Nước Lọc
Chương 9
Bởi vì phải chuyển nhà cho nên Ngụy Hủ An không đi làm.
Hai người cùng nhau thu dọn và chuyển hành lý. Đồ đạc không nhiều lắm nhưng đặt lung tung đầy đất, căn hộ lập tức trở nên có mùi người sống.
Nhìn Ngụy Hủ An đang cùng mắc quần áo vào tủ với cậu, cậu cảm thấy rất bất ngờ. Cậu còn tưởng rằng những chuyện lặt vặt sau này sẽ do cậu làm hết, dù sao trông Ngụy Hủ An cũng không giống biết làm việc nhà.
Thật ra Thẩm Lưu Sấm ghét trải chăn giường nhất, nhưng cậu vẫn trải hết giường hai phòng ngủ. Cậu nghĩ nếu ngày nào đó hai người họ cãi nhau, vậy cũng không đến nỗi có người phải ngủ sô pha, ít nhất hai người đều có giường ngủ.
Nói cho cùng là vì để sau này cậu không cần ngủ trên ghế sô pha.
Cậu cũng không biết là sao, cậu cảm thấy sau khi tới nơi này cậu liên tiếp gặp rắc rối, hiện tại đối mặt với Ngụy Hủ An là cậu sẽ chột dạ và nó sắp trở thành phản xạ có điều kiện rồi. Càng nghĩ cậu càng cảm thấy mọi nguyên nhân đều bắt nguồn từ Ngụy Hủ An. Cậu có một cảm giác bất cứ những chuyện cậu làm đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn, chỉ cần cậu sơ sẩy một tí, hắn sẽ xách cậu ra cầm roi đánh.
“Bảo bối, lại đây.” Ngụy Hủ An ngồi trên ghế sô pha đột nhiên gọi cậu.
Thẩm Lưu Sấm nghe vậy thì căng thẳng trong lòng: “Để làm gì?” Chắc không phải anh ta biết lúc nãy mình nghĩ gì đâu nhỉ.
Hắn vẫn không nói là làm gì, sắc mặt cũng không có gì khác lạ: “Lại đây.”
Thẩm Lưu Sấm suy nghĩ một chút, cậu chắc chắn hôm nay mình không gây chuyện gì mới dám ngồi bên cạnh hắn. Cậu vừa ngồi xuống, tay đã bị nắm lấy.
“Chẳng phải em nói chưa thấy anh cắt móng tay bao giờ à?” Ngụy Hủ An lấy đồ cắt móng ra từ trong tủ đồ: “Để anh cắt cho em xem.”
“Thì ra anh tự cắt thật.” Cậu còn tưởng rằng kẻ có tiền đều sẽ dùng tiền mua dịch vụ, tổng tài vung tay hàng ngàn vạn đồng tiền lại ngồi ở nhà cắt móng tay trước thùng rác, cắt xong móng tay thì tới móng chân, tuy không thể chỉ ra hình ảnh đó có vấn đề chỗ nào, nhưng cậu cứ cảm thấy không ổn. “Tôi còn tưởng rằng những người giàu như anh sẽ không tự cắt móng tay.”
“Ai nói với em như vậy?” Ngụy Hủ An cũng không ngẩng đầu lên, tập trung cắt móng tay cho cậu.
“Tôi đoán.” Thẩm Lưu Sấm hơi ngượng ngùng, biết vậy cậu đã không hỏi, nhìn xem, giờ cậu lại bị bẽ mặt.
“Đương nhiên chỉ cần chịu bỏ tiền ra thì muốn tìm người gặm móng cho em cũng được.” Hắn dừng một chút: “Nhưng anh không quen.”
Thẩm Lưu Sấm đắm chìm hình ảnh gặm móng tay mà hắn nói, cậu không khỏi nổi da gà da vịt, sau đó ngón giữa của cậu bị nắm lấy.
“Em tránh cái gì?” Cắt cả buổi mới cắt xong một ngón tay, mỗi lần hắn chuẩn bị cắt, tay Thẩm Lưu Sấm sẽ rụt lại, Ngụy Hủ An không thể không tốn sức đè cậu lại.
“Tôi không có tránh.” Khi nói chuyện Thẩm Lưu Sấm mở to mắt trông rất vô tội.
Tiếp theo hai người đồng thời cúi đầu, ánh mắt tập trung trên đồ cắt và móng tay. Ngụy Hủ An đang định cắt, cái tay hắn đang giữ bắt đầu rụt lại: “Em còn nói em không tránh?”
“Tôi hơi căng thẳng chút… Tôi sợ anh cắt trúng thịt tôi.” Nói xong cậu vội vàng giải thích: “Không phải tôi sợ, là cơ thể của tôi sợ. Tôi đương nhiên tin tưởng anh sẽ không cắt trúng tôi, nhưng tôi không thể khống chế cơ thể của tôi.” Thấy dáng vẻ bất lực của Ngụy Hủ An, cậu lại nói một cách hùng hồn hơn: “Ai cũng vậy mà, để tôi cắt cho anh thì anh cũng sẽ sợ thôi.”
“Chẳng phải em nói người giàu sẽ thuê người khác cắt giùm à, sao họ không căng thẳng?”
“Những người khác chắc chắn đều là chuyên nghiệp, bỏ tiền thuê họ là đúng rồi.”
“Ồ, anh không ngại em thuê anh.”
Thẩm Lưu Sấm ỉu xìu, cậu không có tiền. Ông trời thật bất công, không có tiền thì cãi nhau cũng không thắng nổi. Thoáng chốc cậu đã từ con gà trống tràn đầy ý chí chiến đấu biến thành chú chim sẻ ủ rũ thất vọng: “Ờ, anh cắt đi, tôi không động đậy nữa.”
Ngụy Hủ An nhìn dáng vẻ suy sụp uất ức của cậu thì cảm thấy buồn cười, đành phải kéo cậu vào lòng của mình, ôm cậu từ phía sau, nắm lấy cái tay chưa cắt xong lần nữa, kề tai cậu khẽ nói: “Anh rất cẩn thận, chắc chắn không cắt trúng em, được không?”
“Ngụy Hủ An, anh sàm sỡ khách hàng, không có tiền đâu.” Thẩm Lưu Sấm thừa nhận cậu thật sự bị hắn dỗ dành vui vẻ trong lòng, nhưng vẫn làm bộ lạnh lùng không dao động.
“Ừ.” Hắn đáp một tiếp, nói xong còn hôn lên mặt Thẩm Lưu Sấm hai cái.
Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, giữa trưa họ gọi thức ăn ngoài, tiếp tục dọn số hành lý còn lại cho xong, sau đó Thẩm Lưu Sấm phấn khởi muốn ra ngoài. Còn có rất nhiều đồ đạc hằng ngày phải mua, vả lại cậu cảm thấy ngày đầu tiên dọn nhà thì phải tự nấu ăn mới hoàn mỹ. Tuy cậu cũng không biết nấu ăn.
Nhưng ở trong lòng Thẩm Lưu Sấm, khái niệm không biết nấu ăn bình thường và khái niệm không biết nấu ăn của cậu là khác nhau. Cậu cảm thấy chỉ cần nấu theo công thức là không tồn tại chuyện không biết nấu ăn, trừ phi đầu óc có vấn đề. Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là ngon hay dở mà thôi.
Sau khi vào siêu thị, cậu quan sát cẩn thận mọi thứ. Thấy cái gì đẹp cũng sẽ cân nhắc một chút, đặt cái này trong nhà chắc đẹp lắm, mua cái đó về chắc cũng rất có ích, cậu chỉ ước gì có thể hốt hết về nhà. Dựa theo tốc độ này của cậu thì đi đến sáng mai cũng chưa mua xong, Ngụy Hủ An chỉ đành mua đủ đồ đạc theo danh sách đã ghi trước đó.
Thẩm Lưu Sấm không thấy hắn một lúc lâu, đến khi gặp lại thì cậu thấy hắn đẩy theo xe đẩy đã chứa đầy đồ đi đến.
“Em còn gì muốn mua nữa không?” Không còn gì nữa thì có thể tính tiền rồi.
Thẩm Lưu Sấm nhìn đồ trong xe đẩy, cậu phát hiện hình như mọi thứ đều đã đủ, không dư cũng không thiếu. Chuyện này khác hẳn tưởng tượng ban đầu của cậu. Chẳng phải Ngụy Hủ An là loại nam chính cao quý cách xa trần thế chưa từng đi siêu thị bao giờ à? Đi theo một chàng trai bình thường như cậu đến siêu thị đông đúc, đáng lẽ hắn phải đi kề sát cậu cảm thán bầu không khí ấm áp, hoặc là biểu hiện cảm giác mới lạ “Lần đầu tiên nhìn thấy cuộc sống của người bình thường như em đó” như một kẻ thiểu năng mới đúng. Hay ít nhất cũng phải có cảnh tượng kinh điển như “Không biết em thích loại xả vải nào nên anh mua mỗi thứ một bình”.
“Anh thường xuyên đi siêu thị à?”
“Ít lắm.”
Thẩm Lưu Sấm cảm thấy không phục: “Chúng ta đi mua đồ ăn!”
Mỗi khi thấy các loại rau xanh và thịt, cậu sẽ hỏi Ngụy Hủ An một câu: “Anh biết đây là gì không?”
“Rau chân vịt.”
“Bắp cải tím.”
“Rau diếp.”
“Đây là thịt ba chỉ, kia là thịt bò.”
……
“Anh nhận ra hết hả? Đừng nói anh biết nấu cơm luôn nhé?” Nói thật, ngay cả Thẩm Lưu Sấm cũng không biết tên vài loại đồ ăn.
“Anh nhận ra chứ.” Ngụy Hủ An đặt một vỉ trứng gà lên xe đẩy, nghiêng đầu cười với người đang hết sức kinh ngạc: “Hơn nữa trên đó đều có dán nhãn.”
Suýt nữa Thẩm Lưu Sấm đã tắt thở. Ban đầu cậu nghĩ họ đi vào địa bàn “bình dân”, cậu có thể thể hiện phong thái “bậc thầy sinh hoạt” của mình cho tổng tài bá đạo thấy, không ngờ bây giờ cậu bị hắn nhìn như đang cười nhạo một thằng ngu.
Đương nhiên là Ngụy Hủ An trả tiền.
Thẩm Lưu Sấm đã suy nghĩ rõ ràng, ngay cả căn hộ đều là do Ngụy Hủ An mua, chút tiền lẻ này cậu còn để ý gì nữa. Bị hắn nuôi thì nuôi, cũng không thể để bản thân chết đói được.
Rồi cậu sẽ tìm được công việc, đến lúc đó cậu cũng có thể tiêu tiền cho căn nhà này. Còn bây giờ cậu là một trong những người trong hộ khẩu, người này giàu sẽ kéo người kia giàu theo thôi.
Sau khi về đến nhà, Ngụy Hủ An cất đồ ăn vào tủ lạnh, hỏi cậu: “Anh không biết nấu cơm. Em biết thật hả?”
Thẩm Lưu Sấm đột nhiên hơi chột dạ với lý luận “chỉ cần đầu óc không có vấn đề thì chắc chắn nấu ăn được”, nhưng cũng chỉ có thể trả lời: “Tôi biết mà.”
Mặc dù nói mồm thì rất đơn giản, nhưng khi thật sự xuống bếp cậu rất hồi hộp. May mà Ngụy Hủ An nhận được điện thoại và đi vào thư phòng, bằng không bị hắn thấy thì thật mất mặt.
Cậu đóng cửa nhà bếp lại, sau đó lấy điện thoại ra.
Cậu xem từ “Lần đầu nấu ăn cần chú ý gì”, “Lần đầu tiên sử dụng đồ làm bếp cần chú ý những gì” đến “Một gram là khoảng bao nhiêu”, chờ đến khi cảm thấy mình đã đủ kiến thức, cậu bèn mở một trang web video tìm hướng dẫn nấu ăn.
Sau khi tuyển chọn kỹ càng, cậu quyết định làm bò kho khoai tây trước.
Bởi vì quá xoắn xuýt trong quá trình lựa chọn khiến cậu có cảm giác coi kỹ video này là cậu đã nấu xong một món.
Video dài 8 phút, cậu xem 48 phút. Đến cuối cùng chờ cậu nấu xong một món thì đã nửa tiếng sau.
Thẩm Lưu Sấm đã sắp chết đói, cậu mở toang cửa phòng bếp, vọt tới nằm trên thảm trải sàn phòng khách, lớn tiếng hô: “Ngụy Hủ An, chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi.”
Hai người cùng nhau thu dọn và chuyển hành lý. Đồ đạc không nhiều lắm nhưng đặt lung tung đầy đất, căn hộ lập tức trở nên có mùi người sống.
Nhìn Ngụy Hủ An đang cùng mắc quần áo vào tủ với cậu, cậu cảm thấy rất bất ngờ. Cậu còn tưởng rằng những chuyện lặt vặt sau này sẽ do cậu làm hết, dù sao trông Ngụy Hủ An cũng không giống biết làm việc nhà.
Thật ra Thẩm Lưu Sấm ghét trải chăn giường nhất, nhưng cậu vẫn trải hết giường hai phòng ngủ. Cậu nghĩ nếu ngày nào đó hai người họ cãi nhau, vậy cũng không đến nỗi có người phải ngủ sô pha, ít nhất hai người đều có giường ngủ.
Nói cho cùng là vì để sau này cậu không cần ngủ trên ghế sô pha.
Cậu cũng không biết là sao, cậu cảm thấy sau khi tới nơi này cậu liên tiếp gặp rắc rối, hiện tại đối mặt với Ngụy Hủ An là cậu sẽ chột dạ và nó sắp trở thành phản xạ có điều kiện rồi. Càng nghĩ cậu càng cảm thấy mọi nguyên nhân đều bắt nguồn từ Ngụy Hủ An. Cậu có một cảm giác bất cứ những chuyện cậu làm đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn, chỉ cần cậu sơ sẩy một tí, hắn sẽ xách cậu ra cầm roi đánh.
“Bảo bối, lại đây.” Ngụy Hủ An ngồi trên ghế sô pha đột nhiên gọi cậu.
Thẩm Lưu Sấm nghe vậy thì căng thẳng trong lòng: “Để làm gì?” Chắc không phải anh ta biết lúc nãy mình nghĩ gì đâu nhỉ.
Hắn vẫn không nói là làm gì, sắc mặt cũng không có gì khác lạ: “Lại đây.”
Thẩm Lưu Sấm suy nghĩ một chút, cậu chắc chắn hôm nay mình không gây chuyện gì mới dám ngồi bên cạnh hắn. Cậu vừa ngồi xuống, tay đã bị nắm lấy.
“Chẳng phải em nói chưa thấy anh cắt móng tay bao giờ à?” Ngụy Hủ An lấy đồ cắt móng ra từ trong tủ đồ: “Để anh cắt cho em xem.”
“Thì ra anh tự cắt thật.” Cậu còn tưởng rằng kẻ có tiền đều sẽ dùng tiền mua dịch vụ, tổng tài vung tay hàng ngàn vạn đồng tiền lại ngồi ở nhà cắt móng tay trước thùng rác, cắt xong móng tay thì tới móng chân, tuy không thể chỉ ra hình ảnh đó có vấn đề chỗ nào, nhưng cậu cứ cảm thấy không ổn. “Tôi còn tưởng rằng những người giàu như anh sẽ không tự cắt móng tay.”
“Ai nói với em như vậy?” Ngụy Hủ An cũng không ngẩng đầu lên, tập trung cắt móng tay cho cậu.
“Tôi đoán.” Thẩm Lưu Sấm hơi ngượng ngùng, biết vậy cậu đã không hỏi, nhìn xem, giờ cậu lại bị bẽ mặt.
“Đương nhiên chỉ cần chịu bỏ tiền ra thì muốn tìm người gặm móng cho em cũng được.” Hắn dừng một chút: “Nhưng anh không quen.”
Thẩm Lưu Sấm đắm chìm hình ảnh gặm móng tay mà hắn nói, cậu không khỏi nổi da gà da vịt, sau đó ngón giữa của cậu bị nắm lấy.
“Em tránh cái gì?” Cắt cả buổi mới cắt xong một ngón tay, mỗi lần hắn chuẩn bị cắt, tay Thẩm Lưu Sấm sẽ rụt lại, Ngụy Hủ An không thể không tốn sức đè cậu lại.
“Tôi không có tránh.” Khi nói chuyện Thẩm Lưu Sấm mở to mắt trông rất vô tội.
Tiếp theo hai người đồng thời cúi đầu, ánh mắt tập trung trên đồ cắt và móng tay. Ngụy Hủ An đang định cắt, cái tay hắn đang giữ bắt đầu rụt lại: “Em còn nói em không tránh?”
“Tôi hơi căng thẳng chút… Tôi sợ anh cắt trúng thịt tôi.” Nói xong cậu vội vàng giải thích: “Không phải tôi sợ, là cơ thể của tôi sợ. Tôi đương nhiên tin tưởng anh sẽ không cắt trúng tôi, nhưng tôi không thể khống chế cơ thể của tôi.” Thấy dáng vẻ bất lực của Ngụy Hủ An, cậu lại nói một cách hùng hồn hơn: “Ai cũng vậy mà, để tôi cắt cho anh thì anh cũng sẽ sợ thôi.”
“Chẳng phải em nói người giàu sẽ thuê người khác cắt giùm à, sao họ không căng thẳng?”
“Những người khác chắc chắn đều là chuyên nghiệp, bỏ tiền thuê họ là đúng rồi.”
“Ồ, anh không ngại em thuê anh.”
Thẩm Lưu Sấm ỉu xìu, cậu không có tiền. Ông trời thật bất công, không có tiền thì cãi nhau cũng không thắng nổi. Thoáng chốc cậu đã từ con gà trống tràn đầy ý chí chiến đấu biến thành chú chim sẻ ủ rũ thất vọng: “Ờ, anh cắt đi, tôi không động đậy nữa.”
Ngụy Hủ An nhìn dáng vẻ suy sụp uất ức của cậu thì cảm thấy buồn cười, đành phải kéo cậu vào lòng của mình, ôm cậu từ phía sau, nắm lấy cái tay chưa cắt xong lần nữa, kề tai cậu khẽ nói: “Anh rất cẩn thận, chắc chắn không cắt trúng em, được không?”
“Ngụy Hủ An, anh sàm sỡ khách hàng, không có tiền đâu.” Thẩm Lưu Sấm thừa nhận cậu thật sự bị hắn dỗ dành vui vẻ trong lòng, nhưng vẫn làm bộ lạnh lùng không dao động.
“Ừ.” Hắn đáp một tiếp, nói xong còn hôn lên mặt Thẩm Lưu Sấm hai cái.
Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, giữa trưa họ gọi thức ăn ngoài, tiếp tục dọn số hành lý còn lại cho xong, sau đó Thẩm Lưu Sấm phấn khởi muốn ra ngoài. Còn có rất nhiều đồ đạc hằng ngày phải mua, vả lại cậu cảm thấy ngày đầu tiên dọn nhà thì phải tự nấu ăn mới hoàn mỹ. Tuy cậu cũng không biết nấu ăn.
Nhưng ở trong lòng Thẩm Lưu Sấm, khái niệm không biết nấu ăn bình thường và khái niệm không biết nấu ăn của cậu là khác nhau. Cậu cảm thấy chỉ cần nấu theo công thức là không tồn tại chuyện không biết nấu ăn, trừ phi đầu óc có vấn đề. Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là ngon hay dở mà thôi.
Sau khi vào siêu thị, cậu quan sát cẩn thận mọi thứ. Thấy cái gì đẹp cũng sẽ cân nhắc một chút, đặt cái này trong nhà chắc đẹp lắm, mua cái đó về chắc cũng rất có ích, cậu chỉ ước gì có thể hốt hết về nhà. Dựa theo tốc độ này của cậu thì đi đến sáng mai cũng chưa mua xong, Ngụy Hủ An chỉ đành mua đủ đồ đạc theo danh sách đã ghi trước đó.
Thẩm Lưu Sấm không thấy hắn một lúc lâu, đến khi gặp lại thì cậu thấy hắn đẩy theo xe đẩy đã chứa đầy đồ đi đến.
“Em còn gì muốn mua nữa không?” Không còn gì nữa thì có thể tính tiền rồi.
Thẩm Lưu Sấm nhìn đồ trong xe đẩy, cậu phát hiện hình như mọi thứ đều đã đủ, không dư cũng không thiếu. Chuyện này khác hẳn tưởng tượng ban đầu của cậu. Chẳng phải Ngụy Hủ An là loại nam chính cao quý cách xa trần thế chưa từng đi siêu thị bao giờ à? Đi theo một chàng trai bình thường như cậu đến siêu thị đông đúc, đáng lẽ hắn phải đi kề sát cậu cảm thán bầu không khí ấm áp, hoặc là biểu hiện cảm giác mới lạ “Lần đầu tiên nhìn thấy cuộc sống của người bình thường như em đó” như một kẻ thiểu năng mới đúng. Hay ít nhất cũng phải có cảnh tượng kinh điển như “Không biết em thích loại xả vải nào nên anh mua mỗi thứ một bình”.
“Anh thường xuyên đi siêu thị à?”
“Ít lắm.”
Thẩm Lưu Sấm cảm thấy không phục: “Chúng ta đi mua đồ ăn!”
Mỗi khi thấy các loại rau xanh và thịt, cậu sẽ hỏi Ngụy Hủ An một câu: “Anh biết đây là gì không?”
“Rau chân vịt.”
“Bắp cải tím.”
“Rau diếp.”
“Đây là thịt ba chỉ, kia là thịt bò.”
……
“Anh nhận ra hết hả? Đừng nói anh biết nấu cơm luôn nhé?” Nói thật, ngay cả Thẩm Lưu Sấm cũng không biết tên vài loại đồ ăn.
“Anh nhận ra chứ.” Ngụy Hủ An đặt một vỉ trứng gà lên xe đẩy, nghiêng đầu cười với người đang hết sức kinh ngạc: “Hơn nữa trên đó đều có dán nhãn.”
Suýt nữa Thẩm Lưu Sấm đã tắt thở. Ban đầu cậu nghĩ họ đi vào địa bàn “bình dân”, cậu có thể thể hiện phong thái “bậc thầy sinh hoạt” của mình cho tổng tài bá đạo thấy, không ngờ bây giờ cậu bị hắn nhìn như đang cười nhạo một thằng ngu.
Đương nhiên là Ngụy Hủ An trả tiền.
Thẩm Lưu Sấm đã suy nghĩ rõ ràng, ngay cả căn hộ đều là do Ngụy Hủ An mua, chút tiền lẻ này cậu còn để ý gì nữa. Bị hắn nuôi thì nuôi, cũng không thể để bản thân chết đói được.
Rồi cậu sẽ tìm được công việc, đến lúc đó cậu cũng có thể tiêu tiền cho căn nhà này. Còn bây giờ cậu là một trong những người trong hộ khẩu, người này giàu sẽ kéo người kia giàu theo thôi.
Sau khi về đến nhà, Ngụy Hủ An cất đồ ăn vào tủ lạnh, hỏi cậu: “Anh không biết nấu cơm. Em biết thật hả?”
Thẩm Lưu Sấm đột nhiên hơi chột dạ với lý luận “chỉ cần đầu óc không có vấn đề thì chắc chắn nấu ăn được”, nhưng cũng chỉ có thể trả lời: “Tôi biết mà.”
Mặc dù nói mồm thì rất đơn giản, nhưng khi thật sự xuống bếp cậu rất hồi hộp. May mà Ngụy Hủ An nhận được điện thoại và đi vào thư phòng, bằng không bị hắn thấy thì thật mất mặt.
Cậu đóng cửa nhà bếp lại, sau đó lấy điện thoại ra.
Cậu xem từ “Lần đầu nấu ăn cần chú ý gì”, “Lần đầu tiên sử dụng đồ làm bếp cần chú ý những gì” đến “Một gram là khoảng bao nhiêu”, chờ đến khi cảm thấy mình đã đủ kiến thức, cậu bèn mở một trang web video tìm hướng dẫn nấu ăn.
Sau khi tuyển chọn kỹ càng, cậu quyết định làm bò kho khoai tây trước.
Bởi vì quá xoắn xuýt trong quá trình lựa chọn khiến cậu có cảm giác coi kỹ video này là cậu đã nấu xong một món.
Video dài 8 phút, cậu xem 48 phút. Đến cuối cùng chờ cậu nấu xong một món thì đã nửa tiếng sau.
Thẩm Lưu Sấm đã sắp chết đói, cậu mở toang cửa phòng bếp, vọt tới nằm trên thảm trải sàn phòng khách, lớn tiếng hô: “Ngụy Hủ An, chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi.”
Bình luận truyện