Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 3: Có bệnh hay không có bệnh???
Tăng Dĩ Nhu và Lục Ly đến bệnh viện tâm thần, y tá dẫn bọn họ tới phòng bệnh của Khúc Mịch.
Nhập mật khẩu dưới tầng trệt, cánh cửa thép nặng trịch từ từ hé mở, lộ ra hành lang sâu hun hút. Các phòng bệnh riêng biệt nằm trải dài theo hành lang, mỗi phòng chỉ có một cửa sổ bé bằng lòng bàn tay.
Lục Ly quan sát cánh cửa làm bằng vật liệu chống đạn, kính cường lực, trên cửa còn có ổ khóa chống trộm, cười cười nói: “Nơi này chắc hẳn là phòng bệnh đặc biệt dành cho những bệnh nhân tâm thần có khuynh hướng bạo lực nặng, muốn từ bên trong thoát ra ngoài e là rất khó.”
“Khi nhập viện, bệnh nhân chỉ mắc căn bệnh ảo tưởng nhẹ, tuy nhiên việc trễ nải trong khi tiến hành trị liệu khiến bệnh tình ngày càng trầm trọng. Anh ấy từ phòng bệnh lầu một chuyển đến lầu hai, cuối cùng phải vào phòng bệnh đặc biệt. Ngoại trừ bác sĩ điều trị thì không ai được phép tiếp xúc. Lát nữa, khi hai người vào trong, nếu xảy ra chuyện gì thì nhấn chuông báo.
“Khoan đã!!!”, Lục Ly và Tăng Dĩ Nhu đưa mắt nhìn nhau, sau đó Lục Ly hỏi, “Ý cô là giáo sư Khúc ở trong căn phòng này mắc bệnh tâm thần? Lại còn rất nghiêm trọng?”
Y tá dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để đáp trả anh ta: “Không bị bệnh thì vào đây làm gì!” Cô y tá vừa nói vừa mở cánh cửa phòng cuối cùng. Đợi hai người bọn họ bước vào trong phòng, cô ta liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong phòng không có gì ngoài chiếc giường bệnh. Một người đàn ông nằm trên giường, sắc mặt tiều tụy, đôi mắt thâm quầng, sâu hoẵm. Anh mặc bộ quần áo bệnh nhân nhăn nhúm, hai tay áo dài bị cột với nhau, cố định trên thành giường. Đôi chân dạng ra hình chữ bát, cổ chân bị khóa bằng xích sắt phía cuối giường.
Sặc!!! Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tăng Dĩ Nhu sửng sốt … không lẽ y tá dẫn hai người vào nhầm phòng?
“Không hề nhầm lẫn, tôi chính là Khúc Mịch.” Người đàn ông lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn họ, thanh âm khàn khàn vang lên.
“Chào giáo sư Khúc, tôi là Lục Ly, thuộc đội cảnh sát hình sự.” Anh ta vươn tay, sau đó ngay lập tức mở miệng ngữ khí đầy gượng gạo: “Xin lỗi! Quen tay! Giáo sư Khúc lúc này không tiện cùng tôi bắt tay!”
“Tôi tên Tăng Dĩ Nhu, bác sĩ pháp y.” Tăng Dĩ Nhu đứng một bên, âm thầm quan sát người đàn ông trước mắt.
Một ‘Khúc Mịch’ cô ngưỡng mộ đã lâu lại mang theo dáng vẻ thế này … cô thật sự không thể tin vào mắt mình.
“Lục Ly, can đảm, cẩn trọng, thân thủ nhanh nhẹn, bề ngoài nhiệt tình nhưng nội tâm có tính cảnh giác cao, không dễ dàng tiếp nhận những điều mới mẻ, có khuynh hướng bạo lực mức độ nhẹ. Tăng Dĩ Nhu, tinh tế, nhã nhặn, đầu óc linh hoạt, vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm yếu ớt cô độc, thích ở một mình, có chút rào cản trong giao tiếp.” Ngữ điệu của anh vẫn vậy, lạnh nhạt, xa cách.
Tăng Dĩ Nhu cau mày: “Vậy theo ý anh, chúng tôi đều có bệnh!”
“Sỡ dĩ chúng ta là người bình thường, vì tự bản thân mỗi người hiểu rõ mình bất bình thường ở phương diện nào. Trong thâm tâm hai người hiểu rất rõ bản thân mình, chẳng qua là không chịu thừa nhận mà thôi.” Sâu trong ánh mắt anh có một sức mạnh vô hình có thể nhìn thấu lòng người.
“Giáo sư nói như vậy có nghĩa là chỉ có anh bình thường, còn chúng tôi đều không bình thường!”, trong lòng Lục Ly vốn đã có thành kiến, cộng thêm cuộc đối thoại chẳng mấy vui vẻ, do vậy ngữ khí anh ta càng thêm khó nghe.
“Chúng ta có định nghĩa thế này: Người bình thường chính là những người có khả năng nhìn thẳng chính mình, có thể ở chung với người khác, thích nghi với sinh hoạt của người bình thường.
Trước khi đến đây, tôi vẫn cho rằng mình là người bình thường, thậm chí vượt trên mức bình thường, có thể nghiên cứu điều trị cho những người bất bình thường. Thế nhưng khi ở đây, tôi dần dần phát hiện mình không bình thường.
Tinh thần của con người do bản ngã (cái tôi), bản năng (tự ngã) và cái siêu tôi tạo thành. Nguyên thủy nhất chính là bản ngã, có sẵn từ khi mới sinh ra đời, một phần cấu trúc của sự vô thức, bản năng trời phú. Bản năng được hình thành khi bản ngã tiếp xúc với xã hội, nó không giống với bản ngã vì nó hành động dựa trên sự tác động của thế giới bên ngoài. Cái siêu tôi, chính là bản thân tự đạo đức hóa. Chức năng chủ yếu của cái siêu tôi là kiềm chế sự kích động của bản ngã.
Trong tình huống bình thường, bản ngã, bản năng và cái siêu tôi luôn ở trạng thái tương đối cân bằng. Nếu sự cân bằng này chẳng may bị phá hủy, lúc đó người bình thường sẽ có khả năng tự mình điều chỉnh; còn người mắc bệnh tâm thần mất đi năng lực tự điều chỉnh này, khiến cho bản ngã và bản năng lấn lướt, chiếm vị trí chủ đạo.
Khi biểu lộ ra bên ngoài, nó trở thành những hành động phá hoại, chinh phục, có khuynh hướng bạo lực. Còn khi những biểu hiện ra bên ngoài ấy bị cản trở, nó sẽ lui vào sâu trong nội tâm, biến thành khuynh hướng tự sát, phạm vi này rất rộng, bao gồm cả tự sát và giết người, tự trách, tự trừng phạt, hoặc cho mình có cái quyền được phán xét, phản kháng.”
“Giáo sư Khúc, chúng tôi tới đây không phải để nghe anh giúp học thuộc lòng môn tâm lý học", Lục Ly vốn là người thô lỗ nên khi nghe những câu nói đầy tính học thuật khiến đầu óc xoay mòng mòng, mất hết kiên nhẫn.
“Học thuộc lòng? Bây giờ để cho anh ấy nói thêm mười phút tôi cam đoan hai người không thể rời khỏi đây!” Cửa phòng đột nhiên mở tung, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, bộ dáng đoan trang, mang theo vài phần quyến rũ bước vào, “Ngày hôm qua có cậu bác sĩ trẻ, cảm thấy hứng thú với giáo sư Khúc, chỉ trong hai mươi phút, cậu ấy nghi ngờ luôn cả bản thân mình, bây giờ vẫn đang phải tư vấn tâm lý.”
Giao động thần kinh của một người bình thường quả là hành vi thiếu đạo đức!
“Cậu ta không đủ tự tin, nghi ngờ năng lực học tập của mình. Với thái độ này mà đi trị liệu cho bệnh nhân mắc bệnh tâm lý thì thật sự rất nguy hiểm. Tôi chẳng phải rảnh rỗi hay thiếu đạo đức, chỉ cần cậu ta có thể vượt qua cửa ải lần này, chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc nhất khoa thần kinh .” Khúc Mịch vừa nói vừa nhìn chằm chằm Tăng Dĩ Nhu.
Từ khi bước chân vào đây, người đàn ông này vẫn đoán được tâm tư của cô, Tăng Dĩ Nhu có cảm giác như bị người khác điều khiển, điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái, đúng hơn là phản cảm.
“Bác sĩ Hà, bây giờ chưa đến thời gian trị liệu, vậy là cô tới đây thông báo cho tôi tin tốt.” Anh khẳng định.
“Chẳng có chuyện gì giấu được anh!”, nữ bác sĩ nghiêm mặt, “Có người yêu cầu cho anh xuất viện. Tuy nhiên, tôi vẫn còn lo lắng về bệnh tình của anh. Tôi cho rằng bệnh của anh vẫn chưa khỏi hẳn.”
“Cô có thể không đồng ý!” Khúc Mịch tựa hồ vẫn chưa muốn xuất viện.
“Giáo sư Khúc, Cục trưởng Hoàng lệnh cho chúng tôi tới đón anh.” Lục Ly lên tiếng, “Hiện tại anh chính là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự tỉnh.”
“Không có hứng.” Khúc Mịch trả lời không chút do dự.
Tằng Dĩ Nhu rút lấy điện thoại di động, truy cập Tieba có bài viết về thi thể bé trai mặc váy đỏ, “Không biết giáo sư Khúc có hứng thú với vụ án này không?”
Khúc Mịch nhìn chăm chú màn hình, một lát sau quay sang gật đầu với nữ bác sĩ, “Bây giờ cô có thể kiểm tra một lần.”
Nữ bác sĩ nghe thấy thế liền cởi trói cho Khúc Mịch, rồi sai người đưa một bài thi đến. Nhìn Khúc Mịch trả lời câu hỏi không chút đắn đo, nữ bác sĩ biến sắc...
“Sao chỉ trong vòng một ngày anh đã có thể khỏi bệnh?”
Khúc Mịch khẽ nhếch môi, “Khi cô có thể khống chế thời điểm vô thức, tất cả mọi thứ sẽ tuân theo phương hướng đã định sẵn của cô.”
“Khả năng vô thức không thể nào khống chế!”, nữ bác sĩ không thể kìm chế, đột nhiên quát lớn, sau đó cố gắng điều chỉnh tâm trạng: “Hai người ra quầy tiếp tân làm thủ tục xuất viện trước, lát nữa tôi dẫn anh ấy xuống sau.” Cô ta nhấn chuông cửa, gọi y tá hướng dẫn Lục Ly và Tăng Dĩ Nhu rời đi.
Tăng Dĩ Nhu ngồi chờ trên băng ghế ở đại sảnh, một lúc lâu sau cửa thang máy bật mở, một nam một nữ từ bên trong bước ra.
Người phụ nữ chính là vị bác sĩ vừa rồi, còn người đàn ông … nhìn quen quen! Dáng người cao lớn, ngũ quan cân đối, đôi chân thon dài, mang theo vóc dáng của mẫu người Âu Mỹ. Anh mặc bộ đồ tây hiệu Armani, nổi bật là đôi giày dưới chân anh, phỏng chừng có giá trị ngang ngửa một tháng tiền lương của cô.
“Khúc Mịch, hoan nghênh anh trở lại bất cứ khi nào. Dĩ nhiên, không phải với tư cách là bệnh nhân tâm thần!” thanh âm nữ bác sĩ đầy lưu luyến.
Là anh? Tăng Dĩ Nhu sững người. Đúng là người đẹp nhờ lụa, vừa rồi khi ở phòng bệnh, trông anh không khác nào một kẻ tâm thần. Bây giờ thì chỉ còn mang chút mệt mỏi và uể oải.
Cô từng giải phẫu qua vô số thi thể, chỉ cần nhìn quần áo có thể nhìn ra cơ bắp của một người. Người đàn ông trước mắt cô ngoại hình rất tuyệt, ít nhất là bụng có sáu múi. Có tài hoa, có diện mạo, có tiền tài, có địa vị, còn có – – bệnh!
Tuy nhiên, một nữ bác sĩ xuất sắc am hiểu nhất là tiếp cận người có bệnh.
Xem ra … ca này hợp khẩu vị của cô.
Nhập mật khẩu dưới tầng trệt, cánh cửa thép nặng trịch từ từ hé mở, lộ ra hành lang sâu hun hút. Các phòng bệnh riêng biệt nằm trải dài theo hành lang, mỗi phòng chỉ có một cửa sổ bé bằng lòng bàn tay.
Lục Ly quan sát cánh cửa làm bằng vật liệu chống đạn, kính cường lực, trên cửa còn có ổ khóa chống trộm, cười cười nói: “Nơi này chắc hẳn là phòng bệnh đặc biệt dành cho những bệnh nhân tâm thần có khuynh hướng bạo lực nặng, muốn từ bên trong thoát ra ngoài e là rất khó.”
“Khi nhập viện, bệnh nhân chỉ mắc căn bệnh ảo tưởng nhẹ, tuy nhiên việc trễ nải trong khi tiến hành trị liệu khiến bệnh tình ngày càng trầm trọng. Anh ấy từ phòng bệnh lầu một chuyển đến lầu hai, cuối cùng phải vào phòng bệnh đặc biệt. Ngoại trừ bác sĩ điều trị thì không ai được phép tiếp xúc. Lát nữa, khi hai người vào trong, nếu xảy ra chuyện gì thì nhấn chuông báo.
“Khoan đã!!!”, Lục Ly và Tăng Dĩ Nhu đưa mắt nhìn nhau, sau đó Lục Ly hỏi, “Ý cô là giáo sư Khúc ở trong căn phòng này mắc bệnh tâm thần? Lại còn rất nghiêm trọng?”
Y tá dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để đáp trả anh ta: “Không bị bệnh thì vào đây làm gì!” Cô y tá vừa nói vừa mở cánh cửa phòng cuối cùng. Đợi hai người bọn họ bước vào trong phòng, cô ta liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong phòng không có gì ngoài chiếc giường bệnh. Một người đàn ông nằm trên giường, sắc mặt tiều tụy, đôi mắt thâm quầng, sâu hoẵm. Anh mặc bộ quần áo bệnh nhân nhăn nhúm, hai tay áo dài bị cột với nhau, cố định trên thành giường. Đôi chân dạng ra hình chữ bát, cổ chân bị khóa bằng xích sắt phía cuối giường.
Sặc!!! Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tăng Dĩ Nhu sửng sốt … không lẽ y tá dẫn hai người vào nhầm phòng?
“Không hề nhầm lẫn, tôi chính là Khúc Mịch.” Người đàn ông lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn họ, thanh âm khàn khàn vang lên.
“Chào giáo sư Khúc, tôi là Lục Ly, thuộc đội cảnh sát hình sự.” Anh ta vươn tay, sau đó ngay lập tức mở miệng ngữ khí đầy gượng gạo: “Xin lỗi! Quen tay! Giáo sư Khúc lúc này không tiện cùng tôi bắt tay!”
“Tôi tên Tăng Dĩ Nhu, bác sĩ pháp y.” Tăng Dĩ Nhu đứng một bên, âm thầm quan sát người đàn ông trước mắt.
Một ‘Khúc Mịch’ cô ngưỡng mộ đã lâu lại mang theo dáng vẻ thế này … cô thật sự không thể tin vào mắt mình.
“Lục Ly, can đảm, cẩn trọng, thân thủ nhanh nhẹn, bề ngoài nhiệt tình nhưng nội tâm có tính cảnh giác cao, không dễ dàng tiếp nhận những điều mới mẻ, có khuynh hướng bạo lực mức độ nhẹ. Tăng Dĩ Nhu, tinh tế, nhã nhặn, đầu óc linh hoạt, vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm yếu ớt cô độc, thích ở một mình, có chút rào cản trong giao tiếp.” Ngữ điệu của anh vẫn vậy, lạnh nhạt, xa cách.
Tăng Dĩ Nhu cau mày: “Vậy theo ý anh, chúng tôi đều có bệnh!”
“Sỡ dĩ chúng ta là người bình thường, vì tự bản thân mỗi người hiểu rõ mình bất bình thường ở phương diện nào. Trong thâm tâm hai người hiểu rất rõ bản thân mình, chẳng qua là không chịu thừa nhận mà thôi.” Sâu trong ánh mắt anh có một sức mạnh vô hình có thể nhìn thấu lòng người.
“Giáo sư nói như vậy có nghĩa là chỉ có anh bình thường, còn chúng tôi đều không bình thường!”, trong lòng Lục Ly vốn đã có thành kiến, cộng thêm cuộc đối thoại chẳng mấy vui vẻ, do vậy ngữ khí anh ta càng thêm khó nghe.
“Chúng ta có định nghĩa thế này: Người bình thường chính là những người có khả năng nhìn thẳng chính mình, có thể ở chung với người khác, thích nghi với sinh hoạt của người bình thường.
Trước khi đến đây, tôi vẫn cho rằng mình là người bình thường, thậm chí vượt trên mức bình thường, có thể nghiên cứu điều trị cho những người bất bình thường. Thế nhưng khi ở đây, tôi dần dần phát hiện mình không bình thường.
Tinh thần của con người do bản ngã (cái tôi), bản năng (tự ngã) và cái siêu tôi tạo thành. Nguyên thủy nhất chính là bản ngã, có sẵn từ khi mới sinh ra đời, một phần cấu trúc của sự vô thức, bản năng trời phú. Bản năng được hình thành khi bản ngã tiếp xúc với xã hội, nó không giống với bản ngã vì nó hành động dựa trên sự tác động của thế giới bên ngoài. Cái siêu tôi, chính là bản thân tự đạo đức hóa. Chức năng chủ yếu của cái siêu tôi là kiềm chế sự kích động của bản ngã.
Trong tình huống bình thường, bản ngã, bản năng và cái siêu tôi luôn ở trạng thái tương đối cân bằng. Nếu sự cân bằng này chẳng may bị phá hủy, lúc đó người bình thường sẽ có khả năng tự mình điều chỉnh; còn người mắc bệnh tâm thần mất đi năng lực tự điều chỉnh này, khiến cho bản ngã và bản năng lấn lướt, chiếm vị trí chủ đạo.
Khi biểu lộ ra bên ngoài, nó trở thành những hành động phá hoại, chinh phục, có khuynh hướng bạo lực. Còn khi những biểu hiện ra bên ngoài ấy bị cản trở, nó sẽ lui vào sâu trong nội tâm, biến thành khuynh hướng tự sát, phạm vi này rất rộng, bao gồm cả tự sát và giết người, tự trách, tự trừng phạt, hoặc cho mình có cái quyền được phán xét, phản kháng.”
“Giáo sư Khúc, chúng tôi tới đây không phải để nghe anh giúp học thuộc lòng môn tâm lý học", Lục Ly vốn là người thô lỗ nên khi nghe những câu nói đầy tính học thuật khiến đầu óc xoay mòng mòng, mất hết kiên nhẫn.
“Học thuộc lòng? Bây giờ để cho anh ấy nói thêm mười phút tôi cam đoan hai người không thể rời khỏi đây!” Cửa phòng đột nhiên mở tung, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, bộ dáng đoan trang, mang theo vài phần quyến rũ bước vào, “Ngày hôm qua có cậu bác sĩ trẻ, cảm thấy hứng thú với giáo sư Khúc, chỉ trong hai mươi phút, cậu ấy nghi ngờ luôn cả bản thân mình, bây giờ vẫn đang phải tư vấn tâm lý.”
Giao động thần kinh của một người bình thường quả là hành vi thiếu đạo đức!
“Cậu ta không đủ tự tin, nghi ngờ năng lực học tập của mình. Với thái độ này mà đi trị liệu cho bệnh nhân mắc bệnh tâm lý thì thật sự rất nguy hiểm. Tôi chẳng phải rảnh rỗi hay thiếu đạo đức, chỉ cần cậu ta có thể vượt qua cửa ải lần này, chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc nhất khoa thần kinh .” Khúc Mịch vừa nói vừa nhìn chằm chằm Tăng Dĩ Nhu.
Từ khi bước chân vào đây, người đàn ông này vẫn đoán được tâm tư của cô, Tăng Dĩ Nhu có cảm giác như bị người khác điều khiển, điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái, đúng hơn là phản cảm.
“Bác sĩ Hà, bây giờ chưa đến thời gian trị liệu, vậy là cô tới đây thông báo cho tôi tin tốt.” Anh khẳng định.
“Chẳng có chuyện gì giấu được anh!”, nữ bác sĩ nghiêm mặt, “Có người yêu cầu cho anh xuất viện. Tuy nhiên, tôi vẫn còn lo lắng về bệnh tình của anh. Tôi cho rằng bệnh của anh vẫn chưa khỏi hẳn.”
“Cô có thể không đồng ý!” Khúc Mịch tựa hồ vẫn chưa muốn xuất viện.
“Giáo sư Khúc, Cục trưởng Hoàng lệnh cho chúng tôi tới đón anh.” Lục Ly lên tiếng, “Hiện tại anh chính là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự tỉnh.”
“Không có hứng.” Khúc Mịch trả lời không chút do dự.
Tằng Dĩ Nhu rút lấy điện thoại di động, truy cập Tieba có bài viết về thi thể bé trai mặc váy đỏ, “Không biết giáo sư Khúc có hứng thú với vụ án này không?”
Khúc Mịch nhìn chăm chú màn hình, một lát sau quay sang gật đầu với nữ bác sĩ, “Bây giờ cô có thể kiểm tra một lần.”
Nữ bác sĩ nghe thấy thế liền cởi trói cho Khúc Mịch, rồi sai người đưa một bài thi đến. Nhìn Khúc Mịch trả lời câu hỏi không chút đắn đo, nữ bác sĩ biến sắc...
“Sao chỉ trong vòng một ngày anh đã có thể khỏi bệnh?”
Khúc Mịch khẽ nhếch môi, “Khi cô có thể khống chế thời điểm vô thức, tất cả mọi thứ sẽ tuân theo phương hướng đã định sẵn của cô.”
“Khả năng vô thức không thể nào khống chế!”, nữ bác sĩ không thể kìm chế, đột nhiên quát lớn, sau đó cố gắng điều chỉnh tâm trạng: “Hai người ra quầy tiếp tân làm thủ tục xuất viện trước, lát nữa tôi dẫn anh ấy xuống sau.” Cô ta nhấn chuông cửa, gọi y tá hướng dẫn Lục Ly và Tăng Dĩ Nhu rời đi.
Tăng Dĩ Nhu ngồi chờ trên băng ghế ở đại sảnh, một lúc lâu sau cửa thang máy bật mở, một nam một nữ từ bên trong bước ra.
Người phụ nữ chính là vị bác sĩ vừa rồi, còn người đàn ông … nhìn quen quen! Dáng người cao lớn, ngũ quan cân đối, đôi chân thon dài, mang theo vóc dáng của mẫu người Âu Mỹ. Anh mặc bộ đồ tây hiệu Armani, nổi bật là đôi giày dưới chân anh, phỏng chừng có giá trị ngang ngửa một tháng tiền lương của cô.
“Khúc Mịch, hoan nghênh anh trở lại bất cứ khi nào. Dĩ nhiên, không phải với tư cách là bệnh nhân tâm thần!” thanh âm nữ bác sĩ đầy lưu luyến.
Là anh? Tăng Dĩ Nhu sững người. Đúng là người đẹp nhờ lụa, vừa rồi khi ở phòng bệnh, trông anh không khác nào một kẻ tâm thần. Bây giờ thì chỉ còn mang chút mệt mỏi và uể oải.
Cô từng giải phẫu qua vô số thi thể, chỉ cần nhìn quần áo có thể nhìn ra cơ bắp của một người. Người đàn ông trước mắt cô ngoại hình rất tuyệt, ít nhất là bụng có sáu múi. Có tài hoa, có diện mạo, có tiền tài, có địa vị, còn có – – bệnh!
Tuy nhiên, một nữ bác sĩ xuất sắc am hiểu nhất là tiếp cận người có bệnh.
Xem ra … ca này hợp khẩu vị của cô.
Bình luận truyện