biển gào. Nhắc đến tự nhiên liên tưởng tới vị Cổ Xương Triều quản Đại Danh phủ đã được mười năm. Sau khi bị Văn Ngạn Bác bãi tướng, Cổ tướng công không được ngồi vào chức vị Tể tướng mơ ước mà phải thay Địch Thanh nhận chức Xu Mật Sứ.
Song nhiều người đều nói đây chẳng qua chỉ là quá độ. Bởi vì triều đình vẫn chưa bổ nhiệm Tể tướng mới, thậm chí đến Phó tướng công cũng chưa thăng làm Đại học sĩ của Chiêu Văn quán, đây chẳng phải là để chỗ trống chờ người tài hay sao? Sợ là không lâu nữa, Cổ tướng công có thể phục tướng rồi.
Có điều danh tiếng của Cổ Xương Triều đã bị Văn Ngạn Bác bôi xấu hoàn toàn. Các quan Đài gián đã từng tuyên bố: nếu để Cổ Xương Triều lên làm tướng, cho dù đánh đến chỉ còn lại một người cũng phải kéo gã xuống. Hai bên đang ở thế giằng co, hiện tại còn xảy ra việc như vậy, Cổ tướng công không thể thoát khỏi tội danh giám sát bất nghiêm, để cho quân khí bị truyền ra ngoài.
Bao Chửng nhận thấy vụ án này sẽ biến hóa càng lúc càng quỷ dị.
“Xem ra có người muốn đục nước béo cò”. Ông cẩn thận suy tính, thầm nhủ: “Trần Khác đó lại trở thành tấm bia giá họa của chúng, tiểu tử này đúng là tai bay vạ gió…”
Nhưng muốn bới móc ô dù bảo hộ đống kênh mương này ra, e rằng mọi chuyện đều đổ lên người hắn…
- Tề Thôi quan, ngươi cho người chăm chú nhìn vị Trần thừa sự đó.
Sau khi cân nhắc, Bao Chửng hạ lệnh:
- Xem thử còn có ai đang nhìn hắn nữa không.
Tề Thôi quan mất một lúc lâu mới hiểu ra là phải theo dõi sát sao, y vội gật đầu đáp ứng.
….
Ngày kế đó là Quốc Tử Giám yết bảng, bọn Trần Khác liền hẹn nhau cùng đi xem.
Khi đến trước bức tường của Quốc Tử Giám thì thấy một ngàn người của Gia Hữu học xã đều có tên trên bảng, mặc dù thứ bậc cao thấp khác nhau, song đều có đủ tư cách thi Cống ở Lễ Bộ vào đầu tháng hai năm tới. Mọi người dĩ nhiên rất cao hứng, quay sang nhìn Trần đại tài chủ.
Trần Khác áy náy nói:
- Hai ngày nay bận quá, quên mất đi đặt tửu lầu.
- Hôm nay không cần ngươi mời.
Lã Huệ Khanh cười nói:
- Cả ngày ăn của ngươi, chúng ta cũng biết xấu hổ chứ. Hôm nay góp tiền bao phòng riêng ở Trạng Nguyên lầu, chỉ đợi giải Nguyên của ngươi mà mở tiệc thôi.
- Đừng hòng lấy ta làm trò hề.
Trần Khác cười trách.
- Giải Nguyên của thi Biệt Đầu cũng gọi là giải Nguyên.
Mọi người cười vang nói:
- Ai dám nói Lưu Kỷ mạnh hơn ngươi chứ?
- Khụ khụ…
Lời cười đùa của bọn Trần Khác dường như đã chọc giận một đám người khác, họ lớn tiếng ho khan thị uy.
Bọn Trần Khác trông thấy đám người Lưu Kỷ cũng đến xem bảng, câu nói của họ khiến cho người nhận giải Nguyên chính quy mất vui rồi.
- Chẳng qua chỉ là kẻ chột trong đám đui mù, vậy mà đã tự phụ rồi sao?
Có kẻ cười lạnh giễu.
- Đồ thối.
Đám Trần Khác, Tống Đoan Bình, Tằng Bố, Lã Huệ Khanh cũng không tốt lành gì, nhưng người vừa nói chính là Giáp Đản nhỏ tuổi nhất.
- Nếu Tam ca không thi Tỏa thính thì Lưu Kỷ các ngươi làm gì được giải Nguyên.
Lời này khiến mặt Trần Khác đỏ lên… Tiểu lão đệ, không được sùng bái mù quáng quá mức, đừng nói là ai khác, đến Tô Tử Chiêm ta cũng không qua nổi.
- Ngươi nói nhảm.
Phe kia cũng có người sùng bái Lưu Kỷ giận dữ nói:
- Lưu huynh chúng ta nổi danh thế nào chứ, thi lớn thi nhỏ chưa từng khiến người khác thất vọng!
- Không phục thì cứ tỷ thí!
- Tỷ thí thì tỷ thí! Nhưng ở đây không được, nghe nói các ngươi muốn đến Trạng Nguyên lầu, chúng ta khai chiến ở đó đi!
- Không gặp không về!
Hai bên so đo ầm ĩ, cuối cùng biến thành cục diện này…
- Ta khinh, ta chưa mở miệng nói được câu nào.
Trên đường đến Trạng Nguyên lầu, Trần Khác buồn bực nói:
- Tại sao ta lại phải tỷ thí với y?
- Đừng bận tâm.
Lã Huệ Khanh cười nham hiểm:
- Không cần đến ngươi động thủ, bảo đảm có thể làm y rụng răng.
- Vậy ngươi làm đi?
Hắn yên lặng lườm Lã Huệ Khanh.
- Ta đương nhiên không được.
Lã Huệ Khanh nịnh bợ Tô Thức:
- Có anh vợ của ngươi, sợ gì bọn chúng không bị bẽ mặt?
- Ha ha, không tồi.
Trần Khác tức thì tươi cười rạng rỡ.
Trạng Nguyên lầu nằm trên đường Chu Tước phía bắc Quốc Tử Giám, đi bộ một chút là tới. Đại tửu lầu ba tầng này tuy rằng khí thế không bằng Phàn lầu, Nhiệm điếm và Ngộ Tiên lầu, song mỗi khi có dịp, đây lại là nơi đắt giá nhất kinh thành.
Thường thì bắt đầu từ thi Hương vào mùa xuân, buôn bán ở Trạng Nguyên lầu cực kỳ phát đạt, kéo dài tận hai tháng sau đó mới dần bình thường trở lại. Mùa hạ này Trạng Nguyên lầu cũng gặp tai họa, để kinh doanh không bị trì trệ, chủ quán không tiếc ngàn vàng tân trang tu sửa, chưa đầy một tháng đã mở cửa buôn bán.
Đoàn người đi vào tửu lầu, thấy trong lầu giăng đèn kết hoa, sàn gỗ thông đỏ vừa đánh dầu trẩu mới tinh, vách ngăn ngũ sắc được lau chùi không dính một hạt bụi nhỏ, ngói sáng tinh quang, khắp nơi đều mới mẻ tinh tươm, không khí vô cùng náo nhiệt.
Tiểu nhị dưới lầu nghênh đón, hỏi rõ gian phòng rồi dẫn bọn họ đến phòng đã bao ở lầu ba. Trong phòng trải thảm dày cộm, ngoại trừ hai chiếc ghế dựa cùng tranh tự họa trang trí ra, ở góc tường còn đặt một thư án lớn, trên án có đủ bút, giấy, nghiên, mực để các văn nhân dùng khi uống rượu đề thơ.
Lúc này đám người Lưu Kỷ cũng đến nơi. Cái gọi là không gặp không phải oan gia, gian phòng mà họ đặt ở ngay bên cạnh phòng của bọn Trần Khác. Họ cho người dọn đi cánh cửa ngăn cách hai gian, hai phòng lớn liền nhập thành một, còn người của hai bên lại tách bạch rõ ràng, đối chọi gay gắt.
- Nói đi, muốn tỷ thí gì?
Tiểu nhị bắt đầu bọn lên các mâm hoa quả tươi, rượu hoa điêu, mứt hoa quả,… Còn người ngựa hai bên e là không đợi được nữa.
- Đối câu trước đi, làm nóng người đã.
- Chỉ cần đối đúng là được.
- Ta ra “Vũ”. (mưa)
Lưu Kỷ tạm không ra mặt, để người bên cạnh tỷ thí với Trần Khác trước hẵng tính.
- Ta đối “Phong”. (gió)
Thân là tiểu đệ, Giáp Đản lại là người khơi mào cuộc chiến, hiển nhiên cũng muốn xung kích trước.
- Ta ra “Hạnh hoa vũ”.
- Ta đối :” Dương liễu phong”.
- Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ. (mưa hoa hạnh nhẹ thấm ướt áo)
Kẻ đó cười lạnh một tiếng, bên Lưu Kỷ cười lớn tiếng kêu hay.
- Xuy diện bất hàn dương liễu phong. (gió dương liễu thổi không lạnh mặt)
Giáp Đản cũng không yếu thế, bên Trần Khác hiển nhiên cũng lớn tiếng kêu hay.
- Đừng vội, chưa xong mà.
Kẻ đó lại nói:
- Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, hồng vũ.
- Tận lực hồi đáp.
Giáp Đản cười lạnh nói:
- Xuy diện bất hàn dương liễu phong, lục phong.
- Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, hồng vũ lạc hậu kết thanh quả. (…, thanh quả kết trái sau mưa hồng)
Kẻ đó ra sát chiêu sau cùng.
- Xuy diện bất hàn dương liễu phong, lục phong xuy quá phiêu bạch miên! (…, gió xanh lướt qua bông tơ trắng)
Giáp Đản đối như có thần trợ giúp!!!
Bình luận truyện