Nốt Chu Sa Của Thế Tử Gia
Chương 56
Một cuộc đại hôn, tam môi lục lễ*, nghi thức rườm rà của các quan chức lễ và những lời khuyên bảo của các trưởng bối xung quanh cũng không thể cưỡng lại sự mong đợi trong lòng.
(*Tam môi lục lễ: Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc thì người đàn ông và người phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và sáu lễ sinh. Tam môi là nhà trai mời bà mối, nhà gái mời bà mối và người trung gian làm cầu nối. Lục lễ là lễ Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát, Nạp Tệ, Thỉnh Kỳ, Nghênh Thân.)
Lông đuôi chim trĩ treo trên sính lễ rực rỡ sắc màu, nối đuôi nhau không dứt, trang sức màu đỏ dài mười dặm, long trọng chỉ kém đội nghi lễ của Hoàng đế đi qua đường phố rộng rãi khiến bách tích hai bên đường vô cùng ngạc nhiên và hâm mộ. Nghi lễ của những nữ nhân Nam Vang* mặc áo lụa mềm màu sáng đỏ cũng đẹp đến nao lòng, càng khiến người ta muốn một lần được ngắm dung mạo của nàng công chúa sắp xuất giá gả chồng.
Bách tính trên đường cũng bàn tán xôn xao.
“Có vẻ như Lữ thế tử đã tặng toàn bộ gia sản của mình làm sính lễ cho công chúa rồi.’’
“Còn không phải sao, đội ngũ dài như thế này ta nhìn một canh giờ cũng chưa xong.’’
Những người nghe thấy chỉ có thể tấm tắc khen ngợi, không ngờ vị Lữ tướng quân trong lời đồn lại có một giai thoại tình yêu như thế. Nhưng cô nương chưa xuất giá đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này cũng cực kỳ hâm mộ, nếu như sau này cũng có một nam nhân móc tim móc phổi đối xử với mình như thế này thì có chết các nàng cũng nguyện ý.
Dân gian đồn rằng vì muốn cứu công chúa đang trúng kịch độc mà Lữ Yên Hàn sẵn sàng một mình xông vào nơi buốt giá, trải qua thập tử nhất sinh mới lấy được thuốc quý, cuối cùng chữa khỏi cho công chúa. Giai thoại của hai người càng lúc truyền càng xa, mặc dù không ăn khớp với thực tế nhưng cũng không chênh lệch là bao, ít nhất tình yêu của Lữ Yên Hàn vẫn vẹn nguyên như thế.
Lữ Yên Hàn gần như đã trở thành miếng bánh thơm ngon trong mắt những cô nương nhà lành, tất cả đều coi hắn là hình mẫu lý tưởng để tìm kiếm ý trung nhân của mình.
Lúc Lữ Yên Hàn mặc hỉ phục đến trước cổng phủ công chúa, vẻ mặt dịu dàng ôn hòa hiếm thấy, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày, thậm chí còn nhận được sự bàn tán xôn xao của mọi người.
Phía sau hắn là cả một đám đông hùng hậu náo nhiệt, Lưu Vô Vấn, Mạc Tầm và cả một nhóm tướng sĩ trong quân đội đang cao giọng gào thét “Tân nương!” cực kỳ phấn kích làm rung động cả cánh cổng phủ công chúa. Bên trong cũng vang lên không ít tiếng cười yêu kiều, rất nhiều người có liên quan đến người bên ngoài, thậm chí ngay cả Tôn Ngọc Thạch từ trước đến nay chưa từng giao tiếp với Lý Kỳ Thù cũng trở thành khách nữ của nàng.
“Ca! Huynh phải ngăn cản bọn họ thật tốt, không thể để cho Lữ Yên Hàn dễ dàng đón tỉ tỉ của đệ đi như thế được!’’ Mặc dù ngoài mặt Lý Ngoan nở một nụ cười cợt nhả nhưng trong mắt lại mang theo vẻ nghiêm túc hiếm thấy, có thể nhìn ra được hắn thực sự muốn ngáng chân Lữ Yên Hàn. Có lẽ là do lúc trước cảm thấy tỷ tỷ nhà mình không ai thèm lấy, nhưng đến khi xuất giá lại thấy chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, nhưng suy cho cùng, ván đã đóng thuyền, hắn cũng không thể thay đổi được.
Lại nói tiếp, việc Lý Tầm Ngải đích thân đến đây cũng khiến không ít người phải ngạc nhiên, tất cả bọn họ đều không ngờ được rằng Lý Tầm Ngải lại sủng muội muội nhà mình đến mức này, điều đó khiến cho những người vẫn còn đang chế giễu công chúa gả lần hai ở Kinh thành phải suy nghĩ lại về vị trí của công chúa trong lòng Thánh thượng mà ngậm miệng lại không còn bàn tán nữa. Nhưng dù sao hắn cũng là Hoàng thượng, không cùng với mấy người kia ngăn trước cổng phủ công chúa mà là canh giữ bên ngoài khuê phòng Lý Kỳ Thù với đệ đệ mình.
“Vậy thì chờ đệ thành hôn, người ta cũng sẽ gọi huynh đệ tỷ muội đến ngáng chân đệ.’’
Lý Ngoan đỏ mặt, lén lút liếc nhìn về phía bàn tiệc của nữ khách bên kia, sau đó khụ khụ hai tiếng: “Đại ca, không nói chuyện này nữa, mục đích của chúng ta hôm nay là ngăn cản thế tử lại! Không được phân biệt!’’
Đám người ở tiền viện rốt cuộc cũng đến được trạm gác cuối cùng.
“Khụ khụ, câu hỏi đầu tiên cứ để ta đi.’’ Lý Ngoan thấy Lữ Yên Hàn cuối cùng cũng đi vào, lập tức ưỡn ngực, chui ra khỏi đám đông.
Mặc dù Lữ Yên Hàn đã bình tĩnh hơn nhưng trong ngày giành được công chúa về nhà, trong lòng vẫn vô cùng hoảng loạn, tuy nhiên vẫn trầm giọng nói: “Mời Tứ hoàng tử.’’
Lý Ngoan im lặng không nói, sau đó đi về phía trước đến gần Lữ Yên Hàn, nói với giọng điệu mà chỉ hai người mới có thể nghe nói: “Tửu lượng của tỷ tỷ ta như thế nào?’’ Sau đó hắn lại giả vờ khụ khụ hai tiếng. Đây cũng là điều mà mãi đến sau này hắn mới phát hiện, hoá ra tỷ tỷ nhà mình lại là một kẻ nát rượu, đương nhiên phải kiểm tra tỷ phu một chút.
“Này, rốt cuộc ngươi có ý gì, tại sao không cho mấy người chúng ta nghe câu hỏi? Tỷ tỷ của ngươi vẫn còn chưa gả mà ngươi đã muốn chìa khuỷu tay ra ngoài rồi sao, không thú vị chút nào mà.’’ Bằng hữu tốt của Lý Ngoan ở bên cạnh bật cười, sau đó còn làm ra vẻ nói vọng vào trong phòng tân nương: “Công chúa, hôm khác người nhất định phải mắng Lý Ngoan một trận!’’
“Đi đi, ngươi thì biết cái gì!’’ Lý Ngoan không vui trừng mắt nhìn vị bằng hữu tốt còn không đứng đắn hơn cả mình, nhưng trong lòng lại chắc chắn phải nhận được đáp án của câu hỏi này.
Chỉ thấy Lữ Yên Hàn cân nhắc do dự trong chốc lát rồi nhỏ giọng nói mấy câu với Lý Ngoan, sau đó Lý Ngoan lập tức đỏ mặt liên tục lùi về phía sau, xem như đã vượt qua cửa ải này, người đặt mấy câu hỏi tiếp theo cũng không dám gây khó dễ cho Lữ Yên Hàn, vì thế chẳng mấy chốc hắn đã có thể đi vào với công chúa.
Những người xem kịch vui vô cùng tò mò nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ có bằng hữu Lý Ngoan không ngại đi lên hỏi hắn: “Này, tỷ phu ngươi trả lời thế nào mà ngươi lại đỏ mặt như thế.’’
Lý Ngoan lắc đầu nguầy nguậy, thề chết cũng không trả lời. Nhưng trong lòng lại đang nghĩ, mình thật đáng thương, tỷ phu lại cũng giống như huynh trưởng lấy hạnh phúc sau này của hắn ra để uy hiếp hắn, nói rằng huynh đệ Tôn gia làm việc trong quân đội rất nhiều và hắn ta đều quen biết bọn họ, nếu như sau này hắn kết thân với Tôn gia, cho dù thế nào vẫn bị ngăn cản kịch liệt, nếu hắn muốn tốt thì đừng nên gây khó dễ cho hắn ta!
Còn Lữ Yên Hàn sau khi bước vào ngạch cửa vẫn đang suy nghĩ đến việc sao hắn có thể nói tửu lượng của Lý Kỳ thù cho Lý Ngoan biết được chứ, nhưng lại cảm thấy trong lòng giống như một hũ đầy mật ong, có một số việc, chỉ mình hắn biết là được rồi.
Cuối cùng tân nương cũng được rước lên kiệu hoa.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được bên trong kiệu hoa màu đỏ thẫm được điêu khắc hoa văn vô cùng tráng lệ và lộng lẫy, Lý Kỳ Thù cực kỳ khẩn trương, trong tay cầm bộ giá y, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới lớp khăn voan được ánh sáng phản chiếu đỏ bừng. Cỗ kiệu hoa được quân sĩ nâng lên, lúc đầu là do đội quân Thiên Võ dưới quyền quản lý của Điện tiền ti chịu phụ trách, nhưng sau đó lại được đổi thành thân binh của Lữ Yên Hàn, trong đó bao gồm cả Ưng Thời, Ưng Quý, bọn họ được xem là những lao binh đã lui về phía sau.
Cỗ kiệu cực kỳ vững chắc, thậm chí còn vững chắc hơn cả đội quân Thiên Võ.
Mệt mỏi suốt cả ngày cũng không thể lấn át được sự phấn khích và căng thẳng trong lòng, Lý Kỳ Xuo lại ngồi xuống trên giường hỷ trong phòng một lần nữa, bên ngoài là tiếng chuông trống náo nhiệt, tiếng cười nói rộn ràng và lời chúc mừng của khách khứa. Dương ma ma còn đặc biệt đến hỏi nàng có đói bụng hay khát nước không nhưng đều bị nàng từ chối.
Bây giờ nàng đâu còn tâm trạng nghĩ đến chuyện ăn uống nữa.
Bỗng nhiên, cánh cửa hỷ phòng được mở ra, Lý Kỳ Thù vẫn nghiêm túc ngồi yên như cũ, nàng tưởng là nha hoàn đến đưa đồ này nọ nhưng không ngờ lại nghe thấy giọng của Lữ Yên Hàn. Giờ lành chưa đến, khách khứa vẫn còn ở bên ngoài, sao hắn lại đến đây.
Lữ Yên Hàn ngồi xổm xuống, khẽ nói: “Nàng ăn chút gì đó đi, ta sẽ nhanh chóng ứng phó với đám người kia, đừng chán, được không?’’
Nghe hắn nói như thế, Lý Kỳ Thù càng đỏ mặt hơn nữa, Dương ma ma ở bên cạnh không những không trách Lữ Yên Hàn không tuân theo thời gian tự tiện xông vào mà còn lui sang một bên để hai người nói chuyện riêng.
“Biết… Biết rồi, chàng mau đi ra đi.’’ Lý Kỳ Thù đỏ mặt nói.
Lữ Yên Hàn nắm bàn tay nhỏ bé xoa bóp hai cái rồi mới chịu đi ra ngoài, vẻ mặt tựa như được tắm dưới gió xuân, giống như một con thú nhỏ thoả mãn. Trong lòng hắn vẫn còn đang nghĩ đến đôi môi yêu kiều lần trước, hành động thân mật vừa rồi xem như cũng đã giải tỏa được nỗi tương tư trong thời gian qua.
Giờ lành đã đến, Lữ Yên Hàn được vây quanh bởi tiếng hoan hô ồn ào náo nhiệt đi vào hỷ phòng, đám khách khứa mời rượu đều bị mấy người Lưu Vô Vấn Mạc Tầm chặn lại, những người to gan dám đuổi theo náo động phòng cũng bị Thích Tâm miệng niệm a di đà phật khuyên bảo ở bên ngoài.
Lữ Yên Hàn chỉ nhìn Lý Kỳ Thù đưa quạt che mặt trong lớp khăn voan trùm đầu, trái tim đã rung động không ngừng.
Hắn nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu của nàng lên, những tưởng sẽ được nhìn thấy nương tử trong bộ giá y nhưng cuối cùng lại bị chiếc quạt thêu hoa mai trong tay Lý Kỳ Thù chặn lại.
Lữ Yên Hàn cười khẽ bên tai nàng: “Trang sức nặng đầy đầu thế này không mệt mỏi sao? Để vi phu tháo xuống giúp nàng nhé?’’
Một Lý Kỳ Thù bình thường giương nanh múa vuốt và không sợ hãi bất cứ thứ gì vào khoảnh khắc này bỗng dưng biến thành một vũng nước mềm, đối mặt với chuyện nam nữ, nàng không thể không chút kiêng dè nói mình thích Lữ Yên Hàn như trước được nữa.
“Vâng…’’
Nghe được một tiếng đáp lại yêu kiều ấy, Lữ Yên Hàn chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu, tiểu cô nương này thực sự đang muốn lấy mạng hắn mà. Trong mắt ẩn giấu tơ máu đỏ thẫm, gân xanh nơi cổ nổi lên cuồn cuộn, nhưng động tác trong tay vẫn không hề hoảng loạn làm không ngừng nghỉ.
Những người bên cạnh đã bị hắn cho lui ra ngoài, bây giờ cũng không cần phải tuân theo bất cứ nghi thức phức tạp nào nữa, hắn chỉ muốn cho tiểu cô nương của mình thoải mái hơn mà thôi. Nhưng Lý Kỳ Thù vẫn không chịu buông chiếc quạt trong tay xuống, khẽ cúi đầu, Lữ Yên Hàn không nhịn được bật cười.
“Làm thế không mệt sao?’’Một tay hắn cầm mũ phượng nặng nề, cách chiếc quạt nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng.
"Mệt." Lý Kỳ Thù lẩm bẩm nhưng vẫn không chịu buông cây quạt trong tay xuống.
Vẻ mặt Lữ Yên Hàn tràn ngập ý người, nhỏ giọng dụ dỗ Lý Kỳ Thù: “Nhưng làm thế này ta không thể nhìn thấy mặt nàng, Linh Nhi, nàng để ta nhìn một chút được không?’’
“Vậy… Được rồi.’’ Cuối cùng Lý Kỳ Thù cũng chậm rãi buông tay ra.
Lữ Yên Hàn quỳ xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tiểu cô nương trước mặt, nhẹ nhàng ghé sát vào bên tai mẫn cảm của nàng.
Hơi thở ấm áp phả ra ngoài khiến da thịt mềm mại càng thêm đỏ ửng, hắn dựa sát vào người nàng, sau khi đặt mũ phượng sang một bên, hai tay ôm lấy Lý Kỳ Thù nói: “Đói bụng không?’’
Lý Kỳ Thù ngập ngừng khẽ lắc đầu, nhưng lại chợt nhận ra có lẽ Lữ Yên Hàn không nhìn thấy mới nghiêm túc nói: “Ta không đói, lúc nãy mới ăn bánh hoa quế và bánh sữa vàng mà Mai Lan đưa đến.”
Lữ Yên Hàn cố nhịn cười, không ngờ tiểu cô nương lại trả lời nghiêm túc như thế.
“Vậy… Vi phu đói thì phải làm sao đây.’’ Hắn hiếm khi nổi hứng thú trêu chọc tiểu cô nương.
“Chàng đói…’’ Lúc đầu Lý Kỳ Thù muốn nói nếu chàng đói bụng thì trên bàn còn có bánh ngọt, nhưng sau đó lại nghĩ lại, Lữ Yên Hàn vừa mới từ tiệc rượu bên ngoài về, nhất định đã ăn chút gì đó, sao có thể đói được.
Trừ khi… Đói này không phải là đói bụng.
“Chàng… Chàng…’’ Mặt nàng càng đỏ hơn nữa, hai tay mềm mại nắm chặt lấy hỉ phục Lữ Yên Hàn.
"Linh Nhi, gọi phu quân." Cả người Lữ Yên Hàn vùi vào trong cổ Lý Kỳ Thù, một tay ôm eo nàng, một tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng.
Lý Kỳ Thù chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực, muốn nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích, đành phải ngượng ngùng gọi một tiếng: “Phu quân.’’
Ánh mắt Lữ Yên Hàn tràn ngập ý cười, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong kiếp này của hắn, tiểu cô nương của hắn, mặc trên người bộ giá y, gả cho hắn, thật tốt.
“Không trêu chọc nàng nữa.’’ Lữ Yên Hàn chậm rãi đứng lên, rồi cúi người ôm Lý Kỳ Thù đi đến bên cửa sổ, sau đó lại nói: “Vừa đúng lúc.’’
Lúc đầu Lý Kỳ Thù còn không hiểu chuyện gì, nhưng sau đó ánh mắt nàng đã tràn ngập pháo hoa hình mẫu đơn bao phủ khắp đêm tối, đỏ như lửa, trắng như tuyết, sôi động hơn cả lần trước, vẻ đẹp rực rỡ trước khi tan biến thu hút sự chú ý của mọi người, hấp dẫn bắt mắt, thậm chí trong khoảnh khắc hòa quyện vào nhau còn hiện ra bảy màu sắc sặc sỡ.
“Đẹp không?’’
“Rất đẹp.’’ Lý Kỳ Thù gần như không thể nào rời mắt, tất cả vẻ đẹp đó đều nở rộ vì chính mình.
Không chỉ vì sự rực rỡ của pháo hoa chói lòa trong đêm tối mà còn bởi vì đó là tâm huyết của nam nhân trước mặt, một tình yêu như thế sao có thể không khiến người ta động lòng.
Lý Kỳ Thù khôi phục lại một chút thoải mái ung dung từ trong cảm giác e lệ, lúc được nhấc lên không trung, bàn tay đang ôm lấy cổ Lữ Yên Hàn không hỏi siết chặt hơn, trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt, phải trả thù việc lúc nãy mình bị đùa giỡn.
“Nói nhanh, tại sao trên thanh đao của chàng lại có một đoá mẫu đơn.’’
Lữ Yên Hàn nhìn vẻ mặt trêu tức của tiểu cô nương, cánh tay không khỏi siết chặt mấy phần, cười nói: “Muốn biết sao?’’
Không được nghe câu trả lời như mong đợi, Lý Kỳ Thù hơi thất vọng nhưng vẫn đáp: “Muốn biết.’’
“Gọi phu quân đi, ta sẽ nói cho nàng biết.’’ Lữ Yên Hàn cực kỳ thích tiếng phu quân lúc nãy, hận không thể để tiểu cô nương gọi một tiếng lại một tiếng, không ngừng nghĩ dẫu chỉ một khắc.
Lý Kỳ Thù cảm thấy mình lại bị đùa giỡn, Lữ Yên Hàn sao lại trở nên không đứng đắn thế này! Nhưng dưới ánh mắt sáng quắc của hắn vẫn nhỏ giọng gọi một tiếng: “Phu quân.’’ Sau đó lại vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực hắn.
Cả người Lữ Yên Hàn căng thẳng, cảm thấy tiểu cô nương kia thực sự đang tự chuốc lấy họa, đã thế này rồi còn dám dựa sát vào người mình. Nhưng vẫn nói ra đáp án trước khi làm chính sực: “Mẫu đơn là nàng, bởi vì muốn lúc nào cũng mang theo nàng bên cạnh mình.’’
“Khắc lúc nào vậy?’’ Lý Kỳ Thù thò cái đầu nhỏ ra tò mò hỏi.
Lữ Yên Hàn do dự trong chớp mắt, sợ dọa đến tiểu cô nương, thế là lùi thời gian xuống hai năm: “Năm ta mười lăm tuổi.’’
Lý Kỳ Thù nghe được đáp án cảm thấy vô cùng hài lòng, sau đó mạnh dạn hôn lên má Lữ Yên Hàn một cái, rồi vùi đầu vào hắn mỉm cười.
Ngọn lửa trên người Lữ Yên Hàn lập tức bốc cháy, yết hầu khẽ nhúc nhích, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
(*Tam môi lục lễ: Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc thì người đàn ông và người phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và sáu lễ sinh. Tam môi là nhà trai mời bà mối, nhà gái mời bà mối và người trung gian làm cầu nối. Lục lễ là lễ Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát, Nạp Tệ, Thỉnh Kỳ, Nghênh Thân.)
Lông đuôi chim trĩ treo trên sính lễ rực rỡ sắc màu, nối đuôi nhau không dứt, trang sức màu đỏ dài mười dặm, long trọng chỉ kém đội nghi lễ của Hoàng đế đi qua đường phố rộng rãi khiến bách tích hai bên đường vô cùng ngạc nhiên và hâm mộ. Nghi lễ của những nữ nhân Nam Vang* mặc áo lụa mềm màu sáng đỏ cũng đẹp đến nao lòng, càng khiến người ta muốn một lần được ngắm dung mạo của nàng công chúa sắp xuất giá gả chồng.
Bách tính trên đường cũng bàn tán xôn xao.
“Có vẻ như Lữ thế tử đã tặng toàn bộ gia sản của mình làm sính lễ cho công chúa rồi.’’
“Còn không phải sao, đội ngũ dài như thế này ta nhìn một canh giờ cũng chưa xong.’’
Những người nghe thấy chỉ có thể tấm tắc khen ngợi, không ngờ vị Lữ tướng quân trong lời đồn lại có một giai thoại tình yêu như thế. Nhưng cô nương chưa xuất giá đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này cũng cực kỳ hâm mộ, nếu như sau này cũng có một nam nhân móc tim móc phổi đối xử với mình như thế này thì có chết các nàng cũng nguyện ý.
Dân gian đồn rằng vì muốn cứu công chúa đang trúng kịch độc mà Lữ Yên Hàn sẵn sàng một mình xông vào nơi buốt giá, trải qua thập tử nhất sinh mới lấy được thuốc quý, cuối cùng chữa khỏi cho công chúa. Giai thoại của hai người càng lúc truyền càng xa, mặc dù không ăn khớp với thực tế nhưng cũng không chênh lệch là bao, ít nhất tình yêu của Lữ Yên Hàn vẫn vẹn nguyên như thế.
Lữ Yên Hàn gần như đã trở thành miếng bánh thơm ngon trong mắt những cô nương nhà lành, tất cả đều coi hắn là hình mẫu lý tưởng để tìm kiếm ý trung nhân của mình.
Lúc Lữ Yên Hàn mặc hỉ phục đến trước cổng phủ công chúa, vẻ mặt dịu dàng ôn hòa hiếm thấy, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày, thậm chí còn nhận được sự bàn tán xôn xao của mọi người.
Phía sau hắn là cả một đám đông hùng hậu náo nhiệt, Lưu Vô Vấn, Mạc Tầm và cả một nhóm tướng sĩ trong quân đội đang cao giọng gào thét “Tân nương!” cực kỳ phấn kích làm rung động cả cánh cổng phủ công chúa. Bên trong cũng vang lên không ít tiếng cười yêu kiều, rất nhiều người có liên quan đến người bên ngoài, thậm chí ngay cả Tôn Ngọc Thạch từ trước đến nay chưa từng giao tiếp với Lý Kỳ Thù cũng trở thành khách nữ của nàng.
“Ca! Huynh phải ngăn cản bọn họ thật tốt, không thể để cho Lữ Yên Hàn dễ dàng đón tỉ tỉ của đệ đi như thế được!’’ Mặc dù ngoài mặt Lý Ngoan nở một nụ cười cợt nhả nhưng trong mắt lại mang theo vẻ nghiêm túc hiếm thấy, có thể nhìn ra được hắn thực sự muốn ngáng chân Lữ Yên Hàn. Có lẽ là do lúc trước cảm thấy tỷ tỷ nhà mình không ai thèm lấy, nhưng đến khi xuất giá lại thấy chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, nhưng suy cho cùng, ván đã đóng thuyền, hắn cũng không thể thay đổi được.
Lại nói tiếp, việc Lý Tầm Ngải đích thân đến đây cũng khiến không ít người phải ngạc nhiên, tất cả bọn họ đều không ngờ được rằng Lý Tầm Ngải lại sủng muội muội nhà mình đến mức này, điều đó khiến cho những người vẫn còn đang chế giễu công chúa gả lần hai ở Kinh thành phải suy nghĩ lại về vị trí của công chúa trong lòng Thánh thượng mà ngậm miệng lại không còn bàn tán nữa. Nhưng dù sao hắn cũng là Hoàng thượng, không cùng với mấy người kia ngăn trước cổng phủ công chúa mà là canh giữ bên ngoài khuê phòng Lý Kỳ Thù với đệ đệ mình.
“Vậy thì chờ đệ thành hôn, người ta cũng sẽ gọi huynh đệ tỷ muội đến ngáng chân đệ.’’
Lý Ngoan đỏ mặt, lén lút liếc nhìn về phía bàn tiệc của nữ khách bên kia, sau đó khụ khụ hai tiếng: “Đại ca, không nói chuyện này nữa, mục đích của chúng ta hôm nay là ngăn cản thế tử lại! Không được phân biệt!’’
Đám người ở tiền viện rốt cuộc cũng đến được trạm gác cuối cùng.
“Khụ khụ, câu hỏi đầu tiên cứ để ta đi.’’ Lý Ngoan thấy Lữ Yên Hàn cuối cùng cũng đi vào, lập tức ưỡn ngực, chui ra khỏi đám đông.
Mặc dù Lữ Yên Hàn đã bình tĩnh hơn nhưng trong ngày giành được công chúa về nhà, trong lòng vẫn vô cùng hoảng loạn, tuy nhiên vẫn trầm giọng nói: “Mời Tứ hoàng tử.’’
Lý Ngoan im lặng không nói, sau đó đi về phía trước đến gần Lữ Yên Hàn, nói với giọng điệu mà chỉ hai người mới có thể nghe nói: “Tửu lượng của tỷ tỷ ta như thế nào?’’ Sau đó hắn lại giả vờ khụ khụ hai tiếng. Đây cũng là điều mà mãi đến sau này hắn mới phát hiện, hoá ra tỷ tỷ nhà mình lại là một kẻ nát rượu, đương nhiên phải kiểm tra tỷ phu một chút.
“Này, rốt cuộc ngươi có ý gì, tại sao không cho mấy người chúng ta nghe câu hỏi? Tỷ tỷ của ngươi vẫn còn chưa gả mà ngươi đã muốn chìa khuỷu tay ra ngoài rồi sao, không thú vị chút nào mà.’’ Bằng hữu tốt của Lý Ngoan ở bên cạnh bật cười, sau đó còn làm ra vẻ nói vọng vào trong phòng tân nương: “Công chúa, hôm khác người nhất định phải mắng Lý Ngoan một trận!’’
“Đi đi, ngươi thì biết cái gì!’’ Lý Ngoan không vui trừng mắt nhìn vị bằng hữu tốt còn không đứng đắn hơn cả mình, nhưng trong lòng lại chắc chắn phải nhận được đáp án của câu hỏi này.
Chỉ thấy Lữ Yên Hàn cân nhắc do dự trong chốc lát rồi nhỏ giọng nói mấy câu với Lý Ngoan, sau đó Lý Ngoan lập tức đỏ mặt liên tục lùi về phía sau, xem như đã vượt qua cửa ải này, người đặt mấy câu hỏi tiếp theo cũng không dám gây khó dễ cho Lữ Yên Hàn, vì thế chẳng mấy chốc hắn đã có thể đi vào với công chúa.
Những người xem kịch vui vô cùng tò mò nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ có bằng hữu Lý Ngoan không ngại đi lên hỏi hắn: “Này, tỷ phu ngươi trả lời thế nào mà ngươi lại đỏ mặt như thế.’’
Lý Ngoan lắc đầu nguầy nguậy, thề chết cũng không trả lời. Nhưng trong lòng lại đang nghĩ, mình thật đáng thương, tỷ phu lại cũng giống như huynh trưởng lấy hạnh phúc sau này của hắn ra để uy hiếp hắn, nói rằng huynh đệ Tôn gia làm việc trong quân đội rất nhiều và hắn ta đều quen biết bọn họ, nếu như sau này hắn kết thân với Tôn gia, cho dù thế nào vẫn bị ngăn cản kịch liệt, nếu hắn muốn tốt thì đừng nên gây khó dễ cho hắn ta!
Còn Lữ Yên Hàn sau khi bước vào ngạch cửa vẫn đang suy nghĩ đến việc sao hắn có thể nói tửu lượng của Lý Kỳ thù cho Lý Ngoan biết được chứ, nhưng lại cảm thấy trong lòng giống như một hũ đầy mật ong, có một số việc, chỉ mình hắn biết là được rồi.
Cuối cùng tân nương cũng được rước lên kiệu hoa.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được bên trong kiệu hoa màu đỏ thẫm được điêu khắc hoa văn vô cùng tráng lệ và lộng lẫy, Lý Kỳ Thù cực kỳ khẩn trương, trong tay cầm bộ giá y, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới lớp khăn voan được ánh sáng phản chiếu đỏ bừng. Cỗ kiệu hoa được quân sĩ nâng lên, lúc đầu là do đội quân Thiên Võ dưới quyền quản lý của Điện tiền ti chịu phụ trách, nhưng sau đó lại được đổi thành thân binh của Lữ Yên Hàn, trong đó bao gồm cả Ưng Thời, Ưng Quý, bọn họ được xem là những lao binh đã lui về phía sau.
Cỗ kiệu cực kỳ vững chắc, thậm chí còn vững chắc hơn cả đội quân Thiên Võ.
Mệt mỏi suốt cả ngày cũng không thể lấn át được sự phấn khích và căng thẳng trong lòng, Lý Kỳ Xuo lại ngồi xuống trên giường hỷ trong phòng một lần nữa, bên ngoài là tiếng chuông trống náo nhiệt, tiếng cười nói rộn ràng và lời chúc mừng của khách khứa. Dương ma ma còn đặc biệt đến hỏi nàng có đói bụng hay khát nước không nhưng đều bị nàng từ chối.
Bây giờ nàng đâu còn tâm trạng nghĩ đến chuyện ăn uống nữa.
Bỗng nhiên, cánh cửa hỷ phòng được mở ra, Lý Kỳ Thù vẫn nghiêm túc ngồi yên như cũ, nàng tưởng là nha hoàn đến đưa đồ này nọ nhưng không ngờ lại nghe thấy giọng của Lữ Yên Hàn. Giờ lành chưa đến, khách khứa vẫn còn ở bên ngoài, sao hắn lại đến đây.
Lữ Yên Hàn ngồi xổm xuống, khẽ nói: “Nàng ăn chút gì đó đi, ta sẽ nhanh chóng ứng phó với đám người kia, đừng chán, được không?’’
Nghe hắn nói như thế, Lý Kỳ Thù càng đỏ mặt hơn nữa, Dương ma ma ở bên cạnh không những không trách Lữ Yên Hàn không tuân theo thời gian tự tiện xông vào mà còn lui sang một bên để hai người nói chuyện riêng.
“Biết… Biết rồi, chàng mau đi ra đi.’’ Lý Kỳ Thù đỏ mặt nói.
Lữ Yên Hàn nắm bàn tay nhỏ bé xoa bóp hai cái rồi mới chịu đi ra ngoài, vẻ mặt tựa như được tắm dưới gió xuân, giống như một con thú nhỏ thoả mãn. Trong lòng hắn vẫn còn đang nghĩ đến đôi môi yêu kiều lần trước, hành động thân mật vừa rồi xem như cũng đã giải tỏa được nỗi tương tư trong thời gian qua.
Giờ lành đã đến, Lữ Yên Hàn được vây quanh bởi tiếng hoan hô ồn ào náo nhiệt đi vào hỷ phòng, đám khách khứa mời rượu đều bị mấy người Lưu Vô Vấn Mạc Tầm chặn lại, những người to gan dám đuổi theo náo động phòng cũng bị Thích Tâm miệng niệm a di đà phật khuyên bảo ở bên ngoài.
Lữ Yên Hàn chỉ nhìn Lý Kỳ Thù đưa quạt che mặt trong lớp khăn voan trùm đầu, trái tim đã rung động không ngừng.
Hắn nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu của nàng lên, những tưởng sẽ được nhìn thấy nương tử trong bộ giá y nhưng cuối cùng lại bị chiếc quạt thêu hoa mai trong tay Lý Kỳ Thù chặn lại.
Lữ Yên Hàn cười khẽ bên tai nàng: “Trang sức nặng đầy đầu thế này không mệt mỏi sao? Để vi phu tháo xuống giúp nàng nhé?’’
Một Lý Kỳ Thù bình thường giương nanh múa vuốt và không sợ hãi bất cứ thứ gì vào khoảnh khắc này bỗng dưng biến thành một vũng nước mềm, đối mặt với chuyện nam nữ, nàng không thể không chút kiêng dè nói mình thích Lữ Yên Hàn như trước được nữa.
“Vâng…’’
Nghe được một tiếng đáp lại yêu kiều ấy, Lữ Yên Hàn chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu, tiểu cô nương này thực sự đang muốn lấy mạng hắn mà. Trong mắt ẩn giấu tơ máu đỏ thẫm, gân xanh nơi cổ nổi lên cuồn cuộn, nhưng động tác trong tay vẫn không hề hoảng loạn làm không ngừng nghỉ.
Những người bên cạnh đã bị hắn cho lui ra ngoài, bây giờ cũng không cần phải tuân theo bất cứ nghi thức phức tạp nào nữa, hắn chỉ muốn cho tiểu cô nương của mình thoải mái hơn mà thôi. Nhưng Lý Kỳ Thù vẫn không chịu buông chiếc quạt trong tay xuống, khẽ cúi đầu, Lữ Yên Hàn không nhịn được bật cười.
“Làm thế không mệt sao?’’Một tay hắn cầm mũ phượng nặng nề, cách chiếc quạt nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng.
"Mệt." Lý Kỳ Thù lẩm bẩm nhưng vẫn không chịu buông cây quạt trong tay xuống.
Vẻ mặt Lữ Yên Hàn tràn ngập ý người, nhỏ giọng dụ dỗ Lý Kỳ Thù: “Nhưng làm thế này ta không thể nhìn thấy mặt nàng, Linh Nhi, nàng để ta nhìn một chút được không?’’
“Vậy… Được rồi.’’ Cuối cùng Lý Kỳ Thù cũng chậm rãi buông tay ra.
Lữ Yên Hàn quỳ xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tiểu cô nương trước mặt, nhẹ nhàng ghé sát vào bên tai mẫn cảm của nàng.
Hơi thở ấm áp phả ra ngoài khiến da thịt mềm mại càng thêm đỏ ửng, hắn dựa sát vào người nàng, sau khi đặt mũ phượng sang một bên, hai tay ôm lấy Lý Kỳ Thù nói: “Đói bụng không?’’
Lý Kỳ Thù ngập ngừng khẽ lắc đầu, nhưng lại chợt nhận ra có lẽ Lữ Yên Hàn không nhìn thấy mới nghiêm túc nói: “Ta không đói, lúc nãy mới ăn bánh hoa quế và bánh sữa vàng mà Mai Lan đưa đến.”
Lữ Yên Hàn cố nhịn cười, không ngờ tiểu cô nương lại trả lời nghiêm túc như thế.
“Vậy… Vi phu đói thì phải làm sao đây.’’ Hắn hiếm khi nổi hứng thú trêu chọc tiểu cô nương.
“Chàng đói…’’ Lúc đầu Lý Kỳ Thù muốn nói nếu chàng đói bụng thì trên bàn còn có bánh ngọt, nhưng sau đó lại nghĩ lại, Lữ Yên Hàn vừa mới từ tiệc rượu bên ngoài về, nhất định đã ăn chút gì đó, sao có thể đói được.
Trừ khi… Đói này không phải là đói bụng.
“Chàng… Chàng…’’ Mặt nàng càng đỏ hơn nữa, hai tay mềm mại nắm chặt lấy hỉ phục Lữ Yên Hàn.
"Linh Nhi, gọi phu quân." Cả người Lữ Yên Hàn vùi vào trong cổ Lý Kỳ Thù, một tay ôm eo nàng, một tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng.
Lý Kỳ Thù chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực, muốn nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích, đành phải ngượng ngùng gọi một tiếng: “Phu quân.’’
Ánh mắt Lữ Yên Hàn tràn ngập ý cười, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong kiếp này của hắn, tiểu cô nương của hắn, mặc trên người bộ giá y, gả cho hắn, thật tốt.
“Không trêu chọc nàng nữa.’’ Lữ Yên Hàn chậm rãi đứng lên, rồi cúi người ôm Lý Kỳ Thù đi đến bên cửa sổ, sau đó lại nói: “Vừa đúng lúc.’’
Lúc đầu Lý Kỳ Thù còn không hiểu chuyện gì, nhưng sau đó ánh mắt nàng đã tràn ngập pháo hoa hình mẫu đơn bao phủ khắp đêm tối, đỏ như lửa, trắng như tuyết, sôi động hơn cả lần trước, vẻ đẹp rực rỡ trước khi tan biến thu hút sự chú ý của mọi người, hấp dẫn bắt mắt, thậm chí trong khoảnh khắc hòa quyện vào nhau còn hiện ra bảy màu sắc sặc sỡ.
“Đẹp không?’’
“Rất đẹp.’’ Lý Kỳ Thù gần như không thể nào rời mắt, tất cả vẻ đẹp đó đều nở rộ vì chính mình.
Không chỉ vì sự rực rỡ của pháo hoa chói lòa trong đêm tối mà còn bởi vì đó là tâm huyết của nam nhân trước mặt, một tình yêu như thế sao có thể không khiến người ta động lòng.
Lý Kỳ Thù khôi phục lại một chút thoải mái ung dung từ trong cảm giác e lệ, lúc được nhấc lên không trung, bàn tay đang ôm lấy cổ Lữ Yên Hàn không hỏi siết chặt hơn, trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt, phải trả thù việc lúc nãy mình bị đùa giỡn.
“Nói nhanh, tại sao trên thanh đao của chàng lại có một đoá mẫu đơn.’’
Lữ Yên Hàn nhìn vẻ mặt trêu tức của tiểu cô nương, cánh tay không khỏi siết chặt mấy phần, cười nói: “Muốn biết sao?’’
Không được nghe câu trả lời như mong đợi, Lý Kỳ Thù hơi thất vọng nhưng vẫn đáp: “Muốn biết.’’
“Gọi phu quân đi, ta sẽ nói cho nàng biết.’’ Lữ Yên Hàn cực kỳ thích tiếng phu quân lúc nãy, hận không thể để tiểu cô nương gọi một tiếng lại một tiếng, không ngừng nghĩ dẫu chỉ một khắc.
Lý Kỳ Thù cảm thấy mình lại bị đùa giỡn, Lữ Yên Hàn sao lại trở nên không đứng đắn thế này! Nhưng dưới ánh mắt sáng quắc của hắn vẫn nhỏ giọng gọi một tiếng: “Phu quân.’’ Sau đó lại vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực hắn.
Cả người Lữ Yên Hàn căng thẳng, cảm thấy tiểu cô nương kia thực sự đang tự chuốc lấy họa, đã thế này rồi còn dám dựa sát vào người mình. Nhưng vẫn nói ra đáp án trước khi làm chính sực: “Mẫu đơn là nàng, bởi vì muốn lúc nào cũng mang theo nàng bên cạnh mình.’’
“Khắc lúc nào vậy?’’ Lý Kỳ Thù thò cái đầu nhỏ ra tò mò hỏi.
Lữ Yên Hàn do dự trong chớp mắt, sợ dọa đến tiểu cô nương, thế là lùi thời gian xuống hai năm: “Năm ta mười lăm tuổi.’’
Lý Kỳ Thù nghe được đáp án cảm thấy vô cùng hài lòng, sau đó mạnh dạn hôn lên má Lữ Yên Hàn một cái, rồi vùi đầu vào hắn mỉm cười.
Ngọn lửa trên người Lữ Yên Hàn lập tức bốc cháy, yết hầu khẽ nhúc nhích, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Bình luận truyện