Nhất Thực Thiên hạ

Chương 23: Thập Lý trấn và Cửu Hoa lâu



Ngồi ở trong xe ngựa, Di Nguyệt Thụy bắt đầu hứng phấn mà nhìn phong cảnh ven đường, nhưng một lúc sau hắn liền mất đi hứng thú, không khác hiện đại là mấy, cây cỏ chỉ nhiều hơn một chút mà thôi.

Di Nguyệt Lãnh thấy Di Nguyệt Thụy rụt đầu trở về, vươn tay ôm lấy hắn, “Không xem nữa sao?”

“Ân, không có gì hay. A – ” Di Nguyệt Thụy ngáp một cái, quay đầu nằm trong lòng Di Nguyệt Lãnh, “Mệt muốn chết, để ta nằm một chút!”

Di Nguyệt Lãnh chỉ kéo lại áo choàng trên người hắn, khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ nhàng, thấy người này có thể tự nhiên mà ỷ lại mình như thế, nội tâm Di Nguyệt Lãnh có một cảm giác sung tràn đầy.

“Đến thành trấn bẩm báo.” Di Nguyệt Lãnh hướng ngoài xe phân phó, sau khi nghe trả lời cũng nhắm mắt lại dưỡng thần.

Xe ngựa chậm rãi nhấp nhô, rốt cục vào giữa trưa cũng tới một thành trấn nhỏ, trên cửa thành có viết ba chữ cực kỳ lớn – Thập Lý trấn.

Lôi Tư Nghị vội vàng hướng mã xa chạy vào trong thành, Tiểu Đắng Tử cùng một mã xa theo sát phía sau, ảnh nhất và ảnh nhị theo bên cạnh mã xa thứ nhất.

“Dừng xe! Dừng xe!” Một nam tử vung roi bắt nhóm người Lôi Tư Nghị dừng lại.

Lôi Tư Nghị liền dừng mã xa, khách khí hỏi, “Vị quan gia này, có chuyện gì sao?”

“Các ngươi là người nào, từ đâu tới đây? Đang làm gì?” Hai mắt quan sai nhìn chằm chằm vào màn xe của Di Nguyệt Thụy, vài tiểu binh thấy cấp trên của mình ngăn lại một chiếc mã xa cũng tiến đến trợ uy.

“Vị quan gia này, chúng ta từ đô thành tới.” Lôi Tư Nghị ôm quyền khách khí trả lời, “Đến Thập Lý trấn buôn bán đàm thương.”

Trước khi xuất phát Di Nguyệt Lãnh đã dặn dò, nếu có người hỏi thì trả lời bọn họ là kinh thương, đi buôn bán khắp nơi.

Quan sai vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lôi Tư Nghị, chỉ vào thùng xe, nói, “Chúng ta muốn kiểm tra mã xa của ngươi.”

Lôi Tư Nghị thấy thái độ của quan sai, xoay người hỏi người trong xe: “Chủ tử, bọn họ nói muốn kiểm tra mã xa.”

“Ân!” Sau màn xe truyền đến thanh âm lạnh lùng.

Quan sai ý bảo một tên lính quèn tiến lên xốc màn xe, tiểu binh xốc lên thì nhìn thấy bên trong có một tuấn mỹ nam tử vận áo choàng hắc sắc ngồi trên ghế, trong ngực y là một tiểu hài tử đang ngủ, tiểu hài tử như mơ thấy chuyện gì vui vẻ, khóe miệng mỉm cười, có lẽ vì không khí lưu thông trong xe mà gò má hồng hồng, khiến người ta rất muốn cắn một ngụm.

Thấy ánh mắt nam tử quét tới, tiểu binh vội vàng hướng y khom lưng, xoay người, chạy chậm trở lại bên cạnh quan sai, “Trưởng, không có việc gì!”

Một tiểu binh kiểm tra mã xa khác cũng hô: “Trưởng, không có gì khả nghi !”

Quan sai phất phất tay, mọi người tránh ra, mã xa lại bắt đầu chậm rãi nhấp nhô, chạy vào trong thành.

Quay đầu lại, thấy tiểu binh còn nhìn theo phương hướng mã xa, hung hăng vỗ đầu của hắn, “Nhìn cái gì vậy, có cái gì đẹp mắt. Vừa rồi ngươi lại còn khom lưng.”

“Trưởng, ngươi nói đúng rồi, người trong mã xa vừa rồi không phải là đẹp bình thường, còn có tiểu hài tử kia thật đáng yêu. Bất quá ánh mắt nam tử kia vừa lướt qua, chân tiểu nhân có chút mềm nhũn.” Ai, đẹp mắt là đẹp mắt, nhưng quá lạnh, không dễ chọc a! Tiểu binh lắc đầu trở lại cương vị.

Quan sai liếc nhìn trong thành, ngoắc kêu một tiểu binh tới, ghé vào lỗ tai hắn nói thầm trong chốc lát. Tiểu binh gật gật đầu chạy vào trong thành, quan sai xoay người tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp .

Lôi Tư Nghị vội vàng đánh mã xa vào thành, hỏi đường tới tử lâu lớn nhất, thiên, hắn đói sắp chết.

Được người qua đường chỉ dẫn, Lôi Tư Nghị tìm được tửu lâu lớn nhất Thập Lý trấn – Cửu Hoa lâu.

Tiểu nhị thấy mã xa dừng trước khách điếm của mình, vội vàng xuất môn nghênh đón,“Các vị gia gia muốn ăn cơm hay là nghỉ qua đêm?”

Lôi Tư Nghị không để ý tới y, hắn nhảy xuống mã xa, hướng màn xe nói: “Chủ tử, đã đến!”

Trong xe ngựa, Di Nguyệt Lãnh lắc lắc Di Nguyệt Thụy còn trong giấc mộng, “Thụy nhi, chúng ta đến.”

Bị bên ngoài ảnh hưởng, Di Nguyệt Thụy mở mắt nhìn về phía Di Nguyệt Lãnh, trong miệng nói thầm, “Còn chưa đủ!”

Thấy hai mắt Di Nguyệt Thụy không có tiêu cự, Di Nguyệt Lãnh biết rõ hắn chưa tỉnh, liền cúi xuống gương mặt luôn dụ dỗ mình cắn một cái, cuối cùng còn liếm liếm nơi mình vừa cắn qua, “Quả nhiên Thụy nhi so với đậu hủ còn non hơn.”

Di Nguyệt Thụy vẫn mờ mịt nhìn người trước mắt, y đang làm gì vậy?

Di Nguyệt Lãnh lờ đi ánh mắt Di Nguyệt Thụy, trực tiếp bế hắn xuống xe, nếu như Di Nguyệt Thụy tiếp tục dùng loại ánh mắt nhìn y, y sợ y sẽ ngay lập tức bổ nhào vào tiểu nhân nhi trước mắt.

Tiểu nhị thấy khách nhân trong mã xa phía trước bước xuống, trong chốc lát không có phản ứng, sau đó nhìn người bước xuống từ mã xa phía sau. Tiểu nhị xem xét, là bốn nữ tử vận xiêm y bất đồng, mắt mở to – thật đẹp a, ngay cả Nguyệt nhi cô nương của Tú Hồng Lâu đều kém hơn các nàng một chút.

“Tiểu nhị! Uy! Tiểu nhị!” Lôi Tư Nghị lay lay tiểu nhị đang không có phản ứng, quay đầu nói với bốn nữ tử, “Tử Yên, các ngươi xem, tiểu nhị bị các ngươi dọa.”

Tử Yên không đáp lời trực tiếp đi đến trước mặt tiểu nhị hung hăng vỗ lên đầu của hắn, “Hoàn hồn !” Sau đó xoay người theo Di Nguyệt Lãnh vào tửu lâu.

Lôi Tư Nghị thấy tiểu nhị hoàn hồn, đem roi ngựa trong tay ném cho hắn, “Hảo hảo uy hai con ngựa này.” Cũng xoay người vào tửu lâu.

Tiểu nhị nhìn roi ngựa trong tay, lắc đầu lầm bầm lầu bầu, “Đẹp mắt cũng chỉ là đẹp mắt, quá dữ tợn, Nguyệt nhi cô nương vẫn hảo.”

Trước khi Di Nguyệt Lãnh xuống xe, Tiểu Đắng Tử đã đến chỗ chưởng quầy chuẩn bị một gian phòng trang nhã. Di Nguyệt Lãnh ôm Di Nguyệt Thụy trực tiếp đi vào.

Khi Di Nguyệt Thụy chính thức tỉnh lại thì phát hiện mình đã ngồi bên cạnh bàn ăn, mắt nhìn cái bàn rỗng tuếch, lại nhìn nhìn Di Nguyệt Lãnh, hỏi Tiểu Đắng Tử một bên: “Đây là đâu vậy?”

“Đây là tửu lâu lớn nhất của Thập Lý trấn – Cửu Hoa lâu!” Trả lời là Lan Chi Nghê, nàng mỉm cười nhìn dấu răng trên mặt Di Nguyệt Thụy.

“Tiểu công tử, ngươi rửa mặt cho tỉnh táo trước rồi hẵng dùng bữa.” Tử Cách Chân Sa không biết lấy từ đâu một chiếc khăn ướt đưa cho Di Nguyệt Thụy.

“Tiểu công tử? Các ngươi gọi Lãnh là gì?” Di Nguyệt Thụy đón lấy, xoa xoa trên mặt sau đó trả lại cho nàng, hiếu kỳ hỏi.

Tiểu Đắng Tử ở một bên ủy khuất nhìn nhóm người Thực Cách Chân Sa – các ngươi đoạt miếng cơm của ta!

“Chủ tử!” Thực Cách Chân Sa trả lời đương nhiên, các nàng luôn luôn gọi Di Nguyệt Lãnh là chủ tử a.

“Vì sao lại gọi như vậy?” Di Nguyệt Thụy hiếu kỳ nhìn về phía Di Nguyệt Lãnh.

Di Nguyệt Lãnh thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, quét qua mọi người, “Đây chỉ là một cách xưng hô mà thôi.”

Di Nguyệt Thụy bĩu môi, không muốn nói thì thôi, cũng nhìn phía ngoài cửa sổ. Gian phòng trang nhã này sát đường, cho nên Di Nguyệt Thụy duỗi đầu ra là có thể thấy phố lớn của Thập Lý trấn.

Nếu Cửu Hoa lâu là tửu lâu tốt nhất, như vậy hẳn nơi này là trung tâm của thành trấn. Đường cái ở đây rất rộng, phòng ốc và cửa hàng được xây dựng song song sát hai bên đường, hộ hợp với hộ, phòng hợp với phòng, chính giữa là hẻm nhỏ. Trên đường phi thường náo nhiệt, thanh âm rao hàng vang lên không ngừng.

Xem xong, Di Nguyệt Thụy quay đầu lại thì thấy Lôi Tư Nghị đi đến, đằng sau là tiểu nhị của khách điếm bưng món ăn, vừa rồi hắn còn cảm thấy kì lạ là không thấy Tiểu Trác Tử, hóa ra đi gọi món ăn a.

“Tất cả mọi người ngồi xuống một chỗ cùng ăn đi.” Di Nguyệt Thụy nhìn mọi người.

Mọi người nhìn Di Nguyệt Lãnh, thấy y gật đầu mới ngồi xuống động đũa, tiểu nhị ở một bên hầu hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện