Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi
Chương 66
Edit: Tiểu Lăng
Khương Trì về đơn vị rồi, Tô Đường bắt đầu chú ý tới làng showbiz. Nhưng không biết có phải do cô gái kia là tân binh, chưa có tác phẩm gì hay không mà cô không tìm thấy bất kỳ tin tức gì về cô gái đó. Vậy nên cô vẫn chẳng biết gì về cô ta cả. Vừa hay lại có một cuộc thi rất lớn sắp diễn ra, nên Tô Đường cũng tạm thời vứt việc đó ra sau đầu.
Một ngày nào đó mấy tháng sau, Tô Đường bất chợt đọc tin tức giải trí trong phòng, bị Thang Viên bắt gặp.
Thang Viên một tay cầm khoai tây chiên, miệng rồm rộp nhai, hỏi, “Tô Đường, cậu cũng bắt đầu hóng giới showbiz rồi à?”
Tô Đường ừ một tiếng, làm bộ như không có gì nói, “Chỉ thỉnh thoảng giở ra xem thôi.”
Thang Viên ồ một tiếng, “Vậy cậu cứ xem đi.” Nói xong cầm khoai tây chiên của mình về chỗ nằm cày phim.
Tô Đường vốn định hỏi Thang Viên xem gần đây có sao nữ nào đang hot lên nhanh không, nhưng lại thôi.
Cô không biết vì sao mình lại bất giác chú ý cô gái kia đến thế. Có lẽ là nụ cười của cô gái ấy không thể nào biến mất khỏi đầu cô, có lẽ là lí do khác. Ngay cả chính cô cũng không biết tại sao nữa.
Đôi khi việc chú ý tới một ai không cần bất kỳ lí do gì, chỉ nhờ một trực giác đáng sợ.
Thang Viên đã bắt đầu cày phim. Bộ phim cô đang xem là một bộ phim lịch sử rất nổi gần đây, sản xuất tốt, cốt truyện cuốn hút, được đánh giá là một tác phẩm chất lượng hiếm có trong vòng mấy năm trở lại đây. Diễn viên diễn rất nhập tâm, nhiều người xem đến chỗ cảm động, cũng sẽ rơi lệ hoặc cười to cùng. Nhiêu đó là có thể thấy được sự thành công của bộ phim này.
Tô Đường xoa đôi mắt nhức mỏi, làng giải trí thực sự quá nhiều thông tin to nhỏ, đủ loại tên của các sao nữ hàng đầu hàng hai đến hàng mười tám khiến cô phát choáng. Cô đứng dậy, định đi ra chỗ ấm rót một cốc nước, nghỉ một lúc lại xem tiếp. Đúng lúc đấy, Thang Viên xem đến chỗ cao trào của tập phim, vừa cầm khăn tay lau nước mắt, vừa không quên nghẹn ngào bình luận, “Vũ cơ dị vực chết thê mỹ quá.”
Tô Đường vừa lúc đi qua sau lung Thang Viên. Cô lơ đãng nhìn vào màn hình. Chỉ một cái nhìn thôi, mà cô bất giác dừng bước.
Lúc này, toàn bộ màn hình đặc tả gương mặt của nàng vũ cơ dị vực ấy. Không thể không nói, nàng vũ cơ này rất đẹp; hơn cả dung mạo của cô, người ta phải khen cho kỹ xảo diễn ấy. Mỗi một biểu cảm tinh tế của cô, đều dễ dàng chiếm trọn tâm tình của người xem.
Ống kính dịch ra xa, vũ cơ thân mặc vũ y đỏ thẫm, yếu ớt ngã trên đất, bên người nàng là một ly rượu vỡ. Nàng uống phải rượu độc, khóe miệng tràn máu; nhưng trên mặt nàng chẳng mảy may chút đau đớn, mà chỉ có một nụ cười thoải mái. Như thể cuối cùng nàng cũng được giải thoát khỏi tất cả xiềng gông.
Ánh sáng trong mắt nàng dần mờ đi. Giây phút cuối cùng của sinh mệnh, nàng bỗng nhìn thẳng về phía ai đó. Nỗi quyến luyến trong mắt như thực thể hóa, níu chặt lấy trái tim của người xem.
Trên khóe môi vũ cơ hiện lên một nụ cười thê mỹ, như lưu luyến, như cáo biệt ai. Rồi đôi mắt ấy hoàn toàn khép lại.
Thang Viên thấy vũ cơ chết, khóc ròng ròng, “Vũ cơ chết thê thảm quá! Sao Tam vương gia lại tuyệt tình vậy, cứ thế trơ mắt nhìn nàng ấy chết! Vũ cơ đã làm nhiều điều vì hắn như thế!”
Bàn tay cầm cốc của Tô Đường dần dùng sức. Chỉ một đoạn ngắn hình ảnh vừa rồi đã khiến cô không thể không thán phục, thán phục biểu cảm và cách truyền tải cốt truyện đến mức lô hỏa thuần thanh của diễn viên diễn vai vũ cơ. E là trong làng giải trí, số người sở hữu kỹ xảo diễn cao siêu như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tô Đường nghe thấy tiếng mình hỏi, “Nữ diễn viên này là ai thế?”
Thang Viên lại rút thêm một tờ khăn giấy, xoa nước mắt của mình xong, nói, “Nữ diễn viên này là một tân binh, tên Megaera. Tên rất lạ đúng không? Vì cô ấy là con lai.”
Tim Tô Đường run lên.
Megaera. Đây không phải là một trong số ba nữ thần báo thù Alecto, Megaera và Tisiphone* à.
(*) ba nữ thần báo thù (Erinyes) trong thần thoại Hy Lạp, được sinh ra từ những giọt máu chảy xuống đất của Uranus khi bị con trai Cronus cắt “của quý”. Còn phần “của quý” này bị Cronus ném xuống biển thì trôi nổi, dần cùng sóng thai nghén ra nữ thần tình yêu và sắc đẹp Aphrodite (bạn nào hồi trước có đọc truyện tranh thần thoại Hy Lạp giống editor chắc cũng biết rùi he)
Cái tên này của cô ấy, chẳng lẽ cũng mang hàm ý báo thù?
Thật sự như cô nghĩ sao?
Tô Đường không xác định.
“Kỹ xảo của cô ấy rất tốt.” Tô Đường nói khẽ.
Thang Viên không ngừng phụ họa, “Đúng, nghe nói đây là bộ phim đầu tiên của cô ấy đó. Phần diễn của vũ cơ không nhiều, nhưng kỹ xảo diễn của cô ấy rất tuyệt, hoàn toàn không nhìn ra đó là của tân binh. Gần đây trên mạng đều nói rất nhiều về nhân vật này. Tớ chắc chắn cô ấy sẽ hot luôn.”
Tô Đường không trả lời.
Nhờ vai diễn vũ cơ dị vực, Megaera lập tức xông vào trong tầm mắt công chúng. Vai diễn này như thể được đo ni đóng giày cho cô. Cô đã hoàn toàn diễn sống được nhân vật đó.
Ngũ quan sâu khắc mê người, mang theo phong thổ nhân tình nơi đất khách đã nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của người xem.
Suốt nửa năm sau đó, Tô Đường có thể dễ dàng nhìn thấy cái tên Megaera này trên weibo. Không phải phim cô diễn nổi tiếng, thì là cô đoạt giải nữ tân binh tốt nhất.
Megaera nổi lên với một tốc độ khó tin.
Khắp nơi đều có thể thấy nhãn hiệu cô đại diện, ngay cả trên các màn hình lớn đều chiếu nụ cười duyên dáng của cô.
Một ngày nọ, khi Tô Đường đang trong phòng ngủ, dì quản lí ký túc xá dưới lầu bỗng gọi điện đến phòng các cô, nói có người tìm cô.
Thang Viên đang lướt weibo, vừa hay đến tin năm tới Megaera có khả năng sẽ tiến quân vào Hollywood. Nghe thấy Tô Đường có người tìm, cô miễn cưỡng dời mắt khỏi màn hình.
“Có phải là anh lính nhà cậu tới tìm không?” Giọng Thang Viên kích động, nghe còn hung phấn hơn cả người được tìm là Tô Đường đây.
Tô Đường lắc đầu, mấy hôm trước Khương Trì đã gọi điện, nói là sắp phải làm nhiệm vụ dài ngày, cho nên anh không thể rảnh mà tới được. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối, lúc này sẽ có ai đến?
Tô Đường cầm điện thoại với chìa khóa lên, xuống lầu. Trong ký túc xá rất an toàn, nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ đến người tìm cô sẽ là người này.
Người này đeo một cặp kính đủ để che khuất gương mặt chỉ bằng bàn tay, đội mũ lưỡi trai đen, mặc áo ngắn tay quần đùi bình thường hết mức. Mặc dù kính, mũ và quần áo trông đều rất phổ thông, nhưng ai biết hàng đều nhìn ra, giá trị cả bộ này cộng lại cũng phải hơn trăm nghìn. Đồng hồ người này đeo trên tay cũng có giá hơn hai trăm nghìn.
Trông thấy Tô Đường, người đó tháo kính xuống, lộ ra gương mặt trang điểm tinh tế. Khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt màu xanh lam kia của cô ấy, trong màu đen là sắc lam nhàn nhạt mang đậm vị tha hương.
Thì ra là cô ấy.
Giờ phút này, khi đối phương tìm tới cửa, trong lòng Tô Đường lại không mảy may kinh hoảng, ngược lại còn là cảm giác quả thế.
Cái gì nên tới rồi cũng sẽ tới.
Megaera mỉm cười, “Cô biết tôi là ai?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của cô lại là khẳng định.
“Bạn cùng phòng của tôi rất thích cô, tất cả các bộ phim cô đóng cô ấy đều xem.”
Megaera cười khúc khích, “Cô biết rõ tôi không nói điều đó. Có hứng thú uống một ly cà phê với tôi không?”
Mười phút sau, Tô Đường và Megaera đã ngồi trong một quán cà phê gần đó.
Mỗi người gọi một ly cà phê, sau đó cả hai im lặng rất lâu.
Dù hai người ngồi trong góc khuất, nhưng hai gương mặt xinh đẹp rạng ngời vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt kinh diễm.
Megaera không kiên nhẫn đeo kính lại.
“Quả nhiên cô biết tôi là ai.” Một lát sau, Megaera nhàn nhạt mở miệng.
Không có sự ôn hòa khi mới gặp, lúc này, giọng nói và thần sắc của cô đều có phần lạnh lùng.
Tô Đường nhàn nhạt ừ một tiếng.
Megaera nghiêng đầu nhìn Tô Đường một lát, khó hiểu nói, “Có vẻ cô đang sống khá tốt. Sao, Thẩm Oánh không làm phiền cô à?”
Đối phương nhắc tới Thẩm Oánh, lúc này Tô Đường mới nhớ tới cái tên đã tích tro tích bụi dưới đáy lòng này.
Tô Đường cũng cảm thấy là lạ. Cô lên đại học đã gần một năm rồi, nhưng suốt một năm nay Thẩm Oánh vẫn chưa hề tìm cô. Ngay cả Đường Vãn Thu mà cô rất kiêng kỵ trước kia cũng chưa từng xuất hiện. Điều này hiển nhiên không hợp lí. Cô biết sự tồn tại của mình như cục đờm nghẹn trong họng Thẩm Oánh, không trừ bỏ không được. Nhưng trừ lần rạch mặt mình kia ra, Thẩm Oánh không hề xuất hiện thêm lần nào nữa.
Megaera nghiền ngẫm, “Nghe nói cô đã từng bị Thẩm Oánh rạch mặt?”
“Ừ.”
“Chậc, thật sự là yếu ớt.” Megaera cười trào phúng. Kiếp trước, cô cũng không để bà già đó đắc thủ. Nhưng nghĩ tới ả đàn bà trung niên ra tay với Tô Đường kia giờ đã bị người làm tàn phế tay phải, trở thành một người tàn tật, phải ăn bữa hôm lo bữa mai, cô lại không cười nổi.
Đánh người ta tàn phế, còn để người lăn lê giãy dụa dưới tầng chót nhất của xã hội – đây không giống tác phong của Khương Ưng. Tinh thần trách nhiệm của Khương Ưng quá cao, ông xưa nay sẽ không lấy quyền mưu tư. Kiếp trước, Khương Ưng cũng chưa từng xả giận cho cô lần nào.
Megaera bỗng nghĩ tới một khả năng khác. Cô giật giật khóe miệng, đáy mắt không có mấy ý cười, “Quan hệ giữa cô và Khương Trì rất tốt?”
Lúc này Tô Đường mới ngước mắt lên, lạnh lùng nói, “Liên quan gì đến cô?”
Megaera a một tiếng, đánh giá Tô Đường một hồi, mới nói một cách khó hiểu, “Xem thường cô rồi.”
Thực tế, Khương Trì là một người khó tiếp xúc, thậm chí anh ta còn khó tiếp cận hơn Khương Ưng. Đã từng tiếp xúc với Khương Ưng và Khương Trì, nên Megaera có cảm nhận sâu sắc nhất về điều này. Khương Trì đối xử rất tốt với người nhà của mình, nhưng muốn thành “người nhà” của anh ta thì không hề dễ. Ban đầu cô cũng muốn tạo quan hệ với Khương Trì, nhưng không bao lâu sau cô từ bỏ. Vì thái độ của anh ta đối với cô thật sự quá mức lạnh lùng.
Gương mặt của cô hoàn toàn không có tác dụng với anh ta.
Cô của khi ấy, quá mức kiêu căng tự mãn. Bị Khương Trì cho mặt lạnh rồi, cô cũng hoàn toàn dẹp ý nghĩ tạo quan hệ với Khương Trì.
Khương Ưng thì không thể nào đang lúc công tác mà lại tốn tâm tư cho chuyện khác. Vậy nên người có năng lực, có lý do đánh cho ả đàn bà trung niên kia tàn phế, chỉ có Khương Trì.
Thêm nữa là, hơn một năm nay, Thẩm Oánh không gây sự với Tô Đường, như vậy đáp án đã quá rõ ràng.
Nhất định là Khương Trì đã làm gì đó với Thẩm Oánh, khiến bà ta không dám làm gì với Tô Đường.
Chậc, Tô Đường này thật sự tốt số đến mức cô phải hâm mộ mà.
Khương Trì về đơn vị rồi, Tô Đường bắt đầu chú ý tới làng showbiz. Nhưng không biết có phải do cô gái kia là tân binh, chưa có tác phẩm gì hay không mà cô không tìm thấy bất kỳ tin tức gì về cô gái đó. Vậy nên cô vẫn chẳng biết gì về cô ta cả. Vừa hay lại có một cuộc thi rất lớn sắp diễn ra, nên Tô Đường cũng tạm thời vứt việc đó ra sau đầu.
Một ngày nào đó mấy tháng sau, Tô Đường bất chợt đọc tin tức giải trí trong phòng, bị Thang Viên bắt gặp.
Thang Viên một tay cầm khoai tây chiên, miệng rồm rộp nhai, hỏi, “Tô Đường, cậu cũng bắt đầu hóng giới showbiz rồi à?”
Tô Đường ừ một tiếng, làm bộ như không có gì nói, “Chỉ thỉnh thoảng giở ra xem thôi.”
Thang Viên ồ một tiếng, “Vậy cậu cứ xem đi.” Nói xong cầm khoai tây chiên của mình về chỗ nằm cày phim.
Tô Đường vốn định hỏi Thang Viên xem gần đây có sao nữ nào đang hot lên nhanh không, nhưng lại thôi.
Cô không biết vì sao mình lại bất giác chú ý cô gái kia đến thế. Có lẽ là nụ cười của cô gái ấy không thể nào biến mất khỏi đầu cô, có lẽ là lí do khác. Ngay cả chính cô cũng không biết tại sao nữa.
Đôi khi việc chú ý tới một ai không cần bất kỳ lí do gì, chỉ nhờ một trực giác đáng sợ.
Thang Viên đã bắt đầu cày phim. Bộ phim cô đang xem là một bộ phim lịch sử rất nổi gần đây, sản xuất tốt, cốt truyện cuốn hút, được đánh giá là một tác phẩm chất lượng hiếm có trong vòng mấy năm trở lại đây. Diễn viên diễn rất nhập tâm, nhiều người xem đến chỗ cảm động, cũng sẽ rơi lệ hoặc cười to cùng. Nhiêu đó là có thể thấy được sự thành công của bộ phim này.
Tô Đường xoa đôi mắt nhức mỏi, làng giải trí thực sự quá nhiều thông tin to nhỏ, đủ loại tên của các sao nữ hàng đầu hàng hai đến hàng mười tám khiến cô phát choáng. Cô đứng dậy, định đi ra chỗ ấm rót một cốc nước, nghỉ một lúc lại xem tiếp. Đúng lúc đấy, Thang Viên xem đến chỗ cao trào của tập phim, vừa cầm khăn tay lau nước mắt, vừa không quên nghẹn ngào bình luận, “Vũ cơ dị vực chết thê mỹ quá.”
Tô Đường vừa lúc đi qua sau lung Thang Viên. Cô lơ đãng nhìn vào màn hình. Chỉ một cái nhìn thôi, mà cô bất giác dừng bước.
Lúc này, toàn bộ màn hình đặc tả gương mặt của nàng vũ cơ dị vực ấy. Không thể không nói, nàng vũ cơ này rất đẹp; hơn cả dung mạo của cô, người ta phải khen cho kỹ xảo diễn ấy. Mỗi một biểu cảm tinh tế của cô, đều dễ dàng chiếm trọn tâm tình của người xem.
Ống kính dịch ra xa, vũ cơ thân mặc vũ y đỏ thẫm, yếu ớt ngã trên đất, bên người nàng là một ly rượu vỡ. Nàng uống phải rượu độc, khóe miệng tràn máu; nhưng trên mặt nàng chẳng mảy may chút đau đớn, mà chỉ có một nụ cười thoải mái. Như thể cuối cùng nàng cũng được giải thoát khỏi tất cả xiềng gông.
Ánh sáng trong mắt nàng dần mờ đi. Giây phút cuối cùng của sinh mệnh, nàng bỗng nhìn thẳng về phía ai đó. Nỗi quyến luyến trong mắt như thực thể hóa, níu chặt lấy trái tim của người xem.
Trên khóe môi vũ cơ hiện lên một nụ cười thê mỹ, như lưu luyến, như cáo biệt ai. Rồi đôi mắt ấy hoàn toàn khép lại.
Thang Viên thấy vũ cơ chết, khóc ròng ròng, “Vũ cơ chết thê thảm quá! Sao Tam vương gia lại tuyệt tình vậy, cứ thế trơ mắt nhìn nàng ấy chết! Vũ cơ đã làm nhiều điều vì hắn như thế!”
Bàn tay cầm cốc của Tô Đường dần dùng sức. Chỉ một đoạn ngắn hình ảnh vừa rồi đã khiến cô không thể không thán phục, thán phục biểu cảm và cách truyền tải cốt truyện đến mức lô hỏa thuần thanh của diễn viên diễn vai vũ cơ. E là trong làng giải trí, số người sở hữu kỹ xảo diễn cao siêu như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tô Đường nghe thấy tiếng mình hỏi, “Nữ diễn viên này là ai thế?”
Thang Viên lại rút thêm một tờ khăn giấy, xoa nước mắt của mình xong, nói, “Nữ diễn viên này là một tân binh, tên Megaera. Tên rất lạ đúng không? Vì cô ấy là con lai.”
Tim Tô Đường run lên.
Megaera. Đây không phải là một trong số ba nữ thần báo thù Alecto, Megaera và Tisiphone* à.
(*) ba nữ thần báo thù (Erinyes) trong thần thoại Hy Lạp, được sinh ra từ những giọt máu chảy xuống đất của Uranus khi bị con trai Cronus cắt “của quý”. Còn phần “của quý” này bị Cronus ném xuống biển thì trôi nổi, dần cùng sóng thai nghén ra nữ thần tình yêu và sắc đẹp Aphrodite (bạn nào hồi trước có đọc truyện tranh thần thoại Hy Lạp giống editor chắc cũng biết rùi he)
Cái tên này của cô ấy, chẳng lẽ cũng mang hàm ý báo thù?
Thật sự như cô nghĩ sao?
Tô Đường không xác định.
“Kỹ xảo của cô ấy rất tốt.” Tô Đường nói khẽ.
Thang Viên không ngừng phụ họa, “Đúng, nghe nói đây là bộ phim đầu tiên của cô ấy đó. Phần diễn của vũ cơ không nhiều, nhưng kỹ xảo diễn của cô ấy rất tuyệt, hoàn toàn không nhìn ra đó là của tân binh. Gần đây trên mạng đều nói rất nhiều về nhân vật này. Tớ chắc chắn cô ấy sẽ hot luôn.”
Tô Đường không trả lời.
Nhờ vai diễn vũ cơ dị vực, Megaera lập tức xông vào trong tầm mắt công chúng. Vai diễn này như thể được đo ni đóng giày cho cô. Cô đã hoàn toàn diễn sống được nhân vật đó.
Ngũ quan sâu khắc mê người, mang theo phong thổ nhân tình nơi đất khách đã nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của người xem.
Suốt nửa năm sau đó, Tô Đường có thể dễ dàng nhìn thấy cái tên Megaera này trên weibo. Không phải phim cô diễn nổi tiếng, thì là cô đoạt giải nữ tân binh tốt nhất.
Megaera nổi lên với một tốc độ khó tin.
Khắp nơi đều có thể thấy nhãn hiệu cô đại diện, ngay cả trên các màn hình lớn đều chiếu nụ cười duyên dáng của cô.
Một ngày nọ, khi Tô Đường đang trong phòng ngủ, dì quản lí ký túc xá dưới lầu bỗng gọi điện đến phòng các cô, nói có người tìm cô.
Thang Viên đang lướt weibo, vừa hay đến tin năm tới Megaera có khả năng sẽ tiến quân vào Hollywood. Nghe thấy Tô Đường có người tìm, cô miễn cưỡng dời mắt khỏi màn hình.
“Có phải là anh lính nhà cậu tới tìm không?” Giọng Thang Viên kích động, nghe còn hung phấn hơn cả người được tìm là Tô Đường đây.
Tô Đường lắc đầu, mấy hôm trước Khương Trì đã gọi điện, nói là sắp phải làm nhiệm vụ dài ngày, cho nên anh không thể rảnh mà tới được. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối, lúc này sẽ có ai đến?
Tô Đường cầm điện thoại với chìa khóa lên, xuống lầu. Trong ký túc xá rất an toàn, nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ đến người tìm cô sẽ là người này.
Người này đeo một cặp kính đủ để che khuất gương mặt chỉ bằng bàn tay, đội mũ lưỡi trai đen, mặc áo ngắn tay quần đùi bình thường hết mức. Mặc dù kính, mũ và quần áo trông đều rất phổ thông, nhưng ai biết hàng đều nhìn ra, giá trị cả bộ này cộng lại cũng phải hơn trăm nghìn. Đồng hồ người này đeo trên tay cũng có giá hơn hai trăm nghìn.
Trông thấy Tô Đường, người đó tháo kính xuống, lộ ra gương mặt trang điểm tinh tế. Khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt màu xanh lam kia của cô ấy, trong màu đen là sắc lam nhàn nhạt mang đậm vị tha hương.
Thì ra là cô ấy.
Giờ phút này, khi đối phương tìm tới cửa, trong lòng Tô Đường lại không mảy may kinh hoảng, ngược lại còn là cảm giác quả thế.
Cái gì nên tới rồi cũng sẽ tới.
Megaera mỉm cười, “Cô biết tôi là ai?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của cô lại là khẳng định.
“Bạn cùng phòng của tôi rất thích cô, tất cả các bộ phim cô đóng cô ấy đều xem.”
Megaera cười khúc khích, “Cô biết rõ tôi không nói điều đó. Có hứng thú uống một ly cà phê với tôi không?”
Mười phút sau, Tô Đường và Megaera đã ngồi trong một quán cà phê gần đó.
Mỗi người gọi một ly cà phê, sau đó cả hai im lặng rất lâu.
Dù hai người ngồi trong góc khuất, nhưng hai gương mặt xinh đẹp rạng ngời vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt kinh diễm.
Megaera không kiên nhẫn đeo kính lại.
“Quả nhiên cô biết tôi là ai.” Một lát sau, Megaera nhàn nhạt mở miệng.
Không có sự ôn hòa khi mới gặp, lúc này, giọng nói và thần sắc của cô đều có phần lạnh lùng.
Tô Đường nhàn nhạt ừ một tiếng.
Megaera nghiêng đầu nhìn Tô Đường một lát, khó hiểu nói, “Có vẻ cô đang sống khá tốt. Sao, Thẩm Oánh không làm phiền cô à?”
Đối phương nhắc tới Thẩm Oánh, lúc này Tô Đường mới nhớ tới cái tên đã tích tro tích bụi dưới đáy lòng này.
Tô Đường cũng cảm thấy là lạ. Cô lên đại học đã gần một năm rồi, nhưng suốt một năm nay Thẩm Oánh vẫn chưa hề tìm cô. Ngay cả Đường Vãn Thu mà cô rất kiêng kỵ trước kia cũng chưa từng xuất hiện. Điều này hiển nhiên không hợp lí. Cô biết sự tồn tại của mình như cục đờm nghẹn trong họng Thẩm Oánh, không trừ bỏ không được. Nhưng trừ lần rạch mặt mình kia ra, Thẩm Oánh không hề xuất hiện thêm lần nào nữa.
Megaera nghiền ngẫm, “Nghe nói cô đã từng bị Thẩm Oánh rạch mặt?”
“Ừ.”
“Chậc, thật sự là yếu ớt.” Megaera cười trào phúng. Kiếp trước, cô cũng không để bà già đó đắc thủ. Nhưng nghĩ tới ả đàn bà trung niên ra tay với Tô Đường kia giờ đã bị người làm tàn phế tay phải, trở thành một người tàn tật, phải ăn bữa hôm lo bữa mai, cô lại không cười nổi.
Đánh người ta tàn phế, còn để người lăn lê giãy dụa dưới tầng chót nhất của xã hội – đây không giống tác phong của Khương Ưng. Tinh thần trách nhiệm của Khương Ưng quá cao, ông xưa nay sẽ không lấy quyền mưu tư. Kiếp trước, Khương Ưng cũng chưa từng xả giận cho cô lần nào.
Megaera bỗng nghĩ tới một khả năng khác. Cô giật giật khóe miệng, đáy mắt không có mấy ý cười, “Quan hệ giữa cô và Khương Trì rất tốt?”
Lúc này Tô Đường mới ngước mắt lên, lạnh lùng nói, “Liên quan gì đến cô?”
Megaera a một tiếng, đánh giá Tô Đường một hồi, mới nói một cách khó hiểu, “Xem thường cô rồi.”
Thực tế, Khương Trì là một người khó tiếp xúc, thậm chí anh ta còn khó tiếp cận hơn Khương Ưng. Đã từng tiếp xúc với Khương Ưng và Khương Trì, nên Megaera có cảm nhận sâu sắc nhất về điều này. Khương Trì đối xử rất tốt với người nhà của mình, nhưng muốn thành “người nhà” của anh ta thì không hề dễ. Ban đầu cô cũng muốn tạo quan hệ với Khương Trì, nhưng không bao lâu sau cô từ bỏ. Vì thái độ của anh ta đối với cô thật sự quá mức lạnh lùng.
Gương mặt của cô hoàn toàn không có tác dụng với anh ta.
Cô của khi ấy, quá mức kiêu căng tự mãn. Bị Khương Trì cho mặt lạnh rồi, cô cũng hoàn toàn dẹp ý nghĩ tạo quan hệ với Khương Trì.
Khương Ưng thì không thể nào đang lúc công tác mà lại tốn tâm tư cho chuyện khác. Vậy nên người có năng lực, có lý do đánh cho ả đàn bà trung niên kia tàn phế, chỉ có Khương Trì.
Thêm nữa là, hơn một năm nay, Thẩm Oánh không gây sự với Tô Đường, như vậy đáp án đã quá rõ ràng.
Nhất định là Khương Trì đã làm gì đó với Thẩm Oánh, khiến bà ta không dám làm gì với Tô Đường.
Chậc, Tô Đường này thật sự tốt số đến mức cô phải hâm mộ mà.
Bình luận truyện