Chương 48: Căn Cứ Bảo Hộ
Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa
Kiều Kiều đã có một giấc mơ.
Sức mạnh bí ẩn dẫn ký ức của cô trôi dạt vào một thế giới khác được gọi là kiếp trước.
Một lần nữa,
cô nhìn thấy người đàn ông không liên quan nhiều đến cô trong cuộc sống này.
Nhưng kiếp trước, cô
lại có quan hệ sâu đậm với anh ta.
Giống như kiếp này, anh ta giống Lục Diệt, mang cô theo bên người.
Chẳng qua kiếp trước Tống Phái
xem cô như loài dây leo nhu nhược kí sinh anh ta, mà kiếp này Lục Diệt lại dạy cô dũng cảm và kiên
cường.
Quá khứ vụt qua trước mắt cô như một chiếc đèn lồng xoay tròn, hình ảnh cuối cùng là ngọn lửa bốc
tận trời, cô đang nhìn Tống Phái, cũng trông thấy Lục Diệt ở đằng xa.
Khi đó cô đã nghĩ, nếu ngay từ đầu không đi theo Tống Phái thì tốt rồi.
Thà cô sống sót một mình trên đời còn hơn là chìm đắm trong tuyệt vọng và đau đớn.
Nhưng không có nếu.
Ngọn lửa làm mờ tầm nhìn của cô.
Lần thứ hai cô phục hồi tinh thần, đã nhìn thấy Lục Diệt nằm trong đống thây ma.
Đôi mắt trắng đục
ngầu của cô nhìn anh.
Đối với cô mà nói, đây là một cuộc sống mới do Lục Diệt mang đến cho cô.
Bọn họ một đường đi cùng
nhau, như hình với bóng.
Khác với kiếp trước cô đơn, lần này cô không chỉ có Lục Diệt, còn có rất nhiều bạn bè đồng loại.
Nhưng Đàm Thiện chết rồi, Trang Vưu cũng chết.
Bạn bè đồng loại trong nháy mắt chỉ còn lại Quý Sương và Lâu Dương Lăng.
Vua thây ma là người đứng đầu gây nên mọi chuyện còn muốn mang đi người quan trọng nhất của cô,
người cô yêu nhất.
Bản thân Kiều Kiều cũng không biết mình có dũng khí từ đâu, dám cùng vua thây ma liều chết.
Rõ ràng cô sợ đau lại sợ chết.
Thì ra vì Lục Diệt, cô có thể chẳng màng mọi thứ.
Anh bảo vệ cô quá lâu, cuối cùng cũng đến lượt cô bảo vệ anh.
Cảm giác dị năng nổ tung trong cơ thể thật sự là quá khó chịu, nhưng rốt cuộc anh cũng an toàn.
Cô không hối hận.
Tất cả những gì trong đầu cô đều là bóng dáng của anh, thì ra phần tình cảm đó có thể dạt dào như
vậy.
Cô đã chết, anh sẽ phải làm gì đây.
Lục Diệt…
Lục Diệt.
Cô thực sự không muốn chết.
Chết thật đáng sợ đấy, sẽ vĩnh viễn không thấy Lục Diệt.
Cô có thể mở mắt ra một lần nữa không?
Chấp niệm thật lớn tràn ngập trong lòng Kiều Kiều, lông mi của cô khẽ rung, ngay sau đó, cuối cùng
cô cũng nhấc mí mắt nặng nề lên.
Cô thực sự có thể mở mắt ra một lần nữa, đây có phải là một dấu hiệu cho thấy cô đã không chết
chăng?
Bốn bề xung quanh là một cảnh tượng xa lạ.
Căn phòng đơn sơ mà ấm áp, giường lớn mềm mại, trên ngưỡng cửa sổ cách đó không xa bày một chậu cây
xanh với cành lá tao nhã.
Nhận ra ánh mắt Kiều Kiều, cành lá xanh biếc của nó nhẹ nhàng run rẩy,
đưa đến một trận tươi mát.
Kiều Kiều có chút mơ hồ, ký ức của cô vẫn dừng lại ở cảnh cô lấy mình làm phương tiện trung gian và
đồng quy vu tận với vua thây ma.
Cô từ trên chiếc giường êm đứng dậy, hai chân mềm mại từ trên giường thả xuống dò xét.
Sau khi mang
giày xong, cô đưa tay mở cửa, muốn xem tình huống hôm nay là gì.
Kiều Kiều vươn tay phải và nắm lấy tay nắm cửa, nhưng đột nhiên, động tác của cô dừng lại.
Cô nâng tay còn lại lên, làn da tay trái trắng bệch, năm ngón tay mảnh khảnh, phía trên trống
không.
Chiếc nhẫn đã biến mất.
Kiều Kiều nhất thời hoảng hốt, nhưng cũng may sợi dây đỏ hình mèo con vẫn còn ở đó, điều này làm
dịu trái tim bất an của cô một chút.
Cô đẩy cửa và đi ra ngoài.
Đều là những ánh mắt xa lạ, song khi cô cảm nhận được hơi thở của Lục Diệt và bạn đồng loại, cô thở
phào nhẹ nhõm.
Kiều Kiều vịn cầu thang, chậm rãi đi xuống lầu.
Trong phòng khách lớn dưới lầu có chút sôi động, Lục Diệt và đồng đội của anh đều ở đây, bên cạnh
đó còn có hai thây ma thối rữa đang ngồi, tuy rằng người và thây ma không chung ngôn ngữ, thế nhưng
nào ngăn cản được bọn họ trò chuyện vui vẻ.
Tuân Liệt đang đi theo Lâu Dương Lăng rống lung tung, nói nào là danh tiếng thúc đẩy tình cảm thây
ma và nhân loại, xây dựng cầu nối giao tiếp.
Tuân Liệt thậm chí còn muốn Lục Diệt đi theo anh ta gào thét một hồi.
Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Kiều Kiều đi xuống cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng hài hòa và
ấm áp này.
Bọn họ không nhếch nhác trong đêm mưa, chẳng bị thương, toàn bộ đều sống động, ai cũng còn sống
khỏe mạnh.
“Kiều Kiều.” Lục Diệt nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy, nhìn về phía cô.
Khuôn mặt của anh hơi tái
đi.
Kiều Kiều nhìn anh, đôi mắt ửng hồng không thể giải thích được, cô luôn cảm thấy mình đã lâu không
gặp Lục Diệt.
Cô chạy xuống cầu thang và chạy về phía Lục Diệt.
Lục Diệt mở rộng vòng tay, sẵn sàng đón lấy cô.
Kết quả là một lần nữa bị cắt ngang.
Nhưng lần này không phải do tên nhóc con Kiều Vọng, mà là chính Kiều Kiều.
Cô chạy đến một nửa bỗng nhiên phanh gấp, đổi hướng lao về phía Đàm Thiện, người đang vui vẻ nhìn
cô và Lục Diệt.
Người trong trí nhớ của cô đã chết, thế nhưng lại xuất hiện trước mặt cô.
Kiều Kiều thực sự vui
mừng.
Cô đã cho Đàm Thiện một cái ôm chặt, còn thân mật gọi anh chàng: “Đàm Đàm.”
Đột nhiên Kiều Kiều nhào tới đột ngột, Đàm Thiện không hề phòng bị nên nào có đỡ được cô, thế là
hai người cùng nhau ngã xuống sô pha.
Lục Diệt ôm không khí, rồi anh từng chút một hạ xuống cánh tay cứng ngắc, hoài nghi cuộc đời này.
Ninh Chu: “Hahaha, khổ rồi.”
“Đại ca, em cũng muốn ôm một cái.
Nhưng mà anh kiềm chế một chút, ôm nhẹ nhẹ thôi, em không đỡ được
anh.” Lâu Dương Lăng ngồi bên cạnh Đàm Thiện, nhìn Kiều Kiều ôm
Đàm Thiện như thế thì lập tức nói.
Kiều Kiều vỗ nhẹ bàn tay đang mở rộng của Lâu Dương Lăng, bảo với Đàm Thiện: “Đàm Đàm, tôi đang nằm
mơ đúng không? Không phải anh đã bị vua thây ma giết chết sao?” “Ồ, thì ra anh cho rằng Đàm Đàm đã
chết nên mới ôm anh ta á?” Lâu Dương Lăng nghe Kiều Kiều nói bèn hiểu được vì sao Kiều Kiều bỗng
nhiên nhiệt tình.
Đàm Thiện cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng rơi vào người mình, anh lập tức đẩy Kiều Kiều ra
mà cho hay: “Vua thây ma làm tôi bị thương nặng, nhưng tôi đã dưỡng thương xong rồi.
Kiều Kiều, cô
đã ngủ ba tháng rồi đấy, đừng nói là ngủ nhiều đến ngớ người đi? Hay là cô gặp ác mộng?”
“A?” Kiều Kiều bối rối.
Nỗi tuyệt vọng khi mất đi người bạn đồng loại vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cô, nhưng Đàm
Thiện nói rằng đó chỉ là một cơn ác mộng?
Kiều Kiều nhất thời không phân biệt được đây là trong hiện thực hay trong mộng.
“Đàm Đàm, ôm lại một chút đi.” Kiều Kiều sụt sịt mũi, buồn bã đáp, “Nếu đây là một giấc mơ, tôi hy
vọng mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy.” “
“……”
Ninh Chu không hiểu bọn họ đang nói cái gì, , nhưng nhìn thấy đôi tay đang đưa ra của Kiều Kiều,
cuối cùng không nhịn được mà chửi lên: “Kiều Kiều, ôm một lần cũng đủ rồi, thật sự cho rằng đội
trưởng Lục của chúng tôi không tồn tại sao?”
Kiều Kiều chớp chớp mắt, quay đầu lại, đã nhìn thấy Lục Diệt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Cô bỗng nhiên
có chút chột dạ, thu móng vuốt muốn ôm Đàm Thiện lại, đi tới hướng Lục Diệt.
Cô nhẹ nhàng gọi tên Lục Diệt, sau đó tiến đến bên cạnh anh, vươn tay ra ôm lấy anh.
Lục Diệt hỏi:
“Không phải muốn Đàm Thiện à? “
“Anh nghe hiểu á.” “Kiều Kiều dạy rất tốt.”
Kiều Kiều cảm thấy giọng điệu của Lục Diệt là lạ, cô có chút không hiểu được cảm xúc phức tạp của
con người, nhưng dường như Lục Diệt tức giận nên muốn dỗ dành anh.
“Anh đừng khó chịu, chúng ta ôm
đi.”
Kiều Kiều đưa tay ra và nhìn anh với nụ cười trên môi.
Lục Diệt mở mắt, không nhúc nhích.
Kiều Kiều nhào lên.
Lục Diệt không thể không bắt lấy cô.
Kiều Kiều trèo trên người anh và cười không ngừng.
“Chỉ có anh mới có thể bắt được em đó, Lục Diệt.” Cô ghé vào tai anh nói.
Sắc mặt Lục Diệt dịu đi không ít, anh ôm Kiều Kiều đáp: “Cho nên sau này chỉ được nhào vào anh.”
“Dạ.”
Tuân Liệt chịu không nổi: “Không thể nào, anh Lục yêu đương lại biến thành bộ dạng ngu ngốc như
vậy.”
Lâu Dương Lăng thở dài: “Chị dâu đúng là chim to nép mình vào chỗ dựa.”
Kiều Kiều ngồi xuống bên cạnh Lục Diệt, cô liếc nhìn bốn phía, phát hiện thiếu hai người bạn đồng
loại.
“Sương Sương và Đo Đỏ đâu?”
Lâu Dương Lăng khó chịu đáp: “Quý Sương không chịu thua kém, vì muốn cướp vị trí vua thây ma với em
mà mang phần lớn thây ma chạy đến phía nam lập hang ổ.”
“Sương Sương thật lợi hại nha.” Đôi mắt của Kiều Kiều sáng lên: “Còn Đỏ Đỏ thì sao?” “Đừng nhắc đến
thứ làm màu không chịu thua thiệt đó! Còn nói cùng nhau tranh giành ngôi vua thây ma, ai ngờ ngược
lại, gã lại cùng Quý Sương bắt nạt em!” Lâu-Dương-Lăng
-Chim-To-Mỏng-Manh-Cần-Chỗ-Dựa kể tội, “Đại ca xử lý cho em đi, dùng leo nhỏ của anh quất bọn họ.”
Kiều Kiều nghe xong thì hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, Đàm Thiện vẫn còn, Trang Vưu cũng không có xảy
ra chuyện gì.
Thì ra tất cả đều chỉ là một cơn ác mộng của cô.
Nhưng Kiều Kiều vẫn còn một chút hoảng loạn.
Bởi
vì cơn ác mộng đó thật sự quá chân thật.
“Vừa rồi Đàm Đàm nói tôi ngủ ba tháng, chuyện này là sao vậy?” Lục Diệt trả lời câu hỏi của cô.
Theo lời anh nói, bởi vì dị năng cô cạn kiệt, thân thể không cách nào chịu nổi, nên mới lâm vào
giấc ngủ.
Kiều Kiều khóc nức nở: “Nhưng trong trí nhớ của em, ta lấy thân thể làm phương tiện trung gian,
ngưng tụ dị năng hệ mộc cùng vua thây ma đồng quy vu tận…”
Hoặc nói cách khác, hẳn là trong một cơn ác mộng.
Kiều Kiều cảm thấy mình ngủ đến mức ngu ngốc.
“Kiều Kiều em nhớ nhầm rồi, không phải em lấy thân thể mình mà là dùng chiếc nhẫn sinh mệnh đó làm
phương tiện trung gian.” Lục Diệt lấy ra một chiếc nhẫn vỡ vụn từ trong ngực, đưa đến trước mặt
Kiều Kiều.
Chiếc nhẫn vỡ được bọc trong một mảnh vải màu trắng, chiếc nhẫn xinh đẹp ban đầu sáng chói nay lại
trở nên ảm đạm.
Mức độ phân mảnh của chiếc nhẫn nhỏ đến mức không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần dùng
tay sờ nhẹ, các mảnh vỡ sẽ rã thành bột.
Kiều Kiều nhìn thấy chiếc nhẫn bị hỏng, khuôn mặt nhỏ bé lập tức sụp đổ, cô đưa tay tiếp nhận miếng
vải trắng, buồn bã cất lời: “Xin lỗi, Lục Diệt, em đã làm hỏng chiếc nhẫn của anh.”
Lục Diệt trấn an sờ đầu cô, trả lời bằng giọng ấm áp: “Sau này sẽ tặng em một cái đẹp hơn.”
Nhưng cô muốn cái này.
Vì chiếc nhẫn này đã được Lục Diệt đeo cả ngày lẫn đêm.
Nhưng Kiều Kiều vẫn rất ngoan ngoãn gật
đầu.
Bởi vì ngủ say ba tháng, Kiều Kiều trực tiếp ngủ từ giữa mùa hè đến đầu mùa đông, trong thời gian
cô ấy ngủ, họ đã ở trong căn cứ Rạng Đông.
Họ nói với cô rằng bây giờ con người và thây ma đang cố gắng cùng tồn tại, căn cứ Rạng Đông đã làm
một khởi đầu rất tốt.
Nói vậy từ nay về sau, nhất định sẽ có nhiều căn cứ có
thể tiếp nhận bọn họ.
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lần đầu tiên Kiều Kiều bước ra khỏi cổng sau nhiều ngày ở đây, cô thấy những người bạn đồng loại
của mình đi bộ trên đường phố giống như con người, sống hài hòa với con người, đột nhiên hốc mắt cô
đỏ hoe.
Đây là lý tưởng của cô, không có thế giới đầy giết chóc.
Lục Diệt vỗ bờ vai nhỏ bé gầy gò của cô, nói: “Đừng nhìn nữa, trở về ăn chút gì đi.” Kiều Kiều gật
gật đầu, vừa toan nói chuyện, ánh mắt đã khựng lại.
Cô nắm lấy tay trái của Lục Diệt, các khớp xương rõ ràng, nhưng giống như ngón tay của cô, không có
gì trên đó.
Lục Diệt thờ ơ rút tay về..
Bình luận truyện