Nhất Thực Thiên hạ

Chương 22: Xuất phát



Ngày kế, lúc thái dương chậm rãi dâng lên từ đằng đông, hai mã xa rời khỏi hoàng cung Y Vân, thân xe là do gỗ bình thường chế thành, hai con ngựa kéo xe cũng là loại người bình thường nuôi trong nhà dùng để chở hàng, trước xe ngựa là hai người vận áo choàng hắc sắc, mang theo mũ sa.

Lúc này trên đường Di Nguyệt Thành chỉ có vài hàng rong bán bữa sáng, cửa hàng chung quanh mới bắt đầu mở. Tiếng vó ngựa ầm ĩ khiến mọi người chú ý, đều hiếu kỳ mã xa của ai mà xuất môn sớm như vậy, cửa thành còn chưa mở.

Ước chừng một chiếc trà hai mã xa đã tới trước cửa Di Nguyệt thành, quan binh thủ thành ngáp một cái, thấy mã xa sắp đến gần liền vươn trường thương trong tay ngăn lại.

Một vị nam tử nhìn như quan trên tiến lên: “Đỗ xe, đỗ xe! Chưa đến lúc mở cửa thành, các ngươi chờ ở đây.”

Người đánh xe cũng không bước xuống, chỉ lấy ra một khối lệnh bài đưa tới trước mặt nam tử.

Nam tử dụi dụi mắt, thấy rõ chữ trên lệnh bài, hướng về sau hô: “Mở cửa thành ra!” Sau đó cung kính đứng một bên đưa mắt nhìn mã xa rời đi.

Một số binh sĩ nhìn mã xa đã đi xa, hiếu kỳ hỏi nam tử: “Trưởng, mã xa của ai vậy a, sớm như vậy đã ra thành, ngươi lại mở cửa cho hắn!”

Nam tử nhìn tiểu binh, “Đây là chuyện ngươi không nên biết, nói không chừng mạng cũng không còn.”

Tiểu binh bị dọa rụt cổ lại, nghiêm trọng như vậy sao.

Mã xa đi tới cánh rừng ngoại thành thì dừng lại, lúc này có sáu người vận hắc y, còn có hai nhóm tuấn mã bước thong thả đến.

Người đánh xe cởi mũ xa xuống, lộ ra gương mặt, nhảy xuống, hướng trong xe bẩm báo: “Chủ tử, đã đến.”

Rèm xe được mở ra, hắc y nhân nhìn thấy một tiểu hài tử ước chừng mười hai mười ba tuổi vận thanh y nhảy xuống trước, hướng vào mã xa tức giận mắng: “Di Nguyệt Lãnh, ngươi chạy trốn hay là chạy đi đầu thai, không có việc gì cũng xuất phát sớm như vậy.”

Người ngồi trong mã xa chính là người thay hoàng đế nam tuần, ngồi cùng mã xa với tiểu hài tử là đương triều thái tử Di Nguyệt Lãnh, mà lúc này đang đứng trên mặt đất khua tay khua chân với mã xa là “Si diện” trong lời đồn – Di Nguyệt Thụy, hắc y nhân đánh xe là Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử.

Sáu hắc y nhân không hẹn mà cùng mở to mắt – sùng bái a, dám công khai khiêu chiến quyền uy của chủ tử.

Trong mã xa không có thanh âm trả lời, chỉ thấy một người từ trong mã xa bước xa, tóc hắn bó ngọc quan, vận áo choàng hắc sắc, cầm trong tay một chiếc áo choàng tử sắc, vừa xuống xe liền đem áo choàng quàng lên người tiểu hài tử, trách cứ: “Sao lại quên mang áo choàng, bị bệnh thì trở về cho ta.”

Tiểu hài tử bỉu môi, không để ý tới y, xem ra còn mang theo giận dỗi phải rời giường sớm, nếu như sáng sớm đang mộng đẹp thì bị người kéo ra, ai chẳng giận.

Hắc y nhân không thể tin nhìn về phía Di Nguyệt Lãnh – thanh âm ôn nhu vừa rồi là từ miệng người này nói ra, bọn họ không nghe lầm chứ.

Mắt Di Nguyệt Lãnh quét qua, hắc y nhân thu hồi ánh mắt, bắt đầu chuẩn bị xe ngựa, đem hai nhóm tuấn mã lồng vào mã xa, đồng thời không biết từ nơi nào lại xuất hiện hai mã xa mới.

Di Nguyệt Thụy kéo kéo áo choàng của Di Nguyệt Lãnh, khi y chú ý, hắn ôm bụng: “Lãnh, ta đói bụng!”

Lôi Tư Nghị đang giúp đỡ thay đổi tuấn mã, khóe miệng kéo ra – không hổ là thất điện hạ, tỉnh ngủ lại ăn.

Nghe được thanh âm kêu đói, mã xa phía sau có động tĩnh, một nữ tử vận lam y từ trong xe đi ra, trên tay cầm một thực hạp nho nhỏ, “Thất điện hạ, nô tỳ có bánh lấy từ ngự thiện phòng, ngài ăn lót dạ trước.”

Di Nguyệt Thụy vui vẻ nhận lấy, “Chi Nghê, ngươi thật tốt. Sao trên xe còn có cái này?” Tiện tay uy một cho Di Nguyệt Lãnh, thấy Di Nguyệt Lãnh cau mày nuốt xuống mới bắt đầu bỏ vào miệng của mình. (hắc.. vẫn còn nhớ đến anh a)

Chi Nghê che miệng cười cười, “Là Tử Nguyệt nghe Tiểu Đắng Tử công công nói thất điện hạ thích ăn, sợ trên đường điện hạ sẽ đói bụng, cho nên suốt đêm vội vàng làm bánh ở ngự thiện phòng, hiện tại Chân Sa tỷ tỷ đang ở trong xe ngựa sửa sang lại .”

Di Nguyệt Thụy vừa ăn vừa gật đầu, cười mị mắt. Những chiếc bánh này làm rất ngon, lớp vỏ hơi mỏng có thể thấy rõ được nhân bên trong, nhẹ nhàng cắn, nước chảy vào đầu lưỡi, lại cắn cắn, nhẵn mịn khiến người ta không nghĩ ra là làm từ nguyên liệu gì.

Lôi Tư Nghị chuẩn bị xong xuôi, thấy Di Nguyệt Thụy ăn ngon như vậy, đáng thương nhìn về phía Tiểu Đắng Tử – ta cũng đói bụng.

Tiểu Đắng Tử cười cười – muốn ăn?

Lôi Tư Nghị gật đầu, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Di Nguyệt Thụy. �

Tiểu Đắng Tử lắc đầu – không có. Lôi Tư Nghị phẫn nộ!

Thấy đoàn người đã chuẩn bị xong, Di Nguyệt Lãnh trụ vai Di Nguyệt Thụy, đưa hắn tới trước mặt hắc y nhân, “Những người này là ảnh vệ của ta, theo thứ tự từ bên trái là ảnh nhất, ảnh nhị, ảnh tam, ảnh tứ, ảnh ngũ, ảnh lục.”

Di Nguyệt Thụy nhìn nhìn sáu hắc y nhân trước mắt, ngẩng đầu hỏi “Vậy có phải còn ảnh bát, ảnh cửu, ...... nữa hay không.”

“Ân, tổng cộng có mười hai, sáu người khác đang đi làm nhiệm vụ.” Di Nguyệt Lãnh gật đầu, Di Nguyệt Thụy bĩu môi, đây là cái tên gì chứ.

“Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử đánh xe, ảnh nhất, ảnh nhị hộ vệ, bốn người khác âm thầm đi theo là được.” Di Nguyệt Lãnh phân phó nhiệm vụ.

Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, Di Nguyệt Lãnh mang Di Nguyệt Thụy đang kinh ngạc tới ngây người trở vào mã xa.

“Xuất phát!” Trong xe ngựa truyền một câu mệnh lệnh, toàn thể xuất động.

Trong xe ngựa, Di Nguyệt Thụy theo tiếng bánh xe “lộc cộc, lộc cộc” mà bừng tỉnh, ngạc nhiên nhìn về phía Di Nguyệt Lãnh, “Chẳng lẽ là khinh công trong truyền thuyết.”

Hắn vừa mới thấy bốn người kia sau khi Di Nguyệt Lãnh nói xong thì biến mất vô tung vô ảnh.

“Trong truyền thuyết? Không có khoa trương như vậy. Bọn họ là ảnh vệ, võ công phải cao, bằng không sao có thể hộ chủ.” Di Nguyệt Lãnh cảm thấy Di Nguyệt Thụy có chút khoa trương, cầm lấy thực hạp đã trống không trong tay hắn hướng ngoài cửa sổ.

Chỉ chốc lát sau từ bên ngoài đưa tới một thực hạp mới, là bánh bao nhỏ hình các loài vật. Đầu Di Nguyệt Lãnh đầy hắc tuyến, nhìn tiểu nhân nhi một bên ăn rất say sưa – ngươi muốn ăn bao nhiêu?

Di Nguyệt Thụy thấy y nhìn, cho rằng y cũng muốn ăn, vội vàng lấy một chiếc bánh bao hình con gà trống đưa tới bên miệng Di Nguyệt Lãnh, “Ừ! Cho ngươi cái này.”

Di Nguyệt Lãnh cau mày ăn, cắn cắn, khá tốt nếu không có vị ngọt, nhưng hình như trong bột mì có thêm trứng a, có mùi vị của trứng.

“Bên trong mà cho thêm một chút nhân bánh thì ăn sẽ càng ngon.” Di Nguyệt Thụy lầm bầm lầu bầu, quyết định lần sau dạy các nàng phải làm điểm tâm như thế nào a.

Ngồi ở bên ngoài, Lôi Tư Nghị ngửi được hương thơm từ trong xe truyền ra, ủy khuất xoa xoa bụng – hắn cũng đã đói bụng, sao không có người nào tốt đưa đồ ăn cho hắn a.

Ảnh nhất và ảnh nhị thủ hộ bên xe trao đổi với nhau một ánh mắt ý vị thâm trường, sau đó tiếp tục chú ý tình hình phía trước.

Mã xa cách Di Nguyệt thành càng ngày càng xa, trong lòng Di Nguyệt Thụy hô to, “Vạn tuế! Ta rốt cục đã thoát ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện