Nữ Hái Hoa Tặc Nhật Ký

Chương 10: Xem tài năng của nàng đi!



“5000 lượng bạc một bức!”

“Ngươi bán tranh hay bán giấy nhuộm vàng a? 2000 lượng bạc!”

“Ta bảo ngươi, nhìn đi, nhìn đi, nhìn kỹ đi! Nhìn xem bút pháp này ra sao, cảnh vật này thế nào, không những vô cùng sinh động mà còn nửa thực nửa ảo, còn nữa! Mỗi nét bút đều rất dụng tâm, căn bản không phải kẻ phàm phu tục tử nhìn vào là có thể hiểu thâm ý trong tranh… Ngươi xem xem… xem xem! Nói ta bán giấy nhuộm vàng, không bằng bảo ta bán tiên họa! Là tiên họa đó, ngươi hiểu không? Nể tình ngốc tử ngươi biết thưởng thức mỹ họa, ta mới giảm đi chín phần, là chín phần tiền đó!”

Nghe Dương Tiếu Tâm khoa môi múa mép một hồi, Triệu Thanh Phong tuy rằng cười khẩy ngoài mặt, nhưng trong lòng có chút choáng váng. Miệng lưỡi tên thư sinh ngốc này so với lươn rắn còn trơn tru hơn! Trơn tru hơn gấp vạn lần! Khốn kiếp, hắn thật muốn vạch mồm tên hám tiền kia xem thử lưỡi hắn dài mấy thước!

Hắn mặc kệ! Dù lưỡi của kẻ kia có dài hơn sông Trường Giang cũng đừng hòng kiếm chác từ chỗ hắn! Hắn là ai? Là thiên tài kinh thương! Thiên tài kinh thương! Thiên tài kinh thương! (Thỉnh lặp lại 3782 lần như trước để lĩnh ngộ trình độ tự sướng cao không cần dạy bảo của hắn)

“Vậy ngươi nói xem, kẻ có bút pháp thần tiên như ngươi tại sao phải ở đây uốn lưỡi vạn lần để kiếm vài lượng bạc? Hay ngươi học theo Lý Đạo Tế*, sống đời ‘thanh bần nghèo khổ’? Nếu thực là vậy, để ta tặng ngươi một cái quạt mo, không mua tranh của ngươi nữa, để ngươi đem tiên họa cứu độ chúng sinh, thế nào?”

Lần này đến lượt Dương Tiếu Tâm ngẩn người.

Đối đáp không tệ a ~ Lần đầu tiên có người chịu đựng nghe nàng dông dài mà vẫn có thể tìm trọng điểm để đáp trả… Đối đáp rất hay!

A phi a phi… Hắn đối đáp được, không phải nàng sẽ chịu thiệt sao? Cái gì mà quạt mo chứ? Nàng căn bản không phải nam nhân, được không? Nàng còn phải lợi dụng mỹ nam để giải độc đó, biết không? Nàng không thèm làm hòa thượng a!

Nếu có… chí ít cũng là ni cô… Một nữ nhân phẫn nam nhân đi làm hòa thượng… Một nữ nhân trong một chùa mỹ nam… A… nghe có chút… kích thích…

Phi phi phi! Làm ô uế nơi cửa phật, ngàn vạn lần không được a! Nàng không muốn bị trời hại!

Đang lúc Dương Tiếu Tâm một lòng hướng về đức phật, tên thị vệ mặt than khẽ hắng giọng, sắc lạnh nhìn Triệu Thanh Phong: “Thiếu gia, người hình như thông minh hơn ngày thường? Chẳng lẽ đã hết bệnh?”

Hắn nhấn mạnh từ cuối khiến Triệu Thanh Phong khẽ giật mình. Tại sao hắn lại quên mất mình vẫn đang giả trang chứ?

Triệu Thanh Phong tức giận nhìn về phía Dương Tiếu Tâm, tên thư sinh ngốc này không ngờ có thể khiến hắn lộ mặt… Nhưng hình như tên ngốc đó không để tâm đến điều này?

A… Ngẫm lại lúc mới gặp… Hình như tên này thực sự biết chuyện hắn giả trang thành ngốc tử… Nhưng rốt cuộc… làm thế nào mà tên ngốc này biết được?

Vậy… Có phải… tên ngốc đó muốn giúp hắn thoát khỏi chỗ này?

Trong mắt Triệu Thanh Phong chợt lóe một tia quang mang, sau đó nhanh chóng vụt tắt, đôi mắt lại ngập nước, trong veo. Hắn đang định đáp trả hộ vệ mặt than thì Dương Tiếu Tâm vỗ ngực tự đắc: “Ngươi thấy chưa, bệnh ngốc của ngươi trước giờ chữa không được, thế mà chỉ cần nhìn tranh của ta trong vòng một khắc ngắn ngủi, đã có thể khôi phục tinh thông nhanh nhẹn a… Nói là tiên họa cũng không ngoa! Được rồi được rồi, mau gọi ta một tiếng đại ca rồi đem bạc ra đây!” Nàng còn chưa quên rằng hắn phải gọi nàng là đại ca đâu! Ăn được dù chỉ một chút lợi lộc từ mỹ nam cũng đã rất tốt nha!

“Đại ca! Huynh giảm cho ta một chút đi mà! Đệ đệ không đủ bạc a!” Hắn lại tiếp tục phải giả trang! Đáng chết! Hắn vẫn không muốn phí nhiều tiền như vậy! Tuy nói 3000 lượng bạc, đối với Triệu gia chẳng đáng là bao, nhưng với hắn, là cả một khoản lớn a ~ Tiền của hắn, hắn còn không được giữ! Một đồng cũng không! Chính vì thế, hắn thật tiếc bạc a… Thật tiết kiệm a… Thật cần kiệm a…

Quan trọng hơn cả, hắn không thích tên thư sinh này! Dù tên ngốc này có định cứu hắn hay không, hắn vẫn không thích! Muốn kiếm bạc từ chỗ gian thương như hắn sao? Gặp chu công mà bàn đi!

“Thiếu gia, chỉ là 3000 lượng bạc, để thuộc hạ mau chóng đem ra rồi tiễn hắn đi! Đừng để hắn làm dơ bẩn Triệu phủ!” Thị vệ mặt than không để cho Dương Tiếu Tâm có cơ hội phản bác, trực tiếp đồng ý.

Dương Tiếu Tâm đang há miệng, nghe vậy thì cơ thể có chút cứng ngắc. Nàng còn muốn đùa giỡn mỹ nam đâu…

Dương Tiếu Tâm mỹ mãn ôm bạc ra về, trước khi đi còn không quên làm bộ dạng luyến tiếc với mỹ nam, khiến cho ai đó mặt xanh mét, đoán chừng muốn nôn hết thảy ruột gan ra ngoài, sau đó mới nhảy chân sáo rời khỏi Triệu phủ.

Vừa ra khỏi cổng Triệu phủ, nàng đã nhận thấy có người đang theo dõi mình. Đã theo dõi, tám phần là không có ý tốt. Là ai? Thân thủ nặng nề, không phải cao thủ, chỉ là hạng xoàng xĩnh. Mà người muốn giết nàng, đương nhiên không dám khinh xuất để bọn tôm tép ra tay, sợ sẽ đả thảo kinh xà*. Huống hồ nàng đang dịch dung, tài nghệ dịch dung của nàng, nàng không chút nghi ngờ, lần trước để quan tri huyện kia phát hiện được chẳng qua là bởi nàng quá nóng vội muốn rời khỏi Tử Vực, tranh thủ ít thời gian để dạo chơi đó đây thôi… Aiz, kế sách dùng than để làm đen da thật đúng là quá thất bại đi mà…

Lại nói, người nàng gây thù chuốc oán thì vô số, nhưng người chân chính biết được nàng là kẻ đứng sau vô số chuyện oán thù đó, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vậy, kẻ đứng đằng sau đám mạt hạng kia hẳn là người mà nàng mới chọc giận hôm nay… La đại thiếu gia có chút tuấn tú kia.

Hừ, rất tiếc khi phải khiến La công tử thất vọng, vì ngoài tài năng uốn lưỡn bảy trượng, nàng còn có một tài năng khác —

Đánh kẻ yếu thế!

*Chú thích:

*Lý Đạo Tế: Còn được gọi là Tế Điên hòa thượng, được mô tả là ăn mặc rách rưới, gầy trơ xương, tay cầm quạt mo.

*Đả thảo kinh xà: Hành động không kín kẽ cẩn mật, khiến đối phương phát hiện và phòng vệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện