Nồng Độ Bão Hoà

Chương 4



Phải làm sao đây?

Tùy Xán Nùng dành trọn cả cuối tuần để suy nghĩ, rốt cuộc anh phải làm gì bây giờ.

Tâm trí anh cứ liên tục chiếu lại khung cảnh bên cây cầu ngày ấy, rồi lại chẳng thể phân tích nổi động cơ và tâm lý khiến Kỷ Linh thực hiện hành vi đó.

Anh nhai đi nhai lại từng chi tiết một —— Điếu thuốc trong tay Kỷ Linh, biểu cảm trống rỗng của cậu, hình ảnh cậu rướn nửa người mình ra khỏi thành cầu, thậm chí Tùy Xán Nùng còn ghi khắc rõ ràng đến cả biên độ mà sợi tóc của cậu bị gió thổi đi.

Sau cùng, anh càng nghĩ càng thấy khủng khiếp, càng nghĩ càng thấy sợ. Bởi vì dù có nghĩ theo hướng nào đi chăng nữa thì động tác của Kỷ Linh khi ấy thực sự chẳng khác nào… như sắp nhảy xuống khỏi cầu.

Tùy Xán Nùng cũng đã từng có ý định xét đến một khả năng khác.

Song một người bình thường đang đứng cạnh cầu bỗng dưng rướn cả nửa người mình ra khỏi thành cầu với biểu cảm kì lạ như thế, nếu cậu không có ý định nhảy xuống thì muốn làm gì được kia chứ?

Nhưng tại sao cậu lại làm như vậy?

Áp lực công việc? Nguyên nhân gia đình? Hay là cuộc gặp mặt đen đủi với mình ngày hôm nay đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết cậu ấy?

Tùy Xán Nùng biết ý nghĩ của mình cũng vớ vẩn ít nhiều. Lấy mạng sống của người khác ra để đùa không phải chuyện nhỏ, giờ anh nghĩ như thế này thì có khác nào đang rủa Kỷ Linh sống không tốt đâu?

Nhưng “lỡ như” thì sao? Dẫu xác suất chỉ là một phần nghìn, lỡ như sự việc lại giống như những gì anh đang nghĩ thì sao?

Vậy thì Tùy Xán Nùng sẽ trở thành người trong cuộc và cũng là người ngoài cuộc duy nhất. Lần này Kỷ Linh đã không đánh mất lý trí vào giây phút cuối cùng, nhưng nếu anh cứ tiếp tục khoanh tay đứng nhìn như thế, lỡ như một ngày nào đó trong tương lai thật sự xảy ra chuyện gì liên quan đến mạng người…

Tùy Xán Nùng cảm giác cả phần đời còn lại anh cũng không thể giảng hòa với chính bản thân mình được nữa.

Anh nhận ra rằng dù có thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải tìm thêm một cơ hội để tâm sự với Kỷ Linh.

Nhưng sáng thứ hai Tùy Xán Nùng lại kín tiết.

Phòng của hai người cũng không cùng tầng, thế nên nếu một trong hai không chủ động tạo cơ hội “tình cờ gặp nhau” thì xác suất để gặp được đối phương trong khuôn viên trường này là bằng không.

Sau khi tan tiết cuối cùng của buổi sáng, Thomas và hai giáo viên khác xuất hiện bên ngoài cửa phòng, hỏi Tùy Xán Nùng có muốn đi ăn trưa cùng không.

Giữa các giáo viên không có cái gọi là “bè nhóm” cố định đặc biệt, về cơ bản là phòng học gần nhau hơn thì quen thân hơn chút, đến buổi trưa thường hay tụ tập rủ nhau đi ăn cơm.

Căn tin của trường quốc tế chia ra thành khu đồ ăn Trung Quốc khá ổn định, khu đồ Tây  thường xuyên tạo nghiệt và khu salad “đoán xem hôm nay ăn xong nhà mi có bị tiêu chảy không”.

Hôm nay Tùy Xán Nùng hơi lơ đễnh, anh không đi xem có món gì mà đã đứng xếp hàng ở khu đồ Tây với Thomas luôn.

Sau đó anh nhận được một suất cháo bột ngô Ý ăn kèm măng tây.

Một đống vàng sền sệt chất đụn trên đĩa ăn, heo ngửi phải thở dài chó thấy cũng lắc đầu, Tùy Xán Nùng không phân tích nổi là đầu bếp căn tin làm ra hay nôn ra nữa.

Anh đặt đĩa lên bàn ăn, lúc ngồi xuống còn tiện nhìn ra các bàn phía sau, song không thấy bóng dáng Kỷ Linh giữa đám đông đâu cả.

Thomas học dùng đũa đã hơn một năm, Tùy Xán Nùng chỉnh động tác giúp anh ta rất nhiều lần, nhưng cách anh ta cầm đũa vẫn chẳng khác nào vượn người đang ăn.

Tùy Xán Nùng không kìm được lòng, bèn hỏi Thomas: “Hôm nay anh… có thấy Kỷ Linh đâu không?”

Vẻ mặt Thomas bỗng trở nên đầy khó hiểu, như thể không hiểu vì sao tự dưng Tùy Xán Nùng lại đề cập đến người này: “Tôi không biết, bình thường cậu ta hay đi ăn với nhóm Lâm và Louis mà đúng không? Sao thế?”

Tùy Xán Nùng khảy cháo bột ngô trên đĩa, một lúc sau mới đáp ấp úng: “Không có gì.”

Lúc lên tầng, Tùy Xán Nùng cố ý bước thật chậm, đi lên dãy cầu thang gần phòng học của Kỷ Linh mà ngày thường mình không hay qua. 

Nhưng không gặp được người mình muốn gặp, Tùy Xán Nùng lại xuống tầng, vừa mới rẽ qua khúc ngoặt hành lang thì bắt gặp hai bóng người quen thuộc đang đứng trước cửa phòng mình.

Hôm nay hai chị em này một người thắt hai chùm một người buộc đuôi ngựa, trên tay cầm hạt giống mà hôm thứ sáu Tùy Xán Nùng đã đưa cho, đứng từ xa vừa thở hổn hển vừa vẫy tay với anh, xem chừng là vừa mới chạy tới.

Cô bé hai chùm ngượng ngùng lên tiếng: “Xin lỗi thầy Tùy chúng em đến muộn ạ.”

“Không sao, vừa nãy không thấy hai em đến nên thầy xuống kia ăn cơm trước.”

Tùy Xán Nùng mở cửa phòng học ra, cười nói: “Thầy chuẩn bị sẵn chậu với đất cho các em rồi đấy, vào đi.”

“Nửa tháng nữa là đến triển lãm khoa học.” Cô bé tóc đuôi ngựa tiếp tục giải thích, “Chúng em cùng nhóm với thầy Kỷ, đề tài đã chọn cũng hơi khó nên giờ trưa hôm nào cũng phải ở lại họp thêm nửa tiếng, chúng em không cố tình đến muộn đâu ạ.”

Động tác mở cửa của Tùy Xán Nùng chợt khựng lại.

“Không sao.” Anh kéo cửa ra, nói, “Vào đây chọn đi.”

Tùy Xán Nùng đem chậu và đất ra cho hai người, hai cô bé phấn khởi ngồi xổm trên nền đất, thì thầm với nhau mấy câu bằng tiếng Nhật, sau đó bắt đầu vụng về vốc đất lên.

Tùy Xán Nùng do dự một lúc trước khi bật hỏi: “Thầy Kỷ… vẫn đang ở trong lớp à?”

Hai chị em nhìn nhau ngơ ngác, sau đó cô bé buộc tóc hai chùm ngẩng lên nhìn Tùy Xán Nùng, lắc đầu: “Lúc chúng em đi hình như thấy thầy ấy cũng xuống tầng rồi ạ”

“Thầy ấy xuống tầng một.” Cô bé đuôi ngựa ở bên cạnh bổ sung, “Chắc là đi ăn.”

Chỉ còn khoảng hai mươi phút nữa thôi là vào tiết đầu tiên của buổi chiều, bởi vậy khi Tùy Xán Nùng quay lại căn tin, bên trong đã gần như chẳng còn bóng người.

Từ đằng xa, anh thấy Kỷ Linh ngồi một mình.

Hôm nay Kỷ Linh mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu, đang cúi đầu, nhìn góc nghiêng nét mặt rất điềm tĩnh, hai má hơi phồng lên, máy móc ăn đĩa cháo bột ngô.

Từ biểu cảm của Kỷ Linh, Tùy Xán Nùng không nhìn ra bất cứ trạng thái khác thường nào, cũng khó có thể liên tưởng người ngày hôm ấy đứng bên thành cầu với cậu của hôm nay với nhau.

Thật ra trước buổi gặp mặt trong quán cà phê ngày hôm ấy, hai người gần như không có bất cứ một tiếp xúc nào, cũng chưa bao giờ ăn một bữa trưa trên cùng một bàn cơm.

Vì để những lời nói tiếp theo của mình không quá giống như có mục đích từ trước, Tùy Xán Nùng cân nhắc thật cẩn thận, sau đó tới khu đồ Tây gọi thêm một suất nữa, quyết định diễn cảnh tình cờ gặp nhau.

Anh cúi đầu nhìn đĩa thức ăn trong tay, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía Kỷ Linh.



Kỷ Linh quyết định ngừng hấp thụ món cháo bột ngô trước mặt.

Cậu không muốn gọi hành vi hiện giờ của mình là ăn cơm, bởi vì trong lòng Kỷ Linh, “ăn” là một động từ rất đẹp.

Còn cái thứ trước mặt cậu đây chỉ có thể gọi là cacbohydrat, Kỷ Linh thấy nó còn không nên được xếp vào phạm trù thực phẩm.

Thật ra thường ngày Kỷ Linh vẫn rất bao dung với những món khó ăn, nhưng hôm nay ngực cậu ngộp lắm, cậu cảm giác mình không muốn ăn thêm nữa.

Nhìn một khoảng trống nhỏ giữa món thức ăn trên đĩa, Kỷ Linh nhận ra nãy giờ mình ăn ít quá, có khi còn chẳng đủ cung cấp năng lượng cho buổi chiều nay đi dạy.

Thế nên sau một hồi do dự, cậu quyết định ăn nốt ba cây măng tây.

Măng tây xào với tiêu đen, hơi nhiều dầu mỡ. Khi cây măng tây thứ ba được nhét vào miệng, Kỷ Linh nghe thấy có tiếng động xuất hiện ngay bên cạnh mình ——

“Thầy Kỷ cũng vừa tan tiết à?” Giọng người nọ nghe rất nhẹ nhàng, “Tôi ngồi đây được không?”

Con ngươi Kỷ Linh co rút lại.

Cậu không biết biểu cảm trên mặt mình hiện giờ như thế nào, cậu chỉ biết rễ của cây măng tây thứ ba này đắng quá, đắng đến mức đầu lưỡi cậu tê cả đi.

Và cậu cũng biết được rằng trong mắt Tùy Xán Nùng, sắc mặt mình giờ phút này siêu cứng nhắc.

Yết hầu run lên, Kỷ Linh ngẩng đầu, cố khiến mình trông thật tự nhiên khi nhìn Tùy Xán Nùng.

“Được chứ.” Cậu nghe mình bình tĩnh nói, “Mời ngồi, thầy Tùy.”

Thế là Tùy Xán Nùng đặt khay thức ăn xuống chỗ ngồi đối diện.

Kỷ Linh dời tầm mắt xuống phía dưới, cậu biết Tùy Xán Nùng đang nhìn mình, bởi vậy cố gắng ép bản thân phải tỏ ra thật thản nhiên, tỏ ra như không hề có chuyện gì.

Nhưng để làm được thế thì quả là khó nhằn, bởi vì giờ phút này trái tim Kỷ Linh đang đập nhanh vô cùng.

Cậu không thể ngờ được rằng Tùy Xán Nùng sẽ chọn ngồi cùng mình.

Nhưng giờ trong căn tin chỉ còn mỗi mình là giáo viên, chẳng mấy chốc Kỷ Linh đã hiểu ra được. Không phải Tùy Xán Nùng muốn ngồi cùng cậu, chỉ vì cậu là lựa chọn duy nhất trước mắt mà thôi.

Lần này nhất định không thể để nó chán ngắt nữa.

Kỷ Linh thầm nói với bản thân thế, từ tận đáy lòng. Nếu Tùy Xán Nùng hỏi chuyện mình, không được trả lời bằng cái gật đầu hay tiếng “Ừm”, nhất quyết phải tiếp thêm đôi lời.

Nhưng lúc trả lời cũng đừng giải thích nhiều quá, nghe sẽ bị kì lạ và vồn vã quá mức, tóm lại là tuyệt đối, tuyệt đối không được khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng như ngày hôm đó nữa.

Kỷ Linh thấy Tùy Xán Nùng đầu tiên là ăn hai thìa cháo bột ngô, sau đó đặt thìa xuống, nói với mình: “Ầy, món cháo ngô này đúng là…” 

Tùy Xán Nùng không nói hết câu đó, Kỷ Linh ngẩng đầu lên đầy cảnh giác, cậu nhận ra có thể đối phương đang muốn nghe vài lời đánh giá từ mình.

Cậu hơi khựng lại, sau đó nói: “Tôi thấy món cháo ngô này rất ngon, ăn nhuyễn mịn, đậm vị ngô.”

Kỷ Linh cẩn thận miêu tả thật kĩ, để cuộc đối thoại không rơi vào sự gượng gạo, cậu ngừng lại một lúc trước khi cứng nhắc ném trở lại một câu hỏi: “Nhỉ?”

Hình như Tùy Xán Nùng hơi sửng sốt. 

Hồi lâu sau anh mới gật đầu, đáp: “Đúng vậy, đúng là rất ngon.”

Kỷ Linh cho rằng câu trả lời của mình đã khá chất lượng, bởi vậy mà nhẹ lòng hơn phần nào.

Hai người cúi đầu, lại ngồi mặt đối mặt yên lặng ăn tiếp. Một phút sau, Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng lại gọi mình.

Anh hỏi: “Thầy Kỷ, dạo này thầy… có phiền muộn chuyện gì không?”

Câu hỏi đột ngột không hề có bước đệm hay tiền đề, Kỷ Linh không hiểu sao anh lại hỏi như thế, cũng không biết mình nên trả lời như thế nào.

Sau phút chốc do dự, Kỷ Linh quyết định trả lời thật thà: “Không có.”

Ngay sau đó cậu đã thấy phiền muộn ngay, bởi vì cậu nhận ra hình như mình lại đâm câu chuyện vào ngõ cụt rồi.

Trông Tùy Xán Nùng như muốn nói gì đó mà lại thôi, chừng như đã liệu được đáp án này từ trước.

Anh nói: “Nhưng mà tôi có.”

Kỷ Linh còn chưa kịp hiểu gì đã thấy Tùy Xán Nùng cúi đầu xúc một thìa cháo ngô đầy, mải nói tiếp: “Cậu biết không, tối nay phó bản mới hoạt động rồi đấy.”

Kỷ Linh ngơ ngác, cậu nhìn Tùy Xán Nùng, chầm chậm chớp mắt.

Bởi vì cậu đã cho rằng Tùy Xán Nùng sẽ không nhắc lại trò chơi này nữa.

Kỷ Linh biết mình không giỏi nói chuyện, cũng biết ngày hôm ấy mình thực sự đã phá hỏng mọi thứ rồi.

Thật ra Kỷ Linh nghe ra được ý tứ ẩn giấu trong câu nói của Tùy Xán Nùng, cậu biết hôm đó mình đã khiến Tùy Xán Nùng thấy ngượng nghịu và khó chịu, cũng không muốn khiến anh thấy khó xử thêm nữa.

Thế nên suốt cuối tuần qua Kỷ Linh không hề online, dù cậu biết rằng nấm trong vườn mình đã chết hết cả rồi.

Khoảnh khắc Tùy Xán Nùng ngồi xuống đối diện mình, Kỷ Linh ngỡ anh sẽ coi buổi gặp mặt ở tiệm cà phê hôm thứ sáu như chưa bao giờ tồn tại. Nhưng Tùy Xán Nùng đặt thìa xuống, nói tiếp như không hề có vấn đề gì: “Tôi xem spoil trên Weibo chính thức, là một phó bản khá khó, nếu chơi một mình thì khổ phết đấy.”

Những lời Tùy Xán Nùng thốt ra như đang ám chỉ điều gì đó, song Kỷ Linh không dám xác nhận suy nghĩ trong lòng mình, bởi vậy cậu chỉ ngẩn ngơ nhìn anh chăm chăm.

“Nên là tối nay thầy có rảnh không, thầy Kỷ?” Cậu nghe Tùy Xán Nùng hỏi mình như thế: “Hai chúng ta kết bạn WeChat trước đã nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện