Nhu Phong
Chương 11
Chương này vẫn chưa hết nặng đô, vẫn cần lên tinh thần trước khi đọc tiếp nhé:>
***
Phùng Thời cầm một cây châm dài, nhọn hoắt, gí sát mắt Lý Nhu Phong.
Lão nói: “Lý Nhu Phong, quay qua đây.”
Dựa vào tiếng Phùng Thời, Lý Nhu Phong lặng lẽ xoay đầu về phía lão, đôi mắt chẳng chớp lấy một lần.
Phùng Thời lại đổi châm qua bên mắt kia của chàng, nhưng con ngươi đen nhánh đấy vẫn không mảy may dao động.
“Đúng là mù thật.” Lão cảm khái, chẳng biết là tán thưởng hay thương tiếc, rồi lại hỏi, "Mắt ngươi giống như bị trúng độc mà mù, ai đã bỏ thuốc ngươi?”
Lý Nhu Phong đáp: “Là huynh trưởng tôi.”
Phùng Thời chậc lưỡi: “Huynh trưởng ác độc.”
Lý Nhu Phong nhớ tới tình cảnh ngày đó. Chàng theo thường lệ qua thăm vợ chồng đại ca, đại ca như thường lệ pha một tách trà cho chàng. Chàng uống chưa được bao lâu thì không nhìn thấy gì nữa, dưới bụng cũng, bắt đầu đau âm ỉ.
Chàng nghe giọng đại ca run lên: “Quân của Ngô vương sắp đánh tới đây, họ Lý chúng ta có quan hệ sâu đậm với Trừng vương, sẽ khó thoát kiếp nạn này. Tam đệ, tính đệ hiền lành, thiện tâm, cả đời chưa từng thấy máu tươi. Ta hi vọng, cho đến lúc chết đệ cũng không phải trông thấy.”
Đại ca còn nói: “Người nhà họ Lý chúng ta đời đời hiển quý, dẫu có chết, cũng phải chết cho cao nhã, thanh sạch.”
Phùng Thời hỏi: “Muốn sống lắm à?”
Lý Nhu Phong gật đầu: “Thưa, muốn.”
Phùng Thời nói: “Có trách thì trách con điếm kia mua ngươi thôi.”
Lý Nhu Phong cụp mắt không nói, bên tai lại văng vẳng hai câu:
- Đi với Dục phu nhân đi, bà ta trả hai quan đấy.
- Nếu phu nhân không bằng lòng mua, tôi thà rằng tự đâm yết hầu chết ngay tại đây.
Kỳ thực, cũng đâu phải nàng muốn mua chàng.
Phùng Thời kéo mở hộc tủ, lấy một hộp dầu đưa cho chàng. Lão dắt ngón tay Lý Nhu Phong nhúng vào dầu trơn, dán sát tai chàng rủ rỉ hỏi: “Cần gia dạy cách dùng không?”
Thiên hạ đềuľkhen Bão Kênương nương ngươi tính mệnhἶcực chuẩn, vậy saoİngay cả mìnhÍgả vào nhà[chồng thếnào‹cũng không tínhḹđược?
Đấy là mệnh của tôi rồi.
Chàng từng cho rằng, đời người có thể có rất nhiều lựa chọn.
Mãi đến khi trở thành người cõi âm, chàng mới biết, thực ra, nhiều khi chẳng hề có lựa chọn nào.
Là mệnh của chàng, chàng buộc phải chịu, cắn răng mà chịu.
Lý Nhu Phong lắc đầu: “Không cần công công nhọc lòng.”
Phùng Thời cười.
Lão hài lòng khen: “Lý Nhu Phong, hóa ra ngươi thức thời như vậy.”
Trên bể tắm vẫn còn lãng đãng một tầng hơi ấm, hương thơm thanh mát của đạm trúc diệp lan tỏa bốn bề. Phùng Thời dẫn Lý Nhu Phong ngồi lên giường trúc, cởi áo cho chàng. Lão ngắm nhìn tướng mạo chàng trai trước mắt, càng nhìn càng vừa lòng, thuận tay vuốt má chàng: “Con điếm kia thật có mắt nhìn người, quả là hạng tuyệt phẩm.” Thấy chàng mù lòa mà ngoan ngoãn thế, trong lòng đúng là sinh ra thứ cảm giác trìu mến vạn phần.
Lý Nhu Phong không đợi tay lão siết mạnh, liền phủ môi qua. Ngay khi chạm đến, Phùng Thời đã biết người này khác hẳn đám tiểu nội giám từng hành lạc cùng mình. Môi lưỡi chàng cứng cáp, có sức lực đàn ông, có tính xâm lược mạnh. Phùng Thời nghĩ cảm giác này mới mẻ, thú vị, mình cũng không phải phí sức nên cứ nhắm mắt hưởng thụ. Qua giây lát, bất chợt nhận thấy dưới thân mát lạnh, lão liền bật dậy, trừng mắt mắng: “LÀM CÀN!”
Lý Nhu Phong cản lại bàn tay Phùng Thời đấm tới, tay kia vẫn đang xâm nhập, nhẹ giọng trấn an: “Công công hãy thả lỏng đi.”
Chất giọng chàng dìu dịu, mát lành, rót vào tai Phùng Thời, lão chỉ thấy như giữa tiết thu hanh hao được nhấp một chén mật lê Xuyên bối mẫu [1], khoan khoái thấm vào tim gan vậy.
Đấy thật sự là thời khắc pháp giới rợp hoa, bồ đề mưa nhuận. Phùng Thời tịnh thân vào cung hơn ba mươi năm, nào đã gặp lại cảm giác gió êm đềm hóa mưa phùn, hoa ươm sắc thắm muôn trùng thành quan như thế? Lão tham lam thúc giục: “Nhanh hơn chút! Mạnh hơn chút nữa!”
Dồn đến cực hạn, lại bật vút lên chín tầng cao, toàn thân ướt mềm, bên tai như nghe pháp âm văng vẳng, mở mắt như gặp đầy trời mưa hoa. Như giữa bao tiếng trống trời rền rã, từ hư không thả một sợi thanh rõ ràng lọt thẳng vào tai: “Tiêu Yên ở đâu?”
Phùng Thời ngất ngây hoan lạc, u mê đáp: “Tiêu Yên ở thành...” Chợt một luồng ý thức bừng lên trong đầu, Phùng Thời mở choàng mắt, quát: “NGƯƠI LÀ AI!”
Lý Nhu Phong kìm chặt hai tay lão sau lưng, tay kia chàng ấn lên ngực lão, cất giọng vô tình mà tuyệt vọng: “Tiêu Yên ở đâu? Nếu không nói ta sẽ giết ngươi.”
Phùng Thời mắng to: “Giỏi lắm gian tế Trừng tặc! Dám to gán trà trộn vào nhà gia!” Dứt lời liền gồng sức tựa hổ lang, hòng tránh thoát khỏi Lý Nhu Phong.
Giữa bóng tối vô biên, Lý Nhu Phong thấy được quỷ hồn của bốn gã nội giám. Chúng thay nhau gọi: “Công công à! Hoàng tuyền tịch mịch, chờ gười cùng đi!”
Đấy là bốn quỷ hồn chàng gặp được khi đuổi theo ra cổng. Bỗng nhiên thấy chúng lảng vảng bên Phùng Thời, Lý Nhu Phong mới vỡ lẽ là do Bão Kê nương nương vừa bị đuổi đi. Dương khí của Bão Kê nương nương thực sự quá dày, khi còn ở cạnh Phùng Thời thì không một oan hồn nào đủ can đảm tiếp cận lão.
Bốn quỷ hồn kia hẳn là bốn nội giám hôm nay bị Phùng Thời xử tử với tội gian tế. Trong đó có một kẻ bị quất roi đến chết, mình đầy thương tích, máu me bê bết nên oán khí cũng nặng nhất. Quỷ hồn này cứ xoay vòng vòng quanh Phùng Thời, oán trách: “Tôi cùng lắm chỉ nói đôi lời với Tiêu Yên, cớ gì công công lại chụp mũ tôi là gian tế! Công công! Tôi oan lắm! Thật oan ức lắm!”
Trong chớp mắt, Lý Nhu Phong giật bắn mình. Tiêu Yên, Tiêu Yên vẫn chưa chết ư? Thảo nào lâu như vậy, duy chỉ có hồn phách Tiêu Yên là chàng không lần ra. Vì sao chàng chưa từng nghĩ đến, vốn dĩ Tiêu Yên vẫn chưa chết?!
Bất giác, Lý Nhu Phong thấy toàn thân như muốn nổ tung, chẳng còn là chính chàng. Chàng thẫn thờ mặc cho Phùng Thời chống trả, trong đầu chỉ có một câu ong ong vang vọng: Tiêu Yên ở đâu?
Tiêu Yên ở đâu?
Phùng Thời chắc chắn biết. Song vài ngày nay sống tại đây, chàng đã nhận ra lão Phùng Thời này hết sức thận trọng, miệng kín như bưng, ngay cả Trương Thúy Nga cũng không thể làm lão hé răng lỡ lời.
Phùng Thời giãy giụa như dã thú. Tuy đã là hoạn quan già, lão lại thường cậy mình bản lĩnh. Trong nhà này chẳng có mấy người, nhưng khắp nơi đều treo đao kiếm, còn trang bị cả tên lệnh và lửa khói để phát tín hiệu cho nha môn, Cấm vệ quân cung đình cách đó không xa.
Trước mắt Phùng Thời đã sắp thoát ra, thế mà vẫn ngậm chặt miệng, kiên quyết không để lọt thêm nửa chữ. Lý Nhu Phong như hoàn toàn tuyệt vọng. Tuyệt vọng ấy quay quắt thành sát khí, cơ hồ mang sinh mệnh riêng, khiến năm ngón tay chàng thình lình vươn dài, đâm thẳng vào tim Phùng Thời!
Năm ngón tay không gì cản nổi, dễ dàng xuyên qua lồng ngực như đao chém bùn, bắt trọn trái tim đang đập thình thịch, móc ra cùng máu thịt đầm đìa.
Đám quỷ hồn huýt vang, reo hò, nhảy múa, ùa lại kẹp lấy hồn phách của Phùng công công rồi vụt bay đi.
***
Bên ngoài nhà họ Phùng, bóng đêm gột rửa tất thảy, cứ ngỡ đâu rằng đây vẫn là thiên hạ thái bình, thế gian yên ả. Từ đằng xa vọng lại nhịp vó ngựa lớn dần, cuối cùng dừng hẳn trước ngôi phù đồ. Bão Kê nương nương xoay người nhảy từ lưng ngựa ô xuống đất, đoạn quay qua đỡ một cậu bé nhem nhuốc.
Mở cổng ngôi phù đồ, nàng dắt ngựa vào trong, tiếp đó cầm ra một cây sào trúc dài khoảng hơn trượng.
Bão Kê nương nương dẫn cậu bé nhem nhuốc qua bên hông nhà họ Phùng. Đến vị trí gần phòng tắm nhất, nàng tìm khoảng tường vững chắc, gác một đầu sào trúc lên, đầu kia tự mình vịn chắc. Xong thì hỏi cậu bé: “Trèo lên được chứ?”
Cậu bé gật đầu. Tuy cậu gầy trơ xương đấy, nhưng lại linh hoạt như khỉ con. Cậu với tay bám chắc, nhảy tót lên sào trúc rồi leo thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã chễm chệ trên đầu tường.
Bão Kê nương nương hỏi: “Thấy gì không? Phòng nào sáng đèn?”
Cậu bé đáp: “Tối thui hết cả, có mỗi căn gần sát chúng ta này thắp đèn thôi.”
Bão Kê nương nương ngoắc tay, cậu bé liền trở lại sào trúc tuột vèo xuống.
Bão Kê nương nương vác sào trúc, nắm tay cậu bé dẫn sang lối cửa sau. Nàng nói: “Nhóc Đinh Bảo, lát nữa nhóc lại trèo vào mở cửa cho ta. Nhớ nhẹ chân nhẹ tay đừng làm Đại lang quân của ta giật mình.”
Nhóc Đinh Bảo ngẩng đầu, nửa tò mò nửa hoài nghi: “Nương nương, đây là nhà ngài thật ạ?Sao ngài không vào được?”
Bão Kê nương nương trả lời: “Đương nhiên là nhà ta rồi. Đợi chút nhóc gặp Đại lang quân là biết ngay.” Nàng vuốt lên thanh rựa bên hông, lạnh lùng bổ sung, “Sau này cũng là nhà của nhóc.”
- -----------
[1] Mật lê Xuyên bối mẫu: Thức uống có tác dụng thanh nhiệt, giảm ho khan, thích hợp cho người bị khản giọng mất tiếng, viêm phế quản, viêm họng.
***
Phùng Thời cầm một cây châm dài, nhọn hoắt, gí sát mắt Lý Nhu Phong.
Lão nói: “Lý Nhu Phong, quay qua đây.”
Dựa vào tiếng Phùng Thời, Lý Nhu Phong lặng lẽ xoay đầu về phía lão, đôi mắt chẳng chớp lấy một lần.
Phùng Thời lại đổi châm qua bên mắt kia của chàng, nhưng con ngươi đen nhánh đấy vẫn không mảy may dao động.
“Đúng là mù thật.” Lão cảm khái, chẳng biết là tán thưởng hay thương tiếc, rồi lại hỏi, "Mắt ngươi giống như bị trúng độc mà mù, ai đã bỏ thuốc ngươi?”
Lý Nhu Phong đáp: “Là huynh trưởng tôi.”
Phùng Thời chậc lưỡi: “Huynh trưởng ác độc.”
Lý Nhu Phong nhớ tới tình cảnh ngày đó. Chàng theo thường lệ qua thăm vợ chồng đại ca, đại ca như thường lệ pha một tách trà cho chàng. Chàng uống chưa được bao lâu thì không nhìn thấy gì nữa, dưới bụng cũng, bắt đầu đau âm ỉ.
Chàng nghe giọng đại ca run lên: “Quân của Ngô vương sắp đánh tới đây, họ Lý chúng ta có quan hệ sâu đậm với Trừng vương, sẽ khó thoát kiếp nạn này. Tam đệ, tính đệ hiền lành, thiện tâm, cả đời chưa từng thấy máu tươi. Ta hi vọng, cho đến lúc chết đệ cũng không phải trông thấy.”
Đại ca còn nói: “Người nhà họ Lý chúng ta đời đời hiển quý, dẫu có chết, cũng phải chết cho cao nhã, thanh sạch.”
Phùng Thời hỏi: “Muốn sống lắm à?”
Lý Nhu Phong gật đầu: “Thưa, muốn.”
Phùng Thời nói: “Có trách thì trách con điếm kia mua ngươi thôi.”
Lý Nhu Phong cụp mắt không nói, bên tai lại văng vẳng hai câu:
- Đi với Dục phu nhân đi, bà ta trả hai quan đấy.
- Nếu phu nhân không bằng lòng mua, tôi thà rằng tự đâm yết hầu chết ngay tại đây.
Kỳ thực, cũng đâu phải nàng muốn mua chàng.
Phùng Thời kéo mở hộc tủ, lấy một hộp dầu đưa cho chàng. Lão dắt ngón tay Lý Nhu Phong nhúng vào dầu trơn, dán sát tai chàng rủ rỉ hỏi: “Cần gia dạy cách dùng không?”
Thiên hạ đềuľkhen Bão Kênương nương ngươi tính mệnhἶcực chuẩn, vậy saoİngay cả mìnhÍgả vào nhà[chồng thếnào‹cũng không tínhḹđược?
Đấy là mệnh của tôi rồi.
Chàng từng cho rằng, đời người có thể có rất nhiều lựa chọn.
Mãi đến khi trở thành người cõi âm, chàng mới biết, thực ra, nhiều khi chẳng hề có lựa chọn nào.
Là mệnh của chàng, chàng buộc phải chịu, cắn răng mà chịu.
Lý Nhu Phong lắc đầu: “Không cần công công nhọc lòng.”
Phùng Thời cười.
Lão hài lòng khen: “Lý Nhu Phong, hóa ra ngươi thức thời như vậy.”
Trên bể tắm vẫn còn lãng đãng một tầng hơi ấm, hương thơm thanh mát của đạm trúc diệp lan tỏa bốn bề. Phùng Thời dẫn Lý Nhu Phong ngồi lên giường trúc, cởi áo cho chàng. Lão ngắm nhìn tướng mạo chàng trai trước mắt, càng nhìn càng vừa lòng, thuận tay vuốt má chàng: “Con điếm kia thật có mắt nhìn người, quả là hạng tuyệt phẩm.” Thấy chàng mù lòa mà ngoan ngoãn thế, trong lòng đúng là sinh ra thứ cảm giác trìu mến vạn phần.
Lý Nhu Phong không đợi tay lão siết mạnh, liền phủ môi qua. Ngay khi chạm đến, Phùng Thời đã biết người này khác hẳn đám tiểu nội giám từng hành lạc cùng mình. Môi lưỡi chàng cứng cáp, có sức lực đàn ông, có tính xâm lược mạnh. Phùng Thời nghĩ cảm giác này mới mẻ, thú vị, mình cũng không phải phí sức nên cứ nhắm mắt hưởng thụ. Qua giây lát, bất chợt nhận thấy dưới thân mát lạnh, lão liền bật dậy, trừng mắt mắng: “LÀM CÀN!”
Lý Nhu Phong cản lại bàn tay Phùng Thời đấm tới, tay kia vẫn đang xâm nhập, nhẹ giọng trấn an: “Công công hãy thả lỏng đi.”
Chất giọng chàng dìu dịu, mát lành, rót vào tai Phùng Thời, lão chỉ thấy như giữa tiết thu hanh hao được nhấp một chén mật lê Xuyên bối mẫu [1], khoan khoái thấm vào tim gan vậy.
Đấy thật sự là thời khắc pháp giới rợp hoa, bồ đề mưa nhuận. Phùng Thời tịnh thân vào cung hơn ba mươi năm, nào đã gặp lại cảm giác gió êm đềm hóa mưa phùn, hoa ươm sắc thắm muôn trùng thành quan như thế? Lão tham lam thúc giục: “Nhanh hơn chút! Mạnh hơn chút nữa!”
Dồn đến cực hạn, lại bật vút lên chín tầng cao, toàn thân ướt mềm, bên tai như nghe pháp âm văng vẳng, mở mắt như gặp đầy trời mưa hoa. Như giữa bao tiếng trống trời rền rã, từ hư không thả một sợi thanh rõ ràng lọt thẳng vào tai: “Tiêu Yên ở đâu?”
Phùng Thời ngất ngây hoan lạc, u mê đáp: “Tiêu Yên ở thành...” Chợt một luồng ý thức bừng lên trong đầu, Phùng Thời mở choàng mắt, quát: “NGƯƠI LÀ AI!”
Lý Nhu Phong kìm chặt hai tay lão sau lưng, tay kia chàng ấn lên ngực lão, cất giọng vô tình mà tuyệt vọng: “Tiêu Yên ở đâu? Nếu không nói ta sẽ giết ngươi.”
Phùng Thời mắng to: “Giỏi lắm gian tế Trừng tặc! Dám to gán trà trộn vào nhà gia!” Dứt lời liền gồng sức tựa hổ lang, hòng tránh thoát khỏi Lý Nhu Phong.
Giữa bóng tối vô biên, Lý Nhu Phong thấy được quỷ hồn của bốn gã nội giám. Chúng thay nhau gọi: “Công công à! Hoàng tuyền tịch mịch, chờ gười cùng đi!”
Đấy là bốn quỷ hồn chàng gặp được khi đuổi theo ra cổng. Bỗng nhiên thấy chúng lảng vảng bên Phùng Thời, Lý Nhu Phong mới vỡ lẽ là do Bão Kê nương nương vừa bị đuổi đi. Dương khí của Bão Kê nương nương thực sự quá dày, khi còn ở cạnh Phùng Thời thì không một oan hồn nào đủ can đảm tiếp cận lão.
Bốn quỷ hồn kia hẳn là bốn nội giám hôm nay bị Phùng Thời xử tử với tội gian tế. Trong đó có một kẻ bị quất roi đến chết, mình đầy thương tích, máu me bê bết nên oán khí cũng nặng nhất. Quỷ hồn này cứ xoay vòng vòng quanh Phùng Thời, oán trách: “Tôi cùng lắm chỉ nói đôi lời với Tiêu Yên, cớ gì công công lại chụp mũ tôi là gian tế! Công công! Tôi oan lắm! Thật oan ức lắm!”
Trong chớp mắt, Lý Nhu Phong giật bắn mình. Tiêu Yên, Tiêu Yên vẫn chưa chết ư? Thảo nào lâu như vậy, duy chỉ có hồn phách Tiêu Yên là chàng không lần ra. Vì sao chàng chưa từng nghĩ đến, vốn dĩ Tiêu Yên vẫn chưa chết?!
Bất giác, Lý Nhu Phong thấy toàn thân như muốn nổ tung, chẳng còn là chính chàng. Chàng thẫn thờ mặc cho Phùng Thời chống trả, trong đầu chỉ có một câu ong ong vang vọng: Tiêu Yên ở đâu?
Tiêu Yên ở đâu?
Phùng Thời chắc chắn biết. Song vài ngày nay sống tại đây, chàng đã nhận ra lão Phùng Thời này hết sức thận trọng, miệng kín như bưng, ngay cả Trương Thúy Nga cũng không thể làm lão hé răng lỡ lời.
Phùng Thời giãy giụa như dã thú. Tuy đã là hoạn quan già, lão lại thường cậy mình bản lĩnh. Trong nhà này chẳng có mấy người, nhưng khắp nơi đều treo đao kiếm, còn trang bị cả tên lệnh và lửa khói để phát tín hiệu cho nha môn, Cấm vệ quân cung đình cách đó không xa.
Trước mắt Phùng Thời đã sắp thoát ra, thế mà vẫn ngậm chặt miệng, kiên quyết không để lọt thêm nửa chữ. Lý Nhu Phong như hoàn toàn tuyệt vọng. Tuyệt vọng ấy quay quắt thành sát khí, cơ hồ mang sinh mệnh riêng, khiến năm ngón tay chàng thình lình vươn dài, đâm thẳng vào tim Phùng Thời!
Năm ngón tay không gì cản nổi, dễ dàng xuyên qua lồng ngực như đao chém bùn, bắt trọn trái tim đang đập thình thịch, móc ra cùng máu thịt đầm đìa.
Đám quỷ hồn huýt vang, reo hò, nhảy múa, ùa lại kẹp lấy hồn phách của Phùng công công rồi vụt bay đi.
***
Bên ngoài nhà họ Phùng, bóng đêm gột rửa tất thảy, cứ ngỡ đâu rằng đây vẫn là thiên hạ thái bình, thế gian yên ả. Từ đằng xa vọng lại nhịp vó ngựa lớn dần, cuối cùng dừng hẳn trước ngôi phù đồ. Bão Kê nương nương xoay người nhảy từ lưng ngựa ô xuống đất, đoạn quay qua đỡ một cậu bé nhem nhuốc.
Mở cổng ngôi phù đồ, nàng dắt ngựa vào trong, tiếp đó cầm ra một cây sào trúc dài khoảng hơn trượng.
Bão Kê nương nương dẫn cậu bé nhem nhuốc qua bên hông nhà họ Phùng. Đến vị trí gần phòng tắm nhất, nàng tìm khoảng tường vững chắc, gác một đầu sào trúc lên, đầu kia tự mình vịn chắc. Xong thì hỏi cậu bé: “Trèo lên được chứ?”
Cậu bé gật đầu. Tuy cậu gầy trơ xương đấy, nhưng lại linh hoạt như khỉ con. Cậu với tay bám chắc, nhảy tót lên sào trúc rồi leo thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã chễm chệ trên đầu tường.
Bão Kê nương nương hỏi: “Thấy gì không? Phòng nào sáng đèn?”
Cậu bé đáp: “Tối thui hết cả, có mỗi căn gần sát chúng ta này thắp đèn thôi.”
Bão Kê nương nương ngoắc tay, cậu bé liền trở lại sào trúc tuột vèo xuống.
Bão Kê nương nương vác sào trúc, nắm tay cậu bé dẫn sang lối cửa sau. Nàng nói: “Nhóc Đinh Bảo, lát nữa nhóc lại trèo vào mở cửa cho ta. Nhớ nhẹ chân nhẹ tay đừng làm Đại lang quân của ta giật mình.”
Nhóc Đinh Bảo ngẩng đầu, nửa tò mò nửa hoài nghi: “Nương nương, đây là nhà ngài thật ạ?Sao ngài không vào được?”
Bão Kê nương nương trả lời: “Đương nhiên là nhà ta rồi. Đợi chút nhóc gặp Đại lang quân là biết ngay.” Nàng vuốt lên thanh rựa bên hông, lạnh lùng bổ sung, “Sau này cũng là nhà của nhóc.”
- -----------
[1] Mật lê Xuyên bối mẫu: Thức uống có tác dụng thanh nhiệt, giảm ho khan, thích hợp cho người bị khản giọng mất tiếng, viêm phế quản, viêm họng.
Bình luận truyện