Nồng Độ Bão Hoà
Chương 6
Trái tim Tùy Xán Nùng hẫng một nhịp.
Khoan, đợi đã, “Sau này cũng không cần nữa” nghĩa là sao? Có người thực sự sẽ nói như vậy à? Tùy Xán Nùng cảm giác nhiệt độ từ tay chân mình tụt hẳn, nhất thời không phân tích nổi logic từ trong câu nói này.
Sao lại “Sau này không cần nữa”, là vì không cần thật, hay là vì… Cậu ấy cho rằng mình sẽ không có “sau này”?
Chắc bởi Tùy Xán Nùng im lặng lâu quá, Kỷ Linh ở bên kia màn hình hơi lúng túng. Cậu chần chừ gọi lại: “Thầy Tùy ơi?”
Tùy Xán Nùng lên tiếng đáp lại trong hoảng loạn.
Anh biết giờ mình không thể từ chối thêm được nữa nên vẫn bấm nút xác nhận nhận Quặng, khàn giọng nói “Cảm ơn”.
Kỷ Linh chỉ đáp: “Không có gì”.
Sau khi thấy Tùy Xán Nùng đã nhận Quặng, dường như Kỷ Linh đã yên lòng hơn nhiều.
Cậu không nói gì nữa, chỉ điều khiển Bướm Nhỏ tiếp tục yên lặng chặt cây trong vườn nhà Tùy Xán Nùng, chừng như cũng chẳng có ý định giải thích thêm về những lời mình vừa nói.
Quặng trong ba lô như núi thuốc nổ sắp bị châm ngòi, Tùy Xán Nùng chẳng khác nào đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
“Thầy Kỷ, thầy, thầy làm tôi ngại quá.” Tùy Xán Nùng cân nhắc tìm từ, hỏi, “Ngoài, ngoài đời thầy có phiền lòng chuyện gì không? Hoặc là… Có vấn đề gì tôi giúp được không?”
Tùy Xán Nùng thấy nhân vật của Kỷ Linh ngừng động tác chặt cây.
Nhưng câu trả lời của Kỷ Linh vẫn y như lần trước, cậu nói: “Không có đâu.”
Lần này Tùy Xán Nùng không thể tin được.
Song anh cũng biết nếu cứ tiếp tục chất vấn thêm, ý đồ trong lời nói của mình có thể sẽ trở nên quá rõ ràng. Vì vậy, Tùy Xán Nùng chuẩn bị sẵn lời rồi mới nói tiếp: “Thật ra… Con người ai mà chẳng có ít nhiều mối bận lòng, ví dụ như tôi này, dạo này tôi có nhiều chuyện phiền não lắm.”
Tùy Xán Nùng thấy hình như động tác chặt cây của nhân vật trong game của Kỷ Linh chậm lại, cậu hỏi: “Sao thế?”
“Ví dụ như là… Tôi có ba lớp vẫn chưa quyết định được đề tài cho buổi triển lãm khoa học.” Tùy Xán Nùng thở dài, “Mấy đứa nhỏ lớp 10 khó giải quyết nhất, chúng nó muốn làm chủ đề liên quan đến ấp trứng nhưng lại không muốn làm bằng trứng gà, cứ ôm Tùy Anh tuấn để nghiên cứu suốt một tiết xem làm thế nào mới bắt nó đẻ trứng được.”
“Vấn đề là Tùy Anh tuấn là con đực, tôi cũng chỉ nuôi mỗi mình nó thôi, nhưng mà tôi không thể nói với bọn nhỏ rằng không làm đề tài này được.” Tùy Xán Nùng dừng lại một quãng, sau đó mới muộn màng bổ sung thêm, “À phải thôi, Tuỳ Anh tuấn tôi nuôi là con ——”
“Rùa đen.” Giọng Kỷ Linh vang lên từ điện thoại, “Thầy nói với tôi rồi.”
Tùy Xán Nùng sửng sốt, bấy giờ mới nhớ ra hồi ở quán cà phê đúng là mình đã từng đề cập đến, nhưng anh không ngờ Kỷ Linh vẫn còn nhớ rõ đến vậy.
“Tôi hiểu rồi.” Anh nghe Kỷ Linh nói, “Bọn nhỏ sẽ không nghĩ đến tính khả thi của đề tài đó trước tiên đâu, nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận hoàn toàn ý tưởng của mấy đứa nó một cách thẳng thừng được.”
Câu nói ấy đúng thật là đã nói trúng tim Tùy Xán Nùng. Có thể do ít khi nào gặp được một người biết lắng nghe như thế, Tùy Xán Nùng mải kể mà bỗng dưng cũng thấy mình buồn một nỗi rất thực.
“Còn ngày mai nữa, lớp tôi với lớp của Robert kết hợp làm chung một bài thí nghiệm.” Tùy Xán Nùng nói, “Nào ngờ ngày mai Robert lại phải đi kiểm tra sức khỏe đột xuất, hơn bốn mươi con người sẽ ở đó nhìn tôi chằm chằm, mà lớp của anh ấy có mấy đứa nhỏ tôi còn không biết tên nữa chứ.”
“Không phải tôi sợ phiền phức hay gì đâu, chẳng qua tôi sợ mình không để mắt được hết đám trẻ thôi.” Tùy Xán Nùng nói.
Anh cũng bắt đầu chém điên cuồng vào cây sồi trước mắt, nói tiếp: “Bình thường tôi dạy một lớp thí nghiệm đã là quá lắm rồi, lỡ ngày mai có đứa nào làm thí nghiệm qua quýt thì khác nào lãng phí mất một cơ hội tốt còn đâu…”
Kỷ Linh yên lặng một lúc, đoạn hỏi: “Không lùi lại được à?”
“Được thì được, nhưng muốn lùi thì phải lùi đến tận tuần sau cơ.” Tùy Xán Nùng thở dài, “Từ tuần trước đám trẻ đã bắt đầu hỏi tôi bao giờ mới được làm bài thí nghiệm, mấy đứa nhóc đó mong ngóng mấy ngày trời rồi đấy, hôm nào cũng tha thiết lên phòng tưới hoa cho cá ăn giúp tôi.”
Tùy Xán Nùng kể xong cũng tự thấy ngượng.
Mục đích vốn dĩ của anh là lấy một ví dụ đơn giản của mình để tìm hiểu để dẫn dắt Kỷ Linh nói ra nhũng lời trong lòng, không ngờ kể một hồi lại thành ra tự trút nước đắng lên đầu mình.
“Hầy, thật ra cũng toàn là chuyện nhỏ thôi, không vấn đề gì đâu.” Tùy Xán Nùng hơi xấu hổ, “Thế còn thầy thì sao, thầy ——”
“Thầy Tùy này.” Kỷ Linh bỗng ngắt lời anh.
Đầu tiên Tùy Xán Nùng hơi sững ra, sau đó mới đáp lại.
Anh thấy nhân vật trong game của Kỷ Linh bỗng ngừng chặt cây, đứng yên tại chỗ không động đậy.
“Thật ra tiết một ngày mai tôi không có lớp.” Kỷ Linh nói.
Tùy Xán Nùng: “Ừm ừm.”
Kỷ Linh: “…Tiết hai cũng không có lớp.”
Tùy Xán Nùng: “Ừm ừm.”
Kỷ Linh không nói nữa, cậu dừng lời, cũng “Ừm” theo một tiếng nhẹ bẫng.
Tùy Xán Nùng thình lình hiểu ra: “…Hửm?”
–
Lộn tùng phèo hết cả rồi. Tùy Xán Nùng nghĩ.
Nhìn Kỷ Linh đứng ngoài cửa phòng sinh học, Tùy Xán Nùng cảm giác mình đã ngu người trong một giây một phút. Anh cố nghĩ xem rốt cuộc hôm qua làm sao lại tiến triển đến cái mức này, làm sao không đào được chút suy nghĩ nào từ trong lòng Kỷ Linh mà thậm chí lại còn kéo người ta qua đây hỗ trợ mình.
Kỷ Linh đang đứng ngây người nhìn đăm đăm đám thực vật bên cửa sổ.
Cảm giác cậu để lại cho người ta là sự điềm tĩnh và lặng lẽ, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh như một khóm cây xanh phát triển chậm, dường như chỉ có thể hấp thụ những bước sóng ánh sáng ngắn riêng biệt trên quang phổ.
Tùy Xán Nùng gọi: “Thầy Kỷ.”
“Chào buổi sáng.” Anh nói, “Phiền thầy quá.”
Kỷ Linh quay lại nhìn anh, lắc đầu, nói: “Không đâu.”
Với đám học sinh, tiết thí nghiệm là một thiên đường trò chơi, còn với bản thân giáo viên phụ trách thì lại chẳng khác nào địa ngục trần gian. Tùy Xán Nùng sắp xếp học sinh hai lớp vào phòng thí nghiệm bên cạnh phòng học, sau đó chia thành các tổ. Trong phòng thí nghiệm ồn ào, anh quay đầu lại, thấy Kỷ Linh đang cúi đầu chỉnh lại bộ đồng phục thí nghiệm mặc trên người.
Sợi tóc cậu rất mềm, không biết do chất liệu đồng phục màu trắng hay do ánh đèn trong phòng mà Tùy Xán Nùng cảm giác vùng gáy cậu trắng bật lên.
Tùy Xán Nùng tỉnh người, hơi khựng lại, bắt đầu yêu cầu các học sinh trong lớp yên lặng.
Bài thực hành rất đơn giản, chỉ là một thí nghiệm nhỏ phổ cập khoa học quan sát hiện tượng chuyển màu khi sử dụng bắp cải tím làm chất chỉ thị màu axit – bazơ.
Các bước không khó khăn là mấy, nhưng phân đoạn giữa có một bước yêu cầu luộc bắp cải tím bằng nước sôi, có cả mồi lửa lẫn nước sôi nên Tùy Xán Nùng cũng không dám lơ là.
Tùy Xán Nùng chỉ mấy đứa con trai cho Kỷ Linh biết.
“Mấy đứa này là đối tượng trọng điểm cần giám sát, nằm ở mức ác mộng.” Tùy Xán Nùng nói, “Phạm vi hoạt động rất rộng, thích lân la đến gần mấy em nữ, ý định là gì thì tôi cũng không rõ cụ thể, nhưng về cơ bản là vụ rắc rối lần nào cũng có mặt mấy đứa nó, phiền thầy giúp tôi để mắt đến nhiều hơn nhé.”
Kỷ Linh gật đầu, nói: “Không thành vấn đề.”
Hai người mỗi người phụ trách quản lý nửa lớp, hiệu suất tổng thể cũng tăng cao không ít.
Mười phút sau, bắp cải tím đã luộc dậy mùi thơm ngọt đặc trưng của các loại rau, hầu hết các nhóm thí nghiệm nhỏ đều đã đi vào quỹ đạo.
Cuối cùng Tùy Xán Nùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh cười nói với Kỷ Linh: “Nói chứ mùi này thơm phết ấy nhỉ.”
Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, mãi không nói gì.
Hồi lâu sau, Tùy Xán Nùng mới thấy cậu cứng nhắc quay mặt đi, lại yên lặng một chốc trước khi cất lời: “Ừm, như mùi lẩu.”
Miêu tả thú vị ghê, Tùy Xán Nùng buồn cười, cậu nói đúng thật.
Nhưng dự đoán của Tùy Xán Nùng chưa bao giờ là sai.
Năm phút sau, ba đứa con trai hùng hổ cầm lá bắp cả tím tới trước mặt Tùy Xán Nùng, bắt đầu hiệp đàm phán đầu tiên: “Thầy Tùy, lá này bị hỏng rồi, bên trên còn có một vết rách siêu lớn nữa.”
Thằng nhóc tóc vàng dẫn đầu nói trong phẫn uất: “Với lại tại sao nhóm con gái mấy đứa Lisa lại được chia cho ba lá bắp cải to thế mà bọn em chỉ được mấy chiếc lá vừa bé vừa héo thế này?”
Lòng hiếu thắng và ganh đua của đám trẻ mới lớn toàn bộc phát ở những nơi khó hiểu như thế này, Tùy Xán Nùng đau đầu như búa bổ.
Vốn dĩ vết rách trên lá rau sẽ không ảnh hưởng đến kết quả bài thí nghiệm, nhưng anh nhìn lá rau trong lòng bàn tay cậu bé, nhận ra đúng là nó không còn tươi. Tùy Xán Nùng nhớ còn nửa cây bắp cải tím đặt trong phòng học ngay bên cạnh, có khi lát nữa cũng có những nhóm cần thêm không chừng.
“Dừng lại nào.” Tùy Xán Nùng nói, “Lo cho phần thí nghiệm của mình đi đã nhé, các em đun sôi nước trước đi, giờ thầy đi lấy thêm ít bắp cải tím về cho.”
Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh đi tới trước bàn thí nghiệm của một nhóm con gái. Cậu chỉ vào mái tóc xõa lòa xoa của một em, ra hiệu cho cô bé tốt hơn hết là nên buộc lên bằng dây chun.
Có Kỷ Linh trông lớp giúp, Tùy Xán Nùng yên tâm sang phòng bên lấy nửa cây bắp cải tìm còn dư.
Tùy Xán Nùng ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định cắt ra chia đều thành từng phần cho bọn nhỏ trước, tránh lát nữa lại làm ầm ĩ lên vì chuyện phần nhỏ phần to.
Hai phút sau, anh bỗng nghe phòng bên cạnh vang lên một tiếng động rất rõ ràng, nghe như có thứ gì vừa vỡ choang.
Tùy Xán Nùng hết sức bình thản.
Anh đã quen rồi, cũng chỉ mau chóng quay về phòng thí nghiệm, cảm giác mình như một đóa hoa sen yên lặng nở rộ trên mặt hồ.
Tiết thí nghiệm nào cũng phải đi đời một, hai chiếc cốc thí nghiệm chịu nhiệt, bình thường thôi, đã là số phận trốn đằng trời cũng không thoát. Như tình huống bình thường, đám học sinh gây rắc rối sẽ luôn cười đùa cho qua mắt thầy.
Nhưng khi cầm cây bắp cải tím đã được chia phần quay về phòng thí nghiệm, Tùy Xán Nùng phát hiện ra bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Tùy Xán Nùng bỗng sinh ra một dự cảm chẳng lành.
Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một chiếc cốc chịu nhiệt đã vỡ tan tành nằm ngay giữa phòng thí nghiệm, nước chảy lênh láng trên sàn, và cả đám học sinh đứng quây lại thành một vòng, hẳn nhiên là trợn tròn mắt vì hoảng.
Tùy Xán Nùng nhận ra có gì không đúng, anh hỏi học sinh bên cạnh: “Có chuyện gì thế?”
“Vừa nãy tự dưng cái cốc chịu nhiệt kia bị nổ ạ.” Cô bé nói trong nỗi sợ nơm nớp, “Của nhóm mấy đứa Martin kia, bọn họ quên lót lưới amiăng.”
Tùy Xán Nùng ngước lên, thấy Kỷ Linh đứng rất gần chỗ chiếc cốc chịu nhiệt nổ.
Kỷ Linh đang đứng với tư thế che chắn cho các học sinh nữ đằng sau, có lẽ cậu đã ra chắn trước mặt các em ngay trong khoảnh khắc cái cốc chịu nhiệt vỡ tan.
“Thầy Kỷ, tay thầy…” Một học sinh nữ lên tiếng, giọng mỏng tang như tơ nhện.
Bấy giờ Tùy Xán Nùng mới để ý, có thể vì vừa nãy hỗ trợ các học sinh nên Kỷ Linh xắn tay áo lên một đoạn. Cổ tay cậu mảnh khảnh, thế nhưng giờ phút này, một đường máu đỏ thẫm chạy dọc xuống theo cánh tay, nhỏ từng giọt trên bàn thí nghiệm trắng.
Hình như Kỷ Linh hơi ngơ ngác, song cậu không nói gì mà chỉ chầm chậm vặn ngược cổ tay lại, tìm thấy vết thương bị cào rạch qua cánh tay mình.
Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh cụp mắt, ì trệ nhìn ngây miệng vết thương hẵng còn chảy máu.
Sau đó ngẩng đầu lên, cậu thấy Tùy Xán Nùng đứng ngoài cửa.
Không phải có phải ảo giác không, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Tùy Xán Nùng cảm giác có một nỗi hoảng loạn nhỏ đến khó lòng phát hiện ra vừa sượt qua đáy mắt Kỷ Linh.
—— Sau đó, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh lùi về sau một bước thật nhỏ, rụt cánh tay bị thương ra sau lưng như một bản năng.
Khoan, đợi đã, “Sau này cũng không cần nữa” nghĩa là sao? Có người thực sự sẽ nói như vậy à? Tùy Xán Nùng cảm giác nhiệt độ từ tay chân mình tụt hẳn, nhất thời không phân tích nổi logic từ trong câu nói này.
Sao lại “Sau này không cần nữa”, là vì không cần thật, hay là vì… Cậu ấy cho rằng mình sẽ không có “sau này”?
Chắc bởi Tùy Xán Nùng im lặng lâu quá, Kỷ Linh ở bên kia màn hình hơi lúng túng. Cậu chần chừ gọi lại: “Thầy Tùy ơi?”
Tùy Xán Nùng lên tiếng đáp lại trong hoảng loạn.
Anh biết giờ mình không thể từ chối thêm được nữa nên vẫn bấm nút xác nhận nhận Quặng, khàn giọng nói “Cảm ơn”.
Kỷ Linh chỉ đáp: “Không có gì”.
Sau khi thấy Tùy Xán Nùng đã nhận Quặng, dường như Kỷ Linh đã yên lòng hơn nhiều.
Cậu không nói gì nữa, chỉ điều khiển Bướm Nhỏ tiếp tục yên lặng chặt cây trong vườn nhà Tùy Xán Nùng, chừng như cũng chẳng có ý định giải thích thêm về những lời mình vừa nói.
Quặng trong ba lô như núi thuốc nổ sắp bị châm ngòi, Tùy Xán Nùng chẳng khác nào đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
“Thầy Kỷ, thầy, thầy làm tôi ngại quá.” Tùy Xán Nùng cân nhắc tìm từ, hỏi, “Ngoài, ngoài đời thầy có phiền lòng chuyện gì không? Hoặc là… Có vấn đề gì tôi giúp được không?”
Tùy Xán Nùng thấy nhân vật của Kỷ Linh ngừng động tác chặt cây.
Nhưng câu trả lời của Kỷ Linh vẫn y như lần trước, cậu nói: “Không có đâu.”
Lần này Tùy Xán Nùng không thể tin được.
Song anh cũng biết nếu cứ tiếp tục chất vấn thêm, ý đồ trong lời nói của mình có thể sẽ trở nên quá rõ ràng. Vì vậy, Tùy Xán Nùng chuẩn bị sẵn lời rồi mới nói tiếp: “Thật ra… Con người ai mà chẳng có ít nhiều mối bận lòng, ví dụ như tôi này, dạo này tôi có nhiều chuyện phiền não lắm.”
Tùy Xán Nùng thấy hình như động tác chặt cây của nhân vật trong game của Kỷ Linh chậm lại, cậu hỏi: “Sao thế?”
“Ví dụ như là… Tôi có ba lớp vẫn chưa quyết định được đề tài cho buổi triển lãm khoa học.” Tùy Xán Nùng thở dài, “Mấy đứa nhỏ lớp 10 khó giải quyết nhất, chúng nó muốn làm chủ đề liên quan đến ấp trứng nhưng lại không muốn làm bằng trứng gà, cứ ôm Tùy Anh tuấn để nghiên cứu suốt một tiết xem làm thế nào mới bắt nó đẻ trứng được.”
“Vấn đề là Tùy Anh tuấn là con đực, tôi cũng chỉ nuôi mỗi mình nó thôi, nhưng mà tôi không thể nói với bọn nhỏ rằng không làm đề tài này được.” Tùy Xán Nùng dừng lại một quãng, sau đó mới muộn màng bổ sung thêm, “À phải thôi, Tuỳ Anh tuấn tôi nuôi là con ——”
“Rùa đen.” Giọng Kỷ Linh vang lên từ điện thoại, “Thầy nói với tôi rồi.”
Tùy Xán Nùng sửng sốt, bấy giờ mới nhớ ra hồi ở quán cà phê đúng là mình đã từng đề cập đến, nhưng anh không ngờ Kỷ Linh vẫn còn nhớ rõ đến vậy.
“Tôi hiểu rồi.” Anh nghe Kỷ Linh nói, “Bọn nhỏ sẽ không nghĩ đến tính khả thi của đề tài đó trước tiên đâu, nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận hoàn toàn ý tưởng của mấy đứa nó một cách thẳng thừng được.”
Câu nói ấy đúng thật là đã nói trúng tim Tùy Xán Nùng. Có thể do ít khi nào gặp được một người biết lắng nghe như thế, Tùy Xán Nùng mải kể mà bỗng dưng cũng thấy mình buồn một nỗi rất thực.
“Còn ngày mai nữa, lớp tôi với lớp của Robert kết hợp làm chung một bài thí nghiệm.” Tùy Xán Nùng nói, “Nào ngờ ngày mai Robert lại phải đi kiểm tra sức khỏe đột xuất, hơn bốn mươi con người sẽ ở đó nhìn tôi chằm chằm, mà lớp của anh ấy có mấy đứa nhỏ tôi còn không biết tên nữa chứ.”
“Không phải tôi sợ phiền phức hay gì đâu, chẳng qua tôi sợ mình không để mắt được hết đám trẻ thôi.” Tùy Xán Nùng nói.
Anh cũng bắt đầu chém điên cuồng vào cây sồi trước mắt, nói tiếp: “Bình thường tôi dạy một lớp thí nghiệm đã là quá lắm rồi, lỡ ngày mai có đứa nào làm thí nghiệm qua quýt thì khác nào lãng phí mất một cơ hội tốt còn đâu…”
Kỷ Linh yên lặng một lúc, đoạn hỏi: “Không lùi lại được à?”
“Được thì được, nhưng muốn lùi thì phải lùi đến tận tuần sau cơ.” Tùy Xán Nùng thở dài, “Từ tuần trước đám trẻ đã bắt đầu hỏi tôi bao giờ mới được làm bài thí nghiệm, mấy đứa nhóc đó mong ngóng mấy ngày trời rồi đấy, hôm nào cũng tha thiết lên phòng tưới hoa cho cá ăn giúp tôi.”
Tùy Xán Nùng kể xong cũng tự thấy ngượng.
Mục đích vốn dĩ của anh là lấy một ví dụ đơn giản của mình để tìm hiểu để dẫn dắt Kỷ Linh nói ra nhũng lời trong lòng, không ngờ kể một hồi lại thành ra tự trút nước đắng lên đầu mình.
“Hầy, thật ra cũng toàn là chuyện nhỏ thôi, không vấn đề gì đâu.” Tùy Xán Nùng hơi xấu hổ, “Thế còn thầy thì sao, thầy ——”
“Thầy Tùy này.” Kỷ Linh bỗng ngắt lời anh.
Đầu tiên Tùy Xán Nùng hơi sững ra, sau đó mới đáp lại.
Anh thấy nhân vật trong game của Kỷ Linh bỗng ngừng chặt cây, đứng yên tại chỗ không động đậy.
“Thật ra tiết một ngày mai tôi không có lớp.” Kỷ Linh nói.
Tùy Xán Nùng: “Ừm ừm.”
Kỷ Linh: “…Tiết hai cũng không có lớp.”
Tùy Xán Nùng: “Ừm ừm.”
Kỷ Linh không nói nữa, cậu dừng lời, cũng “Ừm” theo một tiếng nhẹ bẫng.
Tùy Xán Nùng thình lình hiểu ra: “…Hửm?”
–
Lộn tùng phèo hết cả rồi. Tùy Xán Nùng nghĩ.
Nhìn Kỷ Linh đứng ngoài cửa phòng sinh học, Tùy Xán Nùng cảm giác mình đã ngu người trong một giây một phút. Anh cố nghĩ xem rốt cuộc hôm qua làm sao lại tiến triển đến cái mức này, làm sao không đào được chút suy nghĩ nào từ trong lòng Kỷ Linh mà thậm chí lại còn kéo người ta qua đây hỗ trợ mình.
Kỷ Linh đang đứng ngây người nhìn đăm đăm đám thực vật bên cửa sổ.
Cảm giác cậu để lại cho người ta là sự điềm tĩnh và lặng lẽ, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh như một khóm cây xanh phát triển chậm, dường như chỉ có thể hấp thụ những bước sóng ánh sáng ngắn riêng biệt trên quang phổ.
Tùy Xán Nùng gọi: “Thầy Kỷ.”
“Chào buổi sáng.” Anh nói, “Phiền thầy quá.”
Kỷ Linh quay lại nhìn anh, lắc đầu, nói: “Không đâu.”
Với đám học sinh, tiết thí nghiệm là một thiên đường trò chơi, còn với bản thân giáo viên phụ trách thì lại chẳng khác nào địa ngục trần gian. Tùy Xán Nùng sắp xếp học sinh hai lớp vào phòng thí nghiệm bên cạnh phòng học, sau đó chia thành các tổ. Trong phòng thí nghiệm ồn ào, anh quay đầu lại, thấy Kỷ Linh đang cúi đầu chỉnh lại bộ đồng phục thí nghiệm mặc trên người.
Sợi tóc cậu rất mềm, không biết do chất liệu đồng phục màu trắng hay do ánh đèn trong phòng mà Tùy Xán Nùng cảm giác vùng gáy cậu trắng bật lên.
Tùy Xán Nùng tỉnh người, hơi khựng lại, bắt đầu yêu cầu các học sinh trong lớp yên lặng.
Bài thực hành rất đơn giản, chỉ là một thí nghiệm nhỏ phổ cập khoa học quan sát hiện tượng chuyển màu khi sử dụng bắp cải tím làm chất chỉ thị màu axit – bazơ.
Các bước không khó khăn là mấy, nhưng phân đoạn giữa có một bước yêu cầu luộc bắp cải tím bằng nước sôi, có cả mồi lửa lẫn nước sôi nên Tùy Xán Nùng cũng không dám lơ là.
Tùy Xán Nùng chỉ mấy đứa con trai cho Kỷ Linh biết.
“Mấy đứa này là đối tượng trọng điểm cần giám sát, nằm ở mức ác mộng.” Tùy Xán Nùng nói, “Phạm vi hoạt động rất rộng, thích lân la đến gần mấy em nữ, ý định là gì thì tôi cũng không rõ cụ thể, nhưng về cơ bản là vụ rắc rối lần nào cũng có mặt mấy đứa nó, phiền thầy giúp tôi để mắt đến nhiều hơn nhé.”
Kỷ Linh gật đầu, nói: “Không thành vấn đề.”
Hai người mỗi người phụ trách quản lý nửa lớp, hiệu suất tổng thể cũng tăng cao không ít.
Mười phút sau, bắp cải tím đã luộc dậy mùi thơm ngọt đặc trưng của các loại rau, hầu hết các nhóm thí nghiệm nhỏ đều đã đi vào quỹ đạo.
Cuối cùng Tùy Xán Nùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh cười nói với Kỷ Linh: “Nói chứ mùi này thơm phết ấy nhỉ.”
Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, mãi không nói gì.
Hồi lâu sau, Tùy Xán Nùng mới thấy cậu cứng nhắc quay mặt đi, lại yên lặng một chốc trước khi cất lời: “Ừm, như mùi lẩu.”
Miêu tả thú vị ghê, Tùy Xán Nùng buồn cười, cậu nói đúng thật.
Nhưng dự đoán của Tùy Xán Nùng chưa bao giờ là sai.
Năm phút sau, ba đứa con trai hùng hổ cầm lá bắp cả tím tới trước mặt Tùy Xán Nùng, bắt đầu hiệp đàm phán đầu tiên: “Thầy Tùy, lá này bị hỏng rồi, bên trên còn có một vết rách siêu lớn nữa.”
Thằng nhóc tóc vàng dẫn đầu nói trong phẫn uất: “Với lại tại sao nhóm con gái mấy đứa Lisa lại được chia cho ba lá bắp cải to thế mà bọn em chỉ được mấy chiếc lá vừa bé vừa héo thế này?”
Lòng hiếu thắng và ganh đua của đám trẻ mới lớn toàn bộc phát ở những nơi khó hiểu như thế này, Tùy Xán Nùng đau đầu như búa bổ.
Vốn dĩ vết rách trên lá rau sẽ không ảnh hưởng đến kết quả bài thí nghiệm, nhưng anh nhìn lá rau trong lòng bàn tay cậu bé, nhận ra đúng là nó không còn tươi. Tùy Xán Nùng nhớ còn nửa cây bắp cải tím đặt trong phòng học ngay bên cạnh, có khi lát nữa cũng có những nhóm cần thêm không chừng.
“Dừng lại nào.” Tùy Xán Nùng nói, “Lo cho phần thí nghiệm của mình đi đã nhé, các em đun sôi nước trước đi, giờ thầy đi lấy thêm ít bắp cải tím về cho.”
Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh đi tới trước bàn thí nghiệm của một nhóm con gái. Cậu chỉ vào mái tóc xõa lòa xoa của một em, ra hiệu cho cô bé tốt hơn hết là nên buộc lên bằng dây chun.
Có Kỷ Linh trông lớp giúp, Tùy Xán Nùng yên tâm sang phòng bên lấy nửa cây bắp cải tìm còn dư.
Tùy Xán Nùng ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định cắt ra chia đều thành từng phần cho bọn nhỏ trước, tránh lát nữa lại làm ầm ĩ lên vì chuyện phần nhỏ phần to.
Hai phút sau, anh bỗng nghe phòng bên cạnh vang lên một tiếng động rất rõ ràng, nghe như có thứ gì vừa vỡ choang.
Tùy Xán Nùng hết sức bình thản.
Anh đã quen rồi, cũng chỉ mau chóng quay về phòng thí nghiệm, cảm giác mình như một đóa hoa sen yên lặng nở rộ trên mặt hồ.
Tiết thí nghiệm nào cũng phải đi đời một, hai chiếc cốc thí nghiệm chịu nhiệt, bình thường thôi, đã là số phận trốn đằng trời cũng không thoát. Như tình huống bình thường, đám học sinh gây rắc rối sẽ luôn cười đùa cho qua mắt thầy.
Nhưng khi cầm cây bắp cải tím đã được chia phần quay về phòng thí nghiệm, Tùy Xán Nùng phát hiện ra bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Tùy Xán Nùng bỗng sinh ra một dự cảm chẳng lành.
Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một chiếc cốc chịu nhiệt đã vỡ tan tành nằm ngay giữa phòng thí nghiệm, nước chảy lênh láng trên sàn, và cả đám học sinh đứng quây lại thành một vòng, hẳn nhiên là trợn tròn mắt vì hoảng.
Tùy Xán Nùng nhận ra có gì không đúng, anh hỏi học sinh bên cạnh: “Có chuyện gì thế?”
“Vừa nãy tự dưng cái cốc chịu nhiệt kia bị nổ ạ.” Cô bé nói trong nỗi sợ nơm nớp, “Của nhóm mấy đứa Martin kia, bọn họ quên lót lưới amiăng.”
Tùy Xán Nùng ngước lên, thấy Kỷ Linh đứng rất gần chỗ chiếc cốc chịu nhiệt nổ.
Kỷ Linh đang đứng với tư thế che chắn cho các học sinh nữ đằng sau, có lẽ cậu đã ra chắn trước mặt các em ngay trong khoảnh khắc cái cốc chịu nhiệt vỡ tan.
“Thầy Kỷ, tay thầy…” Một học sinh nữ lên tiếng, giọng mỏng tang như tơ nhện.
Bấy giờ Tùy Xán Nùng mới để ý, có thể vì vừa nãy hỗ trợ các học sinh nên Kỷ Linh xắn tay áo lên một đoạn. Cổ tay cậu mảnh khảnh, thế nhưng giờ phút này, một đường máu đỏ thẫm chạy dọc xuống theo cánh tay, nhỏ từng giọt trên bàn thí nghiệm trắng.
Hình như Kỷ Linh hơi ngơ ngác, song cậu không nói gì mà chỉ chầm chậm vặn ngược cổ tay lại, tìm thấy vết thương bị cào rạch qua cánh tay mình.
Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh cụp mắt, ì trệ nhìn ngây miệng vết thương hẵng còn chảy máu.
Sau đó ngẩng đầu lên, cậu thấy Tùy Xán Nùng đứng ngoài cửa.
Không phải có phải ảo giác không, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Tùy Xán Nùng cảm giác có một nỗi hoảng loạn nhỏ đến khó lòng phát hiện ra vừa sượt qua đáy mắt Kỷ Linh.
—— Sau đó, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh lùi về sau một bước thật nhỏ, rụt cánh tay bị thương ra sau lưng như một bản năng.
Bình luận truyện