Nông Trường Lưng Chừng Núi
Chương 76
Sáng sớm hôm sau, cả nhóm Huyên Hiểu Đông trở về trang viên, đi bằng máy bay trực thăng, lúc về đến trang viên đã là buổi trưa, tất cả mọi người dường như đều cảm thấy thả lỏng.
Cánh đồng hoa tươi dập dờn xinh đẹp như ngọc, rừng cây xanh um có vẻ cũng trở nên mướt hơn, vườn rau tươi tốt, tất cả đều đang vui vẻ nghênh đón các chủ nhân trở về.
Đến ngay cả La Yến cũng nói thầm: “Ôi cuối cùng cũng về đến nơi rồi.” Tuy bờ biển đẹp nhưng bọn họ vẫn đang đảm đương trọng trách bảo vệ, thật ra lúc nào tinh thần cũng trong trạng thái cảnh giác cao. Mặc dù bầu không khí luôn thoải mái, nhưng về đến trang viên vẫn khó tránh khỏi cảm giác thư thả tạm thời.
Huyên Hiểu Đông đứng trước vườn rau, nhìn những khóm a-ti-sô đã trổ búp hoa, có vẻ như đã ăn được rồi, thêm cả ngò tây, cải trắng, hành lá và đủ loại hương thảo khác cũng mọc dài, chĩa ra bên ngoài sum sê đáng yêu.
Y hái mấy búp a-ti-sô đã to bằng nắm tay xuống, sau đó lại hái thêm một chút rau mới, mang vào bếp nhờ đầu bếp chế biến. Chợt nghe thấy tiếng đàn dương cầm vọng xuống từ trên tầng, y biết ngay Thịnh Vô Ngung đang chơi đàn.
Huyên Hiểu Đông quan sát các đầu bếp cắt phiến lá và nụ hoa đi, xát chanh vào, sau đó xào lên, bèn tìm hai quả táo mang lên tầng.
Thịnh Vô Ngung ngồi trước dương cầm, chậm rãi chơi một bản nhạc. Huyên Hiểu Đông đi tới phía sau, cũng không quấy rầy anh, chỉ ngồi trên ghế sô pha gần anh, cầm quả táo cắn ăn, vừa cầm màn hình điện tử mở “Bồ câu xanh” còn chưa đọc xong trước đó, vừa phân tâm ngắm Thịnh Vô Ngung đang chơi đàn.
Mười ngón tay anh thon dài, linh hoạt nhảy nhót trên phím đàn, đôi chân giẫm lên bàn đạp, hàng mi buông xuống, sườn mặt cực kỳ anh tuấn. Thế nhưng chỉ đánh được một lát, Thịnh Vô Ngung thật sự không thể chịu được ánh mắt có cảm giác tồn tại quá mức mãnh liệt của Huyên Hiểu Đông, nhịn cười không nổi, đành ngừng tay quay đầu bất đắc dĩ nhìn y, “Em đọc sách thì cứ đọc đi, nhìn tôi như vậy làm gì? Bình thường không phải giờ này em đi huấn luyện sao? Sao hôm nay không đi?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ừm, hôm nay bọn đội trưởng Nghiêm muốn học văn hóa, em không có hứng thú nên về.”
Thịnh Vô Ngung cười nói: “Em không đi chăm vườn rau của em sao?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Vâng, em hái được mấy búp a-ti-sô về này, lát nữa làm cho bọn họ. Hôm qua món a-ti-sô chiên ở khách sạn ăn cũng khá ngon.”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Ừ, cái này chỉ ăn được một chút búp hoa thôi, chế biến cũng khá lằng nhằng, nhắm rượu hay ăn sau khi uống rượu thì đều khá ngọt. Chiên với dầu thì hương vị lại bình thường.”
Huyên Hiểu Đông gật đầu, Thịnh Vô Ngung lại hỏi: “Hôm nay không nướng món nào theo cách mới nữa sao? Hay là chơi game?”
Huyên Hiểu Đông cười, “Em không thể chỉ ăn táo nghe anh đánh đàn được à?”
Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, đứng dậy đi qua ngồi bên cạnh y, sô pha lún sâu xuống. Huyên Hiểu Đông giơ tay ôm lấy anh, cười đến là vừa lòng thỏa ý, Thịnh Vô Ngung nói: “Hiếm khi thấy có lúc em rảnh rỗi.”
Huyên Hiểu Đông hơi nghiêng đầu tựa lên bả vai anh, “Không biết vì sao nữa, gần đây luôn cảm thấy anh rất sầu muộn, muốn ở cạnh anh nhiều hơn.”
Thịnh Vô Ngung hơi ngạc nhiên, “Rõ ràng thế sao? Thật ra tôi vẫn cảm thấy ổn, chỉ là hơi nhớ nhà.” Anh đưa tay vuốt tóc Huyên Hiểu Đông, những sợi tóc ngắn mảnh mượt đan vào những ngón tay anh.
Huyên Hiểu Đông nói: “Ừm, em cảm thấy anh đang rất áp lực, từ trước đây cơ thể anh đã bị giam hãm một thời gian quá lâu.” Y nghĩ một hồi rồi bổ sung: “Giống như một chú sư tử bị nhốt trong lồng một thời gian dài vậy.”
Bàn tay đang vuốt tóc Huyên Hiểu Đông của Thịnh Vô Ngung chợt khựng lại, trượt tới môi y, đầu ngón tay anh tiếp xúc với cánh môi, anh biết nơi này giống như một cái công tắc.
Huyên Hiểu Đông thích hôn lên ngón tay anh, thích nắm tay anh xoa nắn thưởng thức, thích đan mười ngón tay của hai người vào với nhau.
Quả nhiên Huyên Hiểu Đông nắm chặt lấy tay anh, xoa nắn theo thói quen trong chốc lát, đôi má mới ngại ngùng nóng bừng lên, y nhỏ giọng nói: “Vô Ngung… Em có chuyện muốn nói với anh.”
Đôi chân Thịnh Vô Ngung áp sát lên cơ thể y, “Không phải em có chuyện gì muốn làm chứ? Buổi chiều… cũng là khoảng thời gian cực ổn đấy.”
Huyên Hiểu Đông buồn bực, “Anh có thể lờ vụ này đi được không?”
Thịnh Vô Ngung nho nhã lễ độ, “Tôi rất là săn sóc người yêu đấy nhé, người yêu có nhu cầu gì, tôi đều có thể thỏa mãn em được.”
Huyên Hiểu Đông khẽ giọng: “Vô Ngung, em và Nghiêm Duệ Phong là đồng đội cũ, em biết thân phận của anh ta.”
Thịnh Vô Ngung vốn tưởng rằng sẽ được hưởng thụ một buổi chiều ngọt ngào sung sướng, có vẻ như chồng yêu dịu dàng săn sóc nhất của anh đang có ý định sẽ làm gì đó để chữa lành tâm hồn cùng anh, an ủi tâm trạng đang sa sút dạo này của anh. Nhưng anh cũng rất muốn trò chuyện bằng cơ thể một lát, ôm hôn thật tâm đầu hợp ý, phương pháp xoa dịu tinh thần này hữu hiệu hơn bất cứ gì khác.
Thế nhưng anh không ngờ, ấy vậy mà người anh yêu lại chọn một buổi chiều yên ả nhàn nhã, đột nhiên chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ mà không kịp chuẩn bị.
Nụ cười của anh nhất thời chưa thu về được, Huyên Hiểu Đông nhìn vào mắt anh, nhạy bén phát hiện ra, “Anh biết rồi à?”
Thịnh Vô Ngung im lặng, Huyên Hiểu Đông lại nói: “Chuyện này là kỷ luật, Nghiêm Duệ Phong chắc chắn sẽ không chủ động nói với anh rằng có quen em… Là anh đi điều tra sao?”
Thịnh Vô Ngung buộc phải giải thích, “Là sông Asan.”
Huyên Hiểu Đông kịp hiểu ra ngay tức khắc, “Bọn họ cũng nhắc tới sao? Đội trưởng sẽ không nói… Là… Tiểu Yến?” Y nhanh chóng đoán ra, lúc nào La Yến cũng đến trị liệu châm cứu cho hai chân của Thịnh Vô Ngung, khó tránh khỏi hai người tán gẫu với nhau. Thịnh Vô Ngung chỉ cần bắt được manh mối, vấn đề được suy đoán tìm hiểu ra cũng chỉ còn là yếu tố thời gian.
Là do bản thân y không cẩn thận, y cụp mi xuống, gương mặt hơi trắng bệch, “Đội trưởng Nghiêm… trước đây từng tỏ tình với em——Thế nhưng sau đó…”
Thịnh Vô Ngung nắm chặt lấy tay y, “Không cần phải nói, Hiểu Đông, tôi không để ý tới những chuyện đã qua đâu.” Anh cảm giác được bàn tay Huyên Hiểu Đông hơi lạnh, trong lòng ngày càng hoảng sợ, “Hồ sơ của hai người tôi không tra được, chỉ biết anh ta là người giới thiệu em vào học trường quân đội, là huấn luyện viên của em, cũng là người tiến cử em vào bộ đội đặc chủng.”
Huyên Hiểu Đông im lặng một lúc, nỗ lực cười gượng, nói: “Thật ra em muốn nói, em biết anh dẫn theo những người này đến Garan, hẳn là có nhiệm vụ khác. Anh không cần chú ý đến em, nên làm gì thì cứ làm đó. Đúng là em thích thong dong tự tại, thế nhưng anh không giống vậy… Anh đừng vì em mà miễn cưỡng…”
Y nhìn vào đôi mắt Thịnh Vô Ngung, bỗng nhiên vốn từ trở nên nghèo nàn, không biết nên nói thế nào nữa. Anh là hùng sư, nên quay về lãnh địa của anh đi, đừng vì em mà làm một người bình thường, em sẽ áy náy vì điều đó.
Thịnh Vô Ngung đè lên y, bỗng nhiên hôn tới, nụ hôn này rất kịch liệt, Huyên Hiểu Đông hơi ngỡ ngàng nhưng cơ thể đã đáp trả trước cả tư tưởng, bọn họ hôn nhau rất lâu mới tách ra.
Ánh mặt trời hắt vào qua khung cửa sổ, Thịnh Vô Ngung giơ tay thô bạo xoa môi y, hơi nổi nóng: “Em đừng lại muốn rời đi.”
Huyên Hiểu Đông hoang mang, “… Em không đi mà.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Tôi không miễn cưỡng vì em.”
Huyên Hiểu Đông bị anh đè lên lưng ghế sô pha, tư thế vô cùng bị động, “Ý em là… Bề ngoài anh không nhất thiết phải tỏ ra…”
Thịnh Vô Ngung lại cúi đầu chặn lời y muốn nói một lần nữa, lần này Huyên Hiểu Đông bị hôn đến thở hồng hộc, hai mắt mờ mịt, “Vô Ngung…”
Thịnh Vô Ngung thầm nói: “Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay tôi, em không cần phải lo lắng.”
Huyên Hiểu Đông nhìn anh, va phải ánh mắt không cho phép kháng cự, đành phải trả lời: “Vâng.”
Thịnh Vô Ngung vuốt tóc trên trán y, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời kia, “Em thẳng thắn với tôi, tôi rất vui.”
Huyên Hiểu Đông không biết nói gì cho phải, y cảm thấy Thịnh Vô Ngung như nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của y, nhìn ra được sự tự ti mà y che giấu rất kỹ, nhìn ra được dục vọng chiếm hữu của y càng ngày càng tăng lên. Yêu một người sẽ không kìm lòng nổi mà lo được lo mất. Y không muốn né tránh kết cục, y cũng ham muốn quá trình này.
Thịnh Vô Ngung giơ tay vén cổ áo sơ mi của y lên.
Huyên Hiểu Đông chỉ có thể giúp đỡ.
Những lúc như bây giờ, lời nói không có tác dụng gì cả, có lẽ bọn họ cần trao đổi sâu hơn, cùng nhau cảm nhận áp lực, cùng nhau trút hết nỗi lòng và cảm xúc, cùng nhau phóng thích những gì nặng nề dồn nén trong lòng.
Đến bữa tối, cả hai không xuống ăn, chỉ dặn dò nhà bếp giữ lại thức ăn ngon là được. Hai người chỉ lười biếng nằm ôm nhau trên giường tỉ tê.
“Tôi không làm nhiệm vụ, tôi thật sự chỉ thực hiện hoạt động thương mại mà thôi, còn thân phận nhà ngoại giao trước đây là dùng để thu hút sự chú ý. Tôi đoán người làm nhiệm vụ thật là Lê Khải.”
Huyên Hiểu Đông hỏi khẽ: “Anh là mồi nhử ư?”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Không… Tôi là thành ý.”
Huyên Hiểu Đông hiểu.
Thịnh Vô Ngung nói: “Để cho hoàng tử nào kế nhiệm thì chính sách đều có khả năng gặp rủi ro, chẳng bằng duy trì không thay đổi. Bởi vậy sau khi quốc vương Garan thả cho tôi tin tức gan ông ấy có vấn đề, Lê Khải đã hành động, truyền một vài tin tức. Đại khái nhờ một số thủ đoạn mà khiến quốc vương Garan lựa chọn phẫu thuật.”
“Quốc vương Garan chỉ cần có thể tiếp tục khỏe mạnh mười năm thôi là chúng ta cũng có thêm thời gian mười năm. Nhưng dù vậy, lần này chúng ta sẽ khiến những người thừa kế ngôi vua cảm thấy bất mãn… Kể cả Na Phong, dù sao cậu ta cũng là thái tử, là người thừa kế đầu tiên.”
Huyên Hiểu Đông trầm giọng nói: “Hôm đó anh ta tới dùng cơm, hình như vẫn thân thiện lắm mà.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Thăm dò đấy, cùng với thành ý, đương nhiên cậu ta không thể cứ như vậy trở mặt ngay. Với lại cuộc phẫu thuật của quốc vương Garan vẫn chưa biết được, chỉ cần phẫu thuật gặp rủi ro, cậu ta vẫn là người thừa kế đầu tiên.”
Đầu óc Huyên Hiểu Đông đã đình công, “Nghĩa là chúng ta vẫn không thể làm gì ư?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Đúng vậy, chúng ta không thể làm gì cả, chúng ta phải xem mấy vị thái tử kia sẽ làm thế nào. Thế nhưng tôi cảm thấy thời gian quá dài, tôi sợ em không thể chịu được những tháng ngày như vậy, tôi còn nghĩ, phải ứng phó với tôi và Nghiêm Duệ Phong, hẳn là em thấy phiền phức lắm… Em là người sợ phiền phức, em ở lại bên cạnh tôi là vì hai chân tôi không thể cất bước, là vì tính mạng tôi rơi vào nguy hiểm. Nhưng khi xác nhận tôi đã an toàn, xác nhận tôi đã khỏe mạnh, rất có khả năng em sẽ cảm thấy ở lại bên tôi quá nhiều phiền toái…”
Huyên Hiểu Đông nói khẽ: “Em sẽ ở bên cạnh anh mà.” Y lựa chọn chọc thủng lớp giấy cửa sổ này chính là vì không thể nào nhìn Thịnh Vô Ngung tiếp tục sầu não buồn bã như vậy nữa, còn cả dáng vẻ bình thản giả tạo mà anh khoác lên trước mặt y.
Thịnh Vô Ngung nói: “Nếu như ban đầu em thẳng thắn với tôi, tôi sẽ thay đổi cả đội.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Bọn họ đã là đội ngũ giỏi nhất rồi, từ khía cạnh an toàn mà nói thì là sự lựa chọn tối ưu… Hơn nữa đội trưởng Nghiêm… anh ấy là người tốt, anh ấy bảo vệ anh, em yên tâm.”
Thịnh Vô Ngung không nói gì nữa, chỉ vòng tay ôm lấy eo Huyên Hiểu Đông, nhắm mắt lại tựa như ngủ. Huyên Hiểu Đông đột nhiên hỏi anh: “Anh có đói bụng không?”
Thịnh Vô Ngung vẫn cứ nhắm mắt lại, nói: “Không đói bụng.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Em cảm thấy có thứ rất phù hợp đưa cho anh nếm thử bây giờ.”
Cuối cùng Thịnh Vô Ngung cũng mở mắt ra, hỏi y: “Gì vậy? A-ti-sô sao?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Giấm đen ba mươi năm tuổi mới mua về.”
Thịnh Vô Ngung nghiêng người đè y lún sâu xuống gối, “Biết rõ tôi ghen mà em còn khen anh ta?”
Huyên Hiểu Đông nhịn cười, “Bây giờ nhớ lại em mới phát hiện ra, hóa ra anh đã ủ giấm bao nhiêu ngày rồi, vị chua đã đạt chất lượng rồi đấy.”
✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Cánh đồng hoa tươi dập dờn xinh đẹp như ngọc, rừng cây xanh um có vẻ cũng trở nên mướt hơn, vườn rau tươi tốt, tất cả đều đang vui vẻ nghênh đón các chủ nhân trở về.
Đến ngay cả La Yến cũng nói thầm: “Ôi cuối cùng cũng về đến nơi rồi.” Tuy bờ biển đẹp nhưng bọn họ vẫn đang đảm đương trọng trách bảo vệ, thật ra lúc nào tinh thần cũng trong trạng thái cảnh giác cao. Mặc dù bầu không khí luôn thoải mái, nhưng về đến trang viên vẫn khó tránh khỏi cảm giác thư thả tạm thời.
Huyên Hiểu Đông đứng trước vườn rau, nhìn những khóm a-ti-sô đã trổ búp hoa, có vẻ như đã ăn được rồi, thêm cả ngò tây, cải trắng, hành lá và đủ loại hương thảo khác cũng mọc dài, chĩa ra bên ngoài sum sê đáng yêu.
Y hái mấy búp a-ti-sô đã to bằng nắm tay xuống, sau đó lại hái thêm một chút rau mới, mang vào bếp nhờ đầu bếp chế biến. Chợt nghe thấy tiếng đàn dương cầm vọng xuống từ trên tầng, y biết ngay Thịnh Vô Ngung đang chơi đàn.
Huyên Hiểu Đông quan sát các đầu bếp cắt phiến lá và nụ hoa đi, xát chanh vào, sau đó xào lên, bèn tìm hai quả táo mang lên tầng.
Thịnh Vô Ngung ngồi trước dương cầm, chậm rãi chơi một bản nhạc. Huyên Hiểu Đông đi tới phía sau, cũng không quấy rầy anh, chỉ ngồi trên ghế sô pha gần anh, cầm quả táo cắn ăn, vừa cầm màn hình điện tử mở “Bồ câu xanh” còn chưa đọc xong trước đó, vừa phân tâm ngắm Thịnh Vô Ngung đang chơi đàn.
Mười ngón tay anh thon dài, linh hoạt nhảy nhót trên phím đàn, đôi chân giẫm lên bàn đạp, hàng mi buông xuống, sườn mặt cực kỳ anh tuấn. Thế nhưng chỉ đánh được một lát, Thịnh Vô Ngung thật sự không thể chịu được ánh mắt có cảm giác tồn tại quá mức mãnh liệt của Huyên Hiểu Đông, nhịn cười không nổi, đành ngừng tay quay đầu bất đắc dĩ nhìn y, “Em đọc sách thì cứ đọc đi, nhìn tôi như vậy làm gì? Bình thường không phải giờ này em đi huấn luyện sao? Sao hôm nay không đi?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ừm, hôm nay bọn đội trưởng Nghiêm muốn học văn hóa, em không có hứng thú nên về.”
Thịnh Vô Ngung cười nói: “Em không đi chăm vườn rau của em sao?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Vâng, em hái được mấy búp a-ti-sô về này, lát nữa làm cho bọn họ. Hôm qua món a-ti-sô chiên ở khách sạn ăn cũng khá ngon.”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Ừ, cái này chỉ ăn được một chút búp hoa thôi, chế biến cũng khá lằng nhằng, nhắm rượu hay ăn sau khi uống rượu thì đều khá ngọt. Chiên với dầu thì hương vị lại bình thường.”
Huyên Hiểu Đông gật đầu, Thịnh Vô Ngung lại hỏi: “Hôm nay không nướng món nào theo cách mới nữa sao? Hay là chơi game?”
Huyên Hiểu Đông cười, “Em không thể chỉ ăn táo nghe anh đánh đàn được à?”
Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, đứng dậy đi qua ngồi bên cạnh y, sô pha lún sâu xuống. Huyên Hiểu Đông giơ tay ôm lấy anh, cười đến là vừa lòng thỏa ý, Thịnh Vô Ngung nói: “Hiếm khi thấy có lúc em rảnh rỗi.”
Huyên Hiểu Đông hơi nghiêng đầu tựa lên bả vai anh, “Không biết vì sao nữa, gần đây luôn cảm thấy anh rất sầu muộn, muốn ở cạnh anh nhiều hơn.”
Thịnh Vô Ngung hơi ngạc nhiên, “Rõ ràng thế sao? Thật ra tôi vẫn cảm thấy ổn, chỉ là hơi nhớ nhà.” Anh đưa tay vuốt tóc Huyên Hiểu Đông, những sợi tóc ngắn mảnh mượt đan vào những ngón tay anh.
Huyên Hiểu Đông nói: “Ừm, em cảm thấy anh đang rất áp lực, từ trước đây cơ thể anh đã bị giam hãm một thời gian quá lâu.” Y nghĩ một hồi rồi bổ sung: “Giống như một chú sư tử bị nhốt trong lồng một thời gian dài vậy.”
Bàn tay đang vuốt tóc Huyên Hiểu Đông của Thịnh Vô Ngung chợt khựng lại, trượt tới môi y, đầu ngón tay anh tiếp xúc với cánh môi, anh biết nơi này giống như một cái công tắc.
Huyên Hiểu Đông thích hôn lên ngón tay anh, thích nắm tay anh xoa nắn thưởng thức, thích đan mười ngón tay của hai người vào với nhau.
Quả nhiên Huyên Hiểu Đông nắm chặt lấy tay anh, xoa nắn theo thói quen trong chốc lát, đôi má mới ngại ngùng nóng bừng lên, y nhỏ giọng nói: “Vô Ngung… Em có chuyện muốn nói với anh.”
Đôi chân Thịnh Vô Ngung áp sát lên cơ thể y, “Không phải em có chuyện gì muốn làm chứ? Buổi chiều… cũng là khoảng thời gian cực ổn đấy.”
Huyên Hiểu Đông buồn bực, “Anh có thể lờ vụ này đi được không?”
Thịnh Vô Ngung nho nhã lễ độ, “Tôi rất là săn sóc người yêu đấy nhé, người yêu có nhu cầu gì, tôi đều có thể thỏa mãn em được.”
Huyên Hiểu Đông khẽ giọng: “Vô Ngung, em và Nghiêm Duệ Phong là đồng đội cũ, em biết thân phận của anh ta.”
Thịnh Vô Ngung vốn tưởng rằng sẽ được hưởng thụ một buổi chiều ngọt ngào sung sướng, có vẻ như chồng yêu dịu dàng săn sóc nhất của anh đang có ý định sẽ làm gì đó để chữa lành tâm hồn cùng anh, an ủi tâm trạng đang sa sút dạo này của anh. Nhưng anh cũng rất muốn trò chuyện bằng cơ thể một lát, ôm hôn thật tâm đầu hợp ý, phương pháp xoa dịu tinh thần này hữu hiệu hơn bất cứ gì khác.
Thế nhưng anh không ngờ, ấy vậy mà người anh yêu lại chọn một buổi chiều yên ả nhàn nhã, đột nhiên chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ mà không kịp chuẩn bị.
Nụ cười của anh nhất thời chưa thu về được, Huyên Hiểu Đông nhìn vào mắt anh, nhạy bén phát hiện ra, “Anh biết rồi à?”
Thịnh Vô Ngung im lặng, Huyên Hiểu Đông lại nói: “Chuyện này là kỷ luật, Nghiêm Duệ Phong chắc chắn sẽ không chủ động nói với anh rằng có quen em… Là anh đi điều tra sao?”
Thịnh Vô Ngung buộc phải giải thích, “Là sông Asan.”
Huyên Hiểu Đông kịp hiểu ra ngay tức khắc, “Bọn họ cũng nhắc tới sao? Đội trưởng sẽ không nói… Là… Tiểu Yến?” Y nhanh chóng đoán ra, lúc nào La Yến cũng đến trị liệu châm cứu cho hai chân của Thịnh Vô Ngung, khó tránh khỏi hai người tán gẫu với nhau. Thịnh Vô Ngung chỉ cần bắt được manh mối, vấn đề được suy đoán tìm hiểu ra cũng chỉ còn là yếu tố thời gian.
Là do bản thân y không cẩn thận, y cụp mi xuống, gương mặt hơi trắng bệch, “Đội trưởng Nghiêm… trước đây từng tỏ tình với em——Thế nhưng sau đó…”
Thịnh Vô Ngung nắm chặt lấy tay y, “Không cần phải nói, Hiểu Đông, tôi không để ý tới những chuyện đã qua đâu.” Anh cảm giác được bàn tay Huyên Hiểu Đông hơi lạnh, trong lòng ngày càng hoảng sợ, “Hồ sơ của hai người tôi không tra được, chỉ biết anh ta là người giới thiệu em vào học trường quân đội, là huấn luyện viên của em, cũng là người tiến cử em vào bộ đội đặc chủng.”
Huyên Hiểu Đông im lặng một lúc, nỗ lực cười gượng, nói: “Thật ra em muốn nói, em biết anh dẫn theo những người này đến Garan, hẳn là có nhiệm vụ khác. Anh không cần chú ý đến em, nên làm gì thì cứ làm đó. Đúng là em thích thong dong tự tại, thế nhưng anh không giống vậy… Anh đừng vì em mà miễn cưỡng…”
Y nhìn vào đôi mắt Thịnh Vô Ngung, bỗng nhiên vốn từ trở nên nghèo nàn, không biết nên nói thế nào nữa. Anh là hùng sư, nên quay về lãnh địa của anh đi, đừng vì em mà làm một người bình thường, em sẽ áy náy vì điều đó.
Thịnh Vô Ngung đè lên y, bỗng nhiên hôn tới, nụ hôn này rất kịch liệt, Huyên Hiểu Đông hơi ngỡ ngàng nhưng cơ thể đã đáp trả trước cả tư tưởng, bọn họ hôn nhau rất lâu mới tách ra.
Ánh mặt trời hắt vào qua khung cửa sổ, Thịnh Vô Ngung giơ tay thô bạo xoa môi y, hơi nổi nóng: “Em đừng lại muốn rời đi.”
Huyên Hiểu Đông hoang mang, “… Em không đi mà.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Tôi không miễn cưỡng vì em.”
Huyên Hiểu Đông bị anh đè lên lưng ghế sô pha, tư thế vô cùng bị động, “Ý em là… Bề ngoài anh không nhất thiết phải tỏ ra…”
Thịnh Vô Ngung lại cúi đầu chặn lời y muốn nói một lần nữa, lần này Huyên Hiểu Đông bị hôn đến thở hồng hộc, hai mắt mờ mịt, “Vô Ngung…”
Thịnh Vô Ngung thầm nói: “Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay tôi, em không cần phải lo lắng.”
Huyên Hiểu Đông nhìn anh, va phải ánh mắt không cho phép kháng cự, đành phải trả lời: “Vâng.”
Thịnh Vô Ngung vuốt tóc trên trán y, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời kia, “Em thẳng thắn với tôi, tôi rất vui.”
Huyên Hiểu Đông không biết nói gì cho phải, y cảm thấy Thịnh Vô Ngung như nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của y, nhìn ra được sự tự ti mà y che giấu rất kỹ, nhìn ra được dục vọng chiếm hữu của y càng ngày càng tăng lên. Yêu một người sẽ không kìm lòng nổi mà lo được lo mất. Y không muốn né tránh kết cục, y cũng ham muốn quá trình này.
Thịnh Vô Ngung giơ tay vén cổ áo sơ mi của y lên.
Huyên Hiểu Đông chỉ có thể giúp đỡ.
Những lúc như bây giờ, lời nói không có tác dụng gì cả, có lẽ bọn họ cần trao đổi sâu hơn, cùng nhau cảm nhận áp lực, cùng nhau trút hết nỗi lòng và cảm xúc, cùng nhau phóng thích những gì nặng nề dồn nén trong lòng.
Đến bữa tối, cả hai không xuống ăn, chỉ dặn dò nhà bếp giữ lại thức ăn ngon là được. Hai người chỉ lười biếng nằm ôm nhau trên giường tỉ tê.
“Tôi không làm nhiệm vụ, tôi thật sự chỉ thực hiện hoạt động thương mại mà thôi, còn thân phận nhà ngoại giao trước đây là dùng để thu hút sự chú ý. Tôi đoán người làm nhiệm vụ thật là Lê Khải.”
Huyên Hiểu Đông hỏi khẽ: “Anh là mồi nhử ư?”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Không… Tôi là thành ý.”
Huyên Hiểu Đông hiểu.
Thịnh Vô Ngung nói: “Để cho hoàng tử nào kế nhiệm thì chính sách đều có khả năng gặp rủi ro, chẳng bằng duy trì không thay đổi. Bởi vậy sau khi quốc vương Garan thả cho tôi tin tức gan ông ấy có vấn đề, Lê Khải đã hành động, truyền một vài tin tức. Đại khái nhờ một số thủ đoạn mà khiến quốc vương Garan lựa chọn phẫu thuật.”
“Quốc vương Garan chỉ cần có thể tiếp tục khỏe mạnh mười năm thôi là chúng ta cũng có thêm thời gian mười năm. Nhưng dù vậy, lần này chúng ta sẽ khiến những người thừa kế ngôi vua cảm thấy bất mãn… Kể cả Na Phong, dù sao cậu ta cũng là thái tử, là người thừa kế đầu tiên.”
Huyên Hiểu Đông trầm giọng nói: “Hôm đó anh ta tới dùng cơm, hình như vẫn thân thiện lắm mà.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Thăm dò đấy, cùng với thành ý, đương nhiên cậu ta không thể cứ như vậy trở mặt ngay. Với lại cuộc phẫu thuật của quốc vương Garan vẫn chưa biết được, chỉ cần phẫu thuật gặp rủi ro, cậu ta vẫn là người thừa kế đầu tiên.”
Đầu óc Huyên Hiểu Đông đã đình công, “Nghĩa là chúng ta vẫn không thể làm gì ư?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Đúng vậy, chúng ta không thể làm gì cả, chúng ta phải xem mấy vị thái tử kia sẽ làm thế nào. Thế nhưng tôi cảm thấy thời gian quá dài, tôi sợ em không thể chịu được những tháng ngày như vậy, tôi còn nghĩ, phải ứng phó với tôi và Nghiêm Duệ Phong, hẳn là em thấy phiền phức lắm… Em là người sợ phiền phức, em ở lại bên cạnh tôi là vì hai chân tôi không thể cất bước, là vì tính mạng tôi rơi vào nguy hiểm. Nhưng khi xác nhận tôi đã an toàn, xác nhận tôi đã khỏe mạnh, rất có khả năng em sẽ cảm thấy ở lại bên tôi quá nhiều phiền toái…”
Huyên Hiểu Đông nói khẽ: “Em sẽ ở bên cạnh anh mà.” Y lựa chọn chọc thủng lớp giấy cửa sổ này chính là vì không thể nào nhìn Thịnh Vô Ngung tiếp tục sầu não buồn bã như vậy nữa, còn cả dáng vẻ bình thản giả tạo mà anh khoác lên trước mặt y.
Thịnh Vô Ngung nói: “Nếu như ban đầu em thẳng thắn với tôi, tôi sẽ thay đổi cả đội.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Bọn họ đã là đội ngũ giỏi nhất rồi, từ khía cạnh an toàn mà nói thì là sự lựa chọn tối ưu… Hơn nữa đội trưởng Nghiêm… anh ấy là người tốt, anh ấy bảo vệ anh, em yên tâm.”
Thịnh Vô Ngung không nói gì nữa, chỉ vòng tay ôm lấy eo Huyên Hiểu Đông, nhắm mắt lại tựa như ngủ. Huyên Hiểu Đông đột nhiên hỏi anh: “Anh có đói bụng không?”
Thịnh Vô Ngung vẫn cứ nhắm mắt lại, nói: “Không đói bụng.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Em cảm thấy có thứ rất phù hợp đưa cho anh nếm thử bây giờ.”
Cuối cùng Thịnh Vô Ngung cũng mở mắt ra, hỏi y: “Gì vậy? A-ti-sô sao?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Giấm đen ba mươi năm tuổi mới mua về.”
Thịnh Vô Ngung nghiêng người đè y lún sâu xuống gối, “Biết rõ tôi ghen mà em còn khen anh ta?”
Huyên Hiểu Đông nhịn cười, “Bây giờ nhớ lại em mới phát hiện ra, hóa ra anh đã ủ giấm bao nhiêu ngày rồi, vị chua đã đạt chất lượng rồi đấy.”
✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Bình luận truyện