Chương 342
Chương 342
Vị này khiến anh không phân biệt rõ nên uống thêm mấy ngụm rồi đặt tách xuống nói: “Chắc chắn lá trà này là từ cây mẹ Đại Hồng Bao của núi Vũ Di, chỏ có điều loáng thoáng có vị gì đó không bình thường. Có thể là do khâu bảo quản có vấn đề, nhưng không ảnh hưởng đến hương trà vốn có của nó, là trà ngon.”
“Ha ha, Minh Húc đúng là giỏi, quả nhiên là cao thủ trà đạo.
Lâm Xảo Lâm thấy anh uống mấy ngụm, đáy mắt vụt qua ý cười.
“Chú Lâm quá khen rồi, cháu chỉ là nghiệp dư thích trà đạo mà thôi, không đến mức là cao thủ. À phải rồi, chú Lâm, cháu có chuyện muốn hỏi chú.”
Kiều Minh Húc nhìn Lâm Xảo Lâm rồi nói.
“Minh Húc, khoan hẵng nói chuyện, chú có thứ này muốn cho cháu xem, cháu đi theo chú.”
Lâm Ngọc nũng nịu kéo anh rồi nói: “Đợi xem xong rồi nói chuyện với cha em sau, giờ không vội.”
“Ngọc Ngọc, đợi anh nói chuyện với chú xong rồi xem, được không?”
Kiều Minh Húc hơi mất kiên nhẫn.
“Không được, người ra muốn anh xem ngay bây giờ, anh đợi lát nữa rồi nói chuyện với ba em sau.”
Lâm Ngọc chu cái miệng đỏ, nhìn anh với vẻ vô cùng tủi thân, hói: “Minh Húc, chắc không phải ngay cả chút yêu cầu này của em mà anh cũng không chịu đồng ý đấy chứ? Vậy em còn có thể có lòng tin để đợi anh thêm ba năm sao?”
Nghe thấy câu này, Kiều Minh Húc cũng chỉ đành đứng lên, bị cô ta kéo lên lầu, đi vào phòng của cô ta.
“Xem gì đấy?”
Kiều Minh Húc nghỉ ngờ hỏi.
“Anh ngồi đây trước đi, em đi lấy cho anh xem. Hì hì, anh đợi đây nhé, em quay lại ngay.”
Lâm Ngọc đẩy anh ngồi lên chiếc giường lớn màu hồng của cô ta, sau đó đi ra ngoài.
Kiều Minh Húc ngồi trên giường Lâm Ngọc, nhàm chán quan sát quanh phòng.
So với phòng chỉ có sách và sách của Mạch Tiểu Miên thì căn phòng này thực sự vô cùng nữ tính, hơn nữa trong phòng thoang thoảng hương thơm, ngửi rất dễ chịu, anh không hỏi hít thêm vài hơi.
Đột nhiên Kiều Minh Húc cảm thấy mí mắt hơi trĩu nặng, muốn ngủ một giấc.
Nhìn thấy chiếc giường mềm mại, anh bất giác nằm xuống.
Lúc này, Lâm Ngọc đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Kiều Minh Húc nằm trên giường, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nham hiểm.
“Minh Húc…”
Cô ta đi tới trước mặt anh, cúi người, đẩy nhẹ vào bả vai anh, khẽ hỏi: “Anh buồn ngủ lắm à? Có muốn ngủ một giấc không?”
Kiều Minh Húc hơi hé mắt, vì cô ta cúi người xuống nên đúng lúc toàn bộ cảnh xuân trong cổ áo chữ V khoét sâu lọt vào tầm mắt anh, mà lúc này, nụ cười của cô ta cũng trở.
nên vô cùng quyến rũ.
Cảm giác toàn thân nóng bức, nóng đến nỗi anh muốn cởi hết quần áo trên người ra.
“Minh Húc, có phải anh nóng lắm không?”
Lâm Ngọc nhìn đôi mắt đang dần bị dục vọng nhuốm đỏ của anh, vừa yêu kiều hỏi vừa duỗi bàn tay mềm mại ra, vuốt ve ngực anh, ngón tay khiêu khích nơi nhạy cảm của anh.
Bình luận truyện