Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 183: La Chu không điểm mấu chốt
Tiêu đề mình có thể sẽ sửa lại sau vì chưa chắc chăn nhé. Thanks
Sorry vì giờ mới đăng, có hứa hẹn up ngày chủ nhật nhưng mình bận cả ngày ở Hội chợ 0 đồng từ thiện. Thông cảm cho ta nhé các nàng.
“không cần! không cần a —— ”
La Chu kêu to đầy thê lương rồi đột nhiên mở tròn hai đôi mắt, trên mặt đã là nước mắt giàn giụa, thấm ướt một mảnh. Nàng hoảng sợ không ngừng nhìn khắp nơi, hơn nửa ngày thì sự sợ hãi trong đôi mắt mới chậm rãi mất đi. Ánh mắt tan rã một lần nữa ngắm nhìn xung quanh, lúc này nàng mới phát hiện chính mình không có ngủ trong bình chướng, cũng không có ngủ trong phòng của Pháp vương ma quỷ, mà là ở phòng mật thất trước kia. Cũng là chính gian mật thất này, nơi nàng cùng Pháp vương ma quỷ lần đầu tiên thân mật âu yếm, rồi thì nàng bị một đám linh hồn quái vật dùng đầu lưỡi lăng nhục vô số lần.
Trong mật thất thật ấm áp dễ chịu, trên người chỉ có một cái chăn bông mềm mại như tơ lụa. Nàng nâng cánh tay lên lau đi hai hàng lệ cùng mồ hôi trên trán, tâm thần vẫn vì những khung cảnh khủng bố trong mộng mà run rẩy sợ hãi không thôi.
Trong mộng nàng đứng trước một cái đền mờ ảo, chung quanh bốn phía là một pho tượng phật song thân bằng vàng với khuôn mặt dữ tợn. Thân thể nàng thì bị một đám khí màu đỏ không thấy rõ khuôn mặt gắt gao cuốn lấy, không thể nhúc nhích, cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Đa Cát bị trói gô đặt trước mặt nàng, hắn gian nan ngẩng đầu, miệng bị miếng vải bịt chặt kín, đôi mắt ấm áp hồn nhiên màu rám nắng lúc nào cũng như đang nở cười với nàng nhưng giờ lại không ngừng mà chảy nước mắt. Đột nhiên, hai cây gậy thô dài nặng nề lóe ra ánh sáng chói mắt mà dừng ở trên người hắn, một phát, hai phát, ba phát… Tượng phật hung dữ theo từ tòa sen tiến lên ôm lấy Minh phi rồi thong thả xoay tròn, dưới cảnh tượng Đa Cát bị gậy đánh nặng nề kêu bốp bốp thì họ lại phát ra những tiếng cười quái dị thích thú. Nước mắt trong suốt của Đa Cát chảy ra đột nhiên biến thành dòng máu đỏ tươi, khuôn mặt đáng yêu thuần khiết trở nên vặn vẹo thống khổ, dòng máu cứ chảy xuống dưới nền đất bên dưới nhiều đến nỗi dần dần tạo thành một đóa hoa sen máu, đóa hoa sen máu càng đỏ thì thân thể hắn càng trở nên khô héo trắng bệch…
không! Giấc mơ cùng với sự thật luôn trái ngược! Nàng đều đã ngoan ngoãn kính dâng thân thể rồi, Đa Cát làm sao có thể bị đánh đến mất lớp da như thế được chứ? Pháp vương ma quỷ từng nói sẽ không lừa gạt nàng.
La Chu liều tự an ủi chính mình, nói với chính mình rằng phải tin tưởng lời hứa hẹn của ma quỷ. Nhưng là làm đến điểm này cũng thật sự là quá khó khăn, trừ phi nàng có thể tận mắt nhìn thấy Đa Cát hoàn toàn không bị làm sao mới được.
Nàng kinh ngạc nhìn phía trên, đó là khung thêu đồ án thất đỉnh hoa văn, bốn góc là bốn đóa hoa sen kim sắc nở rộ, thảo văn cùng vạn tự văn đối xứng. Màu xanh đen giống như vũ trụ ở ngoài kia, hình tượng Quỷ vương đang ngậm bánh xe pháp luân hồi, hai tay hai chân kết ấn như đang di chuyển sinh mệnh luân hồi trong thế giới. Vòng bên ngoài cùng là biểu tượng mười hai nhân duyên, tiếp theo là vòng khổ chia làm sáu phần tương ứng với sáu cõi luân hồi, bên trong nữa là vòng nghiệp bị chia ra hai nửa trắng đen, nó đại biểu cho ác nghiệp cùng thiện nghiệp. Vòng bên trong cùng là Vòng hoặc (Vòng mê lầm) miêu tả tam độc là gà trống, rắn, lợn, đại biểu lòng tham, nóng giận, si mê, Phật Thích Ca từng nói con người vì tham lam mà kiệt sức, vì lòng tham không đáy mà trở nên tức giận, khi tức giận thì họ không biết thế nào là thiện thế nào là ác, rồi sẽ hại người hại mình”
Lòng tham của nàng chính là tìm một nam nhân yêu thương nàng, tìm một nơi ấm áp xinh đẹp sống thật tốt, kết quả lại xuyên không, bị biếm thành nô lệ, bị bắt cùng ăn cùng ở cùng ngủ với chó ngao, nhận hết đe dọa cùng tra tấn máu me. Còn bị cưỡng ép, thân thể đau đớn xé rách như bị chôn sống. thật vất vả sống quá quá trình chữa thương đau nhức liền lại bị biến thành liên nữ cúng tế, trải qua linh hồn quái vật lăng nhục rồi đến hai nam nhân cưỡng dâm.
Nàng hiện tại xác thực được lòng tham của mình mà cảm thấy kiệt sức, nỗi tức giận nỗi uất hận quanh quẩn trong trái tim, ngay cả nước mắt tuyệt vọng cũng sắp không chảy nữa. Nàng giết được Cầm thú vương sao? Chém được mãnh thú sao? Băm được Pháp vương ma quỷ sao? sự thật tàn khốc nói cho nàng bằng việc cố gắng hủy diệt kẻ khác, không bằng tự hủy diệt chính mình như vậy còn dễ dàng chút.
Tự sát, có rất nhiều cách để tự sát, muốn chính mình diệt chính mình thì vô cùng dễ dàng. Nhưng nàng yếu đuối nhát gan, cực kỳ quý trọng yêu quý sinh mệnh của bản thân, dù có thể nào cũng không thể thực sự tự sát. Kỳ thực sự tình nói trắng ra không phải là bị ba nam nhân làm nhục sao. Năm đó nhiều người phụ nữ trong chiến tranh bị bắt buộc cưỡng hiếp như vậy mà đều có thể cắn răng kiên cường sống sót, vài thập niên sau còn có thể đệ đơn tố cáo lên toà án, dũng cảm vì chính mình đòi lại công đạo. So sánh cùng các nàng ấy, sự việc nàng trải qua loại chỉ có thể xem như một bữa ăn sáng, không hẳn là sống không nổi.
Tự hỏi chính mình tự sát hay là buông tha cho! Tự hỏi bản thân để người khác giết, không có hiệu quả! Tự hỏi chính mình giết kẻ ác… Nàng thật tình không muốn cùng đám cầm thú ma quỷ ấy đối đầu nhau, chế tạo ngọc thạch liền e sợ đốt đi, đồng quy vu tận càng là hành động ngu xuẩn.
Tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, La Chu quyết định từ nay về sau bắt đầu thu hồi lòng tham của chính mình
Nhịn! Tốt lắm, khả năng nhẫn nại của nàng khá tốt, cùng với tự an ủi càng ngày càng mạnh rồi, càng ngày càng hướng gần tới giống đồng chí *tiểu cường đánh mãi không chết
*bạn gián ý J
Dùng sức chớp chớp đôi mắt ướt át hơi có chút nhức, nàng hít vào thật sâu, rồi thở ra thật dài và ngồi dậy. Chăn bông trên người chảy xuống, lộ ra cơ thể trần như nhộng đã được rửa sạch sẽ. Da thịt không có dù chỉ là một vết bầm tím, mềm mềm trắng trắng, đây là phúc lợi uy nhất của thân thể sau khi bị Pháp vương ma quỷ cải tạo. Trừ bỏ càng thêm trắng hồng mềm mại thì năng lực phục hồi về ban đầu đã bay lên n cấp.
Bên cạnh giường đặt một cái đai lưng kinh nguyệt màu vàng, nàng kéo mở chăn, cúi đầu nhìn lại thân thể trần trụi của mình. Chỗ kín giữa hai chân đã được bao cẩn thận bởi tấm lót vải sạch sẽ dành cho mỗi lần kinh nguyệt. Đai lưng màu vàng này được dùng bằng những sợi tơ chỉ vàng, bên trên còn thêu mấy bông hoa sen, ở chính giữa là hình ảnh song thân kim cương hỉ được thêu bởi những sợi tơ màu. Những giọt mồ hôi lạnh từ trên chảy xuống đủ để thể hiện cảm nhận của La Chu lúc này, có thể có được những thứ quái gở không thể tưởng tượng như thế này thì trừ bỏ Pháp vương ma quỷ ra không có lẻ thứ hai a.
Nàng thở hắt ra một ngụm khí, chân vừa bước xuống giường thì hai nữ tăng liền mở mắt, ánh mắt của họ bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, không nói một lời nào.
La Chu bị ngây người trong chốc lát, khuôn mặt phút chốc đỏ lên vì nóng. không phải vì trần trụi trước mặt người khác mà là nhớ tới chính hai nữ tăng này đã giúp nàng “múa lượn” phóng đãng như thế nào trên người mãnh thú
Trước mặt hai nữ tăng độ hai ba hai tư tuổi, một người có khuôn mặt hơi tròn, một người thì có khuôn mặt hơi dài, ngũ quan thanh tú, đều có da thịt hơi nâu chút, hai gò má vì cái lạnh nơi đây mà ửng hồng đặc trưng. Nàng vẫn đang ôm theo một góc chăn bông, có chút sững sờ một hồi lâu mới mang chăn bông một lần nữa đặt trở lại giường, rồi xấu hổ ngập ngừng nói: “Ta đói bụng.”
Nữ tăng mặt tròn lập tức đứng dậy đi ra ngoài mật thất, còn nữ tăng mặt dài đi tới góc phòng bưng chậu nước tới hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu vệ sinh, nàng ta giúp La Chu đổi tấm đai lưng mới. Đợi cho đến lúc làm xong hết thảy, nữ tăng mặt tròn vừa vặn trở lại và bưng theo một cái bát bằng ngà voi bốc khói nghi ngút.
“Liên nữ mời dùng.” Nàng hai tay bê tới, đem bát đưa đến trước người La Chu.
La Chu nhận lấy cái bát bằng ngà vòi rồi tập trung nhìn vào xem bên trong là gì. Bên trong là một chén cháo đầy, cháo có chút màu hồng hồng, không biết có cho thêm các gia vị nguyên liệu nấu ăn gì nữa không nhưng mùi thì rất thơm.
“thật lạ…” Nàng khẽ nhăn lông mày, cảm thấy trong tay nhưng là câm một bát được bỏ não người vậy.
“Pháp vương chỉ vì liên nữ mà chuẩn bị bát cháo này.” Nữ tăng mặt tròn hơi hơi cúi đầu, đạm mạc trả lời. Người muốn ăn liền ăn, không muốn ăn liền đổ đi.”
La Chu nhếch miệng, mơ hồ trong trí nhớ của nàng thì chính mình tựa hồ bị Pháp vương ma quỷ ép uống qua rất nhiều loại thuốc cổ quái gì đó. Được rồi, mấy thứ cổ quái gì đó cũng không thiếu một chén cháo này, dù sao nàng cũng đã sa đọa, càng ngày càng không nắm chắc chính mình nữa rồi.
Nàng cầm lấy cái thìa khoáy cháo trong bát, đột nhiên lại nhớ đến cái thìa nhỏ dài bằng ngà voi từng được đút vào trong cơ thể mình. Da mặt La Chu trở nên căng thẳng, cái thìa trong lập tức bay xượt qua đỉnh đầu nữ tăng mặt tròn rồi rơi xuống thảm. Cả đời này, nàng đều kiên quyết không cần cần đến thìa để ăn cơm nữa aaaa! Hai tay nâng lên bát cháo, nàng ngửa cổ ừng ực ừng ực uống cháo, một cái đảo mắt liền uống hết một bát cháo. Cháo nóng xuống bụng liền theo các nơi đi đến toàn bộ thân thể, có lẽ cái bụng được thỏa mãn no nê cũng không còn kháng nghị nữa. Trong miệng còn sót lại mùi hương vị ngọt chắc là có bỏ thêm sữa dê hoặc sữa bò đi?
Nàng ợ lên một tiếng như để xác nhận đã ăn no, cũng không cần nữ tăng mang khăn lau miệng, La Chu nhanh chóng cúi đầu lấy cái chăn bông lau. Ngẩng đầu nhìn lên, hai nữ tăng đối với hành động thô lỗ thô tục của nàng coi như không thấy, sắc mặt trước sau như một đều rất bình tĩnh.
“Liên nữ, Pháp vương phân phó ngài uống xong cháo liền phải đi đàn thành mật điện gặp ngài.” Nữ tăng mặt tròn tiếp tục dùng âm thanh đạm mạc nói với nàng.
Mẹ nó, vì sao không nói sớm! Nàng cũng không thể ngủ thêm lúc nữa rồi gặp sao? La Chu trực giác vừa thấy Pháp vương ma quỷ gọi tới liền nghĩ đến số phận bi thảm của mình, nàng đang muốn dị nghị đây. Nữ tăng mặt dài đã ra hòm lấy quần áo dày,, từ từ quỳ xuống trước mặt nàng rồi hai tay cẩn thận nâng lên, âm thanh mềm nhẹ nhưng đạm mạc nói: “Mời liên nữ mặc quần áo”
Nàng có thể nói như thế nào, phỏng chừng cho dù có bám chặt lấy cái giường thì hai nữ tăng với khuôn mặt bình tĩnh đạm mạc nhưng nội tâm thì tràn ngập hâm mộ ghen tị này cũng sẽ đem nàng kéo ra rồi mặc quần áo chỉnh tề, túm nàng đi tới đàn thành mật điện. Mật pháp của Pháp vương ma quỷ thì chính là mệnh lệnh tối thượng đối với những nữ tăng này, thân thể của nàng trước mặt họ căn bản là không đáng để xem. Hơn nữa —— cảnh tượng Đa Cát bị đánh gậy mất hơn nửa lớp da đột nhiên xẹt qua trước mắt nàng, tâm bỗng nhiên căng thẳng, động tác của La Chu trở nên cứng ngắc bước xuống giường, nàng giống như một khúc gỗ tùy ý để hai nữ tăng đem áo cà sa giáng hồng nhung bằng da dê cùng áo khoác mặc lên người. Bên trong lớp áo cà sa không có bộ đồ lót nhưng nhiều hơn so với lễ quán ddinhrr ngày hôm qua một tầng váy tăng. La Chu bước hai bước rồi dừng lại nhìn hai nữ tăng, nâng một bàn chân trần trụi giơ lên hướng về họ thản nhiên nói: “Chân lạnh.
Hai nữ tăng không chút hoang mang mang đến một đôi giày màu đỏ da dê mềm mại, một nữ tang giúp nàng mang giày vào chân.
La Chu bước ba bước lại lùi hai bước một chút một chút một rề rà đi tới cửa mật thất.
Cửa mật thất có một thông đạo, cao tận hai thước*, rộng một thước, bốn phía được kiên cố bởi lớp vách tường trơn nhẵn, trên bề mặt được tô vẽ bởi nhiều loại đá hoa văn màu sắc rực rỡ các hình tượng tôn giáo, cách mỗi thước liền đặt một cốc đèn liên hoa. Hai bên thông đạo còn có rất nhiều lối khác dẫn tới những mật thất, tất cả đều được che lại bằng lớp rèm cửa dày. Thông đạo có hình gấp khúc, nhìn mãi không thấy điểm cuối cùng. Thông đạo chính có vẻ khá sáng sủa nhưng mỗi khi có một trận gió thổi qua theo các ô thông gió thì luồng ánh sáng sáng ngời ấy liền lay động lắc lư tạo ra các hình thù biến hoá kỳ lạ.
* 1 thước = 1 mét
Ít nhất thì chúng khiến tóc gáy của La Chu dựng thẳng hết cả lên.
“Liên nữ, thỉnh đi dọc theo thông đạo, điểm cuối cùng chính là đàn thành mật điện.”
La Chu kiên trì bước tiếp vài bước, đột nhiên nàng phát hiện hai nữ tăng không đi theo nàng nữa, La Chu vội vàng dừng lại bước đi hỏi: “Các ngươi vì sao không đi theo?”
“không được Pháp vương truyền lệnh, tiến vào đàn thành mật điện liền chết.” Hai nữ tăng chắp tay tạo thành chữ thập rồi hành lễ với nàng, “Liên nữ, thỉnh đi trước.”
đi trước cái đầu mấy người ý! La Chu nắm chặt hai tay, trào ra cảm giác mãnh liệt muốn hành hung hai vẻ mặt không cảm xúc này của hai nữ tăng. Các nàng liền hâm mộ ghen tị chỉ ước gì nàng chết sớm đầu thai sớm như vậy sao?
một kẻ ma quỷ, ai hiếm lạ cơ chứ!
Sorry vì giờ mới đăng, có hứa hẹn up ngày chủ nhật nhưng mình bận cả ngày ở Hội chợ 0 đồng từ thiện. Thông cảm cho ta nhé các nàng.
“không cần! không cần a —— ”
La Chu kêu to đầy thê lương rồi đột nhiên mở tròn hai đôi mắt, trên mặt đã là nước mắt giàn giụa, thấm ướt một mảnh. Nàng hoảng sợ không ngừng nhìn khắp nơi, hơn nửa ngày thì sự sợ hãi trong đôi mắt mới chậm rãi mất đi. Ánh mắt tan rã một lần nữa ngắm nhìn xung quanh, lúc này nàng mới phát hiện chính mình không có ngủ trong bình chướng, cũng không có ngủ trong phòng của Pháp vương ma quỷ, mà là ở phòng mật thất trước kia. Cũng là chính gian mật thất này, nơi nàng cùng Pháp vương ma quỷ lần đầu tiên thân mật âu yếm, rồi thì nàng bị một đám linh hồn quái vật dùng đầu lưỡi lăng nhục vô số lần.
Trong mật thất thật ấm áp dễ chịu, trên người chỉ có một cái chăn bông mềm mại như tơ lụa. Nàng nâng cánh tay lên lau đi hai hàng lệ cùng mồ hôi trên trán, tâm thần vẫn vì những khung cảnh khủng bố trong mộng mà run rẩy sợ hãi không thôi.
Trong mộng nàng đứng trước một cái đền mờ ảo, chung quanh bốn phía là một pho tượng phật song thân bằng vàng với khuôn mặt dữ tợn. Thân thể nàng thì bị một đám khí màu đỏ không thấy rõ khuôn mặt gắt gao cuốn lấy, không thể nhúc nhích, cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Đa Cát bị trói gô đặt trước mặt nàng, hắn gian nan ngẩng đầu, miệng bị miếng vải bịt chặt kín, đôi mắt ấm áp hồn nhiên màu rám nắng lúc nào cũng như đang nở cười với nàng nhưng giờ lại không ngừng mà chảy nước mắt. Đột nhiên, hai cây gậy thô dài nặng nề lóe ra ánh sáng chói mắt mà dừng ở trên người hắn, một phát, hai phát, ba phát… Tượng phật hung dữ theo từ tòa sen tiến lên ôm lấy Minh phi rồi thong thả xoay tròn, dưới cảnh tượng Đa Cát bị gậy đánh nặng nề kêu bốp bốp thì họ lại phát ra những tiếng cười quái dị thích thú. Nước mắt trong suốt của Đa Cát chảy ra đột nhiên biến thành dòng máu đỏ tươi, khuôn mặt đáng yêu thuần khiết trở nên vặn vẹo thống khổ, dòng máu cứ chảy xuống dưới nền đất bên dưới nhiều đến nỗi dần dần tạo thành một đóa hoa sen máu, đóa hoa sen máu càng đỏ thì thân thể hắn càng trở nên khô héo trắng bệch…
không! Giấc mơ cùng với sự thật luôn trái ngược! Nàng đều đã ngoan ngoãn kính dâng thân thể rồi, Đa Cát làm sao có thể bị đánh đến mất lớp da như thế được chứ? Pháp vương ma quỷ từng nói sẽ không lừa gạt nàng.
La Chu liều tự an ủi chính mình, nói với chính mình rằng phải tin tưởng lời hứa hẹn của ma quỷ. Nhưng là làm đến điểm này cũng thật sự là quá khó khăn, trừ phi nàng có thể tận mắt nhìn thấy Đa Cát hoàn toàn không bị làm sao mới được.
Nàng kinh ngạc nhìn phía trên, đó là khung thêu đồ án thất đỉnh hoa văn, bốn góc là bốn đóa hoa sen kim sắc nở rộ, thảo văn cùng vạn tự văn đối xứng. Màu xanh đen giống như vũ trụ ở ngoài kia, hình tượng Quỷ vương đang ngậm bánh xe pháp luân hồi, hai tay hai chân kết ấn như đang di chuyển sinh mệnh luân hồi trong thế giới. Vòng bên ngoài cùng là biểu tượng mười hai nhân duyên, tiếp theo là vòng khổ chia làm sáu phần tương ứng với sáu cõi luân hồi, bên trong nữa là vòng nghiệp bị chia ra hai nửa trắng đen, nó đại biểu cho ác nghiệp cùng thiện nghiệp. Vòng bên trong cùng là Vòng hoặc (Vòng mê lầm) miêu tả tam độc là gà trống, rắn, lợn, đại biểu lòng tham, nóng giận, si mê, Phật Thích Ca từng nói con người vì tham lam mà kiệt sức, vì lòng tham không đáy mà trở nên tức giận, khi tức giận thì họ không biết thế nào là thiện thế nào là ác, rồi sẽ hại người hại mình”
Lòng tham của nàng chính là tìm một nam nhân yêu thương nàng, tìm một nơi ấm áp xinh đẹp sống thật tốt, kết quả lại xuyên không, bị biếm thành nô lệ, bị bắt cùng ăn cùng ở cùng ngủ với chó ngao, nhận hết đe dọa cùng tra tấn máu me. Còn bị cưỡng ép, thân thể đau đớn xé rách như bị chôn sống. thật vất vả sống quá quá trình chữa thương đau nhức liền lại bị biến thành liên nữ cúng tế, trải qua linh hồn quái vật lăng nhục rồi đến hai nam nhân cưỡng dâm.
Nàng hiện tại xác thực được lòng tham của mình mà cảm thấy kiệt sức, nỗi tức giận nỗi uất hận quanh quẩn trong trái tim, ngay cả nước mắt tuyệt vọng cũng sắp không chảy nữa. Nàng giết được Cầm thú vương sao? Chém được mãnh thú sao? Băm được Pháp vương ma quỷ sao? sự thật tàn khốc nói cho nàng bằng việc cố gắng hủy diệt kẻ khác, không bằng tự hủy diệt chính mình như vậy còn dễ dàng chút.
Tự sát, có rất nhiều cách để tự sát, muốn chính mình diệt chính mình thì vô cùng dễ dàng. Nhưng nàng yếu đuối nhát gan, cực kỳ quý trọng yêu quý sinh mệnh của bản thân, dù có thể nào cũng không thể thực sự tự sát. Kỳ thực sự tình nói trắng ra không phải là bị ba nam nhân làm nhục sao. Năm đó nhiều người phụ nữ trong chiến tranh bị bắt buộc cưỡng hiếp như vậy mà đều có thể cắn răng kiên cường sống sót, vài thập niên sau còn có thể đệ đơn tố cáo lên toà án, dũng cảm vì chính mình đòi lại công đạo. So sánh cùng các nàng ấy, sự việc nàng trải qua loại chỉ có thể xem như một bữa ăn sáng, không hẳn là sống không nổi.
Tự hỏi chính mình tự sát hay là buông tha cho! Tự hỏi bản thân để người khác giết, không có hiệu quả! Tự hỏi chính mình giết kẻ ác… Nàng thật tình không muốn cùng đám cầm thú ma quỷ ấy đối đầu nhau, chế tạo ngọc thạch liền e sợ đốt đi, đồng quy vu tận càng là hành động ngu xuẩn.
Tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, La Chu quyết định từ nay về sau bắt đầu thu hồi lòng tham của chính mình
Nhịn! Tốt lắm, khả năng nhẫn nại của nàng khá tốt, cùng với tự an ủi càng ngày càng mạnh rồi, càng ngày càng hướng gần tới giống đồng chí *tiểu cường đánh mãi không chết
*bạn gián ý J
Dùng sức chớp chớp đôi mắt ướt át hơi có chút nhức, nàng hít vào thật sâu, rồi thở ra thật dài và ngồi dậy. Chăn bông trên người chảy xuống, lộ ra cơ thể trần như nhộng đã được rửa sạch sẽ. Da thịt không có dù chỉ là một vết bầm tím, mềm mềm trắng trắng, đây là phúc lợi uy nhất của thân thể sau khi bị Pháp vương ma quỷ cải tạo. Trừ bỏ càng thêm trắng hồng mềm mại thì năng lực phục hồi về ban đầu đã bay lên n cấp.
Bên cạnh giường đặt một cái đai lưng kinh nguyệt màu vàng, nàng kéo mở chăn, cúi đầu nhìn lại thân thể trần trụi của mình. Chỗ kín giữa hai chân đã được bao cẩn thận bởi tấm lót vải sạch sẽ dành cho mỗi lần kinh nguyệt. Đai lưng màu vàng này được dùng bằng những sợi tơ chỉ vàng, bên trên còn thêu mấy bông hoa sen, ở chính giữa là hình ảnh song thân kim cương hỉ được thêu bởi những sợi tơ màu. Những giọt mồ hôi lạnh từ trên chảy xuống đủ để thể hiện cảm nhận của La Chu lúc này, có thể có được những thứ quái gở không thể tưởng tượng như thế này thì trừ bỏ Pháp vương ma quỷ ra không có lẻ thứ hai a.
Nàng thở hắt ra một ngụm khí, chân vừa bước xuống giường thì hai nữ tăng liền mở mắt, ánh mắt của họ bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, không nói một lời nào.
La Chu bị ngây người trong chốc lát, khuôn mặt phút chốc đỏ lên vì nóng. không phải vì trần trụi trước mặt người khác mà là nhớ tới chính hai nữ tăng này đã giúp nàng “múa lượn” phóng đãng như thế nào trên người mãnh thú
Trước mặt hai nữ tăng độ hai ba hai tư tuổi, một người có khuôn mặt hơi tròn, một người thì có khuôn mặt hơi dài, ngũ quan thanh tú, đều có da thịt hơi nâu chút, hai gò má vì cái lạnh nơi đây mà ửng hồng đặc trưng. Nàng vẫn đang ôm theo một góc chăn bông, có chút sững sờ một hồi lâu mới mang chăn bông một lần nữa đặt trở lại giường, rồi xấu hổ ngập ngừng nói: “Ta đói bụng.”
Nữ tăng mặt tròn lập tức đứng dậy đi ra ngoài mật thất, còn nữ tăng mặt dài đi tới góc phòng bưng chậu nước tới hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu vệ sinh, nàng ta giúp La Chu đổi tấm đai lưng mới. Đợi cho đến lúc làm xong hết thảy, nữ tăng mặt tròn vừa vặn trở lại và bưng theo một cái bát bằng ngà voi bốc khói nghi ngút.
“Liên nữ mời dùng.” Nàng hai tay bê tới, đem bát đưa đến trước người La Chu.
La Chu nhận lấy cái bát bằng ngà vòi rồi tập trung nhìn vào xem bên trong là gì. Bên trong là một chén cháo đầy, cháo có chút màu hồng hồng, không biết có cho thêm các gia vị nguyên liệu nấu ăn gì nữa không nhưng mùi thì rất thơm.
“thật lạ…” Nàng khẽ nhăn lông mày, cảm thấy trong tay nhưng là câm một bát được bỏ não người vậy.
“Pháp vương chỉ vì liên nữ mà chuẩn bị bát cháo này.” Nữ tăng mặt tròn hơi hơi cúi đầu, đạm mạc trả lời. Người muốn ăn liền ăn, không muốn ăn liền đổ đi.”
La Chu nhếch miệng, mơ hồ trong trí nhớ của nàng thì chính mình tựa hồ bị Pháp vương ma quỷ ép uống qua rất nhiều loại thuốc cổ quái gì đó. Được rồi, mấy thứ cổ quái gì đó cũng không thiếu một chén cháo này, dù sao nàng cũng đã sa đọa, càng ngày càng không nắm chắc chính mình nữa rồi.
Nàng cầm lấy cái thìa khoáy cháo trong bát, đột nhiên lại nhớ đến cái thìa nhỏ dài bằng ngà voi từng được đút vào trong cơ thể mình. Da mặt La Chu trở nên căng thẳng, cái thìa trong lập tức bay xượt qua đỉnh đầu nữ tăng mặt tròn rồi rơi xuống thảm. Cả đời này, nàng đều kiên quyết không cần cần đến thìa để ăn cơm nữa aaaa! Hai tay nâng lên bát cháo, nàng ngửa cổ ừng ực ừng ực uống cháo, một cái đảo mắt liền uống hết một bát cháo. Cháo nóng xuống bụng liền theo các nơi đi đến toàn bộ thân thể, có lẽ cái bụng được thỏa mãn no nê cũng không còn kháng nghị nữa. Trong miệng còn sót lại mùi hương vị ngọt chắc là có bỏ thêm sữa dê hoặc sữa bò đi?
Nàng ợ lên một tiếng như để xác nhận đã ăn no, cũng không cần nữ tăng mang khăn lau miệng, La Chu nhanh chóng cúi đầu lấy cái chăn bông lau. Ngẩng đầu nhìn lên, hai nữ tăng đối với hành động thô lỗ thô tục của nàng coi như không thấy, sắc mặt trước sau như một đều rất bình tĩnh.
“Liên nữ, Pháp vương phân phó ngài uống xong cháo liền phải đi đàn thành mật điện gặp ngài.” Nữ tăng mặt tròn tiếp tục dùng âm thanh đạm mạc nói với nàng.
Mẹ nó, vì sao không nói sớm! Nàng cũng không thể ngủ thêm lúc nữa rồi gặp sao? La Chu trực giác vừa thấy Pháp vương ma quỷ gọi tới liền nghĩ đến số phận bi thảm của mình, nàng đang muốn dị nghị đây. Nữ tăng mặt dài đã ra hòm lấy quần áo dày,, từ từ quỳ xuống trước mặt nàng rồi hai tay cẩn thận nâng lên, âm thanh mềm nhẹ nhưng đạm mạc nói: “Mời liên nữ mặc quần áo”
Nàng có thể nói như thế nào, phỏng chừng cho dù có bám chặt lấy cái giường thì hai nữ tăng với khuôn mặt bình tĩnh đạm mạc nhưng nội tâm thì tràn ngập hâm mộ ghen tị này cũng sẽ đem nàng kéo ra rồi mặc quần áo chỉnh tề, túm nàng đi tới đàn thành mật điện. Mật pháp của Pháp vương ma quỷ thì chính là mệnh lệnh tối thượng đối với những nữ tăng này, thân thể của nàng trước mặt họ căn bản là không đáng để xem. Hơn nữa —— cảnh tượng Đa Cát bị đánh gậy mất hơn nửa lớp da đột nhiên xẹt qua trước mắt nàng, tâm bỗng nhiên căng thẳng, động tác của La Chu trở nên cứng ngắc bước xuống giường, nàng giống như một khúc gỗ tùy ý để hai nữ tăng đem áo cà sa giáng hồng nhung bằng da dê cùng áo khoác mặc lên người. Bên trong lớp áo cà sa không có bộ đồ lót nhưng nhiều hơn so với lễ quán ddinhrr ngày hôm qua một tầng váy tăng. La Chu bước hai bước rồi dừng lại nhìn hai nữ tăng, nâng một bàn chân trần trụi giơ lên hướng về họ thản nhiên nói: “Chân lạnh.
Hai nữ tăng không chút hoang mang mang đến một đôi giày màu đỏ da dê mềm mại, một nữ tang giúp nàng mang giày vào chân.
La Chu bước ba bước lại lùi hai bước một chút một chút một rề rà đi tới cửa mật thất.
Cửa mật thất có một thông đạo, cao tận hai thước*, rộng một thước, bốn phía được kiên cố bởi lớp vách tường trơn nhẵn, trên bề mặt được tô vẽ bởi nhiều loại đá hoa văn màu sắc rực rỡ các hình tượng tôn giáo, cách mỗi thước liền đặt một cốc đèn liên hoa. Hai bên thông đạo còn có rất nhiều lối khác dẫn tới những mật thất, tất cả đều được che lại bằng lớp rèm cửa dày. Thông đạo có hình gấp khúc, nhìn mãi không thấy điểm cuối cùng. Thông đạo chính có vẻ khá sáng sủa nhưng mỗi khi có một trận gió thổi qua theo các ô thông gió thì luồng ánh sáng sáng ngời ấy liền lay động lắc lư tạo ra các hình thù biến hoá kỳ lạ.
* 1 thước = 1 mét
Ít nhất thì chúng khiến tóc gáy của La Chu dựng thẳng hết cả lên.
“Liên nữ, thỉnh đi dọc theo thông đạo, điểm cuối cùng chính là đàn thành mật điện.”
La Chu kiên trì bước tiếp vài bước, đột nhiên nàng phát hiện hai nữ tăng không đi theo nàng nữa, La Chu vội vàng dừng lại bước đi hỏi: “Các ngươi vì sao không đi theo?”
“không được Pháp vương truyền lệnh, tiến vào đàn thành mật điện liền chết.” Hai nữ tăng chắp tay tạo thành chữ thập rồi hành lễ với nàng, “Liên nữ, thỉnh đi trước.”
đi trước cái đầu mấy người ý! La Chu nắm chặt hai tay, trào ra cảm giác mãnh liệt muốn hành hung hai vẻ mặt không cảm xúc này của hai nữ tăng. Các nàng liền hâm mộ ghen tị chỉ ước gì nàng chết sớm đầu thai sớm như vậy sao?
một kẻ ma quỷ, ai hiếm lạ cơ chứ!
Bình luận truyện