Chương 343
Chương 343
Lúc này, Kiều Minh Húc chỉ cảm thấy máu toàn thân như đang sục sôi, đầy dục vọng nào đó, đặc biệt là khi Lâm Ngọc dán sát cơ thể vào người anh, anh có khát khao, khát khao có thể giải phóng cơn nóng bức trên cơ thể mình…
Nhưng anh vẫn giữ được một chút tỉnh táo, bắt đầu vươn tay đẩy cô ta ra.
Ai mà ngờ, bàn tay đó lại chạm vào thứ mềm mại của cô ta.
Xúc cảm quá tuyệt vời khiến ngọn lửa trong anh càng thêm hừng hực.
Lâm Ngọc thấp giọng rên lên một tiếng, vươn tay cởi áo khoác lông chồn, lộ ra chiếc váy hai dây màu đỏ.
Làn da cô ta trắng nõn, nơi mềm mại đẫy đà trông như sắp căng rách chiếc váy mỏng, lại càng thêm quyến rũ mê hoặc.
Hơi thở của Kiều Minh Húc bắt đầu nặng nề, ánh mắt nhìn cô ta cũng trở nên mơ màng.
“Minh Húc, muốn em rồi phải không, em là của anh, em chỉ yêu anh…”
Lâm Ngọc nghiêng người cúi đầu, nỉ non thổi hơi vào tai anh, sau đó đầu lưỡi liếm nhẹ trên đường viền tai của anh…
Ý thức của Kiều Minh Húc hơi hỗn loạn, bị cô ta khiêu khích như vậy nhưng không cách nào khống chế được, anh lật người đè cô ta dưới thân…
Lâm Ngọc vươn tay ôm cổ anh, kề miệng đến muốn hôn anh.
Bị đôi môi tô son phảng phất hương hoa hồng nhàn nhạt của cô ta chạm vào, đầu Kiều Minh Húc chọt tỉnh táo lại, anh ngoảnh mặt đi, tránh nụ hôn của cô ta theo phản xạ có điều kiện.
Môi Lâm Ngọc chỉ có thể rơi trên gò má anh, cô ta nỉ non, ôm càng chặt hơn.
Kiều Minh Húc chỉ cảm thấy cơn nóng trong người càng thêm dữ dội, Lâm Ngọc trước mặt như biến thành Mạch Tiểu Miên.
Anh cũng không kiềm được mà chủ động vươn tay ôm lấy cô ta…
Lâm Ngọc thấy Kiều Minh Húc từ bị động thành chủ động nên càng thêm nhiệt tình, lần nữa muốn hôn lên môi anh.
Nhưng Kiều Minh Húc vừa tiếp xúc với mùi son môi của cô ta là đầu óc lại tỉnh táo, nhận ra người phụ nữ trước mắt là Lâm Ngọc chứ không phải Mạch Tiểu Miên.
Cũng nhờ chút tỉnh táo cuối cùng mà Kiều Minh Húc dùng sức đẩy Lâm Ngọc ra, thấp giọng hét: “Tránh ra!”
“Minh Húc, em muốn anh, anh cũng muốn em, em không tránh!”
Lâm Ngọc cố chấp tiến tới, tay vuốt vẻ nơi nóng bỏng nhất, nhạy cảm nhất của anh.
Kiều Minh Húc run rẩy…
Lâm Ngọc dứt khoát tuột dây váy xuống, để nửa thân trên của cô ta trần trụi trước mắt anh…
Kiều Minh Húc dựa vào chút ý thức tỉnh táo đó, cố gắng kiềm nén bản thân..
Lâm Ngọc đè lên trên…
Đột nhiên, cơ thể anh bắt đầu co giật dữ dội, bọt mép sùi ra, tay chân không ngừng run rẩy, khuôn mặt méo mó, vô cùng bất thường…
Anh đột ngột như vậy khiến Lâm Ngọc giật mình, vội xuống khỏi người anh, lay vai anh, gọi: “Minh Húc, Minh Húc, anh sao vậy?”
Bình luận truyện