Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Chương 54
Dưới sự lãnh đạo của trưởng nhóm Kỳ Trương thì do chuyến đi xe khá mệt nên cả đám sẽ làm tình tập thể, ý lộn… nhậu tập thể vào lúc 5h sáng để chuẩn bị đón bình minh. Còn bây giờ, sau khi về phòng cất hành lý sẽ tới tiết mục tắm biển, tiếp đến sẽ tập trung tại nhà hàng Ngọc Sương ăn trưa, về phòng ngủ tới 5h chiều để bắt đầu trận đá banh tại bãi biển đến 6h 30 là ăn tối và đi chơi tự do. Thật ra thằng quỷ này nó đang máu lửa trong vụ đánh bài chứ chả có tử tế gì cả….
– Này, nhóc người ta hay là trâu bò vậy? Sao lúc nào cũng giỡn được!- Hì hì.. ai kêu ông nói tui là chó biển chi!- Mệt! Trưa nay ngủ nhóc mà đụng anh một cái là anh thề tối nay anh sẽ qua ngủ chung với thằng Hoàng.- Còn không đụng thì tối nay sẽ ngủ với tui àh?- Mệt… ngủ đi!- Ừh, ngủ ngon nha em iu!- Á… cái gì vậy? Anh giỡn với nhóc hả? Lấy tay ra ngay!- Quen tay rồi, để vậy ngủ mới được!- Giờ lấy tay ra không?
Thằng Tuấn phụng phịu:
– Lấy thì lấy, vậy tui ôm bụng ông nha! Dữ quá!…(Thằng Tuấn lấy tay ra nhưng thay vào đó chân nó gác lên lại!)
– Á… cái gì nữa vậy hả? Xích cái chân ra coi!- Gác có cái chân mà làm dữ vậy, chân thì đâu có cảm giác gì đâu!…
– Trời ơi, nhóc ơi, làm ơn để cho anh ngủ, đừng có ngọ ngoậy cái chân mà…- Hì hì… tui quên! Tại đang nghe nhạc, tính nhịp chân!…
Sau trận quần thảo bóng đá tại bãi biển cả bọn kéo nhau tắm táp rồi ăn tối, con Hiền không hiểu tại sao thằng Tuấn cười vui hớn hở đến như vậy nhỉ? Và tại sao vẫn coi như là không có sự có mặt của nó chứ? Phải chăng đây là quả báo mà nó phải nhận sao?
Đám con trai đang bu lại với nhau đánh bài, con Hiền muốn rủ thằng Tuấn đi dạo biển và làm ra lẽ mọi chuyện, nó cảm thấy mệt mỏi như muốn ngã quỵ vậy, chuyến đi chơi này xem ra giống như một cực hình dù rằng thằng Quân vẫn thường hay đẩy thằng Tuấn về phía con Hiền. Nhưng mà anh ta có vẻ không có nhiệt tình lắm, dù sao cũng đâu phải là chuyện của ảnh nên cũng không trách được.
Thằng Tuấn cũng muốn rũ thằng Quân đi biển nhưng thằng quỷ Quân đang đánh bài thắng nên cứ hăng máu ngồi hoài, thằng Kỳ Thương đang thua tối mặt tối mũi và trở nên đổ quạo. Càng quạo càng bị thằng Quân chọc ghẹo khích bác nên càng thua đậm. Mãi tới khi thằng Tuấn kín đáo đập vô chỗ-đó một cái rồi kéo tay đi nó mới chịu rời sòng. Trước khi đi anh chự không quên ghẹo thằng Kỳ Trương:
– Chơi gì mà nóng quá vậy kưng, ha ha ha! Biết phân bò mới ị không? Mặt kưng nóng cở đó đó! Chờ chút xíu, tao đi công chuyện cho mày bình tỉnh rồi tao quay lại liền!- Biến đi mày! Thằng chó!- Ha ha ha, thua rồi cộc kìa, ăn được hai trăm mấy, mình đi kiếm mực một nắng mình ăn thôi!…
Ác ôn thay vừa lôi được thằng Quân ra khỏi sòng thì nó gọi với theo con Hiền:
– Hiền đi dạo biển chơi không em, rũ theo thằng Hoàng nữa! Điệp, Tân đi biển chơi hôn?
Tuấn giậm chân nó mấy cái, mặt xụ xuống một đống. Theo sự gán ghép của thằng Quân thì nó bắt thằng Tuấn phải nắm tay con Hiền đi trước và cả bọn bốn đứa còn lại lẽo đẽo theo sau. Thằng Tuấn tức mình lắm cứ lầm bầm: “Tối nay về ngủ biết tay ông!”, con Hiền vẫn lửng thửng đi theo im lặng, chẳng biết nói gì nữa, lâu lắm rồi nó mới được gần thằng Tuấn đến như thế… thằng Tuấn nắm tay con Hiền lôi đi như tù khổ sai, lâu lâu nó hậm hực ngó về sau nhìn thằng Quân như muốn ăn tươi ăn nuốt sống. Còn thằng Quân lại le lưỡi cười thật đẹp, làm nó bối rối vô bờ, nó mong muốn kết thúc ngay cái chuyến du ngoạn “lãng mạn” này để có thể nhanh chóng về phòng tra tấn thằng Quân vì cái tội dám hành hạ nó. Chắc là đã đi được khá xa, nó toan hỏi con Hiền: “- Về chưa em?” rồi quay ra sau lưng hỏi ý thằng Quân. Nhưng mà bốn thằng kia đã không cánh mà bay.
Trong một thoáng thằng Tuấn cảm giác hụt hẩng khủng khiếp, có lẽ do tại đang đối diện với biển quá rộng nên con người ta cảm thấy dễ bị chơi vơi chăng? Nó đứng lại, xoay 360 độ, mắt nó cay xè như muốn khóc, nó cảm giác như mình bị mất thằng Quân vậy, giống như thằng Quân bỏ nó mà đi ấy. Thấy không còn ai con Hiền mím môi một cái rồi nói:
– Hay là mình đi nói chuyện một chút nha anh, em có chuyện muốn nói với anh!
Thằng Tuấn một tay nắm tay con Hiền, còn mắt thì cứ ngó láu liên, “Quân ơi, ông xuất hiện ra ngay cho tui, tui không thích trò này đâu nha!” Nó hét lên giữa biển:
– Q… u… â… n…! Ông ló cái mặt ông ra ngay cho tui, không là ông sẽ hối hận suốt đời…. đó….
Đáp lại lời nó chỉ là tiếng sóng vỗ một cách vô hồn vào bờ cát. Nó đứng lại, nước mắt nó cứ như muốn trào ra… nó nhớ đến cảnh thằng Quân đã từng bị thằng Tài bỏ rơi… con Hiền lay lay tay nó:
– Anh… Tuấn… anh sao vậy? Em muốn nói chuyện với anh.
Tuấn dứng lại, nó nuốt cục nghẹn vào cổ, mím môi, hít thở thật sâu để lấy bình tỉnh, nó quay qua con Hiền:
– Ok! Anh cũng có chuyện muốn nói với em, nhưng mà bây giờ mình phải chạy thật nhanh lên phía resort, lẫn vào đám đông sau đó tìm một chỗ nào đó nói chuyện. Anh tin là tụi kia đang nấp ở đâu đó và theo dõi bọn mình. Chúng ta phải chơi trò trốn tìm lại với tụi nó…
Hiền mỉm cười gật đầu……
– Này, nhóc người ta hay là trâu bò vậy? Sao lúc nào cũng giỡn được!- Hì hì.. ai kêu ông nói tui là chó biển chi!- Mệt! Trưa nay ngủ nhóc mà đụng anh một cái là anh thề tối nay anh sẽ qua ngủ chung với thằng Hoàng.- Còn không đụng thì tối nay sẽ ngủ với tui àh?- Mệt… ngủ đi!- Ừh, ngủ ngon nha em iu!- Á… cái gì vậy? Anh giỡn với nhóc hả? Lấy tay ra ngay!- Quen tay rồi, để vậy ngủ mới được!- Giờ lấy tay ra không?
Thằng Tuấn phụng phịu:
– Lấy thì lấy, vậy tui ôm bụng ông nha! Dữ quá!…(Thằng Tuấn lấy tay ra nhưng thay vào đó chân nó gác lên lại!)
– Á… cái gì nữa vậy hả? Xích cái chân ra coi!- Gác có cái chân mà làm dữ vậy, chân thì đâu có cảm giác gì đâu!…
– Trời ơi, nhóc ơi, làm ơn để cho anh ngủ, đừng có ngọ ngoậy cái chân mà…- Hì hì… tui quên! Tại đang nghe nhạc, tính nhịp chân!…
Sau trận quần thảo bóng đá tại bãi biển cả bọn kéo nhau tắm táp rồi ăn tối, con Hiền không hiểu tại sao thằng Tuấn cười vui hớn hở đến như vậy nhỉ? Và tại sao vẫn coi như là không có sự có mặt của nó chứ? Phải chăng đây là quả báo mà nó phải nhận sao?
Đám con trai đang bu lại với nhau đánh bài, con Hiền muốn rủ thằng Tuấn đi dạo biển và làm ra lẽ mọi chuyện, nó cảm thấy mệt mỏi như muốn ngã quỵ vậy, chuyến đi chơi này xem ra giống như một cực hình dù rằng thằng Quân vẫn thường hay đẩy thằng Tuấn về phía con Hiền. Nhưng mà anh ta có vẻ không có nhiệt tình lắm, dù sao cũng đâu phải là chuyện của ảnh nên cũng không trách được.
Thằng Tuấn cũng muốn rũ thằng Quân đi biển nhưng thằng quỷ Quân đang đánh bài thắng nên cứ hăng máu ngồi hoài, thằng Kỳ Thương đang thua tối mặt tối mũi và trở nên đổ quạo. Càng quạo càng bị thằng Quân chọc ghẹo khích bác nên càng thua đậm. Mãi tới khi thằng Tuấn kín đáo đập vô chỗ-đó một cái rồi kéo tay đi nó mới chịu rời sòng. Trước khi đi anh chự không quên ghẹo thằng Kỳ Trương:
– Chơi gì mà nóng quá vậy kưng, ha ha ha! Biết phân bò mới ị không? Mặt kưng nóng cở đó đó! Chờ chút xíu, tao đi công chuyện cho mày bình tỉnh rồi tao quay lại liền!- Biến đi mày! Thằng chó!- Ha ha ha, thua rồi cộc kìa, ăn được hai trăm mấy, mình đi kiếm mực một nắng mình ăn thôi!…
Ác ôn thay vừa lôi được thằng Quân ra khỏi sòng thì nó gọi với theo con Hiền:
– Hiền đi dạo biển chơi không em, rũ theo thằng Hoàng nữa! Điệp, Tân đi biển chơi hôn?
Tuấn giậm chân nó mấy cái, mặt xụ xuống một đống. Theo sự gán ghép của thằng Quân thì nó bắt thằng Tuấn phải nắm tay con Hiền đi trước và cả bọn bốn đứa còn lại lẽo đẽo theo sau. Thằng Tuấn tức mình lắm cứ lầm bầm: “Tối nay về ngủ biết tay ông!”, con Hiền vẫn lửng thửng đi theo im lặng, chẳng biết nói gì nữa, lâu lắm rồi nó mới được gần thằng Tuấn đến như thế… thằng Tuấn nắm tay con Hiền lôi đi như tù khổ sai, lâu lâu nó hậm hực ngó về sau nhìn thằng Quân như muốn ăn tươi ăn nuốt sống. Còn thằng Quân lại le lưỡi cười thật đẹp, làm nó bối rối vô bờ, nó mong muốn kết thúc ngay cái chuyến du ngoạn “lãng mạn” này để có thể nhanh chóng về phòng tra tấn thằng Quân vì cái tội dám hành hạ nó. Chắc là đã đi được khá xa, nó toan hỏi con Hiền: “- Về chưa em?” rồi quay ra sau lưng hỏi ý thằng Quân. Nhưng mà bốn thằng kia đã không cánh mà bay.
Trong một thoáng thằng Tuấn cảm giác hụt hẩng khủng khiếp, có lẽ do tại đang đối diện với biển quá rộng nên con người ta cảm thấy dễ bị chơi vơi chăng? Nó đứng lại, xoay 360 độ, mắt nó cay xè như muốn khóc, nó cảm giác như mình bị mất thằng Quân vậy, giống như thằng Quân bỏ nó mà đi ấy. Thấy không còn ai con Hiền mím môi một cái rồi nói:
– Hay là mình đi nói chuyện một chút nha anh, em có chuyện muốn nói với anh!
Thằng Tuấn một tay nắm tay con Hiền, còn mắt thì cứ ngó láu liên, “Quân ơi, ông xuất hiện ra ngay cho tui, tui không thích trò này đâu nha!” Nó hét lên giữa biển:
– Q… u… â… n…! Ông ló cái mặt ông ra ngay cho tui, không là ông sẽ hối hận suốt đời…. đó….
Đáp lại lời nó chỉ là tiếng sóng vỗ một cách vô hồn vào bờ cát. Nó đứng lại, nước mắt nó cứ như muốn trào ra… nó nhớ đến cảnh thằng Quân đã từng bị thằng Tài bỏ rơi… con Hiền lay lay tay nó:
– Anh… Tuấn… anh sao vậy? Em muốn nói chuyện với anh.
Tuấn dứng lại, nó nuốt cục nghẹn vào cổ, mím môi, hít thở thật sâu để lấy bình tỉnh, nó quay qua con Hiền:
– Ok! Anh cũng có chuyện muốn nói với em, nhưng mà bây giờ mình phải chạy thật nhanh lên phía resort, lẫn vào đám đông sau đó tìm một chỗ nào đó nói chuyện. Anh tin là tụi kia đang nấp ở đâu đó và theo dõi bọn mình. Chúng ta phải chơi trò trốn tìm lại với tụi nó…
Hiền mỉm cười gật đầu……
Bình luận truyện