Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh
Chương 142
Editor: Ngạn Tịnh.
Trong sơn động tối mờ, tất cả mọi người yên lặng nhìn Bạch Vi tay chân cực kỳ lanh lợi xử lý tốt con gà đặt lên lửa, lăn qua lộn lại, thường thường còn cho thêm mấy loại gia vị mà bọn họ căn bản không biết là gì, không qua một hồi, liền cảm giác một cỗ mùi hương say lòng người ập vào mặt, làm cho tất cả mọi người nháy mắt liền cảm giác chiếc bánh trên tay mình, đột nhiên trở nên cực kỳ đáng ghét, đừng nói nuốt xuống, chỉ là liếc mắt một cái cũng thấy khó chịu, thật sự không nghĩ ra vì sao trước kia bọn họ có thể ăn thơm ngọt như vậy được.
Sau đó tất cả mọi người đều trông mong nhìn chằm chằm con gà chết không nhắm mắt được Bạch Vi trở qua trở lại kia, mùi hương lập tức càng thêm mê người, thậm chí có người nghe được tiếng nuốt nước miếng của chính mình.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, thịt gà vàng óng ánh, tiếng mỡ cháy xì xèo, tất cả mọi người đều cảm giác trong lòng có một bàn tay đang không ngừng gãi gãi, ngứa ngáy cực kỳ.
Xuyên qua các thế giới lớn, vội vã với cốt truyện, vội vã hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Vi dễ dàng học được làm cách nào trong một thời gian ngắn, trong không gian giới hạn, làm cho bản thân sống được tốt nhất, cho nên kỹ năng nấu nướng gần như đã full, đừng nói chỉ nướng một con gà, cho dù muốn cô ngay bây giờ làm ra một bàn tiệc thôn quê, nói không chừng cũng là có thể.
Theo mùi hương tỏa ra càng nồng đậm, rốt cuộc có người nhịn không được.
Lục Thừa được xưng là người gặp người thích, đồng thời cũng là người da mặt dày nhất hành tinh A, cực kỳ ghét bỏ cắn một miếng bánh trên tay liền vứt cho người bên cạnh, sau đó trên mặt mang theo nụ cười tươi như gió xuân, thong thả chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Vi, bộ dạng cực kỳ thân thiết, "Em dâu à! Em đang làm cái gì vậy? Thơm như vậy! Anh hai từ buổi sáng đến giờ có thể nói một hạt gạo cũng chưa được ăn, đói sắp hôn mê luôn rồi, bây giờ nhìn em cũng thấy hóa thành ba người cmnl! Cũng không biết anh có vinh hạnh có thể được chính miệng thưởng thức món em làm không..."
Nói xong, người đàn ông còn phụ họa thở dài một hơi, ánh mắt tội nghiệp, nhìn qua giống như đói sắp ngất cmnl rồi, nếu Bạch Vi từ chối yêu cầu của hắn, quả thật chính là tội ác tày trời!
Nghe xong mấy lời kia, Bạch Vi chớp chớp mắt nhìn hắn một hồi lâu, sau đó dưới ánh mắt trông mong của đối phương, cực kỳ rõ ràng gật gật đầu.
"Được!"
Vừa gật đầu, hai tay lấy thế sét đánh không kịp bưng, rất nhanh liền xé một cái chân gà xuống, đặt ở trên chiếc lá đã được rửa sạch sẽ ở bên cạnh, nâng tới trước mặt Tiêu Tử Ngang.
"Anh giai, trước đó em có nói mời anh ăn gà, đáng tiếc đã bị mấy người mắt mù kia quấy rầy, ngay cả gà cũng không biết vào bụng ai rồi, cũng may, nơi này còn có một con, em vừa nướng xong, nhanh ăn đi, còn nóng đấy!"
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, không biết bởi vì ánh lửa ánh lên hay vì vừa đứng trước lửa quá lâu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn qua cực kỳ đáng yêu!
Thật muốn hôn một cái...
Trong lòng Tiêu Tử Ngang đột nhiên lướt qua một ý nghĩ như vậy, làm cho trái tim anh không chịu khống chế đột nhiên nhảy dựng lên, vội vàng đè ép xuống, nhưng trong đầu lại bất giác hồi tưởng tư vị ngọt ngào từ nụ hôn của cô gái.
Anh có chút thất thần cầm lấy đùi gà bắt đầu ngẩn ngơ ăn.
Bạch Vi thấy anh ăn, cười hì hì, cũng lập tức bắt đầu ăn.
Để lại Lục Thừa nhìn con gà nướng trụi lủi, hơi u oán liếc mắt một cái. Tuy rằng con gà rừng này không có cặp chân gà và sườn gà, nhưng tốt xấu gì vẫn được cô để lại cho cái đầu gà và phao câu gà, thật đúng là một cô gái nhỏ thiện lương... Cái rắm ý!
Con nhóc này, một chút lễ phép cũng không hiểu, hắn chính là anh hai, anh hai đó! Tuy rằng không phải ruột, nhưng thật không muốn lấy lòng một chút sao? Hắn muốn tức giận, thật sự muốn...
Ạch, thấy người ta ngọt ngọt ngào ngào, ngay cả ánh mắt dư thừa hai người cũng chẳng thèm cho mình, Lục Thừa chỉ cảm thấy cơn giận của mình giống như quả bóng cao su bị đâm một lỗ, không qua một hồi liền u ám xẹt xuống.
Người ta căn bản không thèm care! Người vẫn luôn giỏi lăn lộn với đám phụ nữ như Lục Thừa bỗng nhiên cảm thấy một cỗ thất bại nghiêm trọng, hơn nữa hai người đối diện còn thường thường em giúp anh lau miệng, anh giúp em lau cằm, điểm bạo đánh chó độc thân +n, hắn chỉ cảm thấy máu của mình đã bị hai người đánh hết sạch, đây tuyệt đối là công kích tinh thần! Tuyệt đối đó!
Nhưng nhìn nhìn, hắn lại cân nhắc ra một chút ý tứ hàm xúc khác biệt.
Vì thế hắn liền mở miệng hỏi, "Ai, nhóc con, gọi em là em dâu mãi mà chẳng biết tên em là gì đâu? Tên gì vậy? Từ đâu tới? Sao một cô nhóc như em lại tới tham gia hoạt động nguy hiểm thế này? Người nhà em mặc kệ em sao?"
"Em à?" Bạch Vi kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt đen lúng liếng, nhìn qua đặc biệt có tinh thần.
"Ai, không đúng, anh không nên hỏi em. Tiểu Ngang, tiểu yêu tinh này là em bắt từ hành tinh nào tới vậy? Người lớn trong nhà người ta có biết không? Nơi này cũng không phải nơi vui chơi đâu..." Lục Thừa quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Ngang, dù sao với tư thái vợ chồng già của hai người, còn có tư thế tình thâm ý nặng kia, hắn suy đoán hai người này chỉ sợ đã sớm quen biết từ lúc Tiêu Tử Ngang ngao du qua các hành tinh rồi!
Lại không ngờ lời của hắn, chỉ vừa nói ra, liền cảm thấy Tiêu Tử Ngang sửng sốt, môi giật giật, nửa ngày cũng không nói ra lời.
Này, không phải chứ? Chẳng lẽ hai người...
Gần như trong nháy mắt, Bạch Vi liền cảm giác Lục Thừa trở nên quẫn bách, đúng vậy, bọn họ vừa quen biết mấy tiếng rồi đó! Đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên của anh, chỉ dựa vào suy đoán, càng đừng nói đối phương hiểu biết mình bao nhiêu. Hai người thế nhưng trong vòng mấy tiếng, vi diệu mà trải qua mấy giai đoạn gặp gỡ, tình yêu cuồng nhiệt, lại đến vợ chồng già, trong lúc đó thậm chí còn có hoạt động tiểu tam đánh tới cửa trợ hứng, ạch, cô đột nheien cũng không biết phải nói gì cho phải.
Nhưng Tiêu Tử Ngang khốn quẫn cô cũng không thể không để vào mắt, lập tức bắt tay đối phương, quay đầu nở nụ cười với Lục Thừa, mở ra hình thức tự giới thiệu, "Em họ Mạc, tên Bạch Vi, năm nay mười bốn tuổi, người hành tinh R. Trong nhà vốn còn có một mẹ già, hai tháng trước đã sinh bệnh qua đời... Còn có, hẳn là còn có một chị gái, tên Mạc Nhiễm, em nghĩ mọi người hẳn quen biết, bây giờ ở hành tinh chủ, chị ấy hẳn là xem như người thân còn lại duy nhất trên đời này của em, em không còn nơi để đi, đành phải tới nơi này thử thời vạn, trước khi mẹ đi nói bảo em tìm chị ấy, em liền báo danh Cuộc Chiến Trốn Giết, là vậy đấy."
"Mạc Nhiễm?!"
Tất cả người ở đây, trừ Tiêu Tử Ngang, gần như đều cùng kinh hô ra tiếng.
Mạc Nhiễm, mặc là hành tinh Trục Xuất hay hành tinh chủ, ai cũng không vừa mắt. Nhưng đến bây giờ cô ta là người đầu tiên được phát hiện là người phụ nữ có gien siêu năng lực, được các nam sĩ vừa độ tuổi trong các gia tộc lớn ở hành tinh chủ tranh đoạt. Mà siêu năng lực lại vốn dĩ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, trong lịch sử con người, bởi vì tận thế xuất hiện trong chớp mắt ngắn ngủi kia, rồi lại lập tức bị tự nhiên thu hồi, người hành tinh chủ cả đời cũng đều nằm mơ, muốn có người như vậy xuất hiện nhân giống, lại đều không thể, sau đó liền đánh ý niệm đến lên người hành tinh Trục Xuất, hàng năm đều định kỳ tổ chức Cuộc Chiến Trốn Giết, tạo ra đủ loại khốn cảnh như vậy phù hợp với cảnh tận thế trước kia, cũng là một phần lý do.
Lục Thừa híp mắt, vừa liếc mắt một cái cẩn thận đánh giá Bạch Vi, trong đầu lại hồi tưởng màn giết hại máu tanh lúc chạng vạng, phải nói, không hổ là em gái Mạc Nhiễm sao? Tuổi còn nhỏ đã tài giỏi như vậy! Tâm kế thâm trầm, lý trí quyết đoán! Nhưng quan hệ giữa hai chị em này lại khiến hắn có chút sờ không rõ, lúc em gái nhắc đến chị gái, trong mắt không có chút cảm tình nào. Chị gái lại càng tuyệt tình hơn, một khi trở thành người đứng trên cao, lập tức đưa người thân của mình vào chỗ chết. Dù sao nếu người hành tinh Trục Xuất đều biết Mạc Nhiễm- người đưa ra cải cách tăng số người tham gia Cuộc Chiến Trốn Giết vẫn còn người thân trên hành tinh Trục Xuất, tuyệt đối sẽ lấy bọn họ ra xả giận. Cho nên trước kia hắn vẫn luôn cho rằng Mạc Nhiễm chỉ còn một mình, không có nỗi bận tâm nào, cho nên mới dám đối nghịch với tất cả người hành tinh Trục Xuất, bây giờ xem ra, người phụ nữ kia căn bản không quan tâm "nỗi bận tâm" nho nhỏ kia, nói không chừng cái chết của mẹ trong miệng Mạc Bạch Vi cũng có ẩn tình, mà cái gọi là tìm tình thân của cô cũng bao hàm nước mắt...
Nhưng đây còn không phải vấn đế mấu chốt nhất, Lục Thừa nhíu mày, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tử Ngang vẫn còn đang thâm tình nhìn chăm chú vào Bạch Vi, cái thằng nhóc thối tha này!
"Thì ra là như vậy! Đi, tiểu Vi em lên trước ngồi đi! Tiểu Ngang, cậu theo anh một chuyến!" Lục Thừa lớn tiếng nói.
Nghe vậy, Tiêu Tử Ngang ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó sờ sờ cái đầu nhỏ của Bạch Vi, "Anh ra ngoài một chút, em ở chỗ này chờ anh!"
Bạch Vi có chút không hiểu, nhưng vẫn gật gật đầu.
Ngoài động, hai người dừng bước chân.
"Tiểu Ngang, cậu thành thật nói cho anh biết, cậu với cô gái kia rốt cuộc quen biết bao lâu? Một năm, hai năm, hay chỉ mới mấy tháng, hay là nói, cũng chỉ mấy tiếng kể từ lúc đến hành tinh Đấu Thú đến giờ?" Nói đến đoạn sau, âm điệu của Lục Thừa bất giác cao lên.
Nhưng Tiêu Tử Ngang vẫn luôn là vẻ mặt trầm mặc, trong chớp nhoáng này làm trái tim Lục Thừa nâng lên cao, lại lập tức rơi xuống đáy cốc.
"Rốt cuộc cậu có biết mình đang làm gì không vậy?" Lục Thừa luôn giơ mặt cười đối mặt người khác, lúc này sắc mặt khó coi nói không nên lời. Hắn chậm rãi tới gần Tiêu Tử Ngang, nhìn thẳng vào hai mắt anh, cảm xúc khó hiểu nói, "Một cô gái không rõ lai lịch, thậm chí không rõ tên tuổi lại khiến cho cậu dao động cảm xúc lớn như vậy, thậm chí không tiếc hiến dâng mạng sống, chẳng lẽ cậu đã quên sự mong đợi của cha cậu sao? Chẳng lẽ cậu đã quên rốt cuộc vì sao cậu đến nơi này sao? Lục Ngang, cậu làm tôi quá thất vọng rồi!"
Nói xong, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Tử Ngang một cái, xoay người rời đi. Rất nhiều chuyện bọn họ đều biết, căn bản không cần làm rõ ở nơi mà khắp nơi đều có camera theo dõi này, bây giờ chỉ có thể xem anh có nghĩ thông suốt hay không!
Tiêu Tử Ngang ở lại tại chỗ, đầu hơi cúi thấp, biểu tình giấu ở dưới áo khoác đen, không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì, chỉ có nắm tay gắt gao nắm chặt kia mới hơi hơi lộ ra chút cảm xúc.
Cùng lúc đó, trên một nhánh cây, một mảnh lá cây yên lặng héo rút. Bạch Vi thu hồi ngón út thi pháp, mày nhẹ nhăn lại, cô đều nghe được!
Qủa nhiên, Tiêu Tử Ngang sở dĩ xuất hiện ở nơi này, sau lưng quả thật che giấu một bí mật, thậm chí trên lưng anh còn đeo mang một cái nhiệm vụ, là cha anh giao cho anh, về phần cụ thể nhiệm vụ là gì, cô nghĩ, nói không chừng là có liên quan đến gia tộc.
Bạch Vi không biết cô suy đoán đã đúng tám chín phần mười, lúc cô hồi phục lại tinh thần, Lục Thừa đã đi vào sơn động, lúc chú ý tới ánh mắt của cô, còn rất tà mị vứt cho cô một nụ cười, giống như vừa rồi người ở bên ngoài khuyên Tiêu Tử Ngang rời xa cô, hoàn toàn không liên quan đến hắn vậy.
Trong lòng Bạch Vi lặng lẽ trợn mắt một cái, hành động này...
Qủa nhiên, vài ngày sau, Tiêu Tử Ngang đều theo bản năng tạo ra khoảng cách với Bạch Vi, nghĩ đến có lẽ anh cần có thời gian suy nghĩ thật tốt cảm tình thình lình nảy sinh trong khoảng thời gian này, Bạch Vi cũng nguyện ý cho anh thời gian. Nhưng đợi gần một tuần, đối phương vẫn bảo trì khoảng cách với cô, điều này làm Bạch Vi khó chịu.
Hôm nay, mọi người vừa tránh được một đám lợn rừng phát điên. Đang lúc nghỉ ngơi, còn thừa dịp Tiểu Tử Ngang chủ động đi tìm nguồn nước, Bạch Vi gần như không chút nghĩ ngợi liền đi theo.
Phía sau bọn họ, Lục Thừa híp mắt, cũng không ngăn cản. Hắn nghĩ, loại chuyện chia tay này vẫn nên để đương sự tới nói mới có hiệu quả, không phải sao? Hy vọng đến lúc đó con nhóc kia đừng khóc đáng thương quá, bằng không lương tâm của hắn sẽ rất bất an...
Trong sơn động tối mờ, tất cả mọi người yên lặng nhìn Bạch Vi tay chân cực kỳ lanh lợi xử lý tốt con gà đặt lên lửa, lăn qua lộn lại, thường thường còn cho thêm mấy loại gia vị mà bọn họ căn bản không biết là gì, không qua một hồi, liền cảm giác một cỗ mùi hương say lòng người ập vào mặt, làm cho tất cả mọi người nháy mắt liền cảm giác chiếc bánh trên tay mình, đột nhiên trở nên cực kỳ đáng ghét, đừng nói nuốt xuống, chỉ là liếc mắt một cái cũng thấy khó chịu, thật sự không nghĩ ra vì sao trước kia bọn họ có thể ăn thơm ngọt như vậy được.
Sau đó tất cả mọi người đều trông mong nhìn chằm chằm con gà chết không nhắm mắt được Bạch Vi trở qua trở lại kia, mùi hương lập tức càng thêm mê người, thậm chí có người nghe được tiếng nuốt nước miếng của chính mình.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, thịt gà vàng óng ánh, tiếng mỡ cháy xì xèo, tất cả mọi người đều cảm giác trong lòng có một bàn tay đang không ngừng gãi gãi, ngứa ngáy cực kỳ.
Xuyên qua các thế giới lớn, vội vã với cốt truyện, vội vã hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Vi dễ dàng học được làm cách nào trong một thời gian ngắn, trong không gian giới hạn, làm cho bản thân sống được tốt nhất, cho nên kỹ năng nấu nướng gần như đã full, đừng nói chỉ nướng một con gà, cho dù muốn cô ngay bây giờ làm ra một bàn tiệc thôn quê, nói không chừng cũng là có thể.
Theo mùi hương tỏa ra càng nồng đậm, rốt cuộc có người nhịn không được.
Lục Thừa được xưng là người gặp người thích, đồng thời cũng là người da mặt dày nhất hành tinh A, cực kỳ ghét bỏ cắn một miếng bánh trên tay liền vứt cho người bên cạnh, sau đó trên mặt mang theo nụ cười tươi như gió xuân, thong thả chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Vi, bộ dạng cực kỳ thân thiết, "Em dâu à! Em đang làm cái gì vậy? Thơm như vậy! Anh hai từ buổi sáng đến giờ có thể nói một hạt gạo cũng chưa được ăn, đói sắp hôn mê luôn rồi, bây giờ nhìn em cũng thấy hóa thành ba người cmnl! Cũng không biết anh có vinh hạnh có thể được chính miệng thưởng thức món em làm không..."
Nói xong, người đàn ông còn phụ họa thở dài một hơi, ánh mắt tội nghiệp, nhìn qua giống như đói sắp ngất cmnl rồi, nếu Bạch Vi từ chối yêu cầu của hắn, quả thật chính là tội ác tày trời!
Nghe xong mấy lời kia, Bạch Vi chớp chớp mắt nhìn hắn một hồi lâu, sau đó dưới ánh mắt trông mong của đối phương, cực kỳ rõ ràng gật gật đầu.
"Được!"
Vừa gật đầu, hai tay lấy thế sét đánh không kịp bưng, rất nhanh liền xé một cái chân gà xuống, đặt ở trên chiếc lá đã được rửa sạch sẽ ở bên cạnh, nâng tới trước mặt Tiêu Tử Ngang.
"Anh giai, trước đó em có nói mời anh ăn gà, đáng tiếc đã bị mấy người mắt mù kia quấy rầy, ngay cả gà cũng không biết vào bụng ai rồi, cũng may, nơi này còn có một con, em vừa nướng xong, nhanh ăn đi, còn nóng đấy!"
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, không biết bởi vì ánh lửa ánh lên hay vì vừa đứng trước lửa quá lâu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn qua cực kỳ đáng yêu!
Thật muốn hôn một cái...
Trong lòng Tiêu Tử Ngang đột nhiên lướt qua một ý nghĩ như vậy, làm cho trái tim anh không chịu khống chế đột nhiên nhảy dựng lên, vội vàng đè ép xuống, nhưng trong đầu lại bất giác hồi tưởng tư vị ngọt ngào từ nụ hôn của cô gái.
Anh có chút thất thần cầm lấy đùi gà bắt đầu ngẩn ngơ ăn.
Bạch Vi thấy anh ăn, cười hì hì, cũng lập tức bắt đầu ăn.
Để lại Lục Thừa nhìn con gà nướng trụi lủi, hơi u oán liếc mắt một cái. Tuy rằng con gà rừng này không có cặp chân gà và sườn gà, nhưng tốt xấu gì vẫn được cô để lại cho cái đầu gà và phao câu gà, thật đúng là một cô gái nhỏ thiện lương... Cái rắm ý!
Con nhóc này, một chút lễ phép cũng không hiểu, hắn chính là anh hai, anh hai đó! Tuy rằng không phải ruột, nhưng thật không muốn lấy lòng một chút sao? Hắn muốn tức giận, thật sự muốn...
Ạch, thấy người ta ngọt ngọt ngào ngào, ngay cả ánh mắt dư thừa hai người cũng chẳng thèm cho mình, Lục Thừa chỉ cảm thấy cơn giận của mình giống như quả bóng cao su bị đâm một lỗ, không qua một hồi liền u ám xẹt xuống.
Người ta căn bản không thèm care! Người vẫn luôn giỏi lăn lộn với đám phụ nữ như Lục Thừa bỗng nhiên cảm thấy một cỗ thất bại nghiêm trọng, hơn nữa hai người đối diện còn thường thường em giúp anh lau miệng, anh giúp em lau cằm, điểm bạo đánh chó độc thân +n, hắn chỉ cảm thấy máu của mình đã bị hai người đánh hết sạch, đây tuyệt đối là công kích tinh thần! Tuyệt đối đó!
Nhưng nhìn nhìn, hắn lại cân nhắc ra một chút ý tứ hàm xúc khác biệt.
Vì thế hắn liền mở miệng hỏi, "Ai, nhóc con, gọi em là em dâu mãi mà chẳng biết tên em là gì đâu? Tên gì vậy? Từ đâu tới? Sao một cô nhóc như em lại tới tham gia hoạt động nguy hiểm thế này? Người nhà em mặc kệ em sao?"
"Em à?" Bạch Vi kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt đen lúng liếng, nhìn qua đặc biệt có tinh thần.
"Ai, không đúng, anh không nên hỏi em. Tiểu Ngang, tiểu yêu tinh này là em bắt từ hành tinh nào tới vậy? Người lớn trong nhà người ta có biết không? Nơi này cũng không phải nơi vui chơi đâu..." Lục Thừa quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Ngang, dù sao với tư thái vợ chồng già của hai người, còn có tư thế tình thâm ý nặng kia, hắn suy đoán hai người này chỉ sợ đã sớm quen biết từ lúc Tiêu Tử Ngang ngao du qua các hành tinh rồi!
Lại không ngờ lời của hắn, chỉ vừa nói ra, liền cảm thấy Tiêu Tử Ngang sửng sốt, môi giật giật, nửa ngày cũng không nói ra lời.
Này, không phải chứ? Chẳng lẽ hai người...
Gần như trong nháy mắt, Bạch Vi liền cảm giác Lục Thừa trở nên quẫn bách, đúng vậy, bọn họ vừa quen biết mấy tiếng rồi đó! Đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên của anh, chỉ dựa vào suy đoán, càng đừng nói đối phương hiểu biết mình bao nhiêu. Hai người thế nhưng trong vòng mấy tiếng, vi diệu mà trải qua mấy giai đoạn gặp gỡ, tình yêu cuồng nhiệt, lại đến vợ chồng già, trong lúc đó thậm chí còn có hoạt động tiểu tam đánh tới cửa trợ hứng, ạch, cô đột nheien cũng không biết phải nói gì cho phải.
Nhưng Tiêu Tử Ngang khốn quẫn cô cũng không thể không để vào mắt, lập tức bắt tay đối phương, quay đầu nở nụ cười với Lục Thừa, mở ra hình thức tự giới thiệu, "Em họ Mạc, tên Bạch Vi, năm nay mười bốn tuổi, người hành tinh R. Trong nhà vốn còn có một mẹ già, hai tháng trước đã sinh bệnh qua đời... Còn có, hẳn là còn có một chị gái, tên Mạc Nhiễm, em nghĩ mọi người hẳn quen biết, bây giờ ở hành tinh chủ, chị ấy hẳn là xem như người thân còn lại duy nhất trên đời này của em, em không còn nơi để đi, đành phải tới nơi này thử thời vạn, trước khi mẹ đi nói bảo em tìm chị ấy, em liền báo danh Cuộc Chiến Trốn Giết, là vậy đấy."
"Mạc Nhiễm?!"
Tất cả người ở đây, trừ Tiêu Tử Ngang, gần như đều cùng kinh hô ra tiếng.
Mạc Nhiễm, mặc là hành tinh Trục Xuất hay hành tinh chủ, ai cũng không vừa mắt. Nhưng đến bây giờ cô ta là người đầu tiên được phát hiện là người phụ nữ có gien siêu năng lực, được các nam sĩ vừa độ tuổi trong các gia tộc lớn ở hành tinh chủ tranh đoạt. Mà siêu năng lực lại vốn dĩ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, trong lịch sử con người, bởi vì tận thế xuất hiện trong chớp mắt ngắn ngủi kia, rồi lại lập tức bị tự nhiên thu hồi, người hành tinh chủ cả đời cũng đều nằm mơ, muốn có người như vậy xuất hiện nhân giống, lại đều không thể, sau đó liền đánh ý niệm đến lên người hành tinh Trục Xuất, hàng năm đều định kỳ tổ chức Cuộc Chiến Trốn Giết, tạo ra đủ loại khốn cảnh như vậy phù hợp với cảnh tận thế trước kia, cũng là một phần lý do.
Lục Thừa híp mắt, vừa liếc mắt một cái cẩn thận đánh giá Bạch Vi, trong đầu lại hồi tưởng màn giết hại máu tanh lúc chạng vạng, phải nói, không hổ là em gái Mạc Nhiễm sao? Tuổi còn nhỏ đã tài giỏi như vậy! Tâm kế thâm trầm, lý trí quyết đoán! Nhưng quan hệ giữa hai chị em này lại khiến hắn có chút sờ không rõ, lúc em gái nhắc đến chị gái, trong mắt không có chút cảm tình nào. Chị gái lại càng tuyệt tình hơn, một khi trở thành người đứng trên cao, lập tức đưa người thân của mình vào chỗ chết. Dù sao nếu người hành tinh Trục Xuất đều biết Mạc Nhiễm- người đưa ra cải cách tăng số người tham gia Cuộc Chiến Trốn Giết vẫn còn người thân trên hành tinh Trục Xuất, tuyệt đối sẽ lấy bọn họ ra xả giận. Cho nên trước kia hắn vẫn luôn cho rằng Mạc Nhiễm chỉ còn một mình, không có nỗi bận tâm nào, cho nên mới dám đối nghịch với tất cả người hành tinh Trục Xuất, bây giờ xem ra, người phụ nữ kia căn bản không quan tâm "nỗi bận tâm" nho nhỏ kia, nói không chừng cái chết của mẹ trong miệng Mạc Bạch Vi cũng có ẩn tình, mà cái gọi là tìm tình thân của cô cũng bao hàm nước mắt...
Nhưng đây còn không phải vấn đế mấu chốt nhất, Lục Thừa nhíu mày, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tử Ngang vẫn còn đang thâm tình nhìn chăm chú vào Bạch Vi, cái thằng nhóc thối tha này!
"Thì ra là như vậy! Đi, tiểu Vi em lên trước ngồi đi! Tiểu Ngang, cậu theo anh một chuyến!" Lục Thừa lớn tiếng nói.
Nghe vậy, Tiêu Tử Ngang ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó sờ sờ cái đầu nhỏ của Bạch Vi, "Anh ra ngoài một chút, em ở chỗ này chờ anh!"
Bạch Vi có chút không hiểu, nhưng vẫn gật gật đầu.
Ngoài động, hai người dừng bước chân.
"Tiểu Ngang, cậu thành thật nói cho anh biết, cậu với cô gái kia rốt cuộc quen biết bao lâu? Một năm, hai năm, hay chỉ mới mấy tháng, hay là nói, cũng chỉ mấy tiếng kể từ lúc đến hành tinh Đấu Thú đến giờ?" Nói đến đoạn sau, âm điệu của Lục Thừa bất giác cao lên.
Nhưng Tiêu Tử Ngang vẫn luôn là vẻ mặt trầm mặc, trong chớp nhoáng này làm trái tim Lục Thừa nâng lên cao, lại lập tức rơi xuống đáy cốc.
"Rốt cuộc cậu có biết mình đang làm gì không vậy?" Lục Thừa luôn giơ mặt cười đối mặt người khác, lúc này sắc mặt khó coi nói không nên lời. Hắn chậm rãi tới gần Tiêu Tử Ngang, nhìn thẳng vào hai mắt anh, cảm xúc khó hiểu nói, "Một cô gái không rõ lai lịch, thậm chí không rõ tên tuổi lại khiến cho cậu dao động cảm xúc lớn như vậy, thậm chí không tiếc hiến dâng mạng sống, chẳng lẽ cậu đã quên sự mong đợi của cha cậu sao? Chẳng lẽ cậu đã quên rốt cuộc vì sao cậu đến nơi này sao? Lục Ngang, cậu làm tôi quá thất vọng rồi!"
Nói xong, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Tử Ngang một cái, xoay người rời đi. Rất nhiều chuyện bọn họ đều biết, căn bản không cần làm rõ ở nơi mà khắp nơi đều có camera theo dõi này, bây giờ chỉ có thể xem anh có nghĩ thông suốt hay không!
Tiêu Tử Ngang ở lại tại chỗ, đầu hơi cúi thấp, biểu tình giấu ở dưới áo khoác đen, không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì, chỉ có nắm tay gắt gao nắm chặt kia mới hơi hơi lộ ra chút cảm xúc.
Cùng lúc đó, trên một nhánh cây, một mảnh lá cây yên lặng héo rút. Bạch Vi thu hồi ngón út thi pháp, mày nhẹ nhăn lại, cô đều nghe được!
Qủa nhiên, Tiêu Tử Ngang sở dĩ xuất hiện ở nơi này, sau lưng quả thật che giấu một bí mật, thậm chí trên lưng anh còn đeo mang một cái nhiệm vụ, là cha anh giao cho anh, về phần cụ thể nhiệm vụ là gì, cô nghĩ, nói không chừng là có liên quan đến gia tộc.
Bạch Vi không biết cô suy đoán đã đúng tám chín phần mười, lúc cô hồi phục lại tinh thần, Lục Thừa đã đi vào sơn động, lúc chú ý tới ánh mắt của cô, còn rất tà mị vứt cho cô một nụ cười, giống như vừa rồi người ở bên ngoài khuyên Tiêu Tử Ngang rời xa cô, hoàn toàn không liên quan đến hắn vậy.
Trong lòng Bạch Vi lặng lẽ trợn mắt một cái, hành động này...
Qủa nhiên, vài ngày sau, Tiêu Tử Ngang đều theo bản năng tạo ra khoảng cách với Bạch Vi, nghĩ đến có lẽ anh cần có thời gian suy nghĩ thật tốt cảm tình thình lình nảy sinh trong khoảng thời gian này, Bạch Vi cũng nguyện ý cho anh thời gian. Nhưng đợi gần một tuần, đối phương vẫn bảo trì khoảng cách với cô, điều này làm Bạch Vi khó chịu.
Hôm nay, mọi người vừa tránh được một đám lợn rừng phát điên. Đang lúc nghỉ ngơi, còn thừa dịp Tiểu Tử Ngang chủ động đi tìm nguồn nước, Bạch Vi gần như không chút nghĩ ngợi liền đi theo.
Phía sau bọn họ, Lục Thừa híp mắt, cũng không ngăn cản. Hắn nghĩ, loại chuyện chia tay này vẫn nên để đương sự tới nói mới có hiệu quả, không phải sao? Hy vọng đến lúc đó con nhóc kia đừng khóc đáng thương quá, bằng không lương tâm của hắn sẽ rất bất an...
Bình luận truyện