Thông tin truyện
Nữ Hái Hoa Tặc Nhật Ký
Nữ Hái Hoa Tặc Nhật Ký
Quá hay
Đánh giá:
6.5
/10
từ 10
lượt
Nàng thừa nhận trên đời có nhiều loại khổ, nhiều nỗi khổ, nhiều người khổ, là nữ tê tâm liệt phế lại càng nhiều… Nhưng là nàng tự nhận không nữ nhân nào phải chịu đãi ngộ cùng cực như nàng mà tâm vẫn mạnh khỏe…
Mất đi trinh tiết, có là gì? Mất rồi sẽ chết sao? Đau đớn như vậy cũng vẫn không bằng một phần nỗi niềm nàng đã chịu, nàng vẫn sống tốt đó thôi, phi!
Hái hoa tặc? Nàng làm! Để được sống, kĩ nữ nàng cũng chịu, chẳng qua là… hắc hắc, làm hái hoa tặc sẽ được chọn tuấn nam tú huynh để dâng mình, so với kĩ nữ lại càng thêm vài phần chủ động, lại không để lộ tung tích…
Nhưng là vì bất đắc dĩ…
Ngày xưa, có nghĩ, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ phải sống như thế, so với Hàn Tín luồn dưới trôn người* còn mất mặt hơn rất nhiều…
Con đường nữ hái hoa tặc thực rất gian nan…
Cái khó không phải là cách để thuần một nam nhân xa lạ dưới thân một nữ tử dịch dung thành cái bộ dạng kinh tởm, nhưng là cách để đuổi một nam nhân đeo bám đòi ngươi chịu trách nhiệm.
*
“Ngươi nghĩ làm nhục ta rồi rời đi sao?” Nam nhân tà hắc một thân, nhíu mày kiếm nhìn nàng.
“Ngươi… Ngươi đừng có ngậm máu phun người… Là ngươi cưỡng bức ta mới đúng a…” Nàng nuốt nuốt nước miếng, trước mặt hắn chỉ có thể biểu hiện một cái bộ dạng như tiểu bạch thố*, nhưng trong tâm đã sớm thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà hắn.
**
“Ngươi còn cố chối? Lớn mật! Gây án với bản quan mà còn dám khăng khăng không nhận tội!” Vị lương quan nào đó trừng mắt, rặt một bộ mặt nghiêm trang.
“Ai da… Tiểu nhân là thực sự vô tội mà! Oan ức quá đi!” Nàng xua tay loạn xạ kêu oan, lòng thầm mắng, rõ ràng lần dịch dung trước so với phần này là hoàn toàn khác biệt mà, sao hắn có thể nhận ra? Thực không hổ là Bảng Nhãn*… người này không đỗ Trạng Nguyên quả thực đáng tiếc… Aiz~
***
“Đệ… bắt đền tỉ đó… nàng phải chịu trách nhiệm với ta a~” Tiểu bạch kiểm nào đó cố chấp ôm chầm lấy nàng không tha.
“Tỉ tỉ sẽ đền, nhưng là không thể chịu trách nhiệm được với đệ… Aiz” Phải chi lần đầu của nàng vào tay tiểu đệ đệ này có phải dễ giải quyết hơn không? Phải chi những người nàng hái hoa đều ngoan ngoãn như vậy… Thở dài.
****
“Không cho đi.” Bóng hình hắn thoáng một cái đã xuất hiện trước mặt nàng, mặt than càng lúc càng sát với mặt ngọc.
“Ấy, ấy, có gì từ từ hãy bàn… Để ta đi đi!” Nàng vô pháp với hắn rồi… Từ nay về sau xin chừa, không bao giờ thử vị cao thủ nữa a…
*****
“Bảo đi?” Hắn nhếch môi, tiếu tựa phong hoa tuyết nguyệt “Nằm mơ đi”
“Này… ngươi cần gì phải làm khó ta vậy chứ?” Nàng đưa tay xin hàng.
******
“Oa, mỹ nhân, ta quyết theo nàng nga!” Hắn ngả ngớn dùng quạt nâng cầm nàng, phượng mâu khẽ lóe lên tia sáng quỷ dị.
“Buông ta ra đi! Ngươi cần gì vì một đóa hoa dại mà bỏ cả vườn hoa chứ?” Nàng nhướn mày nghi vấn.
*******
“Giá của ta cũng không phải là rẻ~ Không có tiền thì… thân đi!” Hắn cười rạng rỡ nhìn nàng, tay cầm bàn tính đẩy lên đẩy xuống những hạt tính sớm méo mó vì mòn.
“Bao nhiêu bao nhiêu, ta không tin một đêm của ngươi ta trả không được!” Nàng mồ hôi nhỏ đầy, hoàng kim của nàng còn chưa nhiều đâu, nhưng là phải hi sinh cái nhỏ vì lợi lớn a…
Lệ rơi đầy mặt.
Rốt cuộc nàng còn có thể nhọ như thế nào nữa? Số mệnh sớm đã đen hơn đáy nồi…
Nhưng là, chưa chắc nha!
Chú thích:
*Hàn Tín chịu nhục luồn dưới trôn người: Một điển cũ kể về một vị hảo hán nhẫn nhịn chịu nhục chui qua háng người, sau này lập công lao hiển hách. Chi tiết xem tại Gu Gồ chấm cơm~
*Bạch thố: Thỏ trắng
*Bảng Nhãn: Người đỗ hạng nhì trong những người đỗ “Tiến Sĩ Đệ Nhất Giáp” trong kì thi đình thời xưa.
Mất đi trinh tiết, có là gì? Mất rồi sẽ chết sao? Đau đớn như vậy cũng vẫn không bằng một phần nỗi niềm nàng đã chịu, nàng vẫn sống tốt đó thôi, phi!
Hái hoa tặc? Nàng làm! Để được sống, kĩ nữ nàng cũng chịu, chẳng qua là… hắc hắc, làm hái hoa tặc sẽ được chọn tuấn nam tú huynh để dâng mình, so với kĩ nữ lại càng thêm vài phần chủ động, lại không để lộ tung tích…
Nhưng là vì bất đắc dĩ…
Ngày xưa, có nghĩ, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ phải sống như thế, so với Hàn Tín luồn dưới trôn người* còn mất mặt hơn rất nhiều…
Con đường nữ hái hoa tặc thực rất gian nan…
Cái khó không phải là cách để thuần một nam nhân xa lạ dưới thân một nữ tử dịch dung thành cái bộ dạng kinh tởm, nhưng là cách để đuổi một nam nhân đeo bám đòi ngươi chịu trách nhiệm.
*
“Ngươi nghĩ làm nhục ta rồi rời đi sao?” Nam nhân tà hắc một thân, nhíu mày kiếm nhìn nàng.
“Ngươi… Ngươi đừng có ngậm máu phun người… Là ngươi cưỡng bức ta mới đúng a…” Nàng nuốt nuốt nước miếng, trước mặt hắn chỉ có thể biểu hiện một cái bộ dạng như tiểu bạch thố*, nhưng trong tâm đã sớm thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà hắn.
**
“Ngươi còn cố chối? Lớn mật! Gây án với bản quan mà còn dám khăng khăng không nhận tội!” Vị lương quan nào đó trừng mắt, rặt một bộ mặt nghiêm trang.
“Ai da… Tiểu nhân là thực sự vô tội mà! Oan ức quá đi!” Nàng xua tay loạn xạ kêu oan, lòng thầm mắng, rõ ràng lần dịch dung trước so với phần này là hoàn toàn khác biệt mà, sao hắn có thể nhận ra? Thực không hổ là Bảng Nhãn*… người này không đỗ Trạng Nguyên quả thực đáng tiếc… Aiz~
***
“Đệ… bắt đền tỉ đó… nàng phải chịu trách nhiệm với ta a~” Tiểu bạch kiểm nào đó cố chấp ôm chầm lấy nàng không tha.
“Tỉ tỉ sẽ đền, nhưng là không thể chịu trách nhiệm được với đệ… Aiz” Phải chi lần đầu của nàng vào tay tiểu đệ đệ này có phải dễ giải quyết hơn không? Phải chi những người nàng hái hoa đều ngoan ngoãn như vậy… Thở dài.
****
“Không cho đi.” Bóng hình hắn thoáng một cái đã xuất hiện trước mặt nàng, mặt than càng lúc càng sát với mặt ngọc.
“Ấy, ấy, có gì từ từ hãy bàn… Để ta đi đi!” Nàng vô pháp với hắn rồi… Từ nay về sau xin chừa, không bao giờ thử vị cao thủ nữa a…
*****
“Bảo đi?” Hắn nhếch môi, tiếu tựa phong hoa tuyết nguyệt “Nằm mơ đi”
“Này… ngươi cần gì phải làm khó ta vậy chứ?” Nàng đưa tay xin hàng.
******
“Oa, mỹ nhân, ta quyết theo nàng nga!” Hắn ngả ngớn dùng quạt nâng cầm nàng, phượng mâu khẽ lóe lên tia sáng quỷ dị.
“Buông ta ra đi! Ngươi cần gì vì một đóa hoa dại mà bỏ cả vườn hoa chứ?” Nàng nhướn mày nghi vấn.
*******
“Giá của ta cũng không phải là rẻ~ Không có tiền thì… thân đi!” Hắn cười rạng rỡ nhìn nàng, tay cầm bàn tính đẩy lên đẩy xuống những hạt tính sớm méo mó vì mòn.
“Bao nhiêu bao nhiêu, ta không tin một đêm của ngươi ta trả không được!” Nàng mồ hôi nhỏ đầy, hoàng kim của nàng còn chưa nhiều đâu, nhưng là phải hi sinh cái nhỏ vì lợi lớn a…
Lệ rơi đầy mặt.
Rốt cuộc nàng còn có thể nhọ như thế nào nữa? Số mệnh sớm đã đen hơn đáy nồi…
Nhưng là, chưa chắc nha!
Chú thích:
*Hàn Tín chịu nhục luồn dưới trôn người: Một điển cũ kể về một vị hảo hán nhẫn nhịn chịu nhục chui qua háng người, sau này lập công lao hiển hách. Chi tiết xem tại Gu Gồ chấm cơm~
*Bạch thố: Thỏ trắng
*Bảng Nhãn: Người đỗ hạng nhì trong những người đỗ “Tiến Sĩ Đệ Nhất Giáp” trong kì thi đình thời xưa.
Danh sách chương
- Chương 1-1: Tiết Tử: Đêm đầu
- Chương 1-2: Mạng dài không phải lo
- Chương 2: Nữ hái hoa tặc lần đầu xuất sơn
- Chương 3: Nói cho ngươi biết, hái hoa tặc đều có thẩm mỹ tốt
- Chương 4: Thượng giường Bảng Nhãn
- Chương 5: Kế mẫu chưa buông tha
- Chương 6: Tranh của ngươi, ta muốn
- Chương 7: Không bán cho đại nhân
Thể loại truyện
Truyện Đang Hot
Ngày
Tháng
All
Bình luận truyện