Nữ Nhân Hữu Độc

Chương 12



Lộ Thiểu Hành rời khỏi trước tiên, Lương Hạo chỉ cười nói tên kia không phải chiếu cố bình thường. Những người òn lại, đương nhiên tiếp tục trò chơi. Thiếu ai cũng giống nhau chơi đùa, giống nhau uống rượu ăn cơm, không có cái gì khác biệt.

Trong lúc ăn cơm, Trác Dực Đình che chở Lê Họa. Cô đối với anh cười cười, tỏ ra cô không có gì không khoẻ.

Bữa tiệc liên tục có chút muộn, cô ăn được cũng không nhiều, đối với những người xa lạ này, chưa nói tới cao hứng hoặc là mất hứng, chính là nhất định không làm người dẫn đầu.

Sau khi ăn xong, Trác Dực Đình đưa cô về nhà. Bóng đêm dần dần buông xuống, ngọn đèn bắt đầu sáng lên, càng ngày càng đuổi theo ngọn đèn thành của Yên Xuyên, ngẩng đầu nhưng lại thấy không rõ ban đêm không biết là dạng gì.

Sờ bụng căng tròn của mình, nhìn về phía Trác Dực Đình,"Em hôm nay ăn rất no."

Trác Dực Đình quay đầu, "Không phải chưa ăn bao nhiêu sao?"

"Anh gắp nhiều như vậy, còn giả bộ, anh cố ý." Giọng điệu oán giận, càng giống như làm nũng, cô càng ngày càng thích ứng cuộc sống như thế.

"Tuyệt đối là bị oan uổng."

"Vậy anh liền bị oan chịu khổ đi." Tâm tình của cô nhìn qua không tệ, có lẽ chính mình biết mình nghĩ muốn cái gì đồng thời dựa theo cố gắng như vậy, sẽ không lại cảm thấy buồn phiền.

Trác Dực Đình đưa cô trở lại phía dưới nhà trọ, cô từ trong xe đi ra, lại đứng ở ngoài cửa sổ xe, dán lên trán của anh một nụ hôn.

"Lái xe cẩn thận một chút." Cô vẫy tay.

Trác Dực Đình sờ sờ trán của mình, nhìn cô cười sáng lạn, "Em đi ngủ sớm một chút."

Cô nhìn xe của anh rời đi rất xa rất xa, đứng tại chỗ, ngây ngốc cười cười. Vừa mới chuẩn bị xoay người, di động liền rung lên, cầm lấy là tin nhắn của Trác Dực Đình.

"Anh hiện tại đã bắt đầu nhớ em, em nói anh phải làm sao bây giờ?" Đơn giản nói.

Cô cầm di động, đi hai bước, lại nhanh chóng trả lời "Vậy tặng cho anh buổi tối hôm nay mơ thấy em."

Bước chân bước đi vào thang máy, nhìn bóng dáng của nhìn mình, "Thực ra ngươi rất hài lòng với cuộc sống như thế đi?" Cười chính mình rất ngu ngốc, chỉ vào bóng dáng của chính mình, "Thật khờ, đi nói với chính mình!"

Đi ra thang máy, tìm cái chìa khóa, tất tất tác tác của tiếng đèn vang lên trong bóng đêm.

Cô cầm lấy một chuỗi chìa khóa, chậm rãi ngẩng đầu, ở trước phòng cô, một người đứng đó xa lạ lại quen thuộc.

Cô chỉ đứng, không mở miệng, cũng không di chuyển bước chân, đèn sáng lại tắt. Đang nhìn ở bên kia, bóng dáng xa lạ đứng thẳng, hình thành pho tượng trong bóng đêm, ánh sáng của tàn thuốc còn đang rơi.

Cô ho khan vài tiếng, đèn lại sáng lên lần nữa.

Từng bước một đi qua, ý cười trên mặt người phía trước sớm đã biến mất hầu như không còn, anh thế nhưng lại ở chỗ này, cũng không thể dùng từ nào để hình dung. Có lẽ chỉ đi vài bước, bởi vì khoảng cách không xa, cô còn cách anh vài thước, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.

Nhận điện thoại.

"Về đến nhà chưa?"

"Ừ." Cô ngẩng đầu nhìn người cách đó không xa.

"Chỉ là muốn nghe em nói một chút."

Nếu không phải bây giờ, có lẽ cô sẽ cười rộ lên, "Hiện tại đã nghe được chứ?"

"Ừ." Trác Dực Đình ngây ngô cười, "Đi ngủ sớm một chút đi."

"Em cũng sẽ không nằm mơ." Giọng điệu nói đùa bình thường.

"Anh sẽ mơ." Trác Dực Đình nắm di động, hít thở thật dài, "Anh như vậy, có phải hay không rất ngây thơ?"

"Ngây thơ giống đứa nhỏ, một bên lái xe một bên gọi điện thoại, rất không đúng."

"Ha ha, anh cúp máy, em nghỉ ngơi sớm một chút."

"Cẩn thận một chút."

Cất kỹ di động, ánh mắt của cô lại trở lại trên người cách đó không xa.

"Đã lâu không gặp. . ." Cô mới vừa mở miệng, liền cười chính mình, quá dối trá, rõ ràng mới vừa gặp qua, làm gì tìm lý do như vậy, ngay cả mình đều cảm thấy rất ngốc.

Lộ Thiểu Hành bỏ điếu thuốc lá trong tay xuống, "Tôi đang đợi cô."

Lời nói đơn giản, lại chen vào lòng của cô, "A, có chuyện gì sao?"

Cô đương nhiên không tin anh đến cùng cô ôn chuyện.

Cũng không có dự định mở cửa, càng không có suy nghĩ mời anh đi vào, có chuyện ở chỗ này nói đi, sau đó liền như trước kia vậy, giả vờ cho tới bây giờ cũng không quen biết, đối với tất cả mọi người đều tốt. Cuối cùng học được, từ chối quá khứ, vĩnh biệt quá khứ, như vậy rất tốt, vì sao phải đột nhiên xuất hiện?

Lộ Thiểu Hành đánh giá cô, khóe miệng cười khẽ, đèn ở phía sau lại tắt, ý cười trên mặt anh dừng ở trong mắt cô, khoảng cách ở giữa ba thước, không có gần nửa phân.

"Không mời tôi ngồi một chút sao?" Lộ Thiểu Hành chậm rãi mở miệng, đèn lại sáng lên.

Hành lang chật hẹp, hai người đều đứng im lặng, giống như đang giằng co.

"Có chuyện gì cứ nói thẳng đi." Cô cũng không nghĩ thỏa hiệp, "Nếu như là muốn tôi cách xa bạn thân của anh một chút, thật xin lỗi, tôi nghĩ tôi thỏa mãn không được." Đi đến cửa phòng, lấy ra cái chìa khóa, đẩy cửa ra, lúc này mới nhìn anh, "Nhị thiếu lái xe cẩn thận một chút, tạm biệt."

Ở nháy mắt cô chuẩn bị đóng cửa, anh đột nhiên tiến lên từng bước, lách mình theo khe cửa xông vào, mà cô sợ kẹp vào anh, không dám dùng sức, để cho anh dễ dàng đi vào.

Một loạt hành động của anh, làm cho cô không kịp nghĩ gì.

Anh đưa tay sờ công tắc lóe một chút ánh sáng, nháy mắt phòng sáng như ban ngày. Anh đánh giá mặt của cô, anh rất ít chăm chú nhìn cô như thế, thì ra bộ dạng cô là thế này, nhìn qua có chút mảnh mai, cùng khí chất quật cường trên bàn rượu của cô hoàn toàn bất đồng.

Anh cũng không có nghĩ tới cùng cô có gì vướng mắc, từ trước đến nay không thích quản chuyện của người khác, cũng là như thế, nhìn thấy Trác Dực Đình thích cô, anh cũng không nói một lời. Sẽ không ở trước mặt Trác Dực Đình bàn lộng thị phi (đâm bị thóc, chọc bị gạo), nói cho Trác Dực Đình biết "Cô" là một hạng người gì, cũng sẽ không ra vẻ mình vô cùng hiểu cô dường như không cố ý làm thấp đi, cho dù anh rõ ràng có tư cách này.

Bất luận Trác Dực Đình cùng cô như thế nào, anh cũng sẽ không phản đối, cũng sẽ không chúc phúc, đều là chuyện cùng anh không quan hệ.

Lúc trước Lương Hạo nói chuyện kia, làm cho anh đột nhiên phát hiện, thì ra anh đối với cô thực ra cũng không có làm được tâm bình thường, cũng mang theo thành kiến, cùng cho rằng cô không phải một phụ nữ tốt.

Chí ít phụ nữ tốt sẽ không chủ động lên giường một người đàn ông xa lạ đi?

Đem cô không quen, khiến cho anh cảm thấy cô là một phụ nữ không biết thẹn.

Hẳn là tốt lắm.

"Cô sợ hãi?" Anh bình tĩnh tự thuật "Sợ cái gì?"

Sợ anh đem quá khứ của cô bày ra? Sợ hãi Trác Dực Đình biết chân tướng? Con ngươi anh híp lại.

"Nhị thiếu đợi lâu như vậy, chính là hỏi tôi chuyện này?" Trong lòng cô vẫn thắc mắc, nhưng cũng đoán không ra, trong lúc đó bọn họ có thể có cái gì liên hệ.

Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, trước sau như một xa cách, "Tôi nhớ rõ tôi trước kia đi tìm cô."

Cô chau mày, không có mở miệng.

"Cô cùng bạn tốt của cô... " Lộ Thiểu Hành dừng một chút, đó là đoạn trí nhớ không vui vẻ, đối phương đang vui vẻ mắng hai đứa ngốc, mà anh người bị mắng đang đứng trước mặt hai đương sự, tình cảnh có thể nghĩ có bao nhiêu buồn cười.

Lê Họa nắm góc áo của chính mình, cô đương nhiên không có quên tất cả chuyện kia, không biết vì cái gì anh đột nhiên đề cập đến, "Nhị thiếu không cần lưu cho tôi mặt mũi, đúng vậy, lúc đó tôi cố ý giả vờ mình mang thai, để anh chia tay bạn gái của mình, chính là như vậy."

Đều đã lâu như vậy.

Tầm mắt của anh dừng trên mặt cô "Vì cái gì?"

"Ghen tị". Cô trả lời như đây là điều đương nhiên.

Nụ cười của cô còn chưa kịp nở rộ, Lộ Thiểu Hành đã đứng trước mặt cô, "Tôi là nói, vì sao thật sự mang thai lại gạt ta nói không có."

Thanh âm từng chữ từng chữ của anh vang ở bên tai của cô, làm cho cả người cô chấn động.

"Tôi không biết anh đang nói cái gì."

"Cô nên biết, tôi muốn tra, cuối cùng cũng tra ra."

"Không có đứa nhỏ, bất luận anh tin hay không."

Lộ Thiểu Hành nhìn cô một cái, nếu hỏi không ra cái gì, đương nhiên không cần lãng phí thời gian.

Bước chân của anh vang lên, chậm rãi biến mất.

Đèn hành lang, biểu thị trạng thái bị người quấy rầy, cô chống đỡ thân thể của mình.

Nhắm mắt, nhìn đồng hồ trên tường.

Cái gì đều không có xảy ra, Cái gì đều không có xảy ra.

Lúc sau thức dậy, cái gì cũng sẽ không thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện