Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 45



Họp lớp đã xong nhưng quan hệ bạn bè vẫn chưa ngừng, ngày nào cũng có bạn cũ mời tới nhà ăn cơm. Hôm nay bạn này mời tới dùng cơm, mai người khác lại mời tụ họp; nhất thời hầu như ngày nào cũng có người mời tiệc.

Tần Chiêu Chiêu nhận rất nhiều điện thoại nhưng thường lấy lý do để tránh không tới. Cô chợt có phần sợ hãi phải gặp lại bạn bè cũ, nói đúng hơn, cô sợ phải chạm mặt Lâm Sâm. Đêm đó, cậu đứng ngoài cửa sổ khe khẽ gõ khiến cô giật mình nhận ra, có lẽ trong lòng cậu vẫn còn cất giũ một chút tình cảm dành cho cô. Cô cảm động nhưng cũng kinh hãi vì cậu si tình như vậy. Dù sao giờ cậu cũng đã có bạn gái, nếu vẫn lưu giữ hình ảnh của cô, để bạn gái biết được thật không hay. Hơn nữa, cô còn băn khoăn một chuyện khác.

Sau họp lớp, Tần Chiêu Chiêu cẩn thận gọi điện dặn dò Vu Thiến không được kể chuyện Kiều Mục và mình cho Lâm Sâm. Vu Thiến vô cùng nhanh trí. “Sao vậy? Tối qua Mộc Mộc đưa cậu về đã nói gì hả? Có phải cậu ấy nói với cậu là cậu ấy với cậu tình cũ chưa quên? Có phải cậu lo nếu cậu ấy biết thật ra giữa cậu và Kiều Mục không có chuyện gì, cậu ấy có thể chia tay với bạn gái để quay lại theo đuổi cậu? Cậu sợ sẽ phá hoại quan hệ của hai người họ à?”

Tần Chiêu Chiêu không đáp lại hàng loạt những câu hỏi của Vu Thiến, chỉ trả lời: “Không phải, cậu ấy không nói gì. Dù sao mình cũng không muốn để cậu ấy biết.”

Cô liên tiếp từ chối khéo không đến nhà bạn bè liên hoan, Lâm Sâm tựa hồ cũng nhận ra nỗi lo ngại của cô. Hôm nay, cô nhận được một tin nhắn từ Lâm Sâm: “Tần Chiêu Chiêu, đêm đó thấy cậu đứng dưới ánh đèn vàng, mình có cảm giác như chớp mắt thời gian đang chảy ngược lại về ngày xưa, không kìm lòng được mới bước tới gõ lên khung cửa. Kỳ thực, mình không có ý gì khác, chỉ nhất thời xúc động mà làm vậy thôi. Giờ chúng ta đều đã có cuộc sống riêng, chuyện quá khứ mình sẽ không bao giờ nhắc tới nữa, càng không đẩy cậu vào cảnh khó xử. Xin cậu cứ an tâm.”

Lâm Sâm không còn là cậu thiếu niên bộp chộp, hay kích động năm xưa nữa, cậu đã trở thành một người đàn ông có khả năng kiềm chế rất tốt. Cậu dùng tin nhắn này để xác nhận mình hoàn toàn không có ý gì khác, sẽ không đẩy cô vào cảnh khó xử. Điều này khiến Tần Chiêu Chiêu mừng hơn nhiều, nhưng trong lòng cũng vấn vít một chút mất mát, thất vọng.

Hai ngày sau, Vu Thiến gọi tới: “Tần Chiêu Chiêu, hôm nay Lâm Sâm mời mọi người tới nhà cậu ấy ăn cơm đấy, cậu lại định không đi nữa hả?”

Tần Chiêu Chiêu theo bản năng cự tuyệt: “Mình… e là mình không rảnh.”

“Thôi đi, cậu thì có việc gì hả? Chắc chắn là cậu muốn tránh mặt cậu ấy chứ gì? Hôm trước Chu Minh Vũ mời khách, Lâm Sâm đưa bạn gái tới rồi. Mình thấy tình cảm của hai người đó rất tốt, cậu không cần lo sẽ phá vỡ hay làm ảnh hưởng gì tới họ đâu. Được rồi, lát chúng ta cùng tới nhà cậu ấy ăn cơm, mười một giờ mình qua đón cậu!” Vu Thiến không đợi Tần Chiêu Chiêu có cơ hội phân trần liền cúp máy.

Mười một giờ trưa, Tần Chiêu Chiêu lên xe Vu Thiến, hai người cùng tới nhà Lâm Sâm. Nhà Lâm Sâm vẫn là ngôi nhà hai tầng, có điều đã xây lại, nhưng vẫn giữ kiểu Tây sang trọng, đẹp đẽ. Phòng khách rộng rãi đã đầy người, tiếng cười tiếng nói xôn xao vô cùng náo nhiệt. Tần Chiêu Chiêu đi vào, mấy bạn học cũ nhao nhao lên “ý kiến” với cô: “Được lắm Tần Chiêu Chiêu, bọn này mời cậu ăn cơm thì cậu kiếm đủ cớ thoái thác. Mộc Mộc vừa mời là cậu đã chịu nể mặt ngay được.”

Tần Chiêu Chiêu có chút lúng túng. “Không phải đâu, lẽ ra hôm nay mình cũng không đi được đâu, tại Vu Thiến cứ sống chết kéo mình tới đấy. Mình đang định ra ga xếp hàng mua vé, mấy hôm nữa phải đi Thâm Quyến rồi.”

Vu Thiến vừa nghe liền nói: “Oái, cậu bận thật hả? Đi mua vé xe lửa mà sao phải xếp hàng? An tâm, mình sẽ giúp cậu mua vé!”

Lâm Sâm đứng một bên giờ mới lên tiếng: “Mấy hôm nữa mình cũng về Hạ Môn, đang nhờ người mua vé tàu hộ đây. Vu Thiến, cứ để mình nhờ người ta mua vé luôn cho Tần Chiêu Chiêu là được rồi, dù sao cũng tiện.”

“Thế thì tốt, Mộc Mộc, cậu mua hộ, mình đỡ phải đi nhờ người giúp. Tần Chiêu Chiêu, còn không cảm ơn Mộc Mộc đi!”

Tần Chiêu Chiêu hơi do dự. “Để cậu mua giúp… có làm phiền cậu quá không?”

“Không sao đâu, phiền gì chứ, cũng chỉ tiện tay thôi mà.”

Lúc này Vu Thiến mới sực nhớ ra. “Mộc Mộc, cậu vừa về chưa đầy tháng đã định đi rồi là sao? Ở đơn vị có việc gì gấp nên gọi cậu về sớm à?”

Lâm Sâm cười cười không nói gì, Chu Minh Vũ trả lời hộ: “Mộc Mộc về Hạ Môn sớm theo lệnh bạn gái đấy, cô ấy bắt cậu ấy dẫn đi Hạ Môn chơi mấy hôm.”

Hóa ra Lâm Sâm đi sớm không phải vì bận việc ở đơn vị mà vì phải đưa bạn gái tới Hạ Môn chơi. Nhất thời mọi người đều sôi nổi mang cậu ra đùa một trận. Tần Chiêu Chiêu cũng dần gạt bỏ được chút do dự kia, nhất thời trách mình cả nghĩ. Trong tin nhắn, Lâm Sâm cũng nói rất rõ ràng, cô cũng đã an tâm, giờ thấy cậu định mua vé hộ mình trong lòng lại nổi lên nghi ngờ.

Mười hai giờ, bạn gái Lâm Sâm cũng tới. Cô nữ sinh xinh đẹp, hoạt bát khiến không ít bạn cùng lớp khen Lâm Sâm phúc dày, Vu Thiến cũng kéo Tần Chiêu Chiêu ra xì xào bàn tán: “Xem kìa, bạn gái Mộc Mộc xinh thế cơ mà. Cậu không cần lo lắng cậu ấy có thể có ý gì với cậu nữa nhé. Sau này đừng cố tình tránh mặt người ta nữa, cứ coi như bạn bè với nhau đi.”

Tần Chiêu Chiêu có chút lúng túng, gật đầu, cô biết không nên dùng sự nghi ngờ của bản thân mà suy đoán bừa về Lâm Sâm. Hành động của Lâm Sâm đêm đó có lẽ chỉ là một phút nổi hứng, chẳng nói lên điều gì. Cô càng lo lắng, người có thể hiểu cô như Vu Thiến thì không nói, người ngoài không hiểu chỉ e cười nhạo cô tưởng ai cũng si mê mình.

Buông bỏ ngờ vực vô căn cứ trong lòng, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy tự nhiên hơn nhiều. Có điều, không hiểu sao nhìn Lâm Sâm và Đồng Đồng ở cạnh nhau, trai tài gái sắc lại khiến cô cảm thấy có chút khó chịu. Chàng trai đã từng thích mình, đến giờ thành người yêu của cô gái khác, chắc hẳn bất cứ cô gái nào cũng không thể thờ ơ bỏ qua được.

Cơm thịnh soạn đã chuẩn bị xong nhưng vẫn còn một cô bạn chưa tới. Vu Thiến muốn gọi điện giục nhưng điện thoại hết pin.

“Tần Chiêu Chiêu, trong điện thoại của cậu có số của Lưu Giai Tuệ không? Lấy cho mình mượn gọi nào!”

Hôm họp lớp tối đó, Tần Chiêu Chiêu đã lấy số của không ít bạn, trong đó có cả Lưu Giai Tuệ. Thực ra, có nhiều bạn học không thân, cơ hội gọi điện tìm nhau vô cùng nhỏ nhưng lưu một số điện thoại cũng không chết ai, phòng khi cần dùng tới.

Tần Chiêu Chiêu đang giúp Đồng Đồng xếp cốc chén, không ngẩng đầu lên. “Mình có lưu số đấy, cậu lấy điện thoại trong túi mình ấy!”

Vu Thiến lấy điện thoại của Tần Chiêu Chiêu, tra danh bạ tìm số điện thoại, trong mục bạn học có một list tên, cô nhìn thấy có hai số điện thoại của Lâm Sâm. Tự nhiên cảm thấy kỳ quái, sau khi gọi điện cho Lưu Giai Tuệ xong, Vu Thiến chạy lại phía Tần Chiêu Chiêu, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu có tận hai số điện thoại của Lâm Sâm thế? Bọn mình có mỗi số di động thôi!”

Tần Chiêu Chiêu chợt ngẩn người, sau đó rất nhanh nhớ ra. “À, có một số là Chu Minh Vũ cho mình từ hồi Tết năm 2004, hồi đó Lâm Sâm còn ở trường quân đội, đấy là số điện thoại ký túc xá của cậu ấy. Mình quên không xóa!”

“Lúc cậu ấy học trường quân đội hai người có liên lạc qua lại à?”

“Không, mình có gọi đâu. Mình ngại gọi cho cậu ấy, có gọi cũng chẳng biết nói gì.”

“Không gọi sao không xóa luôn số đi?”

“Không phải đã nói rồi sao, mình quên xóa thôi.” Tần Chiêu Chiêu hơi chột dạ, đổi chủ đề: “Cậu xem, Lưu Gia Tuệ đến rồi kia kìa, dọn cơm được rồi, đi ăn thôi!”

Một đám bạn cũ cơm nước xong xuôi lục tục kéo nhau rời đi. Người đã vãn rồi, Đồng Đồng mới kéo Lâm Sâm ra một góc hỏi: “Em có chuyện muốn hỏi anh, anh nhất định phải trả lời, thành thật khai báo đấy nhé!”

Lâm Sâm không hiểu gì. “Có chuyện gì vậy?”

“Cái chị bạn thời trung học tên Tần Chiêu Chiêu của anh ấy, anh nói thật xem, có phải ngày trước anh với chị ấy yêu nhau không?”

Lâm Sâm ngẩn người, Đồng Đồng không phát hiện ra chuyện gì đấy chứ? Không thể nào! Hôm nay cậu hay Tần Chiêu Chiêu đều rất cẩn thận lời ăn tiếng nói, thậm chí chẳng nói với nhau mấy câu. Đồng Đồng có thể phát hiện ra cái gì đây? Nhưng cô đã hỏi như vậy thì nhất định phải có nguyên nhân nào đó. Song đúng là cậu và Tần Chiêu Chiêu chưa từng yêu đương gì, chỉ có mình cậu tương tư mà thôi, vì thế cậu trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không có thật mà, anh với cô ấy chưa bao giờ yêu nhau. Tin hay không là tùy em đấy!”

“Trước kia chị ấy cũng không thầm thích anh chứ?”

Chuyện này càng khiến Lâm Sâm không thể hiểu nổi. “Không, hồi đó cô ấy thích một cậu bạn cùng lớp khác. Sao em hỏi thế?”

“Không phải anh à? Thế sao chị ấy còn giữ số điện thoại từ thời anh học trường quân đội đến giờ chưa xóa?”

Đồng Đồng vô tình nghe được Tần Chiêu Chiêu và Vu Thiến nói chuyện với nhau trong bếp, vì hai người nhắc tới Lâm Sâm nên cô vô thức chú ý. Tuy chỉ vài câu đối thoại ngắn gọn nhưng chuyện Tần Chiêu Chiêu lưu số điện thoại kia suốt sáu năm khiến cô có cảm giác trước kia chị ấy và Lâm Sâm có chuyện gì đó, ít nhất cũng là chị ấy thầm thích Lâm Sâm. Tâm tư ý nhị mà phức tạp khiến Tần Chiêu Chiêu lưu số điện thoại này đương nhiên cô không thể nào hiểu được.

Nghe Đồng Đồng kể lại chuyện xong, Lâm Sâm có chút chấn động nhưng ngoài mặt vẫn chẳng mảy may quan tâm. “Em hiểu lầm rồi, cô ấy không thích anh đâu. Cô ấy còn giữ số điện thoại kia chắc vì quên xóa thôi.”

Tuy ngoài miệng nhàn nhạt nói thế để giải tỏa nghi vấn của Đồng Đồng nhưng trong lòng Lâm Sâm mãi không thể bình tĩnh lại được. Năm ấy Chu Minh Vũ đưa số điện thoại của cậu cho Tần Chiêu Chiêu, cậu từng tận lực chờ điện thoại cô gọi tới. Nhưng cô không hề gọi cuộc nào, để công cậu thành công dã tràng, vô cùng thất vọng. Hóa ra không phải cô không muốn gọi tới mà vì ngại không biết nên nói gì. Trước kia cậu có thể không hiểu nổi, nhưng lần trước có số điện thoại của cô mà cậu cũng chần chừ mãi không có đù can đảm gọi tới, cảm giác này ăn sâu trong đáy lòng cậu, cậu hiểu rất rõ.

Năm đó không chờ được điện thoại của cô, cậu còn tưởng cô đã cho dãy số kia vào quên lãng, thật không ngờ tới giờ cô vẫn còn giữ nó. Vì sao chứ? Liệu có phải trong lòng cô vẫn còn một góc nhỏ dành cho cậu? Tuy cô chưa từng thích cậu nhưng hẳn cô vẫn quý trọng chút tình cảm mà cậu từng hướng tới cô?

Giờ khắc này, Lâm Sâm có chút cảm giác tựa như có chết cũng không hề nuối tiếc, bởi vì hóa ra Tần Chiêu Chiêu vẫn biết cậu toàn tâm toàn ỳ, hết lòng với cô. Tuy không thể nhận, không thể đáp lại nhưng cô chưa từng khinh rẻ nó, cô đúng là một cô gái trọng tình trọng nghĩa.

Lúc chuông điện thoại reo, Tần Chiêu Chiêu còn đang gội đầu, vội vàng đưa hai bàn tay đầy bọt bắt máy, nhưng ngón tay trơn tuột khiến điện thoại trượt khỏi kẽ tay, rơi xuống đất. Cũng may, nhặt lên vẫn có thể nghe như bình thường, cô nghe tiếng gấp gáp: “Này, Tần Chiêu Chiêu, cậu làm sao đấy? Nói chuyện cái xem nào!”

Là tiếng của Lâm Sâm, Tần Chiêu Chiêu giật mình. “A, không sao đâu, vừa rồi không cầm chắc tay nên di động rơi thôi. Cậu tìm mình có việc gì à?”

Thấy cô nói không sao, giọng nói trong điện thoại cũng bình ổn trở lại, khôi phục giọng điệu bình thường: “À, mình gọi điện báo cho cậu biết mình đã lấy vé tàu cho cậu rồi. Giờ cậu có nhà không? Mình đang định qua khu ngoại ô bên đó một chuyến, tiện mang vé cho cậu luôn.”

“Cái này… làm sao có thể mặt dày tới vậy được chứ? Để cậu mua vé hộ đã phiền rồi, giờ còn để cậu mang qua đây nữa.”

“Không sao đâu. Bạn bè cũ, khách sáo làm gì. Đằng nào mình cũng tiện đường.”

“Vậy… cảm ơn cậu!”

Cúp máy, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng quay lại nhà vệ sinh, gội sạch bọt xà phòng, sấy tóc, sau đó thay quần áo chờ đón khách. Chưa đầy nửa tiếng sau, làm xong mọi việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cửa bật mở, Lâm Sâm đứng ngoài mỉm cười với cô, nụ cười chứa chất ít nhiều cẩn trọng. Cô vô thức đáp lại bằng một nụ cười, biểu hiện cũng hơi thiếu tự nhiên.

Mời cậu vào nhà, Tần Chiêu Chiêu chuẩn bị pha trà mời khách nhưng lại phát hiện ra không biết lá trà ở đâu.

Ba mẹ không có nhà, hai người ở nhà cấp bốn náo nhiệt, vui vẻ đã quen, giờ sống trong nhà tập thể cao tầng thấy tù túng như bị nhốt trong lồng, vì thế mỗi khi rảnh rỗi thường đi sang khu bên cạnh chơi bài, chơi cờ gì đó giết thời gian. Ba mẹ không có nhà, Tần Chiêu Chiêu không biết trà để ở đâu. Một năm mới về nhà một lần, có rất nhiều thứ cô không biết chỗ để, lắm khi cảm thấy mình như là khách trong chính nhà mình.

Cũng may Lâm Sâm nói không cần trà, cậu uống nước lọc được rồi. Cô rót cho cậu một cốc nước. “Thật ngại quá, khó lắm mới được cậu tới làm khách, thế mà đến ly trà cũng không có mà mời, thật là không hiếu khách.”

“Bạn học mười mấy năm với nhau, sao phải khách sáo thế chứ? Mà mình cũng chẳng thích uống trà.” Nói xong, Lâm Sâm nhìn bốn phía. “Nhà mới của cậu cũng không tệ, cảm giác thật ấm áp!”

Tần Chiêu Chiêu dẫn cậu đi thăm một vòng, câu chuyện chỉ xoay quanh chuyện trang trí nhà cửa. Cô kể cho cậu nghe đèn trong phòng ăn do ba cô tự treo, tranh chữ thập treo trên tường phòng khách do mẹ cô tự thêu, còn hai con thiên nga pha lê bày trong phòng cô là đồ mẹ cô tới cửa hàng xem rất nhiều lần, cuối cùng mới mua về.

“Đôi thiên nga pha lê này giá hơn một trăm đồng, ba mình thấy mấy thứ này chỉ hào nhoáng bên ngoài nhưng ông lại không hề trách mẹ mình tiêu tiền hoang phí. Ba mình biết rõ mẹ mình rất thích mấy món đồ trang trí xinh đẹp.”

Một trăm đồng mua một đôi thiên nga trang trí, đối với vợ chồng Tần thị là một món tiền lớn, Tần Chiêu Chiêu biết đôi thiên nga này không phải pha lê thuần chất, cùng lắm chỉ là thủy tinh mà thôi. Có điều, nhìn hai con thiên nga tinh xảo, mẹ cô lại thích như vậy nên cô cũng khen nức nở: “Chỉ mất có một trăm đồng thôi, mẹ mua được rẻ quá!”

Lâm Sâm nghe xong mỉm cười. “Đúng rồi, chỉ cần vợ mình vui vẻ thì bỏ bao nhiêu tiền ra cũng không quan trọng, đồ thật hay giả cũng chẳng sao.”

Tần Chiêu Chiêu càng nói càng hứng chí bừng bừng: “Còn nữa, có một lần mẹ mình vui vô cùng vì mua được một món đồ trang trí, chính là con ngựa gốm đặt trên ti vi ngoài phòng khách ấy.”

Cô đưa Lâm Sâm ra phòng khách, chỉ con ngựa gốm cho cậu xem, đó là một con hắc mã đang ngẩng đầu cất vó, chất sứ tinh tế, nhìn rất giống thật.

“Cậu xem kĩ nhé, con ngựa này có chỗ bị hỏng đấy, có nhận ra ở đâu không?”

Lâm Sâm nghiêm túc xem xét con ngựa cẩn thận một lượt, chất men trơn bóng không hề có vết nứt nào. Lại xem kĩ thêm một lần nữa, vẫn không thấy có sơ hở nào. Cậu cảm thấy có chút kỳ quái. “Đúng là bị hỏng sao? Sao mình không nhận ra chỗ nào nhỉ?”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười. “Cậu không nhìn ra đâu, tới giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra. Kể cho cậu nghe, con ngựa này mẹ mình mua ở cửa hàng bách hóa từ lúc mình còn nhỏ xíu. Ngày ấy con ngựa này giá ba mươi đồng, mà lương tháng của mẹ chỉ có bốn, năm chục đồng thôi, nên bà tiếc tiền không nỡ mua, có điều mẹ mình thích con ngựa này lắm, lần nào ra phố đều qua cửa hàng bách hóa ngắm nghía nó. Lâu dần, người bán hàng ở đó quen mặt mẹ mình, có một lần mẹ mình qua đó, người bán hàng liền nói với bà: “Xem ra chị thích con ngựa này thật nhỉ, trong kho của cửa hàng còn một con ngựa bị hỏng, cái đuôi bị gãy mất, giá hai đồng thôi, chị có muốn lấy không?” Mẹ mình vô cùng vui mừng, nhanh chóng gật đầu đồng ý. Bà bỏ hai đồng mua con ngựa không đuôi về, để ba mình nghĩ cách kiếm gì thay cái đuôi kia. Ba mình thử rất nhiều cách, cuối cùng cũng làm được một cái đuôi thật đẹp cho con ngựa gốm. Thế nào, nhìn hoàn hảo đúng không?”

Tần Chiêu Chiêu vừa nói vừa cười thật tươi. Lâm Sâm nghe cũng thấy thú vị. “Ba mươi đồng xuống còn hai đồng, con ngựa này được ba cậu sửa lại giống hệt ban đầu, đúng là lãi to!”

“Thế nên, tới giờ nhắc lại chuyện này mẹ mình vẫn hào hứng lắm. Bà mang con ngựa này từ nhà cũ sang đây đấy.”

Hai người càng nói chuyện càng hòa hợp, cảm giác cẩn trọng của Lâm Sâm lúc mới tới và thái độ thiếu tự nhiên của Tần Chiêu Chiêu khi mới gặp cậu đã bất tri bất giác biến mất. Họ trò chuyện mãi đến tận khi nghe tiếng cửa phòng bật mở. Hóa ra mẹ Tần Chiêu Chiêu đã về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện