Nốt Chu Sa Của Thế Tử Gia
Chương 55
Lúc Lữ Yên Hàn bị dẫn đi, ánh mắt đỏ ngầu vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Miểu Chi chết thảm trên mặt đất, nếu có đủ thời gian, hắn nhất định sẽ từ từ hành hạ hắn, khiến hắn ta phải luôn hối hận về sai lầm của mình. Hắn điên cuồng chạy đến đây, phải một đao chém bay đầu tên khốn kiếp kia mới nguôi ngoai lửa giận trong lòng.
Nhưng như thế thì sao chứ? Công chúa không thể trở về được nữa, tiểu cô nương ngày ngày theo đuôi hắn không về được nữa rồi…
Mặc dù khi đó Vương Ngô Đồng vẫn còn mang danh phận thị thiếp nhưng tay đã nắm quyền hành trong phủ, các nô bộc trong phủ đã xem nàng như đương gia chủ mẫu từ lâu. Lúc Lữ Yên Hàn ra tay giết Vương Miểu Chi, nàng ta mới đi ra khỏi hoa viên, chuẩn bị đưa một chút trà bánh cho Vương Miểu Chi, tận tâm tận lực đóng vai trò của một người thê tử tri kỷ và hiểu tình thú. Nhưng cuối cùng lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng trượng phu bị giết, lúc đó nàng hốt hoảng bịt kín miệng không để mình phát ra tiếng, sau đó vội vã cuốn gói tất cả khế đất trong phủ và những tài sản có thể mang theo định đóng gói rời khỏi kinh thành.
Ánh mắt trước khi đi của Lữ Yên Hàn thực sự quá mức doạ người, hắn ta giế.t chết nhiều người trong phủ như thế, Vương Ngô Đồng không biết mình có thể trở thành mục tiêu của hắn hay không, cho nên nàng ta định hai ngày sau sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thoả sẽ cao chạy xa bay, dù sao có tiền trong người, không lo không sống nổi. Nếu như không có chuyện gì thì nàng sẽ trở lại, dù sao nàng cũng không phải là chính thê, cùng lắm là mang tiếng vô lương tâm mà thôi.
Lữ Yên Hàn cuối cùng vẫn bị dẫn tới lao ngục của huyện nha và canh giữ nghiêm ngặt. Dù sao người hắn giết cũng là đại quan tứ phẩm, nhưng vì hắn là một đại tướng hiếm có của triều đình, hơn nữa còn là Thế tử của Trấn quốc công phủ, những người liên quan đến vụ án này có chức vị không nhỏ chút nào, không phải chuyện mà Đại Lý Tự có thể dễ dàng gánh vác. Sau khi Lý Thái An nghe nói đến chuyện này, tâm trí hồ đồ bỗng trở nên tỉnh táo hơn không ít, lập tức tiếp nhận vụ án rồi tuyên Lữ Yên Hàn vào cung.
Ngày ấy, trong cung muôn hoa khoe sắc, nhất là những đoá hoa mẫu đơn kia, rất cao và nổi bật giữa trăm hoa sặc sỡ.
Lữ Yên Hàn bước trên con đường hoàng cung tựa như dài vô tận, tay mang xiềng xích, cúi đầu suốt cả dọc đường, nhưng chỉ khi đi ngang qua bụi hoa mẫu đớn kia, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, hắn vẫn không thể tin được, tiểu cô nương của hắn cứ thể rời đi…
- --
Trên đại điện rộng lớn, Lý Thái An dựa vào long ỷ, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng cũng có chút phù phiếm hư vô.
Kim Thịnh đứng bên cạnh dựa theo những gì Lý Thái An dặn dò hỏi: “Lữ Yên Hàn, ngươi thân là đại tướng quân hiểu luật mà còn cố tình phạm luật, tuỳ tiện sát hại đại quan tứ phẩm, ngươi có biết mình phạm vào tội gì?’’
Lữ Yên Hàn vẫn im lặng không đáp, né tránh câu hỏi này, trầm giọng nói: “Thần, nguyện chịu trách nhiệm, chờ lệnh biên cương, chịu đòn nhận tối, quyết không chối từ.’’
Cuối cùng, Lý Thái An xoa xoa đôi mắt lộ vẻ già nua của mình, cũng không hỏi thêm nữa, với tính tình của Lữ Yên Hàn, nếu hắn đã không muốn nói thì cũng không thể hỏi ra được bất cứ điều gì, chỉ phất phất tay cho người dẫn người lui xuống.
Sau đó, dưới sự âm thầm khuyên nhủ của Tạ Quý Phi, ngày hôm sau, Lý Thái An đã đưa ra câu trả lời cho Lữ Yên Hàn, bảo hắn lập tức đi đến biên cương, chỉ là phải đi ngay lập tức, không được nán lại kinh thành. Suy cho cùng với một nhân vật nguy hiểm như thế này, Lý Thái An ngày ngày nghĩ đến chuyện đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão cũng không muốn làm tổn thương đến bản thân chỉ vì chuyện này.
Hai ngày sau, Lữ Yên Hàn được thả ra khỏi lao ngục của huyện nha, chuyện đầu tiên mà hắn làm sau khi ra tù chính là sai người giết Vương Ngô Đồng.
Ngày ấy hắn giết người đến đỏ cả mắt mà quên mất rằng nữ nhân kia cũng tham dự vào trong âm mưu giết Công chúa, vì thế hắn mới tỏ ra thuần phục trước Lý Thái An, nếu không hắn sẽ tự sát ngày trong lao ngục của huyện nha.
Tạ Bình Nhi ở trong cung vô cùng vui vẻ, tất cả mọi chuyện đều đang tiến triển theo đúng quỹ đạo đã được định trước, thậm chí còn mang đến cho nàng một niềm vui bất ngờ.
Nàng nghĩ đến những bức thư lục soát được trên người Mạc Tầm, càng thêm chắc chắn Lữ Yên Hàn rõ ràng yêu mến Lý Kỳ Thù, nàng cũng định lợi dụng nhược điểm này để diệt trừ thần hộ mệnh của vương triều này, như thế mới dễ dàng thay đổi và sắp xếp người của mình vào. Ly triều, cuối cùng cũng trở thành chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ là Mộc Lang vẫn còn chưa tỉnh lại, cái tên Mạc Tầm kia là một người cứng đầu, không chịu nhượng bộ chút nào, đã giam giữ năm năm rồi mà vẫn còn duy trì dáng vẻ cà lơ phất phơ kia. Nửa năm trước còn để hắn trốn thoát một lần, thực sự không dễ dàng gì.
- --
Cuộc chạy trốn của Vương Ngô Đồng kết thúc vô cùng đột ngột.
Ánh mặt trời chói chang, ba cỗ xe ngựa chất đầy hành lý đang chạy trên con đường mòn bên ngoại thành Trường An.
“Phu nhân, chúng ta cứ thế đi như vậy sao? Có khi nào quan gia sẽ đến tìm chúng ta không?’’ Tỳ nữ bên cạnh Vương Ngô Đồng nhíu mày lo lắng hỏi.
“Người cũng không phải chúng ta giết, ngươi không cần hoảng sợ, người bọn họ cần tìm chính là kẻ sát nhân bệnh ho/ạn kia mới đúng.’’ Vương Ngô Đồng nhướn mày không vui trả lời.
Nàng đúng là xui xẻo, Lý Kỳ Thù vừa mới chết không bao lâu, nàng còn chưa quang minh chính đại quản lý sự vụ trong phủ chưa được bao lâu, kết quả Vương Miểu Chi cũng đã chết. Đương nhiên, nàng đối với Vương Miểu Chi cũng không chỉ có lợi dụng, nhiều năm ở bên cạnh nhau như thế, giữa hai người ít nhiều cũng có chút tình cảm. Nhưng cuối cùng, tính mạng của nàng vẫn quan trọng hơn rất cả, giờ nàng không thể quan tâm đến tình cảm, ân nghĩa, đạo đức gì đó được nữa.
Nàng sờ sờ bụng thối của mình cắn một miếng hạt dưa, thầm mắng một câu: “Sớm không tới, muộn không tới, lại tới ngay lúc này.” Bởi vì hôm qua cảm thấy không khỏe trong người, mà đại phu trong phủ sớm đã chạy trốn, nàng chỉ có thể đến y quán bên ngoài xem bệnh, không ngờ lại phát hiện ra mình đã có thai.
Thực sự là tạo nghiệt chướng mà.
Nhưng trong tay vẫn còn có nhiều tiền bạc như vậy, cũng không tệ lắm, cứ xem như đây là khoản bồi thường mà Vương Miểu Chi nợ mình trong suốt bao nhiêu năm qua. Nàng tìm một nơi không ai quen biết bắt đầu lại cũng không tồi, đỡ phải suốt ngày giao tiếp đám phu nhân trong kinh thành ngoài mặt thì cười hi hi ha ha nhưng trong lòng lại ngấm ngầm nói nàng vô liêm sỉ, thân phận thấp hèn.
Từng người từng người trong số họ đều cho rằng mình có địa vị vô cùng cao quý, nhưng chẳng phải cuối cùng cũng phải cúi người trước mặt nàng chỉ vì muốn nàng nói tốt mấy câu giúp trượng phu họ trước mặt Vương Miểu Chi hay sao?
Nhưng khi đội ngũ không được xem là quá ngắn của Vương Ngô Đồng mặc dù đã chọn đi vào con đường mòn và xuyên qua một khu rừng nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Gần một trăm tên sát thủ đeo mặt nạ bất ngờ từ trên trời bay xuống, mai phục trong bụi cây, ngồi xổm trên cây trông chừng, theo sát phía sau mấy chiếc xe ngựa, sau khi nhận được tín hiệu, tất cả lập tức xuất hiện.
Nhóm người kia thân thủ nhanh nhẹn, không nói một lời vô nghĩa, rút đao chặt đầu, đao kiếm dứt khoát.
Phu xe là người hoảng hốt luống cuống đầu tiên, hắn vừa mới bước chân xuống xe thì cánh tay nắm roi đã rơi xuống, giữa cổ cũng xuất hiện một vết thương trí mạng phun đầy máu tươi, xe ngựa lập tức mất khống chế.
Mấy nữ tỳ gã sai mặt đều kinh hãi đến tột độ, bất chấp tất cả nhảy xuống xe, hoảng loạn chạy trốn khắp nơi. Ba chiếc xe ngựa chạy như điên trong rừng, kể cả người trên xe cũng hoảng hốt đến choáng váng.
Vương Ngô Đồng nắm chặt một con dao nhỏ dùng để gọt hoa quả trong tay, nàng không thể tin rằng thực sự có người đang đuổi theo mình.
Người giế.t chết Vương Miểu Chi hôm ấy được thả ra nhanh như thế sao?
Nàng không dám tưởng tượng rốt cuộc người kia có lai lịch như thế nào. Điều quan trọng nhất lúc này chính là bảo vệ tính mạng của mình.
Nàng hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng kịch liệt, sau đó đẩy người tỳ nữ bên cạnh mình, cương quyết nói: “Ngươi lên đánh xe! Nhanh lên!’’
Chiếc xe ngựa đang rung lắc dữ dội, các nàng ở trên xe ngay cả ngồi cũng không thể ngồi vững.
Người tỳ nữ sợ hãi, run rẩy nói: “Phu… Phu nhân… Ta không muốn.’’
“Không muốn cũng phải làm! Chẳng lẽ ngươi muốn hại chết ta sao? Mau cút ra ngoài!’’
Người tỳ nữ không còn cách nào khác, đành phải đi ra ngoài, nhưng sau khi ra ngoài, nàng ta còn sợ hãi hơn nữa. Mặc dù lúc nãy đã nghe thấy tiếng đánh nhau chém giết bên ngoài, nhưng bởi vì chiếc xe rung lắc dữ dội, nàng chỉ lo sờ so.ạng bắt lấy từ gì đó để ngồi vững, không thể nhìn nhiều.
Nhưng bây giờ, chiếc xe ngựa bị một đám người mặc đồ đen bao vây xung quanh, bọn họ không đến gần cũng không cách xa, trên tay mỗi người đều cầm đao, hầu hết còn dính máu.
Một tiểu nha đầu như nàng chưa bao nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp như thế, cả người không ngừng lui về phía sau, cuối cùng bất cẩn ngã xuống xe ngựa.
Đám người mặc đồ đen không thèm quan tâm đến việc nàng ta ngã xuống đất.
Người tỳ nữ sợ hãi nằm trong bụi cỏ, chỉ thấy chiếc xe ngựa kia chạy càng lúc càng nhanh, những mũi tên bắn vàng mông con ngựa đang phi nước đại khiến nó chạy nhanh hơn nữa.
Bọn họ giống như đang chơi một trò chơi, chơi đùa với người trên xe ngựa.
Vương Ngô Đồng đã không thể ngồi yên được nữa, nàng la hét gọi tên người tỳ nữ: “Tố Tâm! Tố Tâm! Ngươi mau dừng xe ngựa lại đi!’’
Thế nhưng cho dù nàng ta gào thét đến rách cả cổ họng cũng không được đáp lại.
Một cơn ớn lạnh u ám ấp vào lòng, Vương Ngô Đồng cảm thấy tình huống bây giờ rất không ổn, nàng cắn răng, nhìn tiền bạc châu báu ngọc ngà vương vãi lung tung trên xe ngựa, vội vàng vơ một nắm nhét vào ngực rồi nhanh chóng nhảy ra khỏi xe.
Đỉnh núi cao chót vót, phía dưới là mây mù lượn lờ, khoảng không phía xa xa nhìn vô cùng rộng rãi nhưng lại gần thì cực kỳ đáng sợ.
Sau khi nhảy xuống xe, Vương Ngô Đồng lăn một vòng trên lớp đá sỏi sắc nhọn, quần áo trên người biến thành một đống giẻ rách tơi tả, sau khi dừng lại, toàn thân toát mồ hôi hột, nàng nhìn theo cỗ xe ngựa lao nhanh về phía trước rồi rơi xuống vực sâu không thấy đáy, ngay cả cơ thể bị nghiền nát cũng không thấy.
Lữ Yên Hàn là người duy nhất trong đám người đuổi theo nàng không đeo mặt nạ, hắn cầm trong tay một cây roi bạc, nhìn Vương Ngô Đồng nhảy xuống xe cười lạnh một tiếng: “Xem ra ngươi rất muốn sống?’’
Vương Ngô Đồng nhìn kẻ sát nhân ngày hôm đó, hoảng sợ nói: “Đại… Đại nhân, ngài muốn cái gì ta cũng có thể cho ngài! Chỉ cần ngài tha cho ta một mạng!’’
Ánh mắt u ám lạnh lẽo của Lữ Yên Hàn bị lông mi che mất một nửa, hắn nhàn nhạt nói: “Tự chặt đứt tay chân của ngươi đi.’’
“Đại nhân, ta và Vương Miểu Chi không có bất cứ quan hệ gì cả! Ta bị hắn ép buộc, ta thực sự không biết gì cả, xin ngài hãy tha cho ta!’’ Vương Ngô Đồng gào khóc thảm thiết, từ bên mép vực quỳ lết đến dưới chân Lữ Yên Hàn, cầu xin giống như một con chó, thậm chí nàng ta còn xé rách lớp quần áo trên vai, lộ ra một mảnh da thịt mềm mại trơn bóng, sau đó dò xét leo lên chân Lữ Yên Hàn, lộ ra ánh mắt khiến người ta thương tiếc nói: “Đại nhân, chỉ cần ngài tha cho ta một mạng… Ta có thể cho nàng bất cứ thứ gì.’’ Giọng điệu yêu kiều vừa phải, ánh mắt mang theo sương mù, cắn môi nói.
Lữ Yên Hàn lại không chút lưu tình, ngay khi nàng ta có ý định chạm đến người mình lập tức dùng chiếc roi sắt kia quấn lấy cổ nàng ta, sau đó dùng sức quật một cái, ném nàng đến bên bờ vực thẳm.
Sau cú va đập mình của nàng, những viên đá mỏng manh trên mép vực vỡ vụn rồi rơi xuống, Vương Ngô Đồng bị siết cổ, lúc đầu còn đưa tay cố gắng nới lỏng roi sắt, hai chân không ngừng giãy giụa, nhưng sau đó từ từ mất đi sức lực, cả người cũng dần dần bất động.
Lữ Yên Hàn tính thời gian, một giây trước kia Vương Ngô Đồng tắt thở lại kéo nàng ta lên, quất một vòng trên không trung rồi nặng nề rơi xuống đất, khuấy động một đám bụi mờ mịt.
Sau đó ra lệnh: “Dẫm nát chân tay của nàng ta cho ta, cắt đứt cuống họng, treo lên giống như một con heo rồi bỏ vào ổ kiến, trông chừng cho đến khi nàng ta chết thì thôi.’’ Vẻ mặt hắn lạnh lùng, giống như đang nói chuyện gì đó hết sức bình thường.
Lúc rời đi, cả người Lữ Yên Hàn toát lên vẻ hiu quạnh cô độc, ánh nắng mặt trời chói chang đến mức khiến hắn gần như không thể mở mắt ra được, trước khi cưỡi ngựa đuổi kịp đoàn quân phía trước mới bật khóc thành tiếng, bờm ngựa bị hắn siết chặt trong tay, thanh đao thiếu mất một đoá mẫu đơn theo vó ngựa nhấc lên, rung lắc dữ dội trên thắt lưng của hắn, giống như không yên lòng.
Trước khi rời khỏi kinh thành, hắn thậm chí còn không dám đi đến phần mộ Công chúa liếc nhìn một cái. Hắn rất sợ, thực sự rất sợ nhìn thấy phần mộ Công chúa, hắn thà tự gạt bản thân mình rằng Công chúa vẫn còn chưa chết.
“Ông trời, người thật bất công!’’ Lữ Yên Hàn đánh mất mục tiêu của mình, dòng lệ nóng bỏng rơi xuống trên gò má, trong lòng tràn ngập đau khổ và luyến tiếc hét lên một câu.
Tại sao một người tốt như vậy lại chết sớm như thế? Tại sao tên khốn kia không biết trân trọng, tiểu cô nương của hắn, tiểu cô nương của hắn…
Bầu trời đang chói chang lập tức trở nên âm u, mây đen cuồn cuộn, tia chớp đánh ngang trời, cơn mưa tầm tã trút xuống mặt đất, ông trời giống như đang cố gắng thể hiện sự bất mãn của mình.
Tất cả bọn họ đều đang phải gánh chịu nổi đau bởi kế hoạch đã được ủ mưu từ lâu.
Lữ Yên Hàn vừa mới trở về nơi đóng quân ở biên cương chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nhận được tin tức Đột Quyết tấn công thành, dường như bọn họ đã biết được điểm yếu ở cửa ải Kim Lĩnh, vẫn đang cố gắng tấn công ở đó.
Cửa ải Kim Lĩnh đóng vai trò vô cùng quan trọng nên sau khi trở về hắn lập tức thay áo giáp rồi nhanh chóng dẫn theo quân đội của Long Vũ tướng quân đi đánh trả, nhưng ngay khi hắn vừa bước chân ra khỏi thành thì đã phải chịu một sự phản bội sâu sắc.
Lúc đầu tướng quân Long Võ cũng theo hắn ra khỏi thành, nhưng giữa chừng lại mượn cớ vết thương cũ tái phát rồi quay trở về, nhưng sau khi trở về, hắn vẫn đứng trên tường thành, trao đổi tin tức bằng những cử chỉ mà người khác không thể hiểu được.
Tin tức này không phải của quân đội Ly triều, người của bọn họ không bao giờ truyền tin tức như thế này.
Nhưng lúc đó Lữ Yên Hàn lại không phát hiện ra hành động bất thường ở phía sau, vừa mới ra khỏi thành khoảng chừng trăm dặm đã nhìn thấy đội quân Đột Quyết bỗng nhiên xuất hiện, sau đó lại nhận được báo cáo từ binh sĩ rằng cổng thành đột nhiên bị đóng lại. Vào thời điểm đó, trong lòng hắn cũng đã có những suy đoán nhất định, nhưng vẫn không thể hiểu lý do trong chuyện này.
Có lẽ đây sẽ là một cuộc chiến đã định sẵn thất bại, nhưng Lữ Yên Hàn thân là đại tướng quân Phiêu Kỵ nhất phẩm, bản thân có năng lực lãnh đạo một nhóm chiến binh dũng cảm, hắn xung phong dẫn đầu, giơ tay chém xuống đám người Đột Quyết, đó là hành động trong tiềm thức của hắn, bởi vì trong từ điển của Lữ Yên Hàn không không có hai từ thất bại.
Hành động của hắn đã khơi dậy ý chí chiến đấu của các tướng sĩ phía sau, tất cả đều quyết đánh đến cùng, liều chết tiến lên.
Huyết sắc sớm đã phủ mờ hai mắt Lữ Yên Hàn, hắn gần như dựa vào hành động vô thức vung đao lên, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy một bóng người mặc trang phục người Hồ quen thuộc và khuôn mặt tương tự xuất hiện phía sau người Đột Quyết, hắn lại thất thần.
Hai mắt Lữ Yên Hàn trở nên mơ hồ, gần như tin rằng đó chính là Công chúa, nhưng hiện thực phũ phàng lại nói cho hắn biết, không phải nàng.
Nhưng Lữ Yên Hàn vẫn đắm chìm trong ảo giác, thanh đao trên tay chậm lại, ánh mắt không còn tập trung như trước, kẻ địch vung một nhát chí mạng, hắn ngã người xuống ngựa, trước khi nhắm mắt trong đầu đều tràn ngập hình ảnh Lý Kỳ Thù, nàng cười, nàng khóc, nàng phiền muộn.
Công chúa khi còn nhỏ và Công chúa lúc trưởng thành có quá nhiều điểm khác biệt, nhưng nàng vẫn là tiểu cô nương của hắn, là tiểu cô nương hắn đã muốn che chở ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Sau khi Lữ Yên Hàn chết, tất cả sai lầm của bại quân đều đổ lên người hắn, đại tướng quân Phiêu Kỵ nhất phẩm hoàn toàn rơi vào cảnh thân bại danh liệt, bị mọi người căm phẫn chửi rủa. Ai mà không biết Lữ Yên Hàn giết người dã man, coi thường luật pháp giế.t chết Vương Miểu Chi, vị quan tứ phẩm hiền lành trong mắt bách tính, ai mà không biết Lữ Yên Hàn không có năng lực dẫn binh, để người Đột Quyết xâm chiếm thành quách, khiến mấy vạn bách tính lưu lạc khắp nơi.
Chỉ trong một đêm, tất cả chiến tích trước đó của hắn đều tan thành cát bụi, bay theo gió mây, mọi người không tôn trọng hắn, tai tiếng lấn át mỹ danh, trên lưng danh danh tội nhân thiên cổ. Thậm chí còn có lời đồn đại Lữ Yên Hàn thông đồng với địch phản quốc.
Tạ Bình Nhi thành công cướp đoạt binh quyền về trong tay mình mà không mảy may bị Lý Thái An nghi ngờ, ngay cả thái tử Lý Tầm Ngải cũng không phát hiện ra âm mưu trong đó.
Lý Thái An vừa chết, Tạ Bình Nhi đã tấn công thành Trường An, sau đó buông rèm chấp chính trong suốt năm năm trời.
Đại tộc Hồ gia, phàm là những thành viên có quan hệ thân thiết với Hồ Cẩm Tâm đều bị xử trảm, còn họ hàng xa thì bị lưu đày đến nơi hoang vu.
Nhưng từ đầu đến cuối Tĩnh An vương vẫn không tỉnh lại, Mạc Tầm cũng bị đánh chết.
Ly triều đổi chủ, mặc dù không phải do đích thân Tĩnh An vương thống trị giống như trong tưởng tượng của Tạ Bình Nhi, nhưng cuối cùng cũng thuộc về tay nàng. Con đường phía trước của đại cường quốc này càng khó đi hơn nữa, Quý phi thông đồng với địch cầm quyền, thủ đoạn độc ác, các tướng sĩ trung lương không phục, trong ngoài rối ren.
Một tòa tháp cao nghiêng đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng như thế thì sao chứ? Công chúa không thể trở về được nữa, tiểu cô nương ngày ngày theo đuôi hắn không về được nữa rồi…
Mặc dù khi đó Vương Ngô Đồng vẫn còn mang danh phận thị thiếp nhưng tay đã nắm quyền hành trong phủ, các nô bộc trong phủ đã xem nàng như đương gia chủ mẫu từ lâu. Lúc Lữ Yên Hàn ra tay giết Vương Miểu Chi, nàng ta mới đi ra khỏi hoa viên, chuẩn bị đưa một chút trà bánh cho Vương Miểu Chi, tận tâm tận lực đóng vai trò của một người thê tử tri kỷ và hiểu tình thú. Nhưng cuối cùng lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng trượng phu bị giết, lúc đó nàng hốt hoảng bịt kín miệng không để mình phát ra tiếng, sau đó vội vã cuốn gói tất cả khế đất trong phủ và những tài sản có thể mang theo định đóng gói rời khỏi kinh thành.
Ánh mắt trước khi đi của Lữ Yên Hàn thực sự quá mức doạ người, hắn ta giế.t chết nhiều người trong phủ như thế, Vương Ngô Đồng không biết mình có thể trở thành mục tiêu của hắn hay không, cho nên nàng ta định hai ngày sau sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thoả sẽ cao chạy xa bay, dù sao có tiền trong người, không lo không sống nổi. Nếu như không có chuyện gì thì nàng sẽ trở lại, dù sao nàng cũng không phải là chính thê, cùng lắm là mang tiếng vô lương tâm mà thôi.
Lữ Yên Hàn cuối cùng vẫn bị dẫn tới lao ngục của huyện nha và canh giữ nghiêm ngặt. Dù sao người hắn giết cũng là đại quan tứ phẩm, nhưng vì hắn là một đại tướng hiếm có của triều đình, hơn nữa còn là Thế tử của Trấn quốc công phủ, những người liên quan đến vụ án này có chức vị không nhỏ chút nào, không phải chuyện mà Đại Lý Tự có thể dễ dàng gánh vác. Sau khi Lý Thái An nghe nói đến chuyện này, tâm trí hồ đồ bỗng trở nên tỉnh táo hơn không ít, lập tức tiếp nhận vụ án rồi tuyên Lữ Yên Hàn vào cung.
Ngày ấy, trong cung muôn hoa khoe sắc, nhất là những đoá hoa mẫu đơn kia, rất cao và nổi bật giữa trăm hoa sặc sỡ.
Lữ Yên Hàn bước trên con đường hoàng cung tựa như dài vô tận, tay mang xiềng xích, cúi đầu suốt cả dọc đường, nhưng chỉ khi đi ngang qua bụi hoa mẫu đớn kia, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, hắn vẫn không thể tin được, tiểu cô nương của hắn cứ thể rời đi…
- --
Trên đại điện rộng lớn, Lý Thái An dựa vào long ỷ, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng cũng có chút phù phiếm hư vô.
Kim Thịnh đứng bên cạnh dựa theo những gì Lý Thái An dặn dò hỏi: “Lữ Yên Hàn, ngươi thân là đại tướng quân hiểu luật mà còn cố tình phạm luật, tuỳ tiện sát hại đại quan tứ phẩm, ngươi có biết mình phạm vào tội gì?’’
Lữ Yên Hàn vẫn im lặng không đáp, né tránh câu hỏi này, trầm giọng nói: “Thần, nguyện chịu trách nhiệm, chờ lệnh biên cương, chịu đòn nhận tối, quyết không chối từ.’’
Cuối cùng, Lý Thái An xoa xoa đôi mắt lộ vẻ già nua của mình, cũng không hỏi thêm nữa, với tính tình của Lữ Yên Hàn, nếu hắn đã không muốn nói thì cũng không thể hỏi ra được bất cứ điều gì, chỉ phất phất tay cho người dẫn người lui xuống.
Sau đó, dưới sự âm thầm khuyên nhủ của Tạ Quý Phi, ngày hôm sau, Lý Thái An đã đưa ra câu trả lời cho Lữ Yên Hàn, bảo hắn lập tức đi đến biên cương, chỉ là phải đi ngay lập tức, không được nán lại kinh thành. Suy cho cùng với một nhân vật nguy hiểm như thế này, Lý Thái An ngày ngày nghĩ đến chuyện đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão cũng không muốn làm tổn thương đến bản thân chỉ vì chuyện này.
Hai ngày sau, Lữ Yên Hàn được thả ra khỏi lao ngục của huyện nha, chuyện đầu tiên mà hắn làm sau khi ra tù chính là sai người giết Vương Ngô Đồng.
Ngày ấy hắn giết người đến đỏ cả mắt mà quên mất rằng nữ nhân kia cũng tham dự vào trong âm mưu giết Công chúa, vì thế hắn mới tỏ ra thuần phục trước Lý Thái An, nếu không hắn sẽ tự sát ngày trong lao ngục của huyện nha.
Tạ Bình Nhi ở trong cung vô cùng vui vẻ, tất cả mọi chuyện đều đang tiến triển theo đúng quỹ đạo đã được định trước, thậm chí còn mang đến cho nàng một niềm vui bất ngờ.
Nàng nghĩ đến những bức thư lục soát được trên người Mạc Tầm, càng thêm chắc chắn Lữ Yên Hàn rõ ràng yêu mến Lý Kỳ Thù, nàng cũng định lợi dụng nhược điểm này để diệt trừ thần hộ mệnh của vương triều này, như thế mới dễ dàng thay đổi và sắp xếp người của mình vào. Ly triều, cuối cùng cũng trở thành chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ là Mộc Lang vẫn còn chưa tỉnh lại, cái tên Mạc Tầm kia là một người cứng đầu, không chịu nhượng bộ chút nào, đã giam giữ năm năm rồi mà vẫn còn duy trì dáng vẻ cà lơ phất phơ kia. Nửa năm trước còn để hắn trốn thoát một lần, thực sự không dễ dàng gì.
- --
Cuộc chạy trốn của Vương Ngô Đồng kết thúc vô cùng đột ngột.
Ánh mặt trời chói chang, ba cỗ xe ngựa chất đầy hành lý đang chạy trên con đường mòn bên ngoại thành Trường An.
“Phu nhân, chúng ta cứ thế đi như vậy sao? Có khi nào quan gia sẽ đến tìm chúng ta không?’’ Tỳ nữ bên cạnh Vương Ngô Đồng nhíu mày lo lắng hỏi.
“Người cũng không phải chúng ta giết, ngươi không cần hoảng sợ, người bọn họ cần tìm chính là kẻ sát nhân bệnh ho/ạn kia mới đúng.’’ Vương Ngô Đồng nhướn mày không vui trả lời.
Nàng đúng là xui xẻo, Lý Kỳ Thù vừa mới chết không bao lâu, nàng còn chưa quang minh chính đại quản lý sự vụ trong phủ chưa được bao lâu, kết quả Vương Miểu Chi cũng đã chết. Đương nhiên, nàng đối với Vương Miểu Chi cũng không chỉ có lợi dụng, nhiều năm ở bên cạnh nhau như thế, giữa hai người ít nhiều cũng có chút tình cảm. Nhưng cuối cùng, tính mạng của nàng vẫn quan trọng hơn rất cả, giờ nàng không thể quan tâm đến tình cảm, ân nghĩa, đạo đức gì đó được nữa.
Nàng sờ sờ bụng thối của mình cắn một miếng hạt dưa, thầm mắng một câu: “Sớm không tới, muộn không tới, lại tới ngay lúc này.” Bởi vì hôm qua cảm thấy không khỏe trong người, mà đại phu trong phủ sớm đã chạy trốn, nàng chỉ có thể đến y quán bên ngoài xem bệnh, không ngờ lại phát hiện ra mình đã có thai.
Thực sự là tạo nghiệt chướng mà.
Nhưng trong tay vẫn còn có nhiều tiền bạc như vậy, cũng không tệ lắm, cứ xem như đây là khoản bồi thường mà Vương Miểu Chi nợ mình trong suốt bao nhiêu năm qua. Nàng tìm một nơi không ai quen biết bắt đầu lại cũng không tồi, đỡ phải suốt ngày giao tiếp đám phu nhân trong kinh thành ngoài mặt thì cười hi hi ha ha nhưng trong lòng lại ngấm ngầm nói nàng vô liêm sỉ, thân phận thấp hèn.
Từng người từng người trong số họ đều cho rằng mình có địa vị vô cùng cao quý, nhưng chẳng phải cuối cùng cũng phải cúi người trước mặt nàng chỉ vì muốn nàng nói tốt mấy câu giúp trượng phu họ trước mặt Vương Miểu Chi hay sao?
Nhưng khi đội ngũ không được xem là quá ngắn của Vương Ngô Đồng mặc dù đã chọn đi vào con đường mòn và xuyên qua một khu rừng nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Gần một trăm tên sát thủ đeo mặt nạ bất ngờ từ trên trời bay xuống, mai phục trong bụi cây, ngồi xổm trên cây trông chừng, theo sát phía sau mấy chiếc xe ngựa, sau khi nhận được tín hiệu, tất cả lập tức xuất hiện.
Nhóm người kia thân thủ nhanh nhẹn, không nói một lời vô nghĩa, rút đao chặt đầu, đao kiếm dứt khoát.
Phu xe là người hoảng hốt luống cuống đầu tiên, hắn vừa mới bước chân xuống xe thì cánh tay nắm roi đã rơi xuống, giữa cổ cũng xuất hiện một vết thương trí mạng phun đầy máu tươi, xe ngựa lập tức mất khống chế.
Mấy nữ tỳ gã sai mặt đều kinh hãi đến tột độ, bất chấp tất cả nhảy xuống xe, hoảng loạn chạy trốn khắp nơi. Ba chiếc xe ngựa chạy như điên trong rừng, kể cả người trên xe cũng hoảng hốt đến choáng váng.
Vương Ngô Đồng nắm chặt một con dao nhỏ dùng để gọt hoa quả trong tay, nàng không thể tin rằng thực sự có người đang đuổi theo mình.
Người giế.t chết Vương Miểu Chi hôm ấy được thả ra nhanh như thế sao?
Nàng không dám tưởng tượng rốt cuộc người kia có lai lịch như thế nào. Điều quan trọng nhất lúc này chính là bảo vệ tính mạng của mình.
Nàng hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng kịch liệt, sau đó đẩy người tỳ nữ bên cạnh mình, cương quyết nói: “Ngươi lên đánh xe! Nhanh lên!’’
Chiếc xe ngựa đang rung lắc dữ dội, các nàng ở trên xe ngay cả ngồi cũng không thể ngồi vững.
Người tỳ nữ sợ hãi, run rẩy nói: “Phu… Phu nhân… Ta không muốn.’’
“Không muốn cũng phải làm! Chẳng lẽ ngươi muốn hại chết ta sao? Mau cút ra ngoài!’’
Người tỳ nữ không còn cách nào khác, đành phải đi ra ngoài, nhưng sau khi ra ngoài, nàng ta còn sợ hãi hơn nữa. Mặc dù lúc nãy đã nghe thấy tiếng đánh nhau chém giết bên ngoài, nhưng bởi vì chiếc xe rung lắc dữ dội, nàng chỉ lo sờ so.ạng bắt lấy từ gì đó để ngồi vững, không thể nhìn nhiều.
Nhưng bây giờ, chiếc xe ngựa bị một đám người mặc đồ đen bao vây xung quanh, bọn họ không đến gần cũng không cách xa, trên tay mỗi người đều cầm đao, hầu hết còn dính máu.
Một tiểu nha đầu như nàng chưa bao nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp như thế, cả người không ngừng lui về phía sau, cuối cùng bất cẩn ngã xuống xe ngựa.
Đám người mặc đồ đen không thèm quan tâm đến việc nàng ta ngã xuống đất.
Người tỳ nữ sợ hãi nằm trong bụi cỏ, chỉ thấy chiếc xe ngựa kia chạy càng lúc càng nhanh, những mũi tên bắn vàng mông con ngựa đang phi nước đại khiến nó chạy nhanh hơn nữa.
Bọn họ giống như đang chơi một trò chơi, chơi đùa với người trên xe ngựa.
Vương Ngô Đồng đã không thể ngồi yên được nữa, nàng la hét gọi tên người tỳ nữ: “Tố Tâm! Tố Tâm! Ngươi mau dừng xe ngựa lại đi!’’
Thế nhưng cho dù nàng ta gào thét đến rách cả cổ họng cũng không được đáp lại.
Một cơn ớn lạnh u ám ấp vào lòng, Vương Ngô Đồng cảm thấy tình huống bây giờ rất không ổn, nàng cắn răng, nhìn tiền bạc châu báu ngọc ngà vương vãi lung tung trên xe ngựa, vội vàng vơ một nắm nhét vào ngực rồi nhanh chóng nhảy ra khỏi xe.
Đỉnh núi cao chót vót, phía dưới là mây mù lượn lờ, khoảng không phía xa xa nhìn vô cùng rộng rãi nhưng lại gần thì cực kỳ đáng sợ.
Sau khi nhảy xuống xe, Vương Ngô Đồng lăn một vòng trên lớp đá sỏi sắc nhọn, quần áo trên người biến thành một đống giẻ rách tơi tả, sau khi dừng lại, toàn thân toát mồ hôi hột, nàng nhìn theo cỗ xe ngựa lao nhanh về phía trước rồi rơi xuống vực sâu không thấy đáy, ngay cả cơ thể bị nghiền nát cũng không thấy.
Lữ Yên Hàn là người duy nhất trong đám người đuổi theo nàng không đeo mặt nạ, hắn cầm trong tay một cây roi bạc, nhìn Vương Ngô Đồng nhảy xuống xe cười lạnh một tiếng: “Xem ra ngươi rất muốn sống?’’
Vương Ngô Đồng nhìn kẻ sát nhân ngày hôm đó, hoảng sợ nói: “Đại… Đại nhân, ngài muốn cái gì ta cũng có thể cho ngài! Chỉ cần ngài tha cho ta một mạng!’’
Ánh mắt u ám lạnh lẽo của Lữ Yên Hàn bị lông mi che mất một nửa, hắn nhàn nhạt nói: “Tự chặt đứt tay chân của ngươi đi.’’
“Đại nhân, ta và Vương Miểu Chi không có bất cứ quan hệ gì cả! Ta bị hắn ép buộc, ta thực sự không biết gì cả, xin ngài hãy tha cho ta!’’ Vương Ngô Đồng gào khóc thảm thiết, từ bên mép vực quỳ lết đến dưới chân Lữ Yên Hàn, cầu xin giống như một con chó, thậm chí nàng ta còn xé rách lớp quần áo trên vai, lộ ra một mảnh da thịt mềm mại trơn bóng, sau đó dò xét leo lên chân Lữ Yên Hàn, lộ ra ánh mắt khiến người ta thương tiếc nói: “Đại nhân, chỉ cần ngài tha cho ta một mạng… Ta có thể cho nàng bất cứ thứ gì.’’ Giọng điệu yêu kiều vừa phải, ánh mắt mang theo sương mù, cắn môi nói.
Lữ Yên Hàn lại không chút lưu tình, ngay khi nàng ta có ý định chạm đến người mình lập tức dùng chiếc roi sắt kia quấn lấy cổ nàng ta, sau đó dùng sức quật một cái, ném nàng đến bên bờ vực thẳm.
Sau cú va đập mình của nàng, những viên đá mỏng manh trên mép vực vỡ vụn rồi rơi xuống, Vương Ngô Đồng bị siết cổ, lúc đầu còn đưa tay cố gắng nới lỏng roi sắt, hai chân không ngừng giãy giụa, nhưng sau đó từ từ mất đi sức lực, cả người cũng dần dần bất động.
Lữ Yên Hàn tính thời gian, một giây trước kia Vương Ngô Đồng tắt thở lại kéo nàng ta lên, quất một vòng trên không trung rồi nặng nề rơi xuống đất, khuấy động một đám bụi mờ mịt.
Sau đó ra lệnh: “Dẫm nát chân tay của nàng ta cho ta, cắt đứt cuống họng, treo lên giống như một con heo rồi bỏ vào ổ kiến, trông chừng cho đến khi nàng ta chết thì thôi.’’ Vẻ mặt hắn lạnh lùng, giống như đang nói chuyện gì đó hết sức bình thường.
Lúc rời đi, cả người Lữ Yên Hàn toát lên vẻ hiu quạnh cô độc, ánh nắng mặt trời chói chang đến mức khiến hắn gần như không thể mở mắt ra được, trước khi cưỡi ngựa đuổi kịp đoàn quân phía trước mới bật khóc thành tiếng, bờm ngựa bị hắn siết chặt trong tay, thanh đao thiếu mất một đoá mẫu đơn theo vó ngựa nhấc lên, rung lắc dữ dội trên thắt lưng của hắn, giống như không yên lòng.
Trước khi rời khỏi kinh thành, hắn thậm chí còn không dám đi đến phần mộ Công chúa liếc nhìn một cái. Hắn rất sợ, thực sự rất sợ nhìn thấy phần mộ Công chúa, hắn thà tự gạt bản thân mình rằng Công chúa vẫn còn chưa chết.
“Ông trời, người thật bất công!’’ Lữ Yên Hàn đánh mất mục tiêu của mình, dòng lệ nóng bỏng rơi xuống trên gò má, trong lòng tràn ngập đau khổ và luyến tiếc hét lên một câu.
Tại sao một người tốt như vậy lại chết sớm như thế? Tại sao tên khốn kia không biết trân trọng, tiểu cô nương của hắn, tiểu cô nương của hắn…
Bầu trời đang chói chang lập tức trở nên âm u, mây đen cuồn cuộn, tia chớp đánh ngang trời, cơn mưa tầm tã trút xuống mặt đất, ông trời giống như đang cố gắng thể hiện sự bất mãn của mình.
Tất cả bọn họ đều đang phải gánh chịu nổi đau bởi kế hoạch đã được ủ mưu từ lâu.
Lữ Yên Hàn vừa mới trở về nơi đóng quân ở biên cương chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nhận được tin tức Đột Quyết tấn công thành, dường như bọn họ đã biết được điểm yếu ở cửa ải Kim Lĩnh, vẫn đang cố gắng tấn công ở đó.
Cửa ải Kim Lĩnh đóng vai trò vô cùng quan trọng nên sau khi trở về hắn lập tức thay áo giáp rồi nhanh chóng dẫn theo quân đội của Long Vũ tướng quân đi đánh trả, nhưng ngay khi hắn vừa bước chân ra khỏi thành thì đã phải chịu một sự phản bội sâu sắc.
Lúc đầu tướng quân Long Võ cũng theo hắn ra khỏi thành, nhưng giữa chừng lại mượn cớ vết thương cũ tái phát rồi quay trở về, nhưng sau khi trở về, hắn vẫn đứng trên tường thành, trao đổi tin tức bằng những cử chỉ mà người khác không thể hiểu được.
Tin tức này không phải của quân đội Ly triều, người của bọn họ không bao giờ truyền tin tức như thế này.
Nhưng lúc đó Lữ Yên Hàn lại không phát hiện ra hành động bất thường ở phía sau, vừa mới ra khỏi thành khoảng chừng trăm dặm đã nhìn thấy đội quân Đột Quyết bỗng nhiên xuất hiện, sau đó lại nhận được báo cáo từ binh sĩ rằng cổng thành đột nhiên bị đóng lại. Vào thời điểm đó, trong lòng hắn cũng đã có những suy đoán nhất định, nhưng vẫn không thể hiểu lý do trong chuyện này.
Có lẽ đây sẽ là một cuộc chiến đã định sẵn thất bại, nhưng Lữ Yên Hàn thân là đại tướng quân Phiêu Kỵ nhất phẩm, bản thân có năng lực lãnh đạo một nhóm chiến binh dũng cảm, hắn xung phong dẫn đầu, giơ tay chém xuống đám người Đột Quyết, đó là hành động trong tiềm thức của hắn, bởi vì trong từ điển của Lữ Yên Hàn không không có hai từ thất bại.
Hành động của hắn đã khơi dậy ý chí chiến đấu của các tướng sĩ phía sau, tất cả đều quyết đánh đến cùng, liều chết tiến lên.
Huyết sắc sớm đã phủ mờ hai mắt Lữ Yên Hàn, hắn gần như dựa vào hành động vô thức vung đao lên, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy một bóng người mặc trang phục người Hồ quen thuộc và khuôn mặt tương tự xuất hiện phía sau người Đột Quyết, hắn lại thất thần.
Hai mắt Lữ Yên Hàn trở nên mơ hồ, gần như tin rằng đó chính là Công chúa, nhưng hiện thực phũ phàng lại nói cho hắn biết, không phải nàng.
Nhưng Lữ Yên Hàn vẫn đắm chìm trong ảo giác, thanh đao trên tay chậm lại, ánh mắt không còn tập trung như trước, kẻ địch vung một nhát chí mạng, hắn ngã người xuống ngựa, trước khi nhắm mắt trong đầu đều tràn ngập hình ảnh Lý Kỳ Thù, nàng cười, nàng khóc, nàng phiền muộn.
Công chúa khi còn nhỏ và Công chúa lúc trưởng thành có quá nhiều điểm khác biệt, nhưng nàng vẫn là tiểu cô nương của hắn, là tiểu cô nương hắn đã muốn che chở ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Sau khi Lữ Yên Hàn chết, tất cả sai lầm của bại quân đều đổ lên người hắn, đại tướng quân Phiêu Kỵ nhất phẩm hoàn toàn rơi vào cảnh thân bại danh liệt, bị mọi người căm phẫn chửi rủa. Ai mà không biết Lữ Yên Hàn giết người dã man, coi thường luật pháp giế.t chết Vương Miểu Chi, vị quan tứ phẩm hiền lành trong mắt bách tính, ai mà không biết Lữ Yên Hàn không có năng lực dẫn binh, để người Đột Quyết xâm chiếm thành quách, khiến mấy vạn bách tính lưu lạc khắp nơi.
Chỉ trong một đêm, tất cả chiến tích trước đó của hắn đều tan thành cát bụi, bay theo gió mây, mọi người không tôn trọng hắn, tai tiếng lấn át mỹ danh, trên lưng danh danh tội nhân thiên cổ. Thậm chí còn có lời đồn đại Lữ Yên Hàn thông đồng với địch phản quốc.
Tạ Bình Nhi thành công cướp đoạt binh quyền về trong tay mình mà không mảy may bị Lý Thái An nghi ngờ, ngay cả thái tử Lý Tầm Ngải cũng không phát hiện ra âm mưu trong đó.
Lý Thái An vừa chết, Tạ Bình Nhi đã tấn công thành Trường An, sau đó buông rèm chấp chính trong suốt năm năm trời.
Đại tộc Hồ gia, phàm là những thành viên có quan hệ thân thiết với Hồ Cẩm Tâm đều bị xử trảm, còn họ hàng xa thì bị lưu đày đến nơi hoang vu.
Nhưng từ đầu đến cuối Tĩnh An vương vẫn không tỉnh lại, Mạc Tầm cũng bị đánh chết.
Ly triều đổi chủ, mặc dù không phải do đích thân Tĩnh An vương thống trị giống như trong tưởng tượng của Tạ Bình Nhi, nhưng cuối cùng cũng thuộc về tay nàng. Con đường phía trước của đại cường quốc này càng khó đi hơn nữa, Quý phi thông đồng với địch cầm quyền, thủ đoạn độc ác, các tướng sĩ trung lương không phục, trong ngoài rối ren.
Một tòa tháp cao nghiêng đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Bình luận truyện