Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Chương 49: Nhân duyên tế hội (3)



Hậu viện Lưu gia.

Thanh phong lướt qua mang theo những trầm mặc lúc này rời khỏi, Lưu Nhiên thanh âm khô khốc, mở miệng lên tiếng.

" Không biết Mộ tiểu thư đến là vì hôn sự." Không đợi Mộ Ly trả lời, Lưu Nhiên cười khổ lại nói " Chính xác hơn ngươi đến chính là muốn từ hôn sao."

" Từ hôn, ngươi tại sao lại nghĩ vậy." Mộ Ly suy nghĩ chợt chuyển " Ngươi đây là đánh giá thấp bản thân, bởi vì phế vật danh xưng nên nghĩ ta sẽ đến từ hôn sao." Nghĩ tới phế vật cùng từ hôn hai danh tự này, Mộ Ly chợt nghĩ đến mô tip phế vật nam chủ bị nữ xứng từ hôn, nàng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết những mô tip kịch tình như thế này nên rất quen thuộc.

" Ngươi không phải đến từ hôn." Lưu Nhiên nội tâm bên trong như bắt được vật gì khiến hắn vui sướng, nhưng rất nhanh lại bị hắn đè nén vào trong lòng.

" Ta đến cùng ngươi thương lượng, ta biết nam nhân có tự trọng của nam nhân, nếu để người khác từ hôn sẽ cở nào đã kích không chịu nổi, ta và ngươi vốn không quen không biết lại càng không yêu ngươi, ngươi hỏi ta tại sao phải lấy một người mà mình không yêu." Mộ Ly nói.

" Vậy ý ngươi là gì." Lưu Nhiên vẫn không hiểu ý nàng.

" Ta và ngươi hai người trực tiếp huỷ bỏ hôn sự lần này, nếu chỉ đơn phương mỗi ta, ta e không chỉ ngươi bị chế dễu mà ta cũng sẽ mang tội độc nữ." Nhìn thẳng vào Lưu Nhiên, Mộ Ly đợi hắn trả lời.

" Nhưng nếu ta làm ngươi thích ta, thậm chí là yêu ta vậy ngươi có bằng lòng hôn sự này." Lưu Nhiên không biết lấy đâu ra can đảm nói lời này, hai mắt mong chờ nhìn Mộ Ly.

" Không thể." Chỉ hai câu đơn giản như vậy, Mộ Ly khiến hắn từ trên cao đẩy xuống vực thẩm.

" Tại sao không thể, chẳng lẽ ngươi đã có người mình thích." Lưu Nhiên vẫn không buôn tha truy hỏi.

Mộ Ly lắc đầu, ngước nhìn lên bầu trời, trong đôi mắt mang theo kiên định tràn đầy mười phần. " nếu chưa thành tiên thề không sinh tình."

Quanh thân Mộ Ly một loại thần kì lực lượng tãn ra, đây chính là đạo tâm kiên định người mới có thể sinh ra dị tượng, Lưu Nhiên một bên nhìn thấy liền hiểu vì sao nàng đến, hắn từng sở ngộ ra đạo tâm của mình, dùng võ nhập đạo kiên định không thua gì nàng, bất quá hắn không cực đoan như nàng.

" Nếu vậy khi ngươi thành tiên có thể để ý đến ta." Lưu Nhiên không hiểu tại sao vừa gặp nàng lại sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, thứ cảm giác mang lại cho hắn ấm áp dễ chịu, cho dù chờ đợi bao nhiêu năm tháng, có thể là cả đời, nhưng chỉ cần một tia hy vọng hắn quyết không bỏ cuộc.

" Tại sao ngươi tự làm khó bản thân mình, ta và ngươi bất quá chỉ mới gặp." Mộ Ly có chút khó hiểu, nàng chưa từng yêu một người cũng không hiểu nó là như thế nào, mặc dù đọc qua tiểu thuyết tình cảm rất nhiều nhưng không đã động được tâm tình của nàng, đôi khi nàng tự hỏi mình có phải là kẻ vô tâm.

Lưu Nhiên khuôn mặt mang theo mĩm cười nhìn nàng, ánh mắt thập phần chân thật cùng ấm áp.

" Bởi vì ta thích ngươi."

" Ta thích ngươi bởi vì sao chính bản thân ta cũng không biết, bất quá ta tin trái tim của mình, tin cảm xúc của ta lúc này, ta có thể cảm nhận khi ở bên ngươi mặc dù không quá lâu nhưng nó mang đến cho ta một loại hạnh phúc khó tả."

" Từ khi mẫu thân ta mất, ta chưa từng cảm nhận được hạnh phúc của ai đó mang đến, ngươi chính là người đầu tiên."

Nghe những lời này Mộ Ly lại nhớ đến lời mình nói với Mục Dạ, tình cảm chính là ở tâm mà xuất phát, một khi tình cảm phát sinh bản thân nàng có thể khống chế được sao. Mộ Ly như vào sương mù mờ mịt, bị hỗn độn xung quanh quay kính không biết lối.

" Rốt cuộc ta có tâm sao." Mộ Ly lẫm bẩm cười khổ, đôi mắt mờ mịt vô hồn.

" Vì sao thiên đạo lại vô tình, vì sao muốn thành tựu phải rạt bỏ hồng trần bụi bẩn, vì sao muốn một đường đăng tiên mà vứt bỏ tình cảm tạp niệm, vì sao phải quay đầu bỏ mặc chúng sinh khổ, vì sao ta lại vô tình." Mộ Ly đầu óc rối loạn không thôi, nàng như quay cuồng trong mớ tạp niệm của bản thân, tâm ma vô thanh vô tức mà hình thành.

" Vì muốn thành tiên mà bỏ đi tất cả tình cảm của bản thân có đáng sao.

" Vì muốn thành tiên mà bỏ đi thú lạc của cuộc sống, có đáng sao."

" Vì muốn thành tiên một đường trảm hồng trần, ngươi tuyệt tình vậy sao."

" Ta tuyệt tình, bất quá ta không vô tình, bởi vì ta có tình nên mới sinh ra tuyệt tình, bởi vì thứ ta yêu chính là bản thân ta, thà phụ người trong thiên hạ chứ không phụ đi bản tâm của ta, ta Mộ Ly ý đã quyết thề làm cho bằng được, cho dù trời có sụp xuống, cho dù thiên đạo không chứng ta vẫn muốn một đường phi thẳng cửu trọng thiên."

Nội tâm như rỡ bỏ được xiềng xích, tâm cảnh Mộ Ly trở nên không linh mở rộng, lần này tâm ma sinh ra cũng khiến cho đạo tâm nàng vững như thái sơn, tầng thứ mười một luyện khí kỳ rục rịch đột phá.

Mộ Ly hai mắt mở ra, đôi mắt như hàn đàm không rợn sóng, lúc này đây trong đôi mắt có khôn lường kiên định.

" Đa tạ." Mộ Ly mĩm cười với Lưu Nhiên.

Từ khi nàng bị tâm ma quẫy nhiễu Lưu Nhiên một mực đứng ở đây chờ đợi, cho đến khi minh nguyệt treo cao rốt cuộc nàng cũng từ trong tâm ma thức tỉnh.

" Ta cũng không làm được gì." Lưu Nhiên lắc đầu cười khổ, bất quá trong mắt một tia giảo hoạt loé lên.

" Nếu ngươi muốn cảm tạ vậy thì cho ta xem rõ khuôn mặt ngươi được không."

Mộ Ly mày liễu nhướng lên, nàng biết dung mạo mình luôn làm tò mò người khác tâm, nàng cũng bởi vì vậy mà tâm phiền không dứt, ai nói xinh đẹp là tốt.

" Ngươi muốn xem khuôn mặt của ta, ngươi không sợ dung mạo của ta có dị dạng sao." Mộ Ly nói.

" Cho dù ngươi có xấu xí đến đâu ta vẫn muốn xem khuôn mặt ngươi, ta muốn biết người ta thích có khuôn mặt như thế nào." Lưu Nhiên bộ dáng không để tâm vẫn kiên thủ ý của mình.

" Muốn xem ta dung mạo không phải là không thể, bất quá ngươi phải chịu đựng được năm phút." Lưu Nhiên đang không hiểu lời nói của nàng, ngay lúc này một loại từ địa ngục tu la hơi thở tản mát, một loại uy áp như thái sơn đè lên người hắn.

Mộ Ly mắt mang ý cười, nàng thích hành hạ người khác a, Thần Uy Như Ngục thiên phú thần thông kích phát.

P/s: ta còn có công việc của mình nên rất ít thời gian, mong các bạn thông cảm cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện