Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 390



Chương 390

“Còn mạnh miệng cãi nữa!”

Kiều Minh Húc đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng búng vào trán cô, nói: “Rõ ràng là làm chuyện tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu thừa nhận. Trên đời này, còn có người sống theo kiểu Lôi Phong như em sao?”

“Tôi không phải là sống theo kiểu Lôi Phong, mà tôi chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi.”

Mạch Tiểu Miên trừng mắt nhìn, nói: “Nhưng mà, cho dù tôi có bắt đầu từ động cơ gì, kết quả đều là tôi đã thay anh cản một viên đạn, anh phải báo đáp thật tốt cho tôi đấy.”

“Em muốn báo đáp thế nào? Nói đi!”

“Vẫn là tâm nguyện lần trước của tôi đó, anh phải cùng tôi đi ăn chợ đêm. Tôi ăn cái gì, anh phải ăn cái đó!”

“Đơn giản như vậy?”

“Ừ ừ, tôi đây là một người phụ nữ không có yêu cầu cao, cho nên anh phải quý trọng.”

Mạch Tiểu Miên miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại đã sớm âm thầm sảng khoái.

Đơn giản sao?

Không sao, đối với người bình thường mà nói, đi chợ đêm ăn lòng xào nghệ, là một món ăn rất đơn giản lại hưởng thụ.

Nhưng đối với công tử mắc bệnh sạch sẽ như Kiều Minh Húc này, chắc chắn không hề đơn giản. Đoán chừng cũng giống như người bình thường muốn vàng vậy.

Ha ha!

Nghĩ tới đây, cô lập tức trở nên vui vẻ.

Trong lòng vui nên gương mặt cô cũng bất giác hơi lộ ra cảm xúc thật.

Kiều Minh Húc nhìn thấy vẻ mặt không có ý tốt, cười một cách giảo hoạt như vậy, bèn trợn mắt hỏi c: ó phải em đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì đó với tôi không đấy?”

“Gì cơ chứ? Kiều Minh Húc à, hình như tôi chưa từng chỉnh đốn gì anh cả đấy? Còn cái gì mà mưu ma chước quỷ cơ: chứ? Đừng quên, tôi là ân nhân cứu mạng của anh, anh không thể oan uổng tôi như vậy được. Tôi sẽ cảm thấy.

tuyệt vọng với cái thế giới này đấy!”

Mạch Tiểu Miên làm bộ vô cùng đứng đắn, dáng vẻ nghiêm túc nói.

Nhìn dáng vẻ ăn không nói có của cô, trực giác của Kiều Minh Húc cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

Trong cái đầu nhỏ của cô, chắc chắn đang suy nghĩ đến chuyện quái quỷ gì đó rồi.

Tuy nhiên, cứ để cho cô tự do phóng khoáng vậy đi, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi!”

“Đúng rồi, không phải anh muốn dẫn tôi đến gặp một người rất quan trọng sao? Có chuyện xảy ra như vậy, có làm lỡ hẹn không?”

Mạch Tiểu Miên đột nhiên nghĩ tới mục đích hai người ra khỏi cửa, bèn không khỏi hỏi thăm.

“Không sao cả, rất nhanh người đó sẽ tới đây gặp chúng ta thôi.”

Giọng nói của Kiều Minh Húc có chút phức tạp nói.

“Rốt cuộc là ai vậy chứ?”

Mạch Tiểu Miên thật sự tò mò, người mà cô sẽ hối hận nếu không gặp được là ai.

Lúc này, chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện