Như Ý Xuân
Chương 89: Đại Kết Cục
Sau đó, Thịnh Lộ Yên bắt đầu giải thích.
“Sáng hôm nay ta tới cổng thành. Nhưng không phải đến để gặp riêng Tạ Uân, mà là đến để đưa tiễn phủ Thừa Ân hầu. Người của phủ Thừa Ân hầu đã chiếu cố ta rất nhiều khi còn bé, Nguyệt Vi cũng là bạn thân nhất của ta.”
Giãi bày xong, nàng lại nhớ đến một chuyện: “Nếu chàng đã biết tỏng rồi thì chắc hẳn cũng biết ta đã nói gì với Tạ Uân, mà nếu đã biết rồi, chàng còn ghen rồi tức giận làm chi?”
Đừng tưởng là nàng không biết, phủ Thừa Ân hầu phạm phải lỗi lớn như thế, dù rời kinh thì vẫn luôn có vài ám vệ theo dõi bọn họ. Không chỉ hôm nay, có lẽ mười mấy năm sau đó đều theo dõi sát sao.
Đây cũng chính là nguyên nhân vừa nãy nàng không vui.
Tầm Lại ho nhẹ một tiếng, nói: “Vi phu cũng không biết tại sao nữa, chỉ cần nghĩ đến nàng nói chuyện với nam tử khác là ta đã cảm thấy không thoải mái rồi.”
Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên cười, ngửa đầu hôn Tầm Lại một cái. Lúc hôn chàng, cơ thể nàng không tránh khỏi cọ sát lên người chàng. Hoặc có thể nói là đè lên người chàng.
Hai người vốn đã mấy tháng không thân mật, Tầm Lại làm sao chịu được loại k1ch thích này. Cơ thể khó khăn lắm mới bình phục được, lại bắt đầu xao động.
Và rồi hắn nghe thấy Thịnh Lộ Yên cười nói: “Ta cũng vậy, chỉ cần trông thấy phu quân cười nói với nữ tử khác là ta sẽ cảm thấy khó chịu. Vì thế, phu quân đừng tùy tiện nói chuyện với nữ tử khác nhé.”
Yết hầu Tầm Lại hơi động, khàn giọng nói: “Được.”
Thinh Lộ Yên ôm Tầm Lại ngủ ngon lành, mà Tầm Lại thì thật lâu sau mới bình phục trở lại.
Tiết thanh minh, Tầm Lại và Thịnh Lộ Yên cùng nhau đến nghĩa địa ở Kinh Giao.
Sau khi Tạ Tam cô nương chết, lão phu nhân không đồng ý cho nàng vào phần mộ tổ tiên, Thừa Ân hầu lén lút chôn cất nàng ở đây.
Xung quanh nghĩa địa đã mọc đầy cỏ dại, hiển nhiên là đã lâu lắm rồi chưa có ai đến tế bài. Tầm Lại tự mình dọn dẹp xung quanh, Thịnh Lộ Yên muốn giúp một tay nhưng lại bị Tầm Lại ngăn cản. Nàng ngồi trên mỏm đá bên cạnh mà nhìn chàng, tiện thể quan sát cảnh vật chung quanh.
Đây là một cùng đất hoang vu, không có ai trồng lương thực ở đây cả, vùng này thật sự rất rộng lớn.
Chẳng mấy chốc, Tầm Lại đã quét dọn sạch sẽ nghĩa địa.
Hai người cùng nhau tế bái Tạ Tam cô nương.
Lúc trở về, Thịnh Lộ Yên cho người mua đứt hơn mười mẫu đất hoang này, và chuẩn bị cho người xây dựng nhà thờ.
Tầm Lại nhanh chóng biết được chuyện này.
Vì sau khi Thịnh Lộ Yên mua xong mới nói với chàng.
“Mộ của mẫu thân không thể hớ hênh ở bên ngoài thế được, mảnh đất hoang này không có ai cần nên giá rất rẻ, ta mua hết rồi.”
Tầm Lại cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn lại nghĩ chuyển quan tài của mẫu thân đi, chỉ là tạm thời không nghĩ ra nên chuyển đi đâu.
Khi biết suy nghĩ này của chàng, Thịnh Lộ Yên nói: “Cần gì phiền phức như thế. Nếu đã không biết nhà Hách Liên ở đâu, chi bằng chúng ta cứ xây nhà thờ ở đây, về sau dịp lễ tết cũng tiện đến tế bái, vùng bên cạnh có thể làm nơi thờ cúng.”
Nghe Thịnh Lộ Yên nói vậy, Tầm Lại nghĩ, có được một thê tử như thế, phu quân còn cầu gì hơn.
“Chàng nói suy nghĩ của mình ra, những chuyện còn lại không cần chàng phải quan tâm nữa. Dù sao bây giờ ta mang thai cũng rảnh rỗi không có gì làm, chàng cứ bận chuyện của chàng, ta bảo Đổng quản sự đi làm.”
Thịnh Lộ Yên cũng không phải là người nhùng nhằng, nàng đã nói là làm, quay đầu sai người đi thiết kế bản vẽ. Sau khi nàng và Tầm Lại thương lượng xong, ngay hôm sau đã sai Đổng quản sự đi thu xếp.
Khi Dương Bạch Dao lắp bắp hỏi về chuyện của Trâu Tử Xuyên, Thịnh Lộ Yên biết hai người đã có gì đó.
Nhìn vẻ mặt như đã nhìn thấu mọi thứ của nàng, Dương Bạch Dao hơi mất tự nhiên.
“Lúc đầu muội cảm thấy ngài ấy là người có tâm cơ, bây giờ lại cảm thấy ngài ấy cũng không tệ. Vì thế muội muốn hỏi biểu tỷ xem rốt cuộc ngài ấy là người như thế nào. Có đáng …..” Dương Bạch Dao nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: “Có đáng gả hay không.”
Thịnh Lộ Yên hiểu rõ Trâu Tử Xuyên, nghe vậy bèn cười nói.
“Vị Trâu đại nhân này là người tốt, năng lực xuất chúng, phẩm chất rất tốt. Tuy có những lúc hơi lạnh lùng, nhưng tính tình cực kỳ tốt. Do hắn làm việc ở Hộ Kinh tư nên nhiều lúc hành động hơi khác người bình thường, nhưng nói chung hắn rất tốt. Với cả, gia đình hắn cũng đơn giản, về điểm này thì khỏi chê. Sở dĩ trước đây ta không cân nhắc hắn là vì biểu muội không muốn gả vào thế gia, nếu không phải như thế thì ta chắc chắn sẽ tiến cử hắn đầu tiên.”
Dương Bạch Dao thở phào nhẹ nhõm.
“Đa tạ biểu tỷ.”
“Biểu muội khách sáo rồi.”
Thịnh Lộ Yên nghĩ bụng, xuất thân của Trâu Tử Xuyên không tồi, đoán chừng phía cô phụ và cô mẫu sẽ không có trở ngại gì. Biểu muội cũng vừa ý Trâu Tử Xuyên. Nói không chừng hôn sự của hai người này sắp được giải quyết rồi.
Lần sau, lúc gặp Trâu Tử Xuyên ở trong phủ, Thịnh Lộ Yên phát hiện ra trên người hắn có một cái hầu bao, vừa nhìn đã biết là của nữ tử tặng.
Thịnh Lộ Yên thử dò hỏi: “Tay nghề của Hinh nhi khéo léo quá.”
Hinh nhi là muội muội của Trâu Tử Xuyên.
Song nàng thấy Trâu Tử Xuyên đỏ bừng cả mặt, nói với vẻ xấu hổ: “Không phải là Hinh nhi thêu đâu ạ.”
Nghe vậy Thịnh Lộ Yên bật cười,
Trâu Tử Xuyên càng thêm ngừng ngùng trước cái nhìn của Thịnh Lộ Yên, hắn vội chắp tay với nàng: “Đa tạ phu nhân, sau này còn phải dựa vào phu nhân.”
Thịnh Lộ Yên gật đầu với hắn: “Ngươi không được phụ lòng Dao nhi đâu đấy, nếu không ta sẽ là người đầu tiên xử lý ngươi.”
“Tử Xuyên không dám.”
Thịnh Lộ Yên luôn là người bình tĩnh và lý trí, nàng cho rằng ngày đó là một ngoại lệ, về sau nàng sẽ không bao giờ hành động vô lý, sẽ không làm khổ Tàm Lại như thế nữa, nào ngờ đó mới chỉ là bắt đầu.
Dần dà, khẩu vị của nàng lúc tốt lúc xấu, có lúc ăn được rất nhiều, có lúc lại không đói. Tâm trạng của nàng cũng bắt đầu sáng nắng chiều mưa, lúc vui lúc buồn.
Hơn nữa, chỉ cần nàng không vui, người xui xẻo chắc chắn là Tầm Lại.
Khi tâm trạng sa sút, nàng sẽ không cáu bẩn với bất kỳ ai, mà sẽ đợi Tầm Lại về rồi mới cáu bẩn với chàng. Cũng không biết vì sao, rõ ràng nàng rất mong chờ đứa nhỏ, nhưng nghĩ đến bây giờ mình vất vả như thế nào, còn Tầm Lại thì rất thoải mái, là nàng lại cảm thấy chuyện này không công bằng. Hễ cảm thấy không công bằng là trong lòng nàng lại chẳng thể bình tĩnh nổi, chỉ muốn đi gây gổ.
Chẳng mấy chốc, người trong kinh thành đều phát hiện ra, đường đường là Chỉ huy sứ đại nhân của Hộ Kinh tư ban ngày thì bận việc chính vụ, đêm đến phải cưỡi ngựa ra ngoài mua đồ ăn. Lúc thì tới mua vằn thắn, lúc thì tới mua hoa quế xốp, có lúc còn mua mứt quả.
Lúc đầu bọn họ còn cho rằng Chỉ huy sứ đại nhân mua bữa khuya cho mình, nhưng dần dần đã phát hiện ra không phải như vậy.
Hạ nhân của Tầm phủ trong lúc sơ ý đã tiết lộ rằng, phu nhân nhà bọn họ có thai, muốn ăn chút đồ chứ không phải đại nhân thèm ăn.
Hành động này của Tầm Lại đã khiến mọi người trong kinh thành ghen tị không thôi.
Một tháng sau, Trâu phủ và Dương phủ định thân.
Tuy Thịnh Lộ Yên là bà mai, nhưng vì sắp đến tháng sinh nên không thể tự mình tới dự, đành phải để Tầm Lại đi một mình.
Sau vụ việc của phủ Thừa Ân hầu, thân phận của Tầm Lại đã bị tiết lộ. Và từ khi các thế gia sa sút, vị thế của Tầm Lại ở kinh thành đã khác. Nếu bây giờ hỏi ai là người được Hoàng thượng tin cậy nhất, nếu Tầm Lại là người thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Dựa vào năng lực của hắn, dựa vào sự tin tưởng của Hoàng thượng đối với hắn, e rằng chẳng bao lâu nữa hắn sẽ được phong hầu thăng làm Tể tướng.
Mọi người ngày càng cẩn thận dè chừng hắn.
Tuy nhiên, khi biết hắn ngày càng chiều chuông thê tử, mọi người bắt đầu nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Người này nhìn có vẻ lạnh lùng, quyền cao chức trọng, thực ra cũng chỉ là kẻ sợ vợ!
Trâu gia đương hiên hết sức cung kính Tầm Lại, còn Dương gia thì…. tuy phu nhân Bá tước Vinh Xương vì chuyện của nhi tử mà căm hận Tầm Lại, nhưng bây giờ vẫn phải cúi đầu. Thế gia bọn họ đã sa sút, bà ta có kiêu căng đến đâu cũng phải biết tém tém lại. Lúc đối diện với Tầm Lại, bà ta không thể không chưng ra khuôn mặt tươi cười để lấy lòng. Vì bà ta phát hiện ra rằng, chỉ khi giữ mối quan hệ họ hàng tốt đẹp với Thịnh Lộ Yên, người ngoài mới khách sao với phủ bọn họ một chút.
“Cháu rể tới rồi đấy à, bây giờ cháu gái ta vẫn khỏe chứ?”
Tầm Lại chưng ra khuôn mặt lạnh lùng: “Chào phu nhân, nàng vẫn rất khỏe.”
Vì đã biết những chuyện mà vị phu nhân Bá tước này từng lắm, hắn quả thực không có chút thiện cảm nào với bà ta. Hiện giờ có thể chào hỏi bà ta đã là nể mặt phu nhân nhà hắn lắm rồi, không thể nhiều hơn.
Phu nhân Bá tước Vinh Xương cuồng nhiệt bám lấy cái đuôi lạnh lùng này, nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi.
Phủ Bá tước không thể đổ, bà không thể tỏ thái độ với Tầm Lại được.
“Bây giờ cơ thể của con bé nặng nề, ta cũng không tiện tới phủ, chỉ sợ quấy rầy con bé. Đợi con bé sinh xong, chắc chắn ta sẽ tới thăm cháu gái ruột của ta, còn phải cảm ơn con bé đã tìm cho Dao nhi nhà ta một mối hôn sự tốt như thế.”
Một là nhắc đến mối quan hệ của mình với Tầm Lại, hai là nói ra sự thân thiết giữa hai phủ.
Những người không biết nội tình đương nhiên sẽ cho rằng quan hệ của cô cháu các nàng rất tốt, bọn họ sẽ nịnh bợ bà nhiều hơn.
Tuy nhiên, nếu như bà ta thật sự quan tâm thì chắn chắn sẽ thường xuyên tặng đồ ăn vật dụng qua, nhưng chớ nói vị phu nhân Bá tước này có tự mình tới Tầm phủ hay không, ngay cả vật dụng cũng chưa bao giờ tặng, bà ta chỉ nói mồm mà thôi.
Tầm Lại chỉ gật đầu, không nói gì.
Mặc dù hôm nay là ngày vui, nhưng khuôn mặt Tầm Lại thật sự không hề tươi cười. Vì bình thường hắn cũng tỏ ra như thế, nên mọi người cảm thấy không có gì bất thường.
Nhưng mà, hôm nay còn vì một nguyên nhân khác, bởi vì mấy ngày này chính là ngày sinh theo dự tính của Thịnh Lộ Yên, những đại phu am hiểu phụ khoa đã được mời vào phủ mấy ngày hôm nay.
Mọi người đang ngồi ăn cỗ vô cùng náo nhiệt, chợt thấy một bà tử dẫn một tiểu nha hoàn hớt hải chạt tới.
Thấy đây là nha hoàn bên cạnh Thịnh Lộ Yên, Tầm Lại nghiêm mặt hỏi: “Phía phu nhân xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Nha hoàn vội nói: “Phu nhân sắp sinh rồi ạ, người luôn mồm gọi tên của đại nhân, đại nhân mau về xem đi ạ.”
Nghe thấy thế, Tầm Lại không thể ngồi yên được nữa mà lập tức bật dậy, cáo từ hai vị Bá tướcc, cưỡi ngựa vội vàng rời đi,
Hắn vừa đi, mọi người nhao nhao đoán xem đã xảy ra chuyện gì. Khi biết là vì Thịnh Lộ Yên sắp sinh, mọi người lại càng bàn tán sôi nổi hơn. Vị Chỉ huy sứ đại nhân này đúng là yêu chiều thê tử của mình.
“Mau mời Thiệu viện sử tới!”
“Vâng thưa đại nhân.”
Sau khi Thiệu viện sử hay tin cũng căng thẳng không kém, tuy nhiên, ông lại không am hiểu về phụ khoa, gọi ông tới có ích gì? Hai người này cũng thú vị thật đấy, lúc hoài thai thì tìm ông tới bắt mạch, bây giờ sắp sinh mà vẫn tìm ông.
Ông vội vàng dẫn theo thái y am hiểu phụ khoa cùng tới Tầm phủ.
Vừa đến chính viện, Thiệu viện sử đã nghe thấy giọng nói sang sảng của Thịnh Lộ Yên. Chính xác mà nói, giọng nói sang sảng này đang trách Tầm Lại.
“Tầm Lại, đau chết ta rồi, đều tại chàng, ta sẽ không bao giờ sinh nữa đâu!”
Thái y theo Thiệu viện sử tới hận không thể bịt kín tai của mình lại. Chỉ huy sứ là người thế nào chứ, hắn ta vừa cau mày, không biết phủ nào sắp gặp họa. Bây giờ hắn nghe được bí mật trong nhà bọn họ, không biết có bị diệt khẩu hay không.
“Tầm Lại, ta hận chàng, hận chàng tới chết, sao không phải chàng sinh chứ!”
Song mọi người lại nghe thấy Tầm Lại dịu dàng nói: “Được được, đều tại ta, sau này không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa. Nàng để ta vào xem có được không?”
Ngay sau đó đã bị Thịnh Lộ Yên từ chối: “Đừng!”
Nàng bây giờ cực kỳ xấu, không thể để Tầm Lại nhìn thấy được.
“Phu nhân, đừng nói chuyện nữa, dùng sức đi.” Tôn ma ma đứng bên cạnh không kìm được mà nói: “Người muốn mắng đại nhân thì đợi sinh xong đứa bé hẵng mắng tiếp, được không?”
Bà đỡ cũng muốn nói như vậy, nhưng bọn họ không dám. Chỉ huy sứ đã rất đáng sợ rồi, người dám mắng Chỉ huy sứ chẳng phải càng đáng sợ hơn sao.
Thịnh Lộ Yên nói hai câu thì thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, sau đó lại nghiêm túc sinh đứa nhỏ.
Có lẽ vì nàng tập võ từ nhỏ, cơ thể tốt, nên đứa nhỏ đã ra đời trước buổi tối, hơn nữa không phải sinh một mà là sinh đôi. Những thái y và lang trung đã chuẩn bị sẵn sàng đều không dùng tới. Dù vậy, Tầm Lại vẫn giữ họ lại, hắn sợ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Tuy đã được biết từ trước nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ bày ra trước mắt, Thịnh Lộ Yên vẫn cảm thấy vô cùng khó tin. Hai đứa nhỏ này đều là thịt trên người nàng rơi xuống.
“Tôn ma ma, người đã thấy chúng chưa, bọn trẻ có khỏe mạnh không?” Thịnh Lộ Yên nhìn Tôn ma ma và hỏi.
Tôn ma ma cười không khép được mồm: “Khỏe lắm ạ, thiếu gia và tiểu thư đều rất khỏe.”
Nghe vậy, trái tim thấp thỏm của Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng bình yên trở lại.
Tầm Lại nhìn hai đứa con trước mặt mà lòng cảm thấy ấp áp, hắn lại nhìn sang người đang nằm bên cạnh, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của nàng khiến hắn cảm thấy trái tim mình được lấp đầy. Hắn cúi đầu hôn lên trán Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên vốn đang chợp mắt vì mệt mỏi, khi cảm nhận được có người chạm vào mình, nàng chợt mở bừng mắt.
Nhìn người trước mắt, cơn bất bình chất đầy trong bụng của Thịnh Lộ Yên bỗng dưng tan biến hết cả, nàng cười hỏi: “Vừa nãy chàng có nhìn tụi nhỏ không?”
Tầm Lại nắm lấy bàn tay của Thịnh Lộ Yên và gật đầu: “Ừm, ta nhìn thấy rồi.”
Thịnh Lộ Yên cười.
Tầm Lại cũng cười, chàng sờ mái tóc ướt đẫm mồ hôi vì sinh con của Thịnh Lộ Yên, chàng nói: “Nàng ngủ đi, các con đều rất khỏe mạnh.”
Nghe được lời này của Tầm Lại, trông thấy khuôn mặt tươi cười này của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên chợt cảm thấy an tâm. Sau khi chứng kiến quá nhiều tranh đấu của các thế gia, trông thấy quá nhiều cặp phu thê bằng mặt nhưng không bằng lòng, tương kính như tân, nàng những tưởng mình cũng sẽ như bọn họ. Nào ngờ, chàng chính là một ngoại lệ.
Bọn họ trao cho nhau trái tim chân thành, hiểu ý của đối phương và có chung quan điểm về nhiều chuyện.
Chàng bằng lòng nghe nàng nói chuyện, sẵn lòng nuông chiều nàng, sẵn lòng bao dung nàng.
“Phu quân, gả cho chàng thật tốt.” Thịnh Lộ Yên bộc bạch từ tận đấy lòng.
Trái tim Tầm Lại rung động, cúi đầu hôn xuống tay nàng, dịu dàng nói: “Nàng ngủ đi.”
Thịnh Lộ Yên cầm lấy tay chàng, áp lên gò má của mình, dụi dụi nói: “Dạ.”
Sau đó, nàng yên tâm thiếp đi.
Một đời còn rất dài, nhưng nàng tin rằng tương lai sẽ càng như ý, suôn sẻ hơn.
( Hoàn Chính Văn)
“Sáng hôm nay ta tới cổng thành. Nhưng không phải đến để gặp riêng Tạ Uân, mà là đến để đưa tiễn phủ Thừa Ân hầu. Người của phủ Thừa Ân hầu đã chiếu cố ta rất nhiều khi còn bé, Nguyệt Vi cũng là bạn thân nhất của ta.”
Giãi bày xong, nàng lại nhớ đến một chuyện: “Nếu chàng đã biết tỏng rồi thì chắc hẳn cũng biết ta đã nói gì với Tạ Uân, mà nếu đã biết rồi, chàng còn ghen rồi tức giận làm chi?”
Đừng tưởng là nàng không biết, phủ Thừa Ân hầu phạm phải lỗi lớn như thế, dù rời kinh thì vẫn luôn có vài ám vệ theo dõi bọn họ. Không chỉ hôm nay, có lẽ mười mấy năm sau đó đều theo dõi sát sao.
Đây cũng chính là nguyên nhân vừa nãy nàng không vui.
Tầm Lại ho nhẹ một tiếng, nói: “Vi phu cũng không biết tại sao nữa, chỉ cần nghĩ đến nàng nói chuyện với nam tử khác là ta đã cảm thấy không thoải mái rồi.”
Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên cười, ngửa đầu hôn Tầm Lại một cái. Lúc hôn chàng, cơ thể nàng không tránh khỏi cọ sát lên người chàng. Hoặc có thể nói là đè lên người chàng.
Hai người vốn đã mấy tháng không thân mật, Tầm Lại làm sao chịu được loại k1ch thích này. Cơ thể khó khăn lắm mới bình phục được, lại bắt đầu xao động.
Và rồi hắn nghe thấy Thịnh Lộ Yên cười nói: “Ta cũng vậy, chỉ cần trông thấy phu quân cười nói với nữ tử khác là ta sẽ cảm thấy khó chịu. Vì thế, phu quân đừng tùy tiện nói chuyện với nữ tử khác nhé.”
Yết hầu Tầm Lại hơi động, khàn giọng nói: “Được.”
Thinh Lộ Yên ôm Tầm Lại ngủ ngon lành, mà Tầm Lại thì thật lâu sau mới bình phục trở lại.
Tiết thanh minh, Tầm Lại và Thịnh Lộ Yên cùng nhau đến nghĩa địa ở Kinh Giao.
Sau khi Tạ Tam cô nương chết, lão phu nhân không đồng ý cho nàng vào phần mộ tổ tiên, Thừa Ân hầu lén lút chôn cất nàng ở đây.
Xung quanh nghĩa địa đã mọc đầy cỏ dại, hiển nhiên là đã lâu lắm rồi chưa có ai đến tế bài. Tầm Lại tự mình dọn dẹp xung quanh, Thịnh Lộ Yên muốn giúp một tay nhưng lại bị Tầm Lại ngăn cản. Nàng ngồi trên mỏm đá bên cạnh mà nhìn chàng, tiện thể quan sát cảnh vật chung quanh.
Đây là một cùng đất hoang vu, không có ai trồng lương thực ở đây cả, vùng này thật sự rất rộng lớn.
Chẳng mấy chốc, Tầm Lại đã quét dọn sạch sẽ nghĩa địa.
Hai người cùng nhau tế bái Tạ Tam cô nương.
Lúc trở về, Thịnh Lộ Yên cho người mua đứt hơn mười mẫu đất hoang này, và chuẩn bị cho người xây dựng nhà thờ.
Tầm Lại nhanh chóng biết được chuyện này.
Vì sau khi Thịnh Lộ Yên mua xong mới nói với chàng.
“Mộ của mẫu thân không thể hớ hênh ở bên ngoài thế được, mảnh đất hoang này không có ai cần nên giá rất rẻ, ta mua hết rồi.”
Tầm Lại cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn lại nghĩ chuyển quan tài của mẫu thân đi, chỉ là tạm thời không nghĩ ra nên chuyển đi đâu.
Khi biết suy nghĩ này của chàng, Thịnh Lộ Yên nói: “Cần gì phiền phức như thế. Nếu đã không biết nhà Hách Liên ở đâu, chi bằng chúng ta cứ xây nhà thờ ở đây, về sau dịp lễ tết cũng tiện đến tế bái, vùng bên cạnh có thể làm nơi thờ cúng.”
Nghe Thịnh Lộ Yên nói vậy, Tầm Lại nghĩ, có được một thê tử như thế, phu quân còn cầu gì hơn.
“Chàng nói suy nghĩ của mình ra, những chuyện còn lại không cần chàng phải quan tâm nữa. Dù sao bây giờ ta mang thai cũng rảnh rỗi không có gì làm, chàng cứ bận chuyện của chàng, ta bảo Đổng quản sự đi làm.”
Thịnh Lộ Yên cũng không phải là người nhùng nhằng, nàng đã nói là làm, quay đầu sai người đi thiết kế bản vẽ. Sau khi nàng và Tầm Lại thương lượng xong, ngay hôm sau đã sai Đổng quản sự đi thu xếp.
Khi Dương Bạch Dao lắp bắp hỏi về chuyện của Trâu Tử Xuyên, Thịnh Lộ Yên biết hai người đã có gì đó.
Nhìn vẻ mặt như đã nhìn thấu mọi thứ của nàng, Dương Bạch Dao hơi mất tự nhiên.
“Lúc đầu muội cảm thấy ngài ấy là người có tâm cơ, bây giờ lại cảm thấy ngài ấy cũng không tệ. Vì thế muội muốn hỏi biểu tỷ xem rốt cuộc ngài ấy là người như thế nào. Có đáng …..” Dương Bạch Dao nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: “Có đáng gả hay không.”
Thịnh Lộ Yên hiểu rõ Trâu Tử Xuyên, nghe vậy bèn cười nói.
“Vị Trâu đại nhân này là người tốt, năng lực xuất chúng, phẩm chất rất tốt. Tuy có những lúc hơi lạnh lùng, nhưng tính tình cực kỳ tốt. Do hắn làm việc ở Hộ Kinh tư nên nhiều lúc hành động hơi khác người bình thường, nhưng nói chung hắn rất tốt. Với cả, gia đình hắn cũng đơn giản, về điểm này thì khỏi chê. Sở dĩ trước đây ta không cân nhắc hắn là vì biểu muội không muốn gả vào thế gia, nếu không phải như thế thì ta chắc chắn sẽ tiến cử hắn đầu tiên.”
Dương Bạch Dao thở phào nhẹ nhõm.
“Đa tạ biểu tỷ.”
“Biểu muội khách sáo rồi.”
Thịnh Lộ Yên nghĩ bụng, xuất thân của Trâu Tử Xuyên không tồi, đoán chừng phía cô phụ và cô mẫu sẽ không có trở ngại gì. Biểu muội cũng vừa ý Trâu Tử Xuyên. Nói không chừng hôn sự của hai người này sắp được giải quyết rồi.
Lần sau, lúc gặp Trâu Tử Xuyên ở trong phủ, Thịnh Lộ Yên phát hiện ra trên người hắn có một cái hầu bao, vừa nhìn đã biết là của nữ tử tặng.
Thịnh Lộ Yên thử dò hỏi: “Tay nghề của Hinh nhi khéo léo quá.”
Hinh nhi là muội muội của Trâu Tử Xuyên.
Song nàng thấy Trâu Tử Xuyên đỏ bừng cả mặt, nói với vẻ xấu hổ: “Không phải là Hinh nhi thêu đâu ạ.”
Nghe vậy Thịnh Lộ Yên bật cười,
Trâu Tử Xuyên càng thêm ngừng ngùng trước cái nhìn của Thịnh Lộ Yên, hắn vội chắp tay với nàng: “Đa tạ phu nhân, sau này còn phải dựa vào phu nhân.”
Thịnh Lộ Yên gật đầu với hắn: “Ngươi không được phụ lòng Dao nhi đâu đấy, nếu không ta sẽ là người đầu tiên xử lý ngươi.”
“Tử Xuyên không dám.”
Thịnh Lộ Yên luôn là người bình tĩnh và lý trí, nàng cho rằng ngày đó là một ngoại lệ, về sau nàng sẽ không bao giờ hành động vô lý, sẽ không làm khổ Tàm Lại như thế nữa, nào ngờ đó mới chỉ là bắt đầu.
Dần dà, khẩu vị của nàng lúc tốt lúc xấu, có lúc ăn được rất nhiều, có lúc lại không đói. Tâm trạng của nàng cũng bắt đầu sáng nắng chiều mưa, lúc vui lúc buồn.
Hơn nữa, chỉ cần nàng không vui, người xui xẻo chắc chắn là Tầm Lại.
Khi tâm trạng sa sút, nàng sẽ không cáu bẩn với bất kỳ ai, mà sẽ đợi Tầm Lại về rồi mới cáu bẩn với chàng. Cũng không biết vì sao, rõ ràng nàng rất mong chờ đứa nhỏ, nhưng nghĩ đến bây giờ mình vất vả như thế nào, còn Tầm Lại thì rất thoải mái, là nàng lại cảm thấy chuyện này không công bằng. Hễ cảm thấy không công bằng là trong lòng nàng lại chẳng thể bình tĩnh nổi, chỉ muốn đi gây gổ.
Chẳng mấy chốc, người trong kinh thành đều phát hiện ra, đường đường là Chỉ huy sứ đại nhân của Hộ Kinh tư ban ngày thì bận việc chính vụ, đêm đến phải cưỡi ngựa ra ngoài mua đồ ăn. Lúc thì tới mua vằn thắn, lúc thì tới mua hoa quế xốp, có lúc còn mua mứt quả.
Lúc đầu bọn họ còn cho rằng Chỉ huy sứ đại nhân mua bữa khuya cho mình, nhưng dần dần đã phát hiện ra không phải như vậy.
Hạ nhân của Tầm phủ trong lúc sơ ý đã tiết lộ rằng, phu nhân nhà bọn họ có thai, muốn ăn chút đồ chứ không phải đại nhân thèm ăn.
Hành động này của Tầm Lại đã khiến mọi người trong kinh thành ghen tị không thôi.
Một tháng sau, Trâu phủ và Dương phủ định thân.
Tuy Thịnh Lộ Yên là bà mai, nhưng vì sắp đến tháng sinh nên không thể tự mình tới dự, đành phải để Tầm Lại đi một mình.
Sau vụ việc của phủ Thừa Ân hầu, thân phận của Tầm Lại đã bị tiết lộ. Và từ khi các thế gia sa sút, vị thế của Tầm Lại ở kinh thành đã khác. Nếu bây giờ hỏi ai là người được Hoàng thượng tin cậy nhất, nếu Tầm Lại là người thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Dựa vào năng lực của hắn, dựa vào sự tin tưởng của Hoàng thượng đối với hắn, e rằng chẳng bao lâu nữa hắn sẽ được phong hầu thăng làm Tể tướng.
Mọi người ngày càng cẩn thận dè chừng hắn.
Tuy nhiên, khi biết hắn ngày càng chiều chuông thê tử, mọi người bắt đầu nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Người này nhìn có vẻ lạnh lùng, quyền cao chức trọng, thực ra cũng chỉ là kẻ sợ vợ!
Trâu gia đương hiên hết sức cung kính Tầm Lại, còn Dương gia thì…. tuy phu nhân Bá tước Vinh Xương vì chuyện của nhi tử mà căm hận Tầm Lại, nhưng bây giờ vẫn phải cúi đầu. Thế gia bọn họ đã sa sút, bà ta có kiêu căng đến đâu cũng phải biết tém tém lại. Lúc đối diện với Tầm Lại, bà ta không thể không chưng ra khuôn mặt tươi cười để lấy lòng. Vì bà ta phát hiện ra rằng, chỉ khi giữ mối quan hệ họ hàng tốt đẹp với Thịnh Lộ Yên, người ngoài mới khách sao với phủ bọn họ một chút.
“Cháu rể tới rồi đấy à, bây giờ cháu gái ta vẫn khỏe chứ?”
Tầm Lại chưng ra khuôn mặt lạnh lùng: “Chào phu nhân, nàng vẫn rất khỏe.”
Vì đã biết những chuyện mà vị phu nhân Bá tước này từng lắm, hắn quả thực không có chút thiện cảm nào với bà ta. Hiện giờ có thể chào hỏi bà ta đã là nể mặt phu nhân nhà hắn lắm rồi, không thể nhiều hơn.
Phu nhân Bá tước Vinh Xương cuồng nhiệt bám lấy cái đuôi lạnh lùng này, nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi.
Phủ Bá tước không thể đổ, bà không thể tỏ thái độ với Tầm Lại được.
“Bây giờ cơ thể của con bé nặng nề, ta cũng không tiện tới phủ, chỉ sợ quấy rầy con bé. Đợi con bé sinh xong, chắc chắn ta sẽ tới thăm cháu gái ruột của ta, còn phải cảm ơn con bé đã tìm cho Dao nhi nhà ta một mối hôn sự tốt như thế.”
Một là nhắc đến mối quan hệ của mình với Tầm Lại, hai là nói ra sự thân thiết giữa hai phủ.
Những người không biết nội tình đương nhiên sẽ cho rằng quan hệ của cô cháu các nàng rất tốt, bọn họ sẽ nịnh bợ bà nhiều hơn.
Tuy nhiên, nếu như bà ta thật sự quan tâm thì chắn chắn sẽ thường xuyên tặng đồ ăn vật dụng qua, nhưng chớ nói vị phu nhân Bá tước này có tự mình tới Tầm phủ hay không, ngay cả vật dụng cũng chưa bao giờ tặng, bà ta chỉ nói mồm mà thôi.
Tầm Lại chỉ gật đầu, không nói gì.
Mặc dù hôm nay là ngày vui, nhưng khuôn mặt Tầm Lại thật sự không hề tươi cười. Vì bình thường hắn cũng tỏ ra như thế, nên mọi người cảm thấy không có gì bất thường.
Nhưng mà, hôm nay còn vì một nguyên nhân khác, bởi vì mấy ngày này chính là ngày sinh theo dự tính của Thịnh Lộ Yên, những đại phu am hiểu phụ khoa đã được mời vào phủ mấy ngày hôm nay.
Mọi người đang ngồi ăn cỗ vô cùng náo nhiệt, chợt thấy một bà tử dẫn một tiểu nha hoàn hớt hải chạt tới.
Thấy đây là nha hoàn bên cạnh Thịnh Lộ Yên, Tầm Lại nghiêm mặt hỏi: “Phía phu nhân xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Nha hoàn vội nói: “Phu nhân sắp sinh rồi ạ, người luôn mồm gọi tên của đại nhân, đại nhân mau về xem đi ạ.”
Nghe thấy thế, Tầm Lại không thể ngồi yên được nữa mà lập tức bật dậy, cáo từ hai vị Bá tướcc, cưỡi ngựa vội vàng rời đi,
Hắn vừa đi, mọi người nhao nhao đoán xem đã xảy ra chuyện gì. Khi biết là vì Thịnh Lộ Yên sắp sinh, mọi người lại càng bàn tán sôi nổi hơn. Vị Chỉ huy sứ đại nhân này đúng là yêu chiều thê tử của mình.
“Mau mời Thiệu viện sử tới!”
“Vâng thưa đại nhân.”
Sau khi Thiệu viện sử hay tin cũng căng thẳng không kém, tuy nhiên, ông lại không am hiểu về phụ khoa, gọi ông tới có ích gì? Hai người này cũng thú vị thật đấy, lúc hoài thai thì tìm ông tới bắt mạch, bây giờ sắp sinh mà vẫn tìm ông.
Ông vội vàng dẫn theo thái y am hiểu phụ khoa cùng tới Tầm phủ.
Vừa đến chính viện, Thiệu viện sử đã nghe thấy giọng nói sang sảng của Thịnh Lộ Yên. Chính xác mà nói, giọng nói sang sảng này đang trách Tầm Lại.
“Tầm Lại, đau chết ta rồi, đều tại chàng, ta sẽ không bao giờ sinh nữa đâu!”
Thái y theo Thiệu viện sử tới hận không thể bịt kín tai của mình lại. Chỉ huy sứ là người thế nào chứ, hắn ta vừa cau mày, không biết phủ nào sắp gặp họa. Bây giờ hắn nghe được bí mật trong nhà bọn họ, không biết có bị diệt khẩu hay không.
“Tầm Lại, ta hận chàng, hận chàng tới chết, sao không phải chàng sinh chứ!”
Song mọi người lại nghe thấy Tầm Lại dịu dàng nói: “Được được, đều tại ta, sau này không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa. Nàng để ta vào xem có được không?”
Ngay sau đó đã bị Thịnh Lộ Yên từ chối: “Đừng!”
Nàng bây giờ cực kỳ xấu, không thể để Tầm Lại nhìn thấy được.
“Phu nhân, đừng nói chuyện nữa, dùng sức đi.” Tôn ma ma đứng bên cạnh không kìm được mà nói: “Người muốn mắng đại nhân thì đợi sinh xong đứa bé hẵng mắng tiếp, được không?”
Bà đỡ cũng muốn nói như vậy, nhưng bọn họ không dám. Chỉ huy sứ đã rất đáng sợ rồi, người dám mắng Chỉ huy sứ chẳng phải càng đáng sợ hơn sao.
Thịnh Lộ Yên nói hai câu thì thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, sau đó lại nghiêm túc sinh đứa nhỏ.
Có lẽ vì nàng tập võ từ nhỏ, cơ thể tốt, nên đứa nhỏ đã ra đời trước buổi tối, hơn nữa không phải sinh một mà là sinh đôi. Những thái y và lang trung đã chuẩn bị sẵn sàng đều không dùng tới. Dù vậy, Tầm Lại vẫn giữ họ lại, hắn sợ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Tuy đã được biết từ trước nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ bày ra trước mắt, Thịnh Lộ Yên vẫn cảm thấy vô cùng khó tin. Hai đứa nhỏ này đều là thịt trên người nàng rơi xuống.
“Tôn ma ma, người đã thấy chúng chưa, bọn trẻ có khỏe mạnh không?” Thịnh Lộ Yên nhìn Tôn ma ma và hỏi.
Tôn ma ma cười không khép được mồm: “Khỏe lắm ạ, thiếu gia và tiểu thư đều rất khỏe.”
Nghe vậy, trái tim thấp thỏm của Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng bình yên trở lại.
Tầm Lại nhìn hai đứa con trước mặt mà lòng cảm thấy ấp áp, hắn lại nhìn sang người đang nằm bên cạnh, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của nàng khiến hắn cảm thấy trái tim mình được lấp đầy. Hắn cúi đầu hôn lên trán Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên vốn đang chợp mắt vì mệt mỏi, khi cảm nhận được có người chạm vào mình, nàng chợt mở bừng mắt.
Nhìn người trước mắt, cơn bất bình chất đầy trong bụng của Thịnh Lộ Yên bỗng dưng tan biến hết cả, nàng cười hỏi: “Vừa nãy chàng có nhìn tụi nhỏ không?”
Tầm Lại nắm lấy bàn tay của Thịnh Lộ Yên và gật đầu: “Ừm, ta nhìn thấy rồi.”
Thịnh Lộ Yên cười.
Tầm Lại cũng cười, chàng sờ mái tóc ướt đẫm mồ hôi vì sinh con của Thịnh Lộ Yên, chàng nói: “Nàng ngủ đi, các con đều rất khỏe mạnh.”
Nghe được lời này của Tầm Lại, trông thấy khuôn mặt tươi cười này của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên chợt cảm thấy an tâm. Sau khi chứng kiến quá nhiều tranh đấu của các thế gia, trông thấy quá nhiều cặp phu thê bằng mặt nhưng không bằng lòng, tương kính như tân, nàng những tưởng mình cũng sẽ như bọn họ. Nào ngờ, chàng chính là một ngoại lệ.
Bọn họ trao cho nhau trái tim chân thành, hiểu ý của đối phương và có chung quan điểm về nhiều chuyện.
Chàng bằng lòng nghe nàng nói chuyện, sẵn lòng nuông chiều nàng, sẵn lòng bao dung nàng.
“Phu quân, gả cho chàng thật tốt.” Thịnh Lộ Yên bộc bạch từ tận đấy lòng.
Trái tim Tầm Lại rung động, cúi đầu hôn xuống tay nàng, dịu dàng nói: “Nàng ngủ đi.”
Thịnh Lộ Yên cầm lấy tay chàng, áp lên gò má của mình, dụi dụi nói: “Dạ.”
Sau đó, nàng yên tâm thiếp đi.
Một đời còn rất dài, nhưng nàng tin rằng tương lai sẽ càng như ý, suôn sẻ hơn.
( Hoàn Chính Văn)
Bình luận truyện