Chương 40: Chương 40
"Khoảng giữa năm sau, tôi sẽ nghỉ hưu trước thời hạn. Về người kế nhiệm, tôi đã có một ứng cử viên, đó là..."
"Từ Tử Thanh"
Giang Thế Quân vừa dứt lời, cả hội trường xôn xao.
ống kính camera lia xuống khu vực giới truyền thông, các phóng viên trợn mắt há hốc mồm, không ai là không kinh ngạc. ống kính camera lại chuyển lên sân khấu, gương mặt của Giang Thế Quân bị vô số ánh đèn ma giê chiếu vào, gần như hiện không rõ. Nhưng vẫn có thể thấy khoé miệng ông ta thấp thoáng nụ cười đầy ẩn ý, khó nắm bắt.
Ngồi trước màn hình vô tuyến, Viêm Lương càng nhíu chặt đôi lông mày.
Mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng mở cửa.
Lúc này Viêm Lương mới bừng tỉnh. Tivi đang phát đoạn quảng cáo ban đêm, hoá ra cô đờ người trước màn hình một lúc lâu mà không hề phát giác, buổi họp báo đột xuất của Giang Thế Quân đã kết thúc từ bao giờ.
Viêm Lương quay đầu về phía cửa ra vào.
Đúng lúc Tưởng úc Nam vừa thay xong đôi dép đi trong nhà, anh ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt của Viêm Lương.
Hôm nay cô về nhà sớm đến mức khi về đến nhà, Tưởng Úc Nam rất bất ngờ khi nhìn thấy cô: “Sao hôm nay em về sớm vậy?”
Viêm Lương không có chút tinh thần, cô ôm trán, thậm chí chẳng buồn thở dài. “Dù em làm gì cũng không thể thay đổi tình thế, chi bằng mặc kệ tất cả. Dẫu sao cũng không đến lượt em đi thu dọn bãi chiến trường.”
Tưởng Úc Nam hơi ngẩn người, đi đến bên Viêm Lương, ôm vai cô theo thói quen. “Em bị đả kích gì mà đột nhiên trở nên tiêu cực như vậy?”
Viêm Lương vẫn ngồi trên sofa, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đứng trước mặt. Cô không trả lời câu hỏi của anh mà bỗng giờ hai tay, ôm chặt lấy anh. Cô áp má vào bụng anh, không muốn mở miệng, cũng chẳng có gì để nói, chỉ ôm anh rất chặt. Bây giờ, anh là chỗ dựa duy nhất của cô.
Tưởng Úc Nam dường như chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, người anh cứng đờ. Một giây sau, anh đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có, đưa tay vuốt tóc Viêm Lương. Lúc này, Viêm Lương mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Việc đàm phán với đám cổ đông Lại Chính Niên có thuận lợi không?” Từ thị đang đối mặt với tình hình rối ren, hỗn loạn. Việc quan trọng nhất bây giờ là ổn định lòng người. Tưởng Úc Nam rõ ràng cũng ý thức sâu sắc điều này. Hôm nay, anh đích thân đi thuyết phục các cổ đông, chắc đạt kết quả tốt nên mới trả lời thoải mái: “Thuận lợi.”
Nghĩ đến việc mình không phải đơn độc chiến đấu, bên cạnh còn có người đồng đội tài giỏi như Tưởng Úc Nam, cuối cùng Viêm Lương cũng có thể buông thõng đôi tay bất lực. Cô ôm gối, ngồi thu mình ở một góc sofa.
Bị Viêm Lương siết chặt, phần eo của Tưởng úc Nam hơi tê cứng. Lúc này, anh mới cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống cạnh cô, nghe giọng nói bình thản của cô: " Tập đoàn Lệ Bạc vừa kết thúc cuộc họp báo đột xuất. Giang Thế Quân chuẩn bị đào tạo Từ Tử Thanh thành người thừa kế."
"Vậy sao?" Ngữ khí của Tưởng úc Nam điềm nhiên như không.
Khi câu hỏi ngược lại hời hợt lọt vào tai Viêm Lương, cô lập tức mở to hai mắt, gương mặt đầy vẻ nghi hoặc: "Anh chẳng hề ngạc nhiên chút nào hay sao?"
Tưởng úc Nam cất giọng bình thẩn như thường lệ: "Trên dường về nhà, tôi đã nhận được tin rồi."
Viêm Lương thả lỏng đôi vai cứng đờ. Cũng phải, toàn thế giới đang theo dõi tấn trò hề của Từ Gia, làm sao có thể giấu giếm? Trong lòng Viêm Lương không khỏi tránh nỗi bi ai, cô nhún vai bất lực, tựa đầu vào vai Tưởng úc Nam: "Em nghĩ mãi cũng không hiểu nổi chuyện đó."
Người đàn ông ngồi bên cạnh không hổ là một thầy giáo xuất sắc. Anh giải đáp thắc mắc của cô bằng ngữ khí trầm trầm: "Bố em tuy thiên vị Từ Tử Thanh, nhưng ông ta chưa đến mức hồ đồ. Mặc dù lần này ông đứng ra bảo vệ chị gái em, nhưng trong tương lai, bố em chắc chắn không thể tiếp tục trọng dụng Từ Tử Thanh. Nói cách khác, em đã giành thắng lợi trong cuộc chiến với chị gái em. Từ Tử Thanh tất nhiên cũng biết rõ, cô ta không còn đất dụng võ ở Từ thị. Có lẽ em cũng hiểu tính cách của chị gái. Đối với cô ta, tình thân, tình yêu, tình phụ tử…đều không bằng một chữ “lợi”. Khi không còn hy vọng vào Từ thị, tất nhiên cô ta sẽ tìm chỗ dựa khác. tuy nhiên Giang Thế Quân sẽ không bao giờ bỏ vốn mà không thu lãi. Rốt cuộc ông ta đang mưu tính điều gì ở Từ Tử Thanh?"
Tưởng úc Nam chỉ nói đến đây. Anh đặt một dấu hỏi mang hàm ý sâu xa cho một mệnh đề không có lời giải đáp.
Lão già hồ ly đó muốn gì ở Từ Tử Thanh?
Sự trẻ trung và nhan sắc của cô ta?
Hay là ông ta ngửi thấy mùi vị của đồng loại trên người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu như Từ Tử Thanh?
Viêm Lương nghĩ mãi không ra manh mối, đành lắc đầu bất lực.
Trong lúc Viêm Lương định đào sâu khả năng khác, Tưởng úc Nam nhẹ nhàng nâng cằm cô, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
“So với việc tốn công phí sức nghiên cứu những điều này, chi bằng em đi chuẩn bị nước tắm giúp chồng em còn hơn.” Tưởng Úc Nam ghé sát mặt Viêm Lương, mỉm cười với cô. “Em thấy sao?”
***
Sau khi buổi họp báo đột xuất của tập đoàn Lệ Bạc kết thúc, người ngồi thẫn thờ trước máy thu hình không chỉ có mình Viêm Lương.
Trong căn hộ của Châu Trình.
Phòng khách không bật đèn, ánh sáng phát ra từ màn hình vô tuyến là nguồn sáng duy nhất. Châu Trình ngồi bất động ở đó. Tiếng nhạc quảng cáo trên tivi không hề lọt vào tai anh. ánh đền từ màn hình tivi hắt vào gương mặt anh, càng tôn thêm vẻ nhợt nhạt.
Châu Trình đờ đẫn lôt lúc lâu. Cho đến khi điện thoại di động đổ chuông, anh mới khôi phục lại thần trí.
Thấy hai chữ “Tử Thanh” hiện trên màn hình, Châu Trình vội vàng bắt máy.
Chờ đợi bao lâu, cuối cùng điện thoại cũng kết nối nhưng Châu Trình đột nhiên không biết nói gì. “Chúng ta gặp nhau đi!” Từ Tử Thanh nói.
So với thái độ thản nhiên của Từ Tử Thanh, sự luống cuống của Châu Trình đúng là một trò lố bịch. Anh cố cất giọng bình tĩnh: “Hôm nay anh gọi cả trăm cuộc điện thoại cho em, nhưng em không bắt máy.”
Từ Tử Thanh cố ý bỏ qua đề tài này, nói thẳng: “Gặp anh ở chỗ cũ.”
Nói xong Từ Tử Thanh lập tức cúp máy, để lại một mình Châu Trình vẫn ôm điện thoại nghe tiếng tút dài ở đầu dây bên kia. Trong lòng anh dấy lên nỗi thê lương vô bờ bến.
Đây là một quán cà phê sách mở cửa đến một giờ sáng. Thời đi học, Châu Trình thường cùng một cô gái đến nơi này. Họ hay chọn vị trí gần cửa sổ, ngồi suốt buổi chiều. Đến khi ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ hắt vào, anh vẫn chưa muốn về. Bởi người con gái ngồi đối diện anh còn đang cắm cúi nghiên cứu quyển sách tiếng nước ngoài dày cộp.
Bây giờ, quán cà phê vẫn ở đó, vị trí bên cửa sổ vẫn như cũ nhưng cô gái ngồi đối diện anh không còn mang dáng vẻ khiến anh mê đắm như thời niên thiếu. Châu Trình đứng ở cửa quán cà phê một lúc lâu mới cất bước đi vào. Nghe tiếng bước chân, Từ Tử Thanh liền quay lại, nhìn Châu Trình chăm chú cho đến khi anh ngồi xuống vị trí đối diện.
“Em không nghe điện thoại của anh, vì lúc đó em đang ở bên Giang Thế Quân.” Cuối cùng Châu Trình cũng bật cười vì sự ngu xuẩn của mình. “Anh còn tưởng sau khi trải qua những chuyện này, em cần sự an ủi của anh.” Từ Tử Thanh không tỏ thái độ. “Cuối cùng, em đã tìm thấy người đàn ông có thể thỏa mãn tham vọng của em. Chúc mừng em!”
Châu Trình mỉm cười, nụ cười không che dấu nỗi đắng cay. Trong lòng anh còn đắng hơn ly cà phê đen Từ Tử Thanh đã gọi trước cho anh. Dường như Từ Tử Thanh cũng có tâm sự, nhưng cô ta cố kìm nén, chỉ gượng cười quan sát bộ dạng thảm hại của Châu Trình.
“Bố em đã nói rõ, sau này sẽ không giao công ty cho em quản lý. Đã không thể trở thành chủ nhân của Từ thị, chi bằng em cố gắng trở thành nữ chủ nhân tương lai của Lệ Bạc…” Châu Trình chỉ cười cười. Rõ ràng là một nụ cười thản nhiên nhưng khiến người khác cảm thấy xót xa.
Từ Tử Thanh đã khôi phục thái độ kiên quyết, khó lay chuyển thường thấy. "Bây giờ Giang thế Quân là chỗ dựa duy nhất của em, Châu Trình, em biết anh có thể thông cảm cho em"
"..."
Trong không khí trầm mặc, Từ Tử Thanh uống nốt ngụm cà phê đắng ngắt cuối cùng. Uống xong, cô ta nở nụ cười rạng rỡ quen thuộc.
Từ Tử Thanh lấy lại ví da từ túi xách, rút mấy tờ tiền, kẹp vào hóa đơn thanh toán rồi đứng dậy. “Lúc trước em đầu tư thất bại, bất đắc dĩ mới phải dùng đến khoản tiền vốn của Secret. Cám ơn anh đã giúp em che dấu vụ này, thậm chí còn nói dối Viêm Lương. Cám ơn anh! Em đã bù vào khoản thiếu hụt rồi, anh yên tâm!”
Châu Trình giật mình. “Em lấy đâu ra số tiền lớn như vây?”
Từ Tử Thanh quay người bỏ đi, dùng bóng lưng để trả lời câu hỏi của Châu Trình,
Châu Trình từng vô số lần đứng yên một chỗ để dõi theo bóng Từ Tử Thanh, lần này có lẽ là lần cuối cùng. Từ ngày mai, anh không còn giá trị lợi dụng đối với Từ Tử Thanh, cũng không còn lí do gặp cô ta nữa.
***
Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, Viêm Lương bị đám phóng viên truy đuổi đến mệt bở hơi tai.
Ngày thứ hai sau khi kết hôn, sáng sớm vừa tỉnh giấc, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là trải qua một ngày tồi tệ đến cùng cực, hôm nay chắc sẽ không xảy ra chuyện tồi tệ hơn đấy chứ? Đúng lúc này, sau lưng cô vang lên một giọng nói quen thuộc. “Mới sáng sớm đã ngây ngốc rồi!”
Viêm Lương quay đầu, Tưởng Úc Nam đã thức từ lâu, nhìn cô bằng ánh mắt tỉnh táo. “Chào buổi sáng!” Viêm Lương vừa nói vừa nhoài người hôn lên môi anh. Đã có nụ hôn buổi sáng, Tưởng Úc Nam tất nhiên không chần chừ thêm dù chỉ một phút.
Anh ngồi dậy, xuống giường, đi vào phòng vệ sinh. Đến cửa phòng vệ sinh, Tưởng Úc Nam đột nhiên nhớ ra một chuyện. Anh quay đầu, nói với Viêm Lương: “Vừa rồi có người gọi điện đến máy bàn tìm em.” Viêm Lương “ờ” một tiếng. Cô cho Tiểu Lương, trợ lý của cô số điện thoại bàn ở nhà. Mới sáng sớm đã gọi điện, chắc trợ lý có việc quan trọng cần báo cáo.
“Tiểu Lương gọi đến phải không?” Viêm Lương lập tức ngồi dậy, đầu óc cô trở nên căng thẳng ngay tức thì. “Cô ấy nói gì thế?” Đáy mắt Tưởng Úc Nam ẩn giấu điều gì đó, bởi anh đứng hơi xa nên Viêm Lương không nhìn rõ.
Sau đó, cô nghe thấy anh thốt ra ba từ: “Là Lộ Chinh.”
Bình luận truyện