Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh
Chương 144
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Ngạn Tịnh.
"Sao lại thế này!"
Mộ Nhiễm đang ngồi trước mặt màn hình chú ý Bạch Vi, đột nhiên đứng lên, mặt lộ ánh sáng hung hăng.
"Làm sao vậy?" Đỗ Nhược Tu đang xử lý công việc nghe thấy tiếng la của cô, lập tức chạy tới.
Mộ Nhiễm không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm đám rắn bị văng ra trong màn hình, biểu tình ngày càng khó coi, theo bản năng sờ sờ Tì Hưu bạch ngọc trong ngực mình.
Rốt cuộc sao lại thế này? Chẳng lẽ Mạc Bạch Vi thật sự giống như quyển tiểu thuyết này cô xem được trước khi xuyên qua, là một nhân vật chính được ông trời chiếu cố, mất Tì Hưu bạch ngọc chị gái cho, cô ta lại được bàn tay vàng khác, mà bản thân chính là một chướng ngại vật trên đường của cô ta?!
Không! Điều đó không có khả năng! Cô tuyệt đối sẽ không nhận mệnh, Mộ Nhiễm cô nếu có thể dưới sự truy đuổi của nhiều người như vậy xuyên qua nơi này, thậm chí trời xui đất khiến lấy được Tì Hưu bạch ngọc này, cô nhất định chính là nhân vật chính được trời cao lựa chọn. Cô tự hỏi bản thân nào làm chuyện gì khiến trời đất thất vọng, cho tới bây giờ hoàn toàn đều làm việc theo bản tâm, không làm hại bất kỳ ai, cô tất nhiên chính là nhân vật chính được lựa chọn! Về phần Mạc Bạch Vi, ha ha... Tính là cái rắm gì chứ!
Mà lúc này, trên internet nháy mắt cũng nổ tung.
- -- Đờ mờ đờ mờ đờ mờ, gặp quỷ cmnr, vì cái lông gì mấy con rắn kia không vào được chứ?
- -- Cùng gặp quỷ. Rốt cuộc là ai ra tay? Đây rốt cuộc là kỹ năng gì vậy? Vì sao lại giống như nổi lên một bức tường phản lực vô hình vậy? Là ai!
- -- Chẳng lẽ lại có dân đen ở hành tinh Trục Xuất thức tỉnh siêu năng lực? Mẹ nó vì sao chứ? Vì sao chứ! Tôi ủng hộ loại bỏ hoạt động Cuộc Chiến Trốn Giết, bằng không một đám dân đen đều ở trong Cuộc Chiến Trốn Giết thức tỉnh dị năng, sau trăm tuổi, còn chỗ nào cho đám con cháu hành tinh chủ chúng ta sinh sống nữa! Hả? Dân đen chính là dân đen, ủng hộ loại bỏ Cuộc Chiến Trốn Giết!
- -- +1. Thật ra từ Mạc Nhiễm trước đó là có thể nhìn ra, các quý tộc rất chờ mong với gien siêu năng lực, chúng ta cũng có thể hiểu sự chờ mong đó của bọn họ, nhưng vì sao lại phải phủng cô ta lên cao vậy chứ? Dân đen chính là dân đen mà thôi, muốn gien của cô ta như vậy, trực tiếp nhốt cô ta lại, mỗi tháng lại lấy trứng một lần, không phải được rồi sao, cớ gì lại phải để cô ta sống dễ chịu như vậy? Dù sao, dân đen chính là dân đen!
- -- Còn không phải sao! Nhưng tôi muốn nhắc đến một chi tiết nhỏ, không biết mấy người có phát hiện hay không, trước đó rõ ràng Mạc Bạch Vi ngăn trở Lục Thừa phản kích, còn có thái độ mơ hồ không rõ kia, này nói lên điều gì? Chính là rõ ràng cô ta biết đám rắn kia không tiến công tới được, cô ta đã định liệu trước rồi!
- -- Đúng đúng, tôi cũng phát hiện! Rất có thể chính là Mạc Bạch Vi... Chẳng lẽ gien của Mạc gia thật sự tốt như vậy? Chị gái hung hãn, em gái cũng lợi hại, ông trời thật sự bất công! Rõ ràng chỉ là hai kẻ dân đen mà!
Mà nhìn thấy đám dân mạng phỉ nhổ như vậy, thậm chí mấy người không thích xem Bạch Vi cũng sôi nổi bỏ tiền mua màn ảnh của cô, phóng đại từng chút cảnh tượng vừa rồi.
Sau khi xem xong, tất cả mọi người trầm mặc, thật sự là Mạc Bạch Vi có hiềm nghi lớn nhất!
Mà đúng lúc này, trên internet đột nhiên nhảy ra một tiếng nói khác biệt, công bố nhất định phải thêm độ khó cho nhiệm vụ của Mạc Bạch Vi, cũng là vì hành tinh chủ đã có một Mạc Nhiễm, lại thêm một Mạc Bạch Vi, chẳng lẽ sau này hành tinh Lam cũng muốn đổi tên thành hành tinh Mạc sao? Mà về phương diện khác, còn có thể bức bách đối phương dùng ra hết siêu năng lực, để cho khán giả được chiêm ngưỡng khuây khỏa một lần, người có siêu năng lực đó, quan sát thật tốt nói không chừng bọn họ cũng có thể thức tỉnh đó!
Bình luận này vừa xuất hiện nháy mắt liền bị tất cả dân mạng đẩy đến cao nhất, không bao lâu sau, thậm chí có người tổ chức thành một đoàn đến cửa Đỗ gia biểu tình. Đỗ gia là chủ sự hoạt động Cuộc Chiến Trốn Giết hằng năm, tiền lời trên internet, bọn họ ít nhất cũng thu được một nửa, còn lại là các gia tộc khác chia cắt. Tất cả mọi người đều biết lời của Đỗ gia có thể dùng được, cho nên bên ngoài Đỗ gia nhét đầy người, từ trên lầu nhìn xuống, chỉ nhìn thấy một mảnh đầu người đông nghìn nghịt.
"Tiểu Nhiễm! Là em sao?" Đỗ Nhược Tu bị bất thình lình biến thành kẻ chịu đạn đầu tiên, nổi giận đùng đùng đi vào trong phòng Mạc Nhiễm, chất vấn nói.
"Cái gì? Cái gì là em?" Bình tĩnh cất điện thoại, Mạc Nhiễm vân đạm phong khinh hỏi ngược lại.
"Dư luận trên mạng kia có phải em gọi người kích động hay không?" Đỗ Nhược Tu tiến lên từng bước, ép hỏi nói.
"Không phải." Mạc Nhiễm cầm một viên ô mai, đưa đến bên miệng cắn một ngụm, bình tĩnh phủ nhận.
"Còn nói không phải! Người ta đều theo dõi đến máy liên lạc của em rồi!" Đỗ Nhược Tu càng thêm tức giận, hắn không ngờ đến lúc này rồi, người phụ nữ này còn dám không thừa nhận.
"Vậy thì thế nào?" Mạc Nhiễm đứng dậy, vẻ mặt không sao cả.
"Vậy thì thế nào! Em có biết em đang nói gì không? Em có biết đám quý tộc kia chấp nhất thế nào với siêu năng lực không? Bằng không em cho rằng bọn họ dựa vào cái gì cung phụng em giống như cung phụng công chúa như vậy? Bây giờ em thế nhưng muốn tự tay giết chết em gái của mình? Một người có khả năng mang siêu năng lực? Mạc Nhiễm, anh đột nhiên có chút không hiểu được em... Tâm địa em từ lúc nào trở nên độc ác như vậy?" Vẻ mặt Đỗ Nhược Tu tràn đầy đau lòng.
Lời nói nghiêm trọng hơn hắn cũng không nói ra miệng, dân đen rốt cuộc cũng chỉ là dân đen, ác độc đến mức thậm chí cả em gái ruột của mình cũng có thể ra tay được!
Nghe xong lời hắn nói, đầu tiên Mạc Nhiễm sửng sốt một chút, lập tức hốc mắt đỏ lên, "Vậy thì thế nào! Cho dù tất cả quý tộc đứng trước mặt em, thậm chí trục xuất em khỏi hành tinh Lam, em cũng sẽ làm như vậy! Nó là em gái ruột của em? Nực cười! Nó xứng làm em gái em sao? Mẹ của nó chính là một kẻ tiểu tam không biết liêm sỉ, nếu không phải lúc đó bà ta hoài thai nó còn chạy đến cửa bức mẹ em thoái vị, mẹ em cũng sẽ không tự sát trong cơn tức giận! Mà sau khi Mạc Bạch Vi kia sinh ra, cũng đã được xác nhận không có chút quan hệ huyết thống nào với cha em, căn bản chính là đứa con hoang mà mẹ nó lăng loàn bên ngoài mà ra! Sau khi mẹ nó biết cha em phát hiện bí mật của bà ta, lập tức thông đồng một gã chồng mới, độc chết cha em, còn gạt em nói cha em đi quặng mỏ lấy quặng xảy ra chuyện! Thật coi em là đồ ngu ngốc sao? Ha... Từ nhỏ tới lớn, em đã biết bao nhiêu lần thiếu chút nữa chết dưới tay hai mẹ con họ, may mắn em tỉnh táo, tham gia Cuộc Chiến Trốn Giết mới thoát khỏi móng vuốt của bọn họ! Cớ sao em không thể trả thù? Ha! Em chính là muốn mạng của tiện nhân kia! Có làm sao!"
Tiếng nói vừa dứt, nước mắt Mạc Nhiễm liền theo khuôn mặt trơn bóng như ngọc rơi xuống dưới, oán hận trong mắt không thèm che giấu chút nào.
"Em..." Đỗ Nhược Tu đột nhiên có chút nghẹn lời, hắn hoàn toàn không biết sau lưng còn có ẩn tình như vậy, đột nhn không biết nên an ủi thế nào. Thấy nước mắt Mạc Nhiễm vẫn còn đang không ngừng rơi, đành phải thở dài, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn hôn vành tai cô.
"Thực xin lỗi... Anh không biết..."
Giọng nói của người đàn ông tràn đầy tự trách, ở vị trí Mạc Nhiễm nhìn không thấy, trong mắt lại lướt qua tia trào phúng.
Mặc kệ thế nào, chuyện đã xảy ra, lại trách cứ cô thế nào cũng không có ích gì! Bây giờ tình cảm của quần chúng xúc động, bọn họ chỉ có thể thuận theo ý dân mới có thể ấn chuyện này xuống, cho nên trong mắt hắn Mạc Bạch Vi kia đã xem như một người chết! Hắn cần gì vì một người chết mà buông tha Mạc Nhiễm chứ! Chuyện Mạc Nhiễm tính kế chính em gái ruột của mình hắn đã sớm phân phó người lo ổn thỏa, cần phải làm cho người bên ngoài nhìn không ra chút sơ hở nào. Bây giờ đúng là lúc cô đau thương thống khổ nhất, hắn có thể thừa dịp hư mà vào, dù sao lòng của người phụ nữ này quá lớn, cho dù đã sớm muốn gả cho mình, còn đang lén qua lại với người khác, sao hắn có thể cam nguyện? Chỉ có thể chậm rãi dùng kế...
Lại nhỏ nhẹ dịu dàng an ủi Mạc Nhiễm một hồi, Đỗ Nhược Tu liền đi ra ngoài, hắn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý!
Mà sau khi Đỗ Nhược Tu rời đi, Mạc Nhiễm lập tức đổ ụp xuống giường, cả khuôn mặt chôn vùi trong chăn, bả vai không ngừng run run, giống như đang khóc.
Theo biên độ run của bả vai ngày càng lớn, cũng dần dần có thể nghe thấy một ít tiếng cô phát ra, giọng cổ trầm trầm.
Chờ đến khi xoay người, trên khuôn mặt bị nghẹn phát hồng kia, nào còn có một giọt nước mắt nào, chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt đang cười to, cùng vui sướng rõ ràng trong mắt.
"Ha ha ha..." Người phụ nữ cười lên tiếng.
Mạc Bạch Vi, đã trễ hai năm, mày không có căn cơ thì dựa vào cái gì để đấu với tao đâu? Ngu xuẩn! Hừ!
Cùng lúc đó, trong hành tinh Đấu Thú.
Bởi vì tiếng huýt sáo trước đó của Nhan Tình có hiệu quả liên tục, đám rắn kia cũng không bởi vì đồng loại liên tiếp chết đi mà e ngại, vẫn như cũ giống như phát điện phóng về phía bọn họ, tư thế kia giống như không đập tan bức tường phản lực vô hình kia thì sẽ không bỏ qua vậy. Đám người Lục Thừa và Tiêu tử Ngang đứng tại chỗ vẻ mặt phức tạp, nhưng cũng chỉ có một khối đất nhỏ này là an toàn, cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể cứ như vậy đứng tại chỗ nhìn đàn rắn cách đó không xa người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
"Tiểu Ngang, cô nhóc kia..." Lục Thừa kéo Tiêu Tử Ngang qua một bên, nhỏ giọng dò hỏi bên tai anh.
"Em cũng không rõ ràng, giống như trước đó anh suy đoán, thời gian em quen biết cô ấy cũng chỉ từ khi tiến vào Cuộc Chiến Trốn Giết đến nay, cho nên..." Tiêu Tử Ngang cũng không nói nhiều, nhưng anh tin tưởng Lục Thừa có thể hiểu được ý của mình.
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn Bạch Vi một cái, lập tức nhận được nụ cười ngọt ngào của cô gái nhỏ, thậm chí còn cảm giác được đối phương dùng ngón tay nhỏ bé ngoéo một cái trong lòng bàn tay anh, làm cho anh bất giác cũng lộ ra một nụ cười.
Được lắm, vừa được nghỉ hành vi ngược chó độc thân một tuần, bây giờ lại bắt đầu... Trong lòng Lục Thừa tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt nhìn Bạch Vi càng mang theo tìm tòi nghiên cứu. Nếu không phải cô nhóc này, chỉ sợ bản thân phải lấy ra cả con bài chưa lật, đến cuối cùng, liền không còn chỗ dựa vào, đối mặt với kẻ địch mạnh, tuyệt đối không sống nổi!
"Rốt cuộc sao lại thế này? Nhan Tình, đám súc sinh kia của cô đang làm gì vậy hả!" Rio một súng bắn chết một con mãng xà bay về phía bọn họ, hổn hển nói.
"Tôi... Tôi không biết..." Nhan Tình ngẩng đầu liếc mắt nhìn đám người Bạch Vi lông tóc không chút thương tổn một cái, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, có chút hàm hồ nói, "Đám rắn kia cũng không phải do tôi đem đến, tôi chỉ dùng thuốc dẫn chúng tới, sau đó tạm thời điều khiển chúng, tôi cũng không rõ lắm vì sao chúng nó lại như vậy?"
"Cô cũng không rõ ràng, nguy hiểm như vậy mà bây giờ cô còn nói với tôi rằng chính cô cũng không rõ ràng, lúc trước rốt cuộc là ai lời thề son sắt nói với tôi không tốn chút sức nào, là có thể khiến Lục Thừa cúi đầu xưng thần, không phải là cô sao? Hả? Nhan Tình!" Vẻ mặt Rio đầy uy hiếp.
Thấy thế, trong lòng Nhan Tình nháy mắt liền nổi lên một ngọn lửa giận không tên, dù gì cô ta cũng có máu mặt, hô mưa gọi gió ở hành tinh C, địa gì không thua kém gì Rio, dựa vào cái gì hắn lại có thể răn dạy mình như răn dạy cấp dưới như vậy được, dựa vào cái gì!
Mà Rio ở bên cạnh thấy sắc mặt Nhan Tình không đúng, cũng phát giác ngữ khí của mình có vấn đề. Mối họa lớn Lục Thừa này còn chưa giải quyết được, những người này một người gã cũng không thể đắc tội. Lại nói dù sao người phụ nữ này một ngày trước vẫn còn ngủ trên cùng một chiếc giường với mình, trở mặt nhanh như vậy cũng không tránh khỏi có chút quá mức vô tình lãnh khốc, đám cấp dưới của hắn nhìn vào nói không chừng còn lạnh lòng...
Nghĩ như vây, Rio lập tức tiến đến bên cạnh Nhan Tình, dùng giọng nói nhỏ chỉ có hai người nghe thấy được nói, "Tiểu Tình, tức giận thật sao? Lúc đó không phải vì anh quá sốt ruột sao? Em cũng biết Lục Thừa không chết, người chết khẳng định là chúng ta. Toàn bộ hành tinh Đấu Thú, ngoài Lục Thừa ra gần như không có ai có thể ngăn trở chúng ta. Chờ sau khi Lục thừa chết, hai người chúng ta có thể ra khỏi hành tinh Đấu Thú, đến hành tinh chủ tiêu dao khoái hoạt, chẳng lẽ em không muốn sao? Tiểu Tình, lòng anh đối với em, chẳng lẽ em còn không biết sao? Hửm?"
Nghe vậy, cơn giận của Nhan Tình thần kỳ bị gã đè xuống, hờn dỗi liếc mắt nhìn gã một cái, "Em đương nhiên biết..." Lập tức như nhớ tới cái gì, ánh mắt ngưng đọng.
"... Chỉ là em muốn Lục Ngang cùng tiểu tiện nhân bên cạnh hắn!" Trong mắt Nhan Tình lướt qua chút ánh sáng ngoan độc.
"Lục Ngang?" Rio cân nhắc cái tên này, sau đó có chút ủy khuất liếc mắt nhìn Nhan Tình một cái, "Đã có anh rồi, tiểu Tình vẫn còn nhớ thương tên Lục Ngang kia, chẳng lẽ em không sợ sẽ làm anh đau lòng sao..."
"Sao có thể? Trong lòng em đương nhiên chỉ có anh!" Nhan Tình kiễng chân in một nụ hôn lên môi hắn, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, một thiên chi kiêu tử như vậy còn không phải cũng quỳ dưới chân váy của cô ta sao, "Chỉ là Lục Ngang còn có tiểu tiện nhân bên cạnh hắn trước kia từng đắc tội em, sao em có thể để hai người họ chết nhẹ nhàng như vậy được!"
Nhan Tình vẻ mặt ngập tràn oán hận căn bản không thấy Rio nhân lúc cô ta không chú ý, lặng lẽ lau miệng, trong mắt lại lộ ra một chút khinh bỉ rất rõ ràng. Triệu Thiên Kình lại thấy được, nhưng cũng chỉ cười cười, làm như chẳng hề thấy hay biết được gì.
Người ở đây chỉ sợ cũng chỉ có mình Nhan Tình là tin tưởng vào mị lực của chính mình không chút nghi ngờ, đám đàn ông đều ôm một loại tâm tư có trợ giúp không thể bỏ phí, nói không chừng còn có thể dỗ cô ta giúp mình một phen, cớ gì không làm!
"Vậy em nhanh giải tán đám bảo bối kia của em đi, như vậy rất lãng phí, nếu đám độc vật này không có tác dụng gì, chúng ta sợ là phải hy sinh một ít người!" Rio ôm Nhan Tình, mặt lộ vẻ sắc lạnh.
Nghe vậy, Nhan Tình sửng sốt, chợt đồng ý gật gật dầu, giơ tay lên lại một tiếng huýt sáo, đám rắn độc như uống phải thuốc kích thích kia nháy mắt mất đi hiệu lực, sau khi chịu đủ độc hại từ bùa của Bạch Vi, cũng bắt đầu khiếp đảm lùi về sau.
Mà cấp dưới chung quanh Nhan Tình, Rio nghe nói có người phải hy sinh, biểu tình không chút thay đổi, trong mắt chỉ có hờ hững cùng theo lý thường phải làm. Bọn họ vốn là tử sĩ được chăn nuôi, từ nhỏ đã bắt đầu bị tẩy não, cũng không cảm thấy đi tìm chết là một chuyện khủng bố nhường nào, trái lại cực kỳ thản nhiên, giống như người phải chết hoàn toàn không có quan hệ gì với bọn họ vậy.
Bên phía Bạch Vi, mọi người thấy đám rắn độc từng con từng con lùi về, sôi nổi nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì bọn họ không biết tưởng phản lực vô hình của Bạch Vi lúc nào sẽ mất hiệu lực, bây giờ những độc vật kia chủ động lui về sau, thật sự là chuyện tốt không thể tốt hơn! Nhưng vừa nghĩ tới sau lưng còn có một đám như sói như hô rình mồi, trong lòng một đám đều trở nên trầm trọng không ít!
Không qua một hồi, đám rắn màu sắc sặc sỡ kia cũng dần dần vắng bóng, chỉ còn lại một đống lớn xác rắn đầy trên mặt đất, vừa thấy liền khiến dạ dày của người có chút không khỏe. Bạch Vi chỉ vừa liếc mắt một cái, bởi vì không có nơi đặt chân, thiếu chút nữa đã vứt một tấm bùa dọn dẹp qua, nhưng ngẫm lại vẫn là nhịn được, đừng lãng phí, nơi này cũng không có chu sa, giấy vàng, chỉ là hẳn là có máu của các loại động vật...
"Ha ha, lợi hại nha!" Rio cũng từ đằng xa không biết xấu hổ tới gần, vỗ vỗ tay một cái cười nói, "Không ngờ tới Lục Ngang mày thế nhưng còn cất giấu một tay như vậy! Mày thức tỉnh siêu năng lực, đám người chúng ta lại chẳng hề hay biết gì, nếu không phải lần này Nhan Tình thử lòi ra, đám người chúng ta có lẽ dến chết cũng không biết chuyện gì xảy ra! Cao tay, thật sự rất cao tay!"
Người đàn ông cười tủm tỉm, nhưng trong lời nói đều là phẫn hận cùng nghĩ mà sợ, tất cả mọi người ở đây đều nghe ra được.
Nghe vậy, đầu tiên Lục Thừa sửng sốt một chút, sau đó đứng đằng trước Bạch Vi, cũng nở một nụ cười dối trá thương hiệu, "Làm sao? Vẫn là không so được với mày! Nhan Tình, Thẩm Hoành, Triệu Thiên Kình, người nào mà không phải là nhân vật lợi hại? Còn không phải đều quây quanh bên cạnh Rio mày, chờ mệnh lệnh của mày, tao vẫn là kém xa..."
Nghe vậy, sắc mặt ba người Nhan Tình nháy mắt thay đổi, bọn họ cùng Rio tới bây giờ đều là quan hệ hợp tác! Bị Lục Thừa nói như vậy, trái lại giống như bọn họ thành con chó dưới chân Rio, sắc mặt ba người này có thể đẹp mới là có quỷ.
"Lục Thừa!" Rio vội vàng cắt đứt lời nói của hắn, cảm nhận ánh mắt không tốt của đám người Triệu Thiên Kình, trong lòng nhất thời than một tiếng khổ, quan hệ giữa bọn họ vốn yếu ớt, Lục Thừa còn chém một cái như vậy, sợ lại càng khó gắn bó.
"Chến đến nơi rồi còn nhiều lời như vậy, mày thức tỉnh siêu năng lực là nhờ miệng mà thành hay sao?" Rio trào phúng nói.
"Ha ha..." Lục Thừa tính tình tốt cười cười, "Vì sao tao phải nói cho mày biết?"
"Mày..." Trong lòng Rio hung ác, giơ tay lên, một họng súng đen ngòm liền trực tiếp nhắm ngay Lục Thừa, "Muốn chết!"
"Cẩn thận!" Tiêu Tử Ngang cố gắng muốn đẩy Lục Thừa ra.
Trong ánh mắt tràn ngập chờ mong và ác độc của Rio, viên đạn lạnh lẽo kia trực tiếp đánh lên một màng trong suốt rất mỏng, chậm chạp bay tới trước mấy cm, lập tức văng ngược trở lại, nhắm thẳng vào trái tim một gã cấp dưới của Nhan Tình, người nọ thậm chí còn không kịp ư hử một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất mà chết.
Tất cả mọi người kinh sợ trợn to hai mắt.
"Rio!" Nhan Tình căm tức nhìn hắn.
"Tôi... Tôi không biết..." Rio có chút luống cuống giơ súng lên, lập tức thấy khóe miệng Lục Thừa cong cong, tức giận không át được, quát, "Là hắn! Là Lục Thừa! Là siêu năng lực của hắn! Không ngờ tới thế nhưng có thể..." Gã nghĩ siêu năng lực của hắn sao có thể cản được một viên đạn chứ! Không ngờ tới, gã thất sách... Không công lãng phí một cơ hội đánh lén cực tốt!
"Là tao thì thế nào? Chẳng lẽ mày muốn giết tao, tao còn phải rửa sạch cổ chờ mày đến giết hay sao?" Vẻ mặt Lục Thừa đùa cợt, nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng tràn đầy nghi hoặc.
"Nhanh chạy đi!" Nghe vậy, Rio kinh hoảng hô to một tiếng, bây giờ loại tình huống này, súng của mình chỉ có thể đánh lên người nhà, mà đối phương lại không chút trở ngại, dưới loại tình huống này, đánh thế nào cũng là chết, không chạy chẳng lẽ thật sự đứng yên chờ chết sao?
Vừa nghe gã nói như vậy, hai người Triệu Thiên Kình cùng Thẩm Hoành liếc mắt nhìn nhau một cái, liền xoay người chạy trốn.
Mà Nhan Tình nhìn thoáng qua thi thể cấp dưới của mình dưới đất, phẫn hận dậm chân, cũng đi theo.
Rio không cam lòng liếc mắt nhìn Lục Thừa một cái, "Tốt, thật sự rất tốt! Lục Thừa, chúng ta chờ xem!"
Lục Thừa tiếp tục mỉm cười, cười đến mức khóe miệng có chút cưng cứng.
Chờ sau khi tất cả người đi hết, hắn mới chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Vi, liếm mặt hỏi, "Em dâu, sao lại thế này?"
Bạch Vi ngó lơ xung quanh, tỏ vẻ như chẳng nghe chẳng thấy chẳng hay biết gì.
Lục Thừa cười khổ liếc mắt nhìn Tiêu Tử Ngang một cái, đối phương cười cười, cũng đi tới.
"Vừa rồi là sao vậy?"
"Thời gian vẫn chưa tới..." Thái độ của Bạch Vi vẫn mơ hồ như cũ, làm cho đám dân mạng chú ý đến cô gấp không chịu được, có hay là không có, cho một câu trả lời thống khoái cmn đi!
Đang lúc tất cả mọi người cười ha ha thảo luận, đột nhiên trời đất rung chuyển một cái, Bạch Vi vội vàng kéo cánh tay Lục Thừa lại.
"Cẩn thận!"
Một cái hố sâu nhìn không thấy đáy đột nhiên xuất hiện dưới chân bọn họ, vừa rồi Lục Thừa cách nó quá gần, nếu không phải Bạch Vi cảnh giác, chỉ sợ đã thật sự té xuống rồi!
Trò chơi bắt đầu.
Mạc Nhiễm nhìn đám người trên màn hình, nhỏ giọng nói thầm, lập tức lộ ra một tiếng cười không phát ra tiếng.
- --
Góc tâm hự mỏng.
Nay tôi không bạo chương đâu.
Thật ra tôi edit xong thế giới này lâu rồi, bản thảo cũng nằm yên trong Truyện Bất Hủ rồi.
Chỉ là hôm ấy chưa kịp bạo chương, trong lúc tìm bản raw cố dịch cái tên cho đúng, tôi thấy trang web nào đó nằm đầu bảng tìm kiếm ಠ_ಠ
Tôi vốn nghĩ, nằm đầu bảng tìm kiếm thế này chắc có nhiều bình luận lắm? Chẳng dám giấu các cô, tôi thật sự thích đọc bình luận truyện mình edit lắm, nhiều quá ngại rep thôi chứ chẳng bỏ sót cái nào, chỗ nào up cũng được, cứ vào xem người đọc cảm thấy thế nào.
Vậy mà, tôi méo còn gì để nói luôn các cô ạ ┐( ̄ヘ ̄)┌
Đè logo lên bìa của tôi cũng thôi, cái văn án của tôi làm sai chỗ nào à? Thế mà cứ phải lấy một phần trong chương 1, chỉnh chỉnh sửa sửa lên làm giới thiệu.
Cái dòng editor đầu chương cũng không cánh mà bay.
Tôi thậm chí phải vào đọc thử xem có phải truyện mình làm không hay người ta tự làm nên vậy nữa 乁( ⁰͡ Ĺ̯ ⁰͡) ㄏ
Họ phủ nhận công sức của tôi, cũng phủ nhận công sức của các bạn cộng tác viên.
Tức á.
Tức méo muốn bạo chương nữa luôn á =))))
Web đó hẳn là cop từ bên Mê Đọc Truyện, vì nó cập nhập đến chương mới nhất là 148, thấy kết quả này, tôi thật sự không muốn up chương mới nữa.
Mặc dù cũng chẳng phải lần đầu gặp, cơ mà vẫn tức. Nếu các tình yêu thích truyện, vậy lên mê đọc truyện hoặc chờ tôi bạo chương nhé (;ŏ﹏ŏ)
Yêu mọi người ♡(> ਊ<)♡
Editor: Ngạn Tịnh.
"Sao lại thế này!"
Mộ Nhiễm đang ngồi trước mặt màn hình chú ý Bạch Vi, đột nhiên đứng lên, mặt lộ ánh sáng hung hăng.
"Làm sao vậy?" Đỗ Nhược Tu đang xử lý công việc nghe thấy tiếng la của cô, lập tức chạy tới.
Mộ Nhiễm không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm đám rắn bị văng ra trong màn hình, biểu tình ngày càng khó coi, theo bản năng sờ sờ Tì Hưu bạch ngọc trong ngực mình.
Rốt cuộc sao lại thế này? Chẳng lẽ Mạc Bạch Vi thật sự giống như quyển tiểu thuyết này cô xem được trước khi xuyên qua, là một nhân vật chính được ông trời chiếu cố, mất Tì Hưu bạch ngọc chị gái cho, cô ta lại được bàn tay vàng khác, mà bản thân chính là một chướng ngại vật trên đường của cô ta?!
Không! Điều đó không có khả năng! Cô tuyệt đối sẽ không nhận mệnh, Mộ Nhiễm cô nếu có thể dưới sự truy đuổi của nhiều người như vậy xuyên qua nơi này, thậm chí trời xui đất khiến lấy được Tì Hưu bạch ngọc này, cô nhất định chính là nhân vật chính được trời cao lựa chọn. Cô tự hỏi bản thân nào làm chuyện gì khiến trời đất thất vọng, cho tới bây giờ hoàn toàn đều làm việc theo bản tâm, không làm hại bất kỳ ai, cô tất nhiên chính là nhân vật chính được lựa chọn! Về phần Mạc Bạch Vi, ha ha... Tính là cái rắm gì chứ!
Mà lúc này, trên internet nháy mắt cũng nổ tung.
- -- Đờ mờ đờ mờ đờ mờ, gặp quỷ cmnr, vì cái lông gì mấy con rắn kia không vào được chứ?
- -- Cùng gặp quỷ. Rốt cuộc là ai ra tay? Đây rốt cuộc là kỹ năng gì vậy? Vì sao lại giống như nổi lên một bức tường phản lực vô hình vậy? Là ai!
- -- Chẳng lẽ lại có dân đen ở hành tinh Trục Xuất thức tỉnh siêu năng lực? Mẹ nó vì sao chứ? Vì sao chứ! Tôi ủng hộ loại bỏ hoạt động Cuộc Chiến Trốn Giết, bằng không một đám dân đen đều ở trong Cuộc Chiến Trốn Giết thức tỉnh dị năng, sau trăm tuổi, còn chỗ nào cho đám con cháu hành tinh chủ chúng ta sinh sống nữa! Hả? Dân đen chính là dân đen, ủng hộ loại bỏ Cuộc Chiến Trốn Giết!
- -- +1. Thật ra từ Mạc Nhiễm trước đó là có thể nhìn ra, các quý tộc rất chờ mong với gien siêu năng lực, chúng ta cũng có thể hiểu sự chờ mong đó của bọn họ, nhưng vì sao lại phải phủng cô ta lên cao vậy chứ? Dân đen chính là dân đen mà thôi, muốn gien của cô ta như vậy, trực tiếp nhốt cô ta lại, mỗi tháng lại lấy trứng một lần, không phải được rồi sao, cớ gì lại phải để cô ta sống dễ chịu như vậy? Dù sao, dân đen chính là dân đen!
- -- Còn không phải sao! Nhưng tôi muốn nhắc đến một chi tiết nhỏ, không biết mấy người có phát hiện hay không, trước đó rõ ràng Mạc Bạch Vi ngăn trở Lục Thừa phản kích, còn có thái độ mơ hồ không rõ kia, này nói lên điều gì? Chính là rõ ràng cô ta biết đám rắn kia không tiến công tới được, cô ta đã định liệu trước rồi!
- -- Đúng đúng, tôi cũng phát hiện! Rất có thể chính là Mạc Bạch Vi... Chẳng lẽ gien của Mạc gia thật sự tốt như vậy? Chị gái hung hãn, em gái cũng lợi hại, ông trời thật sự bất công! Rõ ràng chỉ là hai kẻ dân đen mà!
Mà nhìn thấy đám dân mạng phỉ nhổ như vậy, thậm chí mấy người không thích xem Bạch Vi cũng sôi nổi bỏ tiền mua màn ảnh của cô, phóng đại từng chút cảnh tượng vừa rồi.
Sau khi xem xong, tất cả mọi người trầm mặc, thật sự là Mạc Bạch Vi có hiềm nghi lớn nhất!
Mà đúng lúc này, trên internet đột nhiên nhảy ra một tiếng nói khác biệt, công bố nhất định phải thêm độ khó cho nhiệm vụ của Mạc Bạch Vi, cũng là vì hành tinh chủ đã có một Mạc Nhiễm, lại thêm một Mạc Bạch Vi, chẳng lẽ sau này hành tinh Lam cũng muốn đổi tên thành hành tinh Mạc sao? Mà về phương diện khác, còn có thể bức bách đối phương dùng ra hết siêu năng lực, để cho khán giả được chiêm ngưỡng khuây khỏa một lần, người có siêu năng lực đó, quan sát thật tốt nói không chừng bọn họ cũng có thể thức tỉnh đó!
Bình luận này vừa xuất hiện nháy mắt liền bị tất cả dân mạng đẩy đến cao nhất, không bao lâu sau, thậm chí có người tổ chức thành một đoàn đến cửa Đỗ gia biểu tình. Đỗ gia là chủ sự hoạt động Cuộc Chiến Trốn Giết hằng năm, tiền lời trên internet, bọn họ ít nhất cũng thu được một nửa, còn lại là các gia tộc khác chia cắt. Tất cả mọi người đều biết lời của Đỗ gia có thể dùng được, cho nên bên ngoài Đỗ gia nhét đầy người, từ trên lầu nhìn xuống, chỉ nhìn thấy một mảnh đầu người đông nghìn nghịt.
"Tiểu Nhiễm! Là em sao?" Đỗ Nhược Tu bị bất thình lình biến thành kẻ chịu đạn đầu tiên, nổi giận đùng đùng đi vào trong phòng Mạc Nhiễm, chất vấn nói.
"Cái gì? Cái gì là em?" Bình tĩnh cất điện thoại, Mạc Nhiễm vân đạm phong khinh hỏi ngược lại.
"Dư luận trên mạng kia có phải em gọi người kích động hay không?" Đỗ Nhược Tu tiến lên từng bước, ép hỏi nói.
"Không phải." Mạc Nhiễm cầm một viên ô mai, đưa đến bên miệng cắn một ngụm, bình tĩnh phủ nhận.
"Còn nói không phải! Người ta đều theo dõi đến máy liên lạc của em rồi!" Đỗ Nhược Tu càng thêm tức giận, hắn không ngờ đến lúc này rồi, người phụ nữ này còn dám không thừa nhận.
"Vậy thì thế nào?" Mạc Nhiễm đứng dậy, vẻ mặt không sao cả.
"Vậy thì thế nào! Em có biết em đang nói gì không? Em có biết đám quý tộc kia chấp nhất thế nào với siêu năng lực không? Bằng không em cho rằng bọn họ dựa vào cái gì cung phụng em giống như cung phụng công chúa như vậy? Bây giờ em thế nhưng muốn tự tay giết chết em gái của mình? Một người có khả năng mang siêu năng lực? Mạc Nhiễm, anh đột nhiên có chút không hiểu được em... Tâm địa em từ lúc nào trở nên độc ác như vậy?" Vẻ mặt Đỗ Nhược Tu tràn đầy đau lòng.
Lời nói nghiêm trọng hơn hắn cũng không nói ra miệng, dân đen rốt cuộc cũng chỉ là dân đen, ác độc đến mức thậm chí cả em gái ruột của mình cũng có thể ra tay được!
Nghe xong lời hắn nói, đầu tiên Mạc Nhiễm sửng sốt một chút, lập tức hốc mắt đỏ lên, "Vậy thì thế nào! Cho dù tất cả quý tộc đứng trước mặt em, thậm chí trục xuất em khỏi hành tinh Lam, em cũng sẽ làm như vậy! Nó là em gái ruột của em? Nực cười! Nó xứng làm em gái em sao? Mẹ của nó chính là một kẻ tiểu tam không biết liêm sỉ, nếu không phải lúc đó bà ta hoài thai nó còn chạy đến cửa bức mẹ em thoái vị, mẹ em cũng sẽ không tự sát trong cơn tức giận! Mà sau khi Mạc Bạch Vi kia sinh ra, cũng đã được xác nhận không có chút quan hệ huyết thống nào với cha em, căn bản chính là đứa con hoang mà mẹ nó lăng loàn bên ngoài mà ra! Sau khi mẹ nó biết cha em phát hiện bí mật của bà ta, lập tức thông đồng một gã chồng mới, độc chết cha em, còn gạt em nói cha em đi quặng mỏ lấy quặng xảy ra chuyện! Thật coi em là đồ ngu ngốc sao? Ha... Từ nhỏ tới lớn, em đã biết bao nhiêu lần thiếu chút nữa chết dưới tay hai mẹ con họ, may mắn em tỉnh táo, tham gia Cuộc Chiến Trốn Giết mới thoát khỏi móng vuốt của bọn họ! Cớ sao em không thể trả thù? Ha! Em chính là muốn mạng của tiện nhân kia! Có làm sao!"
Tiếng nói vừa dứt, nước mắt Mạc Nhiễm liền theo khuôn mặt trơn bóng như ngọc rơi xuống dưới, oán hận trong mắt không thèm che giấu chút nào.
"Em..." Đỗ Nhược Tu đột nhiên có chút nghẹn lời, hắn hoàn toàn không biết sau lưng còn có ẩn tình như vậy, đột nhn không biết nên an ủi thế nào. Thấy nước mắt Mạc Nhiễm vẫn còn đang không ngừng rơi, đành phải thở dài, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn hôn vành tai cô.
"Thực xin lỗi... Anh không biết..."
Giọng nói của người đàn ông tràn đầy tự trách, ở vị trí Mạc Nhiễm nhìn không thấy, trong mắt lại lướt qua tia trào phúng.
Mặc kệ thế nào, chuyện đã xảy ra, lại trách cứ cô thế nào cũng không có ích gì! Bây giờ tình cảm của quần chúng xúc động, bọn họ chỉ có thể thuận theo ý dân mới có thể ấn chuyện này xuống, cho nên trong mắt hắn Mạc Bạch Vi kia đã xem như một người chết! Hắn cần gì vì một người chết mà buông tha Mạc Nhiễm chứ! Chuyện Mạc Nhiễm tính kế chính em gái ruột của mình hắn đã sớm phân phó người lo ổn thỏa, cần phải làm cho người bên ngoài nhìn không ra chút sơ hở nào. Bây giờ đúng là lúc cô đau thương thống khổ nhất, hắn có thể thừa dịp hư mà vào, dù sao lòng của người phụ nữ này quá lớn, cho dù đã sớm muốn gả cho mình, còn đang lén qua lại với người khác, sao hắn có thể cam nguyện? Chỉ có thể chậm rãi dùng kế...
Lại nhỏ nhẹ dịu dàng an ủi Mạc Nhiễm một hồi, Đỗ Nhược Tu liền đi ra ngoài, hắn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý!
Mà sau khi Đỗ Nhược Tu rời đi, Mạc Nhiễm lập tức đổ ụp xuống giường, cả khuôn mặt chôn vùi trong chăn, bả vai không ngừng run run, giống như đang khóc.
Theo biên độ run của bả vai ngày càng lớn, cũng dần dần có thể nghe thấy một ít tiếng cô phát ra, giọng cổ trầm trầm.
Chờ đến khi xoay người, trên khuôn mặt bị nghẹn phát hồng kia, nào còn có một giọt nước mắt nào, chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt đang cười to, cùng vui sướng rõ ràng trong mắt.
"Ha ha ha..." Người phụ nữ cười lên tiếng.
Mạc Bạch Vi, đã trễ hai năm, mày không có căn cơ thì dựa vào cái gì để đấu với tao đâu? Ngu xuẩn! Hừ!
Cùng lúc đó, trong hành tinh Đấu Thú.
Bởi vì tiếng huýt sáo trước đó của Nhan Tình có hiệu quả liên tục, đám rắn kia cũng không bởi vì đồng loại liên tiếp chết đi mà e ngại, vẫn như cũ giống như phát điện phóng về phía bọn họ, tư thế kia giống như không đập tan bức tường phản lực vô hình kia thì sẽ không bỏ qua vậy. Đám người Lục Thừa và Tiêu tử Ngang đứng tại chỗ vẻ mặt phức tạp, nhưng cũng chỉ có một khối đất nhỏ này là an toàn, cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể cứ như vậy đứng tại chỗ nhìn đàn rắn cách đó không xa người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
"Tiểu Ngang, cô nhóc kia..." Lục Thừa kéo Tiêu Tử Ngang qua một bên, nhỏ giọng dò hỏi bên tai anh.
"Em cũng không rõ ràng, giống như trước đó anh suy đoán, thời gian em quen biết cô ấy cũng chỉ từ khi tiến vào Cuộc Chiến Trốn Giết đến nay, cho nên..." Tiêu Tử Ngang cũng không nói nhiều, nhưng anh tin tưởng Lục Thừa có thể hiểu được ý của mình.
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn Bạch Vi một cái, lập tức nhận được nụ cười ngọt ngào của cô gái nhỏ, thậm chí còn cảm giác được đối phương dùng ngón tay nhỏ bé ngoéo một cái trong lòng bàn tay anh, làm cho anh bất giác cũng lộ ra một nụ cười.
Được lắm, vừa được nghỉ hành vi ngược chó độc thân một tuần, bây giờ lại bắt đầu... Trong lòng Lục Thừa tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt nhìn Bạch Vi càng mang theo tìm tòi nghiên cứu. Nếu không phải cô nhóc này, chỉ sợ bản thân phải lấy ra cả con bài chưa lật, đến cuối cùng, liền không còn chỗ dựa vào, đối mặt với kẻ địch mạnh, tuyệt đối không sống nổi!
"Rốt cuộc sao lại thế này? Nhan Tình, đám súc sinh kia của cô đang làm gì vậy hả!" Rio một súng bắn chết một con mãng xà bay về phía bọn họ, hổn hển nói.
"Tôi... Tôi không biết..." Nhan Tình ngẩng đầu liếc mắt nhìn đám người Bạch Vi lông tóc không chút thương tổn một cái, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, có chút hàm hồ nói, "Đám rắn kia cũng không phải do tôi đem đến, tôi chỉ dùng thuốc dẫn chúng tới, sau đó tạm thời điều khiển chúng, tôi cũng không rõ lắm vì sao chúng nó lại như vậy?"
"Cô cũng không rõ ràng, nguy hiểm như vậy mà bây giờ cô còn nói với tôi rằng chính cô cũng không rõ ràng, lúc trước rốt cuộc là ai lời thề son sắt nói với tôi không tốn chút sức nào, là có thể khiến Lục Thừa cúi đầu xưng thần, không phải là cô sao? Hả? Nhan Tình!" Vẻ mặt Rio đầy uy hiếp.
Thấy thế, trong lòng Nhan Tình nháy mắt liền nổi lên một ngọn lửa giận không tên, dù gì cô ta cũng có máu mặt, hô mưa gọi gió ở hành tinh C, địa gì không thua kém gì Rio, dựa vào cái gì hắn lại có thể răn dạy mình như răn dạy cấp dưới như vậy được, dựa vào cái gì!
Mà Rio ở bên cạnh thấy sắc mặt Nhan Tình không đúng, cũng phát giác ngữ khí của mình có vấn đề. Mối họa lớn Lục Thừa này còn chưa giải quyết được, những người này một người gã cũng không thể đắc tội. Lại nói dù sao người phụ nữ này một ngày trước vẫn còn ngủ trên cùng một chiếc giường với mình, trở mặt nhanh như vậy cũng không tránh khỏi có chút quá mức vô tình lãnh khốc, đám cấp dưới của hắn nhìn vào nói không chừng còn lạnh lòng...
Nghĩ như vây, Rio lập tức tiến đến bên cạnh Nhan Tình, dùng giọng nói nhỏ chỉ có hai người nghe thấy được nói, "Tiểu Tình, tức giận thật sao? Lúc đó không phải vì anh quá sốt ruột sao? Em cũng biết Lục Thừa không chết, người chết khẳng định là chúng ta. Toàn bộ hành tinh Đấu Thú, ngoài Lục Thừa ra gần như không có ai có thể ngăn trở chúng ta. Chờ sau khi Lục thừa chết, hai người chúng ta có thể ra khỏi hành tinh Đấu Thú, đến hành tinh chủ tiêu dao khoái hoạt, chẳng lẽ em không muốn sao? Tiểu Tình, lòng anh đối với em, chẳng lẽ em còn không biết sao? Hửm?"
Nghe vậy, cơn giận của Nhan Tình thần kỳ bị gã đè xuống, hờn dỗi liếc mắt nhìn gã một cái, "Em đương nhiên biết..." Lập tức như nhớ tới cái gì, ánh mắt ngưng đọng.
"... Chỉ là em muốn Lục Ngang cùng tiểu tiện nhân bên cạnh hắn!" Trong mắt Nhan Tình lướt qua chút ánh sáng ngoan độc.
"Lục Ngang?" Rio cân nhắc cái tên này, sau đó có chút ủy khuất liếc mắt nhìn Nhan Tình một cái, "Đã có anh rồi, tiểu Tình vẫn còn nhớ thương tên Lục Ngang kia, chẳng lẽ em không sợ sẽ làm anh đau lòng sao..."
"Sao có thể? Trong lòng em đương nhiên chỉ có anh!" Nhan Tình kiễng chân in một nụ hôn lên môi hắn, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, một thiên chi kiêu tử như vậy còn không phải cũng quỳ dưới chân váy của cô ta sao, "Chỉ là Lục Ngang còn có tiểu tiện nhân bên cạnh hắn trước kia từng đắc tội em, sao em có thể để hai người họ chết nhẹ nhàng như vậy được!"
Nhan Tình vẻ mặt ngập tràn oán hận căn bản không thấy Rio nhân lúc cô ta không chú ý, lặng lẽ lau miệng, trong mắt lại lộ ra một chút khinh bỉ rất rõ ràng. Triệu Thiên Kình lại thấy được, nhưng cũng chỉ cười cười, làm như chẳng hề thấy hay biết được gì.
Người ở đây chỉ sợ cũng chỉ có mình Nhan Tình là tin tưởng vào mị lực của chính mình không chút nghi ngờ, đám đàn ông đều ôm một loại tâm tư có trợ giúp không thể bỏ phí, nói không chừng còn có thể dỗ cô ta giúp mình một phen, cớ gì không làm!
"Vậy em nhanh giải tán đám bảo bối kia của em đi, như vậy rất lãng phí, nếu đám độc vật này không có tác dụng gì, chúng ta sợ là phải hy sinh một ít người!" Rio ôm Nhan Tình, mặt lộ vẻ sắc lạnh.
Nghe vậy, Nhan Tình sửng sốt, chợt đồng ý gật gật dầu, giơ tay lên lại một tiếng huýt sáo, đám rắn độc như uống phải thuốc kích thích kia nháy mắt mất đi hiệu lực, sau khi chịu đủ độc hại từ bùa của Bạch Vi, cũng bắt đầu khiếp đảm lùi về sau.
Mà cấp dưới chung quanh Nhan Tình, Rio nghe nói có người phải hy sinh, biểu tình không chút thay đổi, trong mắt chỉ có hờ hững cùng theo lý thường phải làm. Bọn họ vốn là tử sĩ được chăn nuôi, từ nhỏ đã bắt đầu bị tẩy não, cũng không cảm thấy đi tìm chết là một chuyện khủng bố nhường nào, trái lại cực kỳ thản nhiên, giống như người phải chết hoàn toàn không có quan hệ gì với bọn họ vậy.
Bên phía Bạch Vi, mọi người thấy đám rắn độc từng con từng con lùi về, sôi nổi nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì bọn họ không biết tưởng phản lực vô hình của Bạch Vi lúc nào sẽ mất hiệu lực, bây giờ những độc vật kia chủ động lui về sau, thật sự là chuyện tốt không thể tốt hơn! Nhưng vừa nghĩ tới sau lưng còn có một đám như sói như hô rình mồi, trong lòng một đám đều trở nên trầm trọng không ít!
Không qua một hồi, đám rắn màu sắc sặc sỡ kia cũng dần dần vắng bóng, chỉ còn lại một đống lớn xác rắn đầy trên mặt đất, vừa thấy liền khiến dạ dày của người có chút không khỏe. Bạch Vi chỉ vừa liếc mắt một cái, bởi vì không có nơi đặt chân, thiếu chút nữa đã vứt một tấm bùa dọn dẹp qua, nhưng ngẫm lại vẫn là nhịn được, đừng lãng phí, nơi này cũng không có chu sa, giấy vàng, chỉ là hẳn là có máu của các loại động vật...
"Ha ha, lợi hại nha!" Rio cũng từ đằng xa không biết xấu hổ tới gần, vỗ vỗ tay một cái cười nói, "Không ngờ tới Lục Ngang mày thế nhưng còn cất giấu một tay như vậy! Mày thức tỉnh siêu năng lực, đám người chúng ta lại chẳng hề hay biết gì, nếu không phải lần này Nhan Tình thử lòi ra, đám người chúng ta có lẽ dến chết cũng không biết chuyện gì xảy ra! Cao tay, thật sự rất cao tay!"
Người đàn ông cười tủm tỉm, nhưng trong lời nói đều là phẫn hận cùng nghĩ mà sợ, tất cả mọi người ở đây đều nghe ra được.
Nghe vậy, đầu tiên Lục Thừa sửng sốt một chút, sau đó đứng đằng trước Bạch Vi, cũng nở một nụ cười dối trá thương hiệu, "Làm sao? Vẫn là không so được với mày! Nhan Tình, Thẩm Hoành, Triệu Thiên Kình, người nào mà không phải là nhân vật lợi hại? Còn không phải đều quây quanh bên cạnh Rio mày, chờ mệnh lệnh của mày, tao vẫn là kém xa..."
Nghe vậy, sắc mặt ba người Nhan Tình nháy mắt thay đổi, bọn họ cùng Rio tới bây giờ đều là quan hệ hợp tác! Bị Lục Thừa nói như vậy, trái lại giống như bọn họ thành con chó dưới chân Rio, sắc mặt ba người này có thể đẹp mới là có quỷ.
"Lục Thừa!" Rio vội vàng cắt đứt lời nói của hắn, cảm nhận ánh mắt không tốt của đám người Triệu Thiên Kình, trong lòng nhất thời than một tiếng khổ, quan hệ giữa bọn họ vốn yếu ớt, Lục Thừa còn chém một cái như vậy, sợ lại càng khó gắn bó.
"Chến đến nơi rồi còn nhiều lời như vậy, mày thức tỉnh siêu năng lực là nhờ miệng mà thành hay sao?" Rio trào phúng nói.
"Ha ha..." Lục Thừa tính tình tốt cười cười, "Vì sao tao phải nói cho mày biết?"
"Mày..." Trong lòng Rio hung ác, giơ tay lên, một họng súng đen ngòm liền trực tiếp nhắm ngay Lục Thừa, "Muốn chết!"
"Cẩn thận!" Tiêu Tử Ngang cố gắng muốn đẩy Lục Thừa ra.
Trong ánh mắt tràn ngập chờ mong và ác độc của Rio, viên đạn lạnh lẽo kia trực tiếp đánh lên một màng trong suốt rất mỏng, chậm chạp bay tới trước mấy cm, lập tức văng ngược trở lại, nhắm thẳng vào trái tim một gã cấp dưới của Nhan Tình, người nọ thậm chí còn không kịp ư hử một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất mà chết.
Tất cả mọi người kinh sợ trợn to hai mắt.
"Rio!" Nhan Tình căm tức nhìn hắn.
"Tôi... Tôi không biết..." Rio có chút luống cuống giơ súng lên, lập tức thấy khóe miệng Lục Thừa cong cong, tức giận không át được, quát, "Là hắn! Là Lục Thừa! Là siêu năng lực của hắn! Không ngờ tới thế nhưng có thể..." Gã nghĩ siêu năng lực của hắn sao có thể cản được một viên đạn chứ! Không ngờ tới, gã thất sách... Không công lãng phí một cơ hội đánh lén cực tốt!
"Là tao thì thế nào? Chẳng lẽ mày muốn giết tao, tao còn phải rửa sạch cổ chờ mày đến giết hay sao?" Vẻ mặt Lục Thừa đùa cợt, nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng tràn đầy nghi hoặc.
"Nhanh chạy đi!" Nghe vậy, Rio kinh hoảng hô to một tiếng, bây giờ loại tình huống này, súng của mình chỉ có thể đánh lên người nhà, mà đối phương lại không chút trở ngại, dưới loại tình huống này, đánh thế nào cũng là chết, không chạy chẳng lẽ thật sự đứng yên chờ chết sao?
Vừa nghe gã nói như vậy, hai người Triệu Thiên Kình cùng Thẩm Hoành liếc mắt nhìn nhau một cái, liền xoay người chạy trốn.
Mà Nhan Tình nhìn thoáng qua thi thể cấp dưới của mình dưới đất, phẫn hận dậm chân, cũng đi theo.
Rio không cam lòng liếc mắt nhìn Lục Thừa một cái, "Tốt, thật sự rất tốt! Lục Thừa, chúng ta chờ xem!"
Lục Thừa tiếp tục mỉm cười, cười đến mức khóe miệng có chút cưng cứng.
Chờ sau khi tất cả người đi hết, hắn mới chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Vi, liếm mặt hỏi, "Em dâu, sao lại thế này?"
Bạch Vi ngó lơ xung quanh, tỏ vẻ như chẳng nghe chẳng thấy chẳng hay biết gì.
Lục Thừa cười khổ liếc mắt nhìn Tiêu Tử Ngang một cái, đối phương cười cười, cũng đi tới.
"Vừa rồi là sao vậy?"
"Thời gian vẫn chưa tới..." Thái độ của Bạch Vi vẫn mơ hồ như cũ, làm cho đám dân mạng chú ý đến cô gấp không chịu được, có hay là không có, cho một câu trả lời thống khoái cmn đi!
Đang lúc tất cả mọi người cười ha ha thảo luận, đột nhiên trời đất rung chuyển một cái, Bạch Vi vội vàng kéo cánh tay Lục Thừa lại.
"Cẩn thận!"
Một cái hố sâu nhìn không thấy đáy đột nhiên xuất hiện dưới chân bọn họ, vừa rồi Lục Thừa cách nó quá gần, nếu không phải Bạch Vi cảnh giác, chỉ sợ đã thật sự té xuống rồi!
Trò chơi bắt đầu.
Mạc Nhiễm nhìn đám người trên màn hình, nhỏ giọng nói thầm, lập tức lộ ra một tiếng cười không phát ra tiếng.
- --
Góc tâm hự mỏng.
Nay tôi không bạo chương đâu.
Thật ra tôi edit xong thế giới này lâu rồi, bản thảo cũng nằm yên trong Truyện Bất Hủ rồi.
Chỉ là hôm ấy chưa kịp bạo chương, trong lúc tìm bản raw cố dịch cái tên cho đúng, tôi thấy trang web nào đó nằm đầu bảng tìm kiếm ಠ_ಠ
Tôi vốn nghĩ, nằm đầu bảng tìm kiếm thế này chắc có nhiều bình luận lắm? Chẳng dám giấu các cô, tôi thật sự thích đọc bình luận truyện mình edit lắm, nhiều quá ngại rep thôi chứ chẳng bỏ sót cái nào, chỗ nào up cũng được, cứ vào xem người đọc cảm thấy thế nào.
Vậy mà, tôi méo còn gì để nói luôn các cô ạ ┐( ̄ヘ ̄)┌
Đè logo lên bìa của tôi cũng thôi, cái văn án của tôi làm sai chỗ nào à? Thế mà cứ phải lấy một phần trong chương 1, chỉnh chỉnh sửa sửa lên làm giới thiệu.
Cái dòng editor đầu chương cũng không cánh mà bay.
Tôi thậm chí phải vào đọc thử xem có phải truyện mình làm không hay người ta tự làm nên vậy nữa 乁( ⁰͡ Ĺ̯ ⁰͡) ㄏ
Họ phủ nhận công sức của tôi, cũng phủ nhận công sức của các bạn cộng tác viên.
Tức á.
Tức méo muốn bạo chương nữa luôn á =))))
Web đó hẳn là cop từ bên Mê Đọc Truyện, vì nó cập nhập đến chương mới nhất là 148, thấy kết quả này, tôi thật sự không muốn up chương mới nữa.
Mặc dù cũng chẳng phải lần đầu gặp, cơ mà vẫn tức. Nếu các tình yêu thích truyện, vậy lên mê đọc truyện hoặc chờ tôi bạo chương nhé (;ŏ﹏ŏ)
Yêu mọi người ♡(> ਊ<)♡
Bình luận truyện