Nữ Phụ Thay Đổi

Chương 40



Long Ngạo Thiên đã đứng đợi nửa ngày trời nhưng Lục Hy Tuyết vẫn không trở về, hắn liền lái xe lao vút đi hướng về căn biệt thự hắn đang sống và đồng thời còn có Hạ Thanh và Long Ngạo Vũ. Ánh mắt hắn đầy thị huyết đáng sợ, tay siết chặt vô lăng, trên trán nổi đầy gân xanh, xem ra hắn đã thực sự tức giận và còn là không nhỏ

Hạ Thanh sau khi bị Long Ngạo Thiên bỏ lại đuổi theo Lục Hy Tuyết, không vì thế mà cô ta buồn bực tức giận mà là rất vui là đằng khác. Hiện giờ cô ta đang nằm trong lòng Long Ngạo Vũ cùng hắn xem TV. Long Ngạo Vũ thấy cô ta hôm nay vui rất nhiều liền tò mò

- Thanh nhi, có chuyện gì mà vui vậy?

- Hôm nay được đi khắp nơi tất nhiên phải vui rồi

- Đi đâu?

-...

"Rầm"

Tiếng sập cửa đầy hung dữ vang lên, những người làm quanh đó đều run rẩy, chân mềm xuống ngã khuỵu xuống đất, có người còn hoảng quá bỏ chạy. Không khí lạnh lẽo đáng sợ, Long Ngạo Thiên mắt sắc bén liếc qua chỗ 2 người kia. Long Ngạo Vũ ngạc nhiên nhìn em trai hắn, lần đầu tiên hắn thấy Long Ngạo Thiên như thế đang chuẩn bị lên tiếng thì Long Ngạo Thiên như tia chớp xẹt qua người hắn nắm lấy tóc Hạ Thanh hung bạo đẩy cô ta ngã nhào ra đất, giọng nói rít lên

- HẠ THANH cô càng ngày càng to gan rồi đấy

- Khoan đã Thiên, em làm sao vậy?

- Anh buông tôi ra, ngay từ đầu anh đừng nên nhờ vả tôi đưa cô ta đi đây đó xung quanh thành phố này. Cô ta đê tiện lắm anh có biết không? Tôi thật không hiểu vì sao anh có thể yêu nữ nhân lòng dạ sâu không thấy đáy này

- LONG NGẠO THIÊN em im miệng cho anh

Long Ngạo Vũ tức giận khi nghe từng lời từng chữ em trai hắn thốt ra. Long Ngạo Thiên híp đôi mắt xám tro đầy lạnh lẽo lại

- Tôi không im đấy, nữ nhân của anh tôi có thể không quản nhưng cô ta dám xen vào chuyện của tôi

- Em nói cái gì?

Long Ngạo Vũ khó hiểu, Long Ngạo Thiên nói thế là ý gì?

- Hạ Thanh cô tiện nhân này, lấy cái quyền gì mà hôn tôi? Cô có tư cách sao?

Long Ngạo Thiên lạnh lùng tát 1 bên má Hạ Thanh, tiếng tát chói tai thanh thúy vang lên, xem ra lực đạo của hắn không nhẹ, xưa nay hắn làm việc đều rất lưu loát và không hề lưu tình. Long Ngạo Vũ tức giận đẩy hắn ra đấm vào mặt hắn

- Ngạo Thiên em dám đánh Thanh nhi?

- Anh đừng có mà xen vào, sao tôi lại không dám? Cô ta thật to gan tính kế tôi khiến tôi mất đi Lục Hy Tuyết, anh nói xem tôi nên xử lí thế nào đây?

Long Ngạo Vũ nhíu mày, hắn lo lắng cho Hạ Thanh, thấy một bên má cô ta sưng đỏ dữ dội. Long Ngạo Vũ nắm chặt tay, khóe môi Long Ngạo Thiên chảy máu nhưng hắn không quan tâm

- Anh lập tức tránh ra, đây không phải chuyện của anh

- Thiên, sao thế? Tôi đã làm gì sai?

HẠ Thanh run rẩy khóc lóc, tay ôm 1 bên má, trong lòng cô ta sợ hãi nhìn Long Ngạo Thiên nhưng nhớ đến có Long Ngạo Vũ làm chỗ dựa thì nỗi sợ đã giảm bớt phần nào

- Cô im miệng, đừng gọi tôi thân mật như thế, chỉ có Lục Hy Tuyết bảo bối của tôi mới có quyền gọi tôi như vậy

- Long Ngạo Thiên, dù gì Thanh nhi cũng sẽ trở thành chị dâu của em, em không được nói cô ấy...

- Đủ rồi, chị dâu sao? Tôi không dám, vợ của anh không liên quan gì đến tôi, từ lúc cô ta bước vào căn nhà này thì đã không biết gây ra bao nhiêu chuyện sau lưng anh, tôi cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ nhưng đằng này cô ta càng làm tới. Vợ tương lai của anh này lo mà quản cho chặt vào

Long Ngạo Thiên cười lạnh, Long Ngạo Vũ cau mày

- Đủ rồi, em là em trai anh...

- Long Ngạo Vũ, từ khi anh cứu cô ta thì tình anh em đã chấm dứt rồi, nên nhớ anh chỉ ra đời cách tôi vài phút thôi biết chưa

Long Ngạo THiên lạnh lùng không mảy may nhìn đến, hắn nói rồi mắt lạnh liếc qua đôi nam nữ ngu ngốc kia và bỏ lên phòng. Long Ngạo Vũ hừ lạnh cũng không quan tâm đến, hắn thủy chung vẫn lo lắng cho Hạ Thanh đau lòng không thôi. Long Ngạo Thiên nắm chặt tay, hất đổ bình hoa cổ kế bên vỡ tan tành

- Hạ Thanh cô đừng vội đắc ý, tôi sẽ cho cô biết thế nào là người không nên chọc tới

Long Ngạo Vũ và Long Ngạo Thiên đều là những tên nam chủ đáng sợ nhưng có lẽ người đáng sợ nhất trong hai anh em này thì chính là Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Vũ hành động âm trầm tính toán và hung bạo nhưng Long Ngạo Thiên lại như một con báo, luôn vờn quanh con mồi đến khi mệt mỏi rồi mới tấn công, hành động lưu loát lạnh lùng chưa bao giờ nương tay, ra tay độc đoán lặng lẽ đáng sợ. Hắn đã nhìn trúng mục tiêu nào thì chưa bao giờ thất bại

==============

Trong 1 căn phòng nọ, có 1 đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ, nam nhân vô cùng tuấn tú, làn da màu đồng nam tính, mái tóc đen tuyền mềm mượt, đôi mắt hẹp dài đang chìm vào giấc ngủ, cáng mũi cao thẳng tắp, cánh môi hồng cong như 1 vòng cung, trong ngực là nữ nhân động lòng người đầy quyến rũ, 3000 sợi tóc buông xõa trên giường, một thân váy tím nhạt thanh tao, làn da trắng như tuyết, dung nhan đoạt đi vô số trái tim, không một từ ngữ nào diễn tả được, tấm chăn bao phủ nửa người bọn họ, từng tia nắng ấm áp len vào từ cửa sổ một khung cảnh vô cùng ấm áp. Cố Minh Hạo nhíu mày, đôi đồng tử dần mở ra, một đôi mắt màu trà tuyệt đẹp. Hắn nhìn người trong lòng đầy ôn nhu, bàn tay to lớn vuốt mái tóc cô

- Lục Hy Tuyết, nếu cô không dậy thì coi chừng trễ học đấy

Một câu này lọt vào tai cô, Lục Hy Tuyết vẫn không chịu dậy, cô bĩu môi xoay người thì huyết mâu đang nhắm mắt ngủ kia liền trừng lớn mở to ra. CÔ vội bật dậy nhìn xung quanh, cả căn phòng đầy xa lạ, lại cả kinh quay sang người đàn ông bên cạnh. Cô lại nhìn xuống liền thở dài nhẹ nhõm, cũng may vẫn còn nguyên vẹn. Cố Minh Hạo nhếch mép, hắn xoa đầu cô

- Nhanh thôi

Lục Hy Tuyết bừng tỉnh, lật đật đứng dậy

- Đi, đi, về Lục gia

Trời đất ơi, cô tại sao không nhớ gì ngoài chuyện theo hắn vào bar uống rượu rồi sau đó không một chút gì

- Cô phải rửa mặt tỉnh táo đã chứ, chẳng lẽ đem mặt như thế ra ngoài

Cố Minh Hạo châm chọc nói, Lục Hy Tuyết liếc mắt hắn đầy hung dữ

- Tôi làm sao? Nếu anh đã chê thì cút ra xa, đừng đợi tôi đạp vào bản mặt hồ ly của anh đâu đấy

- Lục đại tiểu thư thật sự đáng sợ a

Giọng nói trêu đùa chọc tức người nghe, Lục Hy Tuyết hừ lạnh không nhìn hắn đi vào nhà tắm đầy ngang nhiên. Cố Minh Hạo khoanh tay nửa ngồi nửa nằm trên giường đợi cô. Không lâu sau Lục Hy Tuyết sáng lạn đi ra chỉ là cô có chút buồn bực không thôi, từ hôm qua tới giờ cô vẫn chưa được tắm a, cả người toàn 1 mùi rượu đầy khó chịu mà nhà của tên nam chủ này thì làm sao có đồ cho cô thay, cô liếc mắt đến người đang rất thản nhiên kia

- Cố giáo sư, anh còn không mau thay đồ đưa tôi về, tôi cũng chẳng biết đây là đâu

Cố Minh Hạo thú vị nhìn cô

- Đã thay đổi cách xưng hô rồi sao?

- Hôm qua là ngày nghỉ, không cần gọi giáo sư

- Được thôi tùy cô vậy

Cố Minh Hạo chỉnh tề cùng Lục Hy Tuyết đến Lục gia, cô bước xuống xe không nói tạm biệt hắn lại chạy vào biệt thự. Cố Minh Hạo lắc đầu lao vút trên đường

Lục Hy Tuyết vừa vào đến cửa, giọng nói lạnh lùng vang lên đầy quen thuộc

- Tiểu Tuyết em đã đi đâu

Lục Hy Tuyết cả kinh nhìn Lục Dật Thần đang tiêu sái đứng dựa tường kia. Hắn đã về rồi sao? Lục Hy Tuyết bĩu môi

- Không có gì

Lục Hy Tuyết lách người đi qua Lục Dật Thần. Hắn cau mày

- Tiểu Tuyết em uống rươụ?

- Tôi...

Lục Hy Tuyết giật mình, cô cúi đầu, 1 bộ dáng như đứa trẻ mắc sai lầm

- Tiểu Tuyết lần sau không được uống rượu

Lục Hy Tuyết gật đầu như giã tỏi, hắn nhếch môi. Không biết vì sao hôm nay cô ngoan hơn hẳn

- Anh trai, em đi thay đồ

Lục Hy Tuyết trốn tránh ánh mắt như nhu thủy của hắn, cô bỏ chạy

Lục Dật Thần nhất thời cảm thấy kì lạ, một tin nhắn vang lên, bóng dáng cao lớn của hắn đi vào trong thư phòng

Lục Hy Tuyết thở dài sau khi tắm xong ngã người lên giường. Cô nhíu mày mím môi lại, thẫn thờ nhìn lên trần nhà

- Long Ngạo Thiên ...

Lục Hy Tuyết rũ mắt, cô bật dậy mở cửa sổ cho thoáng mát ai ngờ kinh ngạc co rút đồng tử nhìn dáng người cao lớn đang quỳ trước cửa Lục gia. Lục Hy Tuyết lạnh lùng chán ghét trực tiếp đóng cửa sổ. Cô thấy đã gần đến giờ vào học rồi, nhanh chóng xuống dưới. Đúng lúc gặp ngay Dạ Diễm cùng Lục Dật Thần đang ở dưới, 2 người đàn ông đang đấu mắt cùng khí thế với nhau, thấy cô hai loại áp lực liền biến mất, người làm xung quanh âm thầm lau mồ hôi cảm tạ tiểu thư

- Dạ Diễm sao anh lại ở đây?

- Anh qua đón vợ sắp cưới đi học không được sao?

Dạ Diễm thản nhiên nói, mặt Lục Hy Tuyết có chút hồng lên khó nhận ra

- Vợ sắp cưới? Xem ngươi có thể hay không?

Lục Dật Thần hừ lạnh

- Sao? Hai chúng tôi gạo đã nấu thành cơm rồi

- Hahaha...

Dạ Diễm mặt không đỏ tim không đập thẳng thắn nói ra, Lục Hy Tuyết co rút khóe môi, cái tên này hắn không biết xấu hổ nhưng cô biết xấu hổ a. Lục Dật Thần cười lớn, hắn không e ngại mọi ánh mắt khác thường khi lời nói này thốt ra đầy kinh sợ

- Tôi với tiểu Tuyết cũng thế cả thôi, giờ em ấy đã là nữ nhân của tôi rồi

Lục Hy Tuyết bất động, cô thật sự không ngờ hắn có thể bình tĩnh nói ra. Dạ Diễm cau mày, hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Lục Dật Thần, điều hắn không ngờ là Lục Dật Thần dù sao cũng là anh trai cùng cha khác mẹ với Lục Hy Tuyết cơ mà

- Ngươi nói cái gì?

- Đúng như Dạ gia chủ nghĩ đấy

- Lục Dật Thần...

Lục Hy Tuyết không lường trước được, Dạ Diễm trong nội tâm khó chịu, cô đã cùng Lục Dật Thần...

- Đủ rồi, các người đừng có xem tôi là đồ vật mà giành qua lại

Lục Hy Tuyết tức giận, bọn hắn có thể thản nhiên nói ra như thế mà không quan tâm tới cảm xúc của cô ư? Lục Hy Tuyết bỏ đi, cả 2 người kia bất động đứng sau lặng lẽ nhìn bóng lưng cô

Vừa ra đến cửa, Long Ngạo Thiên vẫn còn đó, Lục Hy Tuyết lạnh lùng nhìn Long Ngạo Thiên quỳ trước cửa, hắn ngước đầu nhìn cô đầy hối hận nhưng cô không một lần mảy may đến mà cười lạnh lướt qua hắn như 2 người không liên quan gì đến nhau

- Lục Hy Tuyết, xin em đừng đi...

- Long thiếu, hình như anh rất rảnh rỗi đúng không? Nếu đã vậy thì anh về quản nữ nhân của anh cùng anh trai anh đi. Anh rảnh nhưng tôi không rảnh

Lục Hy Tuyết mắt lạnh, giọng nói xa cách muôn trùng. Long Ngạo Thiên cảm thấy cô ở gần ngay trước mắt nhưng lại xa cách vạn trượng. Hắn hoảng hốt, giọng nói có chút lớn

- Không, em đừng nói như vậy, hãy nghe anh giải thích

- Tôi không muốn nghe, từ giờ những lời anh nói tôi sẽ không bao giờ tin nữa. Một chút cũng không. Đáng lẽ ra tôi không nên nghe lời anh, dù cho bên cạnh anh đã có nữ nhân mà tôi cũng đã có hôn phu. Vì thế từ giờ tôi và anh không còn chút quan hệ hay dính dáng gì đến nhau, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi

Lục Hy Tuyết không cảm xúc, cô quay người thì một bàn tay định kéo lấy cô nhưng Lục Hy Tuyết nhanh nhẹn tránh thoát được. Long Ngạo Thiên trong lòng đau đớn khôn xiết, từng lời từng chữ cô nói ra khiến hắn không thể chịu nổi. Không còn liên quan gì sao? Đường ai nấy đi sao? Không, không thể như thế được, sự đau đớn tuyệt vọng đè nén hắn khiến hắn không thở nổi

- Hy Tuyết, làm ơn đừng rời bỏ anh...

Đây là lời cầu xin ư? Sao lại bi thương đến như thế? Hắn làm sao vậy?

- Anh...

Lục Hy Tuyết lòng đau như cắt, cô cắn răng thì 1 giọng nói xen vào không khó nhận ra sự tà mị rét lạnh ấy

- Tuyết nhi, em đang làm gì?

Một câu "Tuyết nhi" đầy thân thiết mà cũng tuyên bố cho thiên hạ biết chủ quyền, Long Ngạo THiên nắm chặt tay, hắn cũng muốn một lần được gọi cô như thế. Lục Hy Tuyết giật mình, cô ngẩng đầu, gượng cười

- Diễm, đưa em đi học đi

Lục Hy Tuyết quay đầu không nhìn lấy Long Ngạo Thiên 1 lần, hắn định lên tiếng thì Dạ Diễm nhanh nhẹn đến bên cô ôm lấy eo thon gọn

- Đi thôi

Dạ Diễm cười khẽ, nháy mắt với cô, Lục Hy Tuyết cười yếu ớt. Xin lỗi Long Ngạo Thiên, từ giờ cả 2 chúng ta không còn là gì của nhau nữa. Dạ Diễm, tôi nguyện ở bên anh. Vì Dạ Diễm chưa bao giờ làm cô phải buồn và ở bên hắn lại rất an toàn

- Không...

Long Ngạo Thiên định ngăn cản không cho hai người rời đi thì Dạ Diễm âm trầm nói

- Long thiếu gia, mời anh về cho, thật ngại khi vợ tôi đã bận rồi. Chúng tôi cáo từ

Từng chữ một lọt vào tai Long Ngạo Thiên chẳng khác nào nói hắn chết đi, không, phải là sống không bằng chết. Đau đớn nhìn chiếc xe sang trọng của Dạ Diễm lao đi trên đường, hắn thẫn thờ như mất hồn

Một cơn bão sắp ập đến, thế giới ngầm bắt đầu gợn sóng

-------------------------

*Trailer:

- Long Ngạo Vũ, chúng ta tuyên chiến với Lục gia đi

Long Ngạo Thiên hắn đã lâm vào đường cùng đành phải dùng cách này mà buộc chặt cô ở bên người. Hắn không thể sống thiếu cô được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện