Nụ Hôn Của Quỷ (Version Tfboys)

Chương 37: Tự mình giam cầm mình



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thứ 6, ngày 26 tháng 8 năm 2016.

Vẫn là áo trắng đơn giản và quần jean xanh bụi bặm, Tuấn Khải nặng nề bước từng bước xuống cầu thang. Khuôn mặt đã không còn nụ cười tự do nữa.

Hôm qua, trong bữa tiệc ấy, anh mất đi cậu. Hôm nay, để dành lại được cậu, anh phải từ bỏ sự tự do của mình, từ bỏ những thú vui của mình chỉ để đoạt lấy tước vị, quyền lực. Như vậy có đáng không?

Đáng, vì cậu anh làm bất cứ thứ gì cũng rất đáng.

"Đại ca, cháu cuối cùng cũng xuống."

Vương Lâm ngồi ở ghế trụ chì trên bàn ăn to lớn, ông dán mắt vào tờ báo sáng, miệng vẫn chào câu chào quen thuộc.

Đêm qua, Tuấn Khải đã cùng ông nói chuyện. Anh muốn đáp ứng với ông lời hứa trước đây.

Bây giờ, anh không còn là một Vương Tuấn Khải học cấp ba nữa. Anh chính là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Vương Thị, cũng là người thừa kế duy nhất gia tài đồ sộ Vương Gia.

Ông biết anh không vui vẻ gì khi phải nhận lấy trọng trách này. Nhưng trước kia vì muốn anh trưởng thành, vì muốn anh giữ lấy sản nghiệp mới ép buộc anh.

Giờ đây, anh đã trưởng thành rồi. Ông vui mừng vì điều đó.

"Ông nội, xin hãy tin tưởng ở con."

Tuấn Khải đi nhanh đến trước mặt Vương Lâm, cẩn trọng cúi đầu. Giao cả tập đoàn cùng cổ phần cho anh thì cũng đủ biết ông đã đặt niềm tin vào anh nhiều như thế nào.

Vì vậy, anh cần cho ông một lời khẳng định, một cái gật đầu chắc chắn. Tập đoàn Vương Thị dưới sự dẫn dắt của anh nhất định sẽ còn tiến xa hơn nữa.

"Tốt, ta tin con. Tuấn Khải, con trưởng thành rồi."

Vương Lâm nghẹn ngào ôm chầm lại cháu trai bảo bối.

Ông sớm biết sẽ có một ngày như vậy. Nhưng không thể ngờ cái ngày ấy lại đến thật nhanh.

"Được rồi. Trần Tùy, hãy thông báo cho toàn bộ các chi nhánh của Vương Thị có mặt đầy đủ tại đại sảnh của trụ sở chính. Ta cùng Tuấn Khải sẽ lập tức có mặt. Hôm nay là một ngày đặc biệt quan trọng. Nhất định không thể để sơ xuất."

"Vâng."

Trần Tùy cung kính cúi đầu, ngay sau đó liền lặng lẽ rời đi. Mà lúc này, Tuấn Khải vẫn như cũ đứng nhìn một hướng xa xăm nào đó.

Vương Lâm bước đến cạnh anh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, vỗ vỗ.

"Đừng lo. Con lựa chọn rất đúng."

"Con hiểu."

Tuấn Khải gật đầu. Anh đúng là chỉ có thể lựa chọn như vậy.

"Được rồi. Chúng ta đi thôi. Đã đến giờ rồi mà."

/

Đại sảnh tổng công ty Vương Thị trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Người ra, người vào tấp nập không ngừng. Nhân viên các cấp từ lớn đến nhỏ đều nhanh chóng tập trung lại thành từng hàng.

Mà người lớn nhất ở đây là tổng giám đốc trụ sở chính đã sớm ổn định trước cổng từ lâu. Bên cạnh ông là đầy đủ các giám đốc của chi nhánh tập đoàn. Trong hàng ngũ đó, Vương Hào vẫn hiện diện.

Hôm qua, ông đưa Vương Nguyên rời khỏi đã cảm thấy không an ổn.

Cuối cùng ngày này cũng đã đến, Vương Tuấn Khải nắm lấy 46% cổ phần Vương Thị, không biết có bao nhiêu rắc rối sẽ đến với ông đây.

Xung quanh ông, mọi người không ngừng bàn tán. Một số người không chấp nhận sự quản lí của vị chủ tịch trẻ tuổi non dạ như vậy. Nhưng đại đa số vẫn là đứng về phía Vương Lâm.

Họ tin tưởng Vương đại tướng quân hô mưa gọi gió này. Cũng tin tưởng một Vương Tuấn Khải trong vòng 3 năm nắm lấy bằng tiến sĩ Y Học.

Hơn nữa, anh đã đủ mười tám tuổi, cũng đã nhảy lớp và đã qua kì thi dành cho một SEO, không thể nào không khống chế được một tập đoàn như Vương Thị.

Két...

Vòng xoáy bình luận lập tức tắt ngủm khi một con xe hạng sang xuất hiện. Nhận diện được hãng xe cùng biển số, quản lí của trụ sở chính lập tức chạy đến mở cửa. Mà ở ghế trước, Trần Tùy đã nhanh chóng bước xuống.

Từ trong xe, Vương Lâm trên tay cầm gậy vàng đắt tiền bước ra. Vẫn là bộ xường xám quen thuộc được may cẩn thận nhưng thật ra vẻ một tướng quân đứng đầu chiến trường.

Người đàn ông này chính là anh tuấn theo tháng năm.

Ngay sau đó, nhân vật quan trọng thứ hai cũng bước xuống.

Tuấn Khải lãnh đạm đi đến nắm lấy bàn tay còn lại của Vương Lâm, thật nhẹ nhàng đỡ lấy ông.

Thấy hai người họ, tất cả nhanh chóng cúi đầu, chào hai tiếng:

"Chủ tịch, thiếu gia."

Vương Lâm âm trầm nhìn một lượt các người bọn họ. Cuối cùng, ánh mắt ông dừng lại trước một người đàn ông trung niên đứng trong hàng ngũ giám đốc chi nhánh.

Vương Hào kia, ông rất muốn cảm ơn một tiếng. Cảm ơn vì đã thách thức Tuấn Khải. Cảm ơn vì đã khiến anh phải chọn Vương Thị.

"Thật tốt."

Vương Lâm cười lớn, môi mỏng già nua phun ra hai từ.

Ngay sau đó, Vương Lâm cùng Tuấn Khải bước vào trong đại sảnh. Những người còn lại cũng nhanh chóng đi theo sau.

Đứng trên bậc cao nhất của đại sảnh, Vương Lâm cầm lấy micro từ nhân viên, nói:

"Thật cảm ơn sự chào đón nồng nhiệt của mọi người. Có lẽ mọi người cũng đã biết lí do của buổi họp hôm nay. Đây là cháu trai tôi, Vương Tuấn Khải."

Ba chữ cuối cùng như đánh tan sự bình tĩnh còn sót lại của Vương Hào. Ông ta cúi thấp đầu, lo lắng đan chặt hai bàn tay lại với nhau.

"5 năm trước tôi đã nói, sẽ có một ngày đứa trẻ này kế thừa gia nghiệp từ tôi. Và cuối cùng, ngày này cũng đến. Hôm nay, tôi chính thức giao toàn bộ 46% cổ phần của Vương Thị cùng với chức vị chủ tịch hội đồng quản trị lại cho đứa cháu nội duy nhất là Vương Tuấn Khải. Còn nữa, dưới sự quản lí của đương kim chủ tịch, ai dám không tuân theo liền cắt chức."

Lời nói vừa dứt, mọi người lại rộ lên tiếng bàn tán nhưng vẫn là thật nhỏ. Ai dám đắc tội với Vương đại tướng quân quyền lực này chứ.

"Tốt rồi, vậy mời đương kim chủ tịch Vương Tuấn Khải phát biểu đôi lời."

Tổng giám đốc trụ sở chính vẫn là người bình tĩnh nhất. Ông nhẹ nhàng cầm lấy micro từ Vương Lâm, nói.

"Cảm ơn sự hiện diện của tất cả mọi người. Tôi là Vương Tuấn Khải, là người mà sắp tới đây sẽ ngồi lên chiếc ghế chủ tịch. Tôi hy vọng khi cùng làm việc với tôi, mọi người sẽ không cảm thấy khó chịu. Tôi càng rất hy vọng dưới sự dẫn dắt của tôi, tập đoàn Vương Thị còn có thể vươn xa hơn nữa. Cụ thể là tiến vào thị trường Châu Âu trong thời gian tới."

Bụp... Bụp.... Bụp...

Đồng loạt tiếng vỗ tay vang lên. Có lời đảm bảo của Vương thiếu này, họ không còn gì phải lo lắng nữa.

"Được rồi. Họp kết thúc. Mọi người vào vị trí, bắt đầu công việc."

/

"Thế nào? Cảm giác ngồi trên chiếc ghế đó có ổn không?"

Trong phòng chủ tịch xa hoa, Vương Lâm ngồi ở ghế sô pha chắn ngang bàn làm việc là ghế chủ tịch của Vương Tuấn Khải đang ngồi, nói.

Tuấn Khải vẫn là mười phần lãnh đạm như vậy. Anh ngồi trên ghế xoay to lớn, hai chân bắt chéo, tay đan chặt đặt trên bàn làm việc.

Dường như đây mới chính là một Vương Tuấn Khải bản lĩnh của trước kia.

"Có vẻ sẽ rất mệt. Con cảm thấy vô cùng áp lực."

Nói câu này, anh thở dài một cái.

Sẽ không còn là những buổi đi chơi. Sẽ không còn là một đứa trẻ tinh nghịch. Anh giờ đây chính là người đứng đầu cả một tập đoàn lớn. Cũng chính là người của công việc.

Sự tự do trước kia có lẽ nên sớm quên đi hết. Vương Tuấn Khải anh đang vác trên vai cả một giang sơn to lớn và vạn lần không thể gục ngã.

"Đại ca, con nhất định làm được."

Nghe được câu nói này, Vương Tuấn Khải như được tiếp thêm sức mạnh.

Trước kia, bất cứ khoảnh khắc nào anh mệt mỏi, bất cứ lúc nào anh ngã khụy xuống, vẫn là câu nói này. Ông nội luôn dùng câu này để cỗ vũ anh.

Thật may mắn khi có ông ở bên cạnh.

HẾT CHƯƠNG 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện