Nụ Hôn Của Quỷ (Version Tfboys)
Chương 38: Không muốn gặp cậu ta nữa!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thứ 6, ngày 2 tháng 9 năm 2016.
Rầm...
Tiếng động lớn vang lên, phá tan khung cảnh vốn yên bình trong lớp 12 - 2.
Mà người gây ra tiếng động đó mắt vẫn trừng lên nhìn tiểu bánh trôi nhỏ đang ngơ ngác vì giật mình.
"Vương Nguyên, em thế nào lại nhìn ra ngoài khi tôi đang giảng bài?"
Đó là thầy dạy toán, cũng là người nổi tiếng nghiêm khắc nhất trường. Trên tay thầy vẫn là roi mây quen thuộc. Tuy vậy ngay phút này đây, roi mây như một con rắn, liên tục lượn qua lượn lại trước mặt Vương Nguyên.
Mặt đối mặt với người đàn ông hung dữ kia, tim Vương Nguyên đập mạnh đến mức muốn bay ra ngoài. Cậu lại vô tình viễn tưởng đến cảnh Vương Tuấn Khải sẽ bay vào cứu mình. Nhưng không, đó chỉ là do cậu tưởng tượng. Anh vẫn không có mặt. Còn cậu vẫn phải chịu sự trừng phạt của thầy dạy toán.
"Dạ thưa thầy. Em xin lỗi."
Vương Nguyên cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
Cũng tại vì Vương Tuấn Khải, cũng tại vì từ đêm hôm đó anh không còn liên lạc với cậu. Cậu vì lo cho anh nên mới thơ thẩn như vậy. Tất cả cũng tại một mình tên khốn kiếp kia.
"Cuối giờ, em ở lại trực nhật."
Nói xong, thầy toán trở về bục bảng, tiếp tục phần giảng dạy của mình.
Còn Vương Nguyên, cậu ảm đạm ngồi xuống. Cả người vẫn còn đang trong trạng thái lơ lửng. Thế nào mà cậu vẫn còn nghĩ đến anh thế này?
Không biết anh giờ này đang làm gì? Tại sao không đi học? Tại sao lại không liên lạc với cậu chứ?
Trong buổi tiệc anh đã nói sau ngày hôm nay, anh sẽ lật đổ Hàn Viễn Quân. Vậy anh làm như thế nào đây? Tại sao một chút tin tức về anh cậu cũng không có?
Câu hỏi của cậu cuối cùng cũng có lời giải đáp khi tiếng chuông nghỉ giải lao vang lên.
"Chí Hoành, Thiên Thiên, mau nói cho tớ biết, Tuấn Khải bị làm sao vậy? Sao anh ấy không đi học? Theo như trí nhớ của tớ thì ông nội của Vương Tuấn Khải không dễ dàng để cho anh ấy ở nhà như vậy đâu."
Vương Nguyên thở dài một cái. Cậu dùng hai tay nâng trán mình lên. Đôi mắt cậu mệt lừ, dường như chẳng còn chút sức sống nào.
Mà người đối diện cậu, Thiên Tỉ cùng Chí Hoành chẳng biết nên nói gì. Tin tức Tuấn Khải trở thành người đứng đầu tập đoàn Vương Thị họ đều đã nghe hết rồi.
Tuấn Khải vì Vương Nguyên hy sinh cả sự tự do của mình, cả những sở thích trải dài theo năm tháng như vậy. Nói ra Vương Nguyên sẽ vui mừng sao?
Câu trả lời là không. Vương Nguyên nhất định sẽ chôn mình vào một góc và âm thầm tự trách. Tại vì mình mà Tuấn Khải mới phải khổ sở như vậy.
"Nè, hai người mau nói gì đi chứ."
Không nghe được đáp án vừa ý, Vương Nguyên âm trầm ngước mắt dậy, quát lên. Có biết cậu hồi hộp lắm không hả? Tại sao cứ phải ấp úng như vậy?
Đương nhiên, hai người kia giật bắn mình. Một tiểu bánh trôi nhỏ nhẹ, điềm tĩnh đều đã thay đổi chỉ vì chịu sự ảnh hưởng của Vương Tuấn Khải.
"Tuấn Khải, anh ấy sẽ không đi học nữa."
Chí Hoành nặng nề thốt lên.
"Tại sao?"
Mày đẹp của Vương Nguyên nhíu lại. Hơi thở cũng trở nên thật cực nhọc. Tuấn Khải sẽ không đi học nữa. Là thật sao?
"Anh ấy sẽ không còn là một học sinh cấp ba. Không còn là một đại ca ăn chơi trác táng như trước. Anh ấy bây giờ là chủ tịch hội đồng quản trị cũng là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất của tập đoàn tài chính Vương Thị."
Thiên Tỉ mệt mỏi thở dài. Anh nhẹ nhàng ngã người ra thành ghế. Mắt nhắm hờ lại.
Cả ngôi trường này, tất cả mọi người đều biết Vương Tuấn Khải không thích nắm giữ cổ phần. Cũng không thích bị ràng buộc bởi công việc. Anh ấy chính là con người của sự tự do.
"Người đứng đầu Vương Thị? Là cổ đông? Không còn là học sinh nữa? Là vì sao? Tại sao anh ấy phải như vậy?"
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn ra bên ngoài. Tại sao Tuấn Khải phải làm như vậy? Cậu thực sự không hiểu nổi.
"Vương Thị. Cậu hãy đến Vương Thị để tự mình lấy đáp án."
/
Đứng trước đại sảnh lớn của tập đoàn tài chính Vương Thị, Vương nguyên hít một hơi thật sâu, lấy đủ can đảm cùng mạnh mẽ của 17 năm tích lũy để bước đến nơi bàn tiếp thị.
Vẫn là trong bộ đồng phục trường Khải An, Vương Nguyên cười một cách tự nhiên nhất, hỏi nhân viên tiếp thị:
"Tôi muốn gặp VƯƠNG TUẤN KHẢI."
Đây giống như là một mệnh lệnh cũng chính là một lời khẳng định. Vương Nguyên nhất định phải gặp được Vương Tuấn Khải. Không gặp được, cậu sẽ không về.
Nghe xong câu này, nhân viên tiếp thị xinh đẹp hoảng loạn nhìn thiếu niên trẻ trước mặt. Rất muốn hỏi cậu nhóc này là ai? Tại sao lại to gan như vậy? Nhưng vẫn là nên làm theo nguyên tắc thì hơn.
"Xin hỏi cậu có hẹn trước với Vương tổng không?"
Nhân viên tiếp thị vẫn mỉm cười một cách đại tràng. Giọng nói tuy rất nhỏ nhẹ nhưng vẫn không nén nổi một chút khinh thường.
Vương Nguyên tất nhiên biết được điều đó. Nhưng cậu không quan tâm. Điều quan trọng nhất bây giờ là gặp được Tuấn Khải. Cậu rất muốn biết được câu trả lời từ ANH.
"Không có. Nhưng... Tôi là người quen của anh ấy."
"Xin lỗi, cậu không có hẹn thì không thể gặp Vương tổng. Ngài ấy rất bận."
Nhân viên tiếp thị vẫn cười. Giờ đây đã không còn là khinh bỉ mà chính là tội nghiệp. Tội nghiệp cho một cậu nhóc bị bệnh hoang tưởng. Cậu ấy nghĩ mình là ai? Chủ tịch của Vương Thị là người muốn gặp thì gặp sao?
"Xin hãy cho tôi gặp anh ấy. Nói với anh ấy có Vương Nguyên đến tìm. Nhất định anh ấy sẽ gặp tôi."
Vương Nguyên ra sức van xin. Thiếu chút nữa là cậu quỳ xuống trước mặt cô gái này. Bằng bất cứ giá nào, cậu nhất định phải gặp được anh. Cậu rất nhớ anh. Thực sự rất nhớ. Chỉ cần được nghe giọng nói của anh thôi cũng được.
"Được rồi. Được rồi. Tôi sẽ hỏi thư kí."
Nói xong, cô gái nhanh chóng bắt máy đến bộ phận thư kí tổng tài. Chưa đầy 30s sau, đầu dây bên kia đã có hồi âm.
Họ nói với nhau gì đó rồi lại cúp đi. Mà Vương Nguyên vẫn như một, đứng nguyên tại chỗ, nghe ngóng tình hình.
"Sao rồi?"
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Vương Nguyên ngay tức khắc hỏi. Đáp lại cậu là cái lắc đầu của cô gái trẻ.
Nhưng, cậu vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục van xin. Rất may, cô gái này lại đồng tình với tình trạng của Vương Nguyên. Máy lại được kết nối.
"Xin hãy kết nối với tổng tài rằng có người nhất định phải gặp ngài ấy."
Đầu dây bên kia nói gì đó liền im lặng. Chưa đầy 2s sau, một giọng nói trầm ấm vang lên. Mà giọng nói này, có chết cậu cũng không thể quên được.
Vương Tuấn Khải!
Vương Nguyên nhanh như chớp bắt lấy điện thoại từ tay cô gái. Những chưa kịp nói, cậu nghe thấy tiếng gì đó...
"Nói với người đó tôi không muốn gặp cậu ta nữ..."
"Thật sự không muốn gặp sao?"
Vương Nguyên run run hỏi.
Nghe được giọng nói này, đầu dây bên kia bất chợt im lặng. Chỉ còn là tiếng thở đều đều. Dường như, người kia đã rất sốc và đang lấy lại bình tĩnh.
"Trả lời em. Thật sự không muốn gặp sao?"
Vương Nguyên rống lên qua điện thoại. Bàn tay sớm đã lạnh ngắt đi.
Vương Tuấn Khải, xin anh hãy nói không đi. Xin anh hãy nói muốn gặp em đi. Xin anh đấy!
"Không gặp."
Hai từ này lúc nói ra đã sớm lạnh như băng. Một chút lưu tình cũng không có. Một chút cảm giác ấm áp cũng chẳng còn. Rốt cuộc là tại sao lại như vậy?
Nước mắt Vương Nguyên từng giọt, từng giọt rơi xuống. Thật đắng, thật mặn cũng thật chát.
Không có một chút ngọt ngào nào sao?
Là không!
Điện thoại rơi xuống, va chạm mạnh vào bàn. Cậu không quan tâm. Tim cậu đau lắm rồi. Nhưng cậu không hề hay biết, đầu dây bên kia còn truyền lại một giọng nói ấm áp vạn phần.
"Xin lỗi. Vô cùng xin lỗi."
Vương Tuấn Khải khóc lên qua điện thoại. Nhưng cậu không nghe thấy, cũng chẳng hay biết.
"Vương Tuấn Khải, không gặp được anh, tôi không về."
Nói xong, cậu lạnh lùng bước về phía thang máy chuyên dụng, nơi chỉ dành cho những bộ phận cấp cao.
Phía sau cậu, bảo vệ cùng nhân viên không ngừng chạy đến ngăn cản.
Cậu vẫn vậy, ý chí vẫn kiên cường mạnh mẽ đến lạ thường. Cậu cố gắng đẩy tất cả những người bọn họ ra. Cố gắng hướng về phía thang máy nhưng vô ích.
Hình ảnh này sớm đã thu vào trong mắt một người.
Anh ngồi trên ghế xoay đắt tiền, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình phẳng, một loại chất lỏng trong suốt vẫn không ngừng rơi. Bàn tay nắm chặt lại, đặt trên môi, cố gắng ngăn chặn những tiếng khóc.
Cậu nhóc này sao lại cứng đầu đến vậy? Anh không gặp cậu, lẽ ra cậu nên đi chứ! Cậu là người có da mặt mỏng lắm mà.
Đừng như vậy! Anh đã đủ mệt mỏi lắm rồi.
"Nguyên Tử của anh, anh nhất định sẽ quay lại. Nhưng không phải bây giờ. Khi Hàn Viễn Quân đó trắng tay, em sẽ chỉ là của riêng anh! Anh thề đó."
HẾT CHƯƠNG 38
Thứ 6, ngày 2 tháng 9 năm 2016.
Rầm...
Tiếng động lớn vang lên, phá tan khung cảnh vốn yên bình trong lớp 12 - 2.
Mà người gây ra tiếng động đó mắt vẫn trừng lên nhìn tiểu bánh trôi nhỏ đang ngơ ngác vì giật mình.
"Vương Nguyên, em thế nào lại nhìn ra ngoài khi tôi đang giảng bài?"
Đó là thầy dạy toán, cũng là người nổi tiếng nghiêm khắc nhất trường. Trên tay thầy vẫn là roi mây quen thuộc. Tuy vậy ngay phút này đây, roi mây như một con rắn, liên tục lượn qua lượn lại trước mặt Vương Nguyên.
Mặt đối mặt với người đàn ông hung dữ kia, tim Vương Nguyên đập mạnh đến mức muốn bay ra ngoài. Cậu lại vô tình viễn tưởng đến cảnh Vương Tuấn Khải sẽ bay vào cứu mình. Nhưng không, đó chỉ là do cậu tưởng tượng. Anh vẫn không có mặt. Còn cậu vẫn phải chịu sự trừng phạt của thầy dạy toán.
"Dạ thưa thầy. Em xin lỗi."
Vương Nguyên cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
Cũng tại vì Vương Tuấn Khải, cũng tại vì từ đêm hôm đó anh không còn liên lạc với cậu. Cậu vì lo cho anh nên mới thơ thẩn như vậy. Tất cả cũng tại một mình tên khốn kiếp kia.
"Cuối giờ, em ở lại trực nhật."
Nói xong, thầy toán trở về bục bảng, tiếp tục phần giảng dạy của mình.
Còn Vương Nguyên, cậu ảm đạm ngồi xuống. Cả người vẫn còn đang trong trạng thái lơ lửng. Thế nào mà cậu vẫn còn nghĩ đến anh thế này?
Không biết anh giờ này đang làm gì? Tại sao không đi học? Tại sao lại không liên lạc với cậu chứ?
Trong buổi tiệc anh đã nói sau ngày hôm nay, anh sẽ lật đổ Hàn Viễn Quân. Vậy anh làm như thế nào đây? Tại sao một chút tin tức về anh cậu cũng không có?
Câu hỏi của cậu cuối cùng cũng có lời giải đáp khi tiếng chuông nghỉ giải lao vang lên.
"Chí Hoành, Thiên Thiên, mau nói cho tớ biết, Tuấn Khải bị làm sao vậy? Sao anh ấy không đi học? Theo như trí nhớ của tớ thì ông nội của Vương Tuấn Khải không dễ dàng để cho anh ấy ở nhà như vậy đâu."
Vương Nguyên thở dài một cái. Cậu dùng hai tay nâng trán mình lên. Đôi mắt cậu mệt lừ, dường như chẳng còn chút sức sống nào.
Mà người đối diện cậu, Thiên Tỉ cùng Chí Hoành chẳng biết nên nói gì. Tin tức Tuấn Khải trở thành người đứng đầu tập đoàn Vương Thị họ đều đã nghe hết rồi.
Tuấn Khải vì Vương Nguyên hy sinh cả sự tự do của mình, cả những sở thích trải dài theo năm tháng như vậy. Nói ra Vương Nguyên sẽ vui mừng sao?
Câu trả lời là không. Vương Nguyên nhất định sẽ chôn mình vào một góc và âm thầm tự trách. Tại vì mình mà Tuấn Khải mới phải khổ sở như vậy.
"Nè, hai người mau nói gì đi chứ."
Không nghe được đáp án vừa ý, Vương Nguyên âm trầm ngước mắt dậy, quát lên. Có biết cậu hồi hộp lắm không hả? Tại sao cứ phải ấp úng như vậy?
Đương nhiên, hai người kia giật bắn mình. Một tiểu bánh trôi nhỏ nhẹ, điềm tĩnh đều đã thay đổi chỉ vì chịu sự ảnh hưởng của Vương Tuấn Khải.
"Tuấn Khải, anh ấy sẽ không đi học nữa."
Chí Hoành nặng nề thốt lên.
"Tại sao?"
Mày đẹp của Vương Nguyên nhíu lại. Hơi thở cũng trở nên thật cực nhọc. Tuấn Khải sẽ không đi học nữa. Là thật sao?
"Anh ấy sẽ không còn là một học sinh cấp ba. Không còn là một đại ca ăn chơi trác táng như trước. Anh ấy bây giờ là chủ tịch hội đồng quản trị cũng là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất của tập đoàn tài chính Vương Thị."
Thiên Tỉ mệt mỏi thở dài. Anh nhẹ nhàng ngã người ra thành ghế. Mắt nhắm hờ lại.
Cả ngôi trường này, tất cả mọi người đều biết Vương Tuấn Khải không thích nắm giữ cổ phần. Cũng không thích bị ràng buộc bởi công việc. Anh ấy chính là con người của sự tự do.
"Người đứng đầu Vương Thị? Là cổ đông? Không còn là học sinh nữa? Là vì sao? Tại sao anh ấy phải như vậy?"
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn ra bên ngoài. Tại sao Tuấn Khải phải làm như vậy? Cậu thực sự không hiểu nổi.
"Vương Thị. Cậu hãy đến Vương Thị để tự mình lấy đáp án."
/
Đứng trước đại sảnh lớn của tập đoàn tài chính Vương Thị, Vương nguyên hít một hơi thật sâu, lấy đủ can đảm cùng mạnh mẽ của 17 năm tích lũy để bước đến nơi bàn tiếp thị.
Vẫn là trong bộ đồng phục trường Khải An, Vương Nguyên cười một cách tự nhiên nhất, hỏi nhân viên tiếp thị:
"Tôi muốn gặp VƯƠNG TUẤN KHẢI."
Đây giống như là một mệnh lệnh cũng chính là một lời khẳng định. Vương Nguyên nhất định phải gặp được Vương Tuấn Khải. Không gặp được, cậu sẽ không về.
Nghe xong câu này, nhân viên tiếp thị xinh đẹp hoảng loạn nhìn thiếu niên trẻ trước mặt. Rất muốn hỏi cậu nhóc này là ai? Tại sao lại to gan như vậy? Nhưng vẫn là nên làm theo nguyên tắc thì hơn.
"Xin hỏi cậu có hẹn trước với Vương tổng không?"
Nhân viên tiếp thị vẫn mỉm cười một cách đại tràng. Giọng nói tuy rất nhỏ nhẹ nhưng vẫn không nén nổi một chút khinh thường.
Vương Nguyên tất nhiên biết được điều đó. Nhưng cậu không quan tâm. Điều quan trọng nhất bây giờ là gặp được Tuấn Khải. Cậu rất muốn biết được câu trả lời từ ANH.
"Không có. Nhưng... Tôi là người quen của anh ấy."
"Xin lỗi, cậu không có hẹn thì không thể gặp Vương tổng. Ngài ấy rất bận."
Nhân viên tiếp thị vẫn cười. Giờ đây đã không còn là khinh bỉ mà chính là tội nghiệp. Tội nghiệp cho một cậu nhóc bị bệnh hoang tưởng. Cậu ấy nghĩ mình là ai? Chủ tịch của Vương Thị là người muốn gặp thì gặp sao?
"Xin hãy cho tôi gặp anh ấy. Nói với anh ấy có Vương Nguyên đến tìm. Nhất định anh ấy sẽ gặp tôi."
Vương Nguyên ra sức van xin. Thiếu chút nữa là cậu quỳ xuống trước mặt cô gái này. Bằng bất cứ giá nào, cậu nhất định phải gặp được anh. Cậu rất nhớ anh. Thực sự rất nhớ. Chỉ cần được nghe giọng nói của anh thôi cũng được.
"Được rồi. Được rồi. Tôi sẽ hỏi thư kí."
Nói xong, cô gái nhanh chóng bắt máy đến bộ phận thư kí tổng tài. Chưa đầy 30s sau, đầu dây bên kia đã có hồi âm.
Họ nói với nhau gì đó rồi lại cúp đi. Mà Vương Nguyên vẫn như một, đứng nguyên tại chỗ, nghe ngóng tình hình.
"Sao rồi?"
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Vương Nguyên ngay tức khắc hỏi. Đáp lại cậu là cái lắc đầu của cô gái trẻ.
Nhưng, cậu vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục van xin. Rất may, cô gái này lại đồng tình với tình trạng của Vương Nguyên. Máy lại được kết nối.
"Xin hãy kết nối với tổng tài rằng có người nhất định phải gặp ngài ấy."
Đầu dây bên kia nói gì đó liền im lặng. Chưa đầy 2s sau, một giọng nói trầm ấm vang lên. Mà giọng nói này, có chết cậu cũng không thể quên được.
Vương Tuấn Khải!
Vương Nguyên nhanh như chớp bắt lấy điện thoại từ tay cô gái. Những chưa kịp nói, cậu nghe thấy tiếng gì đó...
"Nói với người đó tôi không muốn gặp cậu ta nữ..."
"Thật sự không muốn gặp sao?"
Vương Nguyên run run hỏi.
Nghe được giọng nói này, đầu dây bên kia bất chợt im lặng. Chỉ còn là tiếng thở đều đều. Dường như, người kia đã rất sốc và đang lấy lại bình tĩnh.
"Trả lời em. Thật sự không muốn gặp sao?"
Vương Nguyên rống lên qua điện thoại. Bàn tay sớm đã lạnh ngắt đi.
Vương Tuấn Khải, xin anh hãy nói không đi. Xin anh hãy nói muốn gặp em đi. Xin anh đấy!
"Không gặp."
Hai từ này lúc nói ra đã sớm lạnh như băng. Một chút lưu tình cũng không có. Một chút cảm giác ấm áp cũng chẳng còn. Rốt cuộc là tại sao lại như vậy?
Nước mắt Vương Nguyên từng giọt, từng giọt rơi xuống. Thật đắng, thật mặn cũng thật chát.
Không có một chút ngọt ngào nào sao?
Là không!
Điện thoại rơi xuống, va chạm mạnh vào bàn. Cậu không quan tâm. Tim cậu đau lắm rồi. Nhưng cậu không hề hay biết, đầu dây bên kia còn truyền lại một giọng nói ấm áp vạn phần.
"Xin lỗi. Vô cùng xin lỗi."
Vương Tuấn Khải khóc lên qua điện thoại. Nhưng cậu không nghe thấy, cũng chẳng hay biết.
"Vương Tuấn Khải, không gặp được anh, tôi không về."
Nói xong, cậu lạnh lùng bước về phía thang máy chuyên dụng, nơi chỉ dành cho những bộ phận cấp cao.
Phía sau cậu, bảo vệ cùng nhân viên không ngừng chạy đến ngăn cản.
Cậu vẫn vậy, ý chí vẫn kiên cường mạnh mẽ đến lạ thường. Cậu cố gắng đẩy tất cả những người bọn họ ra. Cố gắng hướng về phía thang máy nhưng vô ích.
Hình ảnh này sớm đã thu vào trong mắt một người.
Anh ngồi trên ghế xoay đắt tiền, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình phẳng, một loại chất lỏng trong suốt vẫn không ngừng rơi. Bàn tay nắm chặt lại, đặt trên môi, cố gắng ngăn chặn những tiếng khóc.
Cậu nhóc này sao lại cứng đầu đến vậy? Anh không gặp cậu, lẽ ra cậu nên đi chứ! Cậu là người có da mặt mỏng lắm mà.
Đừng như vậy! Anh đã đủ mệt mỏi lắm rồi.
"Nguyên Tử của anh, anh nhất định sẽ quay lại. Nhưng không phải bây giờ. Khi Hàn Viễn Quân đó trắng tay, em sẽ chỉ là của riêng anh! Anh thề đó."
HẾT CHƯƠNG 38
Bình luận truyện