Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 140



Editor: Ngạn Tịnh.

Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ không gian nháy mắt rơi vào tĩnh lặng, ngay cả đám người vốn không thèm để ý, thậm chí dùng ánh mắt hóng drama bên kia cũng ngẩn người ra, sau đó bộc phát ra tiếng hoan hô mãnh liệt, không khí nháy mắt liền náo nhiệt lên.

Tất cả mọi người đều bị nhóc con Bạch Vi nhỏ tuổi gầy yếu, hành động lại cực kỳ lớn mật dẫn bạo, phần lớn đàn ông đều hoan hô, xem náo nhiệt, mà phụ nữ cơ bản đều là kinh ngạc, cùng trào phúng với Nhan Tình.

Trong một mảnh tiếng hoan hô trầm trồ khen ngợi, sắc mặt Tiêu Tử Ngang nháy mắt liền đỏ, trên môi còn lưu lại cảm xúc mềm mại của Bạch Vi, khiến anh phảng phối rơi vào trong hồ nước xuân, cái loại hưng phấn cùng sung sướng thình lình xảy ra này khiến anh thực sự muốn trực tiếp kêu to ra tiếng, nhưng chung quanh còn có nhiều người như vậy, anh chỉ có thể nắm thật chặt bàn tay yếu ớt nhỏ bé không có xương của Bạch Vi, một khắc cũng không muốn buông ra.

Sắc mặt Bạch Vi lại chẳng thay đổi gì, lẽ đương nhiên thôi, cô cùng Giang Mạc tính lên cũng đã sống với nhau có vài trăm năm rồi, hôn một cái tính là gì, chuyện thân thiết thân mật hơn cũng đã làm rồi, không phải sao?

Mà Nhan Tình ở đối diện lại không có tố chất tâm lý tốt như cô, vốn cô ta đã bị ánh mắt khiêu khích, thị uy của Bạch Vi chọc giận muốn phát điên, hơn nữa cô còn hôn môi Lục Ngang, đối phương lại chẳng có ý phản kháng gì, tùy ý cô làm, đâu còn Lục Ngang trước kia mỗi lần cô ta đến gần liền cau mày tránh đi nữa chứ!

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì bản thân tìm mọi cách đối xử tốt với anh, đối phương lại giống như mắt mù chẳng nhìn thấy được gì, đủ loại tránh né mình, làm cho đám cấp dưới vẫn ở sau lưng chê cười cô, bây giờ người đàn ông này thế nhưng tìm được bạn gái, còn là một người như vậy... Thế này, bảo cô cam tâm thế nào được? Thua cũng chẳng sao cả, nhưng bại bởi người như vậy, cô chỉ cảm thấy buồn nôn muốn chết! Huống chi những người phía sau lưng, không chỉ có cấp dưới của mình, còn có người từ hành tinh Trục Xuất khác, nghe tiếng cười nhạo cùng hoan hô từ đằng sau, Nhan Tình chỉ cảm thấy một dòng máu nóng trực tiếp dồn thẳng lên não.

"Mày muốn chết!"

Ánh mắt người phụ nữ hung ác, giơ tay lên, một con rắn nhỏ màu xanh liền nhanh như tia chớp nhảy tới muốn cắn cổ Bạch Vi.

"Nhan Tình, cô dám..."

Gần như trong nháy mắt thoáng nhìn màu xanh đậm kia, trong lòng Tiêu Tử Ngang nhất thời cả kinh. Từ lúc mà anh còn lăn lộn vào các hành tinh Trục Xuất, đã biết đến cái tên người đẹp rắn rết Nhan Tình này, người phụ nữ này có thiên phú về độc dược, gần như tùy thân đều mang theo mấy thứ linh tinh như rắn độc, nhện độc, trùng độc gì đó. Nhớ trước kia anh từng nghe, có đàn ông lúc đang lăn giường với Nhan Tình, không cẩn thận bị mấy con vật độc kia cắn chết cũng là chuyện rất bình thường, nhưng cô ta sao có thể...

Động tác của Tiêu Tử Ngang nhanh như điện, nháy mắt liền kéo Bạch Vi ra sau, lập tức rút phi đao từ sau lưng ra, chuẩn xác ném về phía con rắn nhỏ đang giương nanh múa vuốt xông tới kia, theo kình khí trực tiếp bay vụt ra ngoài, vững vàng cắm trên cây khô đằng sau Nhan Tình. Phi đao mỏng rất sắc bén, trực tiếp cắt một nhúm tóc bên sườn tai Nhan Tình, chỉ thiếu một chút nữa, lỗ tai của cô ta đã không thể bảo đảm.

Luồng gió vừa lướt qua, Nhan Tình sợ tới mức lui ra sau hai bước, che đầu lỗ tai trụi lủi vươn ra bên ngoài, trong mắt tràn đầy không thể tin. Tuy rằng cô từ nhỏ lớn lên sinh ra ở hành tinh Trục Xuất, nhưng bởi vì có một người cha tốt, trên cơ bản chưa từng nếm cay đắng khổ cực. Hơn nữa sau này bản thân cô có tài năng dụng độc, càng không có ai dám bắt nạt trêu chọc cô. Sau khi cha cô đi, cô dễ dàng tiếp nhận vị trí của ông, không ai dám phản đối, thế mà bây giờ Tiêu Tử Ngang dám ra tay với cô...

"Anh..." Nhan Tình thở hổn hển giơ tay lên, "Bọn mày đâu!"

"Có!"

Một vài người từ phía sau Nhan Tình đứng lên, đều là người tài giỏi cô ta lựa chọn từ trong bang phái, cũng đều là người nguyện hy sinh vì cô ta, "Bắt con nhóc tiện nhân kia qua đây cho tao, tao muốn dùng máu của nó đút cho bảo bối!"

Cái gọi là bảo bối, tất nhiên không ngoài mấy loại rắn nhện trùng độc gì đó.

Bạch Vi bất giác nhíu chặt mi, chẳng lẽ phải thật sự ra tay sao, tuy rằng cô nói muốn ẩn nhẫn, nhưng không có nghĩa cô muốn nén giận. Hai năm qua cô đều nhẫn nhịn hết mình, lại nhịn nữa, cô sợ trong lòng của mình cũng sẽ vặn vẹo!

Cánh tay cô ý thức sờ sờ túi quần, bên trong là một xấp bùa thật dày, ánh mắt lạnh lùng, phải tiên hạ thủ vi cường.

Mà bên cạnh cô, Tiêu Tử Ngang cũng lập tức lấy cung tiễn của mình ra, vẻ mặt sắc lạnh.

Đám cấp dưới đằng sau Nhan Tình không thấy rõ biểu tình Tiêu Tử Ngang, trầm mặc một hồi, vẫn là xông tới.

Mặc dù hung danh của Tiêu Tử Ngang sớm đã truyền xa, nhưng bọn họ cũng không phải là đồ sợ chết. Đại tỷ nhà mình bị người vũ nhục như vậy, nếu bọn họ không ra tay không phải là mặc cho người hai hành tinh khác chê cười sao. Lại nói Nhan Tình cũng chỉ yêu cầu con nhóc bên kia, không đề cập Tiêu Tử Ngang, bọn họ lại sợ cái gì.

Đầu lĩnh hai hành tinh Trục Xuất khác, vốn còn một bộ dáng vẻ mặt chuyện không liên quan không hứng thú, nhìn thấy tư thế giương cung bạt kiếm này, đều lộ ra nụ cười hứng thú, dù sao bọn họ vô can, nhìn xem náo nhiệt vẫn là có thể, đạo lý trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi bọn họ vẫn hiểu.

Bản thân Lục Ngang, từ lúc bọn họ đang làm mưa làm gió trên hành tinh của mình cũng từng nghe nói. Người đàn ông kia từ lúc bắt đầu đã khẳng định khác hẳn với những người sinh ra đến chết ở hành tinh Trục Xuất, không biết hắn đả thông đốt ngón tay thế nào, hai năm trước đột nhiên xuất hiện, đi tán loạn khắp các hành tinh lớn, giống như một hiệp sĩ chính nghĩa buồn cười, diệt một cái lại một gia tộc trên tay đầy máu tanh, chiến thắng một tên lại một tên xưng là cao thủ, một tay cung tiễn, trăm phát trăm trúng, thanh danh lên cao, làm cho mấy người trăm năm chẳng xem tin tức một lần như bọn họ không muốn biết cũng chẳng được.

Trước kia bọn họ từng nghe đồn người đàn ông này đến từ gia tộc Lục thị ở hành tinh A, là đứa con trai út lưu lạc bên ngoài của tộc trưởng Lục gia. Nhưng dù sao nghe đồn vẫn chỉ là nghe đồn, không ai biết được thật giả. Sau đó nghe nói người đẹp rắn rết Nhan Tình ở hành tinh C vừa gặp đã yêu hắn, muốn hắn trở thành khách trên giường của mình, đây cũng không phải chỉ nghe đồn, người có mắt đều có thể nhìn thấy. Chỉ là hai người bọn họ không nghĩ tới là, người đàn ông này thế nhưng có khẩu vị đặc biệt đến như vậy, ngự tỷ thành thục gợi cảm lại méo ưng, tình nguyện ôm một bé loli, thật sự rất khôi hài, chẳng lẽ hắn còn có chứng cuồng sạch sẽ nữa hay sao? Thích xử nữ...

Suy nghĩ đáng khinh của hai người bên này tạm không nhắc đến nữa, bên kia, một đám cấp dưới của Nhan Tình đã đi tới bên cạnh cô ta, trên tay đều cầm vũ khí, xem ra bất thiện.

Mà vẻ mặt Tiêu Tử Ngang cũng ngưng trọng, tay vẫn nắm chặt tay Bạch Vi, không chút buông lỏng sáng tỏ thái độ của anh.

"Anh..." Nhan Tình thấy anh vẫn không buông tay, biểu tình càng thêm oán hận, "Anh thật sự thích tiện nhân kia đến vậy? Được, được lắm... Bắt cả hai người bọn họ cho tao!"

Đám người đứng phía sau cô ta cả kinh, sau đó dường như nhớ tới cái gì, cũng không có người phản đối, kiên trì chuẩn bị đánh tới Tiêu Tử Ngang.

Một trận ồn ào huyên náo đột nhiên truyền từ phía bên cạnh, tất cả mọi người dừng động tác, cảnh giác nhìn về phía kia.

Trên hành tinh Đấu Thú này chuyện gì cũng có thể xảy ra, bây giờ cũng đã sắp đến 12 giờ, bọn họ càng phải thêm cẩn thận.

Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của một đám người, bụi cỏ bên kia bị người đạp lên, một đội người mặc quân trang màu lam đột ngột xuất hiện trước mặt họ.

Vừa thấy trang phục màu sắc kia, sắc mặt Nhan tình cùng hai tên thủ lĩnh kia nháy mắt liền thay đổi, trừ Bạch Vi cùng Tiêu Tử Ngang, tất cả đều đứng nghiêm người, chuyển thành trạng thái chiến đấu, vẻ mặt cẩn thận mà nghiêm túc, trong rừng trừ tiếng côn trùng râm ran, trong nháy mắt, thế nhưng không còn tiếng động nào khác.

"A..." Trong đám người tới, một người đàn ông gầy yếu mang kính mắt đẩy người đằng trước ra, cười tủm tỉm đi tới, "Đều làm sao vậy? Vừa rồi ở thật xa chợt nghe thấy tiếng cười hoan hô của mọi người, sao Lục Thừa tôi vừa đến liền nghiêm túc đến vậy rồi? Chẳng lẽ bộ dạng của tôi quá xấu? Cho nên mấy người ngán? Vậy không đúng đi, rõ ràng trước kia ở hành tinh A từ mấy cô gái trẻ cho đến mấy bà thím đều nói tôi đảm đương giá trị nhan sắc ở thành phố A mà? Chẳng lẽ bọn họ gạt mình à ta?"

Người đàn ông sờ sờ cằm vẻ mặt nghi hoặc.

Biểu tình của những người khác không chút thay đổi, Bạch Vi lại xì một tiếng bật cười, cái người này, trông thật ngu!

Nhất thời đưa tới một đám người chú nhìn, nhưng cô cũng không có chút xấu hổ nào, trái lại đi từ sau lưng Tiêu Tử Ngang ra, cười hì hì nói, "Không có đâu, anh giai, bọn họ không lừa anh, bộ dạng của anh nhìn rất tốt!"

Một lời liền khiến đám người vốn đang giương cung bạt kiếm đều cảm thấy sau gáy treo mấy vạch đen, cô gái, gan của cô cũng quá lớn rồi, vấn đề mấu chốt nằm ở đó sao?

Bọn họ tới tham gia Cuộc Chiến Trốn Giết có người nào không làm tốt điều tra, những đầu lĩnh hành tinh lớn, phong cách hành sự, làm người, trình độ cấp dưới của từng người, có thứ nào mà không điều tra rõ rành mạch. Mà Lục Thừa ở hành tinh A ở trong đám người được điều tra lại nổi bật nhất, tính tình giả dối, làm việc bình tĩnh quả quyết, xuống tay ngoan quyết (quyết đoán+ ngoan độc), là đối thủ cuối cùng của toàn bộ người tới tham gia Cuộc Chiến Trốn Giết, đến từ Lục thị hành tinh A, trong tộc dđứng hàng thứ hai, như vậy tính ra, người này với Lục Ngang vẫn là anh em, xem ra trận đấu hôm nay đánh không nổi rồi, thật sự là đáng tiếc...

"A?" Lục Thừa vốn tưởng rằng sẽ không có ai đáp lời, lập tức nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô một cái. Khi liếc thấy bàn tay Lục Ngang đang nắm chặt tay cô, ánh mắt lóe lóe, nhưng dường như chẳng nhìn thấy thứ gì, tiếp tục cười tủm tỉm nói, "Không tệ không tệ, xem ra vẫn là ánh mắt trẻ con khá tốt..."

Sau đó lại chuyển mắt sang Tiêu Tử Ngang đứng bên cạnh cô, trêu tức nói, "Tiểu Ngang, thấy anh trai cũng không chào một câu sao? Như vậy là rất không lễ phép đó..."

Nghe vậy, Bạch Vi lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Ngang, vẻ mặt tò mò, "Ai, thì ra là anh trai anh sao?"

Thấy thế, Tiêu Tử Ngang nhíu mày, hít một hơi, "Anh, sao anh vẫn phải tới?"

"Không đến, không phải tiểu Ngang nhà ta sẽ bị người ta bắt nạt sao..." Lục Thừa đi về trước hai bước, cười nói, lập tức như đột nhiên thấy bàn tay hai người đang nắm, "Ai da, tiểu Ngang thế mà trưởng thành rồi nha, biết quen bạn gái luôn rồi! Chỉ là ách... Có chút nhỏ đấy... Chỉ là không sao, dưỡng thành cũng rất tình thú, ha ha!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện