Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 128



128.


Ngụy Vô Tiện ngủ đến tận gần giữa trưa mới chịu dậy.


Hắn mơ mơ màng màng tựa vào một lồng ngực vừa mềm lại vừa thơm, đỉnh đầu bị xoa xoa có chút ngứa, ậm ờ lẩm bẩm một tiếng:


"Đừng cựa quậy..."


Sau đó cọ cọ đầu tìm một tư thế thoải mái hơn, vùi đầu thật sâu, bất động. Cái ôm này khiến hắn an tâm muốn chết, nếu như phía sau có cái đuôi đoán chừng đã sớm vẫy vẫy rồi quấn lấy cánh tay đối phương, nũng nịu mà cọ cọ lên mặt y rồi.


"Ngụy Anh."


Có người nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn. Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, rầm rì vài tiếng nhỏ vụn, vô thức quơ tay về phía thắt lưng của "đệm thịt":


"Để cho ta ngủ thêm một tí... Một tí nữa thôi mà..."


Kết quả là, vừa mới vung tay lên, hắn lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, đau đến mức rít lên một tiếng khe khẽ. Cảm giác đau đớn nóng rát sau khi đánh cho đầu óc hắn tỉnh táo lại thì từ từ tràn ra khắp cơ thể, từng thớ thịt dưới làn da nhẵn mịn như bị ai quất cho một vạn roi, hoặc là giống bị người tàn nhẫn đấm đá một trận. Tóm lại, không chỗ nào là không đau, hơn nữa còn vừa đau nhức vừa tê dại vừa căng trướng. Nơi cảm nhận rõ ràng nhất chính là dưới mông, vốn dĩ là hai khối thịt mềm mại no đủ, trắng nõn phấn nộn, bây giờ đau đớn như bị xé toạc, không cần cởi quần ra nhìn Ngụy Vô Tiện cũng biết cái miệng nhỏ giữa khe mông khẳng định đã sưng phồng lên, hai cánh mông muốn khép lại cũng không khép được. Thậm chí càng nghĩ đến lại càng phảng phất cảm nhận được từng luồng gió lạnh từ chỗ đó thổi thẳng vào bên trong, cho dù bôi thuốc cũng chỉ giảm bớt phần nào cảm giác đau đớn, chứ nếu muốn hoàn toàn bình phục chắc là còn phải tĩnh dưỡng một thời gian...


Cũng đúng thôi, dù sao cũng là đêm đầu tiên... đã thế lại còn bị làm một cách vô cùng tàn nhẫn.


Hình như Lam Vong Cơ cực lực kiềm chế đã lâu, sau khi được cho phép làm một số chuyện hết sức quá phận với người này thì nhất thời không thể kiểm soát bản thân, để toàn bộ dục niệm của mình bạo phát ra ngoài, làm Ngụy Vô Tiện vừa khóc lóc vừa kêu gào tới hơn nửa đêm, sướng đến mức cả người run rẩy, cuối cùng được y ôm vào trong ngực hôn cho thở cũng thở không nổi. Sau khi lấy hết tinh dịch ở trong cơ thể hắn ra, hai người lại còn ồn ào trong chốc lát. Đêm qua lúc đắm chìm trong khoái cảm cùng hứng thú thì cũng chẳng thấy có cảm giác gì lớn lắm, nhưng nghỉ ngơi một đêm sau đó thức giấc, tất cả mệt mỏi và đau đớn mới cuồn cuộn dâng lên, một chút cũng không ngừng, thiêu đốt Ngụy Vô Tiện làm cổ họng hắn phát đau, hàm răng mỏi nhừ. Lúc này hắn một chút cũng không muốn thức dậy, mệt đến mức không nhấc nổi mí mắt. Cho dù đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng sống chết không chịu hé mắt, cố chấp hệt như đang tức tối giận dỗi ai đó vậy. Người đang ôm lấy hắn thơm mùi đàn hương ngào ngạt, nhẹ nhàng mà bao trọn hắn trong vòng tay vững chãi. Chắc là nghe thấy tiếng hắn hít một ngụm khí lạnh, cả người lập tức cứng đờ, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: lại chuẩn bị sờ mặt ta chứ gì.


Một bàn tay vuốt dọc theo mái tóc, sau đó vỗ về khuôn mặt hắn, dùng đầu ngón tay mang theo một lớp chai mỏng lau đi tầng mồ hôi mỏng bao phủ khuôn mặt nhỏ hồng hào đang chìm trong giấc ngủ của thiếu niên, tiếp đến dịu dàng mà mơn trớn vầng trán trơn bóng cùng chóp mũi cao thẳng tắp, cuối cùng dừng lại trên đôi môi của người trong lòng. Vết chai mỏng ở ngón tay khẽ mơn man như có như không trên cánh môi bị cắn còn chút sưng tấy, có lẽ tối hôm qua hết hôn liếm rồi nhay mút, bây giờ vẫn lưu lại một lớp ánh nước rất nhẹ. Khóe miệng theo động tác hô hấp của Ngụy Vô Tiện mà khẽ nhếch, một chút lại một chút cọ cọ vào ngón tay Lam Vong Cơ, hệt như lăn một viên bột đã nặn vào giữa đống bột gạo mịn, ngứa đến mức ngón tay Lam Vong Cơ phải cuộn lại. Cánh môi xinh đẹp đang vểnh lên kia, rõ ràng chính là dáng vẻ dụ dỗ người khác đến hôn.


Đáy lòng Ngụy Vô Tiện cũng ngứa ngáy cực kỳ, hơn nữa không chỉ lòng ngứa, toàn thân trên dưới mỗi tấc da thịt đều vô cùng ngứa ngáy, càng nhử người ta chính hắn lại càng không chịu nổi. Nói chung là có cảm giác cả hai đã thân mật lên một tầm cao mới, mỗi lần người này đụng chạm đều sẽ khiến cả thân và tâm hắn khao khát đến cực hạn, chỉ hận không thể bị người ta ôm vào trong lòng rồi thỏa sức mà ngắt nhéo chơi đùa một chút. Hắn vừa thấy ấm ức, lại có chút mong chờ, vùi đầu sâu vào trong chăn hệt như con sóc nhỏ, chỉ để lộ ra cái gáy trắng nõn, không nhịn được thầm nghĩ: Sờ lâu như vậy rồi tại sao lại không chịu hôn một chút chứ hả hả hả, ôi, cũng quá là giữ phép tắc đi!


Xong rồi hắn lại nghĩ: Thôi quên đi, y không tới thì ta tự tới.


"..."


Lam Vong Cơ nhìn thấy người vốn đang nửa ngủ nửa tỉnh trong lòng mình, không hiểu sao lại cong môi lên, mắt không thèm mở, im lặng không ừ hử gì, hệt như đang chờ đợi cái gì đó vậy. Y im lặng trong chớp mắt, sau đó lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng hắn.


"Ưm...!"


Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp nhận ra vừa bị nhét cái gì vào miệng đã cảm thấy một viên gì đó đắng như Hoàng Liên lại ngập tràn mùi thuốc lăn vào trong cuống lưỡi mình, đắng đến mức cả người hắn run rẩy.


"Ta thao, cái thứ gì đây?!"


Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng chịu mở mắt, mặt nhăn tít lại, há miệng muốn nhổ cái viên thuốc đắng còn khó nuốt hơn canh thuốc của Lam gia gấp trăm lần ra ngoài. Kết quả là người kia sớm đã đoán trước được hắn sẽ phản ứng như vậy, đôi môi nhạt màu đang để ngay sát lập tức hôn xuống, chặn kín miệng hắn lại.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện bị người ôm trong ngực, hai tay níu lấy áo Lam Vong Cơ, trong miệng đắng đến mức suýt nữa thì làm hắn chảy cả nước mắt. Nhưng đôi môi kia lại cố tình chặn kín khóe miệng đang nhếch lên của hắn, dùng lưỡi đẩy viên thuốc sắp bị nhổ ra ngoài ngược vào trong. Vị đắng ngắt một đường chui thẳng xuống cổ họng, giữa lúc môi lưỡi dây dưa quấn quýt trong nụ hôn cuối cùng cũng theo một tiếng "ực" của thiếu niên, chui xuống bụng. Tư tưởng kháng cự của Ngụy Vô Tiện cũng bị bóp chết một cách nhanh chóng. Lam Vong Cơ dịu dàng hôn môi hắn, buông tha cho đầu lưỡi nhỏ trơn mềm của thiếu niên, chỉ nhẹ nhàng từng chút từng chút một mà mơn trớn bờ môi mọng, động tác muốn bao nhiêu yêu chiều có bấy nhiêu yêu chiều, tiếng nước nhỏ vụn vang lên theo mỗi lần bốn cánh môi thân mật, mỗi lần khẽ mút vào lại đặc biệt trêu chọc lòng người.
Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mức thở không thông, tuy rằng vị đắng vẫn còn quanh quẩn trong khoang miệng, nhưng vị ngọt ngào trong lúc môi lưỡi quấn quýt với người kia khiến hắn cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Chẳng qua là hắn vẫn còn muốn ngang bướng một chút, cố ý tỏ ra vẻ chính mình đang đặc biệt ấm ức. Hai tay hắn phủ lên bụng, không chống cự lại nụ hôn của Lam Vong Cơ, nhưng nghiêng đầu tránh đi đôi mắt nhạt màu đang gần ngay trước mặt vì môi lưỡi triền miên, ai oán nhìn chằm chằm lên đỉnh màn, trưng ra cái vẻ mặt khuất nhục giống hệt như vừa bị giật tiền cướp sắc. Một lúc lâu sau, hắn lại còn yếu ớt mà buông một tiếng thở dài, khàn giọng nói:


"Quá đáng lắm luôn... Làm gì có cái kiểu ép người ta uống thuốc như vậy chứ."


Lam Vong Cơ khẽ thở dốc rồi buông môi hắn ra, hàng mi dài rũ xuống che đi cơn sóng ngầm đang nổi lên dưới đáy mắt, hơi mím môi:


"Tuy rằng đắng, nhưng giảm đau."


Ngụy Vô Tiện túm lấy vạt áo y lắc lắc:


"Biết là như thế, nhưng ngươi xấu lắm á. Lần sau phải nói trước với ta một tiếng đấy."


Để cho hắn còn có thể kịp thời cự tuyệt chứ...


Nam nhân ấy mà, đau có thể chịu, nhưng nhất định không thể để vị giác của mình chịu ấm ức. Đắng đến như vậy, hắn thật sự không chịu nổi. Hắn thà rằng chịu đau mông hai ngày còn hơn là phải ăn cái thứ đồ kia. Bỗng dưng Ngụy Vô Tiện có một loại cảm giác vi diệu, giống như là... thành thân xong mới phát hiện ra tiểu phu quân vốn dịu dàng hiểu chuyện lại có thể bá đạo ngang ngược đến vậy, còn biết rõ nhược điểm của hắn, hết lần này đến lần khác chỉ cần dùng một tay là có thể quản chế được thân thể hắn, làm cho hắn không có một tí cơ hội chạy thoát nào.


Ngụy Vô Tiện lại thở dài:


"Bây giờ có muốn chạy cũng..."


Một thìa canh màu nâu đỏ kề ngay bên môi, thơm nức mũi, độ ấm vừa phải.


Ngụy Vô Tiện: "...?"

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, cánh tay đang cầm thìa vẫn không nhúc nhích. Mùi thơm len lỏi vào khoang mũi, khóe miệng Ngụy Vô Tiện giật giật, cánh môi khẽ nhếch, vươn cái lưỡi nhỏ ra, hệt như con mèo con liếm nước mà nếm thử một chút. Hương vị ngọt ngào thanh mát lập tức chạy thẳng từ đầu lưỡi đến cuống lưỡi, hai mắt Ngụy Vô Tiện sáng lên.


Thật ngọt!


Không phải cái loại ngọt gắt ngây ngấy, mà là độ ngọt vừa miệng Ngụy Vô Tiện, nhiều một chút thì quá đà, mà ít một chút lại chẳng có mùi vị gì. Bên trong hình như là loại đậu gì đó, được hầm nhừ nhuyễn, thậm chí có thể cảm nhận được bột đậu mềm mịn trong nước canh, vừa chạm vào đầu lưỡi đã vô cùng hợp khẩu vị. Lam Vong Cơ kê một cái gối mềm dưới lưng để hắn tựa vào, đáp:


"Ừm."


Ngụy Vô Tiện vẫn đang cầm lấy cổ tay Lam Vong Cơ, lập tức cúi đầu uống một ngụm, vị đắng trong miệng trong chốc lát đã gần như bị đánh tan hết, ngay cả "tâm tư muốn chết" cũng ném ra sau đầu, thèm thuồng mong chờ mà nhìn chằm chằm vào chiếc thìa trên tay Lam Vong Cơ:


"Ta muốn nữa cơ!"


Hắn lớn giọng nói chuyện mới phát hiện ra cổ họng đau rát, đúng là đã khàn giọng kêu la cả một đêm. Bây giờ uống vào một thìa nước nhỏ, cảm giác đã khát từ yết hầu khô khan như sắp vỡ đến nơi thấm vào phế phủ, vô cùng thoải mái. Nhưng mà Lam Vong Cơ bỗng dưng khựng lại một chút, vành tai trắng như ngọc lại nhiễm lên vài mạt hồng nhạt khả nghi, hàng mi dài run run, cánh môi nhạt màu cũng mím chặt thành đường thẳng. Ngụy Vô Tiện chăm chú nhìn cái thìa đang khuấy khuấy đậu đỏ đã nhuyễn mịn như đậu hũ trong bát, nhưng trước vẫn không chịu múc lên một thìa đút cho mình uống, có chút sốt ruột:


"Nhị ca ca, ta muốn uống..."


Nghe thấy vậy, Lam Vong Cơ mới không chút dấu vết mà thở ra một hơi, nhẹ nhàng dùng thìa gạn chút vụn đậu còn cứng đang nổi lên sang một bên, múc một thìa nước canh trong vắt, cúi người đưa đến trước miệng Ngụy Vô Tiện. Hắn cười hì hì há miệng đón lấy thìa canh kia, đầu óc đang còn mơ màng trong cơn ngái ngủ chưa kịp tỉnh táo lại, thuận miệng hỏi:


"Đây là canh gì thế, ngươi nấu hả? Ngon quá."


Lam Vong Cơ "ừm" một tiếng, vành tai ngày càng hồng nhìn Ngụy Vô Tiện ừng ực ừng ực hăng say uống từng ngụm, lồng ngực phập phồng lên xuống cực kỳ nhỏ, giống như có gì đó muốn nói lại thôi. Đến lúc nhìn thiếu niên còn chưa ăn đã miệng vươn lưỡi ra liếm liếm cái thìa, liếm đến mức nhẵn bóng ánh nước, cuối cùng y mới nói thành lời. Thanh âm trầm thấp thường ngày nói nhỏ thật nhỏ, nếu như không nghe cẩn thận thì gần như là không nghe rõ y nói gì:


"Canh đậu đỏ..."


"Khụ!" Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa phun thẳng ngụm canh trong miệng ra ngoài, sặc sụa ho đến long trời lở đất: "Khụ khụ khụ khụ khụ! Canh đậu đỏ...?!"


Mấy ngón tay đang cầm thìa của Lam Vong Cơ siết chặt lại, giọng nói cũng có chút bất ổn:


"Ừm."


Ngụy Vô Tiện mất một lúc lâu mới có thể thở cho thông, chỉ vào cái bát kia, lắp bắp:


"Ngươi... Ta... Ngươi..."


Tuy rằng hắn không rõ mấy việc này lắm, nhưng tốt xấu gì xuân cung đồ cũng đã xem mấy quyển, mấy thứ sách thượng vàng hạ cám lại càng xem không ít. Canh đậu đỏ có ý nghĩa gì?! Bình thường là sau đêm tân hôn sẽ nấu cho thê tử uống!


Ý nghĩa chính là tân nương đã bị phá thân xử nữ, nhất định sẽ có lạc hồng*, đương nhiên là phải bồi bổ lại. Nếu như phu quân tự tay đút, lại là một lời hứa hẹn phụ trách suốt đời.


(*Lạc hồng: được hiểu đơn giản là máu của người phụ nữ còn trinh nguyên sau đêm tân hôn. Theo đó, thời xưa sau đêm động phòng hoa chúc, tân lang và gia đình nhà trai sẽ kiểm tra tấm vải trắng trên giường đã chuẩn bị từ trước, nếu tấm vải thấm máu đỏ hồng thì trước khi cưới tân nương vẫn còn vẹn nguyên trinh bạch.)


Ngụy Vô Tiện thật sự không nhịn nổi, dở khóc dở cười nói:


"Lam Trạm, ngươi hầm canh đậu đỏ làm cái gì? Ta cũng đâu phải là nữ tử."


Càng miễn bàn đến chuyện hắn bị đè xong chắc chắn không thể có lạc hồng... tuy nhiên nước thì chảy một đống.


Lam Vong Cơ nghe hắn nói vậy thì có chút sửng sốt, lại còn nghiêm túc đáp lại:


"Ta cũng đâu có nói ngươi là nữ tử."


Ngụy Vô Tiện: "Nhưng mà ta..."


Hắn vốn định nói "Nhưng mà ta không cần thiết phải uống loại canh này để bồi bổ mà, ta cũng không có... cái kia". Nhưng câu này mà nói ra thì đúng là có chút kỳ dị, ngẫm nghĩ một lúc hắn lại nuốt ngược vào bụng. Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, vẫn nghiêm túc nói:


"Sách có viết, ngày hôm sau đương nhiên là phải uống canh đậu đỏ."


Y dừng lại một chút, hàng mi rung nhẹ, rõ ràng là đã thẹn thùng đến mức sắp hỏng rồi, nhưng vẫn kiên trì nhìn thẳng vào mắt Ngụy Vô Tiện, trịnh trọng nói:


"Ngụy Anh, ta sẽ có trách nhiệm với ngươi."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện đột nhiên tỉnh ngộ, có lẽ Lam Vong Cơ đây là cũng không nghĩ được nhiều thứ như vậy, chẳng qua là không biết làm thế nào cho tốt, cho nên từ mấy quyển dạy "Vi phu chi đạo" vớ vẩn nào đó học được mấy thứ loạn thất bát tao kia. Nhưng nhìn dáng vẻ này của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lại không thể khống chế được cảm giác ngọt ngào đang ngập tràn đáy lòng, giống như được người ta dù vụng về nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí đặt trong lòng bàn tay mà trân trọng.


Cấp bậc lễ nghĩa hết thảy đều phải chu toàn, trịnh trọng cũng phải thêm mấy phần, không muốn hắn thiệt thòi, muốn dành tất cả mọi thứ trong khả năng của mình cho hắn...
Ngụy Vô Tiện thậm chí nghi ngờ rằng, nếu trên sách ghi rõ ràng ngày tiếp theo phải mở một yến tiệc thật lớn chiêu đãi tân khách tứ phương, Lam Vong Cơ có thể sẽ không nói một lời mà mà tự mình sắp xếp, đợi tất cả mọi việc ổn thỏa rồi mới nói với hắn. Huống chi lúc này chỉ là một chén canh đậu đỏ nho nhỏ thôi...


Ngụy Vô Tiện nhìn y một lát, sau đó "ồ" một tiếng thật dài, im lặng mà dịch người lùi về phía chăn đệm đã kê cẩn thận cho hắn dựa, chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn y không chớp, cũng không tiếp tục bắt bẻ phần tâm ý này của y, càng không nói đến vấn đề nam tử nữ tử gì gì đó nữa. Dù sao thì chỉ cần được ở bên nhau, hắn cũng sẽ không quản nhiều như vậy, muốn làm gì thì làm đó, cần gì phải câu nệ lắm thứ lễ tiết như thế. Bỗng dưng hắn như vậy làm Lam Vong Cơ có chút hoảng, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, thấp giọng nói:


"Như thế này... có chỗ nào không đúng à?!"


Ngụy Vô Tiện im lặng trong chốc lát, sau đó lắc lắc đầu. Hai mắt lấp lánh, cánh môi hồng nhuận khẽ mấp máy theo động tác kéo chăn xuống mà lộ ra. Ngụy Vô Tiện há miệng "a" một tiếng, nói:


"Ta còn muốn uống... canh đậu đỏ ngươi nấu."


Cánh môi của thiếu niên ướt át xinh đẹp, vừa rồi đã bị chà đạp qua một phen, hơi nhếch lên còn vô thức để lộ đầu lưỡi nhỏ mềm mại, nhìn qua vừa đáng yêu lại vừa mị hoặc vô cùng. Hắn vừa ngoan ngoãn lại vừa như phối hợp, bởi vì y vừa mới học được thứ gì đó mới mẻ, cho nên hắn cũng đặc biệt thật sự nghiêm túc mà cùng y làm chuyện này. Trái tim Lam Vong Cơ đập nhỡ một nhịp, lại không thuần thục cho lắm mà múc một thìa canh đậu đỏ nữa, đưa đến bên miệng Ngụy Vô Tiện, nhìn thiếu niên cúi đầu nhấp mấy ngụm đã uống hết sạch. Ngụy Vô Tiện liếm liếm môi, nhìn y cười nói:


"Uống ngon quá."


Trong một khoảnh khắc, đáy lòng y được lấp đầy bởi cảm giác thỏa mãn, hòa cùng với tình yêu ngọt ngào lan ra khắp cơ thể. Lam Vong Cơ lẳng lặng cuộn tay lại, giọng nói thật nhẹ:


"Ừm."


Một thìa rồi một thìa đút thật nhanh, bản thân Ngụy Vô Tiện vốn đã có chút đói bụng, lập tức uống hết sạch sẽ, một lúc sau vẫn còn chép miệng thèm thuồng, lui về chỗ cũ nói:


"Lần trước là mì, lần này là canh đậu đỏ... Lam Trạm, không phải là ngươi có tài nấu nướng thiên phú đấy chứ?"


Lam Vong Cơ dùng ngón tay lau đi vệt canh còn dính ở khóe miệng hắn, đáp: "Không biết."


Ngụy Vô Tiện nói:


"Nhưng mà lần nào ngươi nấu ăn cũng ngon lắm ý."


Hắn nhéo nhéo ngón tay Lam Vong Cơ, thấp giọng nói: 


"Lần tới lại nấu món khác cho ta ăn được không?"


Lam Vong Cơ lật tay nắm lấy ngón tay hắn, đáp:


"Được."


Ngụy Vô Tiện cười tươi rói:


"Ngươi nói rồi đấy nhé, không được đổi ý


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện