Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 4: Xác định được thân phận
Lục Ly lái xe, Tăng Dĩ Nhu ngồi trên ghế phụ lái, Khúc Mịch ngồi một mình ở băng ghế sau. Anh nghiêng đầu ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong xe tràn ngập sự im lặng và lúng túng.
“Lục Ly, cho tôi điếu thuốc.” Anh đột nhiên lên tiếng.
Lục Ly hút thuốc? Tăng Dĩ Nhu tiếp xúc với anh ta hai lần, chưa bao giờ thấy anh ta hút thuốc, hơn nữa trên người anh ta cũng không bám mùi khói thuốc khiến người ta chán ghét.
Cô trông thấy Lục Ly móc bao thuốc lá và bật lửa ném ra sau. Người phía sau đưa tay chụp lấy, rút một điếu, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. ‘Tách’ một tiếng, ánh lửa lóe lên, anh hít một hơi thật sâu, làn khói trắng lượn lờ gương mặt trở nên xa xăm.
‘Tao nhã’, trong đầu Tăng Dĩ Nhu đột nhiên xuất hiện từ này, ngón tay người đàn ông ấy thon dài, tư thế hút thuốc rất đẹp.
“Nói về vụ án kia đi.” Anh yêu cầu.
Lục Ly vừa lái xe vừa thuật lại tình tiết vụ án, Tăng Dĩ Nhu cũng báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi của mình.
Nghe xong anh không hề nói tiếng nào, Lục Ly cảm nhận một áp lực vô hình, nên bổ sung: “Tôi đã cử cấp dưới đi xác nhận thân phận nạn nhân, kết hợp với danh sách những người mất tích, rất nhanh sẽ có tin tức.”
“Ừ!”
Phản ứng này là thế nào? Lục Ly đột nhiên cảm thấy không thể nói chuyện bình thường với người đàn ông này.
Trở về Cục cảnh sát, dĩ nhiên Cục trưởng Hoàng chịu trách nhiệm đón chào, còn muốn tổ chức đại tiệc chào mừng.
“Tiệc chào mừng thì khỏi, ngược lại không lâu nữa sẽ có bữa tiệc chúc mừng thôi!” Lời anh nói khiến Cục Trưởng Hoàng chấn động.
“Được!” Cục trưởng Hoàng nở nụ cười rạng rỡ: “Đợi phá án thành công, chúng ta sẽ mở tiệc chúc mừng.”
“Cục trưởng Hoàng, bây giờ tôi muốn tổ chức cuộc họp để tìm hiểu tình hình vụ án.”
“Được được được, tôi biết cậu rất bận rộn. Có yêu cầu gì thì cứ gửi báo cáo cho tôi, tôi toàn lực hỗ trợ.”
Trông thấy Cục Trưởng bị đuổi khéo như vậy mà miệng vẫn cười ha hả khiến cho Mạnh Triết và mấy cảnh viên không khâm phục Khúc Mịch không được.
“Tôi tên Khúc Mịch, bỏ qua phần tự giới thiệu đi! Làm cùng nhau lâu ngày tự khắc sẽ biết!”, anh ra hiệu mọi người tụ lại đây, “Báo cáo cho tôi tình huống mất tích của nạn nhân!”
Chứng kiến tác phong nhanh nhẹn của tân Đội trưởng, các thành viên không dám trễ nải, mau chóng báo cáo.
“Trong khoảng ba tháng gần đây không có nhiều người mất tích, chúng tôi đã điều tra tỉ mỉ nhưng không phát hiện bất cứ ghi chép nào có liên quan đến nạn nhân”, nữ cảnh viên duy nhất trong đội, Kha Mẫn, chủ yếu làm công việc văn phòng, chuyên tìm kiếm tư liệu.
Mạnh Triết tiếp lời: “Tôi và anh Hách đã quay lại hiện trường phát hiện thi thể để điều tra thêm lần nữa. Do trước đó có mấy ngày mưa lớn liên tiếp, nên không tìm thấy manh mối có giá trị.”
“Ý là nói bây giờ chúng ta không có bất cứ manh mối nào?”, hàng lông mày Lục Ly cau chặt, những người khác không ai dám hó hé.
Khúc Mịch quét mắt nhìn một lượt các thành viên trong đội, giọng bình tĩnh: “Căn cứ theo báo cáo của bác sĩ Tăng, nạn nhân là một đứa trẻ vị thành niên. Dựa theo chiều cao, cân nặng và thành phần thức ăn trong dạ dày, cậu bé bị suy dinh dưỡng nặng. Thêm vào đó, phía đùi phải của nạn nhân đã từng bị gãy, khoảng một tháng trước khi tử vong.
Lục Ly, anh dẫn theo người tìm hiểu tại các trường tiểu học, bắt đầu xuất phát từ vùng nông thôn, điều tra coi có học sinh nào bị gãy xương, phải nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng hay không.
Sắp xếp người đến Sở Giáo Dục, nhờ họ cho danh sách các bé được lưu tâm đặc biệt, lưu ý những trường hợp bố mẹ quanh năm đi làm xa, để con ở nhà một mình.”
Nghe tới đây, đôi mắt Lục Ly sáng rỡ. Thực ra anh ta cũng có ý định điều tra từ các trường học, thế nhưng chưa nghĩ đến những đứa bé nằm trong trường hợp đặc biệt, bị bỏ rơi. Anh ta lập tức bố trí nhân lực, nhanh chóng triển khai hành động.
“Đội trưởng Khúc, anh có cần một người ở lại giúp anh làm quen tình hình trong Cục cảnh sát hay không?”, đến một môi trường mới , nói gì thì nói cũng cần có thời gian thích nghi.
“Ai nói tôi ở lại? Mọi người làm việc của mình, tôi về nhà nghỉ ngơi, có việc gì thì gọi điện báo tôi.” Khúc Mịch để lại số điện thoại, rồi đứng dậy rời đi.
Sắc mặt Lục Ly trở nên khó coi, anh ta tự vả miệng mình … ‘Rượu mời không uống thích uống rượu phạt’ … Anh ta quên mất người đàn ông này là ai chứ … Là người không bình thường, do vậy không thể dùng tư duy của người bình thường mà suy đoán.
Có người được về nhà chăn ấm nệm êm, còn bọn Lục Ly phải chạy ngược chạy xuôi. Thường ngày mỗi khi có vụ án, anh ta đã quen với việc bên đông bên tây, nhưng sao hôm nay anh ta lại cảm giác khó chịu thế này.
“Đội trưởng Lục, tân Đội trưởng xem ra không dễ bắt chuyện!”, Mạnh Triết cười hì hì.
“Đội trưởng Lục cái gì chứ?”, Lục Ly trợn mắt, “Cái gã họ Khúc vừa bỏ đi mới là Đội trưởng!”
“Em mau mồm mau miệng, để em tự phạt!”, sau đó Mạnh Triết vả bôm bốp vào má mình: “Lão đại, anh ở văn phòng nghỉ ngơi chút đi, để em và anh Hách đi là được rồi!”
“Tôi làm gì được hưởng phúc phần đó? Nào mau đi thôi!”, Lục Ly dẫn đầu.
Trải qua hai ngày điều tra, kết hợp cùng tin tức Kha Mẫn lấy được từ bên Sở Giáo Dục, cả đội tập trung chú ý lên thông tin cậu bé tên Mã Gia Câu.
Cậu bé năm nay mười bốn tuổi, học lớp sáu tại ngôi trường tiểu học nhỏ. Ba mẹ làm ăn xa, ba năm trước ông bà nội qua đời, do vậy chỉ sống một mình trong túp lều cũ trên núi. Nửa năm trước, trong một lần xuống núi, sảy chân nên xin nghỉ học ở nhà dưỡng thương. Trường vùng núi tỉ lệ trẻ em phải bỏ học rất cao nên thày cô giáo cũng không bận tâm trường hợp của cậu.
Theo như lời giáo viên chủ nhiệm, cậu bé cao khoảng một mét ba mươi lăm, người gầy yếu, thường xuyên không mang theo cơm trưa. Kể từ khi ông bà nội qua đời thì phải tự lo liệu cho bản thân. Bố mẹ cậu chỉ về thăm nhà vào dịp lễ tết, ăn uống không đúng bữa. Trong trường có lần cậu còn bị ngất do hạ đường huyết, suy dinh dưỡng.
Mọi chi tiết đều phù hợp với đặc điểm của nạn nhân, tinh thần Lục Ly phấn chấn hẳn, một khi xác định được thân phận của người chết, việc điều tra sẽ dễ dàng hơn.
Khúc Mịch sai người thông báo tin tức bố mẹ của Mã Gia Câu, kêu bọn họ nhanh chóng đến Cục cảnh sát.
Hai vợ chồng Mã Hoa và Vương Tinh ngay lập tức có mặt.
Hai vợ chồng trong bộ quần áo của công nhân, thoạt nhìn trông thật thà chân chất. Bọn họ dĩ nhiên là lần đầu tiên đến Cục cảnh sát, dáng vẻ sợ hãi lo lắng, không dám nói nhiều.
“Đồng chí cảnh sát, Gia Câu nhà chúng tôi đã gây ra chuyện gì?” Khi liên lạc, Mạnh Triết cũng không nói rõ, chỉ thông báo con của bọn họ đang ở Cục cảnh sát, yêu cầu bọn họ mau đến.
“Hai người hãy bình tĩnh, chưa chắc người chết là Mã Gia Câu.” Lục Ly nhìn hai vợ chồng.
Người chết? Nghe được hai từ này, hai vợ chồng đờ đẫn vài giây, lát sau Vương Tinh gào lớn: “Con của tôi”.
Khúc Mịch ngay tức khắc sắp xếp cho họ đến nhận thi thể để. Trong khoảnh khắc trông thấy thi thể, Vương Tinh ngất xỉu, sắc mặt Mã Hoa tái nhợt, cơ thể run rẩy như chiếc lá mùa thu.
“Thật sự quá đáng thương quá, hai vợ chồng chỉ có một đứa con trai duy nhất! Bây giờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!” Vương Nhân Phủ cảm thán.
Kha Mẫn đưa Vương Tinh vào phòng nghỉ. Một lát sau cô ta bước ra xin chỉ thị của Khúc Mịch, “Đội trưởng Khúc, bố mẹ nạn nhân yêu cầu được đem thi thể về nhà.”
Khúc Mịch không trả lời mà quay qua nhìn Lục Ly.
“Con trai chết lại không nôn nóng thúc giục chúng ta truy bắt tội phạm, ngược lại việc đầu tiên yêu cầu là muốn nhận lại thi thể, rất quái lạ.” Lục Ly dựa vào kinh nghiệm sau nhiều năm phá án, cảm thấy có điểm bất thường: “Hai vợ chồng làm công nhân ở thành phố Nam Dương. Từ Nam Dương ngồi xe về đây khoảng ba tiếng. Tuy nhiên, từ khi chúng ta thông báo đến lúc họ có mặt đã năm tiếng. Hai người chỉ có độc nhất một cậu con trai, vì sao nghe tin con gặp chuyện lại không gấp gáp quay về?
Hơn nữa, bốn tháng trời con trai không liên lạc với hai người bọn họ, bọn họ cũng không nghi ngờ hay về quê nhà xem xét tình hình, điều này càng không hợp lẽ thường! Tôi cảm thấy cặp vợ chồng này vô cùng khả nghi, cần giữ lại thẩm vấn, chắc chắn sẽ tra ra manh mối.”
Ánh mắt Khúc Mịch dấy lên tia tán thưởng: “Lập tức tách hai vợ chồng Mã Hoa và Vương Tinh, tiến hành thẩm vấn từng người!”
“Lục Ly, cho tôi điếu thuốc.” Anh đột nhiên lên tiếng.
Lục Ly hút thuốc? Tăng Dĩ Nhu tiếp xúc với anh ta hai lần, chưa bao giờ thấy anh ta hút thuốc, hơn nữa trên người anh ta cũng không bám mùi khói thuốc khiến người ta chán ghét.
Cô trông thấy Lục Ly móc bao thuốc lá và bật lửa ném ra sau. Người phía sau đưa tay chụp lấy, rút một điếu, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. ‘Tách’ một tiếng, ánh lửa lóe lên, anh hít một hơi thật sâu, làn khói trắng lượn lờ gương mặt trở nên xa xăm.
‘Tao nhã’, trong đầu Tăng Dĩ Nhu đột nhiên xuất hiện từ này, ngón tay người đàn ông ấy thon dài, tư thế hút thuốc rất đẹp.
“Nói về vụ án kia đi.” Anh yêu cầu.
Lục Ly vừa lái xe vừa thuật lại tình tiết vụ án, Tăng Dĩ Nhu cũng báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi của mình.
Nghe xong anh không hề nói tiếng nào, Lục Ly cảm nhận một áp lực vô hình, nên bổ sung: “Tôi đã cử cấp dưới đi xác nhận thân phận nạn nhân, kết hợp với danh sách những người mất tích, rất nhanh sẽ có tin tức.”
“Ừ!”
Phản ứng này là thế nào? Lục Ly đột nhiên cảm thấy không thể nói chuyện bình thường với người đàn ông này.
Trở về Cục cảnh sát, dĩ nhiên Cục trưởng Hoàng chịu trách nhiệm đón chào, còn muốn tổ chức đại tiệc chào mừng.
“Tiệc chào mừng thì khỏi, ngược lại không lâu nữa sẽ có bữa tiệc chúc mừng thôi!” Lời anh nói khiến Cục Trưởng Hoàng chấn động.
“Được!” Cục trưởng Hoàng nở nụ cười rạng rỡ: “Đợi phá án thành công, chúng ta sẽ mở tiệc chúc mừng.”
“Cục trưởng Hoàng, bây giờ tôi muốn tổ chức cuộc họp để tìm hiểu tình hình vụ án.”
“Được được được, tôi biết cậu rất bận rộn. Có yêu cầu gì thì cứ gửi báo cáo cho tôi, tôi toàn lực hỗ trợ.”
Trông thấy Cục Trưởng bị đuổi khéo như vậy mà miệng vẫn cười ha hả khiến cho Mạnh Triết và mấy cảnh viên không khâm phục Khúc Mịch không được.
“Tôi tên Khúc Mịch, bỏ qua phần tự giới thiệu đi! Làm cùng nhau lâu ngày tự khắc sẽ biết!”, anh ra hiệu mọi người tụ lại đây, “Báo cáo cho tôi tình huống mất tích của nạn nhân!”
Chứng kiến tác phong nhanh nhẹn của tân Đội trưởng, các thành viên không dám trễ nải, mau chóng báo cáo.
“Trong khoảng ba tháng gần đây không có nhiều người mất tích, chúng tôi đã điều tra tỉ mỉ nhưng không phát hiện bất cứ ghi chép nào có liên quan đến nạn nhân”, nữ cảnh viên duy nhất trong đội, Kha Mẫn, chủ yếu làm công việc văn phòng, chuyên tìm kiếm tư liệu.
Mạnh Triết tiếp lời: “Tôi và anh Hách đã quay lại hiện trường phát hiện thi thể để điều tra thêm lần nữa. Do trước đó có mấy ngày mưa lớn liên tiếp, nên không tìm thấy manh mối có giá trị.”
“Ý là nói bây giờ chúng ta không có bất cứ manh mối nào?”, hàng lông mày Lục Ly cau chặt, những người khác không ai dám hó hé.
Khúc Mịch quét mắt nhìn một lượt các thành viên trong đội, giọng bình tĩnh: “Căn cứ theo báo cáo của bác sĩ Tăng, nạn nhân là một đứa trẻ vị thành niên. Dựa theo chiều cao, cân nặng và thành phần thức ăn trong dạ dày, cậu bé bị suy dinh dưỡng nặng. Thêm vào đó, phía đùi phải của nạn nhân đã từng bị gãy, khoảng một tháng trước khi tử vong.
Lục Ly, anh dẫn theo người tìm hiểu tại các trường tiểu học, bắt đầu xuất phát từ vùng nông thôn, điều tra coi có học sinh nào bị gãy xương, phải nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng hay không.
Sắp xếp người đến Sở Giáo Dục, nhờ họ cho danh sách các bé được lưu tâm đặc biệt, lưu ý những trường hợp bố mẹ quanh năm đi làm xa, để con ở nhà một mình.”
Nghe tới đây, đôi mắt Lục Ly sáng rỡ. Thực ra anh ta cũng có ý định điều tra từ các trường học, thế nhưng chưa nghĩ đến những đứa bé nằm trong trường hợp đặc biệt, bị bỏ rơi. Anh ta lập tức bố trí nhân lực, nhanh chóng triển khai hành động.
“Đội trưởng Khúc, anh có cần một người ở lại giúp anh làm quen tình hình trong Cục cảnh sát hay không?”, đến một môi trường mới , nói gì thì nói cũng cần có thời gian thích nghi.
“Ai nói tôi ở lại? Mọi người làm việc của mình, tôi về nhà nghỉ ngơi, có việc gì thì gọi điện báo tôi.” Khúc Mịch để lại số điện thoại, rồi đứng dậy rời đi.
Sắc mặt Lục Ly trở nên khó coi, anh ta tự vả miệng mình … ‘Rượu mời không uống thích uống rượu phạt’ … Anh ta quên mất người đàn ông này là ai chứ … Là người không bình thường, do vậy không thể dùng tư duy của người bình thường mà suy đoán.
Có người được về nhà chăn ấm nệm êm, còn bọn Lục Ly phải chạy ngược chạy xuôi. Thường ngày mỗi khi có vụ án, anh ta đã quen với việc bên đông bên tây, nhưng sao hôm nay anh ta lại cảm giác khó chịu thế này.
“Đội trưởng Lục, tân Đội trưởng xem ra không dễ bắt chuyện!”, Mạnh Triết cười hì hì.
“Đội trưởng Lục cái gì chứ?”, Lục Ly trợn mắt, “Cái gã họ Khúc vừa bỏ đi mới là Đội trưởng!”
“Em mau mồm mau miệng, để em tự phạt!”, sau đó Mạnh Triết vả bôm bốp vào má mình: “Lão đại, anh ở văn phòng nghỉ ngơi chút đi, để em và anh Hách đi là được rồi!”
“Tôi làm gì được hưởng phúc phần đó? Nào mau đi thôi!”, Lục Ly dẫn đầu.
Trải qua hai ngày điều tra, kết hợp cùng tin tức Kha Mẫn lấy được từ bên Sở Giáo Dục, cả đội tập trung chú ý lên thông tin cậu bé tên Mã Gia Câu.
Cậu bé năm nay mười bốn tuổi, học lớp sáu tại ngôi trường tiểu học nhỏ. Ba mẹ làm ăn xa, ba năm trước ông bà nội qua đời, do vậy chỉ sống một mình trong túp lều cũ trên núi. Nửa năm trước, trong một lần xuống núi, sảy chân nên xin nghỉ học ở nhà dưỡng thương. Trường vùng núi tỉ lệ trẻ em phải bỏ học rất cao nên thày cô giáo cũng không bận tâm trường hợp của cậu.
Theo như lời giáo viên chủ nhiệm, cậu bé cao khoảng một mét ba mươi lăm, người gầy yếu, thường xuyên không mang theo cơm trưa. Kể từ khi ông bà nội qua đời thì phải tự lo liệu cho bản thân. Bố mẹ cậu chỉ về thăm nhà vào dịp lễ tết, ăn uống không đúng bữa. Trong trường có lần cậu còn bị ngất do hạ đường huyết, suy dinh dưỡng.
Mọi chi tiết đều phù hợp với đặc điểm của nạn nhân, tinh thần Lục Ly phấn chấn hẳn, một khi xác định được thân phận của người chết, việc điều tra sẽ dễ dàng hơn.
Khúc Mịch sai người thông báo tin tức bố mẹ của Mã Gia Câu, kêu bọn họ nhanh chóng đến Cục cảnh sát.
Hai vợ chồng Mã Hoa và Vương Tinh ngay lập tức có mặt.
Hai vợ chồng trong bộ quần áo của công nhân, thoạt nhìn trông thật thà chân chất. Bọn họ dĩ nhiên là lần đầu tiên đến Cục cảnh sát, dáng vẻ sợ hãi lo lắng, không dám nói nhiều.
“Đồng chí cảnh sát, Gia Câu nhà chúng tôi đã gây ra chuyện gì?” Khi liên lạc, Mạnh Triết cũng không nói rõ, chỉ thông báo con của bọn họ đang ở Cục cảnh sát, yêu cầu bọn họ mau đến.
“Hai người hãy bình tĩnh, chưa chắc người chết là Mã Gia Câu.” Lục Ly nhìn hai vợ chồng.
Người chết? Nghe được hai từ này, hai vợ chồng đờ đẫn vài giây, lát sau Vương Tinh gào lớn: “Con của tôi”.
Khúc Mịch ngay tức khắc sắp xếp cho họ đến nhận thi thể để. Trong khoảnh khắc trông thấy thi thể, Vương Tinh ngất xỉu, sắc mặt Mã Hoa tái nhợt, cơ thể run rẩy như chiếc lá mùa thu.
“Thật sự quá đáng thương quá, hai vợ chồng chỉ có một đứa con trai duy nhất! Bây giờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!” Vương Nhân Phủ cảm thán.
Kha Mẫn đưa Vương Tinh vào phòng nghỉ. Một lát sau cô ta bước ra xin chỉ thị của Khúc Mịch, “Đội trưởng Khúc, bố mẹ nạn nhân yêu cầu được đem thi thể về nhà.”
Khúc Mịch không trả lời mà quay qua nhìn Lục Ly.
“Con trai chết lại không nôn nóng thúc giục chúng ta truy bắt tội phạm, ngược lại việc đầu tiên yêu cầu là muốn nhận lại thi thể, rất quái lạ.” Lục Ly dựa vào kinh nghiệm sau nhiều năm phá án, cảm thấy có điểm bất thường: “Hai vợ chồng làm công nhân ở thành phố Nam Dương. Từ Nam Dương ngồi xe về đây khoảng ba tiếng. Tuy nhiên, từ khi chúng ta thông báo đến lúc họ có mặt đã năm tiếng. Hai người chỉ có độc nhất một cậu con trai, vì sao nghe tin con gặp chuyện lại không gấp gáp quay về?
Hơn nữa, bốn tháng trời con trai không liên lạc với hai người bọn họ, bọn họ cũng không nghi ngờ hay về quê nhà xem xét tình hình, điều này càng không hợp lẽ thường! Tôi cảm thấy cặp vợ chồng này vô cùng khả nghi, cần giữ lại thẩm vấn, chắc chắn sẽ tra ra manh mối.”
Ánh mắt Khúc Mịch dấy lên tia tán thưởng: “Lập tức tách hai vợ chồng Mã Hoa và Vương Tinh, tiến hành thẩm vấn từng người!”
Bình luận truyện