Nữ Phụ Thay Đổi
Chương 38
Lục Hy Tuyết tắm xong, chuẩn bị đi ngủ thì Thượng Quan Mặc không biết từ khi nào đã ở trong phòng cô. Lục Hy TUyết khó hiểu
- Anh làm gì trong phòng tôi?
Thượng Quan Mặc im lặng, ánh mắt nóng rực nhìn cô. Lục Hy Tuyết vừa tắm xong, mái tóc ẩm ướt, làn da trắng hồng non mịn như da em bé, đôi môi đỏ mọng. Thượng Quan Mặc thầm thở dài, đúng là hồng nhan họa thủy mà
- Tuyết, nam nhân đó là ai?
- Anh biết để làm gì? Cũng chẳng phải chuyện của anh
- Hy Tuyết, nói đi đó là ai?
Thượng Quan Mặc nóng ruột, có phần cáu gắt, nếu không lầm, hồi nãy hắn đoán khẩu hình cô cùng biểu cảm của cô là biết cô tỏ tình. Lục Hy Tuyết nhíu mày
- Bạn trai thì sao?.... A
Lục Hy Tuyết đột nhiên bị đẩy ngã lên giường, Thượng Quan Mặc tức giận
- Hy Tuyết em dám sao?
- Sao tôi lại không dám? Anh nghĩ anh là ai?
Cô không sợ hãi nhìn thẳng vào lam mâu đang tức giận kia. Thượng Quan Mặc nghe thế quát lớn
- Em chỉ có thể là của tôi. Hy Tuyết, em chỉ yêu tôi mà thôi
- Đủ rồi Thượng Quan Mặc, anh đừng có mà điên khùng nữa. Anh nên nhớ chính anh là người từ chối tình cảm của tôi, chính bản thân anh đã thiêu rụi đi nó chứ không phải tôi. Vậy nên tôi không còn chút gì với anh cả
- Hy Tuyết....... em giận anh phải không? Em.... hận anh vì quá khứ đã không màng tới em phải không?
Lục Hy Tuyết kinh ngạc, cô hận hắn? Hận sao? Trong lòng rối loạn, hận ư? Thượng Quan Mặc thấy cô im lặng, hắn thở dài
- Hy Tuyết, em hận anh đúng không?
- Sao?.... Tôi.... không biết
Lục Hy Tuyết bối rối, cô không xác định được lòng mình cảm thấy thế nào. Giọng nói trầm ổn dịu dàng vang lên tai cô
- Tuyết, em hãy làm theo trái tim mình đi. Anh sẽ chờ đợi em dù là cả đời đi chăng nữa
Vì em đã từng chờ đợi anh, Thượng Quan Mặc cười đầy ôn nhu. Lục Hy Tuyết ngẩn người, hắn nói sao? Không hiểu sao trong lòng cô lại có dòng nước ấm dâng lên
- Thượng Quan.... Mặc, anh yêu tôi đến vậy sao?
- Đúng vậy
Thượng Quan Mặc gật đầu, thâm tình nhìn cô. Trong lòng không cảm động chính là nói dối, cô thở dài, nên làm gì bây giờ? Trái tim cô hiện đã có hình bóng của Long Ngạo Thiên và hình như... không chỉ có vậy. Lục Hy Tuyết hoảng hốt, chuyện gì thế này? Thượng Quan Mặc thấy cô cau mày suy tư liền biết cô đang rối loạn cả lên, hắn cười yếu ớt, biết làm sao được, Lục Hy Tuyết là người con gái độc nhất vô nhị trên thế giới này mà, cô có lẽ số phận gắn liền đã không chỉ có một mình hắn
- Không sao, em cứ suy nghĩ cho thật kỹ đi, khi nào đã có câu trả lời thì hãy làm theo trái tim mình
- Nhưng.... nếu không chỉ có mình anh thì sao? Tôi...
- Thì sẽ nghĩ cách khác, nếu em đã không thể buông tay một ai vậy hãy chấp nhận tình cảm của anh và họ và tất nhiên nếu họ chấp nhận điều này thì đừng chần chừ mà nắm bắt lấy. Chính anh cũng sẽ đồng ý vì... đã không thể rời bỏ em được...
Thượng Quan Mặc cười dịu dàng, lam mâu như dòng nước ấm trong xanh. Hắn biết điều này rất khó, cả hắn cũng sẽ khó khăn nhưng dù thế nào hắn vẫn bất chấp để ở bên cạnh cô. Lục Hy Tuyết trầm mặc, thật sự có thể như vậy sao? Thượng Quan Mặc dịu dàng hôn lên trán cô rồi trở về phòng của mình. Lục Hy Tuyết nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ cho đến tận sáng. Hôm nay là ngày nghỉ nên không cần tới trường, Lục Hy Tuyết quyết định đi dạo phố để bình tâm suy nghĩ lại lòng mình
Chìm vào suy nghĩ, chân vẫn bước đi trên đường. Lòng cô hiện đang rối như tơ vò, rốt cuộc trái tim cô làm sao thế này? Lục Hy Tuyết ngước đầu, bỗng nhiên một cửa hàng bán sách nho nhỏ trên đường thu hút sự chú ý của cô, không hiểu sao có một lực hút kêu gọi cô vào. Lục Hy Tuyết mở cửa bước vào, bên trong vắng vẻ, cả căn nhà là những kệ sách chồng chất, mùi hương nhẹ nhàng của trà xanh thoang thoảng. 1 lão bà cười hiền hậu đến gần cô, âm thanh già nua khàn khàn
- Cháu gái, cháu đến tìm gì?
- A, cháu chào bà
Lục Hy Tuyết giật mình gật đầu, cô bối rối. Bà cụ quan sát gương mặt cùng ánh mắt của cô, đến từng tuổi này đã gặp khá nhiều chuyện nên bà cụ dễ dàng nhận ra được vấn đề cô đang gặp phải. Bà cụ cười cười
- Nếu cháu đã vào đây rồi thì phải đọc sách chứ. Ở đây có rất nhiều loại sách cháu cần và có thể tìm dễ dàng. Đi theo ta, có một cuốn sách sẽ khiến cháu rất thích đấy
Bà cụ dẫn cô đến một kệ sách trong cùng, với lấy một cuốn trong góc. CUốn sách bề ngoài là màu đỏ, một hàng chữ nghiêng "Nhật ký của tôi" bìa sách đơn sơ không hoa tiết, những trang sách trắng dày đặc những dòng chữ. Bà cụ đặt vào trong tay Lục Hy Tuyết
- Đây, cháu đọc đi. Cuốn này rất hợp với cháu đấy
- Nhưng....
- Nó rất cần thiết với cháu
- Vậy... Vậy cháu mua nó
Lục Hy Tuyết không biết nói gì hơn đành mua cuốn sách này về. Cô đi ra khỏi cửa hàng, tìm nơi ngồi đọc, bên cạnh là tách cà phê thơm nóng. Lục Hy Tuyết có chút khó hiểu vì sao bà cụ lại nói cô cần cuốn sách này. Lục Hy Tuyết lật ra trang đầu tiên, cô chăm chú đọc hết nguyên 1 ngày cho đến khi trời đã chiều tà. Lục Hy Tuyết ngồi ngẩn người. Cô đã hiểu vì sao bà cụ lại đưa cuốn sách này rồi, Lục Hy Tuyết thở dài
Trong cuốn sách này viết về 1 cô gái đang ở tuổi thanh xuân đẹp nhất đời người, cô gái này cũng khá là xinh đẹp theo miêu tả trên từng dòng chữ, cô gái gặp được rất nhiều nam nhân tốt trên cùng một thời gian, những nam nhân ấy đều tìm cách làm cô gái yêu bọn họ, trải qua 1 thời gian, cô gái đã yêu mà chưa nhận ra được lòng mình. Đến một ngày cô gái ấy đã nhìn thấu và biết được trong trái tim mình không ngờ lại yêu nhiều man nhân cùng 1 lúc như thế và câu chuyện sau đó là tình yêu của họ, là sự tranh chấp cuối cùng chấp nhận chế độ đa phu. Lục Hy Tuyết rối loạn, cô im lặng suy nghĩ về sâu trong lòng mình. Thật không ngờ cô nhưng lại cùng lúc yêu nhiều người đến như vậy, Dạ Diễm, Thượng Quan Mặc, Lục Dật Thần, Long Ngạo Thiên, Tiêu Thư Ly (đối với các anh khác đều chưa có tiếp xúc nhìu, lại thêm Hiên Viên Triệt ít gặp, nên sau này sẽ nhìu 1 chút)
Lục Hy Tuyết đứng dậy trở về nhà, vừa đi ra khỏi cửa thì cô gặp trúng người không nên gặp, đó còn ai khác ngoài 2 người Hạ Thanh và người cô không ngờ nhất cứ ngỡ là Long Ngạo Vũ nhưng hóa ra lại là Long Ngạo Thiên mà hắn cười đầy sáng lạn và còn có Hạ Thanh hôn lên 1 bên má hắn. Hạ Thanh làm gì ở đây? Còn có hắn nữa? Chẳng lẽ hắn cũng như anh trai hắn vậy?
Long Ngạo Thiên kinh ngạc trước sự hành động đột ngột này của cô ta và kinh ngạc hơn nữa là có Lục Hy Tuyết ở đây, hành động này lọt vào mắt bất kì ai cũng đều hiểu theo là hướng khác, hắn lại nhận ra trong mắt cô là nghi hoặc cùng ghét bỏ, chưa kịp nói ra thì Hạ Thanh đã chen ngang làm hắn cứng họng lại
- Thiên mua cà phê thôi
Hạ Thanh bỗng nhiên ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu, giọng nói ngọt ngào siêu lòng người
Lục Hy Tuyết cau mày, sao hai người đó có thể gọi nhau thân thiết đến vậy? Cô cười lạnh, nụ cười làm tinh thần Long Ngạo Thiên chính thức sụp đổ, trong lòng nóng như lửa đốt, hoàn toàn không như em nghĩ đâu. Nỗi sợ hãi ùa đến bao trùm lấy toàn thân hắn
- Xin chào Hạ tiểu thư và Long thiếu
Một câu "Long thiếu" đã chính thức đẩy xa mối quan hệ của giữa hắn và cô, đã tạo nên khoảng cách giữa cả hai
Lục Hy Tuyết trong lòng cười chế giễu, cô thật không ngờ chỉ vừa mới nhận ra mình yêu thích hắn vậy mà hắn lại làm lòng cô đau đớn, vậy là người thứ 2 trong suốt 19 năm qua đã gây tổn thương cho cô, vậy mà cô đã cho mình và hắn thêm 1 cơ hội để bắt đầu lại 1 lần vậy mà đã vỡ tan. Lòng cô hiện rất đang ê ẩm nhưng càng đau thì cô càng lạnh lùng xa cách
- Hai người thong thả, tôi đi
Lục Hy Tuyết lướt qua cả 2, cô không quay đầu nhìn lấy bọn họ 1 lần. Long Ngạo Thiên đứng ngây ra, không hiểu sao chân hắn không thể nhấc lên được và cả 2 cứ như vậy lướt qua nhau. Liệu cuối cùng có trở thành 2 người dưng không thì chưa biết được, nếu không vậy khi nào cả hai mới có thể trở lại như trước?
Lục Hy Tuyết rũ mắt chạy đi trên đường, tay gạt đi nước mắt. Tại sao chứ? Khi cô nhận ra mình có hình bóng hắn trong lòng thì lại trớ trêu thay điều đó lại sụp đổ, dù gì cô cũng là một người con gái biết đau chứ, giờ đây cô đã hiểu được cảm giác lên thiên đàng trong chốc lát lại rớt xuống địa ngục đau đớn. Lục Hy Tuyết cứ chạy, cô vô tình va phải 1 ngưòi, cả hai liền ngã xuống. Cô nằm đè lên người kia, Lục Hy Tuyết bối rối, lật đật đứng dậy, người kia cũng đứng dậy theo
- Xin lỗi
GIọng nói nghẹn ngào khóc nấc lên. Nam nhân bị cô va phải kia sững sờ, đau lòng nhìn cô
- Lục Hy Tuyết, sao em lại khóc?
- Hức...
Lâu sau Long Ngạo Thiên giật mình, hắn nhấc chân đuổi theo Lục Hy Tuyết thấy cô từ xa, hắn vội vàng gọi lớn. Cô cắn răng
- Cố Minh Hạo... làm ơn đưa tôi đi khỏi đây đi
Lục Hy Tuyết rũ mắt, Cố Minh Hạo nhíu mày liếc Long Ngạo Thiên đang chạy tới. Hắn âm trầm nhưng giọng nói giảm đi sự rét lạnh đối với Lục Hy Tuyết
- Lên xe đi
Cũng may hắn vừa bước xuống xe thì cô va phải hắn. Lục Hy Tuyết gật đầu, cô ngồi vào trong xe cùng Cố Minh Hạo
-----------------------
*Trailer:
Long Ngạo Thiên gào lên đầy tuyệt vọng
- Lục Hy Tuyết... đừng...
Hắn chạy đuổi theo chiếc xe nhưng một người thì làm sao chạy kịp bằng 1 chiếc xe thể thao. Long Ngạo Thiên thở dốc mà chỉ có thể bất lực mà thôi. Cũng kể từ đó hắn đã mất đi Lục Hy Tuyết thật rồi
- Anh làm gì trong phòng tôi?
Thượng Quan Mặc im lặng, ánh mắt nóng rực nhìn cô. Lục Hy Tuyết vừa tắm xong, mái tóc ẩm ướt, làn da trắng hồng non mịn như da em bé, đôi môi đỏ mọng. Thượng Quan Mặc thầm thở dài, đúng là hồng nhan họa thủy mà
- Tuyết, nam nhân đó là ai?
- Anh biết để làm gì? Cũng chẳng phải chuyện của anh
- Hy Tuyết, nói đi đó là ai?
Thượng Quan Mặc nóng ruột, có phần cáu gắt, nếu không lầm, hồi nãy hắn đoán khẩu hình cô cùng biểu cảm của cô là biết cô tỏ tình. Lục Hy Tuyết nhíu mày
- Bạn trai thì sao?.... A
Lục Hy Tuyết đột nhiên bị đẩy ngã lên giường, Thượng Quan Mặc tức giận
- Hy Tuyết em dám sao?
- Sao tôi lại không dám? Anh nghĩ anh là ai?
Cô không sợ hãi nhìn thẳng vào lam mâu đang tức giận kia. Thượng Quan Mặc nghe thế quát lớn
- Em chỉ có thể là của tôi. Hy Tuyết, em chỉ yêu tôi mà thôi
- Đủ rồi Thượng Quan Mặc, anh đừng có mà điên khùng nữa. Anh nên nhớ chính anh là người từ chối tình cảm của tôi, chính bản thân anh đã thiêu rụi đi nó chứ không phải tôi. Vậy nên tôi không còn chút gì với anh cả
- Hy Tuyết....... em giận anh phải không? Em.... hận anh vì quá khứ đã không màng tới em phải không?
Lục Hy Tuyết kinh ngạc, cô hận hắn? Hận sao? Trong lòng rối loạn, hận ư? Thượng Quan Mặc thấy cô im lặng, hắn thở dài
- Hy Tuyết, em hận anh đúng không?
- Sao?.... Tôi.... không biết
Lục Hy Tuyết bối rối, cô không xác định được lòng mình cảm thấy thế nào. Giọng nói trầm ổn dịu dàng vang lên tai cô
- Tuyết, em hãy làm theo trái tim mình đi. Anh sẽ chờ đợi em dù là cả đời đi chăng nữa
Vì em đã từng chờ đợi anh, Thượng Quan Mặc cười đầy ôn nhu. Lục Hy Tuyết ngẩn người, hắn nói sao? Không hiểu sao trong lòng cô lại có dòng nước ấm dâng lên
- Thượng Quan.... Mặc, anh yêu tôi đến vậy sao?
- Đúng vậy
Thượng Quan Mặc gật đầu, thâm tình nhìn cô. Trong lòng không cảm động chính là nói dối, cô thở dài, nên làm gì bây giờ? Trái tim cô hiện đã có hình bóng của Long Ngạo Thiên và hình như... không chỉ có vậy. Lục Hy Tuyết hoảng hốt, chuyện gì thế này? Thượng Quan Mặc thấy cô cau mày suy tư liền biết cô đang rối loạn cả lên, hắn cười yếu ớt, biết làm sao được, Lục Hy Tuyết là người con gái độc nhất vô nhị trên thế giới này mà, cô có lẽ số phận gắn liền đã không chỉ có một mình hắn
- Không sao, em cứ suy nghĩ cho thật kỹ đi, khi nào đã có câu trả lời thì hãy làm theo trái tim mình
- Nhưng.... nếu không chỉ có mình anh thì sao? Tôi...
- Thì sẽ nghĩ cách khác, nếu em đã không thể buông tay một ai vậy hãy chấp nhận tình cảm của anh và họ và tất nhiên nếu họ chấp nhận điều này thì đừng chần chừ mà nắm bắt lấy. Chính anh cũng sẽ đồng ý vì... đã không thể rời bỏ em được...
Thượng Quan Mặc cười dịu dàng, lam mâu như dòng nước ấm trong xanh. Hắn biết điều này rất khó, cả hắn cũng sẽ khó khăn nhưng dù thế nào hắn vẫn bất chấp để ở bên cạnh cô. Lục Hy Tuyết trầm mặc, thật sự có thể như vậy sao? Thượng Quan Mặc dịu dàng hôn lên trán cô rồi trở về phòng của mình. Lục Hy Tuyết nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ cho đến tận sáng. Hôm nay là ngày nghỉ nên không cần tới trường, Lục Hy Tuyết quyết định đi dạo phố để bình tâm suy nghĩ lại lòng mình
Chìm vào suy nghĩ, chân vẫn bước đi trên đường. Lòng cô hiện đang rối như tơ vò, rốt cuộc trái tim cô làm sao thế này? Lục Hy Tuyết ngước đầu, bỗng nhiên một cửa hàng bán sách nho nhỏ trên đường thu hút sự chú ý của cô, không hiểu sao có một lực hút kêu gọi cô vào. Lục Hy Tuyết mở cửa bước vào, bên trong vắng vẻ, cả căn nhà là những kệ sách chồng chất, mùi hương nhẹ nhàng của trà xanh thoang thoảng. 1 lão bà cười hiền hậu đến gần cô, âm thanh già nua khàn khàn
- Cháu gái, cháu đến tìm gì?
- A, cháu chào bà
Lục Hy Tuyết giật mình gật đầu, cô bối rối. Bà cụ quan sát gương mặt cùng ánh mắt của cô, đến từng tuổi này đã gặp khá nhiều chuyện nên bà cụ dễ dàng nhận ra được vấn đề cô đang gặp phải. Bà cụ cười cười
- Nếu cháu đã vào đây rồi thì phải đọc sách chứ. Ở đây có rất nhiều loại sách cháu cần và có thể tìm dễ dàng. Đi theo ta, có một cuốn sách sẽ khiến cháu rất thích đấy
Bà cụ dẫn cô đến một kệ sách trong cùng, với lấy một cuốn trong góc. CUốn sách bề ngoài là màu đỏ, một hàng chữ nghiêng "Nhật ký của tôi" bìa sách đơn sơ không hoa tiết, những trang sách trắng dày đặc những dòng chữ. Bà cụ đặt vào trong tay Lục Hy Tuyết
- Đây, cháu đọc đi. Cuốn này rất hợp với cháu đấy
- Nhưng....
- Nó rất cần thiết với cháu
- Vậy... Vậy cháu mua nó
Lục Hy Tuyết không biết nói gì hơn đành mua cuốn sách này về. Cô đi ra khỏi cửa hàng, tìm nơi ngồi đọc, bên cạnh là tách cà phê thơm nóng. Lục Hy Tuyết có chút khó hiểu vì sao bà cụ lại nói cô cần cuốn sách này. Lục Hy Tuyết lật ra trang đầu tiên, cô chăm chú đọc hết nguyên 1 ngày cho đến khi trời đã chiều tà. Lục Hy Tuyết ngồi ngẩn người. Cô đã hiểu vì sao bà cụ lại đưa cuốn sách này rồi, Lục Hy Tuyết thở dài
Trong cuốn sách này viết về 1 cô gái đang ở tuổi thanh xuân đẹp nhất đời người, cô gái này cũng khá là xinh đẹp theo miêu tả trên từng dòng chữ, cô gái gặp được rất nhiều nam nhân tốt trên cùng một thời gian, những nam nhân ấy đều tìm cách làm cô gái yêu bọn họ, trải qua 1 thời gian, cô gái đã yêu mà chưa nhận ra được lòng mình. Đến một ngày cô gái ấy đã nhìn thấu và biết được trong trái tim mình không ngờ lại yêu nhiều man nhân cùng 1 lúc như thế và câu chuyện sau đó là tình yêu của họ, là sự tranh chấp cuối cùng chấp nhận chế độ đa phu. Lục Hy Tuyết rối loạn, cô im lặng suy nghĩ về sâu trong lòng mình. Thật không ngờ cô nhưng lại cùng lúc yêu nhiều người đến như vậy, Dạ Diễm, Thượng Quan Mặc, Lục Dật Thần, Long Ngạo Thiên, Tiêu Thư Ly (đối với các anh khác đều chưa có tiếp xúc nhìu, lại thêm Hiên Viên Triệt ít gặp, nên sau này sẽ nhìu 1 chút)
Lục Hy Tuyết đứng dậy trở về nhà, vừa đi ra khỏi cửa thì cô gặp trúng người không nên gặp, đó còn ai khác ngoài 2 người Hạ Thanh và người cô không ngờ nhất cứ ngỡ là Long Ngạo Vũ nhưng hóa ra lại là Long Ngạo Thiên mà hắn cười đầy sáng lạn và còn có Hạ Thanh hôn lên 1 bên má hắn. Hạ Thanh làm gì ở đây? Còn có hắn nữa? Chẳng lẽ hắn cũng như anh trai hắn vậy?
Long Ngạo Thiên kinh ngạc trước sự hành động đột ngột này của cô ta và kinh ngạc hơn nữa là có Lục Hy Tuyết ở đây, hành động này lọt vào mắt bất kì ai cũng đều hiểu theo là hướng khác, hắn lại nhận ra trong mắt cô là nghi hoặc cùng ghét bỏ, chưa kịp nói ra thì Hạ Thanh đã chen ngang làm hắn cứng họng lại
- Thiên mua cà phê thôi
Hạ Thanh bỗng nhiên ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu, giọng nói ngọt ngào siêu lòng người
Lục Hy Tuyết cau mày, sao hai người đó có thể gọi nhau thân thiết đến vậy? Cô cười lạnh, nụ cười làm tinh thần Long Ngạo Thiên chính thức sụp đổ, trong lòng nóng như lửa đốt, hoàn toàn không như em nghĩ đâu. Nỗi sợ hãi ùa đến bao trùm lấy toàn thân hắn
- Xin chào Hạ tiểu thư và Long thiếu
Một câu "Long thiếu" đã chính thức đẩy xa mối quan hệ của giữa hắn và cô, đã tạo nên khoảng cách giữa cả hai
Lục Hy Tuyết trong lòng cười chế giễu, cô thật không ngờ chỉ vừa mới nhận ra mình yêu thích hắn vậy mà hắn lại làm lòng cô đau đớn, vậy là người thứ 2 trong suốt 19 năm qua đã gây tổn thương cho cô, vậy mà cô đã cho mình và hắn thêm 1 cơ hội để bắt đầu lại 1 lần vậy mà đã vỡ tan. Lòng cô hiện rất đang ê ẩm nhưng càng đau thì cô càng lạnh lùng xa cách
- Hai người thong thả, tôi đi
Lục Hy Tuyết lướt qua cả 2, cô không quay đầu nhìn lấy bọn họ 1 lần. Long Ngạo Thiên đứng ngây ra, không hiểu sao chân hắn không thể nhấc lên được và cả 2 cứ như vậy lướt qua nhau. Liệu cuối cùng có trở thành 2 người dưng không thì chưa biết được, nếu không vậy khi nào cả hai mới có thể trở lại như trước?
Lục Hy Tuyết rũ mắt chạy đi trên đường, tay gạt đi nước mắt. Tại sao chứ? Khi cô nhận ra mình có hình bóng hắn trong lòng thì lại trớ trêu thay điều đó lại sụp đổ, dù gì cô cũng là một người con gái biết đau chứ, giờ đây cô đã hiểu được cảm giác lên thiên đàng trong chốc lát lại rớt xuống địa ngục đau đớn. Lục Hy Tuyết cứ chạy, cô vô tình va phải 1 ngưòi, cả hai liền ngã xuống. Cô nằm đè lên người kia, Lục Hy Tuyết bối rối, lật đật đứng dậy, người kia cũng đứng dậy theo
- Xin lỗi
GIọng nói nghẹn ngào khóc nấc lên. Nam nhân bị cô va phải kia sững sờ, đau lòng nhìn cô
- Lục Hy Tuyết, sao em lại khóc?
- Hức...
Lâu sau Long Ngạo Thiên giật mình, hắn nhấc chân đuổi theo Lục Hy Tuyết thấy cô từ xa, hắn vội vàng gọi lớn. Cô cắn răng
- Cố Minh Hạo... làm ơn đưa tôi đi khỏi đây đi
Lục Hy Tuyết rũ mắt, Cố Minh Hạo nhíu mày liếc Long Ngạo Thiên đang chạy tới. Hắn âm trầm nhưng giọng nói giảm đi sự rét lạnh đối với Lục Hy Tuyết
- Lên xe đi
Cũng may hắn vừa bước xuống xe thì cô va phải hắn. Lục Hy Tuyết gật đầu, cô ngồi vào trong xe cùng Cố Minh Hạo
-----------------------
*Trailer:
Long Ngạo Thiên gào lên đầy tuyệt vọng
- Lục Hy Tuyết... đừng...
Hắn chạy đuổi theo chiếc xe nhưng một người thì làm sao chạy kịp bằng 1 chiếc xe thể thao. Long Ngạo Thiên thở dốc mà chỉ có thể bất lực mà thôi. Cũng kể từ đó hắn đã mất đi Lục Hy Tuyết thật rồi
Bình luận truyện