Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 44



Trước Tết âm lịch 2010, vợ chồng Lâm thị nhắc Lâm Sâm về quê thăm gia đình, nhân dịp Đồng Đồng về nhà nghỉ đông để củng cố tình cảm giữa hai người.

Tết âm lịch, người xin được nghỉ phép về quê nhiều vô số, ai cũng mong có thể về nhà sum họp cùng gia đình, đương nhiên không thể để tất cả mọi người về nghỉ để doanh trại không còn ai. Lúc này chính là lúc cần đề cao, chú trọng tác phong. Nhập ngũ bao nhiêu năm, Lâm Sâm vẫn luôn chú trọng tác phong, lần này cậu chủ động tìm cấp trên vắn tắt đề nghị. Lãnh đạo cũng rất thông cảm, cho phép cậu được nghỉ. “Tiểu Lâm này, lần này về nghỉ thăm nhà, cũng nên thăm hỏi bạn gái. Cậu cố gắng một chút, tranh thủ tóm cô nàng ấy làm tù binh rồi đưa tới đảo, vậy là có thể an tâm tại ngũ thêm vài năm nữa.”

Lúc Lâm Sâm về tới nhà, Đồng Đồng đã chờ đón cậu ở nhà ga. Nửa năm không gặp, vừa thấy mặt, cậu lại có cảm giác xa lạ với cô gái xinh đẹp đang duyên dáng cười trước mặt.

Mái tóc dài của Đồng Đồng đã đổi thành tóc uốn ngắn nhìn rất hoạt bát. Cô mặc một chiếc áo khoác ngắn màu hồng, phối với một chiếc váy xếp ly kẻ ca rô đen trắng, cổ quàng một chiếc khăn bảy màu sặc sỡ. Cô ăn mặc rất duyên dáng, bản thân cậu cũng thấy rất đẹp. Nhưng cậu không thể nào thích mái tóc ngắn uốn xoăn kia, vẫn thích những cô gái để tóc dài hơn.

Đồng Đồng vẫn thân mật như vậy, quàng tay cậu cùng đi. “Anh có nhớ em không? Em nhớ anh lắm đó!”

Lâm Sâm bị sự nhiệt tình của cô cuốn theo, mỉm cười gật đầu. “Nhớ chứ!”

Những cô gái trẻ trung, nhiệt tình như Đồng Đồng vẫn đáng để Lâm Sâm nhớ nhung. Cuộc sống được tháp ngà thơm hương sách vở bao bọc, che chở không để thực tế xã hội nhuốm màu tạp chất lên cô. Cô vẫn còn là cô bé ngây thơ không vụ lợi mang một trái tim lãng mạn, thuần khiết.

Suốt kì nghỉ đông, hầu như hôm nào họ cũng đi chơi với nhau. Tuy có nhiều điểm không thật hòa hợp, ví như cô thích đi dạo phố, thích vào vũ trường, thích ăn đồ ngọt… đều là những thứ cậu không thích, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn đi cùng cô. Đồng Đồng rất thích sô cô la, hơn nữa chỉ thích ăn sô cô la của DOVE, cô nói ăn sô cô la giúp tâm tình thoải mái. Trên người cô thường có một thanh sô cô la DOVE, cô cũng chỉ ăn mỗi loại sô cô la này, những loại khác không muốn ăn vì thấy hương vị không nguyên chất. Biết vậy, Lâm Sâm thường mua sô cô la DOVE tặng cho cô.

Mỗi lần vào siêu thị mua sô cô la cho Đồng Đồng, Lâm Sâm nhặt tất cả sô cô la của DOVE, mỗi loại hai thanh. Lúc vô tình liếc ngang, cậu thoáng nhìn thấy một loại kẹo sữa hiệu Thỏ Trắng, kẹo sữa Thỏ Trắng giờ đã thay đổi bao bì, hơn nữa còn có thêm rất nhiều hương vị. Cậu ngây ngẩn bên giá hàng nửa ngày, lòng rối bời trăm mối tâm tư. Cuối cùng cậu nhặt một gói kẹo sữa nguyên chất mang tới quầy thu ngân.

Đồng Đồng lấy làm kì quái. “Sao anh lại mua cả kẹo sữa Thỏ Trắng thế?”

Lâm Sâm cũng không hiểu vì sao mình lại mua gói kẹo này, chỉ là không kìm được lòng mà cầm theo. Có lẽ là nhớ lại chuyện gì đó từ sâu thẳm trong ký ức? Cậu chỉ giải thích ngắn gọn cho Đồng Đồng: “Ngày trước anh thích ăn kẹo sữa Thỏ Trắng. Ăn ngon lắm đấy, không tin em thử xem.”

Đồng Đồng không thích kẹo Thỏ Trắng, cô nói loại kẹo này rất thịnh hành thời ba mẹ cô kết hôn, tới giớ coi như đã lạc hậu cả thế kỉ rồi. Chắc chỉ còn ông bà già cả mới thích loại kẹo này thôi!

Đồng Đồng sinh vào cuối thập niên 80, khác rất nhiều so với những người sinh vào đầu thập niên như cậu, tựa như hai người thuộc hai thế kỷ vậy. Rất nhiều thứ cậu thích hay nhớ nhung hoài niệm, trong mắt cô đều là thứ đã lạc hậu. Ví như đến bây giờ cậu vẫn thích nghe nhạc Trương Học Hữu, nhưng Đồng Đồng lại không thể tin nổi. “Mấy bài hát cũ này nghe hay lắm sao? Còn nữa, cái ông Trương Học Hữu này cũng già rồi mà!”

Ca sĩ Đồng Đồng thích thường là các nhóm nhạc thần tượng, ví như S.H.E hay Phi Luân Hải. Cô hâm mộ nhất là ngôi sao Lý Vũ Xuân, là một fan cuồng của cô ca sĩ này. Năm 2005, Lý Vũ Xuân tham gia cuộc thi Super Girls của đài truyền hình Hồ Nam, trong trận chung kết, cô nhận hơn ba trăm vạn lượt bình chọn, giành chức quán quân cuộc thi năm ấy. Trong số những lượt bình chọn ấy có mấy trăm bình chọn của Đồng Đồng, năm đó cô mới học cấp hai, giống như bao bạn bè đều phát cuồng vì cô ca sĩ có vẻ ngoài như con trai trên sân khấu kia. Tới giờ, dẫu không còn hâm mộ điên cuồng như ngày đó nhưng cô vẫn rất quan tâm tới Lý Vũ Xuân, cô ca sĩ này ra bao nhiêu album, cô đều sưu tầm đủ cả.

Lúc hai người đi cùng nhau, Đồng Đồng thường xuyên mở MP3 lấy nhạc Lý Vũ Xuân cho Lâm Sâm nghe, còn hỏi: “Anh thấy hay không?”

Kỳ thực, hay hay không là thứ yếu, điều quan trọng là tất cả những bài hát này trôi vèo qua tai như mây khói, nghe xong cậu không nhớ nổi giai điệu chưa đừng nói tới ca từ. Nhưng vẫn gật đầu khen: “Hay thật!”

Bạn gái nhỏ hơn mình sáu tuổi, cậu phải có trách nhiệm và nghĩa vụ dỗ dành, cưng chiều cô, để cô cảm thấy vui vẻ. Đôi lúc Lâm Sâm cũng cảm thấy mệt, nhưng mệt mà hai người được ở cùng nhau, hẳn vẫn hơn mình cậu cô độc.

Đồng Đồng không ăn kẹo sữa Thỏ Trắng, Lâm Sâm cũng không ăn, vốn dĩ cậu không thích đồ ngọt, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại mua về. Gói kẹo này lại một lần nữa gợi nhớ tới Tần Chiêu Chiêu, giờ cô đang ở đâu? Có khỏe hay không?

Họp lớp kỷ niệm tròn mười năm tốt nghiệp do Vu Thiến đề xuất, cô nói sẽ cố liên lạc với càng nhiều bạn học cũ càng tốt, làm sao để người tham dự lần họp lớp này đông đủ nhất có thể. Lâm Sâm nghe tin báo vô cùng nhiệt tình tham gia.

Hôm đó, cậu và Vu Thiến cùng mấy người bạn cùng lớp tới chúc Tết giáo viên chủ nhiệm, vô tình biết được số di động của Tần Chiêu Chiêu. Lúc cô giáo đọc số cho Vu Thiến, cậu cũng lặng lẽ ghi nhớ rồi âm thầm lưu trong số điện thoại của mình. Tại sao lại lưu số điện thoại của cô? Cậu tự trấn an bản thân: Chuyện đã qua cứ để nó qua, có những chuyện không nên nhắc lại thì hơn. Nhưng rốt cuộc Tần Chiêu Chiêu đã từng là bạn học cũ của cậu, không có việc gì cũng có thể gọi điện hỏi thăm ôn lại chuyện cũ chứ?

Nghĩ vậy nhưng Lâm Sâm vẫn không đủ dũng khí gọi tới số điện thoại kia; có những lần đã ấn từng số từng số, bấm đủ mười con số nhưng cuối cùng vẫn xóa bỏ không gọi nữa. Cô là thứ tình cố hương của cậu, khiến cậu có cảm giác “càng gần có hương càng hoang mang”, vô cùng phức tạp.

Ngày họp lớp, cuối cùng Lâm Sâm cũng có thể mặt đối mặt với Tần Chiêu Chiêu. Cô vẫn tú lệ, nhã nhặn, an tĩnh như xưa, năm tháng hình như không lưu lại bao nhiêu dấu vết trên người cô. Rất nhiều bạn cũ, trải qua năm tháng, kết hôn xong đã đổi khác nhiều: mập mạp hơn, gương mặt tiều tụy, lộ ra dáng dấp của một phụ nữ già dặn. Riêng cô vẫn mang dáng vẻ của một cô gái nhỏ văn nhã, lịch sự; điều này khiến cậu thật vui mừng.

Xa cách nhiều năm, hai người đã có thể mỉm cười hàn huyên trò chuyện như những người bạn học cũ bình thường, tự nhiện thoải mái nói về những chuyện đã xảy ra sau khi chia tay. Chưa nói được mấy câu thì Đồng Đồng gọi tới, vốn dĩ cô tới quán bar chơi với mấy người bạn, hẹn cậu khi nào họp lớp xong nhớ qua đón mình nhưng giờ mấy người bạn của Đồng Đồng quyết định rời quán bar, qua khách sạn thuê phòng chơi bài, cô gọi điện báo lại địa chỉ khách cho Lâm Sâm: “Lát nữa anh đến đón em nhé!”

Cúp điện thoại quay sang, Tần Chiêu Chiêu đã đi rồi. Sau đó, Lâm Sâm không kiếm ra cơ hội để nói chuyện thêm với cô, chỉ có thể lặng lẽ ngồi nghe cô nói chuyện với mọi người. Nghe cô kể chuyện năm 2007 có tour lưu diễn của Trương Học Hữu, cô đặc biệt mua vé đến xem liveshow ở Thâm Quyến, Lâm Sâm chấn động. Bao nhiêu năm như vậy, rõ ràng cô vẫn rất thích Trương Học Hữu, nếu không, một người ưa tiết kiệm như cô sẽ không hoang phí mấy trăm đồng mua vé đi xem show ca nhạc. Năm ấy, tour lưu diễn của Trương Học Hữu dừng chân ở Hạ Môn một đêm, cậu cũng muốn đi xem, nhưng quân đội kỷ luật nghiêm minh, không thể tự do ra ngoài, dù là ngày nghỉ, muốn đi phải xin phép thượng cấp. Hơn nữa, hôm ấy không phải ngày nghỉ, cậu không thể chạy tới xin lãnh đạo cho phép nghỉ đi xem ca nhạc được.

Không thể tới liveshow Trương Học Hữu năm ấy, lại nghe Tần Chiêu Chiêu nói mình đã tới xem, không rõ từ đâu trong lòng Lâm Sâm dấy lên một thứ cảm giác như thể “tâm hữu linh tê nhất điểm thông[1]”. Bất kể trước kia hay sau này, giữa hai người không thể có được quan hệ gì, nhưng cậu vẫn thực lòng mong mỏi giữa họ có chung một điểm nào đó.

[1] Lấy ý thơ Vô đề kỳ I của Lý Thương Ẩn thời Vãn Đường: “Thân vô thái phượng song phi dực/ Tâm hữu linh tê nhất điểm thông”, ý nói: “Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy để bay cao nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông.” Linh tê ở đây là một loài tê còn gọi là tê thông thương, bên ngoài sừng có vệt trắng như tơ, bên ngoài có lỗ nhỏ thông tới mũi. Câu thơ ý nói tâm ý tương thông, thấu hiểu sâu sắc lẫn nhau.

Họp lớp xong Lâm Sâm đưa mấy bạn nữ về nhà, không do dự gì níu Tần Chiêu Chiêu lại sau cùng. Suốt dọc đường về, sóng lòng nhấp nhô trong dạ, có biết bao nhiêu điều muốn ngỏ cùng cô nhưng không chắc có nên nói ra hay không, cũng không biết phải bắt đầu nói như thế nào. Cuối cùng, cậu đành để lý trí khống chế bản thân. Những chuyện đã qua, bị vùi chôn dưới bụi mờ tháng năm, có nhất thiết phải nhắc lại hay không? Hiện tại, Tần Chiêu Chiêu đã có Kiều Mục, bản thân cậu đã có Đồng Đồng, những chuyện xưa cũ tốt nhất không nên khơi dậy.

Đưa Tần Chiêu Chiêu về tới nhà mới, cô chỉ cho cậu thấy căn nhà mình trên tầng sáu. Cậu có chút thất vọng và mất mát. Cao như vậy, từ giờ cậu không còn cơ hội được đứng lặng bên khung cửa sổ nhà cô, nhẹ nhàng gõ lên tấm kính cửa để tìm cô và thấp giọng thì thầm nữa rồi.

Tần Chiêu Chiêu bước vào ngôi nhà lớn, cánh cổng lớn bằng thép không gỉ che khuất bóng dáng cô. Lâm Sâm vẫn ngơ ngẩn đứng trân trân ở đó, không nỡ rời đi, trong đầu còn vẩn vơ nghĩ về chuyện đêm nay được gặp lại cô, được cùng cô nói chuyện, về những câu chuyện ngắn ngủi nhưng kéo dài vô hạn và chút dư vị sau buổi trùng phùng.

Bỗng nhiên, một căn phòng nhỏ ở tầng trệt sáng đèn, cậu liếc mắt trông sang. Đó là một gian nhà kho sát đầu hành lang, nhìn qua thấy Tần Chiêu Chiêu đang cất ô.

Nhà kho nền láng xi măng, tường vét vôi giống như căn nhà cũ năm xưa. Đèn cũng một sắc vàng ảm đạm mơ hồ, cô đứng giữa ánh đèn vàng nhạt, dìu dịu như đứng giữa thời gian xa xôi nhuốm màu úa tàn.

Trái tim Lâm Sâm trầm xuống rồi rung lên mạnh mẽ. Nhấc chân đi tới bên cửa sổ, đầu vẫn mơ màng không biết bản thân mình muốn làm gì thì bàn tay phải lại như có ý chí riêng, tự động đưa lên, run run gõ nhẹ vào tấm kính cửa sổ, phát ra những âm thanh đều đều như tiếng vó ngựa. Lặp lại đúng hành động của bản thân thời niên thiếu, tim cậu đập rộn rã, giống hệt thuở xưa.

Cách một lớp cửa sổ, Lâm Sâm thấy Tần Chiêu Chiêu kinh ngạc quay đầu, ánh mắt nhanh chóng phủ mờ một làn hơi nước mỏng. Lúc lệ tràn khóe mi, cô đưa tay “tách” một tiếng, tắt đèn. Cả gian phòng tối đen, cậu không thấy được vẻ mặt cô, nhưng cậu biết cô đang khóc, lặng lẽ rơi lệ.

… Cô khóc! Khóc vì thấy cậu gõ cửa! Biểu hiện như vậy phải chăng vì cô vẫn còn nhớ chuyện trước kia mấy lần cậu từng đứng ngoài khung cửa phòng cô trong bóng trăng?

Hai mắt Lâm Sâm bỗng ướt đẫm. Mười năm đi lính, mười năm làm sĩ quan đổ máu cũng không rơi lệ, nhưng đêm nay cậu tự buông thả bản thân một lần, giữa nơi không người, giọt nước mắt đàn ông lặng lẽ chảy xuống.

Thời gian một đi sẽ không bao giờ trở lại, nhưng con thuyền ký ức có thể ngược dòng thời gian đằng đẵng tìm lại đầu nguồn, nhớ lại tuổi xuân như nước. Giờ khắc này, ký ức hai người cùng trở về với những ngày đã xa, với thuở niên thiếu mười bảy khờ khạo. Ngọt ngào và chua chát, u buồn và vui vẻ, ấm áp mà lạnh giá, những chuyện xưa thật tầm thường trải bao năm tháng năm biền biệt, ngoảnh đầu nhìn lại mới phát hiện hóa ra chúng thật đẹp, đẹp tới trong suốt và tự nhiên, đẹp đến nỗi người ta không kìm nổi nước mắt, để lệ tuôn đầy mặt.

Đêm như mộng, ký ức như mộng, hoang mang u sầu cũng như mộng… Đến tận khi Đồng Đồng gọi điện tới, Lâm Sâm mới như người sực tỉnh cơn mơ, lấy lại tinh thần. Đưa tay gạt nước mắt trên mặt, cuộc sống trong quân đội được tôi rèn nghiêm khắc nhiều năm giúp cậu nhanh chóng ổn định và lấy lại bình tĩnh. Đồng Đồng giục cậu đến đón, cậu đồng ý, dặn cô chờ thêm mười lăm phút. Cúp điện thoại, cuối cùng cậu nhẹ nhàng gõ lên tấm cửa kính. “Tần Chiêu Chiêu, đêm nay có thể gặp lại cậu mình rất vui. Chúc ngủ ngon!”

Đêm nay được gặp lại cô sau bao năm xa cách, cậu thật sự rất vui. Bất kể thế nào, cậu cũng đã hoàn thành giấc mộng trong lòng mình. Cuối cùng đã có thể gặp lại cô, đi cùng cô một đoạn, cùng nhau ôn lại những khoảnh khắc đáng nhớ nhất thời niên thiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện