Như Lang
Chương 59: Lời đồn đại
Editor: Violet
Beta – reader: Chuotbong
Ánh nến lãng mạn, gió lạnh, nồng nhiệt giao triền hôn môi đêm đó, hết thảy đều đi vào trong lòng nam nhân, hóa thành một nụ cười hạnh phúc trên khóe môi.
Người đang hạnh phúc đều cho mình là hạnh phúc nhất thế gian, giống như Chu Mặc lúc này, hắn cảm nhận được hạnh phúc, hắn liền hạnh phúc.
Hạnh phúc chính là đơn giản như vậy, nhưng trên đời này có nhiều người không nhận ra được hạnh phúc của chính mình, họ rất tham lam, nên sự thật là thế giới này không đủ khiến họ hạnh phúc.
Chu Mặc cảm thấy hắn thực may mắn, hắn cũng không phải là người có lòng tham.
Sáng sớm gió đông thổi vào có chút mát, nam nhân quàng chiếc khăn cổ da dê được Phí Nhĩ Đức tặng tiến vào trong công ty, trong lòng thầm nhủ sau giờ tan tầm sẽ cùng nam tử đi mua một đôi găng tay.
Vào công ty, nam nhân vẫn đắm chìm trong sự ấm áp mà không phát hiện ra rằng hôm nay có rất nhiều cặp mắt hướng về phía mình, có vài người lại còn chỉ vào hắn thì thầm gì đó, ánh mắt này, mang theo nghi vấn, mang theo sự khinh bỉ hèn mọn.
Mà chuyện này, thẳng đến khi có một nữ nhân cố tình đụng phải hắn mới phát hiện ra, hắn vội xin lỗi, nhưng nữ nhân kia giống như là muốn làm to chuyện chỉ tay vào mặt hắn nói lớn tiếng, sau một loạt ngôn ngữ thô lỗ, đột nhiên dùng ngón tay sơn đỏ của mình chỉ thẳng vào mặt Chu Mặc cười hèn mọn nói: “Đồng tính luyến ái ghê tởm!”
Nam nhân trong nháy mắt giống như rơi vào hầm băng.
Nữ nhân kia đã đi xa rồi mà Chu Mặc vẫn không thể cất nổi một bước, hắn không có nghe lầm chứ? Vừa rồi nữ nhân kia mắng hắn là —— đồng tính luyến ái?
Có lẽ, chỉ là ngẫu nhiên thôi?
Nam nhân tâm tình đang tốt lại lụi tàn đi một nửa, đang định tiếp tục đi, không biết là ai ở bên lại xì xầm to nhỏ với nhau giống như là muốn hắn nghe thấy: “Câu dẫn tổng tài thật là ghê tởm, tưởng tượng đến chúng ta phải cùng cái loại ghê tởm này làm chung một công ty thật là khó chịu.”
Chu Mặc không có dũng khí quay đầu lại nhìn, đầu ngón tay run run, nắm chặt lấy tập tài liệu trên tay.
Nam nhân hít một hơi thật sâu, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra tiến thẳng đến thang máy, nhưng dọc theo đường đi, hắn phát hiện có điểm không thích hợp.
Càng ngày càng nhiều người nhìn hắn, càng ngày càng nhiều người hướng hắn chỉ trỏ, sau đó quay sang người bên cạnh to nhỏ nói, tất cả đều dùng ánh mắt chán ghét hướng về nam nhân, ánh mắt như những kim châm, không ngừng bay về phía Chu Mặc, đem tâm cùng thân thể hắn đâm đến muốn chảy máu.
Nếu như không có ai đứng ra trước mặt hắn mắng to, cũng không có biểu hiện qúa mức rõ ràng như vậy, Chu Mặc sẽ xem những người đó là quang minh chính đại, cũng không cảm giác mình bị vây quanh cái tình cảnh trào phúng này.
Loáng thoáng, Chu Mặc dường như đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Tổng tài mà mấy người đó nói đến chính là Phí Nhĩ Đức, mà cũng biết rằng kẻ câu dẫn tổng tài ghê tởm trong lời mọi người chính là nói về mình.
Chuyện của hắn và Phí Nhĩ Đức không hề công khai với bất cứ ai, mỗi lần hai ngươi đi cùng nhau đều lấy cớ vì chuyện công ty, mà hiện tại mọi người lại phản ứng mãnh liệt như vậy, có phải hay không là muốn làm khó hắn.
Muốn lợi dụng lời đồn đãi này tách hắn khỏi Phí Nhĩ Đức.
Đúng vậy, người phao tin đồn này dường như đã thành công một nửa, Chu Mặc quả thật đã bị những ánh mắt kia làm cho tổn thương, có lẽ trong lòng mọi người bây giờ, hắn là một nam kỹ rẻ tiền, dùng thân thể câu dẫn cấp trên.
Nhưng nếu như chỉ vì thế này mà muốn hắn đầu hàng, hắn liền muốn biến thành một người mặt dày, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.
Ngẩng cao đầu ưỡn ngực tiến đến thang máy, nam nhân khống chế mình không để ý đến những lời nói xì xầm khi hắn đi ngang qua, tay không ngừng nắm chắc lấy bao tài liệu.
Thế giới này, có một số người sao lại chết vì những lời đồn nhảm cơ chứ?
Nghe nói gần đây một ngôi sao Hàn Quốc vì một lời đồn mà tự sát. . . . . .
“Đinh ——” Một tiếng thanh thúy vang lên, cửa thang máy mở ra.
Chu Mặc đang muốn tiến đến, người bên cạnh lại nhanh chóng bước vào trong, khi đi vào còn cố tình xô nam nhân khiến hắn mất thăng bằng, bao tài liệu trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất, một số công văn rơi khỏi bao.
Nam nhân nhanh chân chạy đi nhặt công văn rồi tiến vào, ngay trong một phút nháy mắt, căn bản là còn chưa có tiến vào, đã bị người bên trong đóng cửa lại.
“Ta không muốn cùng loại người như ngươi dùng chung thang máy.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai của nam nhân.
Nam nhân cúi đầu cắn cắn môi không nói gì, những cặp mắt xung quanh không ngừng chú ý đến hắn, khi hắn quay lại nhìn, những người đó lại quay đầu đi chỗ khác.
Chu Mặc không nói gì, bước đến cầu thang bộ của công ty, nếu như không ai nguyện ý cho hắn đi cùng thang máy, như vậy hắn sẽ đi cầu thang bộ. Không phải chỉ có 18 tầng thôi sao?
Giống như là đang phát tiết, nam nhân một hơi chạy lên đến tầng mười tám.
Đến trước cửa phòng thở phì phò, lại dừng cước bộ.
Các phòng khác đều nghe đến chuyện của hắn cùng Phí Nhĩ Đức, vậy thì phòng của hắn, mọi người có lẽ cũng đã biết hết chăng?
Đồng sự có giống những người kia nói hắn là ghê tởm đồng tính luyến ái đi câu dẫn tổng tài?
Phí Nhĩ Đức có biết được những việc đang xảy ra hay không?
Nam nhân không xác định, nhưng hắn vẫn đẩy mở cánh cửa ra, dù sao hắn không thể đứng ngoài này cả đời được, không muốn cũng phải đối mặt, ngọt ngào còn chưa nếm đủ, thì trên con đường lại bắt đầu trải đầy chông gai.
Đây là sự thật a, tàn khốc đến mức làm cho hắn bi ai, rồi lại không thể không tiếp tục đi tới.
“Sớm!” Chủ động cùng đồng sự chào hỏi, đối với sự chào hỏi của mình, đối phương cũng như mọi ngày mà đáp lại, mặc dù trong đó chứa đựng sự mất tự nhiên cùng cứng ngắc.
Chu Mặc tuy biết họ đều đã biết tin đồn kia, nhưng điều làm hắn vui chính là đại bộ phận mọi người đều nhìn hắn cười cười, cho dù là mang theo vài phần cứng ngắc.
Nam nhân cuối cùng cũng đến được văn phòng của chính mình, từ cầu thang tầng mười tám đến phòng hắn, Chu Mặc lần đầu tiên phát hiện con đường này thật dài.
Đã không còn ánh nhìn chăm chú, nam nhân cũng vì thế mà buông ra tâm tình khó chịu của mình, mày gắt gao nhăn lại, mặt có chút sững sờ, sự việc xảy ra hết sức đột ngột, làm cho Chu Mặc thấy có chút gì đó không đúng.
Hắn thật hy vọng đây chỉ là mộng mà thôi.
Mà khi tâm tình hắn khôi phục lại được một chút liền mở máy tính lên. Hình ảnh bưu kiện hiện ra trên màn hình khiến hắn ngây dại. . . . . .
Lại có một bưu kiện khác nữa, một tấm ảnh hắn đang ngồi trên đùi Phí Nhĩ Đức, cùng nam tử kia hôn môi.
Hiện tại đã hiểu được hết thảy mọi sự tình diễn ra vào hôm nay, nguyên lai chính là. . . . . có lẽ mọi người trong công ty đều nhận được bưu kiện này.
Xem ra, nếu hắn không từ bỏ, người kia cũng không từ bỏ ý đồ.
Chu Mặc hung hăn ấn xóa bưu kiện, trong đầu trống rỗng mà chuẩn bị một số thứ cần thiết cho buổi họp.
Cái gì đang chờ đợi hắn đây?
Còn có Phí Nhĩ Đức, người kia có hay không cũng nhận được bưu kiện này?
Sự tình phát sinh đã vượt quá sức chịu đựng của nam nhân, Chu Mặc hoàn toàn không biết tiếp theo hắn nên làm gì.
Beta – reader: Chuotbong
Ánh nến lãng mạn, gió lạnh, nồng nhiệt giao triền hôn môi đêm đó, hết thảy đều đi vào trong lòng nam nhân, hóa thành một nụ cười hạnh phúc trên khóe môi.
Người đang hạnh phúc đều cho mình là hạnh phúc nhất thế gian, giống như Chu Mặc lúc này, hắn cảm nhận được hạnh phúc, hắn liền hạnh phúc.
Hạnh phúc chính là đơn giản như vậy, nhưng trên đời này có nhiều người không nhận ra được hạnh phúc của chính mình, họ rất tham lam, nên sự thật là thế giới này không đủ khiến họ hạnh phúc.
Chu Mặc cảm thấy hắn thực may mắn, hắn cũng không phải là người có lòng tham.
Sáng sớm gió đông thổi vào có chút mát, nam nhân quàng chiếc khăn cổ da dê được Phí Nhĩ Đức tặng tiến vào trong công ty, trong lòng thầm nhủ sau giờ tan tầm sẽ cùng nam tử đi mua một đôi găng tay.
Vào công ty, nam nhân vẫn đắm chìm trong sự ấm áp mà không phát hiện ra rằng hôm nay có rất nhiều cặp mắt hướng về phía mình, có vài người lại còn chỉ vào hắn thì thầm gì đó, ánh mắt này, mang theo nghi vấn, mang theo sự khinh bỉ hèn mọn.
Mà chuyện này, thẳng đến khi có một nữ nhân cố tình đụng phải hắn mới phát hiện ra, hắn vội xin lỗi, nhưng nữ nhân kia giống như là muốn làm to chuyện chỉ tay vào mặt hắn nói lớn tiếng, sau một loạt ngôn ngữ thô lỗ, đột nhiên dùng ngón tay sơn đỏ của mình chỉ thẳng vào mặt Chu Mặc cười hèn mọn nói: “Đồng tính luyến ái ghê tởm!”
Nam nhân trong nháy mắt giống như rơi vào hầm băng.
Nữ nhân kia đã đi xa rồi mà Chu Mặc vẫn không thể cất nổi một bước, hắn không có nghe lầm chứ? Vừa rồi nữ nhân kia mắng hắn là —— đồng tính luyến ái?
Có lẽ, chỉ là ngẫu nhiên thôi?
Nam nhân tâm tình đang tốt lại lụi tàn đi một nửa, đang định tiếp tục đi, không biết là ai ở bên lại xì xầm to nhỏ với nhau giống như là muốn hắn nghe thấy: “Câu dẫn tổng tài thật là ghê tởm, tưởng tượng đến chúng ta phải cùng cái loại ghê tởm này làm chung một công ty thật là khó chịu.”
Chu Mặc không có dũng khí quay đầu lại nhìn, đầu ngón tay run run, nắm chặt lấy tập tài liệu trên tay.
Nam nhân hít một hơi thật sâu, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra tiến thẳng đến thang máy, nhưng dọc theo đường đi, hắn phát hiện có điểm không thích hợp.
Càng ngày càng nhiều người nhìn hắn, càng ngày càng nhiều người hướng hắn chỉ trỏ, sau đó quay sang người bên cạnh to nhỏ nói, tất cả đều dùng ánh mắt chán ghét hướng về nam nhân, ánh mắt như những kim châm, không ngừng bay về phía Chu Mặc, đem tâm cùng thân thể hắn đâm đến muốn chảy máu.
Nếu như không có ai đứng ra trước mặt hắn mắng to, cũng không có biểu hiện qúa mức rõ ràng như vậy, Chu Mặc sẽ xem những người đó là quang minh chính đại, cũng không cảm giác mình bị vây quanh cái tình cảnh trào phúng này.
Loáng thoáng, Chu Mặc dường như đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Tổng tài mà mấy người đó nói đến chính là Phí Nhĩ Đức, mà cũng biết rằng kẻ câu dẫn tổng tài ghê tởm trong lời mọi người chính là nói về mình.
Chuyện của hắn và Phí Nhĩ Đức không hề công khai với bất cứ ai, mỗi lần hai ngươi đi cùng nhau đều lấy cớ vì chuyện công ty, mà hiện tại mọi người lại phản ứng mãnh liệt như vậy, có phải hay không là muốn làm khó hắn.
Muốn lợi dụng lời đồn đãi này tách hắn khỏi Phí Nhĩ Đức.
Đúng vậy, người phao tin đồn này dường như đã thành công một nửa, Chu Mặc quả thật đã bị những ánh mắt kia làm cho tổn thương, có lẽ trong lòng mọi người bây giờ, hắn là một nam kỹ rẻ tiền, dùng thân thể câu dẫn cấp trên.
Nhưng nếu như chỉ vì thế này mà muốn hắn đầu hàng, hắn liền muốn biến thành một người mặt dày, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.
Ngẩng cao đầu ưỡn ngực tiến đến thang máy, nam nhân khống chế mình không để ý đến những lời nói xì xầm khi hắn đi ngang qua, tay không ngừng nắm chắc lấy bao tài liệu.
Thế giới này, có một số người sao lại chết vì những lời đồn nhảm cơ chứ?
Nghe nói gần đây một ngôi sao Hàn Quốc vì một lời đồn mà tự sát. . . . . .
“Đinh ——” Một tiếng thanh thúy vang lên, cửa thang máy mở ra.
Chu Mặc đang muốn tiến đến, người bên cạnh lại nhanh chóng bước vào trong, khi đi vào còn cố tình xô nam nhân khiến hắn mất thăng bằng, bao tài liệu trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất, một số công văn rơi khỏi bao.
Nam nhân nhanh chân chạy đi nhặt công văn rồi tiến vào, ngay trong một phút nháy mắt, căn bản là còn chưa có tiến vào, đã bị người bên trong đóng cửa lại.
“Ta không muốn cùng loại người như ngươi dùng chung thang máy.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai của nam nhân.
Nam nhân cúi đầu cắn cắn môi không nói gì, những cặp mắt xung quanh không ngừng chú ý đến hắn, khi hắn quay lại nhìn, những người đó lại quay đầu đi chỗ khác.
Chu Mặc không nói gì, bước đến cầu thang bộ của công ty, nếu như không ai nguyện ý cho hắn đi cùng thang máy, như vậy hắn sẽ đi cầu thang bộ. Không phải chỉ có 18 tầng thôi sao?
Giống như là đang phát tiết, nam nhân một hơi chạy lên đến tầng mười tám.
Đến trước cửa phòng thở phì phò, lại dừng cước bộ.
Các phòng khác đều nghe đến chuyện của hắn cùng Phí Nhĩ Đức, vậy thì phòng của hắn, mọi người có lẽ cũng đã biết hết chăng?
Đồng sự có giống những người kia nói hắn là ghê tởm đồng tính luyến ái đi câu dẫn tổng tài?
Phí Nhĩ Đức có biết được những việc đang xảy ra hay không?
Nam nhân không xác định, nhưng hắn vẫn đẩy mở cánh cửa ra, dù sao hắn không thể đứng ngoài này cả đời được, không muốn cũng phải đối mặt, ngọt ngào còn chưa nếm đủ, thì trên con đường lại bắt đầu trải đầy chông gai.
Đây là sự thật a, tàn khốc đến mức làm cho hắn bi ai, rồi lại không thể không tiếp tục đi tới.
“Sớm!” Chủ động cùng đồng sự chào hỏi, đối với sự chào hỏi của mình, đối phương cũng như mọi ngày mà đáp lại, mặc dù trong đó chứa đựng sự mất tự nhiên cùng cứng ngắc.
Chu Mặc tuy biết họ đều đã biết tin đồn kia, nhưng điều làm hắn vui chính là đại bộ phận mọi người đều nhìn hắn cười cười, cho dù là mang theo vài phần cứng ngắc.
Nam nhân cuối cùng cũng đến được văn phòng của chính mình, từ cầu thang tầng mười tám đến phòng hắn, Chu Mặc lần đầu tiên phát hiện con đường này thật dài.
Đã không còn ánh nhìn chăm chú, nam nhân cũng vì thế mà buông ra tâm tình khó chịu của mình, mày gắt gao nhăn lại, mặt có chút sững sờ, sự việc xảy ra hết sức đột ngột, làm cho Chu Mặc thấy có chút gì đó không đúng.
Hắn thật hy vọng đây chỉ là mộng mà thôi.
Mà khi tâm tình hắn khôi phục lại được một chút liền mở máy tính lên. Hình ảnh bưu kiện hiện ra trên màn hình khiến hắn ngây dại. . . . . .
Lại có một bưu kiện khác nữa, một tấm ảnh hắn đang ngồi trên đùi Phí Nhĩ Đức, cùng nam tử kia hôn môi.
Hiện tại đã hiểu được hết thảy mọi sự tình diễn ra vào hôm nay, nguyên lai chính là. . . . . có lẽ mọi người trong công ty đều nhận được bưu kiện này.
Xem ra, nếu hắn không từ bỏ, người kia cũng không từ bỏ ý đồ.
Chu Mặc hung hăn ấn xóa bưu kiện, trong đầu trống rỗng mà chuẩn bị một số thứ cần thiết cho buổi họp.
Cái gì đang chờ đợi hắn đây?
Còn có Phí Nhĩ Đức, người kia có hay không cũng nhận được bưu kiện này?
Sự tình phát sinh đã vượt quá sức chịu đựng của nam nhân, Chu Mặc hoàn toàn không biết tiếp theo hắn nên làm gì.
Bình luận truyện