Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Chương 67: Phiên ngoại 1: Đại hắc cẩu say rượu



Lúc Mộ Dữu và Doãn Mặc đến khách sạn, màn đêm đã buông xuống.

Tối nay, các bạn học cũ từ nhiều khoa của trường đều liên hoan ở đây, trước cửa khách sạn tấp nập xe cộ, người qua lại cũng nhiều.

Đi đến hướng phòng bao của khoa tài chính, dừng ở cửa, Mộ Dữu bỗng nhiên có chút khẩn trương.

Cô sửa sang lại tóc, hỏi Doãn Mặc: "Em như vậy ổn không?"

Đáy mắt Doãn Mặc lộ ra ý cười: "Rất đẹp."

Mộ Dữu bị ánh mắt chứa ý cười của anh nhìn thì không được tự nhiên, cắt ngang anh một chút: "Anh cười em làm gì, em còn không phải là vì anh sao, muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt bạn học của anh đó."

Doãn Mặc còn chưa nói hết lời, phía sau truyền đến một âm thanh: "Đây không phải Doãn Mặc sao, cậu thật sự rất bận rộn, đã lâu không gặp rồi nha?"

Doãn Mặc và Mộ Dữu nghe thấy tiếng thì ngoảnh đầu lại, một người đàn ông mặc tây trang đứng phía sau, có vẻ như là mới từ hướng phòng rửa tay đi tới.

Người đàn ông đeo kính gọng bạc, trông rất lịch sự, nhã nhặn.

Nhìn thấy Mộ Dữu bên cạnh Doãn Mặc, người đàn ông chủ động đưa tay ra và nói: "Chào em dâu, để anh tự giới thiệu một chút. Anh là Hứa Lương Đống, là bạn cùng phòng thời đại học của Doãn Mặc."

Hứa Lương Đống là một trong số ít bạn thân của Doãn Mặc hồi anh còn học đại học. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy đã vào làm việc trong một ngân hàng, hiện tại đã được thăng chức thành giám đốc điều hành ngân hàng.

Cả hai đều bận rộn, trong mấy năm này chỉ thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu trên mạng, ở cùng một thành phố nhưng cũng không gặp nhau nhiều.

Nhìn bàn tay vươn ra của Hứa Lương Đống, Mộ Dữu nhớ tới xưng hô "em dâu" anh ấy vừa gọi, hai tai dần nóng lên.

Doãn Mạch đẩy nhẹ tay anh ấy ra: "Bắt tay thì thôi."

Hứa Lương Đống cười nhạo một tiếng, thu tay về: "Cậu thật là hẹp hòi, bắt tay thôi cũng ghen."

Mộ Dữu khẽ gật đầu, chào hỏi: "Xin chào đàn anh."

Hứa Lương Đống nháy mắt với Mộ Dữu, nhỏ giọng nói: "Em dâu, nếu em muốn biết sự tích của Doãn Mặc hồi đại học, em cứ đến tìm anh, trong tay anh nắm đầy đủ tư liệu."

Anh ấy còn thần thần bí bí bổ sung một câu, "Tốt xấu đều có cả."

Mộ Dữu đột nhiên hứng thú: "Ví dụ như nào ạ?"

Hứa Lương Đống: "Ví dụ như, cậu ta có ngáy khi ngủ vào ban đêm không?"

Nói xong Hứa Lương Đống mới kịp phản ứng, "A đúng rồi, cậu ta là chồng em, cái này em dâu hẳn là hiểu rõ hơn anh."

Mộ Dữu: "..."

"Anh còn biết một chuyện." Hứa Lương Đống vội vàng lấy lại thể diện, "Em từng thấy cậu ta uống say mượn rượu làm càn chưa? Để anh nói cho em biết, có một lần..."

Mộ Dữu tò mò lắng nghe, Doãn Mặc liếc Hứa Lương Đống, ra hiệu cho anh ấy ngậm miệng lại.

"Vào thôi." Anh nắm tay Mộ Dữu đẩy cửa phòng bao bước vào.

Trong phòng đã có không ít người ngồi, có nam có nữ, viện trưởng Hoắc và mấy giáo sư của khoa tài chính cũng ở đây.

Tất cả họ đều đã xem video Doãn Mặc huênh hoang thể hiện tình cảm trong buổi tọa đàm ở trường, lúc này đang bàn tán sôi nổi.

Không ngờ cửa phòng bao vừa mở, chính chủ đã đến.

Viện trưởng Hoắc nhìn sang, buồn bực hỏi Doãn Mặc: "Sau khi kết thúc toạ đàm của em mọi người đều tới đây luôn, sao em đến muộn vậy?"

Doãn Mặc kéo Mộ Dữu qua, áy náy nói: "Em xin lỗi, em tự phạt rượu ạ."

"Thế thì nhất định là phải phạt." Viện trưởng Hoắc cười nói, "Nếu như em không tới, bọn họ lại vây quanh thầy hỏi chuyện của em với hoa khôi trường chúng ta, làm thầy phiền chết đây này."

Bảo Mộ Dữu và Doãn Mặc ngồi xuống, viện trưởng Hoắc nhàn nhã nhấp một ngụm rượu, "Chính chủ tới rồi, các em đừng làm phiền thầy nữa, muốn biết gì thì sao không tự mình hỏi đi."

Mộ Dữu quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có Diêu Thư Mi.

Có vẻ như sau sự cố ở lối vào giảng đường, cô ta không còn mặt mũi nào để tới nữa.

Tất cả các bạn ở đây đều là học trò đáng tự hào của viện trưởng Hoắc, lại có  viện trưởng Hoắc ở đây, không ai gây sự gì cả, bầu không khí trên bàn ăn rất hòa thuận.

Những người hướng ngoại hơn bắt đầu giới thiệu bản thân với Mộ Dữu.

Mộ Dữu cũng ngoan ngoãn chào hỏi, nam gọi đàn anh, nữ gọi đàn chị.

Đang lúc bọn họ đùa giỡn, Doãn Mặc nghiêng đầu đi tới: "Hôm nay miệng em bôi mật à? Sao chưa từng nghe em gọi anh là đàn anh nhỉ?"

Mộ Dữu sững người một lúc, bắt gặp ánh mắt thăm dò của Doãn Mặc.

Đôi mắt ấy sâu thẳm, được ngọn đèn pha lê xinh đẹp trên đầu soi rọi, con ngươi đen láy có viền sáng mỏng manh.

Nghĩ kỹ lại, cô thực sự chưa từng xưng hô như vậy với Doãn Mặc.

Trên thực tế, không chỉ cô, mà trong trường cũng không có ai gọi anh là đàn anh cả.

Mộ Dữu đoán lý do tại sao mọi người không gọi anh như vậy: "Anh quá khó gần."

"Đôi bạn trẻ đang nói gì vậy, Doãn Mặc nói cậu ấy sẽ phạt rượu, mau rót đầy ly cho cậu ta đi." Một nam sinh có chút quen thân với Doãn Mặc nói.

Những người khác cũng nhao nhao thuyết phục anh uống.

Doãn Mặc không còn cách nào khác, bị ép đành phải uống liền mấy chén.

Mộ Dữu vốn muốn ngăn cản anh, nhưng sau đó lại nghĩ, dù sao hai người bọn họ cũng ở khách sạn này, một lát nữa có thể lên phòng ở tầng cao nhất luôn, như vậy cũng không sợ anh sẽ say.

Hơn nữa, rất hiếm khi thầy trò họ gặp nhau tụ tập một chỗ.

Bởi vì chuyện Doãn Mặc show ân ái trong buổi toạ đàm, tối nay có không ít người rót rượu cho anh.

Có lẽ tâm tình anh cũng khá tốt, ai đến cũng không từ chối, cho nên chỉ trong chốc lát đã uống rất nhiều.

Mộ Dữu nhớ tới những lời của Hứa Lương Đống đột nhiên hạ giọng tò mò hỏi: "Anh uống say sẽ mượn rượu làm càn à?"

Doãn Mặc mượn rượu làm càn, trông sẽ như thế nào nhỉ?

Đôi mắt lưu luyến của Doãn Mặc nhìn cô chăm chú một lúc, sau đó anh đột nhiên mỉm cười.

Môi mỏng kề sát bên tai cô, anh thì thào nói: "Anh có điên hay không, em không biết sao?"

Giọng anh ấm áp êm dịu, lại lộ ra nét quyến rũ mê người.

Trong lúc nói chuyện còn thoang thoảng mùi rượu khiến hai má Mộ Dữu ửng hồng, lúc đầu cô không uống rượu nhưng bây giờ có vẻ như đã say.

Trong vô thức, tâm trí cô hiện lên lần đầu tiên của hai người họ.

Đêm đó Doãn Mặc đã uống rất nhiều, và anh thực sự phát điên.

Nhưng Hứa Lương Đống nói anh mượn rượu làm càn, không có ý nói là trạng thái đó, phải không?

Mùi rượu còn vương lại, trong lúc nâng chén cạn ly, trong đầu Mộ Dữu đã nghĩ tới một số hình ảnh không trong sáng.

Suy nghĩ của cô xoay chuyển, nhanh chóng lắc đầu để tự thức tỉnh mình.

Nghĩ gì vậy, Doãn Mặc say rượu mà Hứa Lương Đống đã nhìn thấy chắc chắn không giống với người cô đã thấy!

Bữa tiệc kéo dài đến rất khuya, Doãn Mặc là người bị chuốc rượu nhiều nhất trong đám, về sau dường như gục xuống bàn không thế nhúc nhích.

Đây là lần đầu tiên Mộ Dữu thấy anh uống nhiều như vậy.

Chờ đám đông giải tán, Hứa Lương Đống nghe nói Doãn Mặc và Mộ Dữu ở ngay căn phòng trên tầng, liền chủ động giúp đỡ Mộ Dữu đưa Doãn Mặc lên.

Dừng lại trước cửa phòng, Hứa Lương Đống nhìn Doãn Mặc dựa cửa bất tỉnh nhân sự, ném cho Mộ Dữu một ánh mắt đồng tình: "Em dâu, cậu ta bình thường uống say sẽ không thành thành thật thật ngủ đâu, đêm nay em tự cầu phúc đi."

Mộ Dữu: "?"

Hứa Lương Đống vẫy tay, tự mình đi vào thang máy.

Mộ Dữu sững sờ tại chỗ một lúc rồi mới quẹt thẻ mở cửa phòng.

Mộ Dữu kéo tay áo của Doãn Mặc ở cửa, lắc lắc, hỏi: "Anh có thể tự mình đi vào không?"

Doãn Mặc mở mắt ra, nhìn Mộ Dữu một lúc rồi tự mình bước vào.

Đứng ở cửa ra vào, mặc dù thân thể có chút lắc lư, nhưng anh vẫn rất trật tự thay dép lê.

Đóng cửa lại, Mộ Dữu buồn cười nhìn anh: "Anh còn biết thay giày nữa, xem ra cũng không say lắm."

"Giả vờ say." Doãn Mặc nhướng mày nhìn Mộ Dữu, "Nếu anh không giả say, tiệc rượu đêm nay khó mà kết thúc được."

Nghe anh nói vậy, Mộ Dữu thở phào nhẹ nhõm.

Lại nghĩ tới lời nói của Hứa Lương Đống, cô hỏi: "Vậy vừa rồi bạn cùng phòng thời đại học của anh nói là có ý gì?"

Doãn Mặc mờ mịt nhìn cô: "Nói gì?"

"Anh mượn rượu làm càn đấy." Mộ Dữu nhìn kỹ anh một chút, "Vừa rồi anh thật sự ngủ say, không nghe thấy sao?"

"Nghe thấy rồi." Doãn Mặc bình tĩnh nói: "Cậu ta vu khống anh, anh cũng chưa từng say trước mặt cậu ta."

Nhưng nhìn giọng điệu và vẻ mặt của Hứa Lương Đống vừa rồi, có vẻ như anh ấy không nói nhảm đâu.

Mộ Dữu không hỏi nữa, kéo anh vào phòng ngủ: "Khuya rồi, tắm rửa rồi đi ngủ thôi."

Trong phòng có hai phòng tắm, Mộ Dữu tìm một bộ đồ ngủ của Doãn Mặc, đưa cho anh: "Anh thay cái này đi. Nếu cảm thấy chóng mặt thì chỉ cần đánh răng rửa mặt thôi, đừng tắm. Coi chừng đứng không vững trượt chân lại ngã ở trong đấy."

Anh cao lớn như vậy, nếu ngã thật thì Mộ Dữu cũng không kéo nổi.

Lúc này Doãn Mặc đang ngồi trên sô pha, hai má đỏ bừng vì uống rượu, mí mắt rũ xuống, sắp ngủ thiếp đi.

Anh lấy quần áo, ngoan ngoãn đáp "ừm".

Mộ Dữu dò xét anh một hồi, cảm thấy bộ dạng này của anh ít nhiều vẫn là hơi say.

Cô bất lực lắc đầu, cầm quần áo ngủ đi sang phòng tắm khác.

Sợ bên kia xảy ra chuyện gì, Mộ Dữu chỉ tắm qua loa rồi vội vã chạy ra ngoài.

Kết quả thấy Doãn Mặc vẫn chưa về phòng ngủ.

Không phải kêu anh chỉ đánh răng rửa mặt thôi sao, làm gì mà lâu như vậy?

Mộ Dữu đẩy cửa phòng tắm khác ra, không thấy anh ở trước bồn rửa tay.

Đưa mắt nhìn vào bên trong, bồn tắm đổ đầy nước, người nằm trong đó đã ngủ thiếp đi.

Anh thậm chí còn không cởi quần áo.

Mộ Dữu không nói nên lời bước tới, kiểm tra nhiệt độ nước, rất lạnh.

Cô vội vàng mở vòi xả nước bồn tắm, lay người bên trong: "Không phải đã nói không cho anh tắm sao, sao anh lại ngủ ở đây?"

Doãn Mặc mơ màng mở mắt ra, nhìn Mộ Dữu bằng đôi mắt trong veo ngây thơ vô tội.

Mộ Dữu ban đầu còn muốn nổi giận, nhưng khi thấy anh nhìn cô chằm chằm như vậy, cô đột nhiên không có tâm tình nữa: "Anh làm gì ở đây vậy?"

Doãn Mặc nhìn mình, lại nhìn nước trong bồn tắm, chậm rãi nhớ ra: "À, anh đang tắm."

Vừa nói, anh vừa lấy tay xoa nước lên người, miệng lẩm bẩm hát bài « Bài ca tắm rửa ».

"Hôm nay dùng sữa tắm hay xà bông thơm đây ta?

Mũ tắm hình con vịt nè, nước ấm vừa đủ luôn

Hắt hắt nước để tạo bong bóng đẹp quá trời nè

Vừa hát hò vừa chà lưng, ta thích tắm lắm nha..."

Đồng tử Mộ Dữu co rút qua lại nhiều lần, cô ngây người ngay tại chỗ.

Hứa Lương Đống nói anh mượn rượu làm càn, là như này sao?

Âm sắc của anh êm tai, vốn là biết ca hát, nhưng bây giờ lại chững chạc đàng hoàng hát nhạc thiếu nhi, từng chữ từng từ một.

Mà lại, đáng yêu quá đi.

So với vẻ ngoài thường ngày không cười của anh, ngược lại có chút dễ thương.

Mộ Dữu không nhịn được, phá lên cười.

Tiếng hát của Doãn Mặc đột nhiên ngừng lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, tựa hồ cảm giác được mình bị cười nhạo, rất là không hài lòng: "Em cười cái gì?"

"Em không cười." Mộ Dữu cố nén cười kéo anh, "Được rồi, tắm rửa sạch sẽ rồi, mau đi ra thôi, bên trong nước lạnh lắm."

Doãn Mặc được Mộ Dữu đỡ từ trong bồn tắm đi ra, nước tí tách lộp bộp chảy khắp sàn.

Mộ Dữu nhanh chóng giúp anh cởi quần áo ướt, thay một bộ đồ ngủ khô.

Toàn bộ hành trình anh đều phối hợp một cách lạ kỳ, giống như một học sinh ngoan.

Cúi đầu, duỗi tay, giơ chân, bất kể Mộ Dữu nói nói gì, anh đều tuân theo như thể nghe thấy mệnh lệnh.

Sau khi dỗ anh nằm xuống giường, Mộ Dữu nhờ nhân viên khách sạn mang canh giải rượu tới, cho anh uống.

Doãn Mặc bê canh giải rượu ừng ực, uống xong liền ngả đầu ngủ thiếp đi.

Có vẻ như anh không phát điên, Mộ Dữu thở phào nhẹ nhõm, vén chăn lên rồi cũng chui vào trong chăn.

Cô vừa tắt đèn nằm xuống thì người đàn ông bên cạnh đã lại gần ôm lấy cô, mơ hồ gọi cô: "Bà xã, anh không ngủ được."

Mộ Dữu xoay người lại: "Vậy anh muốn làm gì?"

Doãn Mặc suy nghĩ một chút: "Xem TV."

"Đã muộn như vậy rồi, để ngày mai xem."

"Muốn xem ngay bây giờ cơ."

Doãn Mặc bình thường không xem TV, thế nên yêu cầu tối nay thực sự không bình thường.

Mộ Dữu bất đắc dĩ cầm điều khiển từ xa mở TV đối diện giường, sau đó đưa điều khiển cho anh: "Anh tự tìm đi."

Doãn Mặc nhận lấy, tìm kiếm trên TV.

Mộ Dữu hơi buồn ngủ, cô tiếp tục nằm xuống, tự mình đi ngủ.

Không biết qua bao lâu, âm thanh của phim hoạt hình phát ra từ TV truyền đến.

Cô thò đầu ra ngó, lại còn là « Anh em Hồ Lô ».

Phim hoạt hình từ xa xưa như vậy rồi, Mộ Dữu không nhịn được len lén liếc nhìn Doãn Mặc đang dựa đầu giường nghiêm túc xem TV.

Mộ Dữu thận trọng hỏi anh một câu: "Anh thích anh em Hồ Lô hả?"

Doãn Mặc "Ừm" một tiếng, tập trung vào màn hình TV.

Mộ Dữu thực sự là không thể tưởng tượng được.

Đây là bị linh hồn của đứa trẻ nào nhập thế?

Mộ Dữu hiếu kì, không nhịn được lại hỏi: "Tại sao anh lại thích cái này?"

Doãn Mặc lặng lẽ nhìn sang, rồi đột nhiên ngồi thẳng dậy, hát lớn:

"Hồ Lô oa, Hồ Lô oa*, trên một dây có bảy đóa hoa, gió táp mưa sa đều không sợ, lá la là la ~ "

*Oa: em bé

"Đing đang đang đồng đồng đang đang, Hồ Lô oa!"

"Đing đang đang đồng đồng đang đang, bản lĩnh lớn!"

Mộ Dữu: "..."

Mới đầu Mộ Dữu vẫn có thể ca ngợi hát rất hay, thậm chí còn cảm thấy thật kỳ lạ khi loại ca từ này lại phát ra từ miệng của Doãn Mặc.

Nhưng khi cô buồn ngủ đến mức không muốn mở mắt, bài hát cứ văng vẳng bên tai lặp đi lặp lại, Mộ Dữu liền không thể thấy hay được nữa.

Lúc Doãn Mặc hát đến lần thứ hai mươi chín, đồng hồ trên tường đã chỉ 2 giờ 30 phút sáng.

Mộ Dữu cuối cùng cũng hiểu được ánh mắt thương cảm của Hứa Lương Đống khi anh ấy rời đi.

Mộ Dữu khó chịu: "Câm miệng!"

Âm thanh trong phòng đột ngột dừng lại, Doãn Mặc thậm chí còn ngoan ngoãn tắt tiếng « Anh em Hồ Lô » đang phát trên TV.

Sau đó anh ngây thơ vô tội nhìn cô.

Mỗi lần bắt gặp một cặp mắt như vậy, Mộ Dữu lại không thể tức giận nổi.

Nhưng anh thực sự không thể tiếp tục náo loạn nữa.

Mộ Dữu bất chấp, tiếp tục xụ mặt: "Tắt TV đi."

Doãn Mặc cầm điều khiển trong tay, lặng lẽ bấm tắt.

Màn hình đột ngột tối đen.

Trong phòng không bật đèn, xung quanh tối mờ, đưa tay không thấy được năm ngón.

Cảm thấy anh vẫn ngồi, Mộ Dữu lại nói: "Nằm xuống ngủ đi."

Doãn Mặc nằm xuống, ôm lấy cô, nhắm mắt lại, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Mộ Dữu cuối cùng cũng được bình yên, chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại bên cạnh gối rung lên.

Cô sờ tới sờ lui, là điện thoại di động của Doãn Mặc.

Mộ Dữu đã ghi lại dấu vân tay trên điện thoại của Doãn Mặc, dễ dàng mở được.

Hứa Lương Đống gửi một tin nhắn WeChat: 【 Em dâu, cậu ta thế nào rồi, vẫn ổn chứ? 】

Mộ Dữu trả lời: 【 Vẫn ổn ạ 】

Hứa Lương Đống: 【 Có hát « Bài ca tắm rửa » với « Anh em Hồ Lô » không? 】

Mộ Dữu khóe miệng hơi rút: 【 Có 】

Quả nhiên ý của Hứa Lương Đống lúc trước nói mượn rượu làm càn là như thế này, xem ra Doãn Mặc cũng đã từng làm chuyện này hồi còn học đại học.

Hứa Lương Đống: 【 Cậu ấy bình thường rất nghiêm túc, lúc say lại như thế này, tính trẻ con vẫn còn đó. Theo kinh nghiệm uống say thời đại học của cậu ấy, có thể phải hát đến 5 giờ sáng, đêm nay em phải chuẩn bị tinh thần nhé 】

Mộ Dữu liếc mắt nhìn Doãn Mặc đã ngủ ngon lành bên cạnh cô, trả lời anh ấy: 【 Anh ấy ngủ rồi ạ, cảm ơn đàn anh đã quan tâm 】

Hứa Lương Đống: 【? 】

【 Thật hay giả đấy? 】

【 Cậu ta mà hát là hát không ngừng, mềm không được cứng không xong, em làm sao bắt cậu ta dừng lại được thế? 】

【 Quả thực, hồi đại học có lần cậu ta uống say, thiếu chút nữa bức điên anh luôn 】

Mộ Dữu nhớ lại vừa rồi, cô không quan tâm lắm, mặt lạnh nói một câu bắt anh dừng lại, anh liền ngoan ngoãn dừng lại luôn.

Chẳng lẽ đêm nay anh không uống nhiều như hồi đại học, nên nghe hiểu tiếng người hơn chăng?

Đang nghĩ ngợi xem trả lời Hứa Lương Đống thế nào, Mộ Dữu lại nghe được Doãn Mặc bên cạnh ôm cô mở miệng nói chuyện.

Thanh âm nghe có chút trẻ con, tựa hồ đặc biệt ủy khuất: "Em quát anh."

Mộ Dữu: "?"

Doãn Mặc: "Em không yêu đại hắc cẩu của em."

Mộ Dữu: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện