Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 1 - Chương 36: Gầy
Cô thả tay mình xuống, chuẩn bị thay quần áo đi học, ngôi trường kia, kì thật vẫn có chút lúng túng, bởi đa số môn học cô đều nghe không hiểu, nhưng, được ngồi học vẫn có một cảm giác rất hưởng thụ, cô đang cố gắng thích ứng, thích ứng để có thể là Dư Châu.
Thay đồng phục, trong gương vẫn là một gương mặt mập mạp, không biết có phải cảm giác của cô sai hay không, cảm giác khuôn mặt này so với quá khứ đã gầy đi một chút, hai mắt khi nheo lại cũng có thể mở to hơn một chút, có điều, nhìn kĩ lại gương mặt này, cũng không đến nỗi quá xấu, thậm chí, còn có chút đáng yêu, tuy nhiên, đây là do những bạn bè tốt tính nhận xét.
Cô cũng không chọn mặc váy, đôi chân như vậy lộ ra tuyệt đối không phải chuyện đẹp mắt gì.
Ngồi trên xe, quả nhiên, đã gầy đi một chút mà, xem đi, không bị kẹp cửa xe nữa. Môi khẽ nhếch mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn dường như được ánh mặt trời âu yếm, có chút mượt mà sáng bóng.
“Đúng là gầy đi một chút rồi.” Dư Dịch nhéo nhéo khuôn mặt cô, đôi mắt cũng loan loan ý cười, trên mặt một mảnh ôn nhu không chút tạp chất, anh ấy thực ra cũng là một người anh trai rất tốt.
“Đúng vậy, em sẽ cố gắng, từ nay về sau sẽ ngày một gầy đi.” Cô quay đầu nhìn ra ngoài, tuy âm thanh rất nhẹ, nhưng lại cực kì kiên định, đúng vậy cô sẽ cố gắng, nhất định sẽ.
Dư Dịch nhìn ánh mặt trời rơi trên khuôn mặt cô, tuy béo, nhưng đọng trên làn da cô như ngôi sao vụt qua, cậu ngây ra như tượng gỗ, dường như lại được thấy lại Dư Châu khi còn bé, cũng là thanh âm nhỏ bé mềm mại gọi cậu anh.
Chỉ là, không biết từ lúc nào, dường như đã rất lâu rồi không được nghe con bé gọi nữa.
“Châu Châu, gọi một tiếng anh trai xem nào.” Dư Dịch xoa nhẹ mái tóc cô, Dư Châu theo bản năng thoáng nghiêng đầu, khiến tay cậu trượt xuống tóc, mặc dù có quan hệ máu mủ người thân, nhưng, đối với cô vẫn còn rất lạ lẫm, cô không thích cùng người khác quá gần gũi, cho dù là Dư Dịch cũng vậy.Dien’;dan/le;quydon.
Dư Dịch thu hồi cánh tay, thở dài một hơi, quả nhiên vẫn có cảm giác xa cách.
Dư Châu hơi mím môi, hướng ánh mắt ra ngoài cửa, cảnh sắc bên ngoài không ngừng biến hóa, nhà cao tầng dày đặc, dường như đây là thế giới bên kia, cảnh sắc quá khác biệt với thế giới trước kia của cô, bây giờ cô xuyên qua, cũng chỉ có thể thích ứng, không phải cuộc sống thích ứng với cô mà chính cô phải thích ứng với nó.
Gọi anh trai, cô thực sự không kêu ra, cô không có người thân, cho nên không biếtcảm giác có người nhà ở bên là như thế nào, bây giờ lại có cha mẹ, còn thêm một người anh trai, nhưng ngoại trừ mẹ, dường như, cô đối với hai người kia vẫn có chút bài xích, từ đầu đến cuối Hứa Nhu đối với cô là kiểu cưng chiều hết mực, Dư Phẩm Thành thì kín đáo hơn, có lẽ ông cũng rất thương con gái, nhưng lại không biểu lộ rõ ràng hết ra ngoài như Hứa Nhu.
Về phần Dư Dịch, có lẽ, cô cần thêm một chút thời gian. Người thân mới, thân phận mới, cho dù năng lực tiếp thu của cô rất cường đại, cũng không thể nhanh chóng tiếp nhận dễ dàng được.
Cô là người, không phải là máy móc hoạt động theo lập trình.
Dư Dịch chỉ thấy một sườn bên mặt của cô, nhận ra cô cự tuyệt, thật ra, trước kia Dư Châu cũng như vậy, nhưng không phải do cô không muốn mà vì cô sợ, cô sợ người anh trai này, lá gan của Dư Châu rất nhỏ, cho nên,Dien/dan’lequydon trong nhà, ngoại trừ mẹ Hứa Nhu, ai cô cũng sợ, nhất là bố Dư Phẩm Thành, vì vậy, đối với hai người Dư Châu luôn giữ khoảng cách, cũng từ lâu rồi, mà bây giờ Dư Châu đối với bọn họ đã ôn hòa hơn, vì vậy cũng không có ai hoài nghi cái gì.
Thay đồng phục, trong gương vẫn là một gương mặt mập mạp, không biết có phải cảm giác của cô sai hay không, cảm giác khuôn mặt này so với quá khứ đã gầy đi một chút, hai mắt khi nheo lại cũng có thể mở to hơn một chút, có điều, nhìn kĩ lại gương mặt này, cũng không đến nỗi quá xấu, thậm chí, còn có chút đáng yêu, tuy nhiên, đây là do những bạn bè tốt tính nhận xét.
Cô cũng không chọn mặc váy, đôi chân như vậy lộ ra tuyệt đối không phải chuyện đẹp mắt gì.
Ngồi trên xe, quả nhiên, đã gầy đi một chút mà, xem đi, không bị kẹp cửa xe nữa. Môi khẽ nhếch mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn dường như được ánh mặt trời âu yếm, có chút mượt mà sáng bóng.
“Đúng là gầy đi một chút rồi.” Dư Dịch nhéo nhéo khuôn mặt cô, đôi mắt cũng loan loan ý cười, trên mặt một mảnh ôn nhu không chút tạp chất, anh ấy thực ra cũng là một người anh trai rất tốt.
“Đúng vậy, em sẽ cố gắng, từ nay về sau sẽ ngày một gầy đi.” Cô quay đầu nhìn ra ngoài, tuy âm thanh rất nhẹ, nhưng lại cực kì kiên định, đúng vậy cô sẽ cố gắng, nhất định sẽ.
Dư Dịch nhìn ánh mặt trời rơi trên khuôn mặt cô, tuy béo, nhưng đọng trên làn da cô như ngôi sao vụt qua, cậu ngây ra như tượng gỗ, dường như lại được thấy lại Dư Châu khi còn bé, cũng là thanh âm nhỏ bé mềm mại gọi cậu anh.
Chỉ là, không biết từ lúc nào, dường như đã rất lâu rồi không được nghe con bé gọi nữa.
“Châu Châu, gọi một tiếng anh trai xem nào.” Dư Dịch xoa nhẹ mái tóc cô, Dư Châu theo bản năng thoáng nghiêng đầu, khiến tay cậu trượt xuống tóc, mặc dù có quan hệ máu mủ người thân, nhưng, đối với cô vẫn còn rất lạ lẫm, cô không thích cùng người khác quá gần gũi, cho dù là Dư Dịch cũng vậy.Dien’;dan/le;quydon.
Dư Dịch thu hồi cánh tay, thở dài một hơi, quả nhiên vẫn có cảm giác xa cách.
Dư Châu hơi mím môi, hướng ánh mắt ra ngoài cửa, cảnh sắc bên ngoài không ngừng biến hóa, nhà cao tầng dày đặc, dường như đây là thế giới bên kia, cảnh sắc quá khác biệt với thế giới trước kia của cô, bây giờ cô xuyên qua, cũng chỉ có thể thích ứng, không phải cuộc sống thích ứng với cô mà chính cô phải thích ứng với nó.
Gọi anh trai, cô thực sự không kêu ra, cô không có người thân, cho nên không biếtcảm giác có người nhà ở bên là như thế nào, bây giờ lại có cha mẹ, còn thêm một người anh trai, nhưng ngoại trừ mẹ, dường như, cô đối với hai người kia vẫn có chút bài xích, từ đầu đến cuối Hứa Nhu đối với cô là kiểu cưng chiều hết mực, Dư Phẩm Thành thì kín đáo hơn, có lẽ ông cũng rất thương con gái, nhưng lại không biểu lộ rõ ràng hết ra ngoài như Hứa Nhu.
Về phần Dư Dịch, có lẽ, cô cần thêm một chút thời gian. Người thân mới, thân phận mới, cho dù năng lực tiếp thu của cô rất cường đại, cũng không thể nhanh chóng tiếp nhận dễ dàng được.
Cô là người, không phải là máy móc hoạt động theo lập trình.
Dư Dịch chỉ thấy một sườn bên mặt của cô, nhận ra cô cự tuyệt, thật ra, trước kia Dư Châu cũng như vậy, nhưng không phải do cô không muốn mà vì cô sợ, cô sợ người anh trai này, lá gan của Dư Châu rất nhỏ, cho nên,Dien/dan’lequydon trong nhà, ngoại trừ mẹ Hứa Nhu, ai cô cũng sợ, nhất là bố Dư Phẩm Thành, vì vậy, đối với hai người Dư Châu luôn giữ khoảng cách, cũng từ lâu rồi, mà bây giờ Dư Châu đối với bọn họ đã ôn hòa hơn, vì vậy cũng không có ai hoài nghi cái gì.
Bình luận truyện